Chương 43:
Hồng Thứ Bắc
17/09/2022
-----Muốn máy tính trở lại bình thường, yêu cầu trả 5 tệ.
"Đây là bị khống chế?" Hứa Chiếu có chút khiếp sợ, không nghĩ tới đầu năm nay còn có chuyện như vậy phát sinh.
Phong Dương nhíu mày nhìn máy tính, cho dù là dùng chuột hay bàn phím đều không thể thoát ra, trong này còn có một đống đơn đặt hàng của anh.
"Đi thôi, cầm đi sửa hẳn là không có việc gì." Hứa Chiếu nhận mệnh nói.
Đơn hàng quan trọng, Phong Dương cũng không có tâm tư suy nghĩ ai sẽ khống chế máy tính của mình, đi theo Hứa Chiếu đến chỗ sửa chữa máy tính trong trường.
Hai người vừa đi tới cửa hàng in ấn tầng một đã lập tức nhìn thấy một hàng dài từ tầng hai kéo dài đến tầng một, trong tay mỗi người đều cầm một cái máy tính.
"Bạn học, các cậu đây là?" Hứa Chiếu chủ động hỏi một nữ sinh ôm máy tính đang đứng phía trước.
"Mạng lưới trường học bị xâm nhập, từ đêm qua đến giờ đã có mấy trường đại học xảy ra vấn đề, hôm nay trường chúng ta cũng trúng chiêu.”
Nữ sinh kia coi như bình tĩnh, "Nhưng mà có một số người vội vàng khôi phục dữ liệu, đã đưa tiền.”
Phong Dương còn chưa đứng được bao lâu thì đội hình phía trước đã bắt đầu loạn, không ít người bắt đầu rời đi.
Các loại âm thanh theo đám người rời đi truyền đến.
"Khôi phục dữ liệu cần mấy ngày, nơi này đã đầy.”
"Ra ngoài trường tìm người sửa chữa.”
"Đám người khoa máy tính kia có thể sửa được không?”
"Thôi đi, chính bọn họ cũng trúng chiêu một mảng lớn, hôm nay khóc chết.”
"Toàn bộ mạng nội bộ của các trường đại học hàng đầu đều trúng chiêu, đặc biệt là đại học A và đại học S, không riêng gì mạng nội bộ của trường, tài liệu đặc biệt của nhóm người như khoa máy tính cũng bị nhắm chúng, chúng ta chỉ là cá trong ao bị vạ lây.”
"Mẹ kiếp, cố ý khống chế sinh viên bình thường để che giấu chuyện trộm cắp tư liệu?”
......
Hứa Chiếu nhìn thoáng qua Phong Dương, hỏi: "Khi nào thì cậu giao đơn hàng?"
"Thứ sáu.”
"Ngày mốt?" Hứa Chiếu suy nghĩ một chút, "Nếu không đi tìm Tô Vãn kia, hình như cô ấy rất lợi hại trên phương diện này.”
Phong Dương rũ mắt nhìn máy tính của mình, ở trong đây có mười mấy đơn hàng, nếu không thể giao hàng đúng tiến độ thì quả thật ảnh hưởng rất lớn.
"Không phải hai người là bạn bè sao? Cô ấy hẳn là sẽ giúp cậu." Hứa Chiếu tiếp tục khuyên nhủ, nếu có thể đại diện cho quốc gia để thi đấu với người nước M, Tô Vãn giải quyết chuyện này hẳn là không khó.
Cậu ta có niềm tin mù quáng vào những người trong khoa máy tính.
"Mình hỏi một chút." Phong Dương do dự thật lâu, cuối cùng mở danh bạ ra, gọi điện thoại cho Tô Vãn.
Tiếng chuông vang lên năm lần đối phương mới nhận được, giọng nói lạnh lùng, thậm chí còn mang theo một tia từ trên cao nhìn xuống khó có thể phát hiện: "Nói.”
"Tô Vãn." Phong Dương có chút hối hận khi đã gọi cuộc điện thoại này.
Nghe được tiếng chuông điện thoại di động bên cạnh, Tô Vãn đang nhìn chằm chằm màn hình trước mặt, mười ngón tay như bay, viết một bộ chương trình trojan mới để đưa vào liên kết của đối phương.
*Trojan: Trojan horse, tiếng Anh của Ngựa Troia, là một loại phần mềm ác tính. Không giống như virus, nó không có chức năng tự sao chép nhưng lại có chức năng hủy hoại tương tự virus.
Tiếng chuông còn vang, Tô Vãn không nhìn là ai, có chút không kiên nhẫn kết nối, mãi cho đến khi nghe thấy đối phương hô một tiếng tên mình.
Từ trước đến nay Phong Dương luôn thích kéo dài âm cuối trở nên nhẹ nhàng, nghe vừa mơ hồ lại mang theo lưu luyến đa tình.
"Phong Dương?" Một tay Tô Vãn vẫn đang ấn bàn phím, tay kia đang lục lọi tai nghe không dây.
Phong Dương nghe tiếng bên kia, lại thấy Hứa Chiếu ở phía trước không ngừng chỉ vào máy tính: "Cậu đang bận?”
"Có chút việc." Tô Vãn đeo tai nghe, buông điện thoại xuống, hai tay gõ vào bàn phím như thường lệ. Cô cố tình để cho máy tính của mình bị xâm nhập, trong khoảnh khắc đó, đặt chương trình trojan của mình vào.
Phong Dương không biết nên mở miệng như thế nào, hơn nữa vừa rồi khi nghe thấy giọng của Tô Vãn, anh lập tức hối hận vì đã gọi điện thoại cho cô, có lẽ đi ra ngoài trường tìm người sửa chữa sẽ càng tốt hơn.
Hứa Chiếu thấy anh chậm chạp không mở miệng, liền ở bên cạnh hô: "Tô Vãn, máy tính của chúng tôi hỏng rồi, có thể giúp sửa một chút được không? Ngày mốt Phong Dương phải giao đơn hàng tranh vẽ.”
Tô Vãn chỉ mơ hồ nghe thấy vài câu, nhưng mà không cản trở cô biết chuyện gì xảy ra.
"Bây giờ cậu tới đây, tôi đang ở Điệp Lam." Tô Vãn nhẹ nhàng cười, cộng thêm một câu, "Mặc dù bận nhưng vẫn phải giúp bạn bè.”
Hứa Chiếu thấy Phong Dương cúp điện thoại, sốt ruột hỏi: "Thế nào? Cô ấy nói gì?”
"Bảo chúng ta đi đến Điệp Lam.”
"Đây là bị khống chế?" Hứa Chiếu có chút khiếp sợ, không nghĩ tới đầu năm nay còn có chuyện như vậy phát sinh.
Phong Dương nhíu mày nhìn máy tính, cho dù là dùng chuột hay bàn phím đều không thể thoát ra, trong này còn có một đống đơn đặt hàng của anh.
"Đi thôi, cầm đi sửa hẳn là không có việc gì." Hứa Chiếu nhận mệnh nói.
Đơn hàng quan trọng, Phong Dương cũng không có tâm tư suy nghĩ ai sẽ khống chế máy tính của mình, đi theo Hứa Chiếu đến chỗ sửa chữa máy tính trong trường.
Hai người vừa đi tới cửa hàng in ấn tầng một đã lập tức nhìn thấy một hàng dài từ tầng hai kéo dài đến tầng một, trong tay mỗi người đều cầm một cái máy tính.
"Bạn học, các cậu đây là?" Hứa Chiếu chủ động hỏi một nữ sinh ôm máy tính đang đứng phía trước.
"Mạng lưới trường học bị xâm nhập, từ đêm qua đến giờ đã có mấy trường đại học xảy ra vấn đề, hôm nay trường chúng ta cũng trúng chiêu.”
Nữ sinh kia coi như bình tĩnh, "Nhưng mà có một số người vội vàng khôi phục dữ liệu, đã đưa tiền.”
Phong Dương còn chưa đứng được bao lâu thì đội hình phía trước đã bắt đầu loạn, không ít người bắt đầu rời đi.
Các loại âm thanh theo đám người rời đi truyền đến.
"Khôi phục dữ liệu cần mấy ngày, nơi này đã đầy.”
"Ra ngoài trường tìm người sửa chữa.”
"Đám người khoa máy tính kia có thể sửa được không?”
"Thôi đi, chính bọn họ cũng trúng chiêu một mảng lớn, hôm nay khóc chết.”
"Toàn bộ mạng nội bộ của các trường đại học hàng đầu đều trúng chiêu, đặc biệt là đại học A và đại học S, không riêng gì mạng nội bộ của trường, tài liệu đặc biệt của nhóm người như khoa máy tính cũng bị nhắm chúng, chúng ta chỉ là cá trong ao bị vạ lây.”
"Mẹ kiếp, cố ý khống chế sinh viên bình thường để che giấu chuyện trộm cắp tư liệu?”
......
Hứa Chiếu nhìn thoáng qua Phong Dương, hỏi: "Khi nào thì cậu giao đơn hàng?"
"Thứ sáu.”
"Ngày mốt?" Hứa Chiếu suy nghĩ một chút, "Nếu không đi tìm Tô Vãn kia, hình như cô ấy rất lợi hại trên phương diện này.”
Phong Dương rũ mắt nhìn máy tính của mình, ở trong đây có mười mấy đơn hàng, nếu không thể giao hàng đúng tiến độ thì quả thật ảnh hưởng rất lớn.
"Không phải hai người là bạn bè sao? Cô ấy hẳn là sẽ giúp cậu." Hứa Chiếu tiếp tục khuyên nhủ, nếu có thể đại diện cho quốc gia để thi đấu với người nước M, Tô Vãn giải quyết chuyện này hẳn là không khó.
Cậu ta có niềm tin mù quáng vào những người trong khoa máy tính.
"Mình hỏi một chút." Phong Dương do dự thật lâu, cuối cùng mở danh bạ ra, gọi điện thoại cho Tô Vãn.
Tiếng chuông vang lên năm lần đối phương mới nhận được, giọng nói lạnh lùng, thậm chí còn mang theo một tia từ trên cao nhìn xuống khó có thể phát hiện: "Nói.”
"Tô Vãn." Phong Dương có chút hối hận khi đã gọi cuộc điện thoại này.
Nghe được tiếng chuông điện thoại di động bên cạnh, Tô Vãn đang nhìn chằm chằm màn hình trước mặt, mười ngón tay như bay, viết một bộ chương trình trojan mới để đưa vào liên kết của đối phương.
*Trojan: Trojan horse, tiếng Anh của Ngựa Troia, là một loại phần mềm ác tính. Không giống như virus, nó không có chức năng tự sao chép nhưng lại có chức năng hủy hoại tương tự virus.
Tiếng chuông còn vang, Tô Vãn không nhìn là ai, có chút không kiên nhẫn kết nối, mãi cho đến khi nghe thấy đối phương hô một tiếng tên mình.
Từ trước đến nay Phong Dương luôn thích kéo dài âm cuối trở nên nhẹ nhàng, nghe vừa mơ hồ lại mang theo lưu luyến đa tình.
"Phong Dương?" Một tay Tô Vãn vẫn đang ấn bàn phím, tay kia đang lục lọi tai nghe không dây.
Phong Dương nghe tiếng bên kia, lại thấy Hứa Chiếu ở phía trước không ngừng chỉ vào máy tính: "Cậu đang bận?”
"Có chút việc." Tô Vãn đeo tai nghe, buông điện thoại xuống, hai tay gõ vào bàn phím như thường lệ. Cô cố tình để cho máy tính của mình bị xâm nhập, trong khoảnh khắc đó, đặt chương trình trojan của mình vào.
Phong Dương không biết nên mở miệng như thế nào, hơn nữa vừa rồi khi nghe thấy giọng của Tô Vãn, anh lập tức hối hận vì đã gọi điện thoại cho cô, có lẽ đi ra ngoài trường tìm người sửa chữa sẽ càng tốt hơn.
Hứa Chiếu thấy anh chậm chạp không mở miệng, liền ở bên cạnh hô: "Tô Vãn, máy tính của chúng tôi hỏng rồi, có thể giúp sửa một chút được không? Ngày mốt Phong Dương phải giao đơn hàng tranh vẽ.”
Tô Vãn chỉ mơ hồ nghe thấy vài câu, nhưng mà không cản trở cô biết chuyện gì xảy ra.
"Bây giờ cậu tới đây, tôi đang ở Điệp Lam." Tô Vãn nhẹ nhàng cười, cộng thêm một câu, "Mặc dù bận nhưng vẫn phải giúp bạn bè.”
Hứa Chiếu thấy Phong Dương cúp điện thoại, sốt ruột hỏi: "Thế nào? Cô ấy nói gì?”
"Bảo chúng ta đi đến Điệp Lam.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.