Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Quyển 1 - Chương 69: Tình yêu vượt ranh giới
Ân Tầm
08/06/2015
Là Lục Bắc Thần đột ngột phanh gấp, lực phanh không hề nhỏ.
Cố Sơ không biết đã xảy ra chuyện gì, còn chưa kịp hoàn hồn, Lục Bắc Thần đã nghiêng người, giúp cô nhặt di động lên, màn hình vẫn còn duy trì cuộc điện thoại, ba chữ ‘Kiều Vân Tiêu’ cực kỳ nổi bật.
“Vừa rồi có một con chó chạy ngang qua.” Lục Bắc Thần lẳng lặng liếc nhìn màn hình di động rồi đưa nó cho cô, sắc mặt tỉnh bơ: “Có va vào đâu không?”
Cố Sơ rướn cổ lên, cũng không nhìn thấy có con chó nào, lắc đầu đáp không sao.
Đầu kia điện thoại có vẻ sốt ruột, cứ gọi tên cô mãi, cứ như vậy, khiến Lục Bắc Thần không muốn nghe cũng khó. Cô vội vàng áp di động vào tai, hạ thấp giọng nói: “Em không sao.”
“Em đang ở cùng ai đó?” Kiều Vân Tiêu hơi chần chừ: “Sao ban nãy anh lại nghe thấy giọng đàn ông?”
“… Một người bạn ạ.”
“Một người bạn?”
“Bên này em còn chút việc, nói chuyện sau nhé.” Vội vàng cúp máy, trái tim của Cố Sơ vẫn đang đập từng nhịp bất an, thình thịch, thình thịch.
“Không sao chứ?” Lục Bắc Thần thản nhiên hỏi.
Cố Sơ há hốc mồm, một lúc lâu sau mới đáp: “Không sao.”
Trả lời xong, cô thầm lẩm bẩm trong lòng: Câu “Không sao chứ?” của Lục Bắc Thần rốt cuộc là đang hỏi ai?
Sau khi một sự việc nho nhỏ xen ngang, mọi thứ đều bình thường trở lại. Nhưng là yên ắng, ngoại trừ tiếng mưa lộp bộp đập vào cửa xe, bầu không khí chìm vào một sự kỳ lạ khó nói thành lời. Cố Sơ nhân lúc chiếc xe rẽ ngang bèn liếc trộm Lục Bắc Thần một cái. Nét mặt anh dường như không có gì thay đổi, vui giận không thể hiện qua lời nói.
Độ sáng của ngọn đèn đường bên ngoài bị nước mưa làm yếu đi, khi chiếu vào trong xe chỉ còn một dải mờ mờ ảo ảo. Đường nét trên gương mặt nghiêng của anh cực kỳ cương nghị, sống mũi càng nhìn càng thẳng tắp, chỉ có điều, bờ môi mím hơi chặt. Sau khi quay mặt đi, Cố Sơ càng cảm thấy không an tâm. Có phải anh đã biết người gọi tới là Kiều Vân Tiêu? Dựa vào mấy lần tiếp xúc trước, có thể thấy anh cực kỳ bài xích Kiều Vân Tiêu. Liệu anh có suy nghĩ gì không?
Sau khi một loạt các câu hỏi tưởng tượng lần lượt ‘oanh tạc’ não bộ, Cố Sơ lại cảm thấy nực cười. Cho dù anh có ghét Kiều Vân Tiêu đi chăng nữa thì Kiều Vân Tiêu vẫn ở đó. Tất cả đều đã xảy ra rồi, còn có thể cứu vãn cục diện gì nữa đây?
Tới tiểu khu, Lục Bắc Thần dừng xe. Cố Sơ cảm ơn, đang định xuống xe thì nghe thấy Lục Bắc Thần nói: “Tôi đưa cô vào tòa nhà.”
“Không cần đâu ạ.”
“Cô muốn dầm mưa đi lên nhà?” Lục Bắc Thần nghiêng người cầm ô lên.
Cố Sơ lí nhí nói một câu cảm ơn.
Đang định mở cửa xe thì Lục Bắc Thần chợt nhớ ra điều gì đó, lấy từ ghế sau một chiếc túi rất tinh xảo. Cố Sơ nhận ra chiếc túi này, nó thuộc về khách sạn, bèn tò mò hỏi: “Đây là?”
“Bữa tối cô làm, mang về mà ăn.” Lục Bắc Thần đưa cho cô.
Cố Sơ ngỡ ngàng.
“Nửa cái bánh gato chắc là không lấp đầy được cái bụng của cô.” Nói rồi, Lục Bắc Thần bước xuống, giương ô ra, rồi vòng qua ghế lái phụ, mở cửa xe.
Cố Sơ nắm chặt quai túi, xuống xe, rồi lại trở về dưới chiếc ô của anh, có chút khác thường. Hóa ra anh vẫn nhớ cô chưa ăn gì.
“Anh đã ăn chưa ạ?” Cô dè dặt hỏi.
“Ừm.” Lục Bắc Thần trả lời với vẻ bực bội.
Xe bên ngoài không được đi vào bãi đậu xe dưới hầm, thế nên xe của Lục Bắc Thần phải đỗ bên cạnh đường vòng của tiểu khu, hai người che chung một chiếc ô, đi về phía tòa nhà, còn phải đi qua một vườn hoa nhân tạo. Đinh hương trong vườn hoa đã dần rụng, lá xanh đã bắt đầu leo ra các đầu cành, hoa hồng đã bắt đầu thay dần đinh hương nhuộm màu cho khu vườn, nụ hoa vừa chớm nở trông đáng yêu vô cùng.
Vào trong khu nhà, Cố Sơ dừng bước, một lần nữa cảm ơn Lục Bắc Thần đã đưa về.
Lục Bắc Thần thu ô lại, nhìn khung cảnh xung quanh. Cố Sơ thấy thế cười nói: “Đây là khu nhà cũ rồi, thế nên cơ sở, thiết bị đều không thể so sánh với những tòa nhà hiện đại.”
Một hành lang dẫn thẳng tới cầu thang máy, diện tích không lớn, một bên là một giá hòm thư xếp thành dãy, lên nữa mấy bậc thềm, bên trên dựng không ít xe đạp. Đèn trên đỉnh đầu cũng là kiểu cũ, có lẽ có cùng độ tuổi với chiếc thang máy đang xoay tròn ngay kia, một cơn gió thổi qua là đung đưa, lắc lư, ánh sáng rất tối.
Nhưng điều khiến người ta yên tâm là, vì là tòa nhà cũ nên chất lượng rất tốt, từ mức độ bền chắc của tường bao tới vật liệu sản xuất cầu thang đều vô cùng cẩn thận. Bên trong tòa nhà được dọn dẹp rất sạch sẽ, không có những biển quảng cáo vụn vặt, tạp nham. Không biết nhà ai đang nấu nướng, có mùi cơm thoang thoảng theo gió bay ra, cảm giác này rất ấm áp.
“Cũng không tồi.” Lục Bắc Thần phát biểu ý kiến: “Tuy là tòa nhà cũ nhưng có thể nhận ra đều là chủ nhà sống ở đây.”
Cảm giác một tòa nhà mang lại phải xem chủ hộ. Đều là gia đình mình ở thì có cũ đến đâu cũng có người chuyên tâm dọn dẹp. Còn một tòa nhà chỉ toàn dân thuê trọ thì có mới hơn nữa cũng sẽ có dấu vết rõ ràng của sự phá hoại. Cảm giác nơi đây mang lại cho Lục Bắc Thần giống như một gia đình.
Nghe anh nói vậy, Cố Sơ mím môi cười: “Phải, những người ở đây đều là hàng xóm đã sống mười mấy năm rồi.”
Lục Bắc Thần gật đầu.
“Vậy…” Cố Sơ đắn đo không biết có nên mời anh lên nhà uống cốc nước không, nhưng chợt nghĩ tới hoàn cảnh trong nhà mình, cô lập tức gạt bỏ suy nghĩ này.
Nhưng ngay sau đó, Lục Bắc Thần lên tiếng, cười khẽ: “Cô không định mời tôi lên nhà ngồi sao?”
Bả vai Cố Sơ khẽ run lên, cô lập tức nói: “Không… Không tiện cho lắm.” Nhưng lại cảm thấy trả lời như vậy là bất lịch sự, cô suy nghĩ rồi giải thích: “Ý của tôi là… rất có thể Cố Tư cũng đã về nhà rồi, con người nó thích khoa trương mọi việc lên, nhìn thấy anh không biết lại nói năng linh tinh gì nữa.”
Trong bóng tối, Lục Bắc Thần nhìn cô chăm chú, bờ môi vẫn thấp thoáng nụ cười.
Bị anh nhìn đến nỗi sống lưng lạnh toát, cô lại cười trừ: “Anh tuyệt đối đừng hiểu lầm ạ, hôm khác tôi sẽ mời anh café.”
Lục Bắc Thần cất bước đi tới trước mặt cô: “Là tôi hiểu lầm hay là cô hiểu lầm?”
Cảm giác bức bách một lần nữa lan ra. Cố Sơ nhớ lại hành vi của anh hôm qua, vô thức lùi sau: “Giáo sư Lục, hôm nay thật sự cảm ơn anh ạ…”
“Cô đang sợ cái gì?” Anh vờ như không nghe thấy, để cây ô trong tay sang một bên, cánh tay chống lên tường một cách tự nhiên, nhìn cô từ trên xuống dưới.
“Tôi không có.”
Lục Bắc Thần rướn môi lên, một độ cong đẹp đến mê người.
“Tôi còn ăn thịt cô được sao?”
“Tôi thật sự không có ý này.” Cố Sơ có trăm cái miệng cũng khó mà giải thích được, ngượng ngập nói: “Quả thực là anh hiểu lầm rồi.” Cô thề, cô tuyệt đối không coi anh là tiểu nhân.
Lục Bắc Thần cười khẽ: “Vâng vâng dạ dạ, tôi nghe phát đau đầu rồi.” Suy nghĩ rồi anh cúi đầu sát lại gần cô: “Thế này đi, chúng ta thương lượng một chuyện.”
Thương lượng chuyện gì?
Anh đứng rất gần cô, dưới ánh đèn gương mặt anh đầy quyến rũ, giọng nói lại trầm thấp, gợi cảm. Cố Sơ cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, mắt hoa cả lên, đầu lưỡi khô khốc, trái tim trong lồng ngực không chịu nằm yên, cứ đập loạn lên.
“Sau này xưng hô với tôi, có thể bỏ chữ ‘ạ’ đi không?”
“Hả? À…” Hơi thở nam tính phả vào mặt, cô càng lúc càng bấn loạn, mặt vừa đỏ vừa khô, khó khăn lắm mới bật ra được một câu: “Ừm, được.”
Trên đỉnh đầu là tiếng cười của người đàn ông, trầm trầm, sâu xa, rất hay. Anh hơi nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt phơn phớt hồng của cô: “Chắc chắn nhé?”
“Ừm, chắc chắn…” Cô như một cái máy lặp lại.
Nụ cười của Lục Bắc Thần chảy tràn vào ánh mắt, như một mặt biển sâu rộng được ánh sao chiếu sáng. Anh nhìn người con gái gần như đang ở trong lòng mình, cái đầu nhỏ cúi xuống, gương mặt hồng hồng, hàng mi còn đang run rẩy, mái tóc mềm mại dính chặt vào vầng trán sáng của cô, còn cả đóa ngọc lan như chiếc bút chì cài bên tai nữa, mùi hương thanh thanh, xa xôi cùng với mùi hương trên người cô lan tỏa khắp hô hấp của anh, khiến lồng ngực anh phập phồng một thứ tình cảm.
Anh bèn cúi đầu xuống.
Cố Sơ chỉ cảm thấy hơi thở của người đàn ông bỗng nhiên gần lại, khuôn mặt đó tiến về phía cô, áp sát, trái tim cô đập mạnh một cái, thở dốc, cả người đờ ra. Gương mặt của Lục Bắc Thần khi đang sát lại gần cô thì hơi ngừng lại, sống mũi thẳng tắp cọ vào má cô rồi tiến tới mái tóc. Anh hít sâu một hơi, sau đó thì thầm: “Thật sự là rất thơm.”
Hơi thở ấm nóng theo lỗ tai len lỏi vào trong, tỏa lan khắp cơ thể. Cố Sơ cảm thấy hai chân mềm nhũn. Trong hoàn cảnh này, dưới ánh sáng này, dưới sự gần kề như có như không này, giọng anh dễ nghe đến chết người, khuấy đảo khiến đầu óc cô trống rỗng. Cô bỗng chốc không biết đáp lại thế nào, cũng may sau lưng có bức tường để cô dựa vào.
Cánh tay chống bên đầu cô của người đàn ông rắn chắc như tường đồng vách sắt, trên cổ tay còn đeo chiếc đồng hồ cơ, kim giây nhảy từng nhịp, từng nhịp, cực kỳ chói tai trong khung cảnh tĩnh mịch này.
Lục Bắc Thần không ngẩng đầu, sau khi nói xong câu ấy anh hơi nghiêng đầu, như vậy, gò má của hai người không thể gần hơn nữa.
Thời gian như đứng im. Gần tới mức môi anh có thể chạm tới gò má mềm mại của cô…
Gần tới mức, môi cô có thể cảm nhận được nhiệt độ của đôi môi anh…
Hơi thở của họ quấn lấy nhau như dây leo trong không gian tăm tối này, bện đến đau đớn.
Cố Sơ cảm thấy cả người bồng bềnh, bay xa ngàn dặm. Cô cố gắng đi kéo nó lại nhưng ý thức đã rời xa cô từ lâu. Cô chỉ có thể đứng dựa vào tường, cho dù cử động một chút thôi, cô cũng cảm nhận được nhiệt độ của anh.
Tuy rằng ngẩn ngơ, mơ hồ nhưng có một dự cảm đang sinh sôi rồi nổ tung trong đầu, cô linh cảm được việc sắp xảy ra.
Lục Bắc Thần nhìn thẳng vào mắt cô, rồi ánh mắt lại trượt xuống sống mũi, cuối cùng dừng lại trên đôi môi hồng của cô. Cánh môi hơi hé mở ấy mềm như một cánh hoa, đã biết bao lần anh muốn được ôn lại sự mềm mại của nó. Không kìm được lòng mình, cuối cùng anh cũng đặt môi xuống, nhẹ nhàng phủ lên bờ môi run run của cô.
Cố Sơ nghe thấy một tiếng bùm vang dội trong đầu mình, tay cô buông thõng, chiếc túi rơi xuống đất, sau đó thì không còn biết gì nữa. Chỉ cảm thấy môi anh đang lăn đi trên môi cô, từ qua loa cho tới gia tăng sức mạnh lăn nghiền. Trong hơi thở gấp gáp của cô thoang thoảng mùi nước cạo râu của anh, còn cả mùi nước khử trùng mát lạnh, đan cài cùng hương ngọc lan. Giây phút môi cô bị chiếm đoạt, hai chân cô cuối cùng cũng không chống đỡ nổi trong lượng cơ thể, mềm oặt ra.
Một giây sau, cánh tay người đàn ông bèn đỡ chắc lấy cô, bàn tay rắn rỏi dính chặt vào lưng cô. Cô cảm thấy lòng bàn tay anh nóng rẫy.
Hai cánh tay cô không còn sức lực từ lâu, trái tim đã nhảy ra khỏi cổ họng, chạy xa tít tắp rồi, chỉ còn biết yếu ớt dựa vào lồng ngực tráng kiện của anh. Nhịp tim của anh, hơi thở của anh đã nhấn chìm cô hoàn toàn.
Có bước chân khẽ khàng từ xa tới gần, một tia chớp đúng lúc ấy rạch ngang qua bầu trời, làm một góc tối tăm trong tòa nhà chợt bừng sáng, ngay sau đó là một thanh âm hoảng hốt: “Chị?”
Tiếng chị này như một câu thần chú đánh thức Cố Sơ. Lúc này cô mới ý thức được đã xảy ra chuyện gì, lập tức đẩy Lục Bắc Thần ra. Cô hoảng loạn quay đầu, đối diện với cái bóng đang ngây ngốc đứng gần đó.
“Hai… Hai người…” Cố Tư bỗng lắp bắp, rõ ràng cảnh tượng này đã làm con bé khiếp đảm.
Nhưng Lục Bắc Thần thì không hoảng hốt, anh bình thản thu tay về, đứng thẳng lên.
Nếu có một cái lỗ, Cố Sơ nhất định sẽ chui xuống. Mặt cô càng đỏ như bốc cháy, không thể đối mặt với Cố Tư, càng không dám ngẩng đầu nhìn Lục Bắc Thần. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, đến nỗi cô phản ứng không kịp.
Ngược lại là Lục Bắc Thần giơ tay lên xoa đầu cô, ngữ khí hiếm khi dịu dàng như vậy: “Về đi, nghỉ ngơi sớm nhé.”
Lúc này mới giúp cho Cố Sơ lấy lại khả năng nói chuyện nhưng khi cô lên tiếng thanh âm lại run rẩy một cách vô dụng: “Giáo sư Lục, chúc… chúc ngủ ngon.” Nói xong câu ấy, chẳng kịp đợi Cố Tư, cô quay người chạy thẳng vào trong thang máy.
Cố Tư đờ đẫn đứng đó một lúc. Thấy chị chạy đi, cô mới tiến lên, nhìn hướng Cố Sơ vừa biến mất rồi lại nhìn Lục Bắc Thần trước mặt, cười trừ: “Em thề, em không nhìn thấy gì cả.”
Lục Bắc Thần không nói gì.
“Chào anh.” Não bộ của Cố Tư nhanh chóng hoạt động, trái tim hóng hớt như nổ tung, chỉ nôn nóng xông lên nhà hỏi cho rõ ràng.
“Cố Tư!” Lục Bắc Thần bất ngờ gọi cô lại.
Cố Tư sững sờ, quay người nhìn anh: “Anh gọi em?”
“Ở đây còn người nào khác tên là Cố Tư sao?”
“À à.” Con ngươi Cố Tư đảo đảo, bật cười: “Chỉ là em không ngờ anh lại biết tên em.”
“Chị gái cô thường nhắc tới cô trước mặt tôi.” Lục Bắc Thần rất kiên nhẫn, giải thích với cô.
Cố Tư nghe tới đó, mắt chợt sáng lên: “Anh và chị gái em…”
“Đưa cái này cho chị ấy.” Lục Bắc Thần không đợi cô nói xong, đã cầm chiếc túi dưới đất lên, đưa cho Cố Tư.
“Đây là?”
“Tối nay chị cô chưa ăn cơm.”
“Dạ, em hiểu rồi.”
Lục Bắc Thần cười khẽ rồi quay người rời đi.
Cố Tư đứng nguyên ở đó, nhìn cho đến khi anh che ô đi mất, cái bóng cao lớn từ từ chìm vào màn đêm, bất chợt thở dài: Nam thần đúng là nam thần, đẹp trai quá…
***
Phòng tắm không lớn, hơi nóng bốc nghi ngút.
Một tấm kính thủy tinh ngăn đôi bồn cầu và bồn tắm, bên trên bồn tắm có một chiếc giá bằng gỗ thô, trên đó được xếp gọn gàng khăn tắm màu be, khăn mặt, muối tắm tự chế và một ít cánh hoa hồng đã khô. Cánh hoa lớn nhỏ không đều, vừa nhìn đã biết là tự ngắt chứ không phải mua ngoài chợ.
Cố Sơ bọc khăn lên đầu, ngâm mình trong bồn tắm đúng nửa tiếng đồng hồ rồi, nước nóng thấm ướt da cô, trong cái trắng trẻo toát lên cái mềm mại, trỡn nhẵn, mịn màng. Nhưng cô chỉ ngâm mình như thế, một cánh tay robot tưới nước lên người cô, rõ ràng là cô chẳng tập trung tắm rửa.
Cho tới khi Cố Tư đập cửa rầm rầm: “Chị, chị định sinh hạ Na Tra trong đó đấy à?”
Cố Sơ quay đầu nhìn ra cánh cửa phòng tắm, im lặng.
“Chị mau ra đi, em phải đi vệ sinh.”
Cố Sơ cố gắng nhặt một chiếc dép dưới đất lên, ném vào cửa: “Giục cái gì mà giục!”
Ngoài cửa không có động tĩnh nữa.
Cố Sơ cũng được yên tĩnh một lúc.
Nhưng chưa được mấy chốc, Cố Tư lại gào khóc ở bên ngoài: “Chị, em thật sự sắp không nhịn được nữa rồi. Chị học y mà, lỡ như cơ vòng của em mà bị hỏng thì chị biết mức độ nghiêm trọng rồi đấy.”
Không còn cách nào khác, Cố Sơ đành bò ra khỏi bồn tắm, kéo khăn tắm choàng lên người.
“Đừng tưởng chị không biết em nghĩ cái gì.” Cô gào lên một câu ra phía cửa.
Cố Tư cười hì hì: “Em không tin chị có thể ở trong đó cả đời.”
Cố Sơ không quan tâm tới Cố Tư nữa. Cô đứng trước gương, giơ tay lau lớp hơi nước đi, để lộ ra gương mặt nhỏ nhắn, xinh xắn đang ửng hồng, vầng trán sáng bóng, hàng mi cong cong nhạt màu, con ngươi cực kỳ long lanh, sống mũi cao thẳng còn cả đôi môi chúm chím của cô. Cô nhìn vào mình trong gương, vô thức giơ tay lên sờ vào môi.
Mặt càng lúc càng nóng bừng bừng.
Đúng, là vì phòng tắm quá nóng, nóng tới nỗi cô sắp ngạt thở rồi.
Nhưng trong đầu vẫn mãi hiện về cảnh tượng dưới nhà ban nãy: Dưới ánh đèn mờ mờ, bờ môi của anh rất gần cô, sau đó hệt như những cảnh quay chậm trong phim điện ảnh, anh áp sát gương mặt cô từng chút, từng chút, hôn lên môi cô…
Ông trời ơi!
Cố Sơ cảm thấy hô hấp bắt đầu gấp gáp. Cô ôm gương mặt nóng bỏng, nhìn cô gái mặt đỏ như hoa đào trong gương, nhất thời không nhận ra bản thân nữa.
Sao lại xảy ra chuyện này?
Lục Bắc Thần lại đi hôn cô?
Bây giờ nghĩ lại, lúc ấy đầu óc cô trống rỗng, tư duy lắng đọng lại ở khoảnh khắc đó, đến giờ nhớ lại từng chút vẫn còn đỏ mặt, tim đập thình thịch. Cố Sơ khẽ cắn môi, dường như trên môi vẫn còn lưu lại nhiệt độ của anh.
Không được nghĩ, cô ép buộc bản thân.
Nụ hôn này tới quá đột ngột, thân thuộc mà xa lạ. Khoảnh khắc môi anh chạm nhẹ lên môi cô, cảm giác dịu dàng ấy khiến cô nhớ tới Bắc Thâm, ngay sau đó anh gia tăng sức mạnh, có chút cưỡng ép cùng vài phần bá đạo thì lại không còn là Bắc Thâm nữa.
Cố Sơ vỗ nhẹ lên má mấy cái rồi lại mở vòi nước, dùng nước lạnh táp lên mặt. Khi ngẩng lên, má cô đã bớt đỏ hơn đôi chút.
Đúng, anh không phải Lục Bắc Thâm.
Nhưng mà…
Cố Sơ lại bắt đầu bối rối. Thật ra cô hiểu rõ tâm tư của mình, vào lúc anh ghé sát gương mặt cô, cô đã biết rõ anh không phải Bắc Thâm. Vào lúc anh hôn cô, cô cũng biết rõ anh không phải Bắc Thâm.
Vì sao lại như vậy?
Cơn mưa đêm nay khiến trái tim người ta lạc lối sao?
Hay là, cô đã bắt đầu có cảm giác với người đàn ông tên Lục Bắc Thần này rồi?
Cô nhặt bông hoa lan đặt bên cạnh gương lên, bông hoa cài trên mái tóc cô rồi nhớ lại cảnh Lục Bắc Thần cài hoa cho cô, vụng về mà nhẹ nhàng. Bên tai vọng về lời nói của bà lão bán hoa: Cô bé, hoa phải cài lên đầu đấy, nó sẽ mang tình yêu tới.
Cố Sơ nhìn bông ngọc lan trong tay, mùi hương thanh nhã dường như không hề giảm bớt.
Tình yêu ư?
Từ nay đột ngột xuyên qua đầu óc cô, lý trý cũng theo đó quay trở lại.
Không đúng.
Cố Sơ phản bác lại bản thân một cách mạnh mẽ, sao cô có thể như vậy chứ? Rõ ràng đã biết Lục Bắc Thần là anh trai của Bắc Thâm, cô vẫn còn đâm đầu vào? Lại còn ở đây hồi tưởng lại nụ hôn của anh? Cố Sơ ơi là Cố Sơ, mày đúng là vô liêm sỉ. Vì Bắc Thâm nên trên đời này mày thể để ý bất kỳ người đàn ông nào, duy chỉ có Lục Bắc Thần là không được!
Cố Sơ không biết đã xảy ra chuyện gì, còn chưa kịp hoàn hồn, Lục Bắc Thần đã nghiêng người, giúp cô nhặt di động lên, màn hình vẫn còn duy trì cuộc điện thoại, ba chữ ‘Kiều Vân Tiêu’ cực kỳ nổi bật.
“Vừa rồi có một con chó chạy ngang qua.” Lục Bắc Thần lẳng lặng liếc nhìn màn hình di động rồi đưa nó cho cô, sắc mặt tỉnh bơ: “Có va vào đâu không?”
Cố Sơ rướn cổ lên, cũng không nhìn thấy có con chó nào, lắc đầu đáp không sao.
Đầu kia điện thoại có vẻ sốt ruột, cứ gọi tên cô mãi, cứ như vậy, khiến Lục Bắc Thần không muốn nghe cũng khó. Cô vội vàng áp di động vào tai, hạ thấp giọng nói: “Em không sao.”
“Em đang ở cùng ai đó?” Kiều Vân Tiêu hơi chần chừ: “Sao ban nãy anh lại nghe thấy giọng đàn ông?”
“… Một người bạn ạ.”
“Một người bạn?”
“Bên này em còn chút việc, nói chuyện sau nhé.” Vội vàng cúp máy, trái tim của Cố Sơ vẫn đang đập từng nhịp bất an, thình thịch, thình thịch.
“Không sao chứ?” Lục Bắc Thần thản nhiên hỏi.
Cố Sơ há hốc mồm, một lúc lâu sau mới đáp: “Không sao.”
Trả lời xong, cô thầm lẩm bẩm trong lòng: Câu “Không sao chứ?” của Lục Bắc Thần rốt cuộc là đang hỏi ai?
Sau khi một sự việc nho nhỏ xen ngang, mọi thứ đều bình thường trở lại. Nhưng là yên ắng, ngoại trừ tiếng mưa lộp bộp đập vào cửa xe, bầu không khí chìm vào một sự kỳ lạ khó nói thành lời. Cố Sơ nhân lúc chiếc xe rẽ ngang bèn liếc trộm Lục Bắc Thần một cái. Nét mặt anh dường như không có gì thay đổi, vui giận không thể hiện qua lời nói.
Độ sáng của ngọn đèn đường bên ngoài bị nước mưa làm yếu đi, khi chiếu vào trong xe chỉ còn một dải mờ mờ ảo ảo. Đường nét trên gương mặt nghiêng của anh cực kỳ cương nghị, sống mũi càng nhìn càng thẳng tắp, chỉ có điều, bờ môi mím hơi chặt. Sau khi quay mặt đi, Cố Sơ càng cảm thấy không an tâm. Có phải anh đã biết người gọi tới là Kiều Vân Tiêu? Dựa vào mấy lần tiếp xúc trước, có thể thấy anh cực kỳ bài xích Kiều Vân Tiêu. Liệu anh có suy nghĩ gì không?
Sau khi một loạt các câu hỏi tưởng tượng lần lượt ‘oanh tạc’ não bộ, Cố Sơ lại cảm thấy nực cười. Cho dù anh có ghét Kiều Vân Tiêu đi chăng nữa thì Kiều Vân Tiêu vẫn ở đó. Tất cả đều đã xảy ra rồi, còn có thể cứu vãn cục diện gì nữa đây?
Tới tiểu khu, Lục Bắc Thần dừng xe. Cố Sơ cảm ơn, đang định xuống xe thì nghe thấy Lục Bắc Thần nói: “Tôi đưa cô vào tòa nhà.”
“Không cần đâu ạ.”
“Cô muốn dầm mưa đi lên nhà?” Lục Bắc Thần nghiêng người cầm ô lên.
Cố Sơ lí nhí nói một câu cảm ơn.
Đang định mở cửa xe thì Lục Bắc Thần chợt nhớ ra điều gì đó, lấy từ ghế sau một chiếc túi rất tinh xảo. Cố Sơ nhận ra chiếc túi này, nó thuộc về khách sạn, bèn tò mò hỏi: “Đây là?”
“Bữa tối cô làm, mang về mà ăn.” Lục Bắc Thần đưa cho cô.
Cố Sơ ngỡ ngàng.
“Nửa cái bánh gato chắc là không lấp đầy được cái bụng của cô.” Nói rồi, Lục Bắc Thần bước xuống, giương ô ra, rồi vòng qua ghế lái phụ, mở cửa xe.
Cố Sơ nắm chặt quai túi, xuống xe, rồi lại trở về dưới chiếc ô của anh, có chút khác thường. Hóa ra anh vẫn nhớ cô chưa ăn gì.
“Anh đã ăn chưa ạ?” Cô dè dặt hỏi.
“Ừm.” Lục Bắc Thần trả lời với vẻ bực bội.
Xe bên ngoài không được đi vào bãi đậu xe dưới hầm, thế nên xe của Lục Bắc Thần phải đỗ bên cạnh đường vòng của tiểu khu, hai người che chung một chiếc ô, đi về phía tòa nhà, còn phải đi qua một vườn hoa nhân tạo. Đinh hương trong vườn hoa đã dần rụng, lá xanh đã bắt đầu leo ra các đầu cành, hoa hồng đã bắt đầu thay dần đinh hương nhuộm màu cho khu vườn, nụ hoa vừa chớm nở trông đáng yêu vô cùng.
Vào trong khu nhà, Cố Sơ dừng bước, một lần nữa cảm ơn Lục Bắc Thần đã đưa về.
Lục Bắc Thần thu ô lại, nhìn khung cảnh xung quanh. Cố Sơ thấy thế cười nói: “Đây là khu nhà cũ rồi, thế nên cơ sở, thiết bị đều không thể so sánh với những tòa nhà hiện đại.”
Một hành lang dẫn thẳng tới cầu thang máy, diện tích không lớn, một bên là một giá hòm thư xếp thành dãy, lên nữa mấy bậc thềm, bên trên dựng không ít xe đạp. Đèn trên đỉnh đầu cũng là kiểu cũ, có lẽ có cùng độ tuổi với chiếc thang máy đang xoay tròn ngay kia, một cơn gió thổi qua là đung đưa, lắc lư, ánh sáng rất tối.
Nhưng điều khiến người ta yên tâm là, vì là tòa nhà cũ nên chất lượng rất tốt, từ mức độ bền chắc của tường bao tới vật liệu sản xuất cầu thang đều vô cùng cẩn thận. Bên trong tòa nhà được dọn dẹp rất sạch sẽ, không có những biển quảng cáo vụn vặt, tạp nham. Không biết nhà ai đang nấu nướng, có mùi cơm thoang thoảng theo gió bay ra, cảm giác này rất ấm áp.
“Cũng không tồi.” Lục Bắc Thần phát biểu ý kiến: “Tuy là tòa nhà cũ nhưng có thể nhận ra đều là chủ nhà sống ở đây.”
Cảm giác một tòa nhà mang lại phải xem chủ hộ. Đều là gia đình mình ở thì có cũ đến đâu cũng có người chuyên tâm dọn dẹp. Còn một tòa nhà chỉ toàn dân thuê trọ thì có mới hơn nữa cũng sẽ có dấu vết rõ ràng của sự phá hoại. Cảm giác nơi đây mang lại cho Lục Bắc Thần giống như một gia đình.
Nghe anh nói vậy, Cố Sơ mím môi cười: “Phải, những người ở đây đều là hàng xóm đã sống mười mấy năm rồi.”
Lục Bắc Thần gật đầu.
“Vậy…” Cố Sơ đắn đo không biết có nên mời anh lên nhà uống cốc nước không, nhưng chợt nghĩ tới hoàn cảnh trong nhà mình, cô lập tức gạt bỏ suy nghĩ này.
Nhưng ngay sau đó, Lục Bắc Thần lên tiếng, cười khẽ: “Cô không định mời tôi lên nhà ngồi sao?”
Bả vai Cố Sơ khẽ run lên, cô lập tức nói: “Không… Không tiện cho lắm.” Nhưng lại cảm thấy trả lời như vậy là bất lịch sự, cô suy nghĩ rồi giải thích: “Ý của tôi là… rất có thể Cố Tư cũng đã về nhà rồi, con người nó thích khoa trương mọi việc lên, nhìn thấy anh không biết lại nói năng linh tinh gì nữa.”
Trong bóng tối, Lục Bắc Thần nhìn cô chăm chú, bờ môi vẫn thấp thoáng nụ cười.
Bị anh nhìn đến nỗi sống lưng lạnh toát, cô lại cười trừ: “Anh tuyệt đối đừng hiểu lầm ạ, hôm khác tôi sẽ mời anh café.”
Lục Bắc Thần cất bước đi tới trước mặt cô: “Là tôi hiểu lầm hay là cô hiểu lầm?”
Cảm giác bức bách một lần nữa lan ra. Cố Sơ nhớ lại hành vi của anh hôm qua, vô thức lùi sau: “Giáo sư Lục, hôm nay thật sự cảm ơn anh ạ…”
“Cô đang sợ cái gì?” Anh vờ như không nghe thấy, để cây ô trong tay sang một bên, cánh tay chống lên tường một cách tự nhiên, nhìn cô từ trên xuống dưới.
“Tôi không có.”
Lục Bắc Thần rướn môi lên, một độ cong đẹp đến mê người.
“Tôi còn ăn thịt cô được sao?”
“Tôi thật sự không có ý này.” Cố Sơ có trăm cái miệng cũng khó mà giải thích được, ngượng ngập nói: “Quả thực là anh hiểu lầm rồi.” Cô thề, cô tuyệt đối không coi anh là tiểu nhân.
Lục Bắc Thần cười khẽ: “Vâng vâng dạ dạ, tôi nghe phát đau đầu rồi.” Suy nghĩ rồi anh cúi đầu sát lại gần cô: “Thế này đi, chúng ta thương lượng một chuyện.”
Thương lượng chuyện gì?
Anh đứng rất gần cô, dưới ánh đèn gương mặt anh đầy quyến rũ, giọng nói lại trầm thấp, gợi cảm. Cố Sơ cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, mắt hoa cả lên, đầu lưỡi khô khốc, trái tim trong lồng ngực không chịu nằm yên, cứ đập loạn lên.
“Sau này xưng hô với tôi, có thể bỏ chữ ‘ạ’ đi không?”
“Hả? À…” Hơi thở nam tính phả vào mặt, cô càng lúc càng bấn loạn, mặt vừa đỏ vừa khô, khó khăn lắm mới bật ra được một câu: “Ừm, được.”
Trên đỉnh đầu là tiếng cười của người đàn ông, trầm trầm, sâu xa, rất hay. Anh hơi nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt phơn phớt hồng của cô: “Chắc chắn nhé?”
“Ừm, chắc chắn…” Cô như một cái máy lặp lại.
Nụ cười của Lục Bắc Thần chảy tràn vào ánh mắt, như một mặt biển sâu rộng được ánh sao chiếu sáng. Anh nhìn người con gái gần như đang ở trong lòng mình, cái đầu nhỏ cúi xuống, gương mặt hồng hồng, hàng mi còn đang run rẩy, mái tóc mềm mại dính chặt vào vầng trán sáng của cô, còn cả đóa ngọc lan như chiếc bút chì cài bên tai nữa, mùi hương thanh thanh, xa xôi cùng với mùi hương trên người cô lan tỏa khắp hô hấp của anh, khiến lồng ngực anh phập phồng một thứ tình cảm.
Anh bèn cúi đầu xuống.
Cố Sơ chỉ cảm thấy hơi thở của người đàn ông bỗng nhiên gần lại, khuôn mặt đó tiến về phía cô, áp sát, trái tim cô đập mạnh một cái, thở dốc, cả người đờ ra. Gương mặt của Lục Bắc Thần khi đang sát lại gần cô thì hơi ngừng lại, sống mũi thẳng tắp cọ vào má cô rồi tiến tới mái tóc. Anh hít sâu một hơi, sau đó thì thầm: “Thật sự là rất thơm.”
Hơi thở ấm nóng theo lỗ tai len lỏi vào trong, tỏa lan khắp cơ thể. Cố Sơ cảm thấy hai chân mềm nhũn. Trong hoàn cảnh này, dưới ánh sáng này, dưới sự gần kề như có như không này, giọng anh dễ nghe đến chết người, khuấy đảo khiến đầu óc cô trống rỗng. Cô bỗng chốc không biết đáp lại thế nào, cũng may sau lưng có bức tường để cô dựa vào.
Cánh tay chống bên đầu cô của người đàn ông rắn chắc như tường đồng vách sắt, trên cổ tay còn đeo chiếc đồng hồ cơ, kim giây nhảy từng nhịp, từng nhịp, cực kỳ chói tai trong khung cảnh tĩnh mịch này.
Lục Bắc Thần không ngẩng đầu, sau khi nói xong câu ấy anh hơi nghiêng đầu, như vậy, gò má của hai người không thể gần hơn nữa.
Thời gian như đứng im. Gần tới mức môi anh có thể chạm tới gò má mềm mại của cô…
Gần tới mức, môi cô có thể cảm nhận được nhiệt độ của đôi môi anh…
Hơi thở của họ quấn lấy nhau như dây leo trong không gian tăm tối này, bện đến đau đớn.
Cố Sơ cảm thấy cả người bồng bềnh, bay xa ngàn dặm. Cô cố gắng đi kéo nó lại nhưng ý thức đã rời xa cô từ lâu. Cô chỉ có thể đứng dựa vào tường, cho dù cử động một chút thôi, cô cũng cảm nhận được nhiệt độ của anh.
Tuy rằng ngẩn ngơ, mơ hồ nhưng có một dự cảm đang sinh sôi rồi nổ tung trong đầu, cô linh cảm được việc sắp xảy ra.
Lục Bắc Thần nhìn thẳng vào mắt cô, rồi ánh mắt lại trượt xuống sống mũi, cuối cùng dừng lại trên đôi môi hồng của cô. Cánh môi hơi hé mở ấy mềm như một cánh hoa, đã biết bao lần anh muốn được ôn lại sự mềm mại của nó. Không kìm được lòng mình, cuối cùng anh cũng đặt môi xuống, nhẹ nhàng phủ lên bờ môi run run của cô.
Cố Sơ nghe thấy một tiếng bùm vang dội trong đầu mình, tay cô buông thõng, chiếc túi rơi xuống đất, sau đó thì không còn biết gì nữa. Chỉ cảm thấy môi anh đang lăn đi trên môi cô, từ qua loa cho tới gia tăng sức mạnh lăn nghiền. Trong hơi thở gấp gáp của cô thoang thoảng mùi nước cạo râu của anh, còn cả mùi nước khử trùng mát lạnh, đan cài cùng hương ngọc lan. Giây phút môi cô bị chiếm đoạt, hai chân cô cuối cùng cũng không chống đỡ nổi trong lượng cơ thể, mềm oặt ra.
Một giây sau, cánh tay người đàn ông bèn đỡ chắc lấy cô, bàn tay rắn rỏi dính chặt vào lưng cô. Cô cảm thấy lòng bàn tay anh nóng rẫy.
Hai cánh tay cô không còn sức lực từ lâu, trái tim đã nhảy ra khỏi cổ họng, chạy xa tít tắp rồi, chỉ còn biết yếu ớt dựa vào lồng ngực tráng kiện của anh. Nhịp tim của anh, hơi thở của anh đã nhấn chìm cô hoàn toàn.
Có bước chân khẽ khàng từ xa tới gần, một tia chớp đúng lúc ấy rạch ngang qua bầu trời, làm một góc tối tăm trong tòa nhà chợt bừng sáng, ngay sau đó là một thanh âm hoảng hốt: “Chị?”
Tiếng chị này như một câu thần chú đánh thức Cố Sơ. Lúc này cô mới ý thức được đã xảy ra chuyện gì, lập tức đẩy Lục Bắc Thần ra. Cô hoảng loạn quay đầu, đối diện với cái bóng đang ngây ngốc đứng gần đó.
“Hai… Hai người…” Cố Tư bỗng lắp bắp, rõ ràng cảnh tượng này đã làm con bé khiếp đảm.
Nhưng Lục Bắc Thần thì không hoảng hốt, anh bình thản thu tay về, đứng thẳng lên.
Nếu có một cái lỗ, Cố Sơ nhất định sẽ chui xuống. Mặt cô càng đỏ như bốc cháy, không thể đối mặt với Cố Tư, càng không dám ngẩng đầu nhìn Lục Bắc Thần. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, đến nỗi cô phản ứng không kịp.
Ngược lại là Lục Bắc Thần giơ tay lên xoa đầu cô, ngữ khí hiếm khi dịu dàng như vậy: “Về đi, nghỉ ngơi sớm nhé.”
Lúc này mới giúp cho Cố Sơ lấy lại khả năng nói chuyện nhưng khi cô lên tiếng thanh âm lại run rẩy một cách vô dụng: “Giáo sư Lục, chúc… chúc ngủ ngon.” Nói xong câu ấy, chẳng kịp đợi Cố Tư, cô quay người chạy thẳng vào trong thang máy.
Cố Tư đờ đẫn đứng đó một lúc. Thấy chị chạy đi, cô mới tiến lên, nhìn hướng Cố Sơ vừa biến mất rồi lại nhìn Lục Bắc Thần trước mặt, cười trừ: “Em thề, em không nhìn thấy gì cả.”
Lục Bắc Thần không nói gì.
“Chào anh.” Não bộ của Cố Tư nhanh chóng hoạt động, trái tim hóng hớt như nổ tung, chỉ nôn nóng xông lên nhà hỏi cho rõ ràng.
“Cố Tư!” Lục Bắc Thần bất ngờ gọi cô lại.
Cố Tư sững sờ, quay người nhìn anh: “Anh gọi em?”
“Ở đây còn người nào khác tên là Cố Tư sao?”
“À à.” Con ngươi Cố Tư đảo đảo, bật cười: “Chỉ là em không ngờ anh lại biết tên em.”
“Chị gái cô thường nhắc tới cô trước mặt tôi.” Lục Bắc Thần rất kiên nhẫn, giải thích với cô.
Cố Tư nghe tới đó, mắt chợt sáng lên: “Anh và chị gái em…”
“Đưa cái này cho chị ấy.” Lục Bắc Thần không đợi cô nói xong, đã cầm chiếc túi dưới đất lên, đưa cho Cố Tư.
“Đây là?”
“Tối nay chị cô chưa ăn cơm.”
“Dạ, em hiểu rồi.”
Lục Bắc Thần cười khẽ rồi quay người rời đi.
Cố Tư đứng nguyên ở đó, nhìn cho đến khi anh che ô đi mất, cái bóng cao lớn từ từ chìm vào màn đêm, bất chợt thở dài: Nam thần đúng là nam thần, đẹp trai quá…
***
Phòng tắm không lớn, hơi nóng bốc nghi ngút.
Một tấm kính thủy tinh ngăn đôi bồn cầu và bồn tắm, bên trên bồn tắm có một chiếc giá bằng gỗ thô, trên đó được xếp gọn gàng khăn tắm màu be, khăn mặt, muối tắm tự chế và một ít cánh hoa hồng đã khô. Cánh hoa lớn nhỏ không đều, vừa nhìn đã biết là tự ngắt chứ không phải mua ngoài chợ.
Cố Sơ bọc khăn lên đầu, ngâm mình trong bồn tắm đúng nửa tiếng đồng hồ rồi, nước nóng thấm ướt da cô, trong cái trắng trẻo toát lên cái mềm mại, trỡn nhẵn, mịn màng. Nhưng cô chỉ ngâm mình như thế, một cánh tay robot tưới nước lên người cô, rõ ràng là cô chẳng tập trung tắm rửa.
Cho tới khi Cố Tư đập cửa rầm rầm: “Chị, chị định sinh hạ Na Tra trong đó đấy à?”
Cố Sơ quay đầu nhìn ra cánh cửa phòng tắm, im lặng.
“Chị mau ra đi, em phải đi vệ sinh.”
Cố Sơ cố gắng nhặt một chiếc dép dưới đất lên, ném vào cửa: “Giục cái gì mà giục!”
Ngoài cửa không có động tĩnh nữa.
Cố Sơ cũng được yên tĩnh một lúc.
Nhưng chưa được mấy chốc, Cố Tư lại gào khóc ở bên ngoài: “Chị, em thật sự sắp không nhịn được nữa rồi. Chị học y mà, lỡ như cơ vòng của em mà bị hỏng thì chị biết mức độ nghiêm trọng rồi đấy.”
Không còn cách nào khác, Cố Sơ đành bò ra khỏi bồn tắm, kéo khăn tắm choàng lên người.
“Đừng tưởng chị không biết em nghĩ cái gì.” Cô gào lên một câu ra phía cửa.
Cố Tư cười hì hì: “Em không tin chị có thể ở trong đó cả đời.”
Cố Sơ không quan tâm tới Cố Tư nữa. Cô đứng trước gương, giơ tay lau lớp hơi nước đi, để lộ ra gương mặt nhỏ nhắn, xinh xắn đang ửng hồng, vầng trán sáng bóng, hàng mi cong cong nhạt màu, con ngươi cực kỳ long lanh, sống mũi cao thẳng còn cả đôi môi chúm chím của cô. Cô nhìn vào mình trong gương, vô thức giơ tay lên sờ vào môi.
Mặt càng lúc càng nóng bừng bừng.
Đúng, là vì phòng tắm quá nóng, nóng tới nỗi cô sắp ngạt thở rồi.
Nhưng trong đầu vẫn mãi hiện về cảnh tượng dưới nhà ban nãy: Dưới ánh đèn mờ mờ, bờ môi của anh rất gần cô, sau đó hệt như những cảnh quay chậm trong phim điện ảnh, anh áp sát gương mặt cô từng chút, từng chút, hôn lên môi cô…
Ông trời ơi!
Cố Sơ cảm thấy hô hấp bắt đầu gấp gáp. Cô ôm gương mặt nóng bỏng, nhìn cô gái mặt đỏ như hoa đào trong gương, nhất thời không nhận ra bản thân nữa.
Sao lại xảy ra chuyện này?
Lục Bắc Thần lại đi hôn cô?
Bây giờ nghĩ lại, lúc ấy đầu óc cô trống rỗng, tư duy lắng đọng lại ở khoảnh khắc đó, đến giờ nhớ lại từng chút vẫn còn đỏ mặt, tim đập thình thịch. Cố Sơ khẽ cắn môi, dường như trên môi vẫn còn lưu lại nhiệt độ của anh.
Không được nghĩ, cô ép buộc bản thân.
Nụ hôn này tới quá đột ngột, thân thuộc mà xa lạ. Khoảnh khắc môi anh chạm nhẹ lên môi cô, cảm giác dịu dàng ấy khiến cô nhớ tới Bắc Thâm, ngay sau đó anh gia tăng sức mạnh, có chút cưỡng ép cùng vài phần bá đạo thì lại không còn là Bắc Thâm nữa.
Cố Sơ vỗ nhẹ lên má mấy cái rồi lại mở vòi nước, dùng nước lạnh táp lên mặt. Khi ngẩng lên, má cô đã bớt đỏ hơn đôi chút.
Đúng, anh không phải Lục Bắc Thâm.
Nhưng mà…
Cố Sơ lại bắt đầu bối rối. Thật ra cô hiểu rõ tâm tư của mình, vào lúc anh ghé sát gương mặt cô, cô đã biết rõ anh không phải Bắc Thâm. Vào lúc anh hôn cô, cô cũng biết rõ anh không phải Bắc Thâm.
Vì sao lại như vậy?
Cơn mưa đêm nay khiến trái tim người ta lạc lối sao?
Hay là, cô đã bắt đầu có cảm giác với người đàn ông tên Lục Bắc Thần này rồi?
Cô nhặt bông hoa lan đặt bên cạnh gương lên, bông hoa cài trên mái tóc cô rồi nhớ lại cảnh Lục Bắc Thần cài hoa cho cô, vụng về mà nhẹ nhàng. Bên tai vọng về lời nói của bà lão bán hoa: Cô bé, hoa phải cài lên đầu đấy, nó sẽ mang tình yêu tới.
Cố Sơ nhìn bông ngọc lan trong tay, mùi hương thanh nhã dường như không hề giảm bớt.
Tình yêu ư?
Từ nay đột ngột xuyên qua đầu óc cô, lý trý cũng theo đó quay trở lại.
Không đúng.
Cố Sơ phản bác lại bản thân một cách mạnh mẽ, sao cô có thể như vậy chứ? Rõ ràng đã biết Lục Bắc Thần là anh trai của Bắc Thâm, cô vẫn còn đâm đầu vào? Lại còn ở đây hồi tưởng lại nụ hôn của anh? Cố Sơ ơi là Cố Sơ, mày đúng là vô liêm sỉ. Vì Bắc Thâm nên trên đời này mày thể để ý bất kỳ người đàn ông nào, duy chỉ có Lục Bắc Thần là không được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.