Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Quyển 9 - Chương 450: Viên thuốc trong lòng bàn tay
Ân Tầm
15/04/2016
Chớp mắt đã tới thứ sáu, một ngày nắng rực rỡ.
Buổi chiều Cố Sơ nghỉ ngơi, bữa trưa ăn ngay trong căng tin. Khi lấy thức ăn, cô nhìn thấy Cố Khải Mân. Trông anh ta chẳng có chút hứng khởi nào, cô bèn tò mò đi tới hỏi han một lượt. Cố Khải Mân nói mấy hôm nay không được nghỉ ngơi tử tế, lại còn phải chăm sóc Tiếu Tiếu. Cố Sơ cảm thấy kỳ lạ, nhưng nhẩm tính ngày, nếu bị cảm nặng thì cũng sắp cả tuần rồi. Cô bèn nói ngay sẽ tới thăm Tiếu Tiếu, Cố Khải Mân lại bảo gần đây Tiếu Tiếu không muốn gặp ai, người bị bệnh khó chịu là chuyện rất đỗi bình thường.
Cố Sơ cũng đành thôi.
Ăn cơm xong, vừa giao ca xong thì có cô y tá của trạm y tá lại thở hồng hộc chạy tới tìm cô: “Bác sỹ Cố, bạn trai của chị đến rồi”.
Cố Sơ hoàn toàn không cảm thấy bất ngờ, Lục Bắc Thần đã nói chiều nay sẽ đưa Lục Bắc Thâm đi mua quần áo.
Cô cố nhịn cười, nhìn gương mặt đỏ hồng của cô y tá, thầm nghĩ cô nhóc này đúng là chỉ thấy trai đẹp mới nhiệt tình như vậy.
Vội vàng thu dọn đồ đạc, Cố Sơ ra khỏi cửa, nhưng sau khi nhìn thấy người đàn ông đứng bên cửa sổ thì bước chân chợt khựng lại.
Người ấy cũng nghe thấy tiếng động bèn quay đầu nhìn về phía cô, khóe môi khẽ mỉm cười.
Một chiếc áo phông trắng sạch sẽ, thoải mái, một chiếc quần dài màu café đậm, trông cả người hệt như một cây tùng đứng giữa nền tuyết trắng, cao lớn, đĩnh đạc. Nhưng Cố Sơ có thể trực tiếp nhận ngay ra cậu.
Lục Bắc Thâm.
Sao anh ấy lại tới thẳng bệnh viện vậy?
Lá thông tỏa hương thanh thanh, khi ào ạt rụng xuống, mùi hương ấy bị gió cuốn vào mũi, trong vắt dễ chịu.
Thật ra ngay từ lúc nhìn thấy Lục Bắc Thâm, Cố Sơ đã thầm nhủ mục đích của anh ấy. Thực lòng mà nói, khi phải đứng đối diện với một gương mặt giống Lục Bắc Thần y hệt, cô bỗng không biết phải nói gì. Lục Bắc Thâm thì không cho cô thời gian để ngượng ngập mà nói thẳng mục đích của mình.
“Chuyện cô nhìn thấy ngày hôm đó, xin đừng kể với anh trai tôi, được không?”
Cố Sơ hơi sững người. Cô nhìn chằm chằm vào gương mặt anh ấy, trong đầu tự nhiên nhớ lại chuyện xảy ra ở bến Thượng Hải ngày hôm đó, nhất thời cũng không biết nên gật đầu hay lắc đầu. Dáng vẻ của anh ấy ngày hôm đó quả thực khiến cô ấn tượng sâu sắc. Có biết bao lần cô đã muốn nói với Lục Bắc Thần chuyện này nhưng một là vì anh đang làm ngày làm đêm, bận rộn vì vụ án, hai là cô cũng chưa rõ ràng Lục Bắc Thâm gặp tình trạng gì, chạm vào chuyện riêng tư của anh ấy cũng không hay.
Thế nên hôm nay nghe anh ấy nói vậy, cô đã hiểu rõ, xem ra thuộc về suy đoán phía sau.
“Rốt cuộc anh bị làm sao vậy?” Không phải là cô tò mò, phần nhiều là lo lắng.
Lục Bắc Thâm là người thân thiết nhất của Lục Bắc Thần trên đời này. Nếu anh ấy thật sự có chuyện gì, Bắc Thần nhất định sẽ đau đớn vô cùng.
Gió thổi qua mái tóc anh ấy.
Anh ấy cụp mắt xuống, lát sau mới khẽ mỉm cười, “Cũng không có gì. Năm xưa tôi uống một loại thuốc không nên uống, sau này để lại di chứng. Nhưng cũng không nghiêm trọng, không thường xuyên tái phát”.
Cố Sơ buột miệng hỏi: “Thuốc gì vậy?”.
Lục Bắc Thâm quay đầu nhìn cô, nụ cười vẫn vương bên môi, “Xin cô đấy, đừng để anh ấy biết chuyện này”.
Thái độ của anh ấy từ đầu tới cuối vẫn luôn ôn hòa nhưng lại không nói cho cô biết sự thật.
“Nhưng hôm đó trông anh có vẻ không ổn đâu.” Trái tim Cố Sơ đập dồn dập không ngừng. Dấu ấn trên bốn thi thể lúc trước đã khiến cô thót tim, bây giờ nghe xong lời nói của Lục Bắc Thâm, cô càng thấy bất an hơn.
Cô tự nhủ thầm để an ủi bản thân: Trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, thứ thuốc anh ấy uống sao có thể là thứ thuốc mới của nhà họ Cố?.
“Thật sự không có gì đáng ngại đâu. Thật ra cũng tại tôi, là tôi không cẩn thận uống nhầm thuốc.” Lục Bắc Thâm nhẹ nhàng giải thích, “Hơn nữa bao năm nay vẫn không phát bệnh, lần duy nhất còn bị cô bắt gặp”.
“Y học bây giờ rất phát triển. Tôi khuyên anh nên tới bệnh viện kiểm tra.” Cố Sơ cứ thấy hoang mang.
“Khi nào có thời gian tôi sẽ tới.”
Cố Sơ cũng không tiện miễn cưỡng, suy nghĩ rồi nói: “Thật ra anh có chuyện gì cũng không nên giấu anh trai anh, dù sao anh ấy cũng là người quan tâm anh nhất trên đời này”.
“Chút chuyện vặt này đừng làm phiền anh ấy.” Lục Bắc Thâm hơi nhếch môi, tươi rói như ánh nắng ngày xuân, “Anh trai tôi là hay phức tạp hóa mọi chuyện”.
Cố Sơ muốn khuyên nhủ nhưng thấy thái độ của anh ấy quá kiên quyết đành thôi. Ngẫm nghĩ một lát, cô lại hỏi: “Anh… uống nhầm thuốc từ khi nào?”. Cô vẫn không yên tâm.
Lục Bắc Thâm nhớ lại, “Có lẽ khoảng ba năm trước”.
Cố Sơ nghe xong mốc thời gian, trái tim nãy giờ lơ lửng đột ngột rớt xuống. May quá, chắc không phải loại thuốc mới gây ra án mạng mà phòng thực nghiệm của bố điều chế ra đâu, vì lúc đó sau khi chuyện thuốc mới vừa xảy ra, các cơ quan có liên quan đã tịch thu hết số thuốc, không thể nào trôi nổi ra thị trường. Theo suy đoán thời gian thì năm anh ấy uống nhầm càng không thể tiếp xúc được với thuốc mới của nhà họ Cố.
Nghĩ như vậy, nỗi áy náy trong lòng cô cũng tan ra, những gì còn lại chỉ là nỗi lo lắng về sức khỏe của anh ấy. Cô khẽ thở dài, “Anh và anh trai anh đúng là đồng bệnh tương liên”.
Người ta hay nói “hồng nhan bạc mệnh”, sao cả những mỹ nam tử cũng bị ông trời ganh ghét vậy?
Lục Bắc Thâm hiểu ý cô, nét mặt nhuốm vẻ nặng nề, “Tình trạng của anh trai còn nghiêm trọng hơn”.
Cố Sơ cắn môi, lòng lại nặng tựa đá đè, bắt đầu không thở được.
“Cô suy nghĩ thế nào?” Lát sau, Lục Bắc Thâm đột ngột hỏi một câu.
Một câu nói không đầu không cuối, đổi lại là người khác sẽ chẳng hiểu mô tê gì, nhưng Cố Sơ nhanh chóng hiểu ra ý của anh ấy, trầm mặc mấy giây rồi đáp: “Chẳng nghĩ gì cả, anh ấy có ra sao tôi vẫn sẽ ở bên”.
Lục Bắc Thâm nhìn cô với vẻ kỳ lạ.
Cố Sơ nghiêng đầu cười, “Không tin hả?”.
“Tôi biết dì Tần từng tới gặp cô.” Lục Bắc Thâm nói thẳng.
“Thế là tôi phải từ bỏ sao?” Cố Sơ hỏi ngược lại.
Lục Bắc Thâm nhún vai, “Tôi chỉ lo cứ đi tiếp như vậy sẽ rất gian nan. Ông Lục, bố tôi ấy, không đơn giản đâu, một khi đã quyết định chuyện gì, không ai có thể thay đổi được”.
“Tôi sẽ không bỏ cuộc đâu.” Cố Sơ nghiến răng, giống như nói cho Lục Bắc Thâm nghe, lại như đang tỏ rõ quyết tâm, lặp lại một câu, “Tôi sẽ không bao giờ rời xa anh ấy nữa”.
Lục Bắc Thâm gật đầu, “Có câu này của cô là tôi yên tâm rồi”.
Cố Sơ thở hắt ra một hơi, những quyết định này nói ra được quả thực cực kỳ thoải mái.
“Nhà họ Lục kiểu gì cũng sẽ nghĩ cách, nhưng tôi nghĩ anh trai tôi sẽ không phải là người thỏa hiệp.”
Cố Sơ nghĩ tới lời nói của Tần Tô. Bây giờ ngay cả Lục Bắc Thâm cũng nói vậy, cô biết con đường này nếu đi tiếp sẽ gặp phải những chướng ngại vật gì. Cô hít sâu một hơi, nói: “Trừ phi chính anh ấy bỏ cuộc”.
Lục Bắc Thâm im lặng.
“Mặc dù tôi không có khả năng gì, cũng không thể giúp được nhiều cho anh ấy, nhưng chỉ cần anh ấy cần, tôi sẽ dốc hết sức trở thành sức mạnh của anh ấy.”
“Vậy thì tốt.” Giọng của Lục Bắc Thâm rất thấp.
Cố Sơ nhìn về đám lá thông rụng đầy đất trước mặt, khẽ nói: “Anh trở về được là anh trai anh mừng lắm”.
Mặc dù Lục Bắc Thần chưa bao giờ thể hiện niềm hưng phấn kích động ấy ra ngoài, nhưng cô có thể cảm nhận được niềm vui vẻ và thanh thản tận đáy lòng anh.
Cô nói xong câu này, Lục Bắc Thâm cũng không nhiều lời như ban nãy mà chỉ “ừm” một tiếng. Cố Sơ nghe thấy cảm thấy không ổn, quay đầu nhìn thì giật nảy mình. Sắc mặt anh ấy nhợt nhạt hơn ban nãy rất nhiều, tay nắm chặt lại, nổi đầy gân xanh, mồ hôi men theo thái dương chảy xuống.
Cố Sơ giật mình, vội hỏi: “Anh sao vậy?”.
Lục Bắc Thâm không còn sức trả lời, chỉ cúi gằm, giống như đang đè nén một cơn đau khủng khiếp.
Cố Sơ vội đứng dậy định dìu anh ấy, “Nhanh, tôi đưa anh tới phòng khám”.
Lục Bắc Thâm xua tay với cô, tỏ ý bảo cô không cần rồi lại rút thứ gì đó từ trong túi ra. Cố Sơ thấy vậy vội giúp anh ấy, tìm được một lọ thuốc nhỏ xíu, “Anh muốn tìm thứ này ư?”.
Anh ấy gật đầu, “Hai viên…”.
Cố Sơ vội vàng mở lọ, đổ thuốc ra, “Tôi đi lấy nước cho anh”.
“Không cần đâu.” Lục Bắc Thâm đón lấy thuốc, nhét vào miệng, nuốt thẳng xuống.
Cố Sơ nhìn thấy lọ thuốc không được dán nhãn, thấy khó hiểu trong lòng. Thuốc gì đây?
Mấy phút sau, tình trạng của Lục Bắc Thâm đã dịu đi không ít, sắc mặt cũng tươi trở lại. Sau khi cất lọ thuốc đi, anh ấy khẽ nói: “Cảm ơn cô”.
Cố Sơ lo lắng, hạ thấp giọng hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Anh vừa uống thuốc gì?”.
“Không sao, ban nãy chỉ hơi hạ đường huyết mà thôi.” Lục Bắc Thâm đáp.
Cố Sơ biết anh ấy đang nói dối. Cô là bác sỹ, triệu chứng của hạ đường huyết ra sao lẽ nào cô lại không biết? Còn đang định truy hỏi thì thấy Lục Bắc Thâm đã đứng dậy, nhìn về phía sau lưng cô. Cô quay đầu lại nhìn, là Lục Bắc Thần.
Anh đang đi về phía này, mỉm cười nhẹ nhàng.
Hôm nay Lục Bắc Thần cũng ăn mặc thoải mái, giống với Lục Bắc Thâm, thoạt nhìn quả thực khiến người ta ngỡ ngàng.
“Tôi không sao đâu, đừng nói với anh ấy.” Lục Bắc Thâm thì thầm dặn dò cô một câu.
Tâm trạng Cố Sơ trở nên nặng nề.
“Thật ngại quá, em đến sớm là vì muốn chào hỏi chị dâu tương lai.” Lục Bắc Thâm cười với Lục Bắc Thần.
Lục Bắc Thần bước tới, nhướng mày, “Em làm vậy sẽ khiến anh hiểu lầm đấy”.
“Hiểu lầm gì chứ?” Lục Bắc Thâm hỏi.
“Hiểu lầm em có ý đồ khác.”
“Ví dụ?”
Lục Bắc Thần cười, “Ví dụ như kể xấu mấy chuyện mất mặt của anh hồi nhỏ”.
Lục Bắc Thâm phá lên cười.
Cố Sơ nhìn rất rõ, hai người này đều cười thật lòng, nhất là Lục Bắc Thâm, đâu còn vẻ gân xanh nổi lên, mồ hôi tuôn ròng ròng như lúc trước? Nếu là bình thường, cô đã sớm tham gia vào cuộc trò chuyện của họ từ lâu, hỏi cho rõ ngọn ngành Lục Bắc Thần có chuyện gì đáng xấu hổ. Nhưng bây giờ cô cảm thấy rất áp lực. Nếu Bắc Thâm thật sự có bệnh gì đang giấu, thì Bắc Thần phải làm sao?
Bả vai bị ai đó ôm lấy, trên đỉnh đầu vang lên tiếng cười khẽ, “Nghĩ gì vậy?”.
Cố Sơ tỉnh lại, ngước nhìn nụ cười của Lục Bắc Thần, ngập ngừng vài giây rồi trả lời, “Em đang nghĩ quần áo kiểu gì sẽ hợp với Bắc Thâm”.
Lục Bắc Thâm chen vào, “Rất đơn giản, phong cách của anh trai tôi chính là phong cách của tôi, thật ra kích cỡ cũng giống nhau”. Dứt lời cậu nhìn về phía Lục Bắc Thần, khuyên một câu nửa đùa nửa thật, “Hay là chúng ta ăn mặc giống nhau rồi ra ngoài đi, ngầu lắm”.
“Đi thôi.” Lục Bắc Thần ôm lấy Cố Sơ, mặc kệ lời đề nghị của Lục Bắc Thâm.
Cố Sơ không có quá nhiều tâm tư để đùa cợt, tay trái vẫn cứ nắm chặt.
Trong lòng bàn tay cô, có thêm một viên thuốc…
…
Lục Bắc Thần chọn cách đi cùng, lý do đẹp đẽ là giúp em trai thân yêu làm quân sư. Trước khi xuống xe, Lục Bắc Thâm nói với Cố Sơ: Anh ấy sợ tôi tán đổ cô đấy.
Làm Cố Sơ khó xử vô cùng.
Mà trên thực tế, có hai con người giống nhau y hệt cùng dạo phố là một chuyện rất nổi bật. Quan trọng hơn, chiều cao, vóc dáng và vẻ điển trai của họ tuyệt đối có thể khiến tần suất quay đầu là một trăm phần trăm.
Cố Sơ đã trở thành người may mắn nhất trong mắt của mọi người.
Cô đi ở giữa, hai “nam thần” cùng cao hơn mét tám, một trái một phải như hai ông Hộ phát đi theo, đây quả thực là một chuyện rất kích thích. Cô bỗng chốc bùng nổ tinh thần sĩ diện, cuối cùng cũng cảm thấy bản thân được vẻ vang một lần…
Buổi chiều Cố Sơ nghỉ ngơi, bữa trưa ăn ngay trong căng tin. Khi lấy thức ăn, cô nhìn thấy Cố Khải Mân. Trông anh ta chẳng có chút hứng khởi nào, cô bèn tò mò đi tới hỏi han một lượt. Cố Khải Mân nói mấy hôm nay không được nghỉ ngơi tử tế, lại còn phải chăm sóc Tiếu Tiếu. Cố Sơ cảm thấy kỳ lạ, nhưng nhẩm tính ngày, nếu bị cảm nặng thì cũng sắp cả tuần rồi. Cô bèn nói ngay sẽ tới thăm Tiếu Tiếu, Cố Khải Mân lại bảo gần đây Tiếu Tiếu không muốn gặp ai, người bị bệnh khó chịu là chuyện rất đỗi bình thường.
Cố Sơ cũng đành thôi.
Ăn cơm xong, vừa giao ca xong thì có cô y tá của trạm y tá lại thở hồng hộc chạy tới tìm cô: “Bác sỹ Cố, bạn trai của chị đến rồi”.
Cố Sơ hoàn toàn không cảm thấy bất ngờ, Lục Bắc Thần đã nói chiều nay sẽ đưa Lục Bắc Thâm đi mua quần áo.
Cô cố nhịn cười, nhìn gương mặt đỏ hồng của cô y tá, thầm nghĩ cô nhóc này đúng là chỉ thấy trai đẹp mới nhiệt tình như vậy.
Vội vàng thu dọn đồ đạc, Cố Sơ ra khỏi cửa, nhưng sau khi nhìn thấy người đàn ông đứng bên cửa sổ thì bước chân chợt khựng lại.
Người ấy cũng nghe thấy tiếng động bèn quay đầu nhìn về phía cô, khóe môi khẽ mỉm cười.
Một chiếc áo phông trắng sạch sẽ, thoải mái, một chiếc quần dài màu café đậm, trông cả người hệt như một cây tùng đứng giữa nền tuyết trắng, cao lớn, đĩnh đạc. Nhưng Cố Sơ có thể trực tiếp nhận ngay ra cậu.
Lục Bắc Thâm.
Sao anh ấy lại tới thẳng bệnh viện vậy?
Lá thông tỏa hương thanh thanh, khi ào ạt rụng xuống, mùi hương ấy bị gió cuốn vào mũi, trong vắt dễ chịu.
Thật ra ngay từ lúc nhìn thấy Lục Bắc Thâm, Cố Sơ đã thầm nhủ mục đích của anh ấy. Thực lòng mà nói, khi phải đứng đối diện với một gương mặt giống Lục Bắc Thần y hệt, cô bỗng không biết phải nói gì. Lục Bắc Thâm thì không cho cô thời gian để ngượng ngập mà nói thẳng mục đích của mình.
“Chuyện cô nhìn thấy ngày hôm đó, xin đừng kể với anh trai tôi, được không?”
Cố Sơ hơi sững người. Cô nhìn chằm chằm vào gương mặt anh ấy, trong đầu tự nhiên nhớ lại chuyện xảy ra ở bến Thượng Hải ngày hôm đó, nhất thời cũng không biết nên gật đầu hay lắc đầu. Dáng vẻ của anh ấy ngày hôm đó quả thực khiến cô ấn tượng sâu sắc. Có biết bao lần cô đã muốn nói với Lục Bắc Thần chuyện này nhưng một là vì anh đang làm ngày làm đêm, bận rộn vì vụ án, hai là cô cũng chưa rõ ràng Lục Bắc Thâm gặp tình trạng gì, chạm vào chuyện riêng tư của anh ấy cũng không hay.
Thế nên hôm nay nghe anh ấy nói vậy, cô đã hiểu rõ, xem ra thuộc về suy đoán phía sau.
“Rốt cuộc anh bị làm sao vậy?” Không phải là cô tò mò, phần nhiều là lo lắng.
Lục Bắc Thâm là người thân thiết nhất của Lục Bắc Thần trên đời này. Nếu anh ấy thật sự có chuyện gì, Bắc Thần nhất định sẽ đau đớn vô cùng.
Gió thổi qua mái tóc anh ấy.
Anh ấy cụp mắt xuống, lát sau mới khẽ mỉm cười, “Cũng không có gì. Năm xưa tôi uống một loại thuốc không nên uống, sau này để lại di chứng. Nhưng cũng không nghiêm trọng, không thường xuyên tái phát”.
Cố Sơ buột miệng hỏi: “Thuốc gì vậy?”.
Lục Bắc Thâm quay đầu nhìn cô, nụ cười vẫn vương bên môi, “Xin cô đấy, đừng để anh ấy biết chuyện này”.
Thái độ của anh ấy từ đầu tới cuối vẫn luôn ôn hòa nhưng lại không nói cho cô biết sự thật.
“Nhưng hôm đó trông anh có vẻ không ổn đâu.” Trái tim Cố Sơ đập dồn dập không ngừng. Dấu ấn trên bốn thi thể lúc trước đã khiến cô thót tim, bây giờ nghe xong lời nói của Lục Bắc Thâm, cô càng thấy bất an hơn.
Cô tự nhủ thầm để an ủi bản thân: Trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, thứ thuốc anh ấy uống sao có thể là thứ thuốc mới của nhà họ Cố?.
“Thật sự không có gì đáng ngại đâu. Thật ra cũng tại tôi, là tôi không cẩn thận uống nhầm thuốc.” Lục Bắc Thâm nhẹ nhàng giải thích, “Hơn nữa bao năm nay vẫn không phát bệnh, lần duy nhất còn bị cô bắt gặp”.
“Y học bây giờ rất phát triển. Tôi khuyên anh nên tới bệnh viện kiểm tra.” Cố Sơ cứ thấy hoang mang.
“Khi nào có thời gian tôi sẽ tới.”
Cố Sơ cũng không tiện miễn cưỡng, suy nghĩ rồi nói: “Thật ra anh có chuyện gì cũng không nên giấu anh trai anh, dù sao anh ấy cũng là người quan tâm anh nhất trên đời này”.
“Chút chuyện vặt này đừng làm phiền anh ấy.” Lục Bắc Thâm hơi nhếch môi, tươi rói như ánh nắng ngày xuân, “Anh trai tôi là hay phức tạp hóa mọi chuyện”.
Cố Sơ muốn khuyên nhủ nhưng thấy thái độ của anh ấy quá kiên quyết đành thôi. Ngẫm nghĩ một lát, cô lại hỏi: “Anh… uống nhầm thuốc từ khi nào?”. Cô vẫn không yên tâm.
Lục Bắc Thâm nhớ lại, “Có lẽ khoảng ba năm trước”.
Cố Sơ nghe xong mốc thời gian, trái tim nãy giờ lơ lửng đột ngột rớt xuống. May quá, chắc không phải loại thuốc mới gây ra án mạng mà phòng thực nghiệm của bố điều chế ra đâu, vì lúc đó sau khi chuyện thuốc mới vừa xảy ra, các cơ quan có liên quan đã tịch thu hết số thuốc, không thể nào trôi nổi ra thị trường. Theo suy đoán thời gian thì năm anh ấy uống nhầm càng không thể tiếp xúc được với thuốc mới của nhà họ Cố.
Nghĩ như vậy, nỗi áy náy trong lòng cô cũng tan ra, những gì còn lại chỉ là nỗi lo lắng về sức khỏe của anh ấy. Cô khẽ thở dài, “Anh và anh trai anh đúng là đồng bệnh tương liên”.
Người ta hay nói “hồng nhan bạc mệnh”, sao cả những mỹ nam tử cũng bị ông trời ganh ghét vậy?
Lục Bắc Thâm hiểu ý cô, nét mặt nhuốm vẻ nặng nề, “Tình trạng của anh trai còn nghiêm trọng hơn”.
Cố Sơ cắn môi, lòng lại nặng tựa đá đè, bắt đầu không thở được.
“Cô suy nghĩ thế nào?” Lát sau, Lục Bắc Thâm đột ngột hỏi một câu.
Một câu nói không đầu không cuối, đổi lại là người khác sẽ chẳng hiểu mô tê gì, nhưng Cố Sơ nhanh chóng hiểu ra ý của anh ấy, trầm mặc mấy giây rồi đáp: “Chẳng nghĩ gì cả, anh ấy có ra sao tôi vẫn sẽ ở bên”.
Lục Bắc Thâm nhìn cô với vẻ kỳ lạ.
Cố Sơ nghiêng đầu cười, “Không tin hả?”.
“Tôi biết dì Tần từng tới gặp cô.” Lục Bắc Thâm nói thẳng.
“Thế là tôi phải từ bỏ sao?” Cố Sơ hỏi ngược lại.
Lục Bắc Thâm nhún vai, “Tôi chỉ lo cứ đi tiếp như vậy sẽ rất gian nan. Ông Lục, bố tôi ấy, không đơn giản đâu, một khi đã quyết định chuyện gì, không ai có thể thay đổi được”.
“Tôi sẽ không bỏ cuộc đâu.” Cố Sơ nghiến răng, giống như nói cho Lục Bắc Thâm nghe, lại như đang tỏ rõ quyết tâm, lặp lại một câu, “Tôi sẽ không bao giờ rời xa anh ấy nữa”.
Lục Bắc Thâm gật đầu, “Có câu này của cô là tôi yên tâm rồi”.
Cố Sơ thở hắt ra một hơi, những quyết định này nói ra được quả thực cực kỳ thoải mái.
“Nhà họ Lục kiểu gì cũng sẽ nghĩ cách, nhưng tôi nghĩ anh trai tôi sẽ không phải là người thỏa hiệp.”
Cố Sơ nghĩ tới lời nói của Tần Tô. Bây giờ ngay cả Lục Bắc Thâm cũng nói vậy, cô biết con đường này nếu đi tiếp sẽ gặp phải những chướng ngại vật gì. Cô hít sâu một hơi, nói: “Trừ phi chính anh ấy bỏ cuộc”.
Lục Bắc Thâm im lặng.
“Mặc dù tôi không có khả năng gì, cũng không thể giúp được nhiều cho anh ấy, nhưng chỉ cần anh ấy cần, tôi sẽ dốc hết sức trở thành sức mạnh của anh ấy.”
“Vậy thì tốt.” Giọng của Lục Bắc Thâm rất thấp.
Cố Sơ nhìn về đám lá thông rụng đầy đất trước mặt, khẽ nói: “Anh trở về được là anh trai anh mừng lắm”.
Mặc dù Lục Bắc Thần chưa bao giờ thể hiện niềm hưng phấn kích động ấy ra ngoài, nhưng cô có thể cảm nhận được niềm vui vẻ và thanh thản tận đáy lòng anh.
Cô nói xong câu này, Lục Bắc Thâm cũng không nhiều lời như ban nãy mà chỉ “ừm” một tiếng. Cố Sơ nghe thấy cảm thấy không ổn, quay đầu nhìn thì giật nảy mình. Sắc mặt anh ấy nhợt nhạt hơn ban nãy rất nhiều, tay nắm chặt lại, nổi đầy gân xanh, mồ hôi men theo thái dương chảy xuống.
Cố Sơ giật mình, vội hỏi: “Anh sao vậy?”.
Lục Bắc Thâm không còn sức trả lời, chỉ cúi gằm, giống như đang đè nén một cơn đau khủng khiếp.
Cố Sơ vội đứng dậy định dìu anh ấy, “Nhanh, tôi đưa anh tới phòng khám”.
Lục Bắc Thâm xua tay với cô, tỏ ý bảo cô không cần rồi lại rút thứ gì đó từ trong túi ra. Cố Sơ thấy vậy vội giúp anh ấy, tìm được một lọ thuốc nhỏ xíu, “Anh muốn tìm thứ này ư?”.
Anh ấy gật đầu, “Hai viên…”.
Cố Sơ vội vàng mở lọ, đổ thuốc ra, “Tôi đi lấy nước cho anh”.
“Không cần đâu.” Lục Bắc Thâm đón lấy thuốc, nhét vào miệng, nuốt thẳng xuống.
Cố Sơ nhìn thấy lọ thuốc không được dán nhãn, thấy khó hiểu trong lòng. Thuốc gì đây?
Mấy phút sau, tình trạng của Lục Bắc Thâm đã dịu đi không ít, sắc mặt cũng tươi trở lại. Sau khi cất lọ thuốc đi, anh ấy khẽ nói: “Cảm ơn cô”.
Cố Sơ lo lắng, hạ thấp giọng hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Anh vừa uống thuốc gì?”.
“Không sao, ban nãy chỉ hơi hạ đường huyết mà thôi.” Lục Bắc Thâm đáp.
Cố Sơ biết anh ấy đang nói dối. Cô là bác sỹ, triệu chứng của hạ đường huyết ra sao lẽ nào cô lại không biết? Còn đang định truy hỏi thì thấy Lục Bắc Thâm đã đứng dậy, nhìn về phía sau lưng cô. Cô quay đầu lại nhìn, là Lục Bắc Thần.
Anh đang đi về phía này, mỉm cười nhẹ nhàng.
Hôm nay Lục Bắc Thần cũng ăn mặc thoải mái, giống với Lục Bắc Thâm, thoạt nhìn quả thực khiến người ta ngỡ ngàng.
“Tôi không sao đâu, đừng nói với anh ấy.” Lục Bắc Thâm thì thầm dặn dò cô một câu.
Tâm trạng Cố Sơ trở nên nặng nề.
“Thật ngại quá, em đến sớm là vì muốn chào hỏi chị dâu tương lai.” Lục Bắc Thâm cười với Lục Bắc Thần.
Lục Bắc Thần bước tới, nhướng mày, “Em làm vậy sẽ khiến anh hiểu lầm đấy”.
“Hiểu lầm gì chứ?” Lục Bắc Thâm hỏi.
“Hiểu lầm em có ý đồ khác.”
“Ví dụ?”
Lục Bắc Thần cười, “Ví dụ như kể xấu mấy chuyện mất mặt của anh hồi nhỏ”.
Lục Bắc Thâm phá lên cười.
Cố Sơ nhìn rất rõ, hai người này đều cười thật lòng, nhất là Lục Bắc Thâm, đâu còn vẻ gân xanh nổi lên, mồ hôi tuôn ròng ròng như lúc trước? Nếu là bình thường, cô đã sớm tham gia vào cuộc trò chuyện của họ từ lâu, hỏi cho rõ ngọn ngành Lục Bắc Thần có chuyện gì đáng xấu hổ. Nhưng bây giờ cô cảm thấy rất áp lực. Nếu Bắc Thâm thật sự có bệnh gì đang giấu, thì Bắc Thần phải làm sao?
Bả vai bị ai đó ôm lấy, trên đỉnh đầu vang lên tiếng cười khẽ, “Nghĩ gì vậy?”.
Cố Sơ tỉnh lại, ngước nhìn nụ cười của Lục Bắc Thần, ngập ngừng vài giây rồi trả lời, “Em đang nghĩ quần áo kiểu gì sẽ hợp với Bắc Thâm”.
Lục Bắc Thâm chen vào, “Rất đơn giản, phong cách của anh trai tôi chính là phong cách của tôi, thật ra kích cỡ cũng giống nhau”. Dứt lời cậu nhìn về phía Lục Bắc Thần, khuyên một câu nửa đùa nửa thật, “Hay là chúng ta ăn mặc giống nhau rồi ra ngoài đi, ngầu lắm”.
“Đi thôi.” Lục Bắc Thần ôm lấy Cố Sơ, mặc kệ lời đề nghị của Lục Bắc Thâm.
Cố Sơ không có quá nhiều tâm tư để đùa cợt, tay trái vẫn cứ nắm chặt.
Trong lòng bàn tay cô, có thêm một viên thuốc…
…
Lục Bắc Thần chọn cách đi cùng, lý do đẹp đẽ là giúp em trai thân yêu làm quân sư. Trước khi xuống xe, Lục Bắc Thâm nói với Cố Sơ: Anh ấy sợ tôi tán đổ cô đấy.
Làm Cố Sơ khó xử vô cùng.
Mà trên thực tế, có hai con người giống nhau y hệt cùng dạo phố là một chuyện rất nổi bật. Quan trọng hơn, chiều cao, vóc dáng và vẻ điển trai của họ tuyệt đối có thể khiến tần suất quay đầu là một trăm phần trăm.
Cố Sơ đã trở thành người may mắn nhất trong mắt của mọi người.
Cô đi ở giữa, hai “nam thần” cùng cao hơn mét tám, một trái một phải như hai ông Hộ phát đi theo, đây quả thực là một chuyện rất kích thích. Cô bỗng chốc bùng nổ tinh thần sĩ diện, cuối cùng cũng cảm thấy bản thân được vẻ vang một lần…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.