Chương 112: Chương 15
Vĩ Ngư
04/07/2019
Để có thể “đối mặt” với Mã Siêu với trạng thái tốt nhất, vừa hửng sáng Tào Nghiêm Hoa đã ở trong toilet bận bịu soi gương.
Cũng không biết gã tìm đâu ra được quần áo, quần bò baggy, áo T-shirt in hình đầu lâu xương chéo, một con thanh long giương nanh múa vuốt trên cánh tay núc ních ngăm đen, Một Vạn Ba tò mò thò tay sờ sờ: “Anh Tào, anh còn xăm mình cơ à?”
Tào Nghiêm Hoa đập tay hắn văng ra: “Vừa mới lấy giấy hoa văn in vào, đừng có sờ lung tung, tróc ra mất bây giờ.”
Sau đó bóp keo ra tay, vuốt tóc bóng loáng, châm ngôn tả thế nào nhỉ, ruồi đậu lên cũng phải trượt chân, lại cầm cái lược chải lấy chải để, cuối cùng roẹt một tiếng, xé cổ áo T-shirt thành một vết rách, đằng đằng sát khí hỏi Một Vạn Ba: “Thế nào?”
Một Vạn Ba nhíu mày, thành thật mà nói thì hắn cảm thấy ăn mặc thế này có hơi quá date – đây là phong cách côn đồ của thập kỉ trước rồi, hiện giờ phải theo đường lối HKT (*) mới đúng mốt.
(*) Thề, thặc méo thể tin nổi có ngày toi lại phải đi tra cụm từ Tung Của về một nhóm nhạc Dziệt Nam các ông ạ =))))) Nguyên văn là 洗剪吹 – gội cắt sấy, một cụm từ chỉ xuất hiện ở Trung Quốc sau khi danh tiếng của HKT lan truyền tới đất nước này, gội cắt sấy được dùng để chỉ HKT và phong cách thời trang của ba anh chàng này (trong những năm đầu) với đặc trưng là quần áo dị hợm và quả đầu điện giật. Về sau từ này còn trở thành thuật ngữ riêng để chỉ những thanh niên có lối ăn mặc kiểu này và thậm chí còn được coi như từ chỉ một dạng tính cách, khá tương đồng với từ “trẻ trâu” của Việt Nam bây giờ.
Thực ra bây giờ ở Trung Quốc cũng không còn mấy ai dùng cụm từ này nữa (truyện này Vĩ Ngư viết từ năm 2012) nhưng HKT thật sự rất nổi ở Tàu đó các ông, ông người Việt nào mà có bạn người Tàu mà bạn đó bảo “Tớ biết một bài hát Việt Nam đấy” thì cứ auto hiểu đó là bài “Thêm một lần đau” của HKT đi:))))
Có điều kệ đi, côn đồ ấy mà, quan trọng là nội hàm, bề ngoài không ảnh hưởng gì hết.
Thế là xuất phát, Viêm Hồng Sa ở lại với Mộc Đại chờ tin tức, La Nhận đi tìm Tống Thiết.
Mã Siêu là học sinh lớp mười hai, điển hình kiểu học sinh cá biệt quanh năm lêu lổng không lên lớp, Tào Nghiêm Hoa và Một Vạn Ba đến trường học nghe ngóng tung tích của hắn, bác bảo vệ giữ cửa nhìn họ với vẻ mặt ghét bỏ, cáu bẳn đáp: “Đang ở phố chơi bời chứ còn gì nữa!”
Phố chơi bời…
Thực ra đó là một khu phố cách đó không xa, tập hợp đủ các loại hàng quán, quán net, trò chơi điện tử, tiệm cắt tóc, cửa hàng cho thuê sách truyện, có thể nói đó là nơi tụ họp vui chơi giải trí của đám du côn, học sinh trốn học, trước nay vẫn luôn là cái xó mà trường học căm thù đến tận xương tủy.
Trưa, Tào Nghiêm Hoa bước vào phố chơi bời với ánh mắt u ám, trong tưởng tượng của gã, xuất hiện như thế này, đáng ra phải khiến người người kinh sợ mà lấm lét mới phải.
Nhưng không có, suốt một đường, người nào vẫn làm việc nấy, chẳng ai đoái hoài gì.
Một Vạn Ba cầm ảnh chụp của Mã Siêu, đi một lượt từ đầu phố tới cuối phố rồi nhắn tin cho gã: Mã Siêu đang ở quán mì cách đó không xa.
Đến cửa, Mã Siêu đang ngồi ở một bàn đợi mì, quanh đó không thiếu bàn trống, nhưng Tào Nghiêm Hoa vẫn bệ vệ đi qua, ngồi xuống đối diện Mã Siêu, động tĩnh rất lớn, cái bàn gấp rung lên bần bật.
Mã Siêu ngước lên nhìn gã.
Tào Nghiêm Hoa đối mắt với hắn, không chút sợ hãi.
Mã Siêu khó hiểu, nhìn chung quanh một vòng rồi lại nhìn Tào Nghiêm Hoa: “Chú, chú có việc gì à?”
Cách đó không xa, Một Vạn Ba đang chuẩn bị đặt mông xuống ghế, suýt nữa thì đặt trượt.
Tào Nghiêm Hoa tức muốn giậm chân nhưng vì ngại “thân phận” nên vẫn né lửa giận xuống, tay chống lên bàn, khoe “hình xăm” ra với Mã Siêu: “Cậu bạn nhỏ, tôi đang muốn tìm cậu trò chuyện đây.”
Mã Siêu nói: “Trò chuyện cái rắm gì, tôi đâu biết chú là ai.”
Tào Nghiêm Hoa nổi giận, đập bàn một cái: “Con nít con nôi mồm mép sao đã bẩn thế hả.”
Mã Siêu rất dửng dưng, cúi đầu nghịch điện thoại.
Tào Nghiêm Hoa cảm thấy cần phải uy hiếp vài câu nghe độc địa hơn mới được: “Mày đàng hoàng lại chút cho tao, tao nói mày nghe, có biết tao là ai không, tao chỉ cần không vui một chút thôi cũng có thể tìm người đập chết mày.”
Mã Siêu cười ha hả, ném điện thoại sang một bên, nghiêng người qua, cũng không thèm gọi “chú” nữa.
“Cháu trai, mày tưởng ông sợ mày à, cái đất Nam Điền có ai mà ông không quen, cái mặt này của mày, nhìn phát là biết từ ngoài tới, tìm được chó ấy mà đòi đập chết ông!”
Đương nói, chợt đứng vụt dậy, tiện tay xách cái ghế nhựa lên đập xuống đầu Tào Nghiêm Hoa, Tào Nghiêm Hoa vô thức rụt lại.
Không đập xuống hẳn, dừng lại giữa không trung, Mã Siêu hừ mũi một tiếng: “Gan to có từng đấy thôi hả!”
Tào Nghiêm Hoa bốc lửa phừng phừng, chủ yếu là thấy mất mặt hết sức, nghĩ bản thân dù sao cũng đã học võ được vài đường cơ bản, tuyệt đối không thể để uy phong rơi rớt lả tả thế được.
Gã cũng đập bàn đứng dậy: “Muốn đánh nhau hả?”
Sau lưng có người nói: “Sao thế? Thằng cháu nội nào to mồm thế?”
Mã Siêu nói: “Thằng này chứ ai.”
Tào Nghiêm Hoa cảm thấy không ổn, vừa quay đầu lại, nhất thời choáng váng.
Ban nãy Mã Siêu nghịch điện thoại, hẳn là đã gọi hội ra rồi, đồng bọn của hắn đều ở trên con phố này, chơi game, cắt tóc, ăn uống, không ít chút nào, hai tên vào đầu tiên đều là choai choai, tóc nhuộm vàng chóe, trông như cái núi lửa phun trào, bên ngoài còn vài tên nữa, Mã Siêu vẫy vẫy tay gọi chúng vào.
Quán ăn vốn nhỏ, cả đám vừa đi vào, nhất thời trở nên chật chội.
Có tên bắt đầu xô đẩy Tào Nghiêm Hoa: “Ở đâu ra một thằng mập thế này, đầu óc có làm sao không?”
Còn có tên chà chà lên tay gã: “Ố, thanh long cơ à, phai màu mất rồi này…”
Trái đẩy một cái phải chọc một cái, Tào Nghiêm Hoa hơi không ứng phó nổi: “Có chuyện gì nói cho rõ ràng, đừng có động tay động chân. Nói mày đó, có tin tao báo cảnh sát không?”
Đang xô đẩy tranh chấp, bỗng choang một tiếng, có người đánh rơi cái bát.
Mảnh sứ vỡ văng tung tóe, cả đám quay đầu lại, trông thấy Một Vạn Ba.
Hắn nhìn về phía bên này, nói cho đúng thì là nhìn Tào Nghiêm Hoa: “Ăn một bữa cơm cũng không được yên, có để cho người ta ăn không hả, hả!”
Vừa nói vừa đi qua đây, vẻ mặt hung thần ác sát, không chút khách khí đẩy người đứng ngoài cùng ra: “Nhường cái.”
“Mập, nói ông đấy, có cho người khác ăn cơm không!”
Còn chưa dứt lời đã thò tay ra đẩy đầu Tào Nghiêm Hoa một cái, Tào Nghiêm Hoa lảo đảo: “Cậu… Cậu…”
Một Vạn Ba giậm chân quát: “Cút!”
Thấy Tào Nghiêm Hoa còn chưa đi, hắn làm bộ muốn xách cái bàn gấp lên, Tào Nghiêm Hoa sợ hết hồn, nhưng ước chừng trong lòng cũng cân nhắc phần nào, vội đẩy cửa quán ăn chuồn ra như một làn khói.
Một Vạn Ba hất cái bàn gấp sang một bên: Cũng chỉ để ra vẻ mà thôi, hắn vừa mới nhấc thử ước lượng sức nặng rồi, nếu muốn lật bàn thật thì cũng hơi khó khăn.
Quay người lại, mấy tên Mã Siêu vẫn đang nhìn hắn, Một Vạn Ba phủi phủi tay: “Nhìn cái gì mà nhìn, cần làm gì thì làm, ăn đi.”
Nói xong quay lại bàn cũ ngồi xuống, đồng bọn của Mã Siêu thấy không còn chuyện gì nữa, bèn chào nhau rời đi, trước khi đi vẫn không quên dặn Mã Siêu: “Nếu nó lại tới nữa thì gọi anh em ra úp sọt nó một trận!”
Chủ quá vốn núp sau bếp, thấy vụ ẩu đả này qua rồi mới bưng đồ lên.
Mì cà chua trứng đánh của Một Vạn Ba được mang lên, đỏ đỏ vàng vàng, nhìn rất ngon mắt, hắn vùi đầu vào xùm xụp ăn, khóe mắt liếc thấy Mã Siêu đi qua, chỉ làm lơ.
Mã Siêu bắt chuyện với hắn: “Anh ngầu ghê.”
Một Vạn Ba ngẩng lên: “Người như vậy…”
Hắn không nhanh không chậm hút mì vào miệng, lại rút một tờ giấy lau nước dùng dính trên mép: “Chỉ giỏi cậy cơ bắp đi dọa người, may mấy ngày nay tao dễ ở chứ không đã quăng cả bát mì vào mặt nó rồi.”
Mã Siêu dường như không tin, quan sát hắn từ trên xuống dưới: “Anh đánh nhau được thật hả?”
Một Vạn Ba đáp: “Không đánh được, với thể trạng của tao, chịu không nổi ba đấm, nhưng một đấm thì sợ đ*o gì.”
Nói đoạn vỗ vỗ lên tay trái: “Chỗ này từng bị gãy rồi đó, thằng đó cao hơn tao một cái đầu, người cũng to con hơn, tao cứ thế treo tay, cầm gạch đuổi theo nó cả nửa phố. Thực ra nếu nó muốn liều mạng với tao thật thì tao cũng toi, nhưng ai bảo nó không dám liều mạng chứ.”
Mã Siêu cảm thấy kính nề, thò tay vào túi áo sờ sờ, móc ra được một bao thuốc lá: “Anh, chúng ta kết giao đi… Nghe giọng, anh không phải người nơi này?”
Một Vạn Ba liếc xéo hắn, cho đến khi hắn cảm thấy mất tự nhiên hết sức thì mới rút một điếu ra cắm vào miệng: “Không phải, đi ngang qua.”
…
Tào Nghiêm Hoa đứng đợi ở chỗ đã hẹn trước, chán muốn chết mà vẫn phải chịu đủ các loại khói xe bụi bặm của xe cộ đi ngang qua, quả đầu bóng loáng chẳng bao lâu sau đã bám đầy bụi, nhìn thoáng qua trong như mọc tóc bạc sớm.
Mãi cho đến khi mặt trời ngả về tây, Một Vạn Ba mới tới.
Tào Nghiêm Hoa giận điên oán trách: “Sao lâu thế hả?”
Một Vạn Ba xoay cổ vài cái, đáp: “Muốn moi tin thì phải từ từ trò chuyện đãi bôi chứ, đương nhiên phải làm quen trước rồi.”
“Moi được chưa?”
Một Vạn Ba nói: “Nó mấy tuổi mất dzin tôi còn biết nữa là.”
Tâm trạng Tào Nghiêm Hoa phức tạp, gã luôn đi đố kỵ chuyện không thích hợp ở thời điểm không thích hợp, ví dụ như lúc này.
Đố kỵ Một Vạn Ba còn ra dáng côn đồ, thích hợp làm côn đồ hơn cả gã.
Quen nhau lâu vậy rồi, Một Vạn Ba cũng chẳng đoán được phần nào: “Tào Mập, trước đây anh…xưng bá ở bia Giải phóng thật hả?”
Tào Nghiêm Hoa không đáp.
Trước kia gã làm trộm, trộm quan trọng nhất là phải biết khiêm tốn ẩn thân, khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy gần gũi, buông bỏ phòng bị, nếu thật sự ăn to nói lớn thì lại chẳng khiến người ta né như né tà à?
Kỳ thực hắn cũng nghĩ đó là lẽ tất nhiên, cảm thấy đối phó với loại côn đồ ngang ngạnh này, phải càng ngang ngạnh hơn, trên phim đều diễn thế mà – đâu hiểu được rằng thời kỳ phát triển, côn đồ bây giờ đã không còn ra bài theo lẽ thường nữa rồi.
Một Vạn Ba nói: “Chúng ta là đến để giúp cô chủ nhỏ thăm dò tin tức, không phải là tới đập phá. Tôi lấy kinh nghiệm lâu năm nói anh nghe, tôi tổng kết được rằng, cảnh giới cao nhất của côn đồ là đạo lý như nước.”
Tào Nghiêm Hoa nghe không hiểu: “Gì cơ?”
Một Vạn Ba cười nhạt: “Phải giống như nước, nhập gia tùy tục, khéo léo dẫn dắt, có thể trở thành bất kỳ hình dạng gì, thích ứng được bất kỳ hoàn cảnh nào, nếu chúng nó chịu phối hợp thì anh phải là nước suối, ngâm nó khiến có gì cũng phải thôi hết ra, nếu nó liều mạng với anh, anh cũng phải biến thành hồng thủy mãnh thú, ào ào xối thẳng vào mộ cha mộ ông của nó.”
Tào Nghiêm Hoa nói: “Bảo sao ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ của lồng Phượng Hoàng Loan, cậu lại là thủy.”
Một Vạn Ba cười nhạt: “Tôi nhỏ vậy đã bị đuổi khỏi thôn, nếu không khéo léo biết đưa đẩy thì sao sống được tới giờ? Tôi chỉ là gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ, gặp chuyện trốn ra sau, có lợi xông ra trước thôi, hành vi như vậy người khác không ưa nhưng nói thật ra thì, lại có thể sống lâu sống thọ. Tào Mập, anh đó, đúng là đầu đất, vỗ cái đã biết là đặc ruột, có khác gì ụ đất không hả.”
Nghe thấy hai chữ “ụ đất”, Tào Nghiêm Hoa sợ mất hồn mất vía, hơn nửa ngày mới lấy lại được tinh thần.
Gã nói: “Vậy anh Tiểu La…thuộc kim, tức là một con dao à?”
Một Vạn Ba nói: “Cũng đúng, có điều, như thế cũng chẳng hay ho gì, cứng quá dễ gãy, từng nghe nói chưa.”
Tào Nghiêm Hoa thật sự rất không ưa cái vẻ ba hoa bốc phét của hắn: “Thế em tiểu sư phụ của tôi là khúc gỗ chắc?”
Một Vạn Ba thế nhưng lại chần chừ đôi chốc, lát sau mới nói: “Cái này cũng phải xem xem, khúc gỗ trông như thế nào, có bị mọt ăn rỗng không, có lớn lên được thành cây không – anh biết đấy, có những khúc gỗ còn cứng hơn sắt cơ mà, ví dụ như cây thiết hoa (*) ấy, cứng gấp đôi sắt thường, cô chủ nhỏ của chúng ta, tôi thấy, còn chưa định hình được.”
(*) Tên khoa học: Betula schidtii Regel, một loại cây thân gỗ được tìm thấy ở Cát Lâm, Chiết Giang, Liêu Ninh – Trung Quốc, cũng có ở Nga, Triều Tiên và Nhật Bản, sinh trưởng ở vùng núi có độ cao 700m so với mực nước biển, nghe nói độ cứng của gỗ thiết hoa rắn gấp ba lần so với gỗ sồi, gấp hai lần sắt thép thường, là loại gỗ cứng nhất thế giới, được dùng để thay thế kim loại. Cây thiết hoa rất quý hiếm, thuộc loại thực vật trên bờ vực tuyệt chủng trong sách đỏ.
Tào Nghiêm Hoa hỏi hết người này hỏi đến người khác, còn định hỏi sang cả Viêm Hồng Sa, nhưng bởi đang nói đến Mộc Đại nên Một Vạn Ba cũng nhớ ra việc chính, nói: “Tào Mập, sự tình không khả quan lắm đâu.”
***
Một Vạn Ba trò chuyện với Mã Siêu rất vui vẻ, Mã Siêu nói chuyện hăng say rồi, cũng rất “thẳng thắn bộc trực”, nói: “Anh đừng thấy tôi thế này mà cho là tôi hung dữ, mấy ngày trước cảnh sát tới tìm tôi, mẹ nó chứ, tôi ngoan chẳng thua gì học sinh tiểu học luôn, chỉ thiếu điều đi hầu mấy lão ấy châm thuốc.”
Nói tới đây, không đợi Một Vạn Ba hỏi, hắn đã tiện đà kể hết chuyện ra.
Tôi có ấn tượng rất sâu với cô ta, bạn tôi nói, quán cơm đó mới có hai con bé nhân viên mới, ngoại hình không tệ, tôi bèn tới xem, tại tôi cũng vừa mới đá con bạn gái đi…
Tôi rất để ý cô ta, trông cô ta ngon hơn con bé nhỏ tuổi hơn kia nhiều, nhưng mà, so với tôi thì già quá rồi…
Sau đó cô ta có mâu thuẫn với một người khách, rất hung dữ, tôi lập tức hết thích luôn, con gái ấy mà, phải dịu dàng hiền thục một chút mới tốt…
Cảnh sát còn hỏi tôi, có phải đêm tối nên nhận lầm người rồi không, nhưng sao tôi nhận sai được chứ, chỗ tôi trên cầu lớn ban đêm có hai cái đèn cơ mà. Hơn nữa, tôi đâu có bị ngu, chết người, chuyện nghiêm trọng như vậy, tôi sao có thể tùy tiện chỉ bừa vu oan giá họa cho người ta…
Theo lời Mã Siêu nói, đám côn đồ bọn chúng có một hội nhỏ, còn có cả tên gọi nữa, “BM”, Brave Man, những kẻ gan dạ.
Tối đó, Trương Thông cuối cùng cũng lấy đủ dũng khí, khiêu chiến thử thách đài tượng ngựa, để chào mừng một “kẻ gan dạ” mới gia nhập vào hội, cả đám mới ra sạp ăn đêm đầu cầu uống bia.
Mãi đến tận nửa đêm, sạp ăn đêm dọn hàng, đám anh em lục tục rời đi, chỉ còn lại mình hắn với Trương Thông – Trương Thông là vai chính, hưng phấn quá mức nên uống không ít, hắn chỉ là vai phụ góp mặt, không thể làm gì khác đành ngồi lại cùng.
Nhưng sau đó, hắn buồn ngủ quá sức, vỗ vai Trương Thông nói: “Uống thế được rồi, đi thôi.”
Trương Thông loạng chà loạng choạng đứng dậy, tay kéo khóa quần, nói: “Chờ tao đi đái cái đã, vệ sinh ở đâu?”
Sau đó nữa, cậu ta dùng cả tay cả chân bò lên thành cầu.
Chuyện này, đám Mã Siêu cũng từng làm rồi, uống nhiều thì trèo lên cầu tè xuống sông.
Hắn quay lưng lại, nói: “Nhanh lên chút.”
Đúng lúc đó, Trương Thông la lên một tiếng sợ hãi.
Mã Siêu vội vàng quay đầu lại.
Lúc kể lại với Một Vạn Ba, hắn vẫn còn sợ hãi không thôi: “Không ngờ được, cho dù trước đây từng xem qua bao nhiêu phim ảnh giết người, nhưng lúc thật sự xảy ra trước mắt lại vẫn sợ nhũn hết cả chân.”
Trong khoảnh khắc quay đầu, hắn trông thấy Trương Thông rơi xuống cầu, mà người phụ nữ trên cầu, hai tay vẫn đang trong tư thế đẩy.
“Không phải là kiểu kéo lại để cứu đâu, là đẩy ấy, đẩy với kéo khác nhau thế nào tôi biết rất rõ, sau đó, cô ta quay đầu lại, gương mặt đó, tôi nhìn rất rõ ràng.”
“Cô ta cũng trông thấy tôi, lúc đó tôi nghĩ, toi rồi, đừng giết tôi diệt khẩu mà. Vậy nên tôi quay đầu chạy thẳng, lúc đến đầu cầu, ruột gan hoảng hốt, còn đụng phải một cái xe đạp điện.”
Một Vạn Ba giật mình, nhớ tới La Nhận từng đề cập là còn một nhân chứng nữa tên là Tống Thiết.
Có điều, nói với Mã Siêu, hắn bảo là không phải.
“Là nữ, chừng bốn mấy tuổi, há mồm ra cái là mắng tôi xa xả, nếu không phải lúc đó tôi sợ đến ngu người thì chắc chắn sẽ không để mụ ta yên.”
“Có điều cũng là báo ứng, sau khi chạy được một đoạn, tôi quay đầu lại, thấy mụ đó ngã lộn nhào ở một đầu cầu khác.”
***
Một Vạn Ba cúi xuống, lượm lấy một hòn sỏi ven đó, vạch lên mặt đất vẽ cho Tào Nghiêm Hoa xem.
“Đây là cầu, bên trái là vào thành, bên phải là xuống ruộng. Sạp ăn đêm ở phía bên phải, Trương Thông cũng rơi xuống cầu ở bên đó. Lúc Mã Siêu hoảng sợ đã chạy về phía bên trái, ở đầu cầu bên trái đụng phải một người phụ nữ đi xe đạp điện, người phụ nữ đó rõ ràng là đang xuống ruộng, cô ấy đi qua cầu, sau đó ngã nhào ở đầu cầu bên phải.”
Tào Nghiêm Hoa nhìn rõ rồi: “Tức là lúc đó còn một nhân chứng nữa?”
“Tống Thiết không thể coi là tận mắt trông thấy hiện trường, ông ta là gặp được cô chủ nhỏ sau khi cô ấy rời đi – trước Tống Thiết, còn có người phụ nữ này, cảnh sát hình như còn chưa tìm thấy cô ta, tôi cảm thấy, lời khai của cô ấy mới là then chốt.”
Tào Nghiêm Hoa gật đầu: “Anh Tiểu La trước đó hoài nghi Tống Thiết và Mã Siêu thông đồng bịa đặt lời khai… Nhưng giữa chừng lại đẻ ra người phụ nữ, không có khả năng quen biết hai người họ, nếu chúng ta có thể tìm thấy cô ấy trước, hỏi xem cô ấy đã thấy gì trên cầu, nếu như đến cả cô ấy cũng nhìn thấy là tiểu sư phụ…”
Tào Nghiêm Hoa nhìn Một Vạn Ba: “Tam Tam, sao càng tra tôi lại càng cảm thấy, tiểu sư phụ của tôi lúc đó đúng là ở trên cầu nhỉ?”
Một Vạn Ba không nói gì, nhưng ánh mắt hắn nói cho Tào Nghiêm Hoa biết, hắn cũng có cảm giác này.
Cũng không biết gã tìm đâu ra được quần áo, quần bò baggy, áo T-shirt in hình đầu lâu xương chéo, một con thanh long giương nanh múa vuốt trên cánh tay núc ních ngăm đen, Một Vạn Ba tò mò thò tay sờ sờ: “Anh Tào, anh còn xăm mình cơ à?”
Tào Nghiêm Hoa đập tay hắn văng ra: “Vừa mới lấy giấy hoa văn in vào, đừng có sờ lung tung, tróc ra mất bây giờ.”
Sau đó bóp keo ra tay, vuốt tóc bóng loáng, châm ngôn tả thế nào nhỉ, ruồi đậu lên cũng phải trượt chân, lại cầm cái lược chải lấy chải để, cuối cùng roẹt một tiếng, xé cổ áo T-shirt thành một vết rách, đằng đằng sát khí hỏi Một Vạn Ba: “Thế nào?”
Một Vạn Ba nhíu mày, thành thật mà nói thì hắn cảm thấy ăn mặc thế này có hơi quá date – đây là phong cách côn đồ của thập kỉ trước rồi, hiện giờ phải theo đường lối HKT (*) mới đúng mốt.
(*) Thề, thặc méo thể tin nổi có ngày toi lại phải đi tra cụm từ Tung Của về một nhóm nhạc Dziệt Nam các ông ạ =))))) Nguyên văn là 洗剪吹 – gội cắt sấy, một cụm từ chỉ xuất hiện ở Trung Quốc sau khi danh tiếng của HKT lan truyền tới đất nước này, gội cắt sấy được dùng để chỉ HKT và phong cách thời trang của ba anh chàng này (trong những năm đầu) với đặc trưng là quần áo dị hợm và quả đầu điện giật. Về sau từ này còn trở thành thuật ngữ riêng để chỉ những thanh niên có lối ăn mặc kiểu này và thậm chí còn được coi như từ chỉ một dạng tính cách, khá tương đồng với từ “trẻ trâu” của Việt Nam bây giờ.
Thực ra bây giờ ở Trung Quốc cũng không còn mấy ai dùng cụm từ này nữa (truyện này Vĩ Ngư viết từ năm 2012) nhưng HKT thật sự rất nổi ở Tàu đó các ông, ông người Việt nào mà có bạn người Tàu mà bạn đó bảo “Tớ biết một bài hát Việt Nam đấy” thì cứ auto hiểu đó là bài “Thêm một lần đau” của HKT đi:))))
Có điều kệ đi, côn đồ ấy mà, quan trọng là nội hàm, bề ngoài không ảnh hưởng gì hết.
Thế là xuất phát, Viêm Hồng Sa ở lại với Mộc Đại chờ tin tức, La Nhận đi tìm Tống Thiết.
Mã Siêu là học sinh lớp mười hai, điển hình kiểu học sinh cá biệt quanh năm lêu lổng không lên lớp, Tào Nghiêm Hoa và Một Vạn Ba đến trường học nghe ngóng tung tích của hắn, bác bảo vệ giữ cửa nhìn họ với vẻ mặt ghét bỏ, cáu bẳn đáp: “Đang ở phố chơi bời chứ còn gì nữa!”
Phố chơi bời…
Thực ra đó là một khu phố cách đó không xa, tập hợp đủ các loại hàng quán, quán net, trò chơi điện tử, tiệm cắt tóc, cửa hàng cho thuê sách truyện, có thể nói đó là nơi tụ họp vui chơi giải trí của đám du côn, học sinh trốn học, trước nay vẫn luôn là cái xó mà trường học căm thù đến tận xương tủy.
Trưa, Tào Nghiêm Hoa bước vào phố chơi bời với ánh mắt u ám, trong tưởng tượng của gã, xuất hiện như thế này, đáng ra phải khiến người người kinh sợ mà lấm lét mới phải.
Nhưng không có, suốt một đường, người nào vẫn làm việc nấy, chẳng ai đoái hoài gì.
Một Vạn Ba cầm ảnh chụp của Mã Siêu, đi một lượt từ đầu phố tới cuối phố rồi nhắn tin cho gã: Mã Siêu đang ở quán mì cách đó không xa.
Đến cửa, Mã Siêu đang ngồi ở một bàn đợi mì, quanh đó không thiếu bàn trống, nhưng Tào Nghiêm Hoa vẫn bệ vệ đi qua, ngồi xuống đối diện Mã Siêu, động tĩnh rất lớn, cái bàn gấp rung lên bần bật.
Mã Siêu ngước lên nhìn gã.
Tào Nghiêm Hoa đối mắt với hắn, không chút sợ hãi.
Mã Siêu khó hiểu, nhìn chung quanh một vòng rồi lại nhìn Tào Nghiêm Hoa: “Chú, chú có việc gì à?”
Cách đó không xa, Một Vạn Ba đang chuẩn bị đặt mông xuống ghế, suýt nữa thì đặt trượt.
Tào Nghiêm Hoa tức muốn giậm chân nhưng vì ngại “thân phận” nên vẫn né lửa giận xuống, tay chống lên bàn, khoe “hình xăm” ra với Mã Siêu: “Cậu bạn nhỏ, tôi đang muốn tìm cậu trò chuyện đây.”
Mã Siêu nói: “Trò chuyện cái rắm gì, tôi đâu biết chú là ai.”
Tào Nghiêm Hoa nổi giận, đập bàn một cái: “Con nít con nôi mồm mép sao đã bẩn thế hả.”
Mã Siêu rất dửng dưng, cúi đầu nghịch điện thoại.
Tào Nghiêm Hoa cảm thấy cần phải uy hiếp vài câu nghe độc địa hơn mới được: “Mày đàng hoàng lại chút cho tao, tao nói mày nghe, có biết tao là ai không, tao chỉ cần không vui một chút thôi cũng có thể tìm người đập chết mày.”
Mã Siêu cười ha hả, ném điện thoại sang một bên, nghiêng người qua, cũng không thèm gọi “chú” nữa.
“Cháu trai, mày tưởng ông sợ mày à, cái đất Nam Điền có ai mà ông không quen, cái mặt này của mày, nhìn phát là biết từ ngoài tới, tìm được chó ấy mà đòi đập chết ông!”
Đương nói, chợt đứng vụt dậy, tiện tay xách cái ghế nhựa lên đập xuống đầu Tào Nghiêm Hoa, Tào Nghiêm Hoa vô thức rụt lại.
Không đập xuống hẳn, dừng lại giữa không trung, Mã Siêu hừ mũi một tiếng: “Gan to có từng đấy thôi hả!”
Tào Nghiêm Hoa bốc lửa phừng phừng, chủ yếu là thấy mất mặt hết sức, nghĩ bản thân dù sao cũng đã học võ được vài đường cơ bản, tuyệt đối không thể để uy phong rơi rớt lả tả thế được.
Gã cũng đập bàn đứng dậy: “Muốn đánh nhau hả?”
Sau lưng có người nói: “Sao thế? Thằng cháu nội nào to mồm thế?”
Mã Siêu nói: “Thằng này chứ ai.”
Tào Nghiêm Hoa cảm thấy không ổn, vừa quay đầu lại, nhất thời choáng váng.
Ban nãy Mã Siêu nghịch điện thoại, hẳn là đã gọi hội ra rồi, đồng bọn của hắn đều ở trên con phố này, chơi game, cắt tóc, ăn uống, không ít chút nào, hai tên vào đầu tiên đều là choai choai, tóc nhuộm vàng chóe, trông như cái núi lửa phun trào, bên ngoài còn vài tên nữa, Mã Siêu vẫy vẫy tay gọi chúng vào.
Quán ăn vốn nhỏ, cả đám vừa đi vào, nhất thời trở nên chật chội.
Có tên bắt đầu xô đẩy Tào Nghiêm Hoa: “Ở đâu ra một thằng mập thế này, đầu óc có làm sao không?”
Còn có tên chà chà lên tay gã: “Ố, thanh long cơ à, phai màu mất rồi này…”
Trái đẩy một cái phải chọc một cái, Tào Nghiêm Hoa hơi không ứng phó nổi: “Có chuyện gì nói cho rõ ràng, đừng có động tay động chân. Nói mày đó, có tin tao báo cảnh sát không?”
Đang xô đẩy tranh chấp, bỗng choang một tiếng, có người đánh rơi cái bát.
Mảnh sứ vỡ văng tung tóe, cả đám quay đầu lại, trông thấy Một Vạn Ba.
Hắn nhìn về phía bên này, nói cho đúng thì là nhìn Tào Nghiêm Hoa: “Ăn một bữa cơm cũng không được yên, có để cho người ta ăn không hả, hả!”
Vừa nói vừa đi qua đây, vẻ mặt hung thần ác sát, không chút khách khí đẩy người đứng ngoài cùng ra: “Nhường cái.”
“Mập, nói ông đấy, có cho người khác ăn cơm không!”
Còn chưa dứt lời đã thò tay ra đẩy đầu Tào Nghiêm Hoa một cái, Tào Nghiêm Hoa lảo đảo: “Cậu… Cậu…”
Một Vạn Ba giậm chân quát: “Cút!”
Thấy Tào Nghiêm Hoa còn chưa đi, hắn làm bộ muốn xách cái bàn gấp lên, Tào Nghiêm Hoa sợ hết hồn, nhưng ước chừng trong lòng cũng cân nhắc phần nào, vội đẩy cửa quán ăn chuồn ra như một làn khói.
Một Vạn Ba hất cái bàn gấp sang một bên: Cũng chỉ để ra vẻ mà thôi, hắn vừa mới nhấc thử ước lượng sức nặng rồi, nếu muốn lật bàn thật thì cũng hơi khó khăn.
Quay người lại, mấy tên Mã Siêu vẫn đang nhìn hắn, Một Vạn Ba phủi phủi tay: “Nhìn cái gì mà nhìn, cần làm gì thì làm, ăn đi.”
Nói xong quay lại bàn cũ ngồi xuống, đồng bọn của Mã Siêu thấy không còn chuyện gì nữa, bèn chào nhau rời đi, trước khi đi vẫn không quên dặn Mã Siêu: “Nếu nó lại tới nữa thì gọi anh em ra úp sọt nó một trận!”
Chủ quá vốn núp sau bếp, thấy vụ ẩu đả này qua rồi mới bưng đồ lên.
Mì cà chua trứng đánh của Một Vạn Ba được mang lên, đỏ đỏ vàng vàng, nhìn rất ngon mắt, hắn vùi đầu vào xùm xụp ăn, khóe mắt liếc thấy Mã Siêu đi qua, chỉ làm lơ.
Mã Siêu bắt chuyện với hắn: “Anh ngầu ghê.”
Một Vạn Ba ngẩng lên: “Người như vậy…”
Hắn không nhanh không chậm hút mì vào miệng, lại rút một tờ giấy lau nước dùng dính trên mép: “Chỉ giỏi cậy cơ bắp đi dọa người, may mấy ngày nay tao dễ ở chứ không đã quăng cả bát mì vào mặt nó rồi.”
Mã Siêu dường như không tin, quan sát hắn từ trên xuống dưới: “Anh đánh nhau được thật hả?”
Một Vạn Ba đáp: “Không đánh được, với thể trạng của tao, chịu không nổi ba đấm, nhưng một đấm thì sợ đ*o gì.”
Nói đoạn vỗ vỗ lên tay trái: “Chỗ này từng bị gãy rồi đó, thằng đó cao hơn tao một cái đầu, người cũng to con hơn, tao cứ thế treo tay, cầm gạch đuổi theo nó cả nửa phố. Thực ra nếu nó muốn liều mạng với tao thật thì tao cũng toi, nhưng ai bảo nó không dám liều mạng chứ.”
Mã Siêu cảm thấy kính nề, thò tay vào túi áo sờ sờ, móc ra được một bao thuốc lá: “Anh, chúng ta kết giao đi… Nghe giọng, anh không phải người nơi này?”
Một Vạn Ba liếc xéo hắn, cho đến khi hắn cảm thấy mất tự nhiên hết sức thì mới rút một điếu ra cắm vào miệng: “Không phải, đi ngang qua.”
…
Tào Nghiêm Hoa đứng đợi ở chỗ đã hẹn trước, chán muốn chết mà vẫn phải chịu đủ các loại khói xe bụi bặm của xe cộ đi ngang qua, quả đầu bóng loáng chẳng bao lâu sau đã bám đầy bụi, nhìn thoáng qua trong như mọc tóc bạc sớm.
Mãi cho đến khi mặt trời ngả về tây, Một Vạn Ba mới tới.
Tào Nghiêm Hoa giận điên oán trách: “Sao lâu thế hả?”
Một Vạn Ba xoay cổ vài cái, đáp: “Muốn moi tin thì phải từ từ trò chuyện đãi bôi chứ, đương nhiên phải làm quen trước rồi.”
“Moi được chưa?”
Một Vạn Ba nói: “Nó mấy tuổi mất dzin tôi còn biết nữa là.”
Tâm trạng Tào Nghiêm Hoa phức tạp, gã luôn đi đố kỵ chuyện không thích hợp ở thời điểm không thích hợp, ví dụ như lúc này.
Đố kỵ Một Vạn Ba còn ra dáng côn đồ, thích hợp làm côn đồ hơn cả gã.
Quen nhau lâu vậy rồi, Một Vạn Ba cũng chẳng đoán được phần nào: “Tào Mập, trước đây anh…xưng bá ở bia Giải phóng thật hả?”
Tào Nghiêm Hoa không đáp.
Trước kia gã làm trộm, trộm quan trọng nhất là phải biết khiêm tốn ẩn thân, khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy gần gũi, buông bỏ phòng bị, nếu thật sự ăn to nói lớn thì lại chẳng khiến người ta né như né tà à?
Kỳ thực hắn cũng nghĩ đó là lẽ tất nhiên, cảm thấy đối phó với loại côn đồ ngang ngạnh này, phải càng ngang ngạnh hơn, trên phim đều diễn thế mà – đâu hiểu được rằng thời kỳ phát triển, côn đồ bây giờ đã không còn ra bài theo lẽ thường nữa rồi.
Một Vạn Ba nói: “Chúng ta là đến để giúp cô chủ nhỏ thăm dò tin tức, không phải là tới đập phá. Tôi lấy kinh nghiệm lâu năm nói anh nghe, tôi tổng kết được rằng, cảnh giới cao nhất của côn đồ là đạo lý như nước.”
Tào Nghiêm Hoa nghe không hiểu: “Gì cơ?”
Một Vạn Ba cười nhạt: “Phải giống như nước, nhập gia tùy tục, khéo léo dẫn dắt, có thể trở thành bất kỳ hình dạng gì, thích ứng được bất kỳ hoàn cảnh nào, nếu chúng nó chịu phối hợp thì anh phải là nước suối, ngâm nó khiến có gì cũng phải thôi hết ra, nếu nó liều mạng với anh, anh cũng phải biến thành hồng thủy mãnh thú, ào ào xối thẳng vào mộ cha mộ ông của nó.”
Tào Nghiêm Hoa nói: “Bảo sao ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ của lồng Phượng Hoàng Loan, cậu lại là thủy.”
Một Vạn Ba cười nhạt: “Tôi nhỏ vậy đã bị đuổi khỏi thôn, nếu không khéo léo biết đưa đẩy thì sao sống được tới giờ? Tôi chỉ là gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ, gặp chuyện trốn ra sau, có lợi xông ra trước thôi, hành vi như vậy người khác không ưa nhưng nói thật ra thì, lại có thể sống lâu sống thọ. Tào Mập, anh đó, đúng là đầu đất, vỗ cái đã biết là đặc ruột, có khác gì ụ đất không hả.”
Nghe thấy hai chữ “ụ đất”, Tào Nghiêm Hoa sợ mất hồn mất vía, hơn nửa ngày mới lấy lại được tinh thần.
Gã nói: “Vậy anh Tiểu La…thuộc kim, tức là một con dao à?”
Một Vạn Ba nói: “Cũng đúng, có điều, như thế cũng chẳng hay ho gì, cứng quá dễ gãy, từng nghe nói chưa.”
Tào Nghiêm Hoa thật sự rất không ưa cái vẻ ba hoa bốc phét của hắn: “Thế em tiểu sư phụ của tôi là khúc gỗ chắc?”
Một Vạn Ba thế nhưng lại chần chừ đôi chốc, lát sau mới nói: “Cái này cũng phải xem xem, khúc gỗ trông như thế nào, có bị mọt ăn rỗng không, có lớn lên được thành cây không – anh biết đấy, có những khúc gỗ còn cứng hơn sắt cơ mà, ví dụ như cây thiết hoa (*) ấy, cứng gấp đôi sắt thường, cô chủ nhỏ của chúng ta, tôi thấy, còn chưa định hình được.”
(*) Tên khoa học: Betula schidtii Regel, một loại cây thân gỗ được tìm thấy ở Cát Lâm, Chiết Giang, Liêu Ninh – Trung Quốc, cũng có ở Nga, Triều Tiên và Nhật Bản, sinh trưởng ở vùng núi có độ cao 700m so với mực nước biển, nghe nói độ cứng của gỗ thiết hoa rắn gấp ba lần so với gỗ sồi, gấp hai lần sắt thép thường, là loại gỗ cứng nhất thế giới, được dùng để thay thế kim loại. Cây thiết hoa rất quý hiếm, thuộc loại thực vật trên bờ vực tuyệt chủng trong sách đỏ.
Tào Nghiêm Hoa hỏi hết người này hỏi đến người khác, còn định hỏi sang cả Viêm Hồng Sa, nhưng bởi đang nói đến Mộc Đại nên Một Vạn Ba cũng nhớ ra việc chính, nói: “Tào Mập, sự tình không khả quan lắm đâu.”
***
Một Vạn Ba trò chuyện với Mã Siêu rất vui vẻ, Mã Siêu nói chuyện hăng say rồi, cũng rất “thẳng thắn bộc trực”, nói: “Anh đừng thấy tôi thế này mà cho là tôi hung dữ, mấy ngày trước cảnh sát tới tìm tôi, mẹ nó chứ, tôi ngoan chẳng thua gì học sinh tiểu học luôn, chỉ thiếu điều đi hầu mấy lão ấy châm thuốc.”
Nói tới đây, không đợi Một Vạn Ba hỏi, hắn đã tiện đà kể hết chuyện ra.
Tôi có ấn tượng rất sâu với cô ta, bạn tôi nói, quán cơm đó mới có hai con bé nhân viên mới, ngoại hình không tệ, tôi bèn tới xem, tại tôi cũng vừa mới đá con bạn gái đi…
Tôi rất để ý cô ta, trông cô ta ngon hơn con bé nhỏ tuổi hơn kia nhiều, nhưng mà, so với tôi thì già quá rồi…
Sau đó cô ta có mâu thuẫn với một người khách, rất hung dữ, tôi lập tức hết thích luôn, con gái ấy mà, phải dịu dàng hiền thục một chút mới tốt…
Cảnh sát còn hỏi tôi, có phải đêm tối nên nhận lầm người rồi không, nhưng sao tôi nhận sai được chứ, chỗ tôi trên cầu lớn ban đêm có hai cái đèn cơ mà. Hơn nữa, tôi đâu có bị ngu, chết người, chuyện nghiêm trọng như vậy, tôi sao có thể tùy tiện chỉ bừa vu oan giá họa cho người ta…
Theo lời Mã Siêu nói, đám côn đồ bọn chúng có một hội nhỏ, còn có cả tên gọi nữa, “BM”, Brave Man, những kẻ gan dạ.
Tối đó, Trương Thông cuối cùng cũng lấy đủ dũng khí, khiêu chiến thử thách đài tượng ngựa, để chào mừng một “kẻ gan dạ” mới gia nhập vào hội, cả đám mới ra sạp ăn đêm đầu cầu uống bia.
Mãi đến tận nửa đêm, sạp ăn đêm dọn hàng, đám anh em lục tục rời đi, chỉ còn lại mình hắn với Trương Thông – Trương Thông là vai chính, hưng phấn quá mức nên uống không ít, hắn chỉ là vai phụ góp mặt, không thể làm gì khác đành ngồi lại cùng.
Nhưng sau đó, hắn buồn ngủ quá sức, vỗ vai Trương Thông nói: “Uống thế được rồi, đi thôi.”
Trương Thông loạng chà loạng choạng đứng dậy, tay kéo khóa quần, nói: “Chờ tao đi đái cái đã, vệ sinh ở đâu?”
Sau đó nữa, cậu ta dùng cả tay cả chân bò lên thành cầu.
Chuyện này, đám Mã Siêu cũng từng làm rồi, uống nhiều thì trèo lên cầu tè xuống sông.
Hắn quay lưng lại, nói: “Nhanh lên chút.”
Đúng lúc đó, Trương Thông la lên một tiếng sợ hãi.
Mã Siêu vội vàng quay đầu lại.
Lúc kể lại với Một Vạn Ba, hắn vẫn còn sợ hãi không thôi: “Không ngờ được, cho dù trước đây từng xem qua bao nhiêu phim ảnh giết người, nhưng lúc thật sự xảy ra trước mắt lại vẫn sợ nhũn hết cả chân.”
Trong khoảnh khắc quay đầu, hắn trông thấy Trương Thông rơi xuống cầu, mà người phụ nữ trên cầu, hai tay vẫn đang trong tư thế đẩy.
“Không phải là kiểu kéo lại để cứu đâu, là đẩy ấy, đẩy với kéo khác nhau thế nào tôi biết rất rõ, sau đó, cô ta quay đầu lại, gương mặt đó, tôi nhìn rất rõ ràng.”
“Cô ta cũng trông thấy tôi, lúc đó tôi nghĩ, toi rồi, đừng giết tôi diệt khẩu mà. Vậy nên tôi quay đầu chạy thẳng, lúc đến đầu cầu, ruột gan hoảng hốt, còn đụng phải một cái xe đạp điện.”
Một Vạn Ba giật mình, nhớ tới La Nhận từng đề cập là còn một nhân chứng nữa tên là Tống Thiết.
Có điều, nói với Mã Siêu, hắn bảo là không phải.
“Là nữ, chừng bốn mấy tuổi, há mồm ra cái là mắng tôi xa xả, nếu không phải lúc đó tôi sợ đến ngu người thì chắc chắn sẽ không để mụ ta yên.”
“Có điều cũng là báo ứng, sau khi chạy được một đoạn, tôi quay đầu lại, thấy mụ đó ngã lộn nhào ở một đầu cầu khác.”
***
Một Vạn Ba cúi xuống, lượm lấy một hòn sỏi ven đó, vạch lên mặt đất vẽ cho Tào Nghiêm Hoa xem.
“Đây là cầu, bên trái là vào thành, bên phải là xuống ruộng. Sạp ăn đêm ở phía bên phải, Trương Thông cũng rơi xuống cầu ở bên đó. Lúc Mã Siêu hoảng sợ đã chạy về phía bên trái, ở đầu cầu bên trái đụng phải một người phụ nữ đi xe đạp điện, người phụ nữ đó rõ ràng là đang xuống ruộng, cô ấy đi qua cầu, sau đó ngã nhào ở đầu cầu bên phải.”
Tào Nghiêm Hoa nhìn rõ rồi: “Tức là lúc đó còn một nhân chứng nữa?”
“Tống Thiết không thể coi là tận mắt trông thấy hiện trường, ông ta là gặp được cô chủ nhỏ sau khi cô ấy rời đi – trước Tống Thiết, còn có người phụ nữ này, cảnh sát hình như còn chưa tìm thấy cô ta, tôi cảm thấy, lời khai của cô ấy mới là then chốt.”
Tào Nghiêm Hoa gật đầu: “Anh Tiểu La trước đó hoài nghi Tống Thiết và Mã Siêu thông đồng bịa đặt lời khai… Nhưng giữa chừng lại đẻ ra người phụ nữ, không có khả năng quen biết hai người họ, nếu chúng ta có thể tìm thấy cô ấy trước, hỏi xem cô ấy đã thấy gì trên cầu, nếu như đến cả cô ấy cũng nhìn thấy là tiểu sư phụ…”
Tào Nghiêm Hoa nhìn Một Vạn Ba: “Tam Tam, sao càng tra tôi lại càng cảm thấy, tiểu sư phụ của tôi lúc đó đúng là ở trên cầu nhỉ?”
Một Vạn Ba không nói gì, nhưng ánh mắt hắn nói cho Tào Nghiêm Hoa biết, hắn cũng có cảm giác này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.