Chương 64: Vĩ thanh
Vĩ Ngư
02/06/2019
Làng chài ngủ sớm, mới đầu ra khỏi cửa, tối om chẳng thấy được cái gì, dưới chân thoáng lảo đảo, suýt va phải người La Nhận.
La Nhận cầm tay cô, nói: “Cẩn thận chút!”
Anh nắm tay cô đi ra ngoài, đi qua những căn nhà ngư dân thấp lùn, trước mũi đều là mùi ẩm mốc của những căn nhà gỗ cũ kỹ lâu năm, trong góc tối có con chó bị xích lại, tựa hồ ngửi thấy hơi thở của kẻ xâm lấn, nó hưng phấn lắc lắc bộ lông đứng lên như thể đang lên gân lên cốt cho một trận đánh.
La Nhận kéo cô ra phía sau, hơi ngồi xổm xuống, trong họng phát ra những tiếng hầm hừ như uy hiếp, khí thế quanh thân con chó kia bỗng chốc xẹp xuống, lắc lư nghiêng ngả chạy lại về góc nhà, đầu cúi thấp xuống, hệt như một con đà điều vùi đầu vào cát.
Mộc Đại mè nheo La Nhận: “Dạy em với.”
Anh nói: “Cái này có gì hay mà học, có tiền đồ hơn chút xem nào.”
Nói xong liền đi về phía trước, Mộc Đại thở dài một hơi như phiền muộn, không chịu đi.
La Nhận lại quay lại, nói: “Thế này đi, nếu em có thể đứng bất động năm phút, mắt cũng không chớp, anh sẽ dạy cho em.”
Mộc Đại nhìn anh khiêu khích, nói: “Anh nhớ lời đấy.”
Chuyện này mà làm khó được cô à? Quên mất là cô học võ những tám năm sao, bị sư phụ phạt không được động đậy, không đến mười cũng phải tám lần rồi, mà còn khó hơn cơ nhé, trên đỉnh đầu còn phải đội một lư hương nhỏ, bên trong cắm cây nhang đang cháy, cô đứng vững vô cùng, có đôi lúc, cây nhang cháy hết chỉ còn lại toàn tro, cô vẫn có thể giữ nguyên nó rất lâu không rơi không gãy.
Còn không chớp mắt thì, khó lắm chắc, đổi một góc nghĩ khác, mở mắt không được chớp thì khó, nhưng nhắm mắt thì cần gì phải chớp nữa.
Đó cũng là một kiểu “không chớp mắt” mà.
Cô hí hửng cười khẩy, chậm rãi nhắm mắt lại.
Mắt không nhìn thấy, những giác quan khác sẽ trở nên vô cùng nhạy cảm. Đêm nay dịu dàng mà tĩnh mịch, không khí ẩm ướt, mang theo hơi nước, có vài sợi tóc dính lên mặt ngưa ngứa, trong gió có nhàn nhạt vị biển tanh mặn.
Trước khi người ta tới nơi này sinh sống, trước khi dáng vẻ nguyên sơ đầu tiên của ngôi làng này được hình thành, biển đã có ở đây rồi.
Trong căn nhà gỗ nhỏ cũng không hoàn toàn yên tĩnh, đôi lúc có thể nghe thấy tiếng nứt nho nhỏ của những mảnh gỗ nhỏ, còn có tiếng trở mình rất khẽ, cũng loáng thoáng tiếng vợ chồng nói chuyện đêm với nhau, câu được câu không, nghe không rõ lắm.
Và cả, La Nhận thực sự đang tính thời gian, mở đồng hồ bấm giây, bật tiếng nghe tích tắc, liên miên không dứt, chẳng thích âm thanh nhanh như vậy tẹo nào, cảm giác như cuộc sống lúc nào cũng ào đi vội vã không kịp thở, không rảnh để ngoái đầu như vậy.
Cô thích chậm rãi.
Tựa như nhà nông mở cái vung gỗ của nồi hấp ra, hơi nước màu trắng chậm rãi lượn lờ vòng vòng, nổi bật lên màu tuyết trắng ngoài song và những mảnh băng trơn nhẵn dưới mái hiên.
Tựa như chiếc chuông nhỏ đung đưa trên cổ con la, đinh đang đinh đang, đi ngang qua trước cửa, đi qua đã lâu rồi mà tiếng chuông vẫn còn chậm rãi quẩn quanh dừng chân bên thềm.
Tựa như thêu hà bao cho người thương, mặt vải căng trên khung thêu bằng trúc, kim bạc kéo sợi chỉ, chậm rãi vòng lên lượn xuống, dày chặt tỉ mỉ, miên man tình ý, nhìn không tới nguồn.
La Nhận nói: “Mộc Đại, anh đi đây, bỏ em ở lại một mình đó, anh đi thật đây.”
Giọng anh càng lúc càng xa.
Cô yên ổn đứng vững, không di chuyển chút nào.
Lại nói: “Mộc Đại, con chó kia đang chạy về phía em kìa, nó đang nhìn em đó, mồm há to lắm, cắn em tới nơi rồi.”
Cô vẫn không nhúc nhích, ánh sáng nhờ nhờ mềm mại phủ lên mặt cô, ánh lên hàng mi, cái mũi, khóe môi, phác lại đường nét tinh tế, ngòi bút tỉ mỉ nhất cũng chẳng thể vẽ được tinh xảo đến thế.
Bất ngờ, La Nhận bỗng ôm lấy cô.
Cô cảm nhận được anh, hơi thở quen thuộc, cánh tay rắn rỏi, tiếng đồng hồ bấm giây cũng gần hơn, tích tắc, tích tắc.
Anh chậm rãi cúi xuống ghé sát cô, hơi thở ấm áp phả lên đuôi mày cô, lên má, đến bên môi.
Mộc Đại nghĩ: Giờ động đậy được rồi, có thể bật mở mắt, cười khanh khách nói “Không chơi thế”, có thể á lên một tiếng, sau đó ra vẻ tức giận chỉ trích La Nhận “Thế này không hợp lệ”.
Nhưng cô vẫn bất động, không muốn nhúc nhích, một âm thanh rất nhỏ vang lên dưới đáy lòng cô, ríu rít, dường như đang nói: Mày cũng muốn, mày bằng lòng.
La Nhận hôn lên môi cô.
Như cách mà cô thích, dịu dàng mà từ tốn, chậm mà sâu, lại không thể tránh thoát.
Tiếng đồng hồ bấm giây tích tắc chợt ngừng bặt, không biết là ngừng thật hay là do cô bỗng nhiên không nghe được gì nữa.
Nếu con người thật sự có linh hồn, vậy thì hiện tại, linh hồn của cô hẳn là đang tan ra thành từng sợi thật nhỏ, tản mạn, bay lên cao không vô tận, gối lên tiếng nhạc hầu như không nghe được, ngỡ ngàng chẳng biết đặt chân nơi đâu.
***
Lúc La Nhận buông cô ra, xung quanh vẫn yên lặng như trước, biển cũng tĩnh lặng lạ kỳ, tiếng sóng mỏng manh như tiếng thở dài miên man của người tình.
La Nhận hỏi cô: “Ra bờ biển nữa không?”
Không, cô bằng lòng ở lại đây, trong không gian chật hẹp này, trong phạm vi căn nhà gỗ thấp lùn tràn ngập hơi thở ẩm ướt, còn có một con chó đang rúc trong góc không biết là đang ngủ hay đang dõi theo toàn bộ quá trình này.
Ở lại một lúc nữa đi, cô sẽ nhớ nơi đây cả đời.
La Nhận cười, nhẹ nhàng ôm cô, má cô nóng lên, tựa vào lòng anh, lắng tai nghe nhịp tim vững chãi của anh.
La Nhận thì thầm: “Cô gái của anh.”
Chờ em đã lâu rồi, cô gái của anh.
Trong núi thẳm, bên đầm lầy, trong rừng cây đầy muỗi, đã vô số lần mơ thấy em, đi chân trần, băng qua bờ sông lạnh lẽo, băng qua rừng rậm mù tối, sóng mắt dịu dàng như hòa tan vào ánh trăng.
Chờ em đã lâu rồi.
***
Trở lại quán trọ, tịnh không một tiếng động, đám Viêm Hồng Sa đã ngủ, Mộc Đại đè thấp hơi thở, gắng cho tiếng hít thở thật khẽ, lặng lẽ lên giường, kéo chăn.
Gối đầu mềm mại êm ái, cô chợt nhớ tới bài hát gối đầu La Nhận từng kể.
Gối ơi gối, đừng nói chi hết, người ta yêu và mối tình thương này, đừng nói với bất kỳ ai nhé…
Ừ, đúng vậy, cô len lén vùi mặt vào gối, mơ màng lẩm bẩm như dặn dò chính mình, hoặc giả là dặn dò gối đầu: “Đừng nói, đừng nói với bất kỳ ai cả.”
Cứ ôm tâm trạng như vậy, lăn qua lộn lại hồi lâu, cuối cùng cũng ngủ được.
Đêm nay sẽ là một giấc mộng đẹp.
***
Đúng là có mộng, nhưng không liên quan đến La Nhận.
Mơ thấy một căn phòng đơn sơ, có một cô bé chừng ba bốn tuổi, len lén đẩy cửa phòng ngủ ra, trên mặt đất vứt đầy những món quần áo vỉa hè rẻ tiền, áo ngực của phụ nữ, quần lót, quần của đàn ông, thắt lưng, một đôi giày cao gót màu đỏ đã sờn.
Tiếng ngáy của người đàn ông rất vang, phải nghe thật cẩn thận mới thấy có tiếng thở của phụ nữ xen kẽ trong đó.
Cô trông thấy cô bé xoay người, gắng sức với lấy hộp bánh quy trên tủ ly, mở nắp hộp ra, thò đầu nhìn vào.
Bánh quy trong hộp đã hết sạch, có điều dưới đáy hộp vẫn còn tích lại chút vụn bánh, cô bé cố sức thò tay vào, dùng đầu ngón tay chấm lấy vụn bánh, bỏ vào miệng, ăn hết lại chấm tiếp.
Cho đến khi vụn bánh quy trong hộp cũng hết nhẵn.
Sau đó, cô bé lại cố sức đóng nắp hộp bánh quy lại, nhón chân trả về chỗ cũ.
Mộc Đại chợt phản ứng kịp.
Cô bé này chính là cô.
Một đoạn ký ức tuổi thơ ngắn ngủi đã hoàn toàn quên mất, bỗng nhiên lại hiện về rõ ràng trong giấc mộng này.
Cô nhìn chính mình đi qua đi lại trong căn phòng khách nhỏ, chậm rãi vuốt phẳng vải bọc ghế salon, phủi sạch sẽ, lại lấy cái chổi cao ngang mình ra, lúc quét không biết quét được cái gì dưới gầm bàn trà, cô cúi đầu, chổng mông lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, vươn tay vào trong sờ soạng.
Mặt trời giữa trưa xê dịch đi chút ít, chuyển thành mặt trời ban chiều, trong phòng ngủ cuối cùng cũng có động tĩnh, người đàn ông kia xách quần đi ra, ngáp dài, tới trước phòng bếp, tát nước từ vòi lên súc miệng, ùng ục ùng ục, sau đó nhổ vào rãnh nước bám đầy rêu xanh.
Đường ống nước trong nhà không tốt, vòi nước mở một cái là vang lên tiếng ông ông.
Lúc người đàn ông kia đi ra, chợt trông thấy cô, cất tiếng: “Ha, nhóc con.”
Nói xong mặc quần áo, lấy tiền trong túi ra, một xấp tờ mười tệ, ném lên bàn, lại đi qua, cho cô năm hào, nói: “Cho mày mua kẹo này.”
Cô nhìn tờ tiền, lòng bàn tay toát mồ hôi, người đàn ông nhét tiền vào túi áo yếm của cô, đó là một cái túi nhỏ hình bán nguyệt.
Người đàn ông đi được một lúc lâu rồi, người phụ nữ mới ngáp dài tỉnh dậy, đánh răng rửa mặt, ngồi vào trước bàn trang điểm, đắp một lớp phấn kém chất lượng thật dày lên mặt, gương mặt trang điểm thật xa lạ, che đi quầng thâm mắt và những nếp nhăn nhàn nhạt đan xen
Sau đó, chợt thấy xấp tiền bên cạnh, bèn lấy qua đếm, trên mặt hiện lên một nếp nhăn hằn xuống khi cười.
Cô thừa dịp nụ cười này, vội vàng đi qua, gọi: “Mẹ.”
Người phụ nữ ừ một tiếng, vặn mascara ra, đầu mascara khô róc, ả chửi thề một câu không rõ là câu gì, lấy ít nước trong cốc nhỏ vào, vặn lại, nắm trong tay ra sức lắc lắc rồi lại vặn ra, đầu mascara ươn ướt, rốt cuộc cũng tan ra.
Người phụ nữ vừa lòng nhìn gương nheo mắt lại, chuốt mascara lên mi, lông mi dài thượt, ngọn mi kết lại thành từng sợi, nhìn rất nặng nề.
Cô nói: “Mẹ, con đói.”
Người phụ nữ thờ ơ: “Không phải mua bánh quy cho mày rồi à?”
“Ăn hết rồi.”
Khuôn mặt người phụ nữ lập tức trầm xuống, giống như đụn mây xế chiều bị người ta tạt mực, đen tận đáy.
Nói: “Tao có dặn là mày phải ăn uống tiết kiệm không hả, lại ăn hết rồi, mày ăn khỏe như vậy, tao làm sao mà nuôi được!”
Cô cúi đầu chùi nước mắt, người phụ nữ vụt đứng dậy, lấy hộp bánh quy xuống, mở ra nhìn, đùng một tiếng nện xuống đất, một ngón tay đâm lên trán cô.
“Ngày nào cũng chỉ biết ăn ăn ăn! Chẳng bao giờ thấy mày làm việc gì cả! Nuôi con chó nó còn biết trông nhà, còn tao thì cả ngày phải nuôi mày ăn, nuôi mày mặc, dựa vào đâu, hả, dựa vào đâu!”
Vừa nói vừa đâm đầu ngón tay lên trán cô, đầu cô bị ấn lắc qua lắc lại, nhưng không dám động đậy, nước mắt ào ào chảy ướt đẫm mặt.
Người phụ nữ quát: “Không được khóc!”
Cô nắm lấy vạt áo yếm lau nước mắt, nghẹn ngào thút thít, người phụ nữ không để ý đến cô, cô cũng không hé răng, lặng lẽ nhớ đến cái salon trong góc phòng.
Bánh quy cô thật sự đã ăn rất tiết kiệm, mỗi lần lấy ra ăn cô đều mang đi ngâm nước, miếng bánh mỏng bị nước ngấm vào, phồng lên gấp đôi, tuy rằng chẳng có chút vị bánh quy nào.
Cô ngồi xổm trong góc, nhìn người phụ nữ trong gương kẻ lông mày, tô son, làm xoăn tóc, xách túi lên, cứ thế ra ngoài, trước khi đi nói với cô: “Mày ngoan ngoãn ở nhà đi, đừng có đi lung tung.”
Cửa ầm một tiếng đóng lại.
Bụng cô lại réo lên rột rột, sao đói thế nhỉ.
Cô nhấc áo yếm của mình lên, nắm lấy dây rút lưng quần mình, ra sức kéo ra ngoài, lưng quần càng lúc càng nhỏ, siết chặt vào bụng, cứ như thể buộc chặt rồi sẽ có thể khiến cô bớt đói đi phần nào.
Trời dần tối, cô leo lên salon, đắp chăn, cứ như vậy mà ngủ.
Lần nữa tỉnh lại, là bị tiếng ồn ào đánh thức, mở mắt ra, nhìn thấy cái đèn sợi tóc trên trần, đế đèn màu đen, dây đèn lắc qua lắc lại, làm mắt hoa lên.
Mẹ đang ở nhà, mặc đồ ngủ, tóc tai rối bù, cửa phòng ngủ khép hờ, có hơi nước bay ra, kèm theo đó là tiếng ho khan dồn nén hỗn độn.
Còn có một bà cô to béo không quen biết dắt tay một thằng bé, mắt thằng bé đỏ hoe, trán sưng thành một cục, trên đầu quấn băng vải.
Bà cô to béo nói đầy giận dữ: “Tôi nướng thịt, đưa cho Tiểu Thông Tử một miếng, vừa quay đi đã nghe thấy tiếng nó gào khóc, cướp đồ ăn thì thôi đi, sao còn đánh người? Cô xem đi, đầu nó sưng thế này, nhà tôi phải đến bệnh viện kiểm tra, lỡ mà bị chấn động não thì việc này chưa xong đâu!”
Mẹ cô cũng cười, giọng điệu chua ngoa chẳng kém: “Đồ có thể ăn bậy, lời không thể nói bậy, con trai bà cao hơn đứa nhà tôi cả một cái đầu, con bé cướp được từ tay nó chắc? Hơn nữa…”
Mẹ cô quay sang nhìn cô: “Bé, buổi tối con có ra ngoài không, có cướp đồ ăn của người khác không?”
Cô sợ hãi lắc đầu: “Không ạ.”
Như để làm bằng chứng, vội vàng móc từ cái túi yếm ra một tờ năm hào, giơ lên thật cao: “Con có tiền, con có thể mua đồ ăn, sẽ không cướp của người khác.”
Khuôn mặt mẹ cô lộ ra vẻ hả hê thắng lợi, còn chưa kịp lên tiếng, bà cô béo mập kia bỗng tiến lên một bước, tóm chặt lấy tay cô, la lên.
“Cô nhìn tay nó mà xem, bóng nhẫy thế này, không phải dầu thì là gì!” Lại cúi xuống ngửi lòng bàn tay cô, “Có phải có mùi thịt không, cô tự ngửi đi, tự ngửi đi, mèo thích trộm đồ tanh, chân cũng không rửa sạch!”
Mặt mẹ cô nháy mắt sa sầm, bất chợt quay sang vả cho cô một cái tát, thét lên: “Tao nuôi trộm đó hả! Bịa đặt dối trá!”
Cô bị đánh đến đầu óc quay cuồng, sau nữa, bà cô béo kia đỡ mẹ cô, lúng túng nói: “Thôi bỏ đi, trẻ con mà, tham ăn cũng là chuyện khó tránh…”
Người đàn ông trong phòng ngủ cũng đi ra, giọng eo éo: “Ấy chết ấy chết, chuyện nhỏ mà, trẻ con thôi mà…”
Hai mẹ con bà cô mập không biết rời đi lúc nào, tiếng mẹ thê lương nức nở vang vọng mãi bên tai, cửa phòng ngủ đóng lại rồi, cô còn nghe thấy mẹ nói: “Phải tống nó đi, tống nó đi…”
Người đàn ông nói: “Ôi dào, bỏ đi, nào, đừng để mất hứng chứ…”
Mọi âm thanh rốt cuộc cũng biến mất, bị tiếng nam hoan nữ ái rên rỉ thay thế.
Trong bóng tối, cô mò mẫm tới cạnh rãnh nước, giẫm lên cái ghế nhỏ, vặn vòi.
Chỉ vặn một dòng nước thật nhỏ, vặn to, mẹ sẽ nói: “Nước không mất tiền hả!”
Cô sờ soạng lấy cục xà phòng khó ngửi trên bệ, xát lên tay, xát rồi lại xát, xát được mấy cái, giơ cánh tay lên, chùi nước mắt.
Lại tiếp tục rửa tay, rửa một hồi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Con không cướp đồ ăn.”
***
Rào rào một tiếng, rèm cửa được kéo ra.
Ánh mặt trời rọi lên mặt, ngưa ngứa.
Mộc Đại mở mắt, Viêm Hồng Sa vụt một cái nhảy đến trước mặt cô, vẻ mặt hớn hở.
“Dậy đi Mộc Đại, hôm nay trở về rồi.”
Tiên nhân chỉ lối – Hết
La Nhận cầm tay cô, nói: “Cẩn thận chút!”
Anh nắm tay cô đi ra ngoài, đi qua những căn nhà ngư dân thấp lùn, trước mũi đều là mùi ẩm mốc của những căn nhà gỗ cũ kỹ lâu năm, trong góc tối có con chó bị xích lại, tựa hồ ngửi thấy hơi thở của kẻ xâm lấn, nó hưng phấn lắc lắc bộ lông đứng lên như thể đang lên gân lên cốt cho một trận đánh.
La Nhận kéo cô ra phía sau, hơi ngồi xổm xuống, trong họng phát ra những tiếng hầm hừ như uy hiếp, khí thế quanh thân con chó kia bỗng chốc xẹp xuống, lắc lư nghiêng ngả chạy lại về góc nhà, đầu cúi thấp xuống, hệt như một con đà điều vùi đầu vào cát.
Mộc Đại mè nheo La Nhận: “Dạy em với.”
Anh nói: “Cái này có gì hay mà học, có tiền đồ hơn chút xem nào.”
Nói xong liền đi về phía trước, Mộc Đại thở dài một hơi như phiền muộn, không chịu đi.
La Nhận lại quay lại, nói: “Thế này đi, nếu em có thể đứng bất động năm phút, mắt cũng không chớp, anh sẽ dạy cho em.”
Mộc Đại nhìn anh khiêu khích, nói: “Anh nhớ lời đấy.”
Chuyện này mà làm khó được cô à? Quên mất là cô học võ những tám năm sao, bị sư phụ phạt không được động đậy, không đến mười cũng phải tám lần rồi, mà còn khó hơn cơ nhé, trên đỉnh đầu còn phải đội một lư hương nhỏ, bên trong cắm cây nhang đang cháy, cô đứng vững vô cùng, có đôi lúc, cây nhang cháy hết chỉ còn lại toàn tro, cô vẫn có thể giữ nguyên nó rất lâu không rơi không gãy.
Còn không chớp mắt thì, khó lắm chắc, đổi một góc nghĩ khác, mở mắt không được chớp thì khó, nhưng nhắm mắt thì cần gì phải chớp nữa.
Đó cũng là một kiểu “không chớp mắt” mà.
Cô hí hửng cười khẩy, chậm rãi nhắm mắt lại.
Mắt không nhìn thấy, những giác quan khác sẽ trở nên vô cùng nhạy cảm. Đêm nay dịu dàng mà tĩnh mịch, không khí ẩm ướt, mang theo hơi nước, có vài sợi tóc dính lên mặt ngưa ngứa, trong gió có nhàn nhạt vị biển tanh mặn.
Trước khi người ta tới nơi này sinh sống, trước khi dáng vẻ nguyên sơ đầu tiên của ngôi làng này được hình thành, biển đã có ở đây rồi.
Trong căn nhà gỗ nhỏ cũng không hoàn toàn yên tĩnh, đôi lúc có thể nghe thấy tiếng nứt nho nhỏ của những mảnh gỗ nhỏ, còn có tiếng trở mình rất khẽ, cũng loáng thoáng tiếng vợ chồng nói chuyện đêm với nhau, câu được câu không, nghe không rõ lắm.
Và cả, La Nhận thực sự đang tính thời gian, mở đồng hồ bấm giây, bật tiếng nghe tích tắc, liên miên không dứt, chẳng thích âm thanh nhanh như vậy tẹo nào, cảm giác như cuộc sống lúc nào cũng ào đi vội vã không kịp thở, không rảnh để ngoái đầu như vậy.
Cô thích chậm rãi.
Tựa như nhà nông mở cái vung gỗ của nồi hấp ra, hơi nước màu trắng chậm rãi lượn lờ vòng vòng, nổi bật lên màu tuyết trắng ngoài song và những mảnh băng trơn nhẵn dưới mái hiên.
Tựa như chiếc chuông nhỏ đung đưa trên cổ con la, đinh đang đinh đang, đi ngang qua trước cửa, đi qua đã lâu rồi mà tiếng chuông vẫn còn chậm rãi quẩn quanh dừng chân bên thềm.
Tựa như thêu hà bao cho người thương, mặt vải căng trên khung thêu bằng trúc, kim bạc kéo sợi chỉ, chậm rãi vòng lên lượn xuống, dày chặt tỉ mỉ, miên man tình ý, nhìn không tới nguồn.
La Nhận nói: “Mộc Đại, anh đi đây, bỏ em ở lại một mình đó, anh đi thật đây.”
Giọng anh càng lúc càng xa.
Cô yên ổn đứng vững, không di chuyển chút nào.
Lại nói: “Mộc Đại, con chó kia đang chạy về phía em kìa, nó đang nhìn em đó, mồm há to lắm, cắn em tới nơi rồi.”
Cô vẫn không nhúc nhích, ánh sáng nhờ nhờ mềm mại phủ lên mặt cô, ánh lên hàng mi, cái mũi, khóe môi, phác lại đường nét tinh tế, ngòi bút tỉ mỉ nhất cũng chẳng thể vẽ được tinh xảo đến thế.
Bất ngờ, La Nhận bỗng ôm lấy cô.
Cô cảm nhận được anh, hơi thở quen thuộc, cánh tay rắn rỏi, tiếng đồng hồ bấm giây cũng gần hơn, tích tắc, tích tắc.
Anh chậm rãi cúi xuống ghé sát cô, hơi thở ấm áp phả lên đuôi mày cô, lên má, đến bên môi.
Mộc Đại nghĩ: Giờ động đậy được rồi, có thể bật mở mắt, cười khanh khách nói “Không chơi thế”, có thể á lên một tiếng, sau đó ra vẻ tức giận chỉ trích La Nhận “Thế này không hợp lệ”.
Nhưng cô vẫn bất động, không muốn nhúc nhích, một âm thanh rất nhỏ vang lên dưới đáy lòng cô, ríu rít, dường như đang nói: Mày cũng muốn, mày bằng lòng.
La Nhận hôn lên môi cô.
Như cách mà cô thích, dịu dàng mà từ tốn, chậm mà sâu, lại không thể tránh thoát.
Tiếng đồng hồ bấm giây tích tắc chợt ngừng bặt, không biết là ngừng thật hay là do cô bỗng nhiên không nghe được gì nữa.
Nếu con người thật sự có linh hồn, vậy thì hiện tại, linh hồn của cô hẳn là đang tan ra thành từng sợi thật nhỏ, tản mạn, bay lên cao không vô tận, gối lên tiếng nhạc hầu như không nghe được, ngỡ ngàng chẳng biết đặt chân nơi đâu.
***
Lúc La Nhận buông cô ra, xung quanh vẫn yên lặng như trước, biển cũng tĩnh lặng lạ kỳ, tiếng sóng mỏng manh như tiếng thở dài miên man của người tình.
La Nhận hỏi cô: “Ra bờ biển nữa không?”
Không, cô bằng lòng ở lại đây, trong không gian chật hẹp này, trong phạm vi căn nhà gỗ thấp lùn tràn ngập hơi thở ẩm ướt, còn có một con chó đang rúc trong góc không biết là đang ngủ hay đang dõi theo toàn bộ quá trình này.
Ở lại một lúc nữa đi, cô sẽ nhớ nơi đây cả đời.
La Nhận cười, nhẹ nhàng ôm cô, má cô nóng lên, tựa vào lòng anh, lắng tai nghe nhịp tim vững chãi của anh.
La Nhận thì thầm: “Cô gái của anh.”
Chờ em đã lâu rồi, cô gái của anh.
Trong núi thẳm, bên đầm lầy, trong rừng cây đầy muỗi, đã vô số lần mơ thấy em, đi chân trần, băng qua bờ sông lạnh lẽo, băng qua rừng rậm mù tối, sóng mắt dịu dàng như hòa tan vào ánh trăng.
Chờ em đã lâu rồi.
***
Trở lại quán trọ, tịnh không một tiếng động, đám Viêm Hồng Sa đã ngủ, Mộc Đại đè thấp hơi thở, gắng cho tiếng hít thở thật khẽ, lặng lẽ lên giường, kéo chăn.
Gối đầu mềm mại êm ái, cô chợt nhớ tới bài hát gối đầu La Nhận từng kể.
Gối ơi gối, đừng nói chi hết, người ta yêu và mối tình thương này, đừng nói với bất kỳ ai nhé…
Ừ, đúng vậy, cô len lén vùi mặt vào gối, mơ màng lẩm bẩm như dặn dò chính mình, hoặc giả là dặn dò gối đầu: “Đừng nói, đừng nói với bất kỳ ai cả.”
Cứ ôm tâm trạng như vậy, lăn qua lộn lại hồi lâu, cuối cùng cũng ngủ được.
Đêm nay sẽ là một giấc mộng đẹp.
***
Đúng là có mộng, nhưng không liên quan đến La Nhận.
Mơ thấy một căn phòng đơn sơ, có một cô bé chừng ba bốn tuổi, len lén đẩy cửa phòng ngủ ra, trên mặt đất vứt đầy những món quần áo vỉa hè rẻ tiền, áo ngực của phụ nữ, quần lót, quần của đàn ông, thắt lưng, một đôi giày cao gót màu đỏ đã sờn.
Tiếng ngáy của người đàn ông rất vang, phải nghe thật cẩn thận mới thấy có tiếng thở của phụ nữ xen kẽ trong đó.
Cô trông thấy cô bé xoay người, gắng sức với lấy hộp bánh quy trên tủ ly, mở nắp hộp ra, thò đầu nhìn vào.
Bánh quy trong hộp đã hết sạch, có điều dưới đáy hộp vẫn còn tích lại chút vụn bánh, cô bé cố sức thò tay vào, dùng đầu ngón tay chấm lấy vụn bánh, bỏ vào miệng, ăn hết lại chấm tiếp.
Cho đến khi vụn bánh quy trong hộp cũng hết nhẵn.
Sau đó, cô bé lại cố sức đóng nắp hộp bánh quy lại, nhón chân trả về chỗ cũ.
Mộc Đại chợt phản ứng kịp.
Cô bé này chính là cô.
Một đoạn ký ức tuổi thơ ngắn ngủi đã hoàn toàn quên mất, bỗng nhiên lại hiện về rõ ràng trong giấc mộng này.
Cô nhìn chính mình đi qua đi lại trong căn phòng khách nhỏ, chậm rãi vuốt phẳng vải bọc ghế salon, phủi sạch sẽ, lại lấy cái chổi cao ngang mình ra, lúc quét không biết quét được cái gì dưới gầm bàn trà, cô cúi đầu, chổng mông lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, vươn tay vào trong sờ soạng.
Mặt trời giữa trưa xê dịch đi chút ít, chuyển thành mặt trời ban chiều, trong phòng ngủ cuối cùng cũng có động tĩnh, người đàn ông kia xách quần đi ra, ngáp dài, tới trước phòng bếp, tát nước từ vòi lên súc miệng, ùng ục ùng ục, sau đó nhổ vào rãnh nước bám đầy rêu xanh.
Đường ống nước trong nhà không tốt, vòi nước mở một cái là vang lên tiếng ông ông.
Lúc người đàn ông kia đi ra, chợt trông thấy cô, cất tiếng: “Ha, nhóc con.”
Nói xong mặc quần áo, lấy tiền trong túi ra, một xấp tờ mười tệ, ném lên bàn, lại đi qua, cho cô năm hào, nói: “Cho mày mua kẹo này.”
Cô nhìn tờ tiền, lòng bàn tay toát mồ hôi, người đàn ông nhét tiền vào túi áo yếm của cô, đó là một cái túi nhỏ hình bán nguyệt.
Người đàn ông đi được một lúc lâu rồi, người phụ nữ mới ngáp dài tỉnh dậy, đánh răng rửa mặt, ngồi vào trước bàn trang điểm, đắp một lớp phấn kém chất lượng thật dày lên mặt, gương mặt trang điểm thật xa lạ, che đi quầng thâm mắt và những nếp nhăn nhàn nhạt đan xen
Sau đó, chợt thấy xấp tiền bên cạnh, bèn lấy qua đếm, trên mặt hiện lên một nếp nhăn hằn xuống khi cười.
Cô thừa dịp nụ cười này, vội vàng đi qua, gọi: “Mẹ.”
Người phụ nữ ừ một tiếng, vặn mascara ra, đầu mascara khô róc, ả chửi thề một câu không rõ là câu gì, lấy ít nước trong cốc nhỏ vào, vặn lại, nắm trong tay ra sức lắc lắc rồi lại vặn ra, đầu mascara ươn ướt, rốt cuộc cũng tan ra.
Người phụ nữ vừa lòng nhìn gương nheo mắt lại, chuốt mascara lên mi, lông mi dài thượt, ngọn mi kết lại thành từng sợi, nhìn rất nặng nề.
Cô nói: “Mẹ, con đói.”
Người phụ nữ thờ ơ: “Không phải mua bánh quy cho mày rồi à?”
“Ăn hết rồi.”
Khuôn mặt người phụ nữ lập tức trầm xuống, giống như đụn mây xế chiều bị người ta tạt mực, đen tận đáy.
Nói: “Tao có dặn là mày phải ăn uống tiết kiệm không hả, lại ăn hết rồi, mày ăn khỏe như vậy, tao làm sao mà nuôi được!”
Cô cúi đầu chùi nước mắt, người phụ nữ vụt đứng dậy, lấy hộp bánh quy xuống, mở ra nhìn, đùng một tiếng nện xuống đất, một ngón tay đâm lên trán cô.
“Ngày nào cũng chỉ biết ăn ăn ăn! Chẳng bao giờ thấy mày làm việc gì cả! Nuôi con chó nó còn biết trông nhà, còn tao thì cả ngày phải nuôi mày ăn, nuôi mày mặc, dựa vào đâu, hả, dựa vào đâu!”
Vừa nói vừa đâm đầu ngón tay lên trán cô, đầu cô bị ấn lắc qua lắc lại, nhưng không dám động đậy, nước mắt ào ào chảy ướt đẫm mặt.
Người phụ nữ quát: “Không được khóc!”
Cô nắm lấy vạt áo yếm lau nước mắt, nghẹn ngào thút thít, người phụ nữ không để ý đến cô, cô cũng không hé răng, lặng lẽ nhớ đến cái salon trong góc phòng.
Bánh quy cô thật sự đã ăn rất tiết kiệm, mỗi lần lấy ra ăn cô đều mang đi ngâm nước, miếng bánh mỏng bị nước ngấm vào, phồng lên gấp đôi, tuy rằng chẳng có chút vị bánh quy nào.
Cô ngồi xổm trong góc, nhìn người phụ nữ trong gương kẻ lông mày, tô son, làm xoăn tóc, xách túi lên, cứ thế ra ngoài, trước khi đi nói với cô: “Mày ngoan ngoãn ở nhà đi, đừng có đi lung tung.”
Cửa ầm một tiếng đóng lại.
Bụng cô lại réo lên rột rột, sao đói thế nhỉ.
Cô nhấc áo yếm của mình lên, nắm lấy dây rút lưng quần mình, ra sức kéo ra ngoài, lưng quần càng lúc càng nhỏ, siết chặt vào bụng, cứ như thể buộc chặt rồi sẽ có thể khiến cô bớt đói đi phần nào.
Trời dần tối, cô leo lên salon, đắp chăn, cứ như vậy mà ngủ.
Lần nữa tỉnh lại, là bị tiếng ồn ào đánh thức, mở mắt ra, nhìn thấy cái đèn sợi tóc trên trần, đế đèn màu đen, dây đèn lắc qua lắc lại, làm mắt hoa lên.
Mẹ đang ở nhà, mặc đồ ngủ, tóc tai rối bù, cửa phòng ngủ khép hờ, có hơi nước bay ra, kèm theo đó là tiếng ho khan dồn nén hỗn độn.
Còn có một bà cô to béo không quen biết dắt tay một thằng bé, mắt thằng bé đỏ hoe, trán sưng thành một cục, trên đầu quấn băng vải.
Bà cô to béo nói đầy giận dữ: “Tôi nướng thịt, đưa cho Tiểu Thông Tử một miếng, vừa quay đi đã nghe thấy tiếng nó gào khóc, cướp đồ ăn thì thôi đi, sao còn đánh người? Cô xem đi, đầu nó sưng thế này, nhà tôi phải đến bệnh viện kiểm tra, lỡ mà bị chấn động não thì việc này chưa xong đâu!”
Mẹ cô cũng cười, giọng điệu chua ngoa chẳng kém: “Đồ có thể ăn bậy, lời không thể nói bậy, con trai bà cao hơn đứa nhà tôi cả một cái đầu, con bé cướp được từ tay nó chắc? Hơn nữa…”
Mẹ cô quay sang nhìn cô: “Bé, buổi tối con có ra ngoài không, có cướp đồ ăn của người khác không?”
Cô sợ hãi lắc đầu: “Không ạ.”
Như để làm bằng chứng, vội vàng móc từ cái túi yếm ra một tờ năm hào, giơ lên thật cao: “Con có tiền, con có thể mua đồ ăn, sẽ không cướp của người khác.”
Khuôn mặt mẹ cô lộ ra vẻ hả hê thắng lợi, còn chưa kịp lên tiếng, bà cô béo mập kia bỗng tiến lên một bước, tóm chặt lấy tay cô, la lên.
“Cô nhìn tay nó mà xem, bóng nhẫy thế này, không phải dầu thì là gì!” Lại cúi xuống ngửi lòng bàn tay cô, “Có phải có mùi thịt không, cô tự ngửi đi, tự ngửi đi, mèo thích trộm đồ tanh, chân cũng không rửa sạch!”
Mặt mẹ cô nháy mắt sa sầm, bất chợt quay sang vả cho cô một cái tát, thét lên: “Tao nuôi trộm đó hả! Bịa đặt dối trá!”
Cô bị đánh đến đầu óc quay cuồng, sau nữa, bà cô béo kia đỡ mẹ cô, lúng túng nói: “Thôi bỏ đi, trẻ con mà, tham ăn cũng là chuyện khó tránh…”
Người đàn ông trong phòng ngủ cũng đi ra, giọng eo éo: “Ấy chết ấy chết, chuyện nhỏ mà, trẻ con thôi mà…”
Hai mẹ con bà cô mập không biết rời đi lúc nào, tiếng mẹ thê lương nức nở vang vọng mãi bên tai, cửa phòng ngủ đóng lại rồi, cô còn nghe thấy mẹ nói: “Phải tống nó đi, tống nó đi…”
Người đàn ông nói: “Ôi dào, bỏ đi, nào, đừng để mất hứng chứ…”
Mọi âm thanh rốt cuộc cũng biến mất, bị tiếng nam hoan nữ ái rên rỉ thay thế.
Trong bóng tối, cô mò mẫm tới cạnh rãnh nước, giẫm lên cái ghế nhỏ, vặn vòi.
Chỉ vặn một dòng nước thật nhỏ, vặn to, mẹ sẽ nói: “Nước không mất tiền hả!”
Cô sờ soạng lấy cục xà phòng khó ngửi trên bệ, xát lên tay, xát rồi lại xát, xát được mấy cái, giơ cánh tay lên, chùi nước mắt.
Lại tiếp tục rửa tay, rửa một hồi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Con không cướp đồ ăn.”
***
Rào rào một tiếng, rèm cửa được kéo ra.
Ánh mặt trời rọi lên mặt, ngưa ngứa.
Mộc Đại mở mắt, Viêm Hồng Sa vụt một cái nhảy đến trước mặt cô, vẻ mặt hớn hở.
“Dậy đi Mộc Đại, hôm nay trở về rồi.”
Tiên nhân chỉ lối – Hết
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.