Chương 3:
Hồng Thứ Bắc
24/08/2022
Tô Vãn còn ôm cánh tay, ngửa đầu tựa vào lưng ghế, nhìn hai hàng người phía trước, hiển nhiên tâm tư của hai người kia không ở trên lớp, thỉnh thoảng nhìn nhau cười, thỉnh thoảng nam sinh lại cúi đầu viết cái gì đó trên giấy, từ mặt bàn đẩy qua, sau khi nữ sinh xem qua, trên mặt lại lộ ra nụ cười.
Công khai tán tỉnh ve vãn nhau trong lớp.
Tô Vãn cắm tay vào trong túi, sờ đến nút bấm Switch quen thuộc, từng chút từng chút ấn.
Đây là một cái móc khóa trục nhựa do cô đặc biệt thiết kế, mỗi lần ấn một cái đều phát ra tiếng gõ thanh thúy.
“...... Lão đại?" Quách Nguyên Châu ngồi bên cạnh có chút hoảng sợ quay đầu nhìn lại, lần trước nghe được cô ấn cái này, là khi bọn họ thi đấu cùng với một đội nước ngoài.
Tô Vãn cũng không để ý tới Quách Nguyên Châu, cúi đầu lấy điện thoại di động ra, đi vào diễn đàn trường học.
Giáo sư trên bục giảng vẫn đang giảng bài như cũ, rất nhanh Quách Nguyên Châu đã bị hấp dẫn qua, không chú ý tới Tô Vãn bên cạnh đang làm gì.
Phong Dương, hai mươi tuổi, sinh viên năm nhất khoa mỹ thuật, am hiểu tranh sơn dầu, độc thân, rất nhiều người theo đuổi...
Tô Vãn lướt qua từng tấm ảnh này đến tấm ảnh khác, tất cả đều là Phong Dương cùng với những người khác nhau, mỗi một tấm anh đều có thể cười đến vô cùng thâm tình, cô nhìn chằm chằm câu 'Rất nhiều người theo đuổi' được tổng kết ra, lại bắt đầu chậm rãi ấn nút Switch.
Quách Nguyên Châu: "..."
Không biết vì cái gì mà hôm nay người bên cạnh lại đặc biệt lạnh.
Tô Vãn không nhìn nổi nữa, 'Ba' một tiếng đem điện thoại di động đặt trên bàn.
“...... Nhiều lý do tạo ra sự phức tạp của nhân vật, và chính xác sự phức tạp bên trong này mang lại cho anh ta sự quyến rũ độc đáo, thu hút độc giả từ thời cổ đại đến ngày nay để tìm hiểu về anh ta. Các bạn cùng lớp có lẽ sẽ cảm thấy người này quá lãng đãng, thực tế ... Vị sinh viên đang ngồi ở góc cuối cùng, không bằng bạn nói một chút cảm nghĩ của mình về anh ta?" Khuông Chính Minh khẽ cười nói, "Đúng vậy, chính là vị bạn học vừa rồi ném điện thoại di động kia. ”
Tất cả các bạn cùng lớp ở hàng phía trước đều nhìn theo ngón tay của giáo sư, quay đầu nhìn về phía hàng cuối cùng.
Ngay từ đầu Quách Nguyên Châu có chút hoảng sợ, cho rằng mình lại bị hỏi, chờ nghe được một câu sau của Giáo sư Khuông thì mới thở phào nhẹ nhõm, giả vờ gọi Tô Vãn: "Lão sư gọi cậu."
Loại vấn đề này đối với cô mà nói hẳn là một đĩa thức ăn vặt, Quách Nguyên Châu nghĩ thầm, Tô Vãn vẫn là tương đối lợi hại, cho dù là mã số hay là phương diện khác, năm đó cậu ta chính là dựa vào việc được Tô Vãn dạy kèm mới có thể thi được vào đây.
Tô Vãn mặt không chút thay đổi đứng lên: "Cho vào lồng heo."
"Cái gì?" Cho dù là vị giáo sư Khuông Chính Minh này không quá đi theo con đường bình thường này, nhưng trong lúc nhất thời cũng không phản ứng lại lời nói của vị bạn học này.
Trong phòng học lớn đã có người thấp giọng nở nụ cười, hiển nhiên là phản ứng trước so với giáo sư, có một người cười, những người khác cũng bắt đầu cười rộ lên, cuối cùng Khuông giáo sư cũng hiểu được.
Tô Vãn liếc về phía người mới bắt đầu cười, anh quay đầu nhìn cô cười, khuôn mặt sạch sẽ thuần khiết ngoài ý muốn, dường như là anh đơn thuần cảm thấy buồn cười, đôi môi quá mức diễm lệ cũng nhẹ nhàng cong lên.
Một tay anh đặt trên mặt bàn, áo len có chút lớn, tay áo trượt xuống lộ ra một đoạn cổ tay trắng như tuyết, cùng cười với người xung quanh, đôi mắt hơi cong lên nhìn về phía cô nhưng cũng không nhìn cô.
---Giống như hồ tiên tu hành ở nơi núi hoang, chính mình đang câu dẫn người nhưng lại không tự biết.
Đại học A cũng không thiếu sinh viên nổi loạn, bản thân Khuất Chính Minh cũng không phải là một giáo sư văn học theo khuôn phép, tất nhiên là không thèm để ý đến lời nói của Tô Vãn, giơ tay lên đè ép: "Ngồi xuống."
Một tiết học kết thúc, Quách Nguyên Châu giống như bị đả thông hai mạch nhâm đốc, hưng phấn ngồi ở trên ghế lắc lư: "Lão sư này giảng bài có chút thú vị."
Quách Nguyên Châu xuất thân phổ thông, trình độ lão sư của địa phương ở mức bình thường, trên cơ bản đều là dạy máy móc theo sách vở, đây là lần đầu tiên cậu ta gặp phải lão sư có thể hạ bút thành văn với tất cả các loại nhân vật lịch sử trong điển tích.
'Ong——'
Quách Nguyên Châu cầm lấy điện thoại di động nhìn thoáng qua tin tức phía trên: "Lão nhị nói cậu ta đã giúp chúng ta chiếm hai vị trí tốt ở nhà ăn."
Tô Vãn đứng dậy, ném cặp sách lên lưng: "Cậu tự đi, mình còn có việc."
"A?" Quách Nguyên Châu trơ mắt nhìn Tô Vãn vẫn luôn ăn cơm trưa cùng bọn họ lại đứng dậy đi ra ngoài từ cửa sau, cậu ta vội vàng đuổi theo, "Cậu muốn đi làm gì?"
"Theo đuổi người." Tô Vãn bỏ lại một câu rồi nhanh chóng biến mất ở cửa hành lang.
"..." Cái gì theo đuổi người? Theo đuổi ai?
Quách Nguyên Châu gãi đầu không rõ, còn chưa nghĩ rõ ràng đã bị đám người tan học chen lấn đi xuống cầu thang.
Tô Vãn từ dưới tầng ba đi tới xen lẫn vào trong đám người xung quanh, không nhanh không chậm đi theo phía sau Phong Dương, nhìn anh tạm biệt cô gái bên cạnh, lại đi về phía nhà ăn số sáu.
Không cùng nhau ăn cơm sao?
Khuôn viên chính của đại học A tổng cộng tám nhà ăn, mặc dù là như vậy nhưng mỗi buổi trưa trong các nhà ăn vẫn đông đúc như cũ.
Công khai tán tỉnh ve vãn nhau trong lớp.
Tô Vãn cắm tay vào trong túi, sờ đến nút bấm Switch quen thuộc, từng chút từng chút ấn.
Đây là một cái móc khóa trục nhựa do cô đặc biệt thiết kế, mỗi lần ấn một cái đều phát ra tiếng gõ thanh thúy.
“...... Lão đại?" Quách Nguyên Châu ngồi bên cạnh có chút hoảng sợ quay đầu nhìn lại, lần trước nghe được cô ấn cái này, là khi bọn họ thi đấu cùng với một đội nước ngoài.
Tô Vãn cũng không để ý tới Quách Nguyên Châu, cúi đầu lấy điện thoại di động ra, đi vào diễn đàn trường học.
Giáo sư trên bục giảng vẫn đang giảng bài như cũ, rất nhanh Quách Nguyên Châu đã bị hấp dẫn qua, không chú ý tới Tô Vãn bên cạnh đang làm gì.
Phong Dương, hai mươi tuổi, sinh viên năm nhất khoa mỹ thuật, am hiểu tranh sơn dầu, độc thân, rất nhiều người theo đuổi...
Tô Vãn lướt qua từng tấm ảnh này đến tấm ảnh khác, tất cả đều là Phong Dương cùng với những người khác nhau, mỗi một tấm anh đều có thể cười đến vô cùng thâm tình, cô nhìn chằm chằm câu 'Rất nhiều người theo đuổi' được tổng kết ra, lại bắt đầu chậm rãi ấn nút Switch.
Quách Nguyên Châu: "..."
Không biết vì cái gì mà hôm nay người bên cạnh lại đặc biệt lạnh.
Tô Vãn không nhìn nổi nữa, 'Ba' một tiếng đem điện thoại di động đặt trên bàn.
“...... Nhiều lý do tạo ra sự phức tạp của nhân vật, và chính xác sự phức tạp bên trong này mang lại cho anh ta sự quyến rũ độc đáo, thu hút độc giả từ thời cổ đại đến ngày nay để tìm hiểu về anh ta. Các bạn cùng lớp có lẽ sẽ cảm thấy người này quá lãng đãng, thực tế ... Vị sinh viên đang ngồi ở góc cuối cùng, không bằng bạn nói một chút cảm nghĩ của mình về anh ta?" Khuông Chính Minh khẽ cười nói, "Đúng vậy, chính là vị bạn học vừa rồi ném điện thoại di động kia. ”
Tất cả các bạn cùng lớp ở hàng phía trước đều nhìn theo ngón tay của giáo sư, quay đầu nhìn về phía hàng cuối cùng.
Ngay từ đầu Quách Nguyên Châu có chút hoảng sợ, cho rằng mình lại bị hỏi, chờ nghe được một câu sau của Giáo sư Khuông thì mới thở phào nhẹ nhõm, giả vờ gọi Tô Vãn: "Lão sư gọi cậu."
Loại vấn đề này đối với cô mà nói hẳn là một đĩa thức ăn vặt, Quách Nguyên Châu nghĩ thầm, Tô Vãn vẫn là tương đối lợi hại, cho dù là mã số hay là phương diện khác, năm đó cậu ta chính là dựa vào việc được Tô Vãn dạy kèm mới có thể thi được vào đây.
Tô Vãn mặt không chút thay đổi đứng lên: "Cho vào lồng heo."
"Cái gì?" Cho dù là vị giáo sư Khuông Chính Minh này không quá đi theo con đường bình thường này, nhưng trong lúc nhất thời cũng không phản ứng lại lời nói của vị bạn học này.
Trong phòng học lớn đã có người thấp giọng nở nụ cười, hiển nhiên là phản ứng trước so với giáo sư, có một người cười, những người khác cũng bắt đầu cười rộ lên, cuối cùng Khuông giáo sư cũng hiểu được.
Tô Vãn liếc về phía người mới bắt đầu cười, anh quay đầu nhìn cô cười, khuôn mặt sạch sẽ thuần khiết ngoài ý muốn, dường như là anh đơn thuần cảm thấy buồn cười, đôi môi quá mức diễm lệ cũng nhẹ nhàng cong lên.
Một tay anh đặt trên mặt bàn, áo len có chút lớn, tay áo trượt xuống lộ ra một đoạn cổ tay trắng như tuyết, cùng cười với người xung quanh, đôi mắt hơi cong lên nhìn về phía cô nhưng cũng không nhìn cô.
---Giống như hồ tiên tu hành ở nơi núi hoang, chính mình đang câu dẫn người nhưng lại không tự biết.
Đại học A cũng không thiếu sinh viên nổi loạn, bản thân Khuất Chính Minh cũng không phải là một giáo sư văn học theo khuôn phép, tất nhiên là không thèm để ý đến lời nói của Tô Vãn, giơ tay lên đè ép: "Ngồi xuống."
Một tiết học kết thúc, Quách Nguyên Châu giống như bị đả thông hai mạch nhâm đốc, hưng phấn ngồi ở trên ghế lắc lư: "Lão sư này giảng bài có chút thú vị."
Quách Nguyên Châu xuất thân phổ thông, trình độ lão sư của địa phương ở mức bình thường, trên cơ bản đều là dạy máy móc theo sách vở, đây là lần đầu tiên cậu ta gặp phải lão sư có thể hạ bút thành văn với tất cả các loại nhân vật lịch sử trong điển tích.
'Ong——'
Quách Nguyên Châu cầm lấy điện thoại di động nhìn thoáng qua tin tức phía trên: "Lão nhị nói cậu ta đã giúp chúng ta chiếm hai vị trí tốt ở nhà ăn."
Tô Vãn đứng dậy, ném cặp sách lên lưng: "Cậu tự đi, mình còn có việc."
"A?" Quách Nguyên Châu trơ mắt nhìn Tô Vãn vẫn luôn ăn cơm trưa cùng bọn họ lại đứng dậy đi ra ngoài từ cửa sau, cậu ta vội vàng đuổi theo, "Cậu muốn đi làm gì?"
"Theo đuổi người." Tô Vãn bỏ lại một câu rồi nhanh chóng biến mất ở cửa hành lang.
"..." Cái gì theo đuổi người? Theo đuổi ai?
Quách Nguyên Châu gãi đầu không rõ, còn chưa nghĩ rõ ràng đã bị đám người tan học chen lấn đi xuống cầu thang.
Tô Vãn từ dưới tầng ba đi tới xen lẫn vào trong đám người xung quanh, không nhanh không chậm đi theo phía sau Phong Dương, nhìn anh tạm biệt cô gái bên cạnh, lại đi về phía nhà ăn số sáu.
Không cùng nhau ăn cơm sao?
Khuôn viên chính của đại học A tổng cộng tám nhà ăn, mặc dù là như vậy nhưng mỗi buổi trưa trong các nhà ăn vẫn đông đúc như cũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.