Chương 47
Vĩ Ngư
06/06/2017
Rất nhiều ý nghĩ xoay chuyển trong đầu Mộc Đại, lúc gặp La Nhận, cô
nên tỏ ra thế nào? Thoải mái tự nhiên? Cười dịu dàng? Tuỳ tiện chào hỏi
như người quen, hay tốt hơn hết là rụt rè một chút?
Đều không dùng tới, bởi lúc La Nhận dừng xe đi về phía này, cô bỗng trợn tròn mắt.
Vì sao La Nhận đóng cửa xe rồi đi thẳng về hướng này? Hồng Sa đâu?
Ý thức trách nhiệm tức khắc trở lại, cô là vệ sỹ mà.
Mộc Đại vội vàng xông tới, ra hiệu bằng tay với với La Nhận, may mà Nhất Vạn Tam cũng qua đây, phiên dịch cho cô: “Cổ họng cô ấy mất tiếng, tạm thời không nói được.”
Câu này nhắc La Nhận nhớ lại cảnh tượng anh trông thấy lúc ấy, trong thân thể nhỏ bé này, quả thật chứa một nguồn năng lượng khổng lồ, một người có thể ngang với ba cái loa.
May mà anh đoán được điều Mộc Đại muốn hỏi: “Bạn em không sao, nhưng phải nghỉ ngơi hai ngày, anh cảm thấy đi qua đi lại không tốt cho chân cô ấy bèn bố trí để cô ấy nằm viện?”
Nằm viện ư? Tuy trong bệnh viện không nguy hiểm, nhưng cô nên ở cạnh Hồng Sa.
Mộc Đại mạnh mẽ trưng dụng di động của Nhất Vạn Tam, gõ yêu cầu của mình cho La Nhận xem.
La Nhận không hiểu: “Vì sao nhất định phải ở cạnh cô ấy? Trong bệnh viện cũng rất khó ngủ, em tạm thời đi theo bọn anh, trên thuyền có chỗ ngủ, hai ngày nữa đón bạn em về cũng như nhau mà.”
Thật là! không nhận tội không được, cô cực kỳ không tình nguyện, trù trừ gõ bốn chữ.
Em là vệ sỹ.
Không ngờ La Nhận lại hỏi cô: “Kiểu vệ sỹ thế nào? Kiểu vệ sỹ được thuê để chuyên môn hỗ trợ kêu cứu sao?”
Mộc Đại bị chọc tức: Cô kêu rất khoa trương ư, sao ai nấy đều nói bóng gió, lấy chuyện kêu cứu mạng ra cười cô? Lúc ấy sống chết trước mắt, huống hồ cô còn không biết bơi!
Rõ là, mặc kệ những người này, thật vô lương tâm!
Mặt cô trầm xuống, cũng không cần La Nhận đỡ, cất bước bỏ đi, còn đi cực kỳ nhanh, biểu đạt ngôn ngữ hình thể “em tức giận” thật chuẩn xác.
Lối dẫn ra ngoài là đoạn đường núi thấp trũng, trên đường hầu như không có xe, Mộc Đại đi được một đoạn, La Nhận lái xe đuổi theo, chậm rãi đi phía sau, đèn xe hắt ra xa, như thể chiếu sáng cho cô.
Mộc Đại thong thả đi hồi lâu, bỗng nhiên dừng bước, quay phắt lại.
Xe cũng nhanh chóng dừng lại, nhìn không rõ khuôn mặt anh sau lớp kính chắn gió, ánh đèn quá sáng, trái lại đâm vào mắt mình, Mộc Đại híp mắt lấy tay che ánh sáng, từ vị trí của La Nhận nhìn qua, toàn thân cô được bao bọc trong ánh sáng, mỗi sợi tóc bay lên đều rõ ràng, tựa như một tinh linh nhỏ xinh đẹp.
La Nhận mỉm cười, mở cửa bên phía cô: “Đại ‘tiêu đầu’, lên xe đi, em biết cô ấy ở bệnh viện nào không?”
Mộc Đại ôm đắc ý nhỏ nhỏ lên xe.
Đường xá xa xôi, La Nhận vừa hay mượn cơ hội này kể cho cô nghe toàn bộ những chuyện xảy ra trong hai ngày qua, chuyện của Nhất Vạn Tam, chuyện mẹ anh ta ôm hũ tro cốt rơi xuống biển, và cả chuyện tộc trưởng già chèo thuyền đãi ngọc trở đầy bài vị rồi bị lật ngược.
Mộc Đại ngẩn ra, nghe một lát, trong đầu bỗng có một sợi dây, chậm rãi xâu chuỗi vài sự việc.
— Cha Nhất Vạn Tam rơi xuống nước trong cuộc tranh giành địa bàn giữa thôn Ngũ Châu và thôn kế bên, tuy việc tộc trưởng già và mọi người thấy chết không cứu rất đáng trách, nhưng những người đãi ngọc là cao thủ dưới nước, ông ấy chết đuối thật, hay bởi dưới nước có thứ gì đó, giống thứ Viêm Hồng Sa gặp được, kẹp lấy ông, nhanh chóng kéo xuống dưới?
— Mẹ Nhất Vạn Tam và tộc trưởng già đều bị lật thuyền trên biển, căn cứ theo miêu tả, vị trí của họ rất giống vị trí lật thuyền của các cô hôm nay, nếu vẫn lá thứ kia làm bậy thì sao?
Càng nghĩ càng thấy có khả năng, hôm nay các cô có thể thoát hiểm, là vì người rơi xuống nước chỉ có Hồng Sa, cô luôn ở trên thuyền liều mình túm, La Nhận và Nhất Vạn Tam lại đến kịp thời, nhưng mẹ Nhất Vạn Tam và tộc trưởng già đều chèo thuyền một mình, tuy trên bờ có đám đông nhìn chăm chú, nhưng sự việc xảy ra vội vàng, không kịp cứu.
La Nhận cũng nghĩ đến điểm này.
“Chúng ta cần liên hệ lại việc này, nếu là sức mạnh của khoá Phượng Hoàng Loan chỉ dẫn chúng ta đến thôn Ngũ Châu, vậy chuyện này nhất định liên quan đến hung giản. Thanh hung giản đầu tiên ở trong cơ thể Sính Đình, anh hoài nghi, thanh thứ hai ở trong con trai già.”
Mộc Đại gật đầu.
Như vậy, rất nhiều chuyện có thể giải thích rõ. Thanh hung giản thứ nhất bám vào cơ thể người, gợi lên ác niệm trong lòng người. Thanh hung giản thứ hai trốn trong vỏ trai, dùng toàn bộ sức mạnh của con trai tạo thành hàng loạt vụ hung án nhân gian.
Thần Côn nói, hung giản là vật sống, khi đó nghe còn lơ mơ, hiện tại trái lại thực sự hiểu được đôi chút. Theo cách nghĩ thông thường, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ khắc chế hung giản, hung giản đáng lý ra phải sợ nước, nhưng nó trốn trong mai trai, trái lại có thể mượn sức mạnh con trai già để đi lại tự nhiên dưới nước.
“Anh đã suy nghĩ cặn kẽ về những vụ án có khả năng liên quan đến thanh hung giản thứ hai, cảm thấy chúng cũng rất phù hợp câu nói kia của Thần Côn – rất ít xảy ra trước đám đông.”
Mới nghe thì thấy khó tin, nghĩ lại cũng rất có lý.
Mấy vụ án thôn Ngũ Châu này, tuy đều là “trước công chúng”, nhưng có nét đặc thù.
Vụ án thứ nhất, người người đều tranh đấu trên thuyền trên biển, con trai lại trốn dưới nước, cách một mặt nước, cũng là hai thế giới. Nó mượn thời cơ cha Nhất Vạn Tam rơi xuống nước, vừa hay kéo ông xuống, do đó người trên bờ thấy cha Nhất Vạn Tam “vùng vẫy dưới nước”.
Vụ án thứ hai và thứ ba, mẹ Nhất Vạn Tam và tộc trưởng già rơi xuống nước, tuy người trên bờ đều nhìn thấy, nhưng họ chỉ nhìn thấy “thuyền lật”, lại không nhìn thấy con trai dưới đáy thuyền, con trai này như thể tàng hình.
Nhưng tình hình lúc này của Mộc Đại lại khác, bởi sau khi Hồng Sa rơi xuống nước, cô túm chặt cô ấy, ngay sau đó có tiếng vang của motor, thuyền của La Nhận đến, kế đó La Nhận lại xuống nước – nhiều người xuống nước, có lẽ con trai cảm nhận được sự nguy hiểm khi bị bại lộ, nhanh chóng buông Viêm Hồng Sa ra, chìm xuống đáy biển.
Do vậy, La Nhận xuống nước, chỉ cứu các cô, thật ra không nhìn thấy con trai già – anh tổng hợp vết thương trên đùi Viêm Hồng Sa, có lẽ còn có một số miêu tả sau khi Hồng Sa tỉnh lại, rồi suy luận ra.
Mộc Đại bỗng nghĩ đến một chuyện, thầm giật mình.
Cô bỏ sót một người, còn có Viêm Cửu Tiêu!
Nếu con trai Viêm Cửu Tiêu nhìn thấy tối đó và con hôm nay đột kích các cô là cùng một con, mà trong video, ông nói “muốn lại gần xem”, lẽ nào lúc tới gần đã xảy ra chuyện gì?
Càng nghĩ càng thấy có khả năng, dù sao tối đó Viêm Cửu Tiêu đi một mình.
Cô vội vàng khua tay ra hiệu mượn di động của La Nhận, soạn chuyện nhà họ Viêm và chuyện của Viêm Cửu Tiêu thành một đoạn thật dài, cô sốt ruột, liên tục gõ sai, không thể không xoá đi viết lại, lúc sắp viết xong, thân xe dừng lại.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, là một quán cơm bình dân.
La Nhận nói: “Lát nữa đến bệnh viện, trước mắt cứ xuống xe ăn chút gì đã.”
Lúc này Mộc Đại mới phát hiện mình đã rất đói bụng, cả ngày hôm nay, hết đi đường lại ngâm mình dưới nước, cô cũng quên luôn chuyện ăn uống.
***
Vào quán ăn ngồi xuống, Mộc Đại tiếp tục chăm chú soạn tin nhắn, việc gọi món ăn giao cả cho La Nhận, viết xong ngẩng đầu lên, La Nhận lại không ở đối diện, mà đang đứng ở cửa bếp, nói gì đó với bà chủ.
Chờ anh nói xong trở lại, Mộc Đại vội đưa di động cho anh.
La Nhận đọc lần lượt, vẻ mặt có chút ngưng tụ, một lúc sau, anh đặt di động xuống, ngón tay gõ nhẹ góc bàn.
Đồ ăn được bưng lên, La Nhận nói: “Ăn cơm trước đã.”
Nói ra có lẽ sẽ ảnh hưởng cơn thèm ăn, cứ chờ cô ăn xong rồi nói sau.
Đồ ăn đều thanh đạm, nhưng Mộc Đại nuốt không trôi, cô ăn từng miếng nhỏ một, thỉnh thoảng phải uống nước canh cho dễ nuốt – lúc ấy cô rốt cuộc kêu như thế nào? Khi đó, bản thân cô cực kỳ căng thẳng, hiện tại nhớ lại, không hề có chút ấn tượng nào, sao La Nhận không quay video cho cô xem, có lẽ cũng có giá trị kỷ niệm lắm chứ.
Lúc gần ăn xong, La Nhận mới mở lời.
“Sau này, thi thể của cha mẹ Nhất Vạn Tam và cả tộc trưởng già đều được vớt lên, nói cách khác, nếu thật sự do con trai kia tác quái, nó hại người, nhưng không… Ăn thịt người. Muốn biết Viêm Cửu Tiêu có gặp chuyện không may hay không, còn phải xuống đáy biển tìm kiếm.”
Do đó, thi thể của Viêm Cửu Tiêu có khả năng ở đáy biển?
Mộc Đại bất giác rùng mình.
Bà chủ quán cơm tới đây, trong tay cầm một hộp nhựa, Mộc Đại còn tưởng là đóng gói cho Viêm Hồng Sa, nào ngờ bà chủ nhìn cô cười: “Cô gái kêu rách cổ họng là cháu đúng không?”
Được rồi, ngay cả bà chủ quán cơm cũng biết, Mộc Đại trừng mắt nhìn La Nhận: Chẳng phải anh có tiền sao? Đến đài trung ương làm quảng cáo, bảo người ta là em sợ chết, kêu cứu mạng đến mức mất giọng, cám ơn anh đã giúp em nổi tiếng.
Bà chủ đưa hộp cơm trong tay cho cô: “Đây là phương thuốc dân gian chỗ chúng tôi, ngân nhĩ trộn dấm, mỗi ngày cháu ăn một ít, không quá hai ngày là đỡ. Trước kia có người kêu trên biển, cổ họng rách, ăn món này thay cơm đấy.”
Vậy ư, Mộc Đại ngượng ngùng, nhanh chóng nhận lấy.
***
Lúc đến bệnh viện cũng đã khuya, Viêm Hồng Sa còn chưa ngủ, nằm trên giường xem tạp chí lưu lại cho bệnh nhân, chợt thấy Mộc Đại tiến vào, mừng rỡ, ngồi bật dậy, thật chẳng giống một “bệnh nhân” cần tĩnh dưỡng chút nào.
Cô bày tỏ lòng biết ơn với Mộc Đại: “Tuy bị sặc gần chết, nhưng tôi còn nhớ, lúc đó cô túm lấy tôi, nhất quyết không buông, cảm động chết mất, khi ấy tôi nghĩ, có chết, tôi cũng báo mộng cho ông nội, bảo ông thêm tiền cho cô.”
Sống sót sau tai nạn, Viêm Hồng Sa bô bô một tràng, quả thật như một chiếc máy hát, cảm ơn Mộc Đại xong lại cảm ơn La Nhận, ý chính là: Trả thêm tiền!
Mộc Đại thầm nghĩ, không nói được cũng rất tốt, cô sẽ không cần khách sáo từ chối “Không cần, không cần”, mà tươi cười, như thể cổ vũ Viêm Hồng Sa thêm tiền.
La Nhận tới hỏi ý kiến Viêm Hồng Sa, điều kiện của bệnh viện này bình thường, mùi lại nồng, Viêm Hồng Sa vừa nghe được đi, giơ hai tay tán thành, nếu không vì chân còn đau, e rằng cũng giơ lên.
La Nhận muốn đi chuẩn bị một chút, dặn Mộc Đại đừng đi lung tung, lúc anh dặn dò, Viêm Hồng Sa lắc lư qua lại bên cạnh nhìn, La Nhận vừa đi, cô túm ngay lấy Mộc Đại hỏi: “Anh ấy là ai, hai người quen nhau à? Lúc đó cô nói muốn gọi điện thoại nhờ người giúp đỡ, chính là gọi cho anh ấy sao?”
Mộc Đại gật đầu.
“Anh ấy có quan hệ gì với cô, người yêu à?”
Vẫn chưa tính thì phải, dù sao lần ấy cô không đồng ý, sau đó…
Sau buổi tán gẫu tối nọ, ngay sau đó lại xảy ra chuyện Sính Đình bị ám lần nữa, giữa cô và La Nhận cứ có cảm giác không tiến triển mà còn lùi lại.
Nhưng La Nhận vẫn đối xử với cô không giống những người khác, đúng không?!
Mộc Đại cụp mắt, không gật đầu, cũng chẳng lắc đầu.
Viêm Hồng Sa tự đoán: “Có cảm tình với nhau? Mông lung? Tương tư đơn phương? Đang phát triển?”
Tám chín phần mười là vậy, cô kêu to: “Nguy hiểm thật!”
“Nguy hiểm thật” gì cơ? Mộc Đại ngạc nhiên.
“Tôi suýt có ý đồ với anh ấy cô biết không?” Cô giải thích, “Cô nghĩ mà xem, anh ấy đẹp trai, lại cứu tôi, hành lý của tôi rơi xuống nước, nằm viện không có tiền, anh ấy không nói hai lời liền trả tiền, còn nữa, lúc chích máu cho tôi…”
Lúc chích máu, cô vô cùng đau đớn, rưng rưng nhìn kim ba cạnh trong tay La Nhận, La Nhận nói với cô: “Quay đầu sang một bên, đừng nhìn.”
Giọng nói trầm thấp, không trầm bổng, song cũng rất bình tĩnh, cô bỗng giật mình, ngoan ngoãn quay sang một bên.
Cũng may, không bước trên con đường sai trái, nhưng chưa yêu đã thất tình vẫn khiến người ta không kìm được thương cảm, Viêm Hồng Sa ôm ngực: “Tôi muốn nằm một lát, tôi hơi đau lòng, phải năm phút mới ổn định lại được.”
Cô tự biên tự diễn, Mộc Đại vừa bực vừa buồn cười, Viêm Hồng Sa nằm hơn một phút, ai oán quay đầu nhìn Mộc Đại: “Không được, Mộc Đại, cô phải làm cho lòng tôi dễ chịu một chút, tôi không thêm tiền cho cô được không?”
Mộc Đại trừng mắt, đưa tay giữ chặt đầu Viêm Hồng Sa, xoay mặt cô vào tường.
Viêm Hồng Sa gân cổ, phiền muộn nghĩ: Thật là mất cả người cả của.
Đều không dùng tới, bởi lúc La Nhận dừng xe đi về phía này, cô bỗng trợn tròn mắt.
Vì sao La Nhận đóng cửa xe rồi đi thẳng về hướng này? Hồng Sa đâu?
Ý thức trách nhiệm tức khắc trở lại, cô là vệ sỹ mà.
Mộc Đại vội vàng xông tới, ra hiệu bằng tay với với La Nhận, may mà Nhất Vạn Tam cũng qua đây, phiên dịch cho cô: “Cổ họng cô ấy mất tiếng, tạm thời không nói được.”
Câu này nhắc La Nhận nhớ lại cảnh tượng anh trông thấy lúc ấy, trong thân thể nhỏ bé này, quả thật chứa một nguồn năng lượng khổng lồ, một người có thể ngang với ba cái loa.
May mà anh đoán được điều Mộc Đại muốn hỏi: “Bạn em không sao, nhưng phải nghỉ ngơi hai ngày, anh cảm thấy đi qua đi lại không tốt cho chân cô ấy bèn bố trí để cô ấy nằm viện?”
Nằm viện ư? Tuy trong bệnh viện không nguy hiểm, nhưng cô nên ở cạnh Hồng Sa.
Mộc Đại mạnh mẽ trưng dụng di động của Nhất Vạn Tam, gõ yêu cầu của mình cho La Nhận xem.
La Nhận không hiểu: “Vì sao nhất định phải ở cạnh cô ấy? Trong bệnh viện cũng rất khó ngủ, em tạm thời đi theo bọn anh, trên thuyền có chỗ ngủ, hai ngày nữa đón bạn em về cũng như nhau mà.”
Thật là! không nhận tội không được, cô cực kỳ không tình nguyện, trù trừ gõ bốn chữ.
Em là vệ sỹ.
Không ngờ La Nhận lại hỏi cô: “Kiểu vệ sỹ thế nào? Kiểu vệ sỹ được thuê để chuyên môn hỗ trợ kêu cứu sao?”
Mộc Đại bị chọc tức: Cô kêu rất khoa trương ư, sao ai nấy đều nói bóng gió, lấy chuyện kêu cứu mạng ra cười cô? Lúc ấy sống chết trước mắt, huống hồ cô còn không biết bơi!
Rõ là, mặc kệ những người này, thật vô lương tâm!
Mặt cô trầm xuống, cũng không cần La Nhận đỡ, cất bước bỏ đi, còn đi cực kỳ nhanh, biểu đạt ngôn ngữ hình thể “em tức giận” thật chuẩn xác.
Lối dẫn ra ngoài là đoạn đường núi thấp trũng, trên đường hầu như không có xe, Mộc Đại đi được một đoạn, La Nhận lái xe đuổi theo, chậm rãi đi phía sau, đèn xe hắt ra xa, như thể chiếu sáng cho cô.
Mộc Đại thong thả đi hồi lâu, bỗng nhiên dừng bước, quay phắt lại.
Xe cũng nhanh chóng dừng lại, nhìn không rõ khuôn mặt anh sau lớp kính chắn gió, ánh đèn quá sáng, trái lại đâm vào mắt mình, Mộc Đại híp mắt lấy tay che ánh sáng, từ vị trí của La Nhận nhìn qua, toàn thân cô được bao bọc trong ánh sáng, mỗi sợi tóc bay lên đều rõ ràng, tựa như một tinh linh nhỏ xinh đẹp.
La Nhận mỉm cười, mở cửa bên phía cô: “Đại ‘tiêu đầu’, lên xe đi, em biết cô ấy ở bệnh viện nào không?”
Mộc Đại ôm đắc ý nhỏ nhỏ lên xe.
Đường xá xa xôi, La Nhận vừa hay mượn cơ hội này kể cho cô nghe toàn bộ những chuyện xảy ra trong hai ngày qua, chuyện của Nhất Vạn Tam, chuyện mẹ anh ta ôm hũ tro cốt rơi xuống biển, và cả chuyện tộc trưởng già chèo thuyền đãi ngọc trở đầy bài vị rồi bị lật ngược.
Mộc Đại ngẩn ra, nghe một lát, trong đầu bỗng có một sợi dây, chậm rãi xâu chuỗi vài sự việc.
— Cha Nhất Vạn Tam rơi xuống nước trong cuộc tranh giành địa bàn giữa thôn Ngũ Châu và thôn kế bên, tuy việc tộc trưởng già và mọi người thấy chết không cứu rất đáng trách, nhưng những người đãi ngọc là cao thủ dưới nước, ông ấy chết đuối thật, hay bởi dưới nước có thứ gì đó, giống thứ Viêm Hồng Sa gặp được, kẹp lấy ông, nhanh chóng kéo xuống dưới?
— Mẹ Nhất Vạn Tam và tộc trưởng già đều bị lật thuyền trên biển, căn cứ theo miêu tả, vị trí của họ rất giống vị trí lật thuyền của các cô hôm nay, nếu vẫn lá thứ kia làm bậy thì sao?
Càng nghĩ càng thấy có khả năng, hôm nay các cô có thể thoát hiểm, là vì người rơi xuống nước chỉ có Hồng Sa, cô luôn ở trên thuyền liều mình túm, La Nhận và Nhất Vạn Tam lại đến kịp thời, nhưng mẹ Nhất Vạn Tam và tộc trưởng già đều chèo thuyền một mình, tuy trên bờ có đám đông nhìn chăm chú, nhưng sự việc xảy ra vội vàng, không kịp cứu.
La Nhận cũng nghĩ đến điểm này.
“Chúng ta cần liên hệ lại việc này, nếu là sức mạnh của khoá Phượng Hoàng Loan chỉ dẫn chúng ta đến thôn Ngũ Châu, vậy chuyện này nhất định liên quan đến hung giản. Thanh hung giản đầu tiên ở trong cơ thể Sính Đình, anh hoài nghi, thanh thứ hai ở trong con trai già.”
Mộc Đại gật đầu.
Như vậy, rất nhiều chuyện có thể giải thích rõ. Thanh hung giản thứ nhất bám vào cơ thể người, gợi lên ác niệm trong lòng người. Thanh hung giản thứ hai trốn trong vỏ trai, dùng toàn bộ sức mạnh của con trai tạo thành hàng loạt vụ hung án nhân gian.
Thần Côn nói, hung giản là vật sống, khi đó nghe còn lơ mơ, hiện tại trái lại thực sự hiểu được đôi chút. Theo cách nghĩ thông thường, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ khắc chế hung giản, hung giản đáng lý ra phải sợ nước, nhưng nó trốn trong mai trai, trái lại có thể mượn sức mạnh con trai già để đi lại tự nhiên dưới nước.
“Anh đã suy nghĩ cặn kẽ về những vụ án có khả năng liên quan đến thanh hung giản thứ hai, cảm thấy chúng cũng rất phù hợp câu nói kia của Thần Côn – rất ít xảy ra trước đám đông.”
Mới nghe thì thấy khó tin, nghĩ lại cũng rất có lý.
Mấy vụ án thôn Ngũ Châu này, tuy đều là “trước công chúng”, nhưng có nét đặc thù.
Vụ án thứ nhất, người người đều tranh đấu trên thuyền trên biển, con trai lại trốn dưới nước, cách một mặt nước, cũng là hai thế giới. Nó mượn thời cơ cha Nhất Vạn Tam rơi xuống nước, vừa hay kéo ông xuống, do đó người trên bờ thấy cha Nhất Vạn Tam “vùng vẫy dưới nước”.
Vụ án thứ hai và thứ ba, mẹ Nhất Vạn Tam và tộc trưởng già rơi xuống nước, tuy người trên bờ đều nhìn thấy, nhưng họ chỉ nhìn thấy “thuyền lật”, lại không nhìn thấy con trai dưới đáy thuyền, con trai này như thể tàng hình.
Nhưng tình hình lúc này của Mộc Đại lại khác, bởi sau khi Hồng Sa rơi xuống nước, cô túm chặt cô ấy, ngay sau đó có tiếng vang của motor, thuyền của La Nhận đến, kế đó La Nhận lại xuống nước – nhiều người xuống nước, có lẽ con trai cảm nhận được sự nguy hiểm khi bị bại lộ, nhanh chóng buông Viêm Hồng Sa ra, chìm xuống đáy biển.
Do vậy, La Nhận xuống nước, chỉ cứu các cô, thật ra không nhìn thấy con trai già – anh tổng hợp vết thương trên đùi Viêm Hồng Sa, có lẽ còn có một số miêu tả sau khi Hồng Sa tỉnh lại, rồi suy luận ra.
Mộc Đại bỗng nghĩ đến một chuyện, thầm giật mình.
Cô bỏ sót một người, còn có Viêm Cửu Tiêu!
Nếu con trai Viêm Cửu Tiêu nhìn thấy tối đó và con hôm nay đột kích các cô là cùng một con, mà trong video, ông nói “muốn lại gần xem”, lẽ nào lúc tới gần đã xảy ra chuyện gì?
Càng nghĩ càng thấy có khả năng, dù sao tối đó Viêm Cửu Tiêu đi một mình.
Cô vội vàng khua tay ra hiệu mượn di động của La Nhận, soạn chuyện nhà họ Viêm và chuyện của Viêm Cửu Tiêu thành một đoạn thật dài, cô sốt ruột, liên tục gõ sai, không thể không xoá đi viết lại, lúc sắp viết xong, thân xe dừng lại.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, là một quán cơm bình dân.
La Nhận nói: “Lát nữa đến bệnh viện, trước mắt cứ xuống xe ăn chút gì đã.”
Lúc này Mộc Đại mới phát hiện mình đã rất đói bụng, cả ngày hôm nay, hết đi đường lại ngâm mình dưới nước, cô cũng quên luôn chuyện ăn uống.
***
Vào quán ăn ngồi xuống, Mộc Đại tiếp tục chăm chú soạn tin nhắn, việc gọi món ăn giao cả cho La Nhận, viết xong ngẩng đầu lên, La Nhận lại không ở đối diện, mà đang đứng ở cửa bếp, nói gì đó với bà chủ.
Chờ anh nói xong trở lại, Mộc Đại vội đưa di động cho anh.
La Nhận đọc lần lượt, vẻ mặt có chút ngưng tụ, một lúc sau, anh đặt di động xuống, ngón tay gõ nhẹ góc bàn.
Đồ ăn được bưng lên, La Nhận nói: “Ăn cơm trước đã.”
Nói ra có lẽ sẽ ảnh hưởng cơn thèm ăn, cứ chờ cô ăn xong rồi nói sau.
Đồ ăn đều thanh đạm, nhưng Mộc Đại nuốt không trôi, cô ăn từng miếng nhỏ một, thỉnh thoảng phải uống nước canh cho dễ nuốt – lúc ấy cô rốt cuộc kêu như thế nào? Khi đó, bản thân cô cực kỳ căng thẳng, hiện tại nhớ lại, không hề có chút ấn tượng nào, sao La Nhận không quay video cho cô xem, có lẽ cũng có giá trị kỷ niệm lắm chứ.
Lúc gần ăn xong, La Nhận mới mở lời.
“Sau này, thi thể của cha mẹ Nhất Vạn Tam và cả tộc trưởng già đều được vớt lên, nói cách khác, nếu thật sự do con trai kia tác quái, nó hại người, nhưng không… Ăn thịt người. Muốn biết Viêm Cửu Tiêu có gặp chuyện không may hay không, còn phải xuống đáy biển tìm kiếm.”
Do đó, thi thể của Viêm Cửu Tiêu có khả năng ở đáy biển?
Mộc Đại bất giác rùng mình.
Bà chủ quán cơm tới đây, trong tay cầm một hộp nhựa, Mộc Đại còn tưởng là đóng gói cho Viêm Hồng Sa, nào ngờ bà chủ nhìn cô cười: “Cô gái kêu rách cổ họng là cháu đúng không?”
Được rồi, ngay cả bà chủ quán cơm cũng biết, Mộc Đại trừng mắt nhìn La Nhận: Chẳng phải anh có tiền sao? Đến đài trung ương làm quảng cáo, bảo người ta là em sợ chết, kêu cứu mạng đến mức mất giọng, cám ơn anh đã giúp em nổi tiếng.
Bà chủ đưa hộp cơm trong tay cho cô: “Đây là phương thuốc dân gian chỗ chúng tôi, ngân nhĩ trộn dấm, mỗi ngày cháu ăn một ít, không quá hai ngày là đỡ. Trước kia có người kêu trên biển, cổ họng rách, ăn món này thay cơm đấy.”
Vậy ư, Mộc Đại ngượng ngùng, nhanh chóng nhận lấy.
***
Lúc đến bệnh viện cũng đã khuya, Viêm Hồng Sa còn chưa ngủ, nằm trên giường xem tạp chí lưu lại cho bệnh nhân, chợt thấy Mộc Đại tiến vào, mừng rỡ, ngồi bật dậy, thật chẳng giống một “bệnh nhân” cần tĩnh dưỡng chút nào.
Cô bày tỏ lòng biết ơn với Mộc Đại: “Tuy bị sặc gần chết, nhưng tôi còn nhớ, lúc đó cô túm lấy tôi, nhất quyết không buông, cảm động chết mất, khi ấy tôi nghĩ, có chết, tôi cũng báo mộng cho ông nội, bảo ông thêm tiền cho cô.”
Sống sót sau tai nạn, Viêm Hồng Sa bô bô một tràng, quả thật như một chiếc máy hát, cảm ơn Mộc Đại xong lại cảm ơn La Nhận, ý chính là: Trả thêm tiền!
Mộc Đại thầm nghĩ, không nói được cũng rất tốt, cô sẽ không cần khách sáo từ chối “Không cần, không cần”, mà tươi cười, như thể cổ vũ Viêm Hồng Sa thêm tiền.
La Nhận tới hỏi ý kiến Viêm Hồng Sa, điều kiện của bệnh viện này bình thường, mùi lại nồng, Viêm Hồng Sa vừa nghe được đi, giơ hai tay tán thành, nếu không vì chân còn đau, e rằng cũng giơ lên.
La Nhận muốn đi chuẩn bị một chút, dặn Mộc Đại đừng đi lung tung, lúc anh dặn dò, Viêm Hồng Sa lắc lư qua lại bên cạnh nhìn, La Nhận vừa đi, cô túm ngay lấy Mộc Đại hỏi: “Anh ấy là ai, hai người quen nhau à? Lúc đó cô nói muốn gọi điện thoại nhờ người giúp đỡ, chính là gọi cho anh ấy sao?”
Mộc Đại gật đầu.
“Anh ấy có quan hệ gì với cô, người yêu à?”
Vẫn chưa tính thì phải, dù sao lần ấy cô không đồng ý, sau đó…
Sau buổi tán gẫu tối nọ, ngay sau đó lại xảy ra chuyện Sính Đình bị ám lần nữa, giữa cô và La Nhận cứ có cảm giác không tiến triển mà còn lùi lại.
Nhưng La Nhận vẫn đối xử với cô không giống những người khác, đúng không?!
Mộc Đại cụp mắt, không gật đầu, cũng chẳng lắc đầu.
Viêm Hồng Sa tự đoán: “Có cảm tình với nhau? Mông lung? Tương tư đơn phương? Đang phát triển?”
Tám chín phần mười là vậy, cô kêu to: “Nguy hiểm thật!”
“Nguy hiểm thật” gì cơ? Mộc Đại ngạc nhiên.
“Tôi suýt có ý đồ với anh ấy cô biết không?” Cô giải thích, “Cô nghĩ mà xem, anh ấy đẹp trai, lại cứu tôi, hành lý của tôi rơi xuống nước, nằm viện không có tiền, anh ấy không nói hai lời liền trả tiền, còn nữa, lúc chích máu cho tôi…”
Lúc chích máu, cô vô cùng đau đớn, rưng rưng nhìn kim ba cạnh trong tay La Nhận, La Nhận nói với cô: “Quay đầu sang một bên, đừng nhìn.”
Giọng nói trầm thấp, không trầm bổng, song cũng rất bình tĩnh, cô bỗng giật mình, ngoan ngoãn quay sang một bên.
Cũng may, không bước trên con đường sai trái, nhưng chưa yêu đã thất tình vẫn khiến người ta không kìm được thương cảm, Viêm Hồng Sa ôm ngực: “Tôi muốn nằm một lát, tôi hơi đau lòng, phải năm phút mới ổn định lại được.”
Cô tự biên tự diễn, Mộc Đại vừa bực vừa buồn cười, Viêm Hồng Sa nằm hơn một phút, ai oán quay đầu nhìn Mộc Đại: “Không được, Mộc Đại, cô phải làm cho lòng tôi dễ chịu một chút, tôi không thêm tiền cho cô được không?”
Mộc Đại trừng mắt, đưa tay giữ chặt đầu Viêm Hồng Sa, xoay mặt cô vào tường.
Viêm Hồng Sa gân cổ, phiền muộn nghĩ: Thật là mất cả người cả của.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.