Chương 10: CHAP 10
CHANGNOC
04/01/2021
Đinh linh...đinh linh....đinh linh....
Khung cửa sổ mở toang từng cơn gió nghịch ngợm lùa vào đánh đưa chiếc chuông gió khiến nó không ngừng vang lên từng tiếng vui tai.
Trên sàn nhà trải một chiếc thảm lông ấm áp , Tiết Phi đang chăm chú vào giấy bút trên bàn khắp nơi xung quanh cô đều là bút màu và chì vẽ.
Kỳ Hạo Lâm cả ngày ở cùng cô làm tổ trong nhà cả người đã chán đến sắp hỏng, anh hết nằm rồi lại ngồi, hết ngồi rồi lại đi, chán chường hết mức anh lại ngồi trở lại trên sofa .
Anh thật không hiểu nổi cô gái này, cả nửa ngày hôm nay cô cứ ngồi đó bôi bôi vẽ vẽ, không một chút mệt mỏi hay nhàm chán.
Bỗng một cơn gió ùa vào thổi tung vài sợi tóc trên trán cô, cô khẽ đưa tay vuốt vuốt nhưng không cẩn thận để màu vẽ dính lên mặt, chẳng hề hay biết nên cô vẫn vô tư không biết gì lại cúi xuống tiếp tục vẽ tranh.
Anh không nhịn được nữa, liền đi đến lấy một tờ khăn giấy hướng tới mặt cô mà lau.
" Sao vậy.??"
Cô kinh ngạc bởi hành động của anh, mở to đôi mắt chớp chớp.
"Ngồi im ...mặt cô dính màu vẽ rồi "
" À...tôi tự lau được rồi "
Kỳ Hạo Lâm đời nào chịu , da mặt cô không hiểu sao lại rất mềm mại mịn màng anh sờ đến sướng tay ấy chứ.
" Để tôi...."
Tiết Phi nghe vậy cũng chỉ có thể ngồi im , nhưng lạ là mặt cô dính màu nhiều lắm hay sao mà anh lau mãi vẫn chưa xong.
Chưa đợi cô thắc mắc nhiều Kỳ Hạo Lâm đã tiếc nuối buông tay khỏi mặt cô.
" Xong rồi..."
" Cảm ơn anh "
Anh khẽ đưa mắt nhìn vào bức tranh cô đang vẽ. Bố cục hài hoà , mặt hồ yên ả , và nhành đa khẽ lung lay theo gió , ánh mắt trời dịu dàng rọi sáng , nhìn vào bức tranh anh như cảm nhận được không khí mát lành và bình yên trong đó
" Cô vẽ rất đẹp ...."
Cô nghe vậy liền quay sang nở một nụ cười nhẹ nhàng với anh.
" Thật sao?"
Cô cười khẽ vuốt ve bức tranh , từ nhỏ cô luôn yêu thích vẽ tranh suốt ngày chỉ biết cằm bút vẽ vời lung tung .
Đến khi vào đại học cô không do dự mà đăng ký vào khoa mĩ thuật ...nhưng...tiếc thay...ánh mắt cô khẽ có chút ảm đạm .
Anh nhìn ra được tâm trạng cô không vui , nhớ không nhầm tư liệu về cô có ghi cô từng học qua khoa mĩ thuật nhưng lại bỏ dở giữa chừng, anh khẽ hắng giọng đổi đề tài .
" Được rồi ngồi cả ngày trong nhà không chán sao, có muốn đi ra ngoài dạo vài vòng không "
" Anh muốn đi dạo sao ?"
Cô nhìn thấy từ nảy đến giờ anh cứ đi qua đi lại chắc là đã nhàm chán lắm rồi đi, cô nghĩ vậy khẽ mỉm cười.
Kỳ Hạo Lâm có chút chột dạ quả thật là vừa đổi đề tài lại bị cô đoán trúng tim đen, anh sờ sờ mũi.
" Bị cô đoán trúng rồi...."
" Haha...."
Tiết Phi đang có chút không vui nhìn thấy dáng vẻ của anh liền không nhịn được cười rộ lên.
Anh nhìn mà có chút thất thần cô chưa từng cười như vậy với anh, lúc cô cười rạng rỡ như vậy khiến cho anh không nhịn được cũng nhoẻn miệng cười...
" Được rồi, gần đây có công viên chúng ta đến đó dạo vài vòng cũng được"
" Ừm ..."
Anh giúp cô dọn dẹp mớ hỗn độn trên bàn, xong hai người cùng sóng vai đi ra ngoài .
Ánh chiều tà đỏ lựng phía chân trời, hai người vừa đi vừa trò chuyện lâu lâu lại nghe được tiếng cười lanh lảnh của cô .
"Này cái cục than kia có cái gì mà cô thích nó chứ "
"Haha...thật ra mèo cũng không đáng sợ lắm đâu "
" Ai nói tôi sợ nó "
" Thật không "
" ......."
" Haha...xem anh kìa, chỉ cần anh không làm nó đau thì nó tự khắc sẽ ngoan thôi "
" Tôi mới không thèm dỗ dành nó như cô đâu..hừ...."
" Xì....."
Có lẽ từ lúc bắt đầu quan hệ đến nay đây là lần đầu tiên hai người thoải mái trò chuyện vui vẻ với nhau đến vậy .
Cũng từ đây bức tường vô hình chắn giữa hai người bọn họ dần xuất hiện vết nứt.
Khung cửa sổ mở toang từng cơn gió nghịch ngợm lùa vào đánh đưa chiếc chuông gió khiến nó không ngừng vang lên từng tiếng vui tai.
Trên sàn nhà trải một chiếc thảm lông ấm áp , Tiết Phi đang chăm chú vào giấy bút trên bàn khắp nơi xung quanh cô đều là bút màu và chì vẽ.
Kỳ Hạo Lâm cả ngày ở cùng cô làm tổ trong nhà cả người đã chán đến sắp hỏng, anh hết nằm rồi lại ngồi, hết ngồi rồi lại đi, chán chường hết mức anh lại ngồi trở lại trên sofa .
Anh thật không hiểu nổi cô gái này, cả nửa ngày hôm nay cô cứ ngồi đó bôi bôi vẽ vẽ, không một chút mệt mỏi hay nhàm chán.
Bỗng một cơn gió ùa vào thổi tung vài sợi tóc trên trán cô, cô khẽ đưa tay vuốt vuốt nhưng không cẩn thận để màu vẽ dính lên mặt, chẳng hề hay biết nên cô vẫn vô tư không biết gì lại cúi xuống tiếp tục vẽ tranh.
Anh không nhịn được nữa, liền đi đến lấy một tờ khăn giấy hướng tới mặt cô mà lau.
" Sao vậy.??"
Cô kinh ngạc bởi hành động của anh, mở to đôi mắt chớp chớp.
"Ngồi im ...mặt cô dính màu vẽ rồi "
" À...tôi tự lau được rồi "
Kỳ Hạo Lâm đời nào chịu , da mặt cô không hiểu sao lại rất mềm mại mịn màng anh sờ đến sướng tay ấy chứ.
" Để tôi...."
Tiết Phi nghe vậy cũng chỉ có thể ngồi im , nhưng lạ là mặt cô dính màu nhiều lắm hay sao mà anh lau mãi vẫn chưa xong.
Chưa đợi cô thắc mắc nhiều Kỳ Hạo Lâm đã tiếc nuối buông tay khỏi mặt cô.
" Xong rồi..."
" Cảm ơn anh "
Anh khẽ đưa mắt nhìn vào bức tranh cô đang vẽ. Bố cục hài hoà , mặt hồ yên ả , và nhành đa khẽ lung lay theo gió , ánh mắt trời dịu dàng rọi sáng , nhìn vào bức tranh anh như cảm nhận được không khí mát lành và bình yên trong đó
" Cô vẽ rất đẹp ...."
Cô nghe vậy liền quay sang nở một nụ cười nhẹ nhàng với anh.
" Thật sao?"
Cô cười khẽ vuốt ve bức tranh , từ nhỏ cô luôn yêu thích vẽ tranh suốt ngày chỉ biết cằm bút vẽ vời lung tung .
Đến khi vào đại học cô không do dự mà đăng ký vào khoa mĩ thuật ...nhưng...tiếc thay...ánh mắt cô khẽ có chút ảm đạm .
Anh nhìn ra được tâm trạng cô không vui , nhớ không nhầm tư liệu về cô có ghi cô từng học qua khoa mĩ thuật nhưng lại bỏ dở giữa chừng, anh khẽ hắng giọng đổi đề tài .
" Được rồi ngồi cả ngày trong nhà không chán sao, có muốn đi ra ngoài dạo vài vòng không "
" Anh muốn đi dạo sao ?"
Cô nhìn thấy từ nảy đến giờ anh cứ đi qua đi lại chắc là đã nhàm chán lắm rồi đi, cô nghĩ vậy khẽ mỉm cười.
Kỳ Hạo Lâm có chút chột dạ quả thật là vừa đổi đề tài lại bị cô đoán trúng tim đen, anh sờ sờ mũi.
" Bị cô đoán trúng rồi...."
" Haha...."
Tiết Phi đang có chút không vui nhìn thấy dáng vẻ của anh liền không nhịn được cười rộ lên.
Anh nhìn mà có chút thất thần cô chưa từng cười như vậy với anh, lúc cô cười rạng rỡ như vậy khiến cho anh không nhịn được cũng nhoẻn miệng cười...
" Được rồi, gần đây có công viên chúng ta đến đó dạo vài vòng cũng được"
" Ừm ..."
Anh giúp cô dọn dẹp mớ hỗn độn trên bàn, xong hai người cùng sóng vai đi ra ngoài .
Ánh chiều tà đỏ lựng phía chân trời, hai người vừa đi vừa trò chuyện lâu lâu lại nghe được tiếng cười lanh lảnh của cô .
"Này cái cục than kia có cái gì mà cô thích nó chứ "
"Haha...thật ra mèo cũng không đáng sợ lắm đâu "
" Ai nói tôi sợ nó "
" Thật không "
" ......."
" Haha...xem anh kìa, chỉ cần anh không làm nó đau thì nó tự khắc sẽ ngoan thôi "
" Tôi mới không thèm dỗ dành nó như cô đâu..hừ...."
" Xì....."
Có lẽ từ lúc bắt đầu quan hệ đến nay đây là lần đầu tiên hai người thoải mái trò chuyện vui vẻ với nhau đến vậy .
Cũng từ đây bức tường vô hình chắn giữa hai người bọn họ dần xuất hiện vết nứt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.