Chương 7:
Hồng Thứ Bắc
17/09/2022
Đại học A tập hợp tài nguyên tốt nhất trong nước, nguồn sinh viên cũng là đứng đầu, sau khi tiến vào khó tránh khỏi sẽ bị so sánh với những người xung quanh, có vài người sinh ra đã đứng ở vạch đích, chênh lệch rất lớn cùng học tập nặng nề làm cho mỗi năm Đại học A cũng có không ít người bỏ học.
Tô Vãn không hiểu được mình đã chọc gì đến cậu ta, vốn dĩ không có ý định so đo, hiện tại nghe thấy lời của cậu ta thì không khỏi cười nhạo một tiếng.
Cô quan sát nam sinh kính từ trên xuống dưới, híp mắt: "Tâm lý không lành mạnh, nên kịp thời tìm bác sĩ xem.”
"Cậu!”
Cuối cùng mấy thành viên của câu lạc bộ cũng khuyên được nam sinh đeo kính rời đi, trước khi đi còn xấu hổ cười cười với Tô Vãn, hiển nhiên đều không ngờ sẽ xảy ra chuyện này.
Tô Vãn nhíu nhíu mày, nhưng mà rất nhanh đã đem người này bỏ lại phía sau, cô chọn trúng một chỗ dốc thấp, đứng ở đó chụp một tấm ảnh.
Nhân vật chính trong ảnh là một cây anh đào khá "gầy", gian nan nở nụ hoa lẻ tẻ, so sánh với những cây hoa anh đào rậm rạp xung quanh, tương phản thảm thiết.
Cô cúi đầu nhìn thoáng qua, thu tay không chuẩn bị ở đây tiếp tục chụp.
Từ khoa ngoại ngữ băng qua rừng hoa anh đào, Tô Vãn chậm rãi đi đến sân vận động, máy ảnh của cô vẫn đeo trên cổ không nhúc nhích.
Tô Vãn đi qua sân bóng rổ, tính toán đi xuyên qua sân thể dục, chuẩn bị đi đến khoa kỹ thuật cơ khí đối diện, đi được nửa đường thì dừng bên ngoài sân tennis.
Sân tennis nằm gần đường băng, xung quanh được bao quanh bởi một hàng lưới sắt, bên trong có hai người đang chơi.
Thời gian này, hoặc là đi học hoặc là tham gia các hoạt động của câu lạc bộ, vì vậy không có nhiều người xung quanh.
Hai người chơi trên sân tennis, một trong số đó là Phong Dương, đối diện như thường lệ là một nữ sinh xinh đẹp xa lạ.
Phong Dương mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, tay áo xắn ở khuỷu tay, cổ tay mang theo một cái bảo vệ cổ tay màu đen.
Chỉ là trang phục đơn giản thông thường nhưng lại dị thường sạch sẽ đẹp mắt.
Ánh mắt Tô Vãn dừng trên môi anh, không biết có phải là bởi vì vận động hay không, tựa hồ môi càng trở nên đỏ hơn trước, thoạt nhìn... Càng mềm hơn.
Sợi tóc trước trán Phong Dương có chút bị thấm ướt bởi mồ hôi, màu đen cực kỳ rõ ràng cùng làn da trắng lạnh hình thành tương phản, càng có vẻ tuấn tú tuyệt luân.
Tô Vãn đứng ở trước lưới vây, ánh mắt theo anh mà động, tay phải đặt ở trong túi lại một lần nữa không tự giác ấn phím Switch, phát ra một tiếng lại một tiếng 'rắc rắc'.
Có lẽ ánh mắt của cô quá mức lộ liễu, Phong Dương đứng trong sân tennis đột nhiên quay đầu nhìn về phía này.
Phong Dương: "..." Là người kia.
Trong nháy mắt bị thất thần nên không đỡ được bóng của nữ sinh đối diện.
Phong Dương nhặt bóng lên, thấy Tô Vãn còn đứng ở bên ngoài liền đến gần lưới bóng nói với nữ sinh: "Xin lỗi, chờ tôi một chút.”
Nữ sinh cười khẽ một tiếng, mang theo chút ngượng ngùng: "Ừm, được.”
Phong Dương một tay cầm vợt, một tay cầm bóng, đi tới trước lưới vây mà Tô Vãn đang đứng, anh khẽ rũ mắt nhìn thấy máy ảnh trước ngực cô, theo bản năng hỏi: "Cậu … Đang chụp tôi?”
Từ lúc anh đi tới gần, ánh mắt Tô Vãn cũng không chớp một cái, cô theo ánh mắt Phong Dương mà cúi đầu, lập tức giương mắt hỏi anh: "Cậu muốn tôi chụp cậu?”
Phong Dương nhíu mày lại, có chút không kiên nhẫn nói: "Cậu không chụp tôi, vì sao vẫn nhìn tôi?”
Lần trước cũng vậy.
Thậm chí hiện tại anh còn có thể phát hiện ánh mắt đối phương không ngừng tuần tra một cách trần trụi ở trên người mình.
Phong Dương cọ cọ mu bàn tay ở phía sau, đem tay áo của mình buông xuống.
"Cậu rất đẹp." Giọng điệu của Tô Vãn nghiêm túc, trong mắt lại mang theo một chút hương vị thờ ơ.
“...... Cám ơn." Phong Dương đối mặt với nữ sinh, hơn nữa lại còn là nữ sinh xinh đẹp nên trên mặt luôn mang theo chút ôn nhu cười, duy chỉ có đối với người kỳ quái này, trên mặt anh một chút ý cười cũng không có.
Sau khi nói xong anh cũng không để ý tới Tô Vãn nữa, xoay người trở lại sân tennis, một lần nữa muốn chơi quần vợt với nữ sinh kia.
"Bạn học Phong, đó là cậu … Bạn bè sao?" Nữ sinh trong sân tennis nhỏ giọng do dự hỏi, rõ ràng trước khi cô ta tới đã nghe được Phong Dương không có bạn gái.
"Không phải." Phong Dương thẳng thắn nói, trong giọng nói biểu lộ ra vẻ không vui khiến nữ sinh đối diện có chút giật mình.
Hai người tiếp tục bắt đầu chơi quần vợt, sau vài lần qua lại, Phong Dương không dấu vết liếc mắt nhìn về phía vừa rồi Tô Vãn đứng.
---- Không thấy cô đâu.
......
"Cuốn sách tuần trước Khuông giáo sư giảng mình đã đọc xong rồi, hôm qua đã gửi cho giáo sư một bài tâm đắc, không biết ông ấy đã xem xong chưa." Quách Nguyên Châu khó nén hưng phấn nói, "Lão đại cậu viết chưa?”
Nhiệm vụ này được giáo sư Khuông Chính Minh giao vào tuần trước, sinh viên tự nguyện hoàn thành.
"Không có." Tô Vãn tựa vào hàng ghế cuối cùng, ánh mắt dừng ở cửa phòng học nhìn mỗi một người đang tiến vào.
Quách Nguyên Châu đứng lên, vỗ vỗ bả vai Tô Vãn: "Mình muốn ngồi ở phía trước, cậu có muốn ngồi không?”
Tô Vãn lắc đầu: "Cậu tự đi.”
Nói là phía trước nhưng mấy hàng phía trước sớm đã bị chiếm đầy, Quách Nguyên Châu nhìn nửa ngày, cuối cùng ngồi xuống hàng thứ sáu.
Mười phút trước khi lên lớp, Tô Vãn nhìn thấy nữ sinh lần trước ngồi cùng Phong Dương một mình đi vào.
Cô nhíu mày, nhanh như vậy đã tách ra?
Bảy phút trước khi lên lớp, Phong Dương đi vào phòng học lớn, lúc này người đã gần như đông đủ.
Ở giữa hàng thứ sáu còn có một chỗ ngồi, anh đi tới lối đi, muốn đi vào, người bên ngoài cũng đứng ra cho anh đi vào trong.
Tô Vãn ngồi ở hàng cuối cùng nhìn phía trước, rốt cục nhìn thấy một người quen mắt ở hàng thứ bảy, là một trong số ít những người nghe được nam sinh mắt kính nói chuyện ở rừng hoa anh đào lần trước.
Cô đứng dậy đi đến bên ngoài hàng thứ bảy vỗ vỗ người này, lại chỉ chỉ hàng cuối cùng, tỏ vẻ mình muốn đổi chỗ ngồi với cậu ta.
Bởi vì lúc trước chính mình không ngăn cản nam sinh mắt kính nói xấu Tô Vãn nên người này có chút áy náy, hiện tại Tô Vãn chỉ là muốn đổi chỗ, tự nhiên cậu ta sẽ đáp ứng, lúc này đứng dậy rời đi còn thuận tiện nói một tiếng xin lỗi.
Phong Dương vừa ngồi xuống liền cúi đầu nhìn điện thoại di động, không chú ý tới chuyện xảy ra ở hàng sau, đợi đến khi giáo sư tiến vào lớp, một lát sau cả người anh đột nhiên cứng ngắc, cảm giác quen thuộc này lại xuất hiện.
Anh chậm rãi quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy người kia ngồi ở phía sau đang nhìn chằm chằm mình.
Tô Vãn không hiểu được mình đã chọc gì đến cậu ta, vốn dĩ không có ý định so đo, hiện tại nghe thấy lời của cậu ta thì không khỏi cười nhạo một tiếng.
Cô quan sát nam sinh kính từ trên xuống dưới, híp mắt: "Tâm lý không lành mạnh, nên kịp thời tìm bác sĩ xem.”
"Cậu!”
Cuối cùng mấy thành viên của câu lạc bộ cũng khuyên được nam sinh đeo kính rời đi, trước khi đi còn xấu hổ cười cười với Tô Vãn, hiển nhiên đều không ngờ sẽ xảy ra chuyện này.
Tô Vãn nhíu nhíu mày, nhưng mà rất nhanh đã đem người này bỏ lại phía sau, cô chọn trúng một chỗ dốc thấp, đứng ở đó chụp một tấm ảnh.
Nhân vật chính trong ảnh là một cây anh đào khá "gầy", gian nan nở nụ hoa lẻ tẻ, so sánh với những cây hoa anh đào rậm rạp xung quanh, tương phản thảm thiết.
Cô cúi đầu nhìn thoáng qua, thu tay không chuẩn bị ở đây tiếp tục chụp.
Từ khoa ngoại ngữ băng qua rừng hoa anh đào, Tô Vãn chậm rãi đi đến sân vận động, máy ảnh của cô vẫn đeo trên cổ không nhúc nhích.
Tô Vãn đi qua sân bóng rổ, tính toán đi xuyên qua sân thể dục, chuẩn bị đi đến khoa kỹ thuật cơ khí đối diện, đi được nửa đường thì dừng bên ngoài sân tennis.
Sân tennis nằm gần đường băng, xung quanh được bao quanh bởi một hàng lưới sắt, bên trong có hai người đang chơi.
Thời gian này, hoặc là đi học hoặc là tham gia các hoạt động của câu lạc bộ, vì vậy không có nhiều người xung quanh.
Hai người chơi trên sân tennis, một trong số đó là Phong Dương, đối diện như thường lệ là một nữ sinh xinh đẹp xa lạ.
Phong Dương mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, tay áo xắn ở khuỷu tay, cổ tay mang theo một cái bảo vệ cổ tay màu đen.
Chỉ là trang phục đơn giản thông thường nhưng lại dị thường sạch sẽ đẹp mắt.
Ánh mắt Tô Vãn dừng trên môi anh, không biết có phải là bởi vì vận động hay không, tựa hồ môi càng trở nên đỏ hơn trước, thoạt nhìn... Càng mềm hơn.
Sợi tóc trước trán Phong Dương có chút bị thấm ướt bởi mồ hôi, màu đen cực kỳ rõ ràng cùng làn da trắng lạnh hình thành tương phản, càng có vẻ tuấn tú tuyệt luân.
Tô Vãn đứng ở trước lưới vây, ánh mắt theo anh mà động, tay phải đặt ở trong túi lại một lần nữa không tự giác ấn phím Switch, phát ra một tiếng lại một tiếng 'rắc rắc'.
Có lẽ ánh mắt của cô quá mức lộ liễu, Phong Dương đứng trong sân tennis đột nhiên quay đầu nhìn về phía này.
Phong Dương: "..." Là người kia.
Trong nháy mắt bị thất thần nên không đỡ được bóng của nữ sinh đối diện.
Phong Dương nhặt bóng lên, thấy Tô Vãn còn đứng ở bên ngoài liền đến gần lưới bóng nói với nữ sinh: "Xin lỗi, chờ tôi một chút.”
Nữ sinh cười khẽ một tiếng, mang theo chút ngượng ngùng: "Ừm, được.”
Phong Dương một tay cầm vợt, một tay cầm bóng, đi tới trước lưới vây mà Tô Vãn đang đứng, anh khẽ rũ mắt nhìn thấy máy ảnh trước ngực cô, theo bản năng hỏi: "Cậu … Đang chụp tôi?”
Từ lúc anh đi tới gần, ánh mắt Tô Vãn cũng không chớp một cái, cô theo ánh mắt Phong Dương mà cúi đầu, lập tức giương mắt hỏi anh: "Cậu muốn tôi chụp cậu?”
Phong Dương nhíu mày lại, có chút không kiên nhẫn nói: "Cậu không chụp tôi, vì sao vẫn nhìn tôi?”
Lần trước cũng vậy.
Thậm chí hiện tại anh còn có thể phát hiện ánh mắt đối phương không ngừng tuần tra một cách trần trụi ở trên người mình.
Phong Dương cọ cọ mu bàn tay ở phía sau, đem tay áo của mình buông xuống.
"Cậu rất đẹp." Giọng điệu của Tô Vãn nghiêm túc, trong mắt lại mang theo một chút hương vị thờ ơ.
“...... Cám ơn." Phong Dương đối mặt với nữ sinh, hơn nữa lại còn là nữ sinh xinh đẹp nên trên mặt luôn mang theo chút ôn nhu cười, duy chỉ có đối với người kỳ quái này, trên mặt anh một chút ý cười cũng không có.
Sau khi nói xong anh cũng không để ý tới Tô Vãn nữa, xoay người trở lại sân tennis, một lần nữa muốn chơi quần vợt với nữ sinh kia.
"Bạn học Phong, đó là cậu … Bạn bè sao?" Nữ sinh trong sân tennis nhỏ giọng do dự hỏi, rõ ràng trước khi cô ta tới đã nghe được Phong Dương không có bạn gái.
"Không phải." Phong Dương thẳng thắn nói, trong giọng nói biểu lộ ra vẻ không vui khiến nữ sinh đối diện có chút giật mình.
Hai người tiếp tục bắt đầu chơi quần vợt, sau vài lần qua lại, Phong Dương không dấu vết liếc mắt nhìn về phía vừa rồi Tô Vãn đứng.
---- Không thấy cô đâu.
......
"Cuốn sách tuần trước Khuông giáo sư giảng mình đã đọc xong rồi, hôm qua đã gửi cho giáo sư một bài tâm đắc, không biết ông ấy đã xem xong chưa." Quách Nguyên Châu khó nén hưng phấn nói, "Lão đại cậu viết chưa?”
Nhiệm vụ này được giáo sư Khuông Chính Minh giao vào tuần trước, sinh viên tự nguyện hoàn thành.
"Không có." Tô Vãn tựa vào hàng ghế cuối cùng, ánh mắt dừng ở cửa phòng học nhìn mỗi một người đang tiến vào.
Quách Nguyên Châu đứng lên, vỗ vỗ bả vai Tô Vãn: "Mình muốn ngồi ở phía trước, cậu có muốn ngồi không?”
Tô Vãn lắc đầu: "Cậu tự đi.”
Nói là phía trước nhưng mấy hàng phía trước sớm đã bị chiếm đầy, Quách Nguyên Châu nhìn nửa ngày, cuối cùng ngồi xuống hàng thứ sáu.
Mười phút trước khi lên lớp, Tô Vãn nhìn thấy nữ sinh lần trước ngồi cùng Phong Dương một mình đi vào.
Cô nhíu mày, nhanh như vậy đã tách ra?
Bảy phút trước khi lên lớp, Phong Dương đi vào phòng học lớn, lúc này người đã gần như đông đủ.
Ở giữa hàng thứ sáu còn có một chỗ ngồi, anh đi tới lối đi, muốn đi vào, người bên ngoài cũng đứng ra cho anh đi vào trong.
Tô Vãn ngồi ở hàng cuối cùng nhìn phía trước, rốt cục nhìn thấy một người quen mắt ở hàng thứ bảy, là một trong số ít những người nghe được nam sinh mắt kính nói chuyện ở rừng hoa anh đào lần trước.
Cô đứng dậy đi đến bên ngoài hàng thứ bảy vỗ vỗ người này, lại chỉ chỉ hàng cuối cùng, tỏ vẻ mình muốn đổi chỗ ngồi với cậu ta.
Bởi vì lúc trước chính mình không ngăn cản nam sinh mắt kính nói xấu Tô Vãn nên người này có chút áy náy, hiện tại Tô Vãn chỉ là muốn đổi chỗ, tự nhiên cậu ta sẽ đáp ứng, lúc này đứng dậy rời đi còn thuận tiện nói một tiếng xin lỗi.
Phong Dương vừa ngồi xuống liền cúi đầu nhìn điện thoại di động, không chú ý tới chuyện xảy ra ở hàng sau, đợi đến khi giáo sư tiến vào lớp, một lát sau cả người anh đột nhiên cứng ngắc, cảm giác quen thuộc này lại xuất hiện.
Anh chậm rãi quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy người kia ngồi ở phía sau đang nhìn chằm chằm mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.