Chương 14: Tình huống bất ngờ.
Nhật Hàn
09/08/2023
Lúc này Henry đã chợt nhận ra trạng thái bất động của cô, anh quay lại, lũ
trẻ vẫn đứng im nhìn. Bầu không khí này khiến trong lòng Thiên Tú có
chút bứt rứt. Ngược lại anh chỉ nhẹ nhàng hỏi cô:
_ Tiểu thư sao vậy?
_ Tôi quên mất, không mang theo thứ gì. Nhìn bọn trẻ như vậy thật sự rất đáng thương. Nếu quay đi để kiếm đồ không chừng có lẽ sẽ không gặp lại được.
Anh cũng không nói, chỉ đưa tay vào túi lấy ra hai thanh chocolate, tiến lại gần hàng rào gai thép gai. Hai đứa lớn lùi về đằng sau, bé trai nhỏ định chạy lại lấy thì bị giật ngay về sau. Cô từng bước đến gần lại với Henry:
_ Bọn chúng có vẻ rất đề phòng.
Anh vẫn im lặng, đôi mắt nhìn tụi nhỏ cũng vô cùng dịu dàng, nở nụ cười hiền từ. Vì không muốn chúng bị thương mà tay anh vươn dài ra, bất chấp có thể bị thương.
Và quả là đúng thật, từng vết dao nhỏ cứa vào rách tay, máu cứ thế rỉ ra rồi từng giọt cứ thi nhau nhỏ xuống. Lúc bấy giờ, hai đứa lớn mới hiểu được thiện chí của người đàn ông này nên đành thả đứa nhỏ chạy lại lấy hai thanh chocolate.
Ánh mắt chúng đứng lại nhìn hai người một chút rồi nhanh chóng bỏ đi. Henry thu tay về rồi đứng dậy. Thiên Tú nhìn thấy bàn tay đã dính đầy máu thì vô cùng hốt hoảng:
_ Anh có sao không vậy? Cẩn thận không sẽ nhiễm trùng đấy. Phải rồi, ở gần đây có dòng suối, chúng ta đến đó rửa tay đã.
Vừa nói cô cầm chặt lấy bàn tay đang ứa máu ra đó cẩn thận mà đi. Ngược lại Henry không hề nóng vội, cũng chẳng có vẻ nào là khẩn trương, vẫn bình thường mà đi theo cô như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Đến suối, cô cũng nhẹ nhàng lấy nước xoa đi những phần bị đông lại, còn cẩn thận mà thổi nhẹ. Anh chăm chú nhìn cô, dường như vết thương đó không thuộc về anh vậy.
Máu vẫn không ngừng rỉ ra, cô đành lấy chiếc khăn tay của mình mà thắt chặt lại, trông có vẻ dị nhưng có lẽ sẽ cầm máu tốt hơn.
_ Được rồi, chúng ta mau đến bệnh viện thôi.
_ Tôi không sao đâu Thẩm tiểu thư. Chút ít này không thể chết được đâu.- Cười.
_ Nếu anh nói vậy thì tôi cảm thấy an tâm rồi. Vốn dĩ định ngày hôm nay đi dạo trên này, hít khí trời cho dịu nhẹ, thoải mái mà có ai ngờ đâu lại gặp chuyện thế này.
_ Vết thương không quá sâu nên sẽ rất nhanh lành lại thôi. Nhưng mà đi dạo cùng cô Thẩm cũng thú vị mà, khiến tôi cảm giác rất dễ chịu.
_ ....... Vậy sao ạ? Thế thì chúng ta còn đi dài dài rồi.
_ Trời cũng không còn sớm nữa để tôi đưa cô về.
_ Thật sự tôi có hơi ái ngại nếu tôi đề nghị sẽ chở anh vì tay bị thương sẽ rất bất tiện trong việc điều khiển.
_ Cô Thẩm lái thì cũng được thôi, tôi sẽ không ngần ngại đâu. Nhưng mà chút nữa khi về nhà tôi cũng sẽ tự lái xe mà, không phải sao?
_ ....... - Thấy cô im lặng mà gật đầu, anh lại cười:
_ Vừa rồi nếu không phải tiểu thư đã giúp đỡ, tay nắm chặt tay như vậy thì có lẽ các ngón tay tôi sẽ không còn linh hoạt hơn trước cơ mà.
_ Vâng, vậy thì chúng ta cũng cùng đi thôi.- Gương mặt rạng rỡ, tươi cười mà đáp lại.
Mặt trời như đang dần hút lại những tia sáng cuối cùng mà nhanh chóng nấp xuống núi. Hình bóng hai con người cũng ngày càng xa tít tắp dọc theo dòng suối để xuống chân đồi.
Trở về đến nhà, Thiên Tú đã nhìn thấy tiểu nhị đang nằm dài trên sofa đợi mình, ba thì đi từ sáng rồi, mẹ cũng chẳng thấy đâu, cả Tiêu Diệp Quân nữa.
_ Ba mẹ với anh đi đâu hết cả rồi?
_ Chị về rồi đấy ạ. Ba mẹ ra ngoài cùng nhau hình như là đi tiệc hay sao ấy, anh thì tiếp tục đi làm bài thu hoạch ở thành phố S rồi. Mà chị xin được chữ kí cho em chưa?
_ Rồi,nguyên cả đội bóng cho em thích chơi. Trang đặc biệt nhất là của thần tượng em đấy. Thế thì kì này phải nỗ lực nhiều nhiều hơn nữa để xứng đáng với điều này đi đấy.
_ Vâng, em biết rồi, cảm ơn chị yêu nhiều nha.- Nó ôm chầm lấy cô rồi tiện hôn cô lấy chụt một cái vào má.
_ Rồi, rồi, thả chị ra đi. Không biết chừng chỉ mười năm nữa cũng không thể có cái ôm thấm nồng tình chị em này được.
_ Chị nói gì vậy, dù sao chị cũng là chị gái em yêu nhất trên đời này mà, yêu hơn cả mẹ cơ.
_ Dẻo miệng, xíu nữa mẹ về chị sẽ nói lại chuyện này.
_ Hì hì. Thật mà. Vậy em lên phòng đây.
_ Ừ. Chị cũng ra ngoài một chút, chắc cũng sẽ về sớm thôi.
_ Vâng, chị cứ đi thong thả.
Thiên Tú cũng vào phòng thay đồ rồi ra ngoài. Bên này một con Ferrari Enzo đen nhám đang phóng hết tốc lực ra khỏi trung tâm thành phố, đến ngoại thành. Ở phía xa kia đã có sẵn ba chiếc xe đỗ thành một hàng.
Trong không gian tăm tối và tĩnh lặng đến đáng sợ đó, năm con người đã dàn thành một hàng, đèn pha ô tô cũng bắt đầu bật lên, chói lóa.
Bước xuống chiếc xe Ferrari kia là một người phụ nữ bịt kín từ đầu đến chân, chỉ lấp ló một hình thể vô cùng cuốn hút. Đóng cửa xe và từng bước tiến lại gần.
_ Ở ẩn quá đấy Selina.- Một người đàn ông cao lớn đứng chính vị trí trung tâm mỉm cười.
_ Tiểu thư sao vậy?
_ Tôi quên mất, không mang theo thứ gì. Nhìn bọn trẻ như vậy thật sự rất đáng thương. Nếu quay đi để kiếm đồ không chừng có lẽ sẽ không gặp lại được.
Anh cũng không nói, chỉ đưa tay vào túi lấy ra hai thanh chocolate, tiến lại gần hàng rào gai thép gai. Hai đứa lớn lùi về đằng sau, bé trai nhỏ định chạy lại lấy thì bị giật ngay về sau. Cô từng bước đến gần lại với Henry:
_ Bọn chúng có vẻ rất đề phòng.
Anh vẫn im lặng, đôi mắt nhìn tụi nhỏ cũng vô cùng dịu dàng, nở nụ cười hiền từ. Vì không muốn chúng bị thương mà tay anh vươn dài ra, bất chấp có thể bị thương.
Và quả là đúng thật, từng vết dao nhỏ cứa vào rách tay, máu cứ thế rỉ ra rồi từng giọt cứ thi nhau nhỏ xuống. Lúc bấy giờ, hai đứa lớn mới hiểu được thiện chí của người đàn ông này nên đành thả đứa nhỏ chạy lại lấy hai thanh chocolate.
Ánh mắt chúng đứng lại nhìn hai người một chút rồi nhanh chóng bỏ đi. Henry thu tay về rồi đứng dậy. Thiên Tú nhìn thấy bàn tay đã dính đầy máu thì vô cùng hốt hoảng:
_ Anh có sao không vậy? Cẩn thận không sẽ nhiễm trùng đấy. Phải rồi, ở gần đây có dòng suối, chúng ta đến đó rửa tay đã.
Vừa nói cô cầm chặt lấy bàn tay đang ứa máu ra đó cẩn thận mà đi. Ngược lại Henry không hề nóng vội, cũng chẳng có vẻ nào là khẩn trương, vẫn bình thường mà đi theo cô như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Đến suối, cô cũng nhẹ nhàng lấy nước xoa đi những phần bị đông lại, còn cẩn thận mà thổi nhẹ. Anh chăm chú nhìn cô, dường như vết thương đó không thuộc về anh vậy.
Máu vẫn không ngừng rỉ ra, cô đành lấy chiếc khăn tay của mình mà thắt chặt lại, trông có vẻ dị nhưng có lẽ sẽ cầm máu tốt hơn.
_ Được rồi, chúng ta mau đến bệnh viện thôi.
_ Tôi không sao đâu Thẩm tiểu thư. Chút ít này không thể chết được đâu.- Cười.
_ Nếu anh nói vậy thì tôi cảm thấy an tâm rồi. Vốn dĩ định ngày hôm nay đi dạo trên này, hít khí trời cho dịu nhẹ, thoải mái mà có ai ngờ đâu lại gặp chuyện thế này.
_ Vết thương không quá sâu nên sẽ rất nhanh lành lại thôi. Nhưng mà đi dạo cùng cô Thẩm cũng thú vị mà, khiến tôi cảm giác rất dễ chịu.
_ ....... Vậy sao ạ? Thế thì chúng ta còn đi dài dài rồi.
_ Trời cũng không còn sớm nữa để tôi đưa cô về.
_ Thật sự tôi có hơi ái ngại nếu tôi đề nghị sẽ chở anh vì tay bị thương sẽ rất bất tiện trong việc điều khiển.
_ Cô Thẩm lái thì cũng được thôi, tôi sẽ không ngần ngại đâu. Nhưng mà chút nữa khi về nhà tôi cũng sẽ tự lái xe mà, không phải sao?
_ ....... - Thấy cô im lặng mà gật đầu, anh lại cười:
_ Vừa rồi nếu không phải tiểu thư đã giúp đỡ, tay nắm chặt tay như vậy thì có lẽ các ngón tay tôi sẽ không còn linh hoạt hơn trước cơ mà.
_ Vâng, vậy thì chúng ta cũng cùng đi thôi.- Gương mặt rạng rỡ, tươi cười mà đáp lại.
Mặt trời như đang dần hút lại những tia sáng cuối cùng mà nhanh chóng nấp xuống núi. Hình bóng hai con người cũng ngày càng xa tít tắp dọc theo dòng suối để xuống chân đồi.
Trở về đến nhà, Thiên Tú đã nhìn thấy tiểu nhị đang nằm dài trên sofa đợi mình, ba thì đi từ sáng rồi, mẹ cũng chẳng thấy đâu, cả Tiêu Diệp Quân nữa.
_ Ba mẹ với anh đi đâu hết cả rồi?
_ Chị về rồi đấy ạ. Ba mẹ ra ngoài cùng nhau hình như là đi tiệc hay sao ấy, anh thì tiếp tục đi làm bài thu hoạch ở thành phố S rồi. Mà chị xin được chữ kí cho em chưa?
_ Rồi,nguyên cả đội bóng cho em thích chơi. Trang đặc biệt nhất là của thần tượng em đấy. Thế thì kì này phải nỗ lực nhiều nhiều hơn nữa để xứng đáng với điều này đi đấy.
_ Vâng, em biết rồi, cảm ơn chị yêu nhiều nha.- Nó ôm chầm lấy cô rồi tiện hôn cô lấy chụt một cái vào má.
_ Rồi, rồi, thả chị ra đi. Không biết chừng chỉ mười năm nữa cũng không thể có cái ôm thấm nồng tình chị em này được.
_ Chị nói gì vậy, dù sao chị cũng là chị gái em yêu nhất trên đời này mà, yêu hơn cả mẹ cơ.
_ Dẻo miệng, xíu nữa mẹ về chị sẽ nói lại chuyện này.
_ Hì hì. Thật mà. Vậy em lên phòng đây.
_ Ừ. Chị cũng ra ngoài một chút, chắc cũng sẽ về sớm thôi.
_ Vâng, chị cứ đi thong thả.
Thiên Tú cũng vào phòng thay đồ rồi ra ngoài. Bên này một con Ferrari Enzo đen nhám đang phóng hết tốc lực ra khỏi trung tâm thành phố, đến ngoại thành. Ở phía xa kia đã có sẵn ba chiếc xe đỗ thành một hàng.
Trong không gian tăm tối và tĩnh lặng đến đáng sợ đó, năm con người đã dàn thành một hàng, đèn pha ô tô cũng bắt đầu bật lên, chói lóa.
Bước xuống chiếc xe Ferrari kia là một người phụ nữ bịt kín từ đầu đến chân, chỉ lấp ló một hình thể vô cùng cuốn hút. Đóng cửa xe và từng bước tiến lại gần.
_ Ở ẩn quá đấy Selina.- Một người đàn ông cao lớn đứng chính vị trí trung tâm mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.