Chương 27: Mở lòng.
Nhật Hàn
09/08/2023
_ ....... Ừm, mà mục đích đặc biệt nhất là muốn chơi cùng em và ôn lại
những kỉ niệm xưa cũ....... Ước gì chúng ta vẫn là hai đứa trẻ, em vẫn
sẽ luôn bảo vệ anh, và anh vẫn luôn nghe lời em. Lúc ấy thật sự vui biết bao.
_ Nghe anh luôn nhắc về quá khứ, hẳn là anh rất nhớ nhỉ? Anh thích hồi đó đến vậy à?
_ Ừm.
_ Nhưng ai rồi cũng phải trưởng thành thôi. Anh nhìn xem dù có không muốn thì hiện tại chúng ta cũng có những đường đi riêng cho mình mà.
_ Em nói vậy làm anh có hơi nhói lòng đó.
_ Em thực sự có lỗi khi đã quá thực tế, từ khi anh đi thì em cũng không có người bạn nào bản thân đủ tin tưởng để gọi là bạn thân cả. Nhưng dù sao mọi chuyện cũng đã qua rồi. Em có lẽ bây giờ cũng cảm thấy khá hài lòng đi.
_ Vậy những ngày tháng qua em vẫn vậy, vẫn không........- Nhìn đôi mắt có ánh buồn, vẫn xa xăm nhìn, anh cười, chuyển chủ đề.- Mà có hai đứa ở trong một căn villa như kiểu hưởng tuần trăng mật ấy nhỉ?
_ Anh đang đùa linh tinh cái gì vậy, là em đi cùng anh đấy.
_ Anh thích những lúc em thể hiện những biểu cảm như vậy, nhìn trông rất dễ thương.
_ Từ dễ thương không có hợp với em đâu.
_ Anh đi tắm cái đã, chút nữa cùng nhau nấu ăn nhé.
_ Vâng, anh.
Và cứ thế trong bầu không khí dễ chịu vào buổi tối ngày hôm đó, hai anh em đã trò chuyện rất vui vẻ, mọi sự bối rối trong lòng đã dần được gỡ bỏ, Thiên Tú cũng đã dần mở lòng và chấp nhận người anh trai có phần trẻ con nhưng rất chiều chuộng cô này.
Những điều trong quá khứ có thể được khơi ra, đó là những điều tốt hay điều xấu, điều hay hay điều quê thì đến cuối cùng họ vẫn là anh em, đó mới chính là thứ không thể chối cãi.
Sáng sớm, khi bình minh lên, Tú Tú đã một mình đi dạo ngoài bờ biển, sự dịu êm và bình yên đến thế này phải chăng mới chính là điều mà cô vẫn luôn đi tìm kiếm?
Ngồi xuống một lúc lâu trên bãi cát, để từng nhịp sóng nhẹ nhàng xô đẩy vào đôi chân thon dài của mình, ngửa cổ lên nhìn bầu trời, vậy mà là gương mặt của Tiêu Diệp Quân nhìn cô, cười:
_ Anh không ngủ tiếp à?
_ Không, anh cũng đâu có thói quen dậy muộn, vả lại hôm qua cũng ngủ sớm mà.
_ .......
_ Nãy giờ chỉ có em đi dọc một mình ở đây thôi à?
_ Vâng, và bây giờ là có cả anh đấy.
Sau hai ngày nghỉ, cuối cùng thì Thiên Tú cũng đã quay trở lại công việc của mình. Vốn nghĩ những dư âm vẫn còn mãi đọng lại trong tâm trí, sẽ khiến bản thân nhớ mãi.......
Nhưng không, ngay khi ngồi vào bàn làm việc, mở báo điện tử lên, cả một đống tin tức ập tới. Gì đây, mới không sử dụng thiết bị điện tử vài ngày thôi mà chưa gì suýt nữa biến thành người tối cổ luôn rồi.
Lại là vụ ở trụ sở bóng đá à, hết cha giờ lại đến con hay sao, hai cha con nhà này rất biết cách thu hút báo chí ấy nhỉ.
Vừa hồi trước là ông chủ tịch bị gửi đoạn ghi âm ấy phát tán trên mạng, giờ lại đến tên con trai được cho là vì tội cố ý uống rượu, lái xe đụng trúng người ta vào tối hôm qua à.
Cũng vốn chẳng định để tâm đến vì dù sao có bằng chứng thì pháp luật cũng vào cuộc thôi. Bên ngoài cứ rầm rầm cái gì rồi lại nghe thấy ai lớn tiếng khắp cả gian tầng này:
_ Bắt tên đó lại, không để hắn tự tiện vào, bắt lại.
_ Bỏ ra.
_ "Gì mà ầm ầm ngoài kia thế nhỉ?"
Thiên Tú mở cửa, "rầm, rầm", vệ sĩ bên ngoài đã nhanh chóng khống chế một người đàn ông nào đó ngã ra đất.
_ Bỏ tôi ra, tôi cần nói chuyện với Thẩm Thiên Tú. Bỏ ra, đau.
_ Ai lại dám cả gan gọi đầy đủ tên của tôi vậy? Các anh dừng tay lại một chút đi.
Đám vệ sĩ cũng lôi tên đó đứng dậy, nhìn kĩ thì đây không phải là tên công tử kia hay sao. Đã bảo đã không ưa thì đừng xuất hiện rồi, vậy mà vẫn mặt dày đeo đuổi, bám theo đến tận tòa thị chính, hẳn là dai còn hơn đỉa đói đi.
_ Thẩm tiểu thư, tôi có chuyện muốn nói.
_ Thưa cố vấn Thẩm, tên này đang bị tình nghi là người gây ra tội trạng tối ngày hôm qua, coi chừng rất nguy hiểm, tôi mong cô hãy cẩn thận mà giao anh ta cho cảnh sát thì hơn.
_ Được rồi, các anh cứ ra ngoài trước đi, cần gì tôi sẽ trực tiếp gọi, không cần lo cho tôi.
_ Vâng, vậy chúng tôi mong cô chú ý, xin phép cố vấn.
Bọn họ đóng cửa ra ngoài, Thiên Tú đưa đôi mắt đầy sự ghét bỏ và ghê tởm, tối mặt ngồi xuống sofa, hắn thì vẫn quỳ dưới đất, còn rơi nước mắt.
_ Nếu chỉ đến để diễn cảnh nước mắt thì khăn giấy có bên ngoài, không cần vào phòng thị trưởng như vậy.
_ Cố vấn Thẩm à....... tôi thực sự xin lỗi.
Hắn ta dường như là đang dập đầu cầu xin, cô cũng bất ngờ với hành động này, mày nhíu lại, đồng tử giãn nở nhẹ, tên này bị sao vậy?
Đưa đôi mắt dò xét nhìn tổng thể tên đó một lượt, đường đột như vậy, đến lại còn dập đầu xin lỗi, hẳn đã là không phải chuyện bình thường, hay là vì vụ của chính hắn ta đây?
_ Nghe anh luôn nhắc về quá khứ, hẳn là anh rất nhớ nhỉ? Anh thích hồi đó đến vậy à?
_ Ừm.
_ Nhưng ai rồi cũng phải trưởng thành thôi. Anh nhìn xem dù có không muốn thì hiện tại chúng ta cũng có những đường đi riêng cho mình mà.
_ Em nói vậy làm anh có hơi nhói lòng đó.
_ Em thực sự có lỗi khi đã quá thực tế, từ khi anh đi thì em cũng không có người bạn nào bản thân đủ tin tưởng để gọi là bạn thân cả. Nhưng dù sao mọi chuyện cũng đã qua rồi. Em có lẽ bây giờ cũng cảm thấy khá hài lòng đi.
_ Vậy những ngày tháng qua em vẫn vậy, vẫn không........- Nhìn đôi mắt có ánh buồn, vẫn xa xăm nhìn, anh cười, chuyển chủ đề.- Mà có hai đứa ở trong một căn villa như kiểu hưởng tuần trăng mật ấy nhỉ?
_ Anh đang đùa linh tinh cái gì vậy, là em đi cùng anh đấy.
_ Anh thích những lúc em thể hiện những biểu cảm như vậy, nhìn trông rất dễ thương.
_ Từ dễ thương không có hợp với em đâu.
_ Anh đi tắm cái đã, chút nữa cùng nhau nấu ăn nhé.
_ Vâng, anh.
Và cứ thế trong bầu không khí dễ chịu vào buổi tối ngày hôm đó, hai anh em đã trò chuyện rất vui vẻ, mọi sự bối rối trong lòng đã dần được gỡ bỏ, Thiên Tú cũng đã dần mở lòng và chấp nhận người anh trai có phần trẻ con nhưng rất chiều chuộng cô này.
Những điều trong quá khứ có thể được khơi ra, đó là những điều tốt hay điều xấu, điều hay hay điều quê thì đến cuối cùng họ vẫn là anh em, đó mới chính là thứ không thể chối cãi.
Sáng sớm, khi bình minh lên, Tú Tú đã một mình đi dạo ngoài bờ biển, sự dịu êm và bình yên đến thế này phải chăng mới chính là điều mà cô vẫn luôn đi tìm kiếm?
Ngồi xuống một lúc lâu trên bãi cát, để từng nhịp sóng nhẹ nhàng xô đẩy vào đôi chân thon dài của mình, ngửa cổ lên nhìn bầu trời, vậy mà là gương mặt của Tiêu Diệp Quân nhìn cô, cười:
_ Anh không ngủ tiếp à?
_ Không, anh cũng đâu có thói quen dậy muộn, vả lại hôm qua cũng ngủ sớm mà.
_ .......
_ Nãy giờ chỉ có em đi dọc một mình ở đây thôi à?
_ Vâng, và bây giờ là có cả anh đấy.
Sau hai ngày nghỉ, cuối cùng thì Thiên Tú cũng đã quay trở lại công việc của mình. Vốn nghĩ những dư âm vẫn còn mãi đọng lại trong tâm trí, sẽ khiến bản thân nhớ mãi.......
Nhưng không, ngay khi ngồi vào bàn làm việc, mở báo điện tử lên, cả một đống tin tức ập tới. Gì đây, mới không sử dụng thiết bị điện tử vài ngày thôi mà chưa gì suýt nữa biến thành người tối cổ luôn rồi.
Lại là vụ ở trụ sở bóng đá à, hết cha giờ lại đến con hay sao, hai cha con nhà này rất biết cách thu hút báo chí ấy nhỉ.
Vừa hồi trước là ông chủ tịch bị gửi đoạn ghi âm ấy phát tán trên mạng, giờ lại đến tên con trai được cho là vì tội cố ý uống rượu, lái xe đụng trúng người ta vào tối hôm qua à.
Cũng vốn chẳng định để tâm đến vì dù sao có bằng chứng thì pháp luật cũng vào cuộc thôi. Bên ngoài cứ rầm rầm cái gì rồi lại nghe thấy ai lớn tiếng khắp cả gian tầng này:
_ Bắt tên đó lại, không để hắn tự tiện vào, bắt lại.
_ Bỏ ra.
_ "Gì mà ầm ầm ngoài kia thế nhỉ?"
Thiên Tú mở cửa, "rầm, rầm", vệ sĩ bên ngoài đã nhanh chóng khống chế một người đàn ông nào đó ngã ra đất.
_ Bỏ tôi ra, tôi cần nói chuyện với Thẩm Thiên Tú. Bỏ ra, đau.
_ Ai lại dám cả gan gọi đầy đủ tên của tôi vậy? Các anh dừng tay lại một chút đi.
Đám vệ sĩ cũng lôi tên đó đứng dậy, nhìn kĩ thì đây không phải là tên công tử kia hay sao. Đã bảo đã không ưa thì đừng xuất hiện rồi, vậy mà vẫn mặt dày đeo đuổi, bám theo đến tận tòa thị chính, hẳn là dai còn hơn đỉa đói đi.
_ Thẩm tiểu thư, tôi có chuyện muốn nói.
_ Thưa cố vấn Thẩm, tên này đang bị tình nghi là người gây ra tội trạng tối ngày hôm qua, coi chừng rất nguy hiểm, tôi mong cô hãy cẩn thận mà giao anh ta cho cảnh sát thì hơn.
_ Được rồi, các anh cứ ra ngoài trước đi, cần gì tôi sẽ trực tiếp gọi, không cần lo cho tôi.
_ Vâng, vậy chúng tôi mong cô chú ý, xin phép cố vấn.
Bọn họ đóng cửa ra ngoài, Thiên Tú đưa đôi mắt đầy sự ghét bỏ và ghê tởm, tối mặt ngồi xuống sofa, hắn thì vẫn quỳ dưới đất, còn rơi nước mắt.
_ Nếu chỉ đến để diễn cảnh nước mắt thì khăn giấy có bên ngoài, không cần vào phòng thị trưởng như vậy.
_ Cố vấn Thẩm à....... tôi thực sự xin lỗi.
Hắn ta dường như là đang dập đầu cầu xin, cô cũng bất ngờ với hành động này, mày nhíu lại, đồng tử giãn nở nhẹ, tên này bị sao vậy?
Đưa đôi mắt dò xét nhìn tổng thể tên đó một lượt, đường đột như vậy, đến lại còn dập đầu xin lỗi, hẳn đã là không phải chuyện bình thường, hay là vì vụ của chính hắn ta đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.