Chương 89: Chương 24
Vĩ Ngư
04/06/2019
Sau đó, đôi môi tái nhợt của bà hơi mấp máy, trong hang động vang lên một thứ giọng trầm trầm quái dị.
Đó là một âm thanh rất khó để miêu tả, nếu không phải đã được nghe kể từ trước, Mộc Đại cũng không thể nào liên tưởng được loại âm thanh này với việc truyền tin tức – nó cứ như là âm thanh tự nhiên vốn có trong núi vậy, như cây rung rinh, như lá xào xạc, như chim bay qua, như côn trùng gáy.
Như một đặc vụ tài ba, hoàn toàn không hề bộc lộ khí chất mãnh liệt hay tư thái oai hùng như trong phim ảnh mà diện mạo của họ mờ nhạt đến mức, họ quanh quẩn trước mặt bạn ba bốn lượt rồi bạn vẫn không nhớ nổi gương mặt của họ.
Âm thanh này cũng giống như vậy, hoàn toàn không gây chú ý.
Cổ họng Mộc Đại hơi khô rát, cô đưa tay chọc chọc Viêm Hồng Sa: “Người rừng có lẽ sắp tới, chú ý chút.”
Viêm Hồng Sa nói: “Tới thì tới, tôi còn sợ nó không tới ấy chứ.”
Lúc nói câu này, mắt cô sáng quắc dọa người, môi mím lại thành một đường thẳng cố chấp.
Ba người yên lặng chờ một lúc, ngạc nhiên là, chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Trong đầu Mộc Đại bỗng hiện lên một suy nghĩ: Họ không nghe ra được người phụ nữ nói gì, nhưng hẳn là bà không hề chỉ kêu mỗi “Cứu!”, có khi nào bà đang chỉ đạo nữ người rừng làm gì, như thế nào không?
Cô vội nói ý nghĩ này với La Nhận.
La Nhận nói, khả năng thì có, nhưng hiện giờ đã chớm ở vào thời điểm cháy nhà ra mặt chuột rồi, nói cách khác thì chỉ còn lại một cuộc giáp lá cà thực sự, có muốn chơi thủ đoạn cũng chẳng có mấy chỗ mà chơi.
Anh ngồi xổm xuống cạnh người phụ nữ: “Bọn tôi nghe không hiểu bà nói gì, nhưng bà cũng từng là người, nhất định là nghe hiểu được tôi nói gì – chúng tôi có hai người bạn, mất tích trong núi, muốn nhờ bà giúp bọn tôi tìm.”
Quần áo trên người người phụ nữ đã không còn nhìn ra màu sắc ban đầu nữa, có chỗ rách thành từng vệt, có chỗ buộc túm lại, cồm cộm. Bà nhìn La Nhận chằm chằm, tròng mắt di chuyển, dời ánh mắt lên Viêm Hồng Sa, rồi lại sang Mộc Đại, sâm nghiêm đến đáng sợ, khiến Mộc Đại phải thấy mất tự nhiên.
Cô kéo Viêm Hồng Sa đi ra ngoài, nửa là để tránh đi, nửa là để trông chừng, đề phòng người rừng đột ngột đột ngột xuất hiện.
Lát sau, La Nhận đi ra, hỏi ý kiến hai người: Trời bắt đầu tối rồi, qua đêm trong hang động không ổn lắm, muốn canh gác ở đây hay là trở về trước?
Viêm Hồng Sa tỏ ra thế nào cũng được, Mộc Đại ngẫm nghĩ rồi nói: “Về cũng chẳng có gì ăn, cứ ở đây canh giữ là được, bằng không…còn phải cõng người phụ nữ kia quay về chắc? Phiền chết.”
Cũng được, La Nhận nhìn chung quanh một lượt, nói: “Mọi người chịu khó một chút, đêm đừng ngủ, nhóm lửa lên, càng lớn càng tốt.”
***
Trời càng lúc càng tối.
Lửa đốt rất lớn, buổi tối nổi gió, may là thổi về hướng ngược lại, không bạt khói vào động. Cả đám di dời ra gần cửa động, túm tụm lại mọt chỗ, lúc lúc lại thêm củi vào lửa, thỉnh thoảng quay sang liếc nhìn người phụ nữ nằm yên trên đất.
Bà không giãy giụa nữa, nằm im, lớp hổ phách màu son trên cổ được ánh lửa rọi vào phản chiếu ra thứ ánh sáng nhàn nhạt.
Mộc Đại hơi rầu rĩ, bó gối nhìn ngọn lửa.
Người rừng có đến không? Có đưa Tào Nghiêm Hoa và Một Vạn Ba tới không? Nếu hai người họ không bị người rừng bắt, vậy thì tại sao lại không có chút tung tích nào như vậy?
Cô nghiêng đầu nhìn La Nhận: “Anh nói xem, người rừng ở gần đây chứ?”
La Nhận gật đầu: “Dựa theo cách người phụ nữ kia liên lạc với người rừng mà nói, hẳn là gần, cách quá xa, người rừng chưa chắc có thể nghe được.”
Mộc Đại lẩm bẩm: “Vậy thì chắc Tào Nghiêm Hoa và Một Vạn Ba cũng ở gần đây nhỉ, nếu quả thật là bị người rừng bắt, đã mấy ngày rồi, cũng không biết thế nào, có khi đã sợ chết hay đói lả đi rồi không chừng, cụt tay cụt chân cũng có khả năng.”
La Nhận trầm mặc, chợt nghĩ tới điều gì, nói: “Mộc Đại, thổi còi một tiếng đi.”
***
Hiện giờ Tào Nghiêm Hoa đang lo lắng không yên.
Vốn là, mọi chuyện tiển triển rất thuận lợi, tối qua, tài năng của Một Vạn Ba đã chinh phục được nữ người rừng, sau một khoảng thời gian giao lưu nghệ thuật dài thật dài thì mọi người đều yên bình ai ngủ người nấy trong bầu không khí ngập tràn tình hữu nghị, sáng nay, người rừng ra ngoài một chuyến, lúc trở lại, ngoài táo dại còn cho hai người họ mỗi người một qua lê chua loét.
Một Vạn Ba nhận được sự cổ vũ, lại lục tục vẽ thêm không ít thứ nữa, bát này, TV này, xe này, nói chung toàn là những thứ người rừng chưa từng nhìn thấy, lợi dụng cơ hội lúc người anh em Tam Tam thu hút sự chú ý của nữ người rừng, Tào Nhiêm Hoa ngồi chồm hổm một góc phía sau, cầm một viên sỏi, lặng lẽ khắc chữ lên những hòn đá nhỏ nhỏ lượm được trên mặt đất.
Khắc “Cứu mạng” rồi vung tay lên, hòn đá nhỏ bay ra khỏi cửa động, nữ người rừng đến đầu cũng chẳng buồn quay lại.
Lại khắc “SOS”, vung tay, hòn đá nhỏ lại bay ra khỏi cửa động.
Hai hòn đá đều quá nhỏ, không thể khắc chữ gì quá dài quá phức tạp, Tào Nghiêm Hoa ngẫu hứng sáng tác, lặng lẽ thầm nhủ trong bụng.
Anh Tiểu La, em tiểu sư phụ, em phú bà nữa, ba người để ý kĩ hơn chút đi, nhất định sẽ nhìn thấy mà…
Không biết đến lần ném đá thứ mấy, cánh tay đang vung lên chợt khựng lại.
Gã trông thấy, xa xa trong rừng, có làn khói nhàn nhạt bay lên, như đang nhóm lửa.
Đang khó hiểu, nữ người rừng đột nhiên đứng bật dậy.
Tào Nghiêm Hoa còn tưởng là hành vi tình báo của mình đã bị lộ, sợ đến độ lông tóc toàn thân sở hết cả lên, người rừng lại không để ý đến gã, vội vàng nhảy từ cửa động xuống dưới.
Tào Nghiêm Hoa không hiểu ra sao, hỏi Một Vạn Ba, hắn cũng không nghĩ ra, nhưng đoán là, nhìn dáng vẻ của nữ người rừng lúc ấy, đột nhiên quay đầu, như đang nghe gì đó.
Tào Nghiêm Hoa hoang mang nói, Tôi có nghe thấy gì đâu.
Có điều, rất nhanh sau đó nữ người rừng trở lại.
Lúc này, trông nó có vẻ khá nôn nóng, cũng không vẽ vời gì hết mà phồng mang trợn mắt, mũi phun khí phì phì, như đột ngột nhận thấy có động tĩnh gì, chợt ngẩng phắt đầu, nhe hàm răng trắng nhởn ra, như muốn xông tới cắn xé.
Tào Nghiêm Hoa và Một Vạn Ba sợ đến mức hơi thở cũng teo lại.
Sau đó, trời tối.
Trong hang động bốc lên một ngọn lửa nhỏ, ánh mắt nữ người rừng đảo qua đảo lại giữa Một Vạn Ba và Tào Nghiêm Hoa.
Tào Nghiêm Hoa sợ mất mật, da đầu tê rần, gã cảm thấy mình có thể xem hiểu ánh mắt đó, rõ ràng là đang muốn nói: Có hai thằng béo thằng gầy, hai thằng đều ngọt làm lông thằng nào? Làm lông thằng mập cho tao! Tao nấu tao nướng tao xào tao ăn! (Xin cụ Tô hãy thứ lỗi cho sự nhây lầy của con ahuhu Con thật sự không kìm lòngđược:(((((((()
Đúng lúc đó, gã chợt nghe tiếng còi vút lên.
Tiếng còi này xa thẳm, cách một khoảng lại vọng tới, hơn nữa rất có nhịp điệu, nếu nghe kĩ thì rất giống với bài hát gã ngâm nga hôm đầu tiên vào núi.
Tiến về phía trước, tiến về phía trước…
Đó là anh Tiểu La!
Tào Nghiêm Hoa kích động tột độ, đang nghĩ cách bảo với Một Vạn Ba, trên đầu bỗng tối sầm lại, ngay sau đó, cả người bị nữ người rừng cắp dưới nách, lao vụt ra ngoài.
Nguy rồi!
Làm lông thằng mập cho tao!
Trong lòng Tào Nghiêm Hoa dậy lên một cảm giác bi tráng khó hiểu, dù sao cũng sắp chết rồi, gã dùng hết sức bình sinh hét lên: “Tam Tam, tôi tiêu rồi, tôi sẽ đồng quy vu tận với nó! Cậu phải nắm chặt lấy cơ hội này chạy đi đó!”
Chưa nói dứt, cái tay lông lá bịt tới, nhất thời giọng nói tắt ngóm, gã trợn mắt nhìn, thấy Một Vạn Ba đang tựa bên cửa động, bóng người càng lúc càng nhỏ.
Tào Nghiêm Hoa không thèm đếm xỉa gì nữa, tinh thần bất khuất chợt bùng lên.
Gã nghĩ, có chết cũng phải chết cho thật vẻ vang, ông đây muốn anh dũng đấu với người rừng, tạo cơ hội sống sót cho Tam Tam.
Tiếng gió vùn vụt, Tào Nghiêm Hoa duỗi chân ra đá mạnh, chân chỉ toàn đạp vào không khí, lại dùng cùi chỏ thụi, thụi một cái va vào da thịt chắc nịch.
Nó chắc chắn là không thấy đau, không phải trước đó từng trúng đạn sao, cũng đâu thấy nó cà nhắc bước nào đâu?
Trúng đạn?
Tim Tào Nghiêm Hoa giật thót, gã nhớ là, trên đầu gối nữ người rừng đúng là có một vết máu, là chân nào nhỉ?
Toàn thân gã sướng rơn, cúi đầu xuống dưới dưới, hai tay duỗi hết cỡ gắng thò xuống, sờ vào lớp lông dày, hình như có một chỗ lõm xuống, hình như có kết vảy, Tào Nghiêm Hoa không chút nghĩ ngợi, rờ tay bấm mạnh lên vết lõm một cái.
Đừng chỉ thấy tay gã to bè ngắn ngủn toàn thịt là thịt, đôi tay này có sức thật đấy, luyện tay trộm mà, phải nhanh chuẩn ác.
Có vẻ như tìm đúng chỗ rồi, người rừng bị đau rên lên một tiếng, bước chân lảo đảo, cắp theo cả Tào Nghiêm Hoa ngã lăn ra đất, miệng được buông ra, không khí cuối cùng cũng vào được phổi, Tào Nghiêm Hoa lạc giọng gào lên: “Cứu tôi với!”
***
Mộc Đại vốn hơi gà gật, đột nhiên giật nảy mình, kêu lên: “Là Tào Nghiêm Hoa!”
La Nhận đứng bật dậy, cầm dao bầu, nói: “Để anh!”
Anh nhanh chóng biến mất về phía âm thanh vọng tới.
Mộc Đại đứng yên tại chỗ, cảm thấy tay chân lành lạnh, hốc mắt lại bỗng nóng lên: Tào Nghiêm Hoa còn sống.
Lát sau, trong rừng vang lên tiếng gào của người rừng, người phụ nữ trong động như cảm nhận được điều gì, gắng hết sức lăn người ra ngoài động. Trán Mộc Đại rịn mồ hôi, nếu không phải ở đây cũng cần người, cô rất muốn chạy ra ngoài tiếp ứng cho La Nhận.
Viêm Hồng Sa nhìn ra tâm tư của Mộc Đại, nghĩ ngợi đôi chốc rồi rút từ trong đống lửa ra một cây đuốc: “Mộc Đại, ở đây cũng quan trọng, võ công của cô giỏi hơn tôi, tôi đi giúp La Nhận, ít nhất thì cũng có thể chiếu sáng cho anh ấy.”
Mộc Đại nói: “Được, cô đi đi.”
Viêm Hồng Sa rời đi, tim Mộc Đại thình thình loạn nhịp, đi tới đi lui tại chỗ, cảm giác chỉ có thể chờ đợi không thể tham gia này thật sự là siêu khó chịu.
Vô tình liếc mắt, thấy người phụ nữ sắp ra tới đây, trong mắt bà lóe lên ánh sáng khiếp người.
Mộc Đại không muốn để ý đến bà, nhưng bà vẫn tiếp tục lăn ra ngoài, chỉ chốc nữa là lăn tới đống lửa, Mộc Đại không thể không đi qua túm lấy tay bà lại, người phụ nữ kia nằm úp sấp hướng mặt ra phía trước, căng người ra sức giãy giụa, Mộc Đại phát cáu trong lòng, tăng thêm sức lực.
Đúng lúc đó, toàn thân người phụ nữ bỗng nhiên rũ người thoát lực, thế này rất giống như đạp phải khoảng không, hoặc như sức nặng ngàn cân bị bốn lạng bạt mất, Mộc Đại bị bất ngờ, kéo theo cả người phụ nữ ngã ngửa ra sau, người phụ nữ nằm lên người cô, vội vươn đầu cúi về phía cô, dáng vẻ cứ như muốn hôn sau tai cô.
Mộc Đại buồn nôn, đang định đẩy ra, cổ người phụ nữ kia chợt sáng lên, tựa như La Nhận từng nói, xoắn xuýt như một đống dây nhợ, là chữ “Điếu” giáp cốt văn.
Mộc Đại cảm thấy không ổn, nhưng chuyện xảy ra quá nhanh.
Lớp hổ phách son kia bỗng kéo ra thành một lớp mỏng, thể tích không thay đổi, độ dày giảm xuống, chiều dài và chiều rộng tăng lên, vốn đang bọc trên cổ người phụ nữ kia thì thình lình, giãn ra thành một mảng lớn mỏng như cánh ve, nháy mắt bao lấy mặt cô, tựa như màng bọc thực phẩm vậy, bao kín tai mắt miệng mũi của cô.
Trước mắt tức khắc chỉ toàn là màu son hổ phách, Mộc Đại muốn hít thở, nhưng không khí chớp mắt đã sắp cạn.
Cách một lớp hổ phách, cô nhìn thấy khuôn mặt mơ hồ của người phụ nữ kia, e rằng không phải người phụ nữ mơ hồ, mà là ý thức của cô trở nên mơ hồ.
Sắp chết rồi sao?
Hai tay Mộc Đại quơ loạn, bám lấy mặt đất, lại túm lấy sau lưng người phụ nữ kia, không biết quờ quạng đến lần thứ mấy, bỗng vớ được thứ gì.
Là dao găm!
Dao găm của La Nhận.
Bảo sao lúc mới vào động, khi người phụ nữ chuyển động cơ thể, thi thoảng cô lại nghe thấy tiếng kim loại quét lên vách đá, lúc đó La Nhận đã dùng con dao này phi vào lưng người phụ nữ, mà người phụ nữ này đến giờ vẫn không rút dao ra.
Mộc Đại rút dao ra, từ phía sau đâm vào cổ người phụ nữ, ra sức vạch thẳng một vết thủng thông xuống dưới, lại vận thêm sức, lớp bọc bao kín miệng mũi của cô cũng rách toạc.
Không khí cuối cùng cũng ập vào phổi, Mộc Đại ho sù sụ nằm trên đất, tay phải vung lên, lớp hổ phách bị cô ném vào đống lửa.
Trong ngọn lửa, mảng da hổ phách trải rộng ra, chữ “Điếu” màu đỏ sẫm hiện lên, nét bút phức tạp, lộ ra ánh lửa, có phầm u ám kỳ dị.
Mộc Đại nhặt mấy cành cây lên, ném vào, thêm củi.
Nói: “Mày cứ ngoan ngoãn thiêu trong đó một lúc đi.”
Đó là một âm thanh rất khó để miêu tả, nếu không phải đã được nghe kể từ trước, Mộc Đại cũng không thể nào liên tưởng được loại âm thanh này với việc truyền tin tức – nó cứ như là âm thanh tự nhiên vốn có trong núi vậy, như cây rung rinh, như lá xào xạc, như chim bay qua, như côn trùng gáy.
Như một đặc vụ tài ba, hoàn toàn không hề bộc lộ khí chất mãnh liệt hay tư thái oai hùng như trong phim ảnh mà diện mạo của họ mờ nhạt đến mức, họ quanh quẩn trước mặt bạn ba bốn lượt rồi bạn vẫn không nhớ nổi gương mặt của họ.
Âm thanh này cũng giống như vậy, hoàn toàn không gây chú ý.
Cổ họng Mộc Đại hơi khô rát, cô đưa tay chọc chọc Viêm Hồng Sa: “Người rừng có lẽ sắp tới, chú ý chút.”
Viêm Hồng Sa nói: “Tới thì tới, tôi còn sợ nó không tới ấy chứ.”
Lúc nói câu này, mắt cô sáng quắc dọa người, môi mím lại thành một đường thẳng cố chấp.
Ba người yên lặng chờ một lúc, ngạc nhiên là, chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Trong đầu Mộc Đại bỗng hiện lên một suy nghĩ: Họ không nghe ra được người phụ nữ nói gì, nhưng hẳn là bà không hề chỉ kêu mỗi “Cứu!”, có khi nào bà đang chỉ đạo nữ người rừng làm gì, như thế nào không?
Cô vội nói ý nghĩ này với La Nhận.
La Nhận nói, khả năng thì có, nhưng hiện giờ đã chớm ở vào thời điểm cháy nhà ra mặt chuột rồi, nói cách khác thì chỉ còn lại một cuộc giáp lá cà thực sự, có muốn chơi thủ đoạn cũng chẳng có mấy chỗ mà chơi.
Anh ngồi xổm xuống cạnh người phụ nữ: “Bọn tôi nghe không hiểu bà nói gì, nhưng bà cũng từng là người, nhất định là nghe hiểu được tôi nói gì – chúng tôi có hai người bạn, mất tích trong núi, muốn nhờ bà giúp bọn tôi tìm.”
Quần áo trên người người phụ nữ đã không còn nhìn ra màu sắc ban đầu nữa, có chỗ rách thành từng vệt, có chỗ buộc túm lại, cồm cộm. Bà nhìn La Nhận chằm chằm, tròng mắt di chuyển, dời ánh mắt lên Viêm Hồng Sa, rồi lại sang Mộc Đại, sâm nghiêm đến đáng sợ, khiến Mộc Đại phải thấy mất tự nhiên.
Cô kéo Viêm Hồng Sa đi ra ngoài, nửa là để tránh đi, nửa là để trông chừng, đề phòng người rừng đột ngột đột ngột xuất hiện.
Lát sau, La Nhận đi ra, hỏi ý kiến hai người: Trời bắt đầu tối rồi, qua đêm trong hang động không ổn lắm, muốn canh gác ở đây hay là trở về trước?
Viêm Hồng Sa tỏ ra thế nào cũng được, Mộc Đại ngẫm nghĩ rồi nói: “Về cũng chẳng có gì ăn, cứ ở đây canh giữ là được, bằng không…còn phải cõng người phụ nữ kia quay về chắc? Phiền chết.”
Cũng được, La Nhận nhìn chung quanh một lượt, nói: “Mọi người chịu khó một chút, đêm đừng ngủ, nhóm lửa lên, càng lớn càng tốt.”
***
Trời càng lúc càng tối.
Lửa đốt rất lớn, buổi tối nổi gió, may là thổi về hướng ngược lại, không bạt khói vào động. Cả đám di dời ra gần cửa động, túm tụm lại mọt chỗ, lúc lúc lại thêm củi vào lửa, thỉnh thoảng quay sang liếc nhìn người phụ nữ nằm yên trên đất.
Bà không giãy giụa nữa, nằm im, lớp hổ phách màu son trên cổ được ánh lửa rọi vào phản chiếu ra thứ ánh sáng nhàn nhạt.
Mộc Đại hơi rầu rĩ, bó gối nhìn ngọn lửa.
Người rừng có đến không? Có đưa Tào Nghiêm Hoa và Một Vạn Ba tới không? Nếu hai người họ không bị người rừng bắt, vậy thì tại sao lại không có chút tung tích nào như vậy?
Cô nghiêng đầu nhìn La Nhận: “Anh nói xem, người rừng ở gần đây chứ?”
La Nhận gật đầu: “Dựa theo cách người phụ nữ kia liên lạc với người rừng mà nói, hẳn là gần, cách quá xa, người rừng chưa chắc có thể nghe được.”
Mộc Đại lẩm bẩm: “Vậy thì chắc Tào Nghiêm Hoa và Một Vạn Ba cũng ở gần đây nhỉ, nếu quả thật là bị người rừng bắt, đã mấy ngày rồi, cũng không biết thế nào, có khi đã sợ chết hay đói lả đi rồi không chừng, cụt tay cụt chân cũng có khả năng.”
La Nhận trầm mặc, chợt nghĩ tới điều gì, nói: “Mộc Đại, thổi còi một tiếng đi.”
***
Hiện giờ Tào Nghiêm Hoa đang lo lắng không yên.
Vốn là, mọi chuyện tiển triển rất thuận lợi, tối qua, tài năng của Một Vạn Ba đã chinh phục được nữ người rừng, sau một khoảng thời gian giao lưu nghệ thuật dài thật dài thì mọi người đều yên bình ai ngủ người nấy trong bầu không khí ngập tràn tình hữu nghị, sáng nay, người rừng ra ngoài một chuyến, lúc trở lại, ngoài táo dại còn cho hai người họ mỗi người một qua lê chua loét.
Một Vạn Ba nhận được sự cổ vũ, lại lục tục vẽ thêm không ít thứ nữa, bát này, TV này, xe này, nói chung toàn là những thứ người rừng chưa từng nhìn thấy, lợi dụng cơ hội lúc người anh em Tam Tam thu hút sự chú ý của nữ người rừng, Tào Nhiêm Hoa ngồi chồm hổm một góc phía sau, cầm một viên sỏi, lặng lẽ khắc chữ lên những hòn đá nhỏ nhỏ lượm được trên mặt đất.
Khắc “Cứu mạng” rồi vung tay lên, hòn đá nhỏ bay ra khỏi cửa động, nữ người rừng đến đầu cũng chẳng buồn quay lại.
Lại khắc “SOS”, vung tay, hòn đá nhỏ lại bay ra khỏi cửa động.
Hai hòn đá đều quá nhỏ, không thể khắc chữ gì quá dài quá phức tạp, Tào Nghiêm Hoa ngẫu hứng sáng tác, lặng lẽ thầm nhủ trong bụng.
Anh Tiểu La, em tiểu sư phụ, em phú bà nữa, ba người để ý kĩ hơn chút đi, nhất định sẽ nhìn thấy mà…
Không biết đến lần ném đá thứ mấy, cánh tay đang vung lên chợt khựng lại.
Gã trông thấy, xa xa trong rừng, có làn khói nhàn nhạt bay lên, như đang nhóm lửa.
Đang khó hiểu, nữ người rừng đột nhiên đứng bật dậy.
Tào Nghiêm Hoa còn tưởng là hành vi tình báo của mình đã bị lộ, sợ đến độ lông tóc toàn thân sở hết cả lên, người rừng lại không để ý đến gã, vội vàng nhảy từ cửa động xuống dưới.
Tào Nghiêm Hoa không hiểu ra sao, hỏi Một Vạn Ba, hắn cũng không nghĩ ra, nhưng đoán là, nhìn dáng vẻ của nữ người rừng lúc ấy, đột nhiên quay đầu, như đang nghe gì đó.
Tào Nghiêm Hoa hoang mang nói, Tôi có nghe thấy gì đâu.
Có điều, rất nhanh sau đó nữ người rừng trở lại.
Lúc này, trông nó có vẻ khá nôn nóng, cũng không vẽ vời gì hết mà phồng mang trợn mắt, mũi phun khí phì phì, như đột ngột nhận thấy có động tĩnh gì, chợt ngẩng phắt đầu, nhe hàm răng trắng nhởn ra, như muốn xông tới cắn xé.
Tào Nghiêm Hoa và Một Vạn Ba sợ đến mức hơi thở cũng teo lại.
Sau đó, trời tối.
Trong hang động bốc lên một ngọn lửa nhỏ, ánh mắt nữ người rừng đảo qua đảo lại giữa Một Vạn Ba và Tào Nghiêm Hoa.
Tào Nghiêm Hoa sợ mất mật, da đầu tê rần, gã cảm thấy mình có thể xem hiểu ánh mắt đó, rõ ràng là đang muốn nói: Có hai thằng béo thằng gầy, hai thằng đều ngọt làm lông thằng nào? Làm lông thằng mập cho tao! Tao nấu tao nướng tao xào tao ăn! (Xin cụ Tô hãy thứ lỗi cho sự nhây lầy của con ahuhu Con thật sự không kìm lòngđược:(((((((()
Đúng lúc đó, gã chợt nghe tiếng còi vút lên.
Tiếng còi này xa thẳm, cách một khoảng lại vọng tới, hơn nữa rất có nhịp điệu, nếu nghe kĩ thì rất giống với bài hát gã ngâm nga hôm đầu tiên vào núi.
Tiến về phía trước, tiến về phía trước…
Đó là anh Tiểu La!
Tào Nghiêm Hoa kích động tột độ, đang nghĩ cách bảo với Một Vạn Ba, trên đầu bỗng tối sầm lại, ngay sau đó, cả người bị nữ người rừng cắp dưới nách, lao vụt ra ngoài.
Nguy rồi!
Làm lông thằng mập cho tao!
Trong lòng Tào Nghiêm Hoa dậy lên một cảm giác bi tráng khó hiểu, dù sao cũng sắp chết rồi, gã dùng hết sức bình sinh hét lên: “Tam Tam, tôi tiêu rồi, tôi sẽ đồng quy vu tận với nó! Cậu phải nắm chặt lấy cơ hội này chạy đi đó!”
Chưa nói dứt, cái tay lông lá bịt tới, nhất thời giọng nói tắt ngóm, gã trợn mắt nhìn, thấy Một Vạn Ba đang tựa bên cửa động, bóng người càng lúc càng nhỏ.
Tào Nghiêm Hoa không thèm đếm xỉa gì nữa, tinh thần bất khuất chợt bùng lên.
Gã nghĩ, có chết cũng phải chết cho thật vẻ vang, ông đây muốn anh dũng đấu với người rừng, tạo cơ hội sống sót cho Tam Tam.
Tiếng gió vùn vụt, Tào Nghiêm Hoa duỗi chân ra đá mạnh, chân chỉ toàn đạp vào không khí, lại dùng cùi chỏ thụi, thụi một cái va vào da thịt chắc nịch.
Nó chắc chắn là không thấy đau, không phải trước đó từng trúng đạn sao, cũng đâu thấy nó cà nhắc bước nào đâu?
Trúng đạn?
Tim Tào Nghiêm Hoa giật thót, gã nhớ là, trên đầu gối nữ người rừng đúng là có một vết máu, là chân nào nhỉ?
Toàn thân gã sướng rơn, cúi đầu xuống dưới dưới, hai tay duỗi hết cỡ gắng thò xuống, sờ vào lớp lông dày, hình như có một chỗ lõm xuống, hình như có kết vảy, Tào Nghiêm Hoa không chút nghĩ ngợi, rờ tay bấm mạnh lên vết lõm một cái.
Đừng chỉ thấy tay gã to bè ngắn ngủn toàn thịt là thịt, đôi tay này có sức thật đấy, luyện tay trộm mà, phải nhanh chuẩn ác.
Có vẻ như tìm đúng chỗ rồi, người rừng bị đau rên lên một tiếng, bước chân lảo đảo, cắp theo cả Tào Nghiêm Hoa ngã lăn ra đất, miệng được buông ra, không khí cuối cùng cũng vào được phổi, Tào Nghiêm Hoa lạc giọng gào lên: “Cứu tôi với!”
***
Mộc Đại vốn hơi gà gật, đột nhiên giật nảy mình, kêu lên: “Là Tào Nghiêm Hoa!”
La Nhận đứng bật dậy, cầm dao bầu, nói: “Để anh!”
Anh nhanh chóng biến mất về phía âm thanh vọng tới.
Mộc Đại đứng yên tại chỗ, cảm thấy tay chân lành lạnh, hốc mắt lại bỗng nóng lên: Tào Nghiêm Hoa còn sống.
Lát sau, trong rừng vang lên tiếng gào của người rừng, người phụ nữ trong động như cảm nhận được điều gì, gắng hết sức lăn người ra ngoài động. Trán Mộc Đại rịn mồ hôi, nếu không phải ở đây cũng cần người, cô rất muốn chạy ra ngoài tiếp ứng cho La Nhận.
Viêm Hồng Sa nhìn ra tâm tư của Mộc Đại, nghĩ ngợi đôi chốc rồi rút từ trong đống lửa ra một cây đuốc: “Mộc Đại, ở đây cũng quan trọng, võ công của cô giỏi hơn tôi, tôi đi giúp La Nhận, ít nhất thì cũng có thể chiếu sáng cho anh ấy.”
Mộc Đại nói: “Được, cô đi đi.”
Viêm Hồng Sa rời đi, tim Mộc Đại thình thình loạn nhịp, đi tới đi lui tại chỗ, cảm giác chỉ có thể chờ đợi không thể tham gia này thật sự là siêu khó chịu.
Vô tình liếc mắt, thấy người phụ nữ sắp ra tới đây, trong mắt bà lóe lên ánh sáng khiếp người.
Mộc Đại không muốn để ý đến bà, nhưng bà vẫn tiếp tục lăn ra ngoài, chỉ chốc nữa là lăn tới đống lửa, Mộc Đại không thể không đi qua túm lấy tay bà lại, người phụ nữ kia nằm úp sấp hướng mặt ra phía trước, căng người ra sức giãy giụa, Mộc Đại phát cáu trong lòng, tăng thêm sức lực.
Đúng lúc đó, toàn thân người phụ nữ bỗng nhiên rũ người thoát lực, thế này rất giống như đạp phải khoảng không, hoặc như sức nặng ngàn cân bị bốn lạng bạt mất, Mộc Đại bị bất ngờ, kéo theo cả người phụ nữ ngã ngửa ra sau, người phụ nữ nằm lên người cô, vội vươn đầu cúi về phía cô, dáng vẻ cứ như muốn hôn sau tai cô.
Mộc Đại buồn nôn, đang định đẩy ra, cổ người phụ nữ kia chợt sáng lên, tựa như La Nhận từng nói, xoắn xuýt như một đống dây nhợ, là chữ “Điếu” giáp cốt văn.
Mộc Đại cảm thấy không ổn, nhưng chuyện xảy ra quá nhanh.
Lớp hổ phách son kia bỗng kéo ra thành một lớp mỏng, thể tích không thay đổi, độ dày giảm xuống, chiều dài và chiều rộng tăng lên, vốn đang bọc trên cổ người phụ nữ kia thì thình lình, giãn ra thành một mảng lớn mỏng như cánh ve, nháy mắt bao lấy mặt cô, tựa như màng bọc thực phẩm vậy, bao kín tai mắt miệng mũi của cô.
Trước mắt tức khắc chỉ toàn là màu son hổ phách, Mộc Đại muốn hít thở, nhưng không khí chớp mắt đã sắp cạn.
Cách một lớp hổ phách, cô nhìn thấy khuôn mặt mơ hồ của người phụ nữ kia, e rằng không phải người phụ nữ mơ hồ, mà là ý thức của cô trở nên mơ hồ.
Sắp chết rồi sao?
Hai tay Mộc Đại quơ loạn, bám lấy mặt đất, lại túm lấy sau lưng người phụ nữ kia, không biết quờ quạng đến lần thứ mấy, bỗng vớ được thứ gì.
Là dao găm!
Dao găm của La Nhận.
Bảo sao lúc mới vào động, khi người phụ nữ chuyển động cơ thể, thi thoảng cô lại nghe thấy tiếng kim loại quét lên vách đá, lúc đó La Nhận đã dùng con dao này phi vào lưng người phụ nữ, mà người phụ nữ này đến giờ vẫn không rút dao ra.
Mộc Đại rút dao ra, từ phía sau đâm vào cổ người phụ nữ, ra sức vạch thẳng một vết thủng thông xuống dưới, lại vận thêm sức, lớp bọc bao kín miệng mũi của cô cũng rách toạc.
Không khí cuối cùng cũng ập vào phổi, Mộc Đại ho sù sụ nằm trên đất, tay phải vung lên, lớp hổ phách bị cô ném vào đống lửa.
Trong ngọn lửa, mảng da hổ phách trải rộng ra, chữ “Điếu” màu đỏ sẫm hiện lên, nét bút phức tạp, lộ ra ánh lửa, có phầm u ám kỳ dị.
Mộc Đại nhặt mấy cành cây lên, ném vào, thêm củi.
Nói: “Mày cứ ngoan ngoãn thiêu trong đó một lúc đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.