Bảy Thanh Hung Giản

Chương 30

Vĩ Ngư

21/08/2015

Chờ đợi một thời gian lâu, cơn buồn ngủ ập tới, Mộc Đại dựa vào sô pha ngủ gật, trong cơn mơ màng, dường như có tiếng “xoẹt” như tiếng xé giấy lọt vào tai.

Láng máng nghe thấy tiếng La Nhận hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Nhất Vạn Tam đáp: “Vẽ hỏng một bức.”

Cô thiu thiu ngủ, trong lòng không quên khinh bỉ Nhất Vạn Tam: “Tranh họa mù thôi mà vênh như nhị ngũ bát vạnĐại Nhật Như Lai (sa.: Vairocana, Mahavairocana; zh.: 大日如来, hay Tỳ Lô Giá Na Phật – chính là Pháp thân của Phật Thích Ca.

– Trong trường hợp trên, vị hòa thượng kia chép nhầm chữ “Như” – 如, chỉ chép bộ “Nữ” – ”女”, mà không chép bộ “Khẩu” – “口” .

Thần Côn nghĩ nghĩ: “Cũng không giống, ‘Tự Linh’ là chuyện ma quái, nhưng loại mà tôi đang nói, không nhìn thấy, không sờ thấy, tóm lại là vật mang điềm gở, giống như lời nguyền rủa của Pha ra ông, ngầm mang đến vận xui cho con người.”

“Người thời đó vô cùng kính sợ, lúc lễ bái từng cầu khẩn thần linh, nghe nói kết quả là, đời sau có một vị đại đức chấm dứt điềm xấu tàn ác này.”

Nói tới đây, Thần Côn bỗng nhiên hưng phấn: “Vị này sinh vào cuối thời Xuân Thu, là người thường, rất có tiếng tăm trong lịch sử văn hoá Trung Hoa, có thể coi là danh nhân văn hoá thế giới, mọi người đoán xem ông ấy là ai?”

Tào Nghiêm Hoa nói to, giọng điệu hùng hồn: “Khổng Tử!”

La Nhận liếc anh ta một cái: “Là Lão Tử chứ!”

Thần Côn “ồ” một tiếng: “Thêm một điểm cho Củ Cải Đỏ, người vừa trả lời trước là ai?”

Trước đó, Mộc Đại đã dặn dò anh ta ngàn vạn lần, phải tỏ ra cung kính với Thần Côn: “Xin chào, chú Thần, tôi họ Tào, chú có thể gọi tôi là Tào Mập Ú.”

Tào Mập Ú đương nhiên không phải cái tên dễ nghe, nhưng ít ra đây là biệt hiệu mà anh ta hiện đang có, anh ta không cần có thêm một cái nữa. Củ Cải Đỏ? Trời ạ, không biết La Nhận làm cách nào mà nhịn được.



Thần Côn giáo dục anh ta: “Tào Mập Ú, Khổng Tử tất nhiên cũng là danh nhân văn hoá thế giới, nhưng cậu phải phán đoán dựa trên ngữ cảnh, trước đó tôi đã đề cập đến cửa khẩu Hàm Cốc, Lão Tử có mối liên hệ rất lớn với cửa khẩu Hàm Cốc, hơn nữa, bản thân Lão Tử cũng được tôn là ông tổ của Đạo giáo, Thái Thượng Lão Quân, so với Khổng Tử, Lão Tử càng thần bí hơn.”

Ông lại quay về chủ đề chính: “Chuyện về bảy thanh hung giản nên bắt đầu từ cửa khẩu Hàm Cốc.”

***

Trong truyền thuyết, khi vương triều nhà Chu suy đồi, Lão Tử quyết ý thoái ẩn, cưỡi Thanh Ngưu qua cửa khẩu Hàm Cốc.

Doãn Hỉ tinh thông hiện tượng trời đất, loáng thoáng nhìn thấy khói tím bay từ phía Đông tới, đoán có quý nhân đi qua, liền sớm chờ nơi quan ải, quả thực khiến Lão Tử dừng bước. Hết lòng giữ lại nhưng không có kết quả, Doãn Hỉ nói: “Tiên sinh là người có học vấn cao rộng, chẳng lẽ không lưu lại cho thế gian chút gì sao?”

Sử sách ghi rằng, vì cảm mến thịnh tình của Doãn Hỉ, Lão Tử dừng chân tại cửa khẩu Hàm Cốc ba tháng, lưu lại một quyển “Đạo Đức Kinh”.

Nhưng câu chuyện mà Thần Côn được nghe không chỉ có vậy.

Chuyện xưa kể lại, Lão Tử quyết ý diệt trừ mối hoạ to lớn đương thời, dẫn bảy điềm xấu vào bảy thanh thẻ gỗ, dùng ba loại khoá cài bằng đồng thau, khắc hình Phượng, Hoàng, Loan niêm phong, dặn dò Doãn Hỉ, ngũ hành tạo ra thế gian, toàn bộ thế giới được cấu tạo từ năm nguyên tố, tức Kim, Mộc, Thuỷ, Hoả, Thổ, mỗi loại đều có tác dụng tạm thời khắc chế hung giản, nhưng đây chung quy không phải kế sách trị tận gốc.

Thẻ gỗ thuộc hệ Mộc, Mộc sinh Thuỷ, nhờ nước mà phát triển, ngầm ám chỉ “Mộc, Thuỷ, Thổ”, khoá đồng thau thuộc hệ “Kim”, “Phượng, Hoàng, Loan” là thần điểu đương thời, thuộc hệ “Hoả”, tới đây ngũ hành hợp đủ, mượn sự may mắn của thần điểu, phong ấn bảy thanh hung giản.

Doãn Hỉ cung kính tiếp nhận, hỏi Lão Tử, vì sao tiên sinh không huỷ bảy thanh hung giản?

Lão Tử thở dài nói, mặc dù chúng hung tà bất thường, nhưng quả thật là sự trừng phạt về những tội lỗi do con người gây ra, che đậy bề ngoài hay tiêu huỷ đều không thể gạt bỏ sự tồn tại của chúng, chúng vốn là một phần của sử sách.

Doãn Hỉ lại hỏi, nếu một ngày khoá Phượng, Hoàng, Loan mở, chẳng phải bảy thanh hung giản lại gây hoạ cho thế gian?

Lão Tử cười sang sảng, bỏ lại trần thế bụi bặm, lập tức cưỡi Thanh Ngưu mà đi, nói, ngươi yên tâm, trên đời này, bất kỳ kẻ nào cũng không thể mở được khoá Phượng Hoàng Loan.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bảy Thanh Hung Giản

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook