Chương 23: Bánh không đủ phần
Xuân Phong Dao
06/03/2022
Thoáng chốc đạt được khoảng mười điểm, đã xem như là không dễ, bình thường từ một phó bản đi ra, mức điểm tăng cũng chỉ khoảng chừng '3'. Đáng tiếc chính là lần này giá trị võ lực không tăng nhiều lắm.
Thở dài, Tô Nhĩ lẩm bẩm nói: "Không biết giá trị mị lực có thể có tác dụng gì."
Kỷ Hành: "Lại tiến vào một phó bản nữa, có lẽ sẽ rõ ràng."
Bốn mắt nhìn nhau, đồng thời dùng sức ấn vào chỗ hoa văn lõm xuống trên huy hiệu, hai người tạm thời rời khỏi thế giới trò chơi.
Sau khi phục hồi tinh thần lại, đập vào mắt đầu tiên là kiểu tóc Smart khiến người khác phải nhìn chăm chú, Triệu Tam Lưỡng vẫn duy trì trạng thái nói chuyện với bọn họ lúc trước. Trong nháy mắt, vui mừng vì còn sống rời khỏi trò chơi của Tô Nhĩ không còn sót lại chút gì.
Cậu lần đầu tiên phát hiện sự chênh lệch thời gian quá kinh khủng. Nếu như lợi dụng tốt, thậm chí có thể làm được không ít việc lớn. Nghĩ tới đây dùng ánh mắt trưng cầu nhìn về phía Kỷ Hành, lấy sự thông minh tài trí của người chơi cao cấp, không có khả năng không thể nghĩ tới điểm này, nhưng trong trò chơi người chơi dường như chỉ tập trung vào mỗi việc qua cửa.
Kỷ Hành lại dường như biết tỏng cậu nghĩ gì, chỉ vào con bọ phía trước dưới đèn đường làm ra nhắc nhở: "Đừng làm chuyện thiêu thân lao đầu vào lửa."
Tô Nhĩ: "Có người đã thử qua?"
"Nhiều đến mức đếm không hết."
Triệu Tam Lưỡng là người coi trọng kết quả, hướng Tô Nhĩ nhướng mày: "Thu hoạch như nào rồi? Lão đại tự mình dẫn đội, chắc hẳn không tệ đi."
Tô Nhĩ muốn giữ lại một chút thanh danh tốt cuối cùng, tận lực không có nói tới điểm thành tích, chỉ nói: "Giá trị mị lực đã tăng tới 69 rồi."
"Không tệ, bay vọt về chất." Triệu Tam Lưỡng búng tay một cái: "Đi thôi, tới chỗ gần nhà cậu ăn một bữa tiệc lớn, tôi đã đặt bàn trước rồi."
Đối với việc hắn biết rõ địa chỉ nhà mình, Tô Nhĩ không có biểu hiện gì nhiều, Triệu Tam Lưỡng chắc chắn đã điều tra qua thông tin liên quan, nếu không cũng sẽ không biết mình và Diêu Tri ở cùng trường học.
Triệu Tam Lưỡng cũng không giấu giếm, nói rõ: "Nhân phẩm của thành viên rất quan trọng, nếu như trong hiện thực có tiền án hoặc là tác phong không tốt, Quy Phần sẽ không cần."
Người như vậy, ai biết ở trong trò chơi có thể đâm cho một dao sau lưng hay không.
Tô Nhĩ gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Triệu Tam Lưỡng tìm một nhà hàng sinh ý phát đạt, cũng may trong phòng cách âm rất tốt.
Tô Nhĩ không thiếu tiền, hầu như món chiêu bài nào cũng đều gọi lên gần hết, trong phó bản ăn không ngon tất nhiên phải bổ sung lại ở bên ngoài.
Triệu Tam Lưỡng ăn đến ngon miệng, còn không quên trêu ghẹo: "Lần này có đạt được điểm thành tích không?"
Trời đất chứng giám, trời sinh lắm mồm làm cho hắn chỉ muốn chọc ghẹo cho vui một câu, không ngờ sắc mặt Tô Nhĩ đột nhiên thay đổi, vẻ mặt hắn cũng biến hóa theo: "Thật sự có đấy à?"
Tô Nhĩ mỉm cười không nói gì cả.
Rất nhanh có thêm tin càng buồn hơn truyền tới, Diêu Tri gửi cậu tin nhắn, thành tích kiểm tra toán lần này giảm sút một chút rồi.
Kỷ Hành thoáng nhìn nội dung tin nhắn, nhắc nhở một câu: "Diêu Tri không sai biệt lắm hai ngày này cũng sẽ tiến vào phó bản, nếu như có thể sống sót ra ngoài, lần sau tôi sắp xếp cho hai người tiến vào cùng một phó bản."
Sống sót ra ngoài...
Có thêm điều kiện tiên quyết, chủ đề lập tức trở nên trầm trọng, ngay cả khóe miệng đang cười của Triệu Tam Lưỡng cũng nhạt đi vài phần.
Đồ ăn được bày hết lên bàn, bầu không khí mới hòa hoãn một ít. Ăn uống no đủ, hôm sau vừa hay là chủ nhật, Tô Nhĩ liền ngủ thêm một lát, dù sao cũng đang còn trẻ, tinh thần rất nhanh khôi phục lại trạng thái tốt nhất.
Cả chủ nhật, trừ việc đi ra ngoài xem phim, thời gian còn lại cậu hầu như đều ở nhà làm đề Ngũ Tam. Đắn đo về việc thứ hai còn phải đến trường, nên quyết định buổi tối chủ nhật đi ngủ sớm một chút. Nhưng chuyện không diễn ra như kế hoạch lúc đầu, buổi chiều vừa tắm xong, liền nhận được cuộc gọi của Triệu Tam Lưỡng, hẹn cậu ra ngoài gặp mặt.
Sau khi tới phát hiện chẳng những có Kỷ Hành, mà còn có cả Diêu Tri, người sau nhìn qua vô cùng mệt mỏi.
"Thầy mới từ phó bản đi ra sao?"
Diêu Tri gật đầu: "Trong phó bản đã xảy ra chút chuyện, nói ra để cho cậu sớm chuẩn bị tâm lý."
Đẩy gọng kính, nghiêm mặt nói: "Lần này đụng phải người chủ trì cố ý đem chủ đề hướng trên người cậu, ám chỉ trên người cậu có bí mật mờ ám nào đó."
Tô Nhĩ cũng không ngốc, biết rõ đây là người chủ trì muốn mượn tay người chơi để đối phó mình.
"Nếu như một người thì cũng thôi," Diêu Tri nói: "Nếu như người chủ trì các phó bản đều nói với người chơi như vậy, phiền toái nhất định không nhỏ."
Triệu Tam Lưỡng đúng lúc mở miệng: "Lão đại có ý tứ là giết gà dọa khỉ, tìm một hai người làm mẫu."
Lúc đó mặc dù người chơi không thể tự giết lẫn nhau, nhưng ở trong trò chơi có rất nhiều cách để giết chết người khác.
Tô Nhĩ: "Phó bản nhiều như thế, làm sao có thể bảo đảm người chơi chẳng liên quan gì tới nhau tiến vào cùng một phó bản?"
Triệu Tam Lưỡng cười thần bí: "Biện pháp chắc chắn sẽ có."
Diêu Tri: "Dùng đạo cụ, liền có thể quấy nhiễu phạm vi nhỏ."
Kỷ Hành nhìn về phía Tô Nhĩ: "Cậu thấy thế nào?"
"Không đáng để lãng phí đạo cụ." Tô Nhĩ: "Hơn nữa sinh mệnh đều quý giá, cho dù có người muốn ra tay với tôi, cũng không thể xem đấy là cái cớ, giết hại tính mạng người khác."
"..."
Tô Nhĩ: "Vì tôn trọng sinh mệnh, tôi có một ý tưởng không quá chín chắn."
Kỷ Hành: "Nói thử xem."
Tô Nhĩ: "Đem chuyện của tôi ở trong cái phó bản thông báo ra ngoài, nhất là minh hôn. Phải đặc biệt nhấn mạnh chỗ tốt trong đó, lúc tổng kết điểm số chính là minh chứng tốt nhất."
Triệu Tam Lưỡng bật cười: "Cho dù vậy, ai sẽ thật sự đi tìm quỷ minh hôn chứ."
Cái này với đâm đầu vào chỗ chết có khác gì nhau đâu?
Tô Nhĩ chân thành nói: "Vì vậy phải thông báo một tin nữa, nếu như kết minh hôn với người chủ trì, có thể đạt được tuổi thọ."
Vừa mới nói xong, ánh mắt ba người còn lại đã có ít nhiều biến hóa. Ánh mắt của Diêu Tri giấu sau mắt kính sâu không lường được, mà Triệu Tam Lưỡng thì lại cực kỳ nghiền ngẫm.
Cuối cùng vẫn là Triệu Tam Lưỡng mở miệng trước: "Lời này nói ra... chưa chắc đã có người tin."
"Nhất định sẽ có." Tô Nhĩ chắc chắc: "Người chơi trong lòng sợ hãi tiến vào trò chơi, sống sót, rồi lại tiếp tục tiến vào, giống như là một vòng tuần hoàn vô vọng."
Lúc này rất cần một ngòi nổ.
"Ý tưởng rất táo bạo, chính là vì sao phải thông báo ra ngoài?"
Kỷ Hành mới mở miệng, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía cậu.
"Nếu dễ dàng thu được tin tức thì sẽ không đáng tin lắm, trái lại trả cái giá lớn mới có thể được coi trọng."
Nghe vậy Triệu Tam Lưỡng như có điều suy nghĩ, nói thêm: "Trước tiên có thể tìm mấy tổ chức lớn có ân oán với chúng ta, để cho bọn họ dùng đạo cụ đổi lấy tin tức."
Diêu Tri: "Nói là cơ mật Tô Nhĩ lấy được từ trên người Quỷ Vương."
Đương nhiên còn rất nhiều chi tiết nữa chờ bàn bạc kỹ không phải một lát là có thể thảo luận hết, nhưng Quy Phần giỏi về việc bày bố, chắc hẳn rất nhanh sẽ có một phương án kế hoạch.
Tô Nhĩ nhíu mày: "Nếu như là thủ lĩnh tổ chức lớn, có lẽ sẽ giữ thái độ hoài nghi. Dù sao tin tức quý giá như vậy chúng ta vì sao không giữ lại, mà lại muốn bán đi?"
Kỷ Hành suy nghĩ một chút: "Không sai, tin tức quý giá như vậy, giá cả phải cao hơn nữa."
"..."
Triệu Tam Lưỡng vỗ vai Tô Nhĩ: "Được rồi! Loại sách lược chuyển hướng chú ý này đủ táo bạo!"
Tô Nhĩ nhìn không ra chút đắc ý nào, ngược lại sắc mặt có vài phần trầm trọng, cười khổ nói: "Tôi không sợ chết, nhưng người sống sót dù sao cũng phải để lại cái gì đó. Theo tôi quan sát, người chơi đối với sự tồn tại của người chủ trì không nên có quá nhiều sợ hãi. Cứ thế mãi, chỉ biết tăng chí khí cho người khác, diệt uy phong của mình... Người chủ trì cũng bị quy tắc hạn chế, tôi muốn làm cho mọi người nhận thức kỹ lại điều đó, đối mặt quỷ quái có thể sợ hãi, nhưng đối với người chủ trì không thể kinh sợ!"
Trầm mặc một chút, Triệu Tam Lưỡng hết sức phức tạp mà nhìn cậu một cái, thật sự nhịn không được, chửi câu 'đm'.
Tính kế thì cũng thôi, lại còn muốn đem mình đặt ở chỗ đạo đức chí cao... Là chuyện người làm sao?
Kỷ Hành nhưng là mắt chứa khen ngợi: "Đây là giao dịch lớn, phải cần một khoảng thời gian để hoàn thành, phó bản sau cẩn thận chút."
Tô Nhĩ gật đầu: "Tôi nhất định sẽ sống sót." Ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén: "Sống đến ngày tận mắt thấy người chơi toàn bộ thế giới đều thèm muốn cơ thể người chủ trì."
Tượng đất còn có ba phần hỏa khí*, người chủ trì muốn thông qua việc giết chết cậu lập uy, cậu sẽ gậy ông đập lưng ông.
*giống nghĩa câu 'con giun xéo lắm cũng quằn': ý nói sức chịu đựng của con người là có giới hạn nên chuyện gì cũng nên một vừa hai phải thôi.
Triệu Tam Lưỡng mấp máy môi, thật sự nói không nên lời, mà có nói nữa cũng chỉ càng thêm thừa thãi.
Diêu Tri ho nhẹ một tiếng: "Thầy tin tưởng em."
Tô Nhĩ cam đoan: "Em sẽ không để cho thầy thất vọng đâu."
"..."
Sắc trời đã tối, Tô Nhĩ ngày mai còn phải đi học, Kỷ Hành tự mình lái xe đưa cậu về.
Đến chỗ đèn giao thông, Kỷ Hành từ trước đến nay luôn nghiêm túc hiếm khi đùa bỡn một câu: "Dù sao cũng có duyên ở cùng Thư Hải tiên sinh nửa buổi tối, làm như thế có quyết tuyệt quá không?"
Nhất nhật phu thê bách dạ ân*, bò lên giường nửa buổi tối cũng coi như có tình cảm.
*ý nói một ngày làm vợ chồng cũng là tình nghĩa mãi mãi.
Tô Nhĩ nhìn đám mây trôi trên bầu trời, nghĩ đến một câu dạo này đang rất hot, trong mắt như có hạt cát bay vào: "Tôi dường như chỉ... yêu anh ta trong một thời gian rất ngắn ngủi."
Lần này Kỷ Hành không còn lời nào để nói.
Sau khi về đến nhà, Tô Nhĩ trực tiếp nằm lên ghế sa lon, không được bao lâu lại như cá chép lộn mình ngồi dậy, lật xem sách giáo khoa của Chúc Vân để lại ở trường học.
Cách vài trang đều là ghi chú chằng chịt, dù kiểu chữ đẹp, cũng không khỏi khiến người xem đau đầu.
Cũng may Tô Nhĩ có thể tự an ủi mình coi như thuận tiện củng cố kiến thức học qua, xem được phần nào còn có thể học thuộc theo.
Lúc lật đến một trang, Tô Nhĩ ánh mắt rốt cuộc có biến hóa, ở chỗ góc trang không có gì nổi bật viết bốn chữ 'Đại dự ngôn thuật' (lời tiên tri), vội vàng lật tiếp mấy trang sau, đáng tiếc không thấy thêm được thông tin hữu dụng gì, không tin tà, lật xem lại lần nữa, chợt phát hiện Chúc Vân đúng ở trang cuối vẽ mấy nhân vật phản diện tóc xanh.
Tô Nhĩ mí mắt run lên, ngồi cùng bàn lâu như vậy, cậu không biết đối phương còn có sở thích như này. Khép sách lại cảm thấy cần phải nhận thức phá vỡ thường ngày với Chúc Vân.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, kế hoạch ngủ sớm sớm đã tuyên bố phá sản.
Tô Nhĩ rất nhanh nghĩ đến chuyện khác, cậu đã trải qua hai lần phó bản, cuối tháng trước nếu như không dùng đạo cụ tổ đội, khả năng tiếp tục tiến phó bản không lớn. Kỷ Hành làm việc quyết định nhanh chóng, trong khoảng thời gian này sẽ đem chỗ tốt của chuyện kết minh hôn với người chủ trì bán cho vài tổ chức.
Nghĩ lại thì cách nói đấy cũng không phải hoàn toàn không có căn cứ, trên ý nghĩa người chủ trì tuyệt đối không tính là người, mà càng gần với quỷ hơn.
Cho đến giờ cậu đạt được thành tựu điểm đều không có liên quan tới người chủ trì, mà là có liên quan với quỷ, dựa theo thú vui buồn nôn của trò chơi, rất có thể đã che giấu quy tắc đạt được điểm thành tích đặt trên người bên đối địch.
"Mình có thể nghĩ đến, Kỷ Hành có lẽ cũng có thể đã nghĩ qua..." Tô Nhĩ dựa lưng vào ghế, đung đưa ghế xoay lẩm bẩm: "Nói như vậy, làm cho người chơi đem chủ ý đánh lên người chủ trì có lẽ là lựa chọn chính xác."
Gió đêm chầm chậm.
Tô Nhĩ nằm ở trên giường, ngủ không yên.
Giấc mơ kỳ quái, cậu vốn là đang bị quỷ quái đuổi giết, sau đó nằm trong vũng máu nhìn thấy người chơi giằng co với người chủ trì. Tô Nhĩ không có bị ác mộng hù đến, lại bị ảo giác lúc mở mắt trong nháy mắt đó kinh sợ đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Trong tích tắc, cậu nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Chúc Vân trước mặt mình, như là bị ngâm trong nước lạnh mấy ngày, mùi rong rêu đập vào mặt.
"Tô Nhĩ —— "
Cô nhẹ giọng nỉ non, tóc dinh dính quấn xuống.
Tô Nhĩ cũng không có cách nào chìm vào giấc ngủ tiếp, đứng lên dùng nước lạnh rửa mặt bảo trì thanh tỉnh.
"Vẫn là nghĩ vấn đề thực tế chút..."
Cậu gửi tin nhắn cho Kỷ Hành, tỏ vẻ muốn đầu tháng sau tiến phó bản.
Kỷ Hành nhắn lại rất nhanh, dường như cũng không ngủ: [trong thời gian ngắn nhiều lần tiến vào trò chơi, dễ dàng tạo ra áp lực tinh thần.]
Tô Nhĩ đem suy đoán về người chủ trì với điểm thành tích nhắn qua, rồi bổ nói thêm một câu: [có nhiều còn hơn là bị thiếu, sói nhiều mà thịt thì ít. Một khi tất cả mọi người đem chủ ý đánh lên trên người chủ trì, khả năng về sau còn không đủ phần cho chúng ta.]
Dù sao một phó bản cũng chỉ có một người chủ trì.
*****
Editor: Giờ bận quá nên chắc chỉ ra được một chương một tuần:(((
Thở dài, Tô Nhĩ lẩm bẩm nói: "Không biết giá trị mị lực có thể có tác dụng gì."
Kỷ Hành: "Lại tiến vào một phó bản nữa, có lẽ sẽ rõ ràng."
Bốn mắt nhìn nhau, đồng thời dùng sức ấn vào chỗ hoa văn lõm xuống trên huy hiệu, hai người tạm thời rời khỏi thế giới trò chơi.
Sau khi phục hồi tinh thần lại, đập vào mắt đầu tiên là kiểu tóc Smart khiến người khác phải nhìn chăm chú, Triệu Tam Lưỡng vẫn duy trì trạng thái nói chuyện với bọn họ lúc trước. Trong nháy mắt, vui mừng vì còn sống rời khỏi trò chơi của Tô Nhĩ không còn sót lại chút gì.
Cậu lần đầu tiên phát hiện sự chênh lệch thời gian quá kinh khủng. Nếu như lợi dụng tốt, thậm chí có thể làm được không ít việc lớn. Nghĩ tới đây dùng ánh mắt trưng cầu nhìn về phía Kỷ Hành, lấy sự thông minh tài trí của người chơi cao cấp, không có khả năng không thể nghĩ tới điểm này, nhưng trong trò chơi người chơi dường như chỉ tập trung vào mỗi việc qua cửa.
Kỷ Hành lại dường như biết tỏng cậu nghĩ gì, chỉ vào con bọ phía trước dưới đèn đường làm ra nhắc nhở: "Đừng làm chuyện thiêu thân lao đầu vào lửa."
Tô Nhĩ: "Có người đã thử qua?"
"Nhiều đến mức đếm không hết."
Triệu Tam Lưỡng là người coi trọng kết quả, hướng Tô Nhĩ nhướng mày: "Thu hoạch như nào rồi? Lão đại tự mình dẫn đội, chắc hẳn không tệ đi."
Tô Nhĩ muốn giữ lại một chút thanh danh tốt cuối cùng, tận lực không có nói tới điểm thành tích, chỉ nói: "Giá trị mị lực đã tăng tới 69 rồi."
"Không tệ, bay vọt về chất." Triệu Tam Lưỡng búng tay một cái: "Đi thôi, tới chỗ gần nhà cậu ăn một bữa tiệc lớn, tôi đã đặt bàn trước rồi."
Đối với việc hắn biết rõ địa chỉ nhà mình, Tô Nhĩ không có biểu hiện gì nhiều, Triệu Tam Lưỡng chắc chắn đã điều tra qua thông tin liên quan, nếu không cũng sẽ không biết mình và Diêu Tri ở cùng trường học.
Triệu Tam Lưỡng cũng không giấu giếm, nói rõ: "Nhân phẩm của thành viên rất quan trọng, nếu như trong hiện thực có tiền án hoặc là tác phong không tốt, Quy Phần sẽ không cần."
Người như vậy, ai biết ở trong trò chơi có thể đâm cho một dao sau lưng hay không.
Tô Nhĩ gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Triệu Tam Lưỡng tìm một nhà hàng sinh ý phát đạt, cũng may trong phòng cách âm rất tốt.
Tô Nhĩ không thiếu tiền, hầu như món chiêu bài nào cũng đều gọi lên gần hết, trong phó bản ăn không ngon tất nhiên phải bổ sung lại ở bên ngoài.
Triệu Tam Lưỡng ăn đến ngon miệng, còn không quên trêu ghẹo: "Lần này có đạt được điểm thành tích không?"
Trời đất chứng giám, trời sinh lắm mồm làm cho hắn chỉ muốn chọc ghẹo cho vui một câu, không ngờ sắc mặt Tô Nhĩ đột nhiên thay đổi, vẻ mặt hắn cũng biến hóa theo: "Thật sự có đấy à?"
Tô Nhĩ mỉm cười không nói gì cả.
Rất nhanh có thêm tin càng buồn hơn truyền tới, Diêu Tri gửi cậu tin nhắn, thành tích kiểm tra toán lần này giảm sút một chút rồi.
Kỷ Hành thoáng nhìn nội dung tin nhắn, nhắc nhở một câu: "Diêu Tri không sai biệt lắm hai ngày này cũng sẽ tiến vào phó bản, nếu như có thể sống sót ra ngoài, lần sau tôi sắp xếp cho hai người tiến vào cùng một phó bản."
Sống sót ra ngoài...
Có thêm điều kiện tiên quyết, chủ đề lập tức trở nên trầm trọng, ngay cả khóe miệng đang cười của Triệu Tam Lưỡng cũng nhạt đi vài phần.
Đồ ăn được bày hết lên bàn, bầu không khí mới hòa hoãn một ít. Ăn uống no đủ, hôm sau vừa hay là chủ nhật, Tô Nhĩ liền ngủ thêm một lát, dù sao cũng đang còn trẻ, tinh thần rất nhanh khôi phục lại trạng thái tốt nhất.
Cả chủ nhật, trừ việc đi ra ngoài xem phim, thời gian còn lại cậu hầu như đều ở nhà làm đề Ngũ Tam. Đắn đo về việc thứ hai còn phải đến trường, nên quyết định buổi tối chủ nhật đi ngủ sớm một chút. Nhưng chuyện không diễn ra như kế hoạch lúc đầu, buổi chiều vừa tắm xong, liền nhận được cuộc gọi của Triệu Tam Lưỡng, hẹn cậu ra ngoài gặp mặt.
Sau khi tới phát hiện chẳng những có Kỷ Hành, mà còn có cả Diêu Tri, người sau nhìn qua vô cùng mệt mỏi.
"Thầy mới từ phó bản đi ra sao?"
Diêu Tri gật đầu: "Trong phó bản đã xảy ra chút chuyện, nói ra để cho cậu sớm chuẩn bị tâm lý."
Đẩy gọng kính, nghiêm mặt nói: "Lần này đụng phải người chủ trì cố ý đem chủ đề hướng trên người cậu, ám chỉ trên người cậu có bí mật mờ ám nào đó."
Tô Nhĩ cũng không ngốc, biết rõ đây là người chủ trì muốn mượn tay người chơi để đối phó mình.
"Nếu như một người thì cũng thôi," Diêu Tri nói: "Nếu như người chủ trì các phó bản đều nói với người chơi như vậy, phiền toái nhất định không nhỏ."
Triệu Tam Lưỡng đúng lúc mở miệng: "Lão đại có ý tứ là giết gà dọa khỉ, tìm một hai người làm mẫu."
Lúc đó mặc dù người chơi không thể tự giết lẫn nhau, nhưng ở trong trò chơi có rất nhiều cách để giết chết người khác.
Tô Nhĩ: "Phó bản nhiều như thế, làm sao có thể bảo đảm người chơi chẳng liên quan gì tới nhau tiến vào cùng một phó bản?"
Triệu Tam Lưỡng cười thần bí: "Biện pháp chắc chắn sẽ có."
Diêu Tri: "Dùng đạo cụ, liền có thể quấy nhiễu phạm vi nhỏ."
Kỷ Hành nhìn về phía Tô Nhĩ: "Cậu thấy thế nào?"
"Không đáng để lãng phí đạo cụ." Tô Nhĩ: "Hơn nữa sinh mệnh đều quý giá, cho dù có người muốn ra tay với tôi, cũng không thể xem đấy là cái cớ, giết hại tính mạng người khác."
"..."
Tô Nhĩ: "Vì tôn trọng sinh mệnh, tôi có một ý tưởng không quá chín chắn."
Kỷ Hành: "Nói thử xem."
Tô Nhĩ: "Đem chuyện của tôi ở trong cái phó bản thông báo ra ngoài, nhất là minh hôn. Phải đặc biệt nhấn mạnh chỗ tốt trong đó, lúc tổng kết điểm số chính là minh chứng tốt nhất."
Triệu Tam Lưỡng bật cười: "Cho dù vậy, ai sẽ thật sự đi tìm quỷ minh hôn chứ."
Cái này với đâm đầu vào chỗ chết có khác gì nhau đâu?
Tô Nhĩ chân thành nói: "Vì vậy phải thông báo một tin nữa, nếu như kết minh hôn với người chủ trì, có thể đạt được tuổi thọ."
Vừa mới nói xong, ánh mắt ba người còn lại đã có ít nhiều biến hóa. Ánh mắt của Diêu Tri giấu sau mắt kính sâu không lường được, mà Triệu Tam Lưỡng thì lại cực kỳ nghiền ngẫm.
Cuối cùng vẫn là Triệu Tam Lưỡng mở miệng trước: "Lời này nói ra... chưa chắc đã có người tin."
"Nhất định sẽ có." Tô Nhĩ chắc chắc: "Người chơi trong lòng sợ hãi tiến vào trò chơi, sống sót, rồi lại tiếp tục tiến vào, giống như là một vòng tuần hoàn vô vọng."
Lúc này rất cần một ngòi nổ.
"Ý tưởng rất táo bạo, chính là vì sao phải thông báo ra ngoài?"
Kỷ Hành mới mở miệng, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía cậu.
"Nếu dễ dàng thu được tin tức thì sẽ không đáng tin lắm, trái lại trả cái giá lớn mới có thể được coi trọng."
Nghe vậy Triệu Tam Lưỡng như có điều suy nghĩ, nói thêm: "Trước tiên có thể tìm mấy tổ chức lớn có ân oán với chúng ta, để cho bọn họ dùng đạo cụ đổi lấy tin tức."
Diêu Tri: "Nói là cơ mật Tô Nhĩ lấy được từ trên người Quỷ Vương."
Đương nhiên còn rất nhiều chi tiết nữa chờ bàn bạc kỹ không phải một lát là có thể thảo luận hết, nhưng Quy Phần giỏi về việc bày bố, chắc hẳn rất nhanh sẽ có một phương án kế hoạch.
Tô Nhĩ nhíu mày: "Nếu như là thủ lĩnh tổ chức lớn, có lẽ sẽ giữ thái độ hoài nghi. Dù sao tin tức quý giá như vậy chúng ta vì sao không giữ lại, mà lại muốn bán đi?"
Kỷ Hành suy nghĩ một chút: "Không sai, tin tức quý giá như vậy, giá cả phải cao hơn nữa."
"..."
Triệu Tam Lưỡng vỗ vai Tô Nhĩ: "Được rồi! Loại sách lược chuyển hướng chú ý này đủ táo bạo!"
Tô Nhĩ nhìn không ra chút đắc ý nào, ngược lại sắc mặt có vài phần trầm trọng, cười khổ nói: "Tôi không sợ chết, nhưng người sống sót dù sao cũng phải để lại cái gì đó. Theo tôi quan sát, người chơi đối với sự tồn tại của người chủ trì không nên có quá nhiều sợ hãi. Cứ thế mãi, chỉ biết tăng chí khí cho người khác, diệt uy phong của mình... Người chủ trì cũng bị quy tắc hạn chế, tôi muốn làm cho mọi người nhận thức kỹ lại điều đó, đối mặt quỷ quái có thể sợ hãi, nhưng đối với người chủ trì không thể kinh sợ!"
Trầm mặc một chút, Triệu Tam Lưỡng hết sức phức tạp mà nhìn cậu một cái, thật sự nhịn không được, chửi câu 'đm'.
Tính kế thì cũng thôi, lại còn muốn đem mình đặt ở chỗ đạo đức chí cao... Là chuyện người làm sao?
Kỷ Hành nhưng là mắt chứa khen ngợi: "Đây là giao dịch lớn, phải cần một khoảng thời gian để hoàn thành, phó bản sau cẩn thận chút."
Tô Nhĩ gật đầu: "Tôi nhất định sẽ sống sót." Ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén: "Sống đến ngày tận mắt thấy người chơi toàn bộ thế giới đều thèm muốn cơ thể người chủ trì."
Tượng đất còn có ba phần hỏa khí*, người chủ trì muốn thông qua việc giết chết cậu lập uy, cậu sẽ gậy ông đập lưng ông.
*giống nghĩa câu 'con giun xéo lắm cũng quằn': ý nói sức chịu đựng của con người là có giới hạn nên chuyện gì cũng nên một vừa hai phải thôi.
Triệu Tam Lưỡng mấp máy môi, thật sự nói không nên lời, mà có nói nữa cũng chỉ càng thêm thừa thãi.
Diêu Tri ho nhẹ một tiếng: "Thầy tin tưởng em."
Tô Nhĩ cam đoan: "Em sẽ không để cho thầy thất vọng đâu."
"..."
Sắc trời đã tối, Tô Nhĩ ngày mai còn phải đi học, Kỷ Hành tự mình lái xe đưa cậu về.
Đến chỗ đèn giao thông, Kỷ Hành từ trước đến nay luôn nghiêm túc hiếm khi đùa bỡn một câu: "Dù sao cũng có duyên ở cùng Thư Hải tiên sinh nửa buổi tối, làm như thế có quyết tuyệt quá không?"
Nhất nhật phu thê bách dạ ân*, bò lên giường nửa buổi tối cũng coi như có tình cảm.
*ý nói một ngày làm vợ chồng cũng là tình nghĩa mãi mãi.
Tô Nhĩ nhìn đám mây trôi trên bầu trời, nghĩ đến một câu dạo này đang rất hot, trong mắt như có hạt cát bay vào: "Tôi dường như chỉ... yêu anh ta trong một thời gian rất ngắn ngủi."
Lần này Kỷ Hành không còn lời nào để nói.
Sau khi về đến nhà, Tô Nhĩ trực tiếp nằm lên ghế sa lon, không được bao lâu lại như cá chép lộn mình ngồi dậy, lật xem sách giáo khoa của Chúc Vân để lại ở trường học.
Cách vài trang đều là ghi chú chằng chịt, dù kiểu chữ đẹp, cũng không khỏi khiến người xem đau đầu.
Cũng may Tô Nhĩ có thể tự an ủi mình coi như thuận tiện củng cố kiến thức học qua, xem được phần nào còn có thể học thuộc theo.
Lúc lật đến một trang, Tô Nhĩ ánh mắt rốt cuộc có biến hóa, ở chỗ góc trang không có gì nổi bật viết bốn chữ 'Đại dự ngôn thuật' (lời tiên tri), vội vàng lật tiếp mấy trang sau, đáng tiếc không thấy thêm được thông tin hữu dụng gì, không tin tà, lật xem lại lần nữa, chợt phát hiện Chúc Vân đúng ở trang cuối vẽ mấy nhân vật phản diện tóc xanh.
Tô Nhĩ mí mắt run lên, ngồi cùng bàn lâu như vậy, cậu không biết đối phương còn có sở thích như này. Khép sách lại cảm thấy cần phải nhận thức phá vỡ thường ngày với Chúc Vân.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, kế hoạch ngủ sớm sớm đã tuyên bố phá sản.
Tô Nhĩ rất nhanh nghĩ đến chuyện khác, cậu đã trải qua hai lần phó bản, cuối tháng trước nếu như không dùng đạo cụ tổ đội, khả năng tiếp tục tiến phó bản không lớn. Kỷ Hành làm việc quyết định nhanh chóng, trong khoảng thời gian này sẽ đem chỗ tốt của chuyện kết minh hôn với người chủ trì bán cho vài tổ chức.
Nghĩ lại thì cách nói đấy cũng không phải hoàn toàn không có căn cứ, trên ý nghĩa người chủ trì tuyệt đối không tính là người, mà càng gần với quỷ hơn.
Cho đến giờ cậu đạt được thành tựu điểm đều không có liên quan tới người chủ trì, mà là có liên quan với quỷ, dựa theo thú vui buồn nôn của trò chơi, rất có thể đã che giấu quy tắc đạt được điểm thành tích đặt trên người bên đối địch.
"Mình có thể nghĩ đến, Kỷ Hành có lẽ cũng có thể đã nghĩ qua..." Tô Nhĩ dựa lưng vào ghế, đung đưa ghế xoay lẩm bẩm: "Nói như vậy, làm cho người chơi đem chủ ý đánh lên người chủ trì có lẽ là lựa chọn chính xác."
Gió đêm chầm chậm.
Tô Nhĩ nằm ở trên giường, ngủ không yên.
Giấc mơ kỳ quái, cậu vốn là đang bị quỷ quái đuổi giết, sau đó nằm trong vũng máu nhìn thấy người chơi giằng co với người chủ trì. Tô Nhĩ không có bị ác mộng hù đến, lại bị ảo giác lúc mở mắt trong nháy mắt đó kinh sợ đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Trong tích tắc, cậu nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Chúc Vân trước mặt mình, như là bị ngâm trong nước lạnh mấy ngày, mùi rong rêu đập vào mặt.
"Tô Nhĩ —— "
Cô nhẹ giọng nỉ non, tóc dinh dính quấn xuống.
Tô Nhĩ cũng không có cách nào chìm vào giấc ngủ tiếp, đứng lên dùng nước lạnh rửa mặt bảo trì thanh tỉnh.
"Vẫn là nghĩ vấn đề thực tế chút..."
Cậu gửi tin nhắn cho Kỷ Hành, tỏ vẻ muốn đầu tháng sau tiến phó bản.
Kỷ Hành nhắn lại rất nhanh, dường như cũng không ngủ: [trong thời gian ngắn nhiều lần tiến vào trò chơi, dễ dàng tạo ra áp lực tinh thần.]
Tô Nhĩ đem suy đoán về người chủ trì với điểm thành tích nhắn qua, rồi bổ nói thêm một câu: [có nhiều còn hơn là bị thiếu, sói nhiều mà thịt thì ít. Một khi tất cả mọi người đem chủ ý đánh lên trên người chủ trì, khả năng về sau còn không đủ phần cho chúng ta.]
Dù sao một phó bản cũng chỉ có một người chủ trì.
*****
Editor: Giờ bận quá nên chắc chỉ ra được một chương một tuần:(((
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.