Chương 28:
Hồng Thứ Bắc
17/09/2022
Tô Vãn không còn tâm tư nữa, đi theo bọn họ đi vào lại đi ra, cuối cùng dừng ở quán mì ăn chén mì chay.
"Cậu không thích nơi này?" La Tử Minh thấy từ sau khi lên núi Tô Vãn vẫn luôn thất thần.
"Không có." Tô Vãn nhìn nửa bát mì còn sót lại trong chén, "Có chút việc không xử lý tốt. “
"Lão đại, ra ngoài chơi đừng nghĩ đến mã số kia." Không biết Quách Nguyên Châu chạy đi nơi nào mua được bánh hoa hòe, "Đặc sản nơi này, thử xem.”
Tô Vãn cầm lấy nếm thử một miếng, phát hiện hương vị ngoài ý muốn không tệ: "Mua ở đâu?”
Ra khỏi quán mì, đối diện có một bà cố nội bày quán, là do bà ấy tự mình làm, thêm chút mật hoa hòe." Quách Nguyên Châu lấy ngón tay chỉ cho cô xem.
Đầu ngón tay Tô Vãn gõ gõ trên bàn, trong lòng đảo qua mấy ý niệm trong đầu, giương mắt nói với La Tử Minh cùng Quách Nguyên Châu: "Mình có chút việc, các cậu tự mình trở về.”
Đầu tiên là hỏi đồ ăn, lại muốn tự mình đi, La Tử Minh phản ứng cực nhanh: "Lúc trước cậu gặp ai trên núi?”
Bị cậu ta đoán được, Tô Vãn cũng không ngoài ý muốn, hai tay đút túi sờ sờ nút bấm Switch: "Phong Dương.”
"Phong Dương?" Quách Nguyên Châu bị kẹt một miếng bánh hoa hòe ở trong cổ họng, gian nan nuốt xuống, "Cậu ta ở chỗ này?”
La Tử Minh cũng không cảm thấy có gì kỳ quái, trước đó cậu ta có bạn gái học ở khoa mỹ thuật nên tin tức linh thông: "Khoa mỹ thuật đang có hoạt động đi thực tế, cậu ta hẳn là tham gia.”
"Đi trước." Tô Vãn đứng dậy rời khỏi quán mì.
"Rốt cuộc lão đại có thích Phong Dương hay không?”
Quách Nguyên Châu quay sang hỏi La Tử Minh, "Ngày đó ở giảng đường khi nhìn thấy cậu ta cùng nữ sinh khác đứng chung một chỗ, hình như cũng không có phản ứng gì.”
La Tử Minh cầm chén uống nước canh mì: "Chuyện của lão đại, ai mà biết được.”
Tô Vãn đi dọc theo con đường trước đó đi tới, những người đó vẫn còn ở đây, có vài người còn đang vẽ tranh, có người thì ngồi trên vải dã ngoại ăn uống.
Phong Dương thuộc về người còn đang vẽ tranh, anh đứng trước giá vẽ, không ngừng bôi màu vẽ lên vải.
"Ăn chút gì đó trước đã." Tống Nhã Chân lấy ra một miếng bánh mì nhỏ, trực tiếp đặt lên môi Phong Dương, động tác quá mức thân mật.
Vốn dĩ Phong Dương đang vẽ một nét cuối cùng, đột nhiên bị cô ta quấy rầy thì lui ra sau một bước: "Không cần, cám ơn.”
Người thường bị quấy rầy, theo bản năng sẽ bộc lộ cảm xúc kháng cự với người khác.
Phong Dương lại chỉ lui ra sau một bước, đôi mắt hoa đào thường xuyên mang theo sương mù lấp lánh khẽ cong ra độ cong: "Cậu tự mình ăn, tôi muốn vẽ xong trước.”
"Vừa rồi cậu ở chỗ này..." Tống Nhã Chân chỉ chỉ vào miệng mình, lại lắc lắc bánh mì nhỏ trong tay, "Đụng phải.”
Phong Dương do dự một hồi, muốn đưa tay nhận lấy, kết quả Tống Nhã Chân trực tiếp cắn một miếng bánh mì mà anh vừa đụng tới.
"Quên đi, cậu vẽ trước, tôi quá đói nên sẽ ăn cái này trước." Từ trước đến nay Tống Nhã Chân luôn ăn mặc diễm lệ, môi đỏ gợn sóng, trên bánh mì còn in một vòng son môi rõ ràng.
Trong tay Phong Dương cầm bút vẽ, ngón cái nắm ngón trỏ có chút trắng bệch, trên mặt vẫn mang theo nụ cười yếu ớt, dường như không bị hành động vừa rồi của cô ta làm ảnh hưởng.
"Bạn học, nhường đường." Tô Vãn chậm rãi đi qua, nói với Tống Nhã Chân.
"Sao cậu lại ở đây?" Nụ cười vạn năm không đổi của Phong Dương đột nhiên biến mất.
Anh cho rằng Tô Vãn một đường theo dõi tới.
"Đến đây tham gia thi đấu, vừa vặn gặp được cậu." Tô Vãn không chút để ý đảo qua Tống Nhã Chân bên cạnh, "Hai chúng tôi có chút việc muốn nói.”
Đây là lần đầu tiên Tống Nhã Chân nhìn thấy có nữ sinh như vậy, giống như đang tuyên bố chủ quyền, cô ta không khỏi nhìn về phía Phong Dương.
Từ trước đến nay Phong Dương luôn ôn nhu đối đãi với người khác, nhưng lần này lại không lên tiếng, tự mình quay đầu đi vẽ tranh của mình.
Tô Vãn khoanh hai tay, hướng về phía sau gật gật đầu, ý bảo Tống Nhã Chân rời đi.
Tống Nhã Chân soi mói nhìn thoáng qua Tô Vãn từ trên xuống dưới, cuối cùng vẫn rời đi.
Sau khi cô ta rời đi, vốn dĩ Tô Vãn nói có việc nhưng lại trầm mặc không nói lời nào, chỉ nhìn Phong Dương vẽ tranh.
"Tranh của cậu, trở về tôi sẽ vẽ xong cho cậu." Phong Dương lấy một chút mực màu xanh bôi lên vải vẽ, nói xong thấy Tô Vãn không lên tiếng, quay đầu nhìn lại, phát hiện cô đang nhìn bức tranh của mình.
"Buổi sáng cậu đã gặp tôi?" Phong Dương đặt bút vẽ trong khay màu.
Buổi sáng đó không phải là ảo giác.
Tô Vãn thu hồi ánh mắt: "Sao không tiếp tục vẽ cho xong?”
Phong Dương: "...”
Anh quay lại một lần nữa, vẽ xong những nét cuối cùng.
"Lúc gọi điện thoại có nhìn thấy cậu." Tô Vãn thấy anh vẽ xong mới chậm rãi mở miệng.
"Không phải là thấy tôi rồi mới gọi điện thoại sao?" Trong lời nói của Phong Dương mang theo chất vấn không nhẹ không nặng.
"Sao vừa rồi cậu không hung dữ với con gấu trúc kia?" Tô Vãn vẫn ung dung hỏi.
Một đôi mắt chống lại cô, cả người giống như pháo đốt tùy thời muốn nổ tung.
Gấu trúc?
Khuôn mặt của Phong Dương cứng lại, nửa ngày mới phản ứng lại cô là đang nói Tống Nhã Chân trang điểm màu khói.
"Không liên quan đến cậu.”
"Cô ta đùa giỡn với cậu." Tô Vãn ở phía sau nhìn thấy rõ ràng.
Phong Dương không muốn nghe cô nói chuyện, trực tiếp xoay người đưa lưng về phía Tô Vãn.
Tô Vãn còn muốn nói cái gì, điện thoại di động bỗng nhiên vang lên.
Là La Tử Minh gọi tới: "Lão sư bảo chúng ta mau trở về, Rich của nước M gây rối. Bọn mình đang trên đường tới, cậu nhanh trở về đi.”
"Đã biết.”
Tô Vãn cúp điện thoại, nhét chiếc bánh hoa hòe mua lúc trước vào tay Phong Dương: "Tôi đi đây.”
Phong Dương cúi đầu nhìn chiếc bánh hoa hòe trong tay còn mang theo độ ấm, đợi đến khi ngẩng đầu nhìn lại đã không nhìn thấy bóng dáng của Tô Vãn nữa.
"Cậu không thích nơi này?" La Tử Minh thấy từ sau khi lên núi Tô Vãn vẫn luôn thất thần.
"Không có." Tô Vãn nhìn nửa bát mì còn sót lại trong chén, "Có chút việc không xử lý tốt. “
"Lão đại, ra ngoài chơi đừng nghĩ đến mã số kia." Không biết Quách Nguyên Châu chạy đi nơi nào mua được bánh hoa hòe, "Đặc sản nơi này, thử xem.”
Tô Vãn cầm lấy nếm thử một miếng, phát hiện hương vị ngoài ý muốn không tệ: "Mua ở đâu?”
Ra khỏi quán mì, đối diện có một bà cố nội bày quán, là do bà ấy tự mình làm, thêm chút mật hoa hòe." Quách Nguyên Châu lấy ngón tay chỉ cho cô xem.
Đầu ngón tay Tô Vãn gõ gõ trên bàn, trong lòng đảo qua mấy ý niệm trong đầu, giương mắt nói với La Tử Minh cùng Quách Nguyên Châu: "Mình có chút việc, các cậu tự mình trở về.”
Đầu tiên là hỏi đồ ăn, lại muốn tự mình đi, La Tử Minh phản ứng cực nhanh: "Lúc trước cậu gặp ai trên núi?”
Bị cậu ta đoán được, Tô Vãn cũng không ngoài ý muốn, hai tay đút túi sờ sờ nút bấm Switch: "Phong Dương.”
"Phong Dương?" Quách Nguyên Châu bị kẹt một miếng bánh hoa hòe ở trong cổ họng, gian nan nuốt xuống, "Cậu ta ở chỗ này?”
La Tử Minh cũng không cảm thấy có gì kỳ quái, trước đó cậu ta có bạn gái học ở khoa mỹ thuật nên tin tức linh thông: "Khoa mỹ thuật đang có hoạt động đi thực tế, cậu ta hẳn là tham gia.”
"Đi trước." Tô Vãn đứng dậy rời khỏi quán mì.
"Rốt cuộc lão đại có thích Phong Dương hay không?”
Quách Nguyên Châu quay sang hỏi La Tử Minh, "Ngày đó ở giảng đường khi nhìn thấy cậu ta cùng nữ sinh khác đứng chung một chỗ, hình như cũng không có phản ứng gì.”
La Tử Minh cầm chén uống nước canh mì: "Chuyện của lão đại, ai mà biết được.”
Tô Vãn đi dọc theo con đường trước đó đi tới, những người đó vẫn còn ở đây, có vài người còn đang vẽ tranh, có người thì ngồi trên vải dã ngoại ăn uống.
Phong Dương thuộc về người còn đang vẽ tranh, anh đứng trước giá vẽ, không ngừng bôi màu vẽ lên vải.
"Ăn chút gì đó trước đã." Tống Nhã Chân lấy ra một miếng bánh mì nhỏ, trực tiếp đặt lên môi Phong Dương, động tác quá mức thân mật.
Vốn dĩ Phong Dương đang vẽ một nét cuối cùng, đột nhiên bị cô ta quấy rầy thì lui ra sau một bước: "Không cần, cám ơn.”
Người thường bị quấy rầy, theo bản năng sẽ bộc lộ cảm xúc kháng cự với người khác.
Phong Dương lại chỉ lui ra sau một bước, đôi mắt hoa đào thường xuyên mang theo sương mù lấp lánh khẽ cong ra độ cong: "Cậu tự mình ăn, tôi muốn vẽ xong trước.”
"Vừa rồi cậu ở chỗ này..." Tống Nhã Chân chỉ chỉ vào miệng mình, lại lắc lắc bánh mì nhỏ trong tay, "Đụng phải.”
Phong Dương do dự một hồi, muốn đưa tay nhận lấy, kết quả Tống Nhã Chân trực tiếp cắn một miếng bánh mì mà anh vừa đụng tới.
"Quên đi, cậu vẽ trước, tôi quá đói nên sẽ ăn cái này trước." Từ trước đến nay Tống Nhã Chân luôn ăn mặc diễm lệ, môi đỏ gợn sóng, trên bánh mì còn in một vòng son môi rõ ràng.
Trong tay Phong Dương cầm bút vẽ, ngón cái nắm ngón trỏ có chút trắng bệch, trên mặt vẫn mang theo nụ cười yếu ớt, dường như không bị hành động vừa rồi của cô ta làm ảnh hưởng.
"Bạn học, nhường đường." Tô Vãn chậm rãi đi qua, nói với Tống Nhã Chân.
"Sao cậu lại ở đây?" Nụ cười vạn năm không đổi của Phong Dương đột nhiên biến mất.
Anh cho rằng Tô Vãn một đường theo dõi tới.
"Đến đây tham gia thi đấu, vừa vặn gặp được cậu." Tô Vãn không chút để ý đảo qua Tống Nhã Chân bên cạnh, "Hai chúng tôi có chút việc muốn nói.”
Đây là lần đầu tiên Tống Nhã Chân nhìn thấy có nữ sinh như vậy, giống như đang tuyên bố chủ quyền, cô ta không khỏi nhìn về phía Phong Dương.
Từ trước đến nay Phong Dương luôn ôn nhu đối đãi với người khác, nhưng lần này lại không lên tiếng, tự mình quay đầu đi vẽ tranh của mình.
Tô Vãn khoanh hai tay, hướng về phía sau gật gật đầu, ý bảo Tống Nhã Chân rời đi.
Tống Nhã Chân soi mói nhìn thoáng qua Tô Vãn từ trên xuống dưới, cuối cùng vẫn rời đi.
Sau khi cô ta rời đi, vốn dĩ Tô Vãn nói có việc nhưng lại trầm mặc không nói lời nào, chỉ nhìn Phong Dương vẽ tranh.
"Tranh của cậu, trở về tôi sẽ vẽ xong cho cậu." Phong Dương lấy một chút mực màu xanh bôi lên vải vẽ, nói xong thấy Tô Vãn không lên tiếng, quay đầu nhìn lại, phát hiện cô đang nhìn bức tranh của mình.
"Buổi sáng cậu đã gặp tôi?" Phong Dương đặt bút vẽ trong khay màu.
Buổi sáng đó không phải là ảo giác.
Tô Vãn thu hồi ánh mắt: "Sao không tiếp tục vẽ cho xong?”
Phong Dương: "...”
Anh quay lại một lần nữa, vẽ xong những nét cuối cùng.
"Lúc gọi điện thoại có nhìn thấy cậu." Tô Vãn thấy anh vẽ xong mới chậm rãi mở miệng.
"Không phải là thấy tôi rồi mới gọi điện thoại sao?" Trong lời nói của Phong Dương mang theo chất vấn không nhẹ không nặng.
"Sao vừa rồi cậu không hung dữ với con gấu trúc kia?" Tô Vãn vẫn ung dung hỏi.
Một đôi mắt chống lại cô, cả người giống như pháo đốt tùy thời muốn nổ tung.
Gấu trúc?
Khuôn mặt của Phong Dương cứng lại, nửa ngày mới phản ứng lại cô là đang nói Tống Nhã Chân trang điểm màu khói.
"Không liên quan đến cậu.”
"Cô ta đùa giỡn với cậu." Tô Vãn ở phía sau nhìn thấy rõ ràng.
Phong Dương không muốn nghe cô nói chuyện, trực tiếp xoay người đưa lưng về phía Tô Vãn.
Tô Vãn còn muốn nói cái gì, điện thoại di động bỗng nhiên vang lên.
Là La Tử Minh gọi tới: "Lão sư bảo chúng ta mau trở về, Rich của nước M gây rối. Bọn mình đang trên đường tới, cậu nhanh trở về đi.”
"Đã biết.”
Tô Vãn cúp điện thoại, nhét chiếc bánh hoa hòe mua lúc trước vào tay Phong Dương: "Tôi đi đây.”
Phong Dương cúi đầu nhìn chiếc bánh hoa hòe trong tay còn mang theo độ ấm, đợi đến khi ngẩng đầu nhìn lại đã không nhìn thấy bóng dáng của Tô Vãn nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.