Bẫy Rập

Chương 37:

Hồng Thứ Bắc

17/09/2022

Xung quanh đã ngồi đầy đủ, lại có một nhóm sinh viên nước M hấp dẫn ánh mắt, Phong Dương bên này thanh tịnh hơn không ít.

"Bài tập về nhà của ngày hôm qua, tôi đã đi đến chỗ lão sư để xem." Tống Nhã Chân cố ý vô tình bắt đầu xem nhẹ Tô Vãn bên cạnh, "Lão sư nói hai người Phong Dương cùng Hứa Chiếu vẽ rất thú vị.”

"Cũng được, vừa lúc trước kia tôi đã vẽ qua đề tài này cũng không khác lắm." Hứa Chiếu nâng chén nước lên chậm rãi uống.

"Tôi thích tông màu mà Phong Dương dùng, màu kim loại xám lam." Tống Nhã Chân nhìn về phía Phong Dương, nghiêm túc nói, "Kỳ thật hôm qua tôi cũng muốn dùng, đáng tiếc vẫn không dùng được.”

Cô ta cố ý nói chuyện chuyên môn, ba người bọn họ nói chuyện, người lúng túng đương nhiên là Tô Vãn ngồi đối diện Phong Dương.

"Tôi cảm thấy màu sắc đó có hơi gió *Cyberpunk." Hứa Chiếu càng sùng bái công nghệ thay đổi cuộc sống trong tương lai, bức tranh mà cậu ta nộp biểu đạt một mặt tích cực, hoàn toàn trái ngược với Phong Dương.

*Cyberpunk: Cyberpunk là một thể loại con của khoa học viễn tưởng về thế giới tương lai xoay quanh sự "kết hợp giữa đời sống bần hàn và công nghệ cao" bao gồm công nghệ hiện đại và các thành tựu khoa học, gồm trí thông minh nhân tạo và điều khiển học, đi kèm với sự suy tàn hoặc sự thay đổi cấp tiến trong tầng lớp xã hội.

Tô Vãn tùy ý đặt tay trên lưng ghế, nghe bọn họ nói chuyện, rõ ràng người xấu hổ hẳn là cô, nhưng hết lần này tới lần khác cô lại không có nửa điểm không được tự nhiên.

Không kiêng nể gì nhìn Phong Dương đối diện, không hề đem Tống Nhã Chân đặt ở đáy mắt, đối với lời nói của cô ta hoàn toàn không có hứng thú.

Hứa Chiếu luôn có cảm giác sùng bái đối với những người học máy tính, đáng tiếc thành tích của cậu ta không được, học không giỏi máy tính.

Cậu ta tò mò hỏi Tô Vãn: "Sau khi thi đấu xong, khi nào mọi người trở lại trường học?”

Có lẽ biết đối phương là bạn cùng phòng của Phong Dương, Tô Vãn cũng nguyện ý đáp lời: "Ngày mốt đi.”

"Định Thành còn rất thú vị, phong cảnh tốt, ngày mai các cậu còn có thể chơi thêm một ngày nữa.”

Phong Dương nghe bọn họ nói chuyện, không hiểu sao có chút không thoải mái, nhưng anh chỉ rũ mắt nhìn đồ ăn trên mặt bàn, cũng không biểu lộ ra ngoài.

"Lần này hẳn là lão sư sẽ chọn tác phẩm tốt trong mấy bài tập để dự thi." Tống Nhã Chân chủ động nói với Phong Dương, "Lão sư có từng nói chuyện này với cậu hay không? Lần trước tôi trở về từ núi Dương Hòe, lão sư nói bức tranh của tôi có thể được chọn để tham dự cuộc thi.”

Thời điểm cô ta nói lời này, khó tránh khỏi mang theo chút tự đắc.

"Ừm." Phong Dương uống một ngụm nước trong chén, thản nhiên đáp một tiếng.

Một lát sau, Tô Vãn giương mắt nhìn về phía Phong Dương đối diện, tầm mắt xẹt qua môi dưới của anh: "Khi nào cậu trở về?”



Đồng tử của cô hơi nhạt, lúc nhìn người trời sinh mang theo lạnh lùng, thời điểm Phong Dương bị cô nhìn luôn sinh ra ảo giác giống như bị dã thú nhìn chằm chằm.

"Còn có mấy chỗ muốn đi." Phong Dương cầm thìa, lần này không lảng tránh ánh mắt cô, nhìn thẳng. Tô Vãn hoàn toàn không có ý né tránh, càng thêm càn rỡ nhìn ánh mắt anh, đảo qua đuôi mắt đang khẽ nhếch lên của anh.

Loại ánh mắt giống như trần trụi này, theo lý mà nói Phong Dương sẽ vô cùng chán ghét, chỉ là khi Tô Vãn nhìn anh, trong mắt cũng không có dị sắc, dường như chỉ là đơn thuần nhìn.

Vẻ ngoài của hai người đều cực kỳ xuất sắc, chẳng qua người bình thường nhìn Phong Dương sẽ luôn bị hương vị đa tình không rõ ràng trên người anh hấp dẫn. Ngược lại Tô Vãn lại có khí thế áp chế tướng mạo, đại đa số mọi người sẽ theo bản năng xem nhẹ bộ dáng của cô.

"Đến, cùng nhau uống một ly nào.”

La Tử Minh cùng Quách Nguyên Châu ở bàn khác, mỗi người cầm một ly đồ uống tới đây, muốn làm quen với bọn họ.

"Quách Nguyên Châu, La Tử Minh, chúng tôi học ở khoa máy tính, máy tính có vấn đề gì thì hoàn toàn có thể tới tìm chúng tôi." Quách Nguyên Châu nhiệt tình nói, cậu ta cảm thấy bộ dạng của nữ sinh khoa mỹ thuật đều rất sinh đẹp, không giống như nữ sinh của khoa mình, mỗi người đều rất hung dữ.

"Phần mềm có thể, phần cứng thì chúng tôi không thể.”

La Tử Minh ở phía sau bổ sung một câu.

"Hứa Chiếu, khoa sơn dầu, hai người và Phong Dương là..." Hứa Chiếu cũng đứng lên dùng đồ uống chạm vào ly.

"Bạn bè." Quách Nguyên Châu chém đinh chặt sắt nói, cậu ta chỉ chỉ Tô Vãn cùng Phong Dương, "Chúng tôi học cùng một lớp tự chọn.”

Mục đích của Quách Nguyên Châu cùng La Tử Minh không có ở đây, rất nhanh đã đi dạo đến trước bàn của các nữ sinh khác trong khoa mỹ thuật.

Bị bọn họ cắt ngang, Phong Dương chỉ yên lặng dùng bữa ăn, không nói chuyện với ai nữa.

Hai đội người tới người đi vội vàng, ăn cơm xong lại giống như vội vàng đi xuống một đợt tiếp theo.

Trước khi Tô Vãn rời đi, cô xoay người nhìn về phía Phong Dương, thấy anh giương mắt lại, bỗng nhiên câu môi nở nụ cười.

Hứa Chiếu đứng bên cạnh Phong Dương đồng thời nhìn thấy, không khỏi hít sâu một hơi, so với những nữ sinh trước kia theo đuổi Phong Dương, trình độ của vị này cao hơn không chỉ một đẳng cấp.

Phong Dương lại coi như không phát hiện, đứng yên như không có chuyện gì xảy ra.

"Tô Vãn kia thích cậu sao?" Trên đường trở về, Hứa Chiếu nháy mắt đối với Phong Dương.

Phong Dương chỉ nói: "Khách hàng.”



Hứa Chiếu ngẩn người: "Khách hàng?”

"Mình nợ cô ấy một bức tranh.”

Hứa Chiếu không hỏi nữa, nhưng rõ ràng tò mò trong mắt cũng không có tản đi, cậu ta cho rằng quan hệ của hai người này tuyệt đối không đơn giản như vậy.

......

Sau khi trở lại Đại học A, một số người bận rộn bổ sung tiết học, ngay cả khi đi học đại học, bài tập về nhà vẫn không thể thiếu.

"Ai, chúng ta đi thi đấu, vì cái gì còn phải bổ sung bài tập về nhà?" Quách Nguyên Châu ngồi ở quán cà phê, một bên làm bài tập một bên oán giận, "Phóng đại một chút, chúng ta chính là đi để giành vinh quang cho quốc gia.”

Động tác của Tô Vãn rất nhanh, đã sớm bổ sung xong bài tập về nhà, gần đây cô thường xuyên nhìn chằm chằm điện thoại rồi ngẩn người.

La Tử Minh đã làm xong một nửa bài tập về nhà, nghỉ ngơi giữa hiệp, cậu ta nghiêng đầu liếc mắt nhìn điện thoại của Tô Vãn một cái: "Cậu đang xem vòng bạn bè của ai?”

Tô Vãn ngược lại giữ điện thoại di động, không cho cậu ta xem.

La Tử Minh trở lại vị trí của mình: "Phong Dương?”

Không cho nhìn thì cậu ta cũng biết. Gần đây chỉ có một chuyện ngoài ý muốn của Phong Dương.

Tô Vãn không để ý tới cậu ta, tiếp tục rũ mắt nhìn vòng bạn bè của Phong Dương.

Vòng bạn bè của Phong Dương không đăng thường xuyên, nhưng cũng không ít.

Gần đây nhất vẫn là hoa hòe trên núi Hòe Dương, trong ảnh là một con ong nhỏ đậu trên hoa hòe, nửa người trên chôn trong hoa, phía sau mông dính đầy phấn hoa.

Tô Vãn và Phong Dương không bạn chung, vì vậy cô không nhìn thấy dưới vòng bạn bè của anh có ai để lại bình luận.

Cô ngửi thấy mùi cà phê phiêu tán trong quán cà phê, cuối cùng nhấn thích như bài đăng mới nhất của Phong Dương.

"Khi nào những người trong khoa mỹ thuật trở về?" Tô Vãn hỏi La Tử Minh.

Lần trước cùng nhau ăn cơm với một đám người, trong nháy mắt La Tử Minh đã thân thiết với một nữ sinh của khoa mỹ thuật, mỗi ngày đều có liên lạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bẫy Rập

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook