Chương 13: CHAP 13
CHANGNOC
04/01/2021
\*Một tuần sau.....
Ầm...ầm...ầm....
Một vệt sấm loé sáng như muốn xé rách cả bầu trời , Tiết Phi xoa xoa cánh tay vì lạnh cô ngơ ngẩn nhìn những hạt mưa tí tách không ngừng rơi xuống.
Cô nắm chặt cây dù trong tay , haizz....hôm nay buồn chán nên cô muốn ra ngoài dạo phố một chút nên đến trung tâm mua sắm .
Không ngờ vừa định ra về thì trời đỗ mưa tầm tã , trời thật là không chiều lòng người mà.
" Đừng đứng ở đây rất lạnh đấy !!!"
Bỗng vai cô được một chiếc áo khoác bao bộc lại hơi ấm còn vươn lại trên áo rất ấm áp. Cô quay sang nhìn thấy một gương mặt rất quen thuộc.
" Trác Hiên....."
Cô kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt , anh nhìn cô chỉ cười cười ôn hoà cô chợt nhớ lại.
" Tôi không lạnh , áo này ...anh nên giữ lại đi thôi "
" Không cần....cô mặc đi "
Tiết Phi nghe anh nói thế cô cũng không nhượng bộ dúi áo vào trong tay anh , cô cười cười vuốt lại mái tóc bị gió thổi rối tung.
" Nam nữ thụ thụ bất thân....anh nên giữ lấy thì hơn"
Ánh mắt Trác Hiên khẽ trầm xuống , anh thở dài rồi nhìn vào mắt cô hỏi một cách nghiêm túc.
" Thời gian qua những điều tôi làm vì em thái độ tôi tỏ bày với em , chắc hẳn em đã biết rõ là tôi có ý với em đúng không "
Tiết Phi lảng tránh ánh mắt thâm tình của anh , cô đáp lại.
" Trác Hiên ...tôi biết rõ nhưng...xin lỗi anh...tôi có bạn trai rồi"
Cô thật tình không có cảm giác gì với Trác Hiên cả nên bắt buộc cô phải nói rõ ràng chuyện này .
" Tiết Phi... Em không cần lấy cớ để từ chối tôi "
Trác Hiên ủ rũ nhìn cô , anh vẫn nghĩ rằng đôi giày hôm đó là cô cố ý để cho anh nhìn thấy mà thôi.
" Tôi nói là sự thật ....anh tin hay không thì tùy anh vậy ...."
Nói đến đây cô khẽ nhìn ra ngoài mưa đã tạnh không ít , cô quay sang cười cười với Trác Hiên.
" Mưa đã tạnh rồi , xin phép anh tôi đi trước nhé "
Trác Hiên cười khổ cô không muốn nhìn thấy anh đến vậy sao .
" Tôi đưa em về..."
" Không cần đâu tôi tự bắt xe được , cảm ơn anh "
Cô không do dự cự tuyệt với anh cô chỉ nhẹ nhàng lịch sự gật đầu một cái , quay đầu cất bước đi vào màn mưa . Trác Hiên nhìn theo mà không khỏi chạnh lòng .
Cô gái này haizzz....quá mức lạnh lùng đi , ngay cả cơ hội để anh bày tỏ với cô cô cũng không cho , anh vốn không còn nhiều thời gian nữa.
" Trác tổng... chúng ta sắp trễ giờ bay rồi ạ"
Anh thu lại tầm mắt đang nhìn về hướng Tiết Phi đã đi khuất , khẽ thở dài quay lại nói với trợ lý.
" Được rồi...đi thôi..."
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Trong màn mưa giăng lối , Tiết Phi bước chầm chậm trên đường ...haizz... trời mưa nên khó bắt xe quá cô cũng chỉ có thể đi bộ một đoạn thôi....
Nhưng bỗng đầu cô bắt đầu choáng váng hơi thở dồn dập ....
Cô vội đưa tay vào túi áo tìm kiếm một lúc nhưng lại không có gì ....cô hôm nay quên mang theo sôcôla .
Cô vốn có bệnh huyết áp thấp nên lúc nào trong túi cũng phải mang theo sôcôla phòng ngừa tình huống nguy cấp .
Nhớ lại , cả ngày hôm nay cô chỉ chăm chú vẽ tranh tính ra đến giờ cũng chưa có gì vào bụng .
Cô gắng gượng đi vài bước , phía trước là một quán ăn cô chỉ cần đến đó tìm người giúp đỡ là ổn thôi.
Nhưng đi chưa đến ba bước trước mắt cô đã tối sầm ngực lại như bị ai đè chặt khiến cô không thở nổi.
Bịch...cô ngã ra mặt đất ý thức cũng mơ mơ hồ hồ....nước mưa lạnh giá thấm ướt cả cơ thể...cô bỗng rất sợ hãi , cô sẽ chết sao ???
" Hạo....Lâm...."
Khó chịu quá , cô sắp thở không nổi nữa rồi , mưa lạnh quá ....Có ai không...cứu với....
Xoảng..........
Kỳ Hạo Lâm đang cầm chiếc ly thủy tinh trong tay bỗng không cẩn thận làm rơi xuống đất.
" Kỳ tổng ...anh không sao chứ ạ "
Thư ký Trần vội vàng chạy đến xem xét anh có bị thương ở đâu hay không , nhưng chỉ thấy Kỳ Hạo Lâm im lặng một cách lạ thường.
Anh không hiểu vì sao tim lại đập nhanh như vậy....cảm giác sợ hãi như thế này , anh không thích chút nào.
" Tiết Phi....."
" Sao ạ...thưa Kỳ tổng "
" Cho người tra xem Tiết Phi đang ở đâu và làm gì nhanh lên...."
Nói đến câu cuối cùng Kỳ Hạo Lâm như là thét lên , thư ký Trần nhìn thấy anh mất kiểm soát như vậy thì không khỏi giật mình , vội vàng đáp vâng một tiếng rồi đi ngay.
Kỳ Hạo Lâm ngồi trên ghế cố gắng bình ổn lại nhịp thở , anh đưa tay sờ sờ ngực trái của mình.
" Tiết Phi ....nó đập nhanh như vậy là vì cô sao ????"
Ầm...ầm...ầm....
Một vệt sấm loé sáng như muốn xé rách cả bầu trời , Tiết Phi xoa xoa cánh tay vì lạnh cô ngơ ngẩn nhìn những hạt mưa tí tách không ngừng rơi xuống.
Cô nắm chặt cây dù trong tay , haizz....hôm nay buồn chán nên cô muốn ra ngoài dạo phố một chút nên đến trung tâm mua sắm .
Không ngờ vừa định ra về thì trời đỗ mưa tầm tã , trời thật là không chiều lòng người mà.
" Đừng đứng ở đây rất lạnh đấy !!!"
Bỗng vai cô được một chiếc áo khoác bao bộc lại hơi ấm còn vươn lại trên áo rất ấm áp. Cô quay sang nhìn thấy một gương mặt rất quen thuộc.
" Trác Hiên....."
Cô kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt , anh nhìn cô chỉ cười cười ôn hoà cô chợt nhớ lại.
" Tôi không lạnh , áo này ...anh nên giữ lại đi thôi "
" Không cần....cô mặc đi "
Tiết Phi nghe anh nói thế cô cũng không nhượng bộ dúi áo vào trong tay anh , cô cười cười vuốt lại mái tóc bị gió thổi rối tung.
" Nam nữ thụ thụ bất thân....anh nên giữ lấy thì hơn"
Ánh mắt Trác Hiên khẽ trầm xuống , anh thở dài rồi nhìn vào mắt cô hỏi một cách nghiêm túc.
" Thời gian qua những điều tôi làm vì em thái độ tôi tỏ bày với em , chắc hẳn em đã biết rõ là tôi có ý với em đúng không "
Tiết Phi lảng tránh ánh mắt thâm tình của anh , cô đáp lại.
" Trác Hiên ...tôi biết rõ nhưng...xin lỗi anh...tôi có bạn trai rồi"
Cô thật tình không có cảm giác gì với Trác Hiên cả nên bắt buộc cô phải nói rõ ràng chuyện này .
" Tiết Phi... Em không cần lấy cớ để từ chối tôi "
Trác Hiên ủ rũ nhìn cô , anh vẫn nghĩ rằng đôi giày hôm đó là cô cố ý để cho anh nhìn thấy mà thôi.
" Tôi nói là sự thật ....anh tin hay không thì tùy anh vậy ...."
Nói đến đây cô khẽ nhìn ra ngoài mưa đã tạnh không ít , cô quay sang cười cười với Trác Hiên.
" Mưa đã tạnh rồi , xin phép anh tôi đi trước nhé "
Trác Hiên cười khổ cô không muốn nhìn thấy anh đến vậy sao .
" Tôi đưa em về..."
" Không cần đâu tôi tự bắt xe được , cảm ơn anh "
Cô không do dự cự tuyệt với anh cô chỉ nhẹ nhàng lịch sự gật đầu một cái , quay đầu cất bước đi vào màn mưa . Trác Hiên nhìn theo mà không khỏi chạnh lòng .
Cô gái này haizzz....quá mức lạnh lùng đi , ngay cả cơ hội để anh bày tỏ với cô cô cũng không cho , anh vốn không còn nhiều thời gian nữa.
" Trác tổng... chúng ta sắp trễ giờ bay rồi ạ"
Anh thu lại tầm mắt đang nhìn về hướng Tiết Phi đã đi khuất , khẽ thở dài quay lại nói với trợ lý.
" Được rồi...đi thôi..."
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Trong màn mưa giăng lối , Tiết Phi bước chầm chậm trên đường ...haizz... trời mưa nên khó bắt xe quá cô cũng chỉ có thể đi bộ một đoạn thôi....
Nhưng bỗng đầu cô bắt đầu choáng váng hơi thở dồn dập ....
Cô vội đưa tay vào túi áo tìm kiếm một lúc nhưng lại không có gì ....cô hôm nay quên mang theo sôcôla .
Cô vốn có bệnh huyết áp thấp nên lúc nào trong túi cũng phải mang theo sôcôla phòng ngừa tình huống nguy cấp .
Nhớ lại , cả ngày hôm nay cô chỉ chăm chú vẽ tranh tính ra đến giờ cũng chưa có gì vào bụng .
Cô gắng gượng đi vài bước , phía trước là một quán ăn cô chỉ cần đến đó tìm người giúp đỡ là ổn thôi.
Nhưng đi chưa đến ba bước trước mắt cô đã tối sầm ngực lại như bị ai đè chặt khiến cô không thở nổi.
Bịch...cô ngã ra mặt đất ý thức cũng mơ mơ hồ hồ....nước mưa lạnh giá thấm ướt cả cơ thể...cô bỗng rất sợ hãi , cô sẽ chết sao ???
" Hạo....Lâm...."
Khó chịu quá , cô sắp thở không nổi nữa rồi , mưa lạnh quá ....Có ai không...cứu với....
Xoảng..........
Kỳ Hạo Lâm đang cầm chiếc ly thủy tinh trong tay bỗng không cẩn thận làm rơi xuống đất.
" Kỳ tổng ...anh không sao chứ ạ "
Thư ký Trần vội vàng chạy đến xem xét anh có bị thương ở đâu hay không , nhưng chỉ thấy Kỳ Hạo Lâm im lặng một cách lạ thường.
Anh không hiểu vì sao tim lại đập nhanh như vậy....cảm giác sợ hãi như thế này , anh không thích chút nào.
" Tiết Phi....."
" Sao ạ...thưa Kỳ tổng "
" Cho người tra xem Tiết Phi đang ở đâu và làm gì nhanh lên...."
Nói đến câu cuối cùng Kỳ Hạo Lâm như là thét lên , thư ký Trần nhìn thấy anh mất kiểm soát như vậy thì không khỏi giật mình , vội vàng đáp vâng một tiếng rồi đi ngay.
Kỳ Hạo Lâm ngồi trên ghế cố gắng bình ổn lại nhịp thở , anh đưa tay sờ sờ ngực trái của mình.
" Tiết Phi ....nó đập nhanh như vậy là vì cô sao ????"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.