Bẫy Rập

Chương 30:

Hồng Thứ Bắc

17/09/2022

Tô Vãn tựa vào đầu giường, máy tính đặt ở trên đùi, lười biếng hỏi một câu: "Hai người thích nghe bài hát gì?”

Cô là đang hỏi La Tử Minh và Quách Nguyên Châu.

Loại ngữ điệu này, La Tử Minh không cần quay đầu lại nhìn cũng biết cô hỏi ra có thâm ý khác.

"Chết cũng phải yêu?”

"Thêm một." Quách Nguyên Châu đang hack máy tính của đám người nước M đến hăng say, thật không hổ là cao thủ trẻ tuổi mà nước M chọn đến để đập sân, máy tính của mỗi người đều có đa dạng đủ loại.

Tô Vãn nhướng mày, nhanh chóng nhập mấy khẩu lệnh mật mã.

Phòng ngủ của tất cả mọi người ở nước M, giờ phút này đèn bên trong đều giống như mất khống chế mà bật rồi lại tắt, rõ ràng là bọn họ không bật công tắc. Đồng thời tinh linh điều khiển bằng giọng nói trên tủ đầu giường, tất cả đều bắt đầu phát một bài "Chết cũng phải yêu"... Bằng âm lượng đến mức tối đa.

Không chỉ vậy, tất cả các thiết bị điện có thể chạy trong phòng đều bắt đầu xao động.

Có một sinh viên nước M đứng dưới ánh đèn chợt lóe trong phòng khách, nhìn robot quét nhà trong phòng mình giống như bị thiểu năng trí tuệ mà nhảy loạn, trong phòng còn phát ra âm thanh tê tâm liệt phế nghe không hiểu. Rèm cửa sổ di chuyển từ đầu đến cuối, di chuyển qua lại, TV bắt đầu bật rồi tự động phát lại.

Cậu ta cầm lấy điều khiển từ xa, phát hiện chính mình không thể điều khiển bất kỳ thứ gì.

Cuối cùng chỉ có thể hoảng hốt không chọn đường, lựa chọn chạy ra ngoài.

Chỉ có điều cửa là khóa điện tử nên cũng bị khóa.

"..." Sớm nghe nói Hoa quốc có tà thuật, chẳng lẽ là đây sao?

Abel đang chờ Tô Vãn xâm nhập máy tính, nhìn thấy trong phòng khác thường: "...”

Lão sư của nước M vẫn còn đang pha trò với người dẫn đội trong nước, đột nhiên điện thoại di động ngay lập tức nhận được nhiều tin nhắn, nội dung giống nhau: lão sư, phòng nó phát điên!!!

Lão sư nước M: "?"

Thậm chí còn có sinh viên gọi điện thoại tới, tiếng kêu thê thảm khiến cho ngay cả lão sư trong nước ngồi bên cạnh cũng có thể nghe thấy.

"Lão sư, help! Em phải rời khỏi nơi này! Người Trung Quốc yểm bùa chúng ta!!!”



Kèm theo tiếng kêu thê thảm chính là tiếng hát kích động đến chết cũng phải yêu.

Đợi đến khi các lão sư đến bọn họ mới phát hiện toàn bộ tòa nhà chỉ có phòng của đội nước M mới xảy ra vấn đề.

Lão sư dẫn đầu của nước M cố gắng để cho sinh viên của bọn họ mở cửa nhưng mấy người bên trong nói không thể mở, thậm chí còn có sinh viên ngồi khóc bên trong: "Tôi muốn về nhà!”

Nghe tiếng hát không ngừng tuần hoàn trong phòng, lão sư trong nước cúi đầu cười cười, nhắn tin cho Tô Vãn bảo cô dừng lại, sau đó nghiêm túc nói với một lão sư khác: "Gọi bọn Tô Vãn tới.”

Vốn dĩ dự định ngày mai mới trình diễn tiết mục khiến trách, nhưng bởi vì bọn họ náo loạn quá lớn, hôm nay phải diễn trước.

Cảnh tượng hỗn loạn của các phòng tạm thời dừng lại, cửa phòng cũng tự động mở ra, các sinh viên khác của nước M lập tức đi ra, ngoại trừ mấy sinh viên ôm một số ý nghĩ kỳ quái đối với Hoa Quốc nên bị dọa sợ, phần lớn mọi người đều biết đây là do đội tuyển trong nước làm trò quỷ.

Abel đứng ở ngoài cửa, cảm giác thất bại trong lòng càng thêm sâu, từ lúc giao thủ thất bại với Zero, tựa hồ ai cũng mạnh hơn anh ta.

Rich đi theo phía sau, cậu ta bị La Tử Minh áp chế gắt gao, rơi vào cạm bẫy mà La Tử Minh đặt ra, đợi đến lúc phản ứng lại, thiếu chút nữa đã đập máy tính của mình.

Ba người Tô Vãn khoan thai đến muộn, những người khác đều đồng loạt nhìn bọn họ.

Rốt cuộc là ai tao hơn, mọi người đều đặt suy nghĩ ở trên máy tính, bọn họ cư nhiên trực tiếp xâm nhập vào hệ thống tòa nhà, khống chế phòng của đội tuyển nước M.

Lão sư của Đại học A nắm tay ho một tiếng, ngay lập tức nghiêm túc chỉ trích: "Mấy đứa làm gì! Mau xin lỗi bọn họ!”

Quách Nguyên Châu nhìn thấy nam sinh cao to của nước M khóc đến không kiềm chế được, ánh mắt đều to một vòng: "Đây là?" Này TMD cũng quá nhát đi.

"Chỉ là bọn nhỏ đùa giỡn, tôi thay mặt bọn chúng xin lỗi các vị, sau này nhất định sẽ quản giáo thật tốt.”

Một vị lão sư khác mang theo ý cười chân thành nói, thuận tiện nói với nam sinh còn đang lau nước mắt kia, "Không có hạ chú với cậu, chỉ là bài hát của Hoa quốc chúng tôi.”

Các lão sư của nước M đen mặt đến khó coi, loại lời thoại này vốn dĩ là ngày mai bọn họ muốn nói.

Lời tốt xấu gì cũng bị bọn họ nói xong, người đứng đầu của nước M chỉ có thể nuốt xuống cơn tức giận này, bọn họ xem như biết năm nay đội Hoa quốc có một nhân vật lợi hại.

Sau khi đám người rời đi không sai biệt lắm, lão sư nghiêm túc nhìn về phía ba người bọn họ: "Ai làm?”

Tô Vãn giương mắt, chậm rãi nói: "Là em.”



Lão sư của Đại học A cười cười: "Làm tốt lắm.”

"Buổi tối nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai không biết bọn họ còn muốn làm ra chuyện gì nữa." Một lão sư khác dặn dò.

Thời điểm ba người trở về, đột nhiên Tô Vãn mở miệng: "Hệ thống căn cứ của tòa nhà có Chu Đảo tham gia.”

Quách Nguyên Châu và La Tử Minh đồng loạt dừng lại: "Chu Đảo?!”

Tô Vãn gật đầu, thản nhiên nói: "Mã phòng hộ hạch tâm của hệ thống là phong cách của Chu Đảo.”

Vốn tưởng rằng rất nhanh có thể khống chế hệ thống tòa nhà, chờ Tô Vãn chân chính xâm nhập mới phát hiện không đơn giản như vậy.

"Là Chu Đảo đã mất tích kia?" La Tử Minh khó có thể tin được, không ngờ khoảng cách của mình với thần tượng lại gần như vậy.

Bởi vì một câu này của Tô Vãn, tối nay La Tử Minh cùng Quách Nguyên Châu đều không ngủ được.

Bọn họ cũng đã đi vào hệ thống tòa nhà, cố gắng nhìn thấy dấu vết còn lại của Chu Đảo.

Ở phía bên kia căn cứ, đồng dạng cũng có một đám người không ngủ, trong tay bọn họ cầm báo cáo mới ra lò, vây quanh cùng một chỗ thảo luận.

"Tuổi còn trẻ, bản lĩnh không tệ.”

"Tòa nhà còn có ba người đang cố gắng xâm nhập.”

"Ba?”

"La Tử Minh, Quách Nguyên Châu, cùng với vị Abel kia của nước M.”

......

Ánh trăng như bạc chiếu lên giường lớn trong phòng, nam sinh diện mạo quá mức xinh đẹp ngủ cũng không an ổn, tóc đen bị mồ hôi làm ướt, càng ngày càng đen, dường như anh đang gặp ác mộng gì đó, khuôn mặt nhăn chặt. Ngón tay vốn tùy ý đặt ở trong chăn đang nắm chặt lại, xương ngón tay xinh đẹp căng thẳng, nếu đến gần nhìn thì có thể phát hiện mỗi ngón tay đều trở nên ẩm ướt.

Cảm giác nặng nề như chết đuối bao phủ anh.

Phong Dương mở to mắt đứng dậy thở dốc, anh bật đèn đầu giường lên, dựa vào ánh đèn, dường như ngọn đèn này có thể mang lại cho anh sự ấm áp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bẫy Rập

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook