Bẫy Rập

Chương 10:

Hồng Thứ Bắc

17/09/2022

Lần đầu tiên Tô Vãn bị người ta mắng là "cẩu nam nữ", nhìn bóng dáng nữ sinh mắng chửi xong bỏ chạy thì có chút ngây người, Phong Dương bên cạnh lại hoàn toàn không động đậy, nói một câu cảm ơn rồi xoay người đi vào phòng tranh lấy dụng cụ vẽ tranh của mình.

Nữ sinh tóc dài vừa rồi kia là sinh viên của khoa nghệ thuật, học kỳ trước ban bọn họ cùng nhau tham gia lớp học bắt buộc nên có quen biết.

Phong Dương cầm lấy dụng cụ vẽ tranh, trên mặt mang theo hờ hững, sau khi gặp mặt những người đó đều sẽ tỏ tình.

Thấy Tô Vãn tiến vào, Phong Dương mang theo túi xách: "Mang đồ của cậu đi đi." Nói xong liền trực tiếp đi ra ngoài.

Còn chưa đi được mấy bước đã nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng 'Phanh——'.

Phong Dương dừng bước, quay đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy Tô Vãn ném hộp màu vào thùng rác.

Bởi vì hộp quá lớn nên không thể nhét vào thùng rác, chỉ có thể nằm ngang trên miệng thùng rác.

Hết lần này tới lần khác cô giống như chỉ tiện tay ném đi một cái bao bì, không có gì to tát đứng bên cạnh nhìn anh.

"Cậu vứt nó làm gì?" Phong Dương nhíu mày hỏi.

Phàm là người học khoa mỹ thuật thì đều biết hộp màu vẽ sơn dầu kia rất đắt tiền.

Hai tay Tô Vãn đút vào túi áo hoodie, thờ ơ nói: "Cậu không cần, tôi giữ lại cũng vô dụng.”

"Cậu có thể lấy về đi trả lại." Tầm mắt Phong Dương dừng ở chiếc hộp như thùng rác, lại nhìn về phía Tô Vãn hoàn toàn không quan tâm đang đứng bên cạnh, cô thật sự muốn vứt đi.

"Phiền toái."

Ánh mắt Phong Dương giãy dụa đứng tại chỗ, đau lòng vì hộp màu bị cô vứt đi, cuối cùng anh quay trở về, chuẩn bị cầm hộp lên nhét cho cô nhưng lại phát hiện trên hộp bị dính bẩn.

Tô Vãn cúi đầu nhìn anh lấy khăn giấy ra, ngồi xổm xuống cẩn thận lau sạch vết bẩn dính bên ngoài hộp từng chút một, cô nhìn chằm chằm ngón tay sạch sẽ thon dài của anh một hồi, bỗng nhiên nói: "Giúp tôi vẽ một bức tranh, hộp màu làm thù lao.”

Phong Dương dừng tay lại, cuối cùng ngửa đầu nhìn cô: "... Cậu muốn vẽ gì?”

"Tùy cậu." Tô Vãn đây là muốn tìm cớ.

Phong Dương rũ mắt lau sạch một chút vết bẩn cuối cùng trên hộp, đứng dậy xách nó lên: "Được.”

Hai người đứng đối diện không nói gì, qua một lúc lâu Phong Dương mới mở miệng: "Sau này đừng tặng tôi mấy thứ này.”

Từ lúc nhập học, ngẫu nhiên cũng sẽ có người đưa hộp màu, bình thường đều được đóng gói tinh xảo nhưng anh đều sẽ từ chối.

Tô Vãn là người đầu tiên mang theo một cái hộp lớn trực tiếp tới, còn đem hộp màu này ném đi ở trước mặt anh.



"Cậu có đói không?" Tô Vãn hoàn toàn không nghe lời anh.

"Cái gì?”

"Cùng nhau ăn cơm.”

"Hiện tại mới bốn giờ." Phong Dương uyển chuyển cự tuyệt.

Tô Vãn nhìn chằm chằm anh một hồi, chậm rãi nói: "Thương lượng chuyện vẽ tranh.”

Phong Dương: "..." Rõ ràng vừa mới nói là tùy anh.

Cuối cùng Phong Dương chỉ có thể đồng ý, xuất phát từ yêu cầu của Tô Vãn, bọn họ đi đến nhà ăn số hai.

Đây là lần đầu tiên Phong Dương tới nơi này, nhà ăn của trường phân biệt rõ ràng, không riêng gì phân chia ở từng khoa, mà mấu chốt chính là giá cả, nhà ăn số hai thuộc về nhà ăn thương mại hóa nhất Đại học A, đương nhiên giá cả đắt hơn những nhà ăn khác không ít.

Nghe nói là do trước đây có một sinh viên trong trường ăn không quen đồ ăn ở nhà ăn của trường, chính vì vậy người nhà đã đặc biệt đấu thầu nhà ăn số hai, quyên góp vài tòa nhà chỉ vì muốn làm những món ăn cao cấp.

Đây cũng là lý do vì sao nhà ăn số hai có ít người hơn, không phải tất cả sinh viên đều có thể đến đây.

"Cậu muốn ăn gì?" Tô Vãn hỏi Phong Dương.

"Tôi không đói." Phong Dương chỉ muốn nhanh chóng giải quyết chuyện vẽ tranh.

Tô Vãn cũng không hỏi nữa, chỉ chỉ bàn gần cửa sổ tầng ba, bảo anh đi đến bên kia chờ.

Phong Dương xách hộp ngồi xuống, đặt đồ vẽ sang một bên, hộp dựa vào ghế của mình.

Anh dựa vào cửa sổ, xuất thần nhìn xuống dưới cầu thang.

Một lát sau, Tô Vãn bưng một đống đồ ăn vặt tới liền nhìn thấy cảnh tượng giống như tranh sơn dầu này.

Ánh mặt trời buổi chiều xuyên thấu qua thủy tinh chiếu lên người tựa vào cửa sổ, làn da trắng lạnh bị ánh sáng màu vàng kim bao phủ, mang theo cảm quang tinh tế.

Có lẽ là ánh mặt trời còn có chút chói mắt, lông mi của anh hơi run rẩy, giống như con bướm vỗ cánh muốn bay.

Tô Vãn đặt khay lớn lên bàn, đáy đĩa sắt đặt trên bàn gỗ phát ra một tiếng vang, Phong Dương theo bản năng quay đầu nhìn lại, một đôi mắt hoa đào vô tình lóe lên.

—— Vô tâm câu người.

"Ăn." Tô Vãn đẩy khay về phía Phong Dương.

"Cậu muốn vẽ gì?" Phong Dương không để ý tới lời nói của cô, trực tiếp hỏi.



Tô Vãn bỗng nhiên tựa lưng vào ghế, hai tay đặt ở trong túi áo, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Phong Dương một hồi lâu, cuối cùng chỉ vào đồ ăn vặt trên bàn: "Ăn xong rồi nói sau.”

Phong Dương không chấp nhận được chuyện cô vẫn luôn nhìn mình, lựa chọn lùi lại một bước.

......

Chờ anh ăn không sai biệt lắm, lúc này Tô Vãn liền muốn rời đi.

"Cậu muốn vẽ gì?" Phong Dương nhíu mày đứng dậy hỏi.

"Tùy cậu." Nói xong Tô Vãn phất phất tay với anh.

Phong Dương: "...”

Rõ ràng là Tô Vãn muốn tặng đồ cho mình, cuối cùng lại biến thành anh vì muốn giữ lại hộp màu này, không chỉ muốn vẽ cho cô một bức tranh mà còn muốn cùng cô ăn cơm?

Phong Dương quay đầu nhìn hộp màu trên ghế, quyết định lần sau sẽ không để ý tới Tô Vãn nữa.

"Lão đại, mình tìm được một chỗ thích hợp, tối nay có muốn cùng nhau đi xem không?" Tô Vãn vừa trở lại phòng ngủ liền nhận được điện thoại của La Tử Minh.

"Mấy giờ?”

"Chín giờ, chờ cậu ở cổng nam.”

Vừa đến chín giờ, Tô Vãn đã đi ra từ cổng nam của Đại học A.

La Tử Minh lái một chiếc xe thể thao tao nhã, Quách Nguyên Châu ngồi ở ghế lái phụ, vừa nhìn thấy Tô Vãn hai người bọn họ lập tức phất tay: "Nơi này!”

Tô Vãn mở cửa xe ngồi ở ghế sau: "Ở đâu?”

"Số 27 đường Đông Viện, mình thuê tầng 1, bên cạnh là cục cảnh sát, mỗi tối công an nhân dân đều ở đối diện bảo vệ chúng ta, tương đối an toàn." La Tử Minh nói xong thì giơ ngón tay cái lên với gương chiếu hậu.

Ba người bọn họ chuẩn bị mở một công ty an ninh, trước tiên tìm địa bàn làm văn phòng.

La Tử Minh lái xe đến gần đường Đông Viện thì dừng lại, tiếng động cơ quá mức kiêu ngạo chọc cho một số người qua đường chú ý.

Ba người xuống xe, La Tử Minh dẫn đường đi ở phía trước, cậu ta chỉ vào một tòa nhà tối đen cách đó không xa: "Thấy không, tòa nhà kia chính là địa bàn tương lai của chúng ta.”

"Không phải chỉ thuê một tầng sao?" Quách Nguyên Châu hoang mang hỏi.

“...... Đương nhiên ba người chúng ta chỉ thuê một tầng, nhiều cũng vô dụng."La Tử Minh lại chỉ vào cục cảnh sát đối diện, "Cục cảnh sát! Thời thời khắc khắc đều bảo vệ an toàn cho chúng ta.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bẫy Rập

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook