Chương 7
Quân Lai
26/12/2022
Thông thường, ừ có nghĩa là đồng ý, ừ là thừa nhận.
Tần Xu vừa nói mình là vợ chưa cưới xinh đẹp nhất của anh.
Anh ấy trả lời ừ.
Đặt hai câu này cùng một chỗ, tự dưng cô cảm thấy Thẩm Cố thừa nhận mình là vợ chưa cưới của anh ta.
Hôm qua Thẩm Cố còn phá lệ chọn quần áo giúp mình, Tần Xu lờ mờ nhận ra Thẩm Cố có gì sai sai.
Chẳng lẽ giờ đây Thẩm Cố đã bắt đầu lún sâu vào sắc đẹp của mình?
Nghĩ tới đây, Tần Xu chống cằm mừng thầm, còn nghiêm túc quan sát tỉ mỉ sắc mặt Thẩm Cố, đoán liệu rốt cuộc anh ta có nghĩ giống mình không?
Hai bàn tay đặt trên đùi ông cụ vẫn phủ lên nhau, cụ Tần hớn hở nhìn hai đứa trẻ phu xướng phụ tùy trước mặt mình, không xen ngang.
Gương mặt thờ ơ trước sau như một, anh hạ tầm mắt, chuyển ánh nhìn sang bàn tay Tần Xu trên bàn tay mình.
Ngón tay thon dài trắng nõn, móng tay cắt tỉa gọn gàng được phủ một lớp sơn màu hồng pastel, trong suốt óng ánh.
Đôi mắt Tần Xu tha thiết Thẩm Cố, thấy anh nhìn tay mình, ngập ngừng muốn nắm tay anh.
Bỗng nhiên, Thẩm Cố cảnh giác rút tay về, đứng dậy lùi ra sau hai bước. Đôi mắt xa thẳm nhìn Tần Xu chằm chằm ẩn hiện ý cảnh cáo.
Hệt một chậu nước lạnh giội xuống dập tắt ngọn lửa hy vọng của Tần Xu.
Thôi được rồi.
Nhìn Thẩm Cố trai tân rụt tay lại, xem ra khi nãy anh ta không phản bác là vì không muốn ông nội thất vọng, phối hợp với cô thôi.
Theo đuổi anh trai này gian nan quá!
Tần Xu cắn môi, xoay người lấy một quả quýt trong giỏ trái cây Thẩm Cố biếu, bóc cho ông nội ăn. Điện thoại reo vang, Tần Xu cúi đầu xem, là mẹ nhắn tin bảo cô ra ngoài.
Không cần đoán cũng biết mẹ định nói gì, Tần Xu đặt quả quýt xuống, nói với ông nội: “Ông ơi, mẹ bảo có chuyện muốn nói với cháu, cháu ra ngoài một lát nhé”.
Ông nội cười, xua tay: “Ừ, đúng lúc ông cũng muốn nói chuyện với Thẩm Cố”.
Tần Xu ra khỏi phòng bệnh thì thấy ngay mẹ mình đang chờ bên ngoài, bà Tần kéo con gái sang một bên, nhẹ giọng hỏi: “Tần Xu, gần đây hai đứa thế nào?”
Tần Xu thành thật trả lời: “Không tiến triển gì cả, nhắn tin cho anh ta chẳng thèm trả lời nữa là”.
– Thật vậy sao? Cậu ta không trả lời tin nhắn con à? – Đôi mắt bà Tần lộ rõ vẻ không tin. “Mẹ thấy Thẩm Cố lịch sự với nhà ta, tính cách rất tốt mà”.
Tần Xu bất mãn: “Đương nhiên rồi, chuyện anh ta không trả lời tin nhắn chẳng có gì hay ho, người khác biết thì con đẹp mặt biết bao nhiêu. Con sẽ không lấy cớ này nếu muốn lừa dối mẹ”.
Bà Tần nghe con gái nói vậy, với tính tình Tần Xu thì… Bà thở dài, cúi đầu, khuôn mặt lộ rõ vẻ u sầu.
Bà tha thiết chờ mong Tần Xu có thể yên bề gia thất với Thẩm Cố, không chỉ vì nhà họ Thẩm có thể cứu vớt nhà chồng bà sát bờ vực thẳm mà còn lo lắng một khi nhà họ Tần phá sản, Tần Xu sẽ mất đi chỗ dựa danh giá.
Tính cách Tần Xu từ nhỏ đến lớn kênh kiệu, không biết kìm chế, khuôn mặt xinh đẹp này khiến không biết bao nhiêu người muốn chống mắt đợi cô quỳ xuống.
Tần Xu thấy mẹ muộn phiền, lồ ng ngực cô thắt chặt. Gần đây mọi người trong nhà phải trải qua khoảng thời gian khó khăn, cô không muốn mẹ bận tâm thêm. Tần Xu khoác tay mẹ: “Thẩm Cố bận việc, chắc vì thế nên không có thời gian trả lời, để con thử lại”.
Bà Tần mặt mày vui mừng ngay: “Được, chính miệng con nói đó nha, đừng mới vài ngày lại đổi ý đấy”.
Mẹ mình trở mặt nhanh hơn lật bánh tráng, cô dở khóc dở cười: “Mẹ, sao mẹ thành ra thế này, sao giả vờ thảm thương với con gái mình vậy hả?”
Bà Tần hả hê: “Con đừng quan tâm mẹ giả vờ hay không, có tác dụng là được rồi. Mẹ nói con nghe, người đàn ông như Thẩm Cố ngàn năm mới có một, nếu con ở bên nó thì sẽ không bị thua thiệt. Cả Nam Thành này mẹ chẳng thấy ai phù hợp với con hơn nó”.
Tần Xu không quan tâm, hừ một tiếng.
Bà Tần hờn lẫy gõ đầu con gái: “Hừ sao, nếu không con…. thôi bỏ đi, quá khứ mẹ không nhắc lại nữa. Mẹ nghe nói nhà họ Cao, nhà họ Lý, nhà họ Trần cũng có nhã ý kết thông gia với bên nhà Thẩm Cố. Bây giờ con phải đối xử với Thẩm Cố tốt vào, đừng để khi bị cướp cũng chẳng còn chỗ nào khóc lóc đâu”
Tần Xu trề môi: “Con không thể về nhà khóc sao? Chẳng lẽ theo đuổi Thẩm Cố thất bại thì con không là con gái mẹ nữa?”.
Bà Tần: “Nếu con không “thu phục” được nó, công ty nhà ta sẽ bị phá sản, khi đó nhà cũng phải bán để trả nợ thì chỗ đâu cho con về khóc?”.
Tần Xu: “….”
Bà Tần: “Con đừng cho rằng việc theo đuổi Thẩm Cố là nhục nhã rồi nảy sinh xa cách, mẹ nói nè, chờ hai đứa bên nhau rồi thì ai chủ động chẳng còn nghĩa lý gì nữa. Đến lúc đó con cứ nói với em gái mình là Thẩm Cố tán tỉnh con, quấn lấy con để con cưới nói, vậy là được rồi”.
Tần Xu: …. Vậy cũng được hả?
– Vậy hồi đó, cuối cùng là ba hay mẹ tán nhau trước?
Từ nhỏ đến lớn Tần Xu luôn được nghe câu chuyện ba vừa gặp đã yêu mẹ, từ khi bắt đầu đã điên cuồng theo đuổi, cuối cùng đã ôm được người đẹp về nhà. Hôm nay nghe mẹ nói vậy bỗng dưng cảm thấy câu chuyện hơi không thật.
Bà Tần đảo mắt, ưỡn lưng thẳng tắp, khẳng định như đinh đóng cột: “Dĩ nhiên là ba con cưa mẹ, không tin con hỏi ba đi”.
Tần Xu không tin, dí sát mặt bà Tần: “Thật sao?”.
Mặt bà Tần căng cứng, ngừng cười: “Con nhỏ này, nhiều chuyện thế”.
Tần Xu khoác tay mẹ nũng nịu: “Mẹ, truyền con chút kinh nghiệm đi”.
Bị con gái vạch trần, bà gượng gạo: “Đã nói rồi, là ba con theo đuổi mẹ, con phải hỏi ông ấy”.
Tần Xu xùy một cái: “Mẹ, không phải mẹ bảo con phải lấy lòng Thẩm Cố sao? Con thật lòng muốn học tập kinh nghiệm của mẹ mà mẹ không chịu dạy con, con biết phải cưa cẩm người ta thế nào?”.
Bà Tần mím môi, trầm ngâm: “Là mẹ truyền thụ kinh nghiệm ba con theo đuổi mẹ”.
Tần Xu phối hợp trả lời: “Dạ, vậy mẹ nói con nghe ba xuất chiêu nào nha”.
Bà Tần hơi hất cằm, biểu cảm kiêu ngạo: “Hồi đó ba đầu tư lắm, trong đó việc mẹ rung động nhất chính là mỗi ngày ba đều đưa cơm đến công ty cho mẹ, hồi đó mẹ rất bận bịu, tối nào cũng phải tăng ca. Tới ngày thứ ba mươi thì ông ấy đặt một chiếc nhẫn cầu hôn vào hộp cơm, thế là mẹ đồng ý thôi”.
– Đơn giản vậy sao? Đưa cơm 30 ngày đã thành công rồi?
Bà Tần phản bác: “Không hề, khó lắm đó, đều tự tay nấu hết mà”.
Tần Xu ồ một tiếng, thẳng tay vạch trần mẹ mình: “Nhưng sao con nhớ lúc hai người yêu nhau thì mẹ là sinh viên năm ba nên không thể đi làm, hơn nữa cũng chưa từng đi làm vì mẹ kết hôn với ba ngay khi tốt nghiệp đại học. Mẹ làm vợ toàn thời gian, người bận trăm công nghìn việc phải là ba con nên mẹ mới là người theo đuổi, nấu cơm cho ba suốt 30 ngày”.
Chuyện mình theo đuổi được bà Tần dày công suốt 20 năm trời bất ngờ bị sụp đổ, bà hổn hển: “Con bé đáng ghét này, con quan tâm chuyện hai vợ chồng mẹ đến với nhau làm gì?”
Tần Xu cười hì hì, vỗ lưng bà Tần: “Mẹ đừng giận, con không nói ai đâu, đây là bí mật của hai mẹ con mình. Thật tình con chỉ muốn học tập mẹ cưa đổ ba thế nào thôi. Mà mẹ, không phải mẹ không biết nấu cơm sao?”.
Đến giờ bà Tần cũng không đổi trắng thay đen chuyện chồng theo đuổi mình nữa: “Không biết thì học, nấu suốt một tháng, đến khi nào đổ thì thôi”.
– Mua đồ ăn ngoài không được sao? Tự tay nấu làm gì?
Bà Tần hừ một tiếng: “Quan trọng là tấm lòng, cái này con cũng không hiểu sao, hèn gì vẫn chưa theo đuổi được Thẩm Cố”.
Tần Xu: ….
Bà Tần truyền đạt thêm một số mánh hồi mình theo đuổi ông Tần, giọng ông ngoài cửa vang lên.
– Mạn Dung, bé Xu, hai mẹ con nói chuyện xong chưa?
Ông Tần bước vào, bà Tần phẫn nộ trừng mắt với ông.
Ông Tần hoảng sợ, căng thẳng hỏi: “Anh đã làm gì sai sao…?”.
Bà Tần hít một hơi thật sâu, chỉ vào ông, oán trách: “Tại ông hết, ai bảo hồi đó ông không theo đuổi tôi sớm hơn”.
Ông Tần: Sao lại nhắc tới chuyện này, không phải trước đây chính bà căn dặn ông mới là người chủ động theo đuổi sao?
Ông Tần e dè nhìn Tần Xu, hỏi: “Xu, con với mẹ nói chuyện gì đó?”.
Tần Xu bật cười trước bộ dạng nằm không trúng đạn của ba, bà Tần liếc ông thêm lần nữa: “Hỏi gì mà hỏi, em bảo anh gọi nhà hàng đặt chỗ, anh gọi chưa?”.
Ông Tần gật đầu: “Anh đặt rồi, bây giờ đi được rồi đó”.
Ông Tần đặt bàn ở nhà hàng gần bệnh viện mời Thẩm Cố dùng bữa, Tần Xu và Thẩm Cố được xếp ngồi cạnh nhau, bà Tần không ngừng nháy mắt ra hiệu bảo con gái gắp đồ ăn cho Thẩm Cố.
Trước mặt người nhà Tần Xu, Thẩm Cố không từ chối thức ăn cô gắp, gắp bao nhiêu anh ăn bấy nhiêu.
Người nhà họ Tần ngồi đối diện càng nhìn càng hài lòng đôi trẻ, trước khi đi, mẹ và chú hai gọi Tần Xu vào dặn dò, nhất định phải hết lòng theo đuổi Thẩm Cố.
Trên đường về nhà, Thẩm Cố không ngủ nữa, Tần Xu ngồi cạnh cố gắng suy nghĩ chủ đề nói chuyện với anh.
Tần Xu quay sang: “Anh Thẩm, anh có thích xem phim không?”.
Thẩm Cố: “Không”.
Tần Xu hỏi tiếp: “Anh có chơi game không?”.
Thẩm Cố thản nhiên hướng mắt về phía cô, mím môi không nói gì, ánh mắt không thể lột tả được như đang hỏi: “Cô đang hỏi cái vấn đề thiểu năng gì vậy?”
Tần Xu cũng nhận ra mình đang hỏi điều vô nghĩa, hai chữ chơi game và Thẩm Cố chẳng dính líu gì đến nhau.
Tần Xu đến gần Thẩm Cố, cằm gần như tựa vào vai anh: “Anh không xem phim, không chơi game, vậy sau khi tan làm thì anh về nhà làm gì?”.
Tiếng nói lẫn hơi thở ấm áp cọ vào cổ Thẩm Cố, mùi hương phụ nữ tràn ngập khoang mũi anh, thoang thoảng, nhè nhẹ từng hơi từng hơi quấn quanh.
Yết hầu Thẩm Cố chuyển động dồn dập, anh cụp mắt, hàng mi che ngăn tình tự trong mắt, giọng nói không chút dao động: “Tôi thích im lặng”.
Tần Xu: “......”Thẩm Cố: Đêm nay phải đọc thanh tâm chú mới yên giấc được (Thanh tâm chú giúp thanh tịnh tâm trí, giải trừ bực tực, ngăn chặn điều ác).
Một số người đàn ông cao ngạo, tự phụ, thực chất cũng chỉ là người bị từ chối cưới mà thôi.
Tần Xu vừa nói mình là vợ chưa cưới xinh đẹp nhất của anh.
Anh ấy trả lời ừ.
Đặt hai câu này cùng một chỗ, tự dưng cô cảm thấy Thẩm Cố thừa nhận mình là vợ chưa cưới của anh ta.
Hôm qua Thẩm Cố còn phá lệ chọn quần áo giúp mình, Tần Xu lờ mờ nhận ra Thẩm Cố có gì sai sai.
Chẳng lẽ giờ đây Thẩm Cố đã bắt đầu lún sâu vào sắc đẹp của mình?
Nghĩ tới đây, Tần Xu chống cằm mừng thầm, còn nghiêm túc quan sát tỉ mỉ sắc mặt Thẩm Cố, đoán liệu rốt cuộc anh ta có nghĩ giống mình không?
Hai bàn tay đặt trên đùi ông cụ vẫn phủ lên nhau, cụ Tần hớn hở nhìn hai đứa trẻ phu xướng phụ tùy trước mặt mình, không xen ngang.
Gương mặt thờ ơ trước sau như một, anh hạ tầm mắt, chuyển ánh nhìn sang bàn tay Tần Xu trên bàn tay mình.
Ngón tay thon dài trắng nõn, móng tay cắt tỉa gọn gàng được phủ một lớp sơn màu hồng pastel, trong suốt óng ánh.
Đôi mắt Tần Xu tha thiết Thẩm Cố, thấy anh nhìn tay mình, ngập ngừng muốn nắm tay anh.
Bỗng nhiên, Thẩm Cố cảnh giác rút tay về, đứng dậy lùi ra sau hai bước. Đôi mắt xa thẳm nhìn Tần Xu chằm chằm ẩn hiện ý cảnh cáo.
Hệt một chậu nước lạnh giội xuống dập tắt ngọn lửa hy vọng của Tần Xu.
Thôi được rồi.
Nhìn Thẩm Cố trai tân rụt tay lại, xem ra khi nãy anh ta không phản bác là vì không muốn ông nội thất vọng, phối hợp với cô thôi.
Theo đuổi anh trai này gian nan quá!
Tần Xu cắn môi, xoay người lấy một quả quýt trong giỏ trái cây Thẩm Cố biếu, bóc cho ông nội ăn. Điện thoại reo vang, Tần Xu cúi đầu xem, là mẹ nhắn tin bảo cô ra ngoài.
Không cần đoán cũng biết mẹ định nói gì, Tần Xu đặt quả quýt xuống, nói với ông nội: “Ông ơi, mẹ bảo có chuyện muốn nói với cháu, cháu ra ngoài một lát nhé”.
Ông nội cười, xua tay: “Ừ, đúng lúc ông cũng muốn nói chuyện với Thẩm Cố”.
Tần Xu ra khỏi phòng bệnh thì thấy ngay mẹ mình đang chờ bên ngoài, bà Tần kéo con gái sang một bên, nhẹ giọng hỏi: “Tần Xu, gần đây hai đứa thế nào?”
Tần Xu thành thật trả lời: “Không tiến triển gì cả, nhắn tin cho anh ta chẳng thèm trả lời nữa là”.
– Thật vậy sao? Cậu ta không trả lời tin nhắn con à? – Đôi mắt bà Tần lộ rõ vẻ không tin. “Mẹ thấy Thẩm Cố lịch sự với nhà ta, tính cách rất tốt mà”.
Tần Xu bất mãn: “Đương nhiên rồi, chuyện anh ta không trả lời tin nhắn chẳng có gì hay ho, người khác biết thì con đẹp mặt biết bao nhiêu. Con sẽ không lấy cớ này nếu muốn lừa dối mẹ”.
Bà Tần nghe con gái nói vậy, với tính tình Tần Xu thì… Bà thở dài, cúi đầu, khuôn mặt lộ rõ vẻ u sầu.
Bà tha thiết chờ mong Tần Xu có thể yên bề gia thất với Thẩm Cố, không chỉ vì nhà họ Thẩm có thể cứu vớt nhà chồng bà sát bờ vực thẳm mà còn lo lắng một khi nhà họ Tần phá sản, Tần Xu sẽ mất đi chỗ dựa danh giá.
Tính cách Tần Xu từ nhỏ đến lớn kênh kiệu, không biết kìm chế, khuôn mặt xinh đẹp này khiến không biết bao nhiêu người muốn chống mắt đợi cô quỳ xuống.
Tần Xu thấy mẹ muộn phiền, lồ ng ngực cô thắt chặt. Gần đây mọi người trong nhà phải trải qua khoảng thời gian khó khăn, cô không muốn mẹ bận tâm thêm. Tần Xu khoác tay mẹ: “Thẩm Cố bận việc, chắc vì thế nên không có thời gian trả lời, để con thử lại”.
Bà Tần mặt mày vui mừng ngay: “Được, chính miệng con nói đó nha, đừng mới vài ngày lại đổi ý đấy”.
Mẹ mình trở mặt nhanh hơn lật bánh tráng, cô dở khóc dở cười: “Mẹ, sao mẹ thành ra thế này, sao giả vờ thảm thương với con gái mình vậy hả?”
Bà Tần hả hê: “Con đừng quan tâm mẹ giả vờ hay không, có tác dụng là được rồi. Mẹ nói con nghe, người đàn ông như Thẩm Cố ngàn năm mới có một, nếu con ở bên nó thì sẽ không bị thua thiệt. Cả Nam Thành này mẹ chẳng thấy ai phù hợp với con hơn nó”.
Tần Xu không quan tâm, hừ một tiếng.
Bà Tần hờn lẫy gõ đầu con gái: “Hừ sao, nếu không con…. thôi bỏ đi, quá khứ mẹ không nhắc lại nữa. Mẹ nghe nói nhà họ Cao, nhà họ Lý, nhà họ Trần cũng có nhã ý kết thông gia với bên nhà Thẩm Cố. Bây giờ con phải đối xử với Thẩm Cố tốt vào, đừng để khi bị cướp cũng chẳng còn chỗ nào khóc lóc đâu”
Tần Xu trề môi: “Con không thể về nhà khóc sao? Chẳng lẽ theo đuổi Thẩm Cố thất bại thì con không là con gái mẹ nữa?”.
Bà Tần: “Nếu con không “thu phục” được nó, công ty nhà ta sẽ bị phá sản, khi đó nhà cũng phải bán để trả nợ thì chỗ đâu cho con về khóc?”.
Tần Xu: “….”
Bà Tần: “Con đừng cho rằng việc theo đuổi Thẩm Cố là nhục nhã rồi nảy sinh xa cách, mẹ nói nè, chờ hai đứa bên nhau rồi thì ai chủ động chẳng còn nghĩa lý gì nữa. Đến lúc đó con cứ nói với em gái mình là Thẩm Cố tán tỉnh con, quấn lấy con để con cưới nói, vậy là được rồi”.
Tần Xu: …. Vậy cũng được hả?
– Vậy hồi đó, cuối cùng là ba hay mẹ tán nhau trước?
Từ nhỏ đến lớn Tần Xu luôn được nghe câu chuyện ba vừa gặp đã yêu mẹ, từ khi bắt đầu đã điên cuồng theo đuổi, cuối cùng đã ôm được người đẹp về nhà. Hôm nay nghe mẹ nói vậy bỗng dưng cảm thấy câu chuyện hơi không thật.
Bà Tần đảo mắt, ưỡn lưng thẳng tắp, khẳng định như đinh đóng cột: “Dĩ nhiên là ba con cưa mẹ, không tin con hỏi ba đi”.
Tần Xu không tin, dí sát mặt bà Tần: “Thật sao?”.
Mặt bà Tần căng cứng, ngừng cười: “Con nhỏ này, nhiều chuyện thế”.
Tần Xu khoác tay mẹ nũng nịu: “Mẹ, truyền con chút kinh nghiệm đi”.
Bị con gái vạch trần, bà gượng gạo: “Đã nói rồi, là ba con theo đuổi mẹ, con phải hỏi ông ấy”.
Tần Xu xùy một cái: “Mẹ, không phải mẹ bảo con phải lấy lòng Thẩm Cố sao? Con thật lòng muốn học tập kinh nghiệm của mẹ mà mẹ không chịu dạy con, con biết phải cưa cẩm người ta thế nào?”.
Bà Tần mím môi, trầm ngâm: “Là mẹ truyền thụ kinh nghiệm ba con theo đuổi mẹ”.
Tần Xu phối hợp trả lời: “Dạ, vậy mẹ nói con nghe ba xuất chiêu nào nha”.
Bà Tần hơi hất cằm, biểu cảm kiêu ngạo: “Hồi đó ba đầu tư lắm, trong đó việc mẹ rung động nhất chính là mỗi ngày ba đều đưa cơm đến công ty cho mẹ, hồi đó mẹ rất bận bịu, tối nào cũng phải tăng ca. Tới ngày thứ ba mươi thì ông ấy đặt một chiếc nhẫn cầu hôn vào hộp cơm, thế là mẹ đồng ý thôi”.
– Đơn giản vậy sao? Đưa cơm 30 ngày đã thành công rồi?
Bà Tần phản bác: “Không hề, khó lắm đó, đều tự tay nấu hết mà”.
Tần Xu ồ một tiếng, thẳng tay vạch trần mẹ mình: “Nhưng sao con nhớ lúc hai người yêu nhau thì mẹ là sinh viên năm ba nên không thể đi làm, hơn nữa cũng chưa từng đi làm vì mẹ kết hôn với ba ngay khi tốt nghiệp đại học. Mẹ làm vợ toàn thời gian, người bận trăm công nghìn việc phải là ba con nên mẹ mới là người theo đuổi, nấu cơm cho ba suốt 30 ngày”.
Chuyện mình theo đuổi được bà Tần dày công suốt 20 năm trời bất ngờ bị sụp đổ, bà hổn hển: “Con bé đáng ghét này, con quan tâm chuyện hai vợ chồng mẹ đến với nhau làm gì?”
Tần Xu cười hì hì, vỗ lưng bà Tần: “Mẹ đừng giận, con không nói ai đâu, đây là bí mật của hai mẹ con mình. Thật tình con chỉ muốn học tập mẹ cưa đổ ba thế nào thôi. Mà mẹ, không phải mẹ không biết nấu cơm sao?”.
Đến giờ bà Tần cũng không đổi trắng thay đen chuyện chồng theo đuổi mình nữa: “Không biết thì học, nấu suốt một tháng, đến khi nào đổ thì thôi”.
– Mua đồ ăn ngoài không được sao? Tự tay nấu làm gì?
Bà Tần hừ một tiếng: “Quan trọng là tấm lòng, cái này con cũng không hiểu sao, hèn gì vẫn chưa theo đuổi được Thẩm Cố”.
Tần Xu: ….
Bà Tần truyền đạt thêm một số mánh hồi mình theo đuổi ông Tần, giọng ông ngoài cửa vang lên.
– Mạn Dung, bé Xu, hai mẹ con nói chuyện xong chưa?
Ông Tần bước vào, bà Tần phẫn nộ trừng mắt với ông.
Ông Tần hoảng sợ, căng thẳng hỏi: “Anh đã làm gì sai sao…?”.
Bà Tần hít một hơi thật sâu, chỉ vào ông, oán trách: “Tại ông hết, ai bảo hồi đó ông không theo đuổi tôi sớm hơn”.
Ông Tần: Sao lại nhắc tới chuyện này, không phải trước đây chính bà căn dặn ông mới là người chủ động theo đuổi sao?
Ông Tần e dè nhìn Tần Xu, hỏi: “Xu, con với mẹ nói chuyện gì đó?”.
Tần Xu bật cười trước bộ dạng nằm không trúng đạn của ba, bà Tần liếc ông thêm lần nữa: “Hỏi gì mà hỏi, em bảo anh gọi nhà hàng đặt chỗ, anh gọi chưa?”.
Ông Tần gật đầu: “Anh đặt rồi, bây giờ đi được rồi đó”.
Ông Tần đặt bàn ở nhà hàng gần bệnh viện mời Thẩm Cố dùng bữa, Tần Xu và Thẩm Cố được xếp ngồi cạnh nhau, bà Tần không ngừng nháy mắt ra hiệu bảo con gái gắp đồ ăn cho Thẩm Cố.
Trước mặt người nhà Tần Xu, Thẩm Cố không từ chối thức ăn cô gắp, gắp bao nhiêu anh ăn bấy nhiêu.
Người nhà họ Tần ngồi đối diện càng nhìn càng hài lòng đôi trẻ, trước khi đi, mẹ và chú hai gọi Tần Xu vào dặn dò, nhất định phải hết lòng theo đuổi Thẩm Cố.
Trên đường về nhà, Thẩm Cố không ngủ nữa, Tần Xu ngồi cạnh cố gắng suy nghĩ chủ đề nói chuyện với anh.
Tần Xu quay sang: “Anh Thẩm, anh có thích xem phim không?”.
Thẩm Cố: “Không”.
Tần Xu hỏi tiếp: “Anh có chơi game không?”.
Thẩm Cố thản nhiên hướng mắt về phía cô, mím môi không nói gì, ánh mắt không thể lột tả được như đang hỏi: “Cô đang hỏi cái vấn đề thiểu năng gì vậy?”
Tần Xu cũng nhận ra mình đang hỏi điều vô nghĩa, hai chữ chơi game và Thẩm Cố chẳng dính líu gì đến nhau.
Tần Xu đến gần Thẩm Cố, cằm gần như tựa vào vai anh: “Anh không xem phim, không chơi game, vậy sau khi tan làm thì anh về nhà làm gì?”.
Tiếng nói lẫn hơi thở ấm áp cọ vào cổ Thẩm Cố, mùi hương phụ nữ tràn ngập khoang mũi anh, thoang thoảng, nhè nhẹ từng hơi từng hơi quấn quanh.
Yết hầu Thẩm Cố chuyển động dồn dập, anh cụp mắt, hàng mi che ngăn tình tự trong mắt, giọng nói không chút dao động: “Tôi thích im lặng”.
Tần Xu: “......”Thẩm Cố: Đêm nay phải đọc thanh tâm chú mới yên giấc được (Thanh tâm chú giúp thanh tịnh tâm trí, giải trừ bực tực, ngăn chặn điều ác).
Một số người đàn ông cao ngạo, tự phụ, thực chất cũng chỉ là người bị từ chối cưới mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.