Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Quyển 6 - Chương 312: Trên đời vẫn còn một người

Ân Tầm

24/11/2015

Thì ra chẳng biết từ bao giờ, anh đã vì cô làm nhiều chuyện đến vậy…Cô không dám tin vào mắt mình hoặc cô cho rằng tất cả chẳng qua chỉ là ảo giác, do cô ôn luyện quá nhiều thành ra hoa mắt mà thôi. Nhưng chiếc lá trong tay rất chân thực. Lá dương liễu to bè, là loại cây cả đời này cô cũng không thể quên. Cố Sơ nắm chặt nó, mép lá khô cong bị vo vụn trong lòng bàn tay. Rất lâu sau cô mới đứng dậy, tới vuốt ve mỗi một cây dương liễu.

Giống như con đường từ nhỏ cô đã đi qua, những cây dương liễu này cực kỳ giống ngày cô rời xa. Mỗi bước đi qua, cành lá dương liễu lại kêu xào xạc. Tới tận khi đến trước một cái cây, cô mới một lần nữa dừng bước. Ngón tay cô đặt lên thân cây xù xì, tỉ mỉ vuốt ve, những hàng chữ trên thân cây khiến ngón tay cô run rẩy.

Lục Bắc Thâm, Lục Bắc Thâm, em thích anh.

Lục Bắc Thâm, anh sẽ cưới em chứ?

Lục Bắc Thâm, sao anh đẹp trai vậy?

Lục Bắc Thâm… Lục Bắc Thâm… Lục Bắc Thâm… Toàn bộ đều là tên của Lục Bắc Thâm. Hàng chữ cuối cùng: Bắc Thâm, xin lỗi, em phải rời xa anh rồi.

Cố Sơ bất ngờ ngồi sụp xuống đất, sửng sốt nhìn trân trân cây dương liệu trước mắt.

Không thể nào.

Dòng chữ trên cây do cô khắc lên, nhỏ xíu giống như những tâm tư của cô vậy. Cô là thiên kim nhà họ Cố, mặc dù từ nhỏ đã có rất nhiều bạn bè nhưng những người có thể tâm sự những lời gan ruột thì cực kỳ ít ỏi, Cố Tư tuổi lại nhỏ, có rất nhiều chuyện cô không thể nói rõ với nó. Sự rung động với Lục Bắc Thâm, tình yêu với Lục Bắc Thâm, nỗi nhớ với Lục Bắc Thâm, cảm giác áy náy với Lục Bắc Thâm cô đều khắc hết lên cây. Người không nhìn thấy, cô có thể kể lể với cây bất kỳ lúc nào.

Sau này, dương liễu không còn, hoài niệm quá khứ của cô cũng không còn, cây dương liễu đã ghi lại những tâm tư của cô, cảnh tượng bông liễu bay rợp trời, tất cả đều không còn nữa.

Nhưng bây giờ chúng lại quay trở về, nhất là cây dương liễu trước mặt này. Làm sao có thể?

Choáng voáng đi qua, Cố Sơ run rẩy gọi điện thoại cho Lục Bắc Thần. Đầu kia chuông kêu rất lâu mà không ai nghe máy. Cô ngắt máy, gọi vào di động của Ngữ Cảnh. Ngữ Cảnh lại nhận máy rất nhanh, thấy cô thì cực kỳ hưng phấn: “Cố? Cuối cùng cô cũng nhớ tôi rồi phải không?”

Cố Sơ không để tâm tới việc ôn lại chuyện cũ cùng cậu ấy mà hỏi thẳng: “Giáo sư Lục đâu?”

“Anh ấy tới hiện trường rồi.” Ngữ Cảnh ấm ức: “Thì ra không phải cô tìm tôi à?”

Cố Sơ không giải thích quá nhiều mà hỏi: “Mấy cây dương liễu hai bên phòng thực nghiệm là thế nào vậy?”

“À, mấy cây dương liễu đó hả, đều là giáo sư Lục tìm người trồng đấy.” Ngữ Cảnh nói: “Cũng chẳng biết anh ấy nghĩ kiểu gì, trước đây đẹp bao nhiêu. Tới mùa xuân bông liễu bay đầy, thế là rắc rối rồi.”

Cố Sơ sững sờ.

“Chẳng lẽ bây giờ cô mới phát hiện ra?” Ngữ Cảnh hậm hực: “Khả năng quan sát không đầy đủ nhé, để giáo sư Lục biết được chắc chắn lại rầy cô.”

“Ý của cậu là đã đổi thành dương liễu từ lâu rồi?”

“Đổi từ trước khi giáo sư Lục tới Bắc Kinh rồi.” Ngữ Cảnh nói: “Trước khi chúng tôi đi chẳng phải cô từng tới phòng thực nghiệm sao? Không có phát hiện ra à?”

Cố Sơ á khẩu, hôm đó tới phòng thực nghiệm trong đầu cô chỉ toàn là an nguy của Tiêu Tiếu Tiếu, hoàn toàn chẳng còn tâm trí ngẩng đầu lên nhìn ngắm xung quanh.

“Cả cô cũng không thích phải không?” Ngữ Cảnh truy hỏi: “Thật chẳng hiểu giáo sư Lục nghĩ cái gì.”

Sau khi cúp máy, câu nói của Ngữ Cảnh vẫn còn vang vọng trong đầu Cố Sơ: Giáo sư Lục ấy à, thích mấy cây dương liễu đó một cách biến thái, còn hỏi cả số hiệu gì gì đó. Cô bảo có phải anh ấy bị ma nhập rồi không?

Vì là những cây gỗ được vận chuyển tới biệt thự Xa Sơn, số lượng nhiều dĩ nhiên sẽ có ghi chép. Hàng dương liễu hai bên đường lại sinh trưởng nhiều năm rồi, tới một độ tuổi nhất định đều phải tiến hành đánh số hiệu. Theo như Ngữ Cảnh nói thì Lục Bắc Thần tìm lại hết những cây dương liễu trước đây trở về?

Khi suy nghĩ này lướt qua, chính bản thân cô còn thấy thảng thốt.

Cố Sơ chọn một chiếc ghế ngồi xuống, ngắm nhìn dương liễu hai bên, ngắm bao nhiêu cũng không thấy đủ. Biết bao chuyện quá khứ đều quay trở lại. Cô dường như lại nhìn thấy hình ảnh mình bò trên lưng bố, bông liễu bay lượn khắp trời.



Không lâu trước đây, cô được Lục Bắc Thần cõng cả con đường. Cô nói với anh: Hồi nhỏ em nhìn thấy bông tuyết đẹp lắm. Ở Thượng Hải không có tuyết nhưng em vẫn có thể nhìn thấy tuyết…

Bắc Thần…

Cố Sơ thầm gọi tên anh trong lòng. Mỗi lần gọi tình yêu lại sâu thêm một lớp. Thì ra chẳng biết từ bao giờ, anh đã vì cô làm nhiều chuyện đến vậy.



Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, Ngữ Cảnh vò đầu. Chuyện quái gì thế này? Gọi một cuộc điện thoại chẳng ra đâu vào đâu. Cậu vừa đút di động vào túi thì Ngư Khương qua. Cô đặc biệt lái xe qua đón Ngữ Cảnh tới hiện trường, thấy cậu còn chưa thu dọn xong thì kêu toáng lên: “Cậu muốn chết hả, còn không khẩn trương lên? Đợi bị ăn mắng có phải không?”

Ngữ Cảnh chịu không nổi cơn giận của giáo sư Lục, nhanh nhẹn thu dọn xong xuôi rồi khoác balo lên vai: “Xong rồi ạ.”

“Ban nãy gọi điện thoại với ai đấy?”

“Cố Sơ đấy, hỏi chúng ta chuyện dương liễu bên ngoài phòng thực nghiệm.”

Ngư Khương hồ nghi: “Cô ta hỏi dương liễu làm cái gì?”

“Không biết nữa, chắc là tò mò thôi.” Ngữ Cảnh không nghĩ nhiều, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Giáo sư Lục đổi hết cây bên ngoài thành dương liễu đúng là kỳ lạ. Nhưng em cảm thấy thái độ của Cố Sơ còn lạ hơn.”

Ngư Khương dừng bước: “Lạ thế nào?”

“Cô ấy phản ứng rất mãnh liệt với chuyện đổi dương liễu.” Ngữ Cảnh nói ngay, ko suy nghĩ gì: “Chẳng phải chỉ là đổi một loại cây thôi sao? Cô ấy đâu cần phải phản ứng thái quá như thế?”

Ngư Khương rơi vào trầm tư.



Vụ án đi vào bế tắc.

Dường như mỗi chứng cứ xuất hiện đều chẳng liên quan gì tới cái chết của Bàng Thành và Thẩm Cường.

Mấy ngày liền, La Trì đều kéo Lục Bắc Thần tới ngâm người trong hiện trường vụ án, hy vọng có thể phát hiện ra manh mối hoàn toàn mới. Ai dè, anh ấy nhận được mệnh lệnh của cấp trên, thả Thịnh Thiên Vỹ.

Ngọn lửa giận dữ của La Trì lập tức bùng lên. Anh ấy xông thẳng tới cục cảnh sát đập bàn giậm chân với cục trưởng. Cục trưởng không nói rõ nguyên nhân, chỉ yêu cầu anh ấy thả người.

“Bây giờ thả người cùng lắm chỉ có thể khởi tố anh ta vi phạm quy định lao động.”

“Nếu không thì sao?” Cục trưởng không giận dữ, dường như đã sớm quen với tính tình bộp chộp của anh ấy: “Cậu có chứng cứ chứng minh anh ta giết người à?”

Một câu nói khiến La Trì nghẹn lời.

Thả Thịnh Thiên Vỹ rồi, La Trì triệu tập các thành viên tổ chuyên án Thượng Hải và Bắc Kinh, tổ chức cuộc họp. Trong cuộc họp, cơn giận của anh ấy vẫn còn chưa tan hết, chỉ thiếu nước đập đồ nữa thôi. Các thành viên khác cũng phẫn nộ bất bình. Điều tra vụ án tới tận bây giờ, bắt được ‘đại boss’, kết quả không thể không thả. Lục Bắc Thần thì rất điềm nhiên, im lặng thưởng thức café.

Khi La Trì hỏi ý kiến của anh, anh bình thản nói: “Không tìm được chứng cứ, các cậu đâu thể tiếp tục tạm giữ mà không có lý do? Người ta kiện đấy.”

La Trì tức tối vò đầu bứt tai.

Anh ấy châm một điếu thuốc, hút được quá nửa thì hằn học dập vào trong gạt tàn, nghiến răng nghiến lợi: “Điều tra! Ông mày không tin!”

Lục Bắc Thần không nói gì, chỉ mỉm cười.





Đêm khuya, Bắc Kinh nổi gió lớn, lá ngân hạnh vàng ươm rụng đầy mặt đất.

Hứa Đồng tắm xong đi ra ngoài thì nghe thấy có người gõ cửa. Cô chọn một chiếc áo tắm dày, mặc vào rồi ra mở cửa.

Ngoài cửa là Thịnh Thiên Vỹ.

Anh đứng dựa bên cạnh cửa, cái bóng cao lớn che hết ánh sáng ngoài hành lang. Người anh thoang thoảng mùi rượu, có lẽ vừa đi tiếp khách về, nhưng ánh mắt nhìn cô vẫn còn rất tỉnh táo, thâm trầm, u tối. Anh mở mấy cúc cổ áo, một tay xách cặp tài liệu, tay kia vắt một chiếc áo dạ lông cừu, cả người trông u ê mà vẫn quyến rũ.

Hứa Đồng biết gần đây tâm trạng của anh không được tốt. Mặc dù anh đã từ đồn cảnh sát trở về nhưng rất rõ ràng cảnh sát không loại anh khỏi diện tình nghi. Ngay cả cô cũng cảm nhận được có người giám sát bốn phía, cảm giác này cực kỳ tồi tệ.

Cô nghiêng người, Thịnh Thiên Vỹ liền đi vào.

Vào trong phòng khách, anh chẳng nói chẳng rằng lập tức nằm lên sofa, chiếc áo dạ trên cánh tay trượt xuống đất anh cũng mặc kệ. Hứa Đồng bước tới, cũng không nói gì, cúi xuống nhặt áo dạ của anh lên, nhẹ nhàng vắt sang một bên rồi lại vào trong bếp. Chẳng mấy chốc cô đã bê một bát trà giải rượu đi ra, đặt lên mặt bàn. Cô ngồi xuống đối diện anh rồi lên tiếng: “Anh uống đi, bên trong có chút gừng tươi, đỡ lạnh.”

Mãi sau Thịnh Thiên Vỹ mới có phản ứng, ngồi dậy. Khí lạnh anh mang theo vào nhà đã tan đi nhiều, chỉ còn lại hơi rượu mỏi mệt. Anh cảm ơn rồi trà giải rượu lên, từ từ uống. Cả quá trình hai người không nói chuyện gì. Hứa Đồng chỉ yên lặng quan sát anh, cảm thấy gò má anh càng lúc càng góc cạnh, lại gầy đi rồi.

Cô chợt nhói lòng.

Khi anh ngước lên nhìn, cô lập tức quay đi.

“Xin lỗi, chuyện của tôi đã làm liên lụy tới em.” Thịnh Thiên Vỹ cất giọng trầm thấp.

“Tôi là trợ lý của anh, bình thường thôi.” Ngữ khí của Hứa Đồng rất bình tĩnh.

Thịnh Thiên Vỹ đặt chiếc bát lên mặt bàn, nhìn cô hồi lâu.

Cô bị anh nhìn đến nỗi khắp người gượng gạo. Chợt nhớ tới chuyện anh đã uống rượu, lòng cô lại hoang mang thấp thỏm. Cô hắng giọng nói: “Muộn lắm rồi, anh nên về nghỉ ngơi đi.”

“Tôi bảo tài xế đi rồi.” Thịnh Thiên Vỹ nói.

“Vậy tự anh đi thế nào?” Hứa Đồng ngẩng phắt lên nhìn anh, thấy anh vẫn còn đang nhìn mình, trái tim cô chợt căng thẳng, lại nhìn đi chỗ khác.

Ánh mắt Thịnh Thiên Vỹ dần trở nên nặng nề. Một lúc lâu sau, anh mới thở dài: “Thật ra em có chuyện muốn hỏi tôi, đúng không?”

Hứa Đồng khẽ ngước mắt lên, ánh mắt từ sơ mi của anh đi dần lên, tới tận khi nhìn thẳng vào mắt anh. Lát sau mới gật đầu: “Phải, tôi rất muốn biết chuyện ký tên.”

“Em tin rằng hai văn bản đó do tôi ký sao?” Thịnh Thiên Vỹ hỏi.

Bờ môi Hứa Đồng mấp máy, cuối cùng vẫn nói ra: “Nhưng ngay cả chuyên gia về nét chữ cũng không giám định ra.”

“Tôi chỉ muốn biết em có tin tôi hay không thôi?” Thịnh Thiên Vỹ rất cố chấp.

Hứa Đồng hít sâu một hơi, nói: “Tôi rất muốn tin anh nhưng việc chữ ký giống nhau như đúc phải giải thích thế nào? Sao lại có người có thể bắt chước giống hệt? Tôi nghĩ không ra nên không biết có nên tin anh hay không?”

“Trên đời này đích thực có một người bắt chước được chữ ký của tôi giống y như đúc, thậm chí cả chuyên gia cũng không phán đoán được thật giả.” Ánh mắt Thịnh Thiên Vỹ lạnh đi.

Hứa Đồng kinh ngạc: “Là ai vậy?”

Thịnh Thiên Vỹ nhìn cô chăm chú nhưng ánh mắt lại đang nhìn qua cô, hướng về một nơi rất xa. Rất lâu sau, anh mới từ từ thốt ra một cái tên: “Mục Thanh Đăng.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook