Chương 32: Ngại ngùng.
Nhật Hàn
09/08/2023
_ Gia đình........
Nhìn thấy vẻ mặt cô hiện rõ vẻ khó hiểu vì câu nói đó mà ngó qua anh, Henry chỉ cười bông đùa, có ý không muốn trả lời:
_ Tùy cô Thẩm nghĩ nhé.
Ngưng lại một chút thì Thiên Tú vẫn là mạnh dạn nói tiếp:
_ Ngài thiếu tướng này, có thể để tôi mời cơm anh một bữa hay không? Tôi cũng muốn cảm ơn anh cho thật tử tế, nếu nói suông thì thật sự khiến tôi ái ngại.
_ .........- Nhận thấy ánh mắt mong chờ, anh lắc đầu cười như tỏ một vẻ hiển nhiên.- Tại sao lại từ chối một quý cô xinh đẹp kia chứ, huống hồ người đó lại là cô Thẩm.
_ Vâng, nếu anh đã nói vậy thì anh sắp xếp lịch thế nào ạ?
_ Ở tòa thị chính sẽ thường tan tầm vào lúc năm giờ nhỉ?
_ Vâng, cũng tùy từng hôm, có khi nhiều việc quá còn phải ở lại đến qua tám rưỡi tối. Mà điều anh muốn hỏi có vấn đề gì với giờ giấc ở tòa thị chính ạ?
_ Là để đón cô Thẩm, dù sao cả hai cùng đi tại một thời điểm, một không gian không phải tiện hơn sao?
_ ........ Theo ý của anh đi vì anh sẽ làm chủ mà.
_ "Chủ" trong "chủ nhân" ấy hả?
_ Vâng, là người làm chủ ấy ạ.
Có vẻ như khoản này thì Tú Tú có hơi ngây thơ rồi đấy nhé, anh ta đột nhiên không nhịn được mà cười một cái, dễ thương ấy chứ.
_ Oh, mãi nói chuyện với anh tôi quên mất cũng đã đến giờ tôi phải về rồi.- Cởi áo khoác đưa Henry.- Cảm ơn anh.
_ ........- Đôi mắt Henry hình như có hơi không nỡ...... nhận lấy, Thiên Tú quay đi, anh ta đột ngột nắm cổ tay cô.- Cô Thẩm về cẩn thận nhé.
_ Vâng.- Cười nhìn anh.- Ngài thiếu tướng cũng vậy nhé.
Trên xe đưa Thành Thụy về nhà, nhóc đó cứ nhìn Tú Tú suốt, biểu cảm khác lạ mọi ngày, cũng vui hơn nữa.
_ Chị biết là em đang nhìn chị đấy nhé.
_ Vâng, chính xác là em đang nhìn chị mà, trước khi đưa em đi tâm trạng chị cũng bình thường, lúc đưa về nhìn có vẻ vui vẻ gấp nhiều lần.
_ Chị vui sao nhóc con? Ừ, thì đúng đấy, chị cũng không thể phủ nhận sự thật mà.
_ Chị đang yêu à?
_ Hả.- "Kít", xe phanh gấp.- Em nói linh tinh cái gì đấy.
_ Giật mình, chị làm em hú hồn đấy, sao đột nhiên chị nhạy cảm vậy?
_ Dừng đèn đỏ mà.- Trấn tĩnh lại tinh thần.
_ Thì em hỏi là chị đang yêu à?
_ ....... Yêu? Thế nào thì được gọi là yêu?
_ Thì cảm nhận sự hạnh phúc và vui vẻ bên cạnh người làm trái tim mình đập nhanh ấy.
_ ........ Lại huyên thuyên rồi, không nói vấn đề này nữa nhé. Haizzzzz.
_ Ui nhìn xem quý cô Thẩm cũng biết ngại ngùng kìa.
Thật hết nói nổi mà, nó học cách chọc ghẹo này từ ai đây, chắc chắn là anh họ rồi, cái hay ở Tiêu Diệp Quân không học lại học cách chọc chị gái sao, nhóc con đáng chết này.
Một buổi họp báo lớn đang diễn ra tại trụ sở bóng đá vào đúng tám giờ sáng, phóng viên, các thợ săn ảnh như bao vây kín lấy cả tòa nhà bên ngoài vì giới hạn báo đài bên trong.
Thông tin được quần chúng rất quan tâm, đang được phát trực tiếp trên các công nghệ thông tin đại chúng. Thiên Tú cũng từ xa mà nhìn lên màn hình lớn.
Ông chủ tịch câu lạc bộ đứng nghiêm chỉnh, bộ mặt tỏ vẻ bị thương và buồn bã trước mặt mọi người trong phòng mà cúi gập người chín mươi độ.
Đứng đằng sau có ngài phó chủ tịch và cảnh sát trưởng cùng một số nhỏ lực lượng cảnh sát trong phòng.
Gương mặt Tú Tú không hề biến sắc, một mình uống ngụm trà, cũng không hồi hộp chờ đợi câu nói của ông ta. Chỉ cần cảnh sát trưởng nói một câu thôi thì lập tức những điều này đã đi vào dĩ vãng và cuộc điều tra này coi như kết thúc.
"_ Lời đầu tiên tôi muốn xin lỗi tất cả mọi người vì thời gian vừa qua đã có những điều không phải. Tôi cũng đã nhận được tin con trai tôi chính là người gây ra vụ án ngày hôm đó, trước pháp luật tôi mong phân xử một cách phân minh và tôi tuyệt đối không bao che cho sự việc này.
Ông ta chảy nước mắt, nước mắt của sự giả tạo? Hay đúng hơn là nước mắt cá sấu nhỉ? Nhìn cũng cảm thấy ngứa mắt quá đi.
_ Ngày hôm nay tôi muốn tổ chức họp báo là để thông báo một tin tức quan trọng.......... tôi xin phép rời khỏi ghế chủ tịch và nhường lại cho người có thể làm tốt hơn là ngài phó chủ tịch. Cảm ơn các bạn đã luôn tin tưởng và đồng hành với chặng đường của đội bóng do tôi gây nên và xin lỗi vì chưa hoàn thành trách nhiệm của mình, đã để hoãn những trận đấu gần đây. Lời cuối cùng xin cảm ơn và tạm biệt.
Ông ta bước xuống bục là bên dưới nhao nhao cả lên, đám săn ảnh thừa cơ tung cả đống tin tức, phóng viên thì liên tục hỏi như kiểu thẩm tra, tranh nhau tiếng nói trong căn phòng, một màn này khiến cô nhức óc mà day trán.
Lúc này cảnh sát trưởng mới đứng lên, gương mặt nghiêm nghị:
_ Xin mọi người trật tự. Tôi xin được thay mặt cục trưởng cục Cảnh sát xin được thông tin đến mọi người. Chúng tôi đã xác minh được chiếc xe ngày hôm đó là của thiếu gia, con trai ngài chủ tịch, hiện tại đang trong thời gian xét xử để có bản án thích hợp nhất với việc cố ý sự dụng nồng độ cồn khi lái xe.
Nhìn thấy vẻ mặt cô hiện rõ vẻ khó hiểu vì câu nói đó mà ngó qua anh, Henry chỉ cười bông đùa, có ý không muốn trả lời:
_ Tùy cô Thẩm nghĩ nhé.
Ngưng lại một chút thì Thiên Tú vẫn là mạnh dạn nói tiếp:
_ Ngài thiếu tướng này, có thể để tôi mời cơm anh một bữa hay không? Tôi cũng muốn cảm ơn anh cho thật tử tế, nếu nói suông thì thật sự khiến tôi ái ngại.
_ .........- Nhận thấy ánh mắt mong chờ, anh lắc đầu cười như tỏ một vẻ hiển nhiên.- Tại sao lại từ chối một quý cô xinh đẹp kia chứ, huống hồ người đó lại là cô Thẩm.
_ Vâng, nếu anh đã nói vậy thì anh sắp xếp lịch thế nào ạ?
_ Ở tòa thị chính sẽ thường tan tầm vào lúc năm giờ nhỉ?
_ Vâng, cũng tùy từng hôm, có khi nhiều việc quá còn phải ở lại đến qua tám rưỡi tối. Mà điều anh muốn hỏi có vấn đề gì với giờ giấc ở tòa thị chính ạ?
_ Là để đón cô Thẩm, dù sao cả hai cùng đi tại một thời điểm, một không gian không phải tiện hơn sao?
_ ........ Theo ý của anh đi vì anh sẽ làm chủ mà.
_ "Chủ" trong "chủ nhân" ấy hả?
_ Vâng, là người làm chủ ấy ạ.
Có vẻ như khoản này thì Tú Tú có hơi ngây thơ rồi đấy nhé, anh ta đột nhiên không nhịn được mà cười một cái, dễ thương ấy chứ.
_ Oh, mãi nói chuyện với anh tôi quên mất cũng đã đến giờ tôi phải về rồi.- Cởi áo khoác đưa Henry.- Cảm ơn anh.
_ ........- Đôi mắt Henry hình như có hơi không nỡ...... nhận lấy, Thiên Tú quay đi, anh ta đột ngột nắm cổ tay cô.- Cô Thẩm về cẩn thận nhé.
_ Vâng.- Cười nhìn anh.- Ngài thiếu tướng cũng vậy nhé.
Trên xe đưa Thành Thụy về nhà, nhóc đó cứ nhìn Tú Tú suốt, biểu cảm khác lạ mọi ngày, cũng vui hơn nữa.
_ Chị biết là em đang nhìn chị đấy nhé.
_ Vâng, chính xác là em đang nhìn chị mà, trước khi đưa em đi tâm trạng chị cũng bình thường, lúc đưa về nhìn có vẻ vui vẻ gấp nhiều lần.
_ Chị vui sao nhóc con? Ừ, thì đúng đấy, chị cũng không thể phủ nhận sự thật mà.
_ Chị đang yêu à?
_ Hả.- "Kít", xe phanh gấp.- Em nói linh tinh cái gì đấy.
_ Giật mình, chị làm em hú hồn đấy, sao đột nhiên chị nhạy cảm vậy?
_ Dừng đèn đỏ mà.- Trấn tĩnh lại tinh thần.
_ Thì em hỏi là chị đang yêu à?
_ ....... Yêu? Thế nào thì được gọi là yêu?
_ Thì cảm nhận sự hạnh phúc và vui vẻ bên cạnh người làm trái tim mình đập nhanh ấy.
_ ........ Lại huyên thuyên rồi, không nói vấn đề này nữa nhé. Haizzzzz.
_ Ui nhìn xem quý cô Thẩm cũng biết ngại ngùng kìa.
Thật hết nói nổi mà, nó học cách chọc ghẹo này từ ai đây, chắc chắn là anh họ rồi, cái hay ở Tiêu Diệp Quân không học lại học cách chọc chị gái sao, nhóc con đáng chết này.
Một buổi họp báo lớn đang diễn ra tại trụ sở bóng đá vào đúng tám giờ sáng, phóng viên, các thợ săn ảnh như bao vây kín lấy cả tòa nhà bên ngoài vì giới hạn báo đài bên trong.
Thông tin được quần chúng rất quan tâm, đang được phát trực tiếp trên các công nghệ thông tin đại chúng. Thiên Tú cũng từ xa mà nhìn lên màn hình lớn.
Ông chủ tịch câu lạc bộ đứng nghiêm chỉnh, bộ mặt tỏ vẻ bị thương và buồn bã trước mặt mọi người trong phòng mà cúi gập người chín mươi độ.
Đứng đằng sau có ngài phó chủ tịch và cảnh sát trưởng cùng một số nhỏ lực lượng cảnh sát trong phòng.
Gương mặt Tú Tú không hề biến sắc, một mình uống ngụm trà, cũng không hồi hộp chờ đợi câu nói của ông ta. Chỉ cần cảnh sát trưởng nói một câu thôi thì lập tức những điều này đã đi vào dĩ vãng và cuộc điều tra này coi như kết thúc.
"_ Lời đầu tiên tôi muốn xin lỗi tất cả mọi người vì thời gian vừa qua đã có những điều không phải. Tôi cũng đã nhận được tin con trai tôi chính là người gây ra vụ án ngày hôm đó, trước pháp luật tôi mong phân xử một cách phân minh và tôi tuyệt đối không bao che cho sự việc này.
Ông ta chảy nước mắt, nước mắt của sự giả tạo? Hay đúng hơn là nước mắt cá sấu nhỉ? Nhìn cũng cảm thấy ngứa mắt quá đi.
_ Ngày hôm nay tôi muốn tổ chức họp báo là để thông báo một tin tức quan trọng.......... tôi xin phép rời khỏi ghế chủ tịch và nhường lại cho người có thể làm tốt hơn là ngài phó chủ tịch. Cảm ơn các bạn đã luôn tin tưởng và đồng hành với chặng đường của đội bóng do tôi gây nên và xin lỗi vì chưa hoàn thành trách nhiệm của mình, đã để hoãn những trận đấu gần đây. Lời cuối cùng xin cảm ơn và tạm biệt.
Ông ta bước xuống bục là bên dưới nhao nhao cả lên, đám săn ảnh thừa cơ tung cả đống tin tức, phóng viên thì liên tục hỏi như kiểu thẩm tra, tranh nhau tiếng nói trong căn phòng, một màn này khiến cô nhức óc mà day trán.
Lúc này cảnh sát trưởng mới đứng lên, gương mặt nghiêm nghị:
_ Xin mọi người trật tự. Tôi xin được thay mặt cục trưởng cục Cảnh sát xin được thông tin đến mọi người. Chúng tôi đã xác minh được chiếc xe ngày hôm đó là của thiếu gia, con trai ngài chủ tịch, hiện tại đang trong thời gian xét xử để có bản án thích hợp nhất với việc cố ý sự dụng nồng độ cồn khi lái xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.