Chương 19: CHAP 19
CHANGNOC
04/01/2021
\*Mĩ\*
Ánh nắng mặt trời buổi chiều tà đỏ lựng len lỏi qua khung cửa sổ sát đất chiếu lên thân hình cao lớn của người đàn ông ngồi trên sofa.
Quần âu màu đen phối hợp với chiếc áo sơ mi trắng tôn lên dáng người cao ráo , trên áo mở tung ba cúc lộ ra một lòng ngực rắn chắc .
Ngũ quan cương nghị , hàng mi dài đen nhánh che đi đôi mắt như biển rộng đang chứa đầy sự nhớ nhung trong đó , nhìn xa cứ như một vương tử cao quý uy nghiêm.
Trong tay anh cầm một khung hình , bên trong đó là chàng thiếu niên cười tươi rạng rỡ bên cạnh là một cô gái xinh đẹp đoan trang . Anh đưa tay khẽ khàng chạm vào khung hình nâng niu như thể đó là báu vật.
" Simon....."
Một người đàn ông trung niên bước đến vỗ vỗ vai anh , lúc này anh mới thu hồi lại ánh mắt cùng cảm xúc của bản thân , anh quay sang nhìn người mới đến.
" Ngài Louton ..."
Người đàn ông trung niên ngoại quốc nhìn thấy dáng vẻ của anh như vậy thì không khỏi thở dài.
" Haizzz...hơn một năm nay con cứ rảnh rỗi lại thẩn thờ ngồi nhìn bức ảnh này.... người trong ảnh là chị gái con sao?"
Anh cười cười cúi đầu một lần nữa vuốt ve khung ảnh .
" Vâng ạ ..."
" Chị con rất xinh đẹp , hai người rất giống nhau đấy "
" Đúng ạ....chị ấy rất xinh đẹp "
" Vậy điều khiến con do dự với đề nghị của ta là vì cô ấy sao....."
Simon à không nên gọi là Tiết Vũ mới đúng , anh thoáng cúi đầu rơi vào trầm tư.
Một năm trước anh được ngài Louton để mắt đến , ông ấy giúp đỡ anh và cho anh rất nhiều cơ hội để phát triển sự nghiệp , thành công anh có ngày hôm nay tất cả đều là nhờ có ông ấy.
Nhưng cách đây không lâu ông đã đưa ra đề nghị với anh , ông muốn nhận anh làm con nuôi kế thừa sản nghiệp của ông ...và anh đã do dự từ chối.
Nghĩ đến đây anh thoáng cười khổ đầy áy náy nhìn ông Louton.
" Con vẫn không có đủ dũng khí quay về đối mặt với chị ấy , con bây giờ cảm thấy mình vẫn chưa đủ thành công thưa ngài Louton...."
" Haizz... tuổi trẻ ấy à... được rồi... ta chờ con đến ngày đó....đợi con cảm thấy bản thân thành công rồi quay về đối mặt với chị con...Ta đây nếu có thêm một đứa con gái thì càng vui vẻ hơn hahaha...."
Tiết Vũ kinh ngạc nhìn ông Louton , ánh mắt anh lập loè tia sáng. Ý ông Louton là.....anh cười nhìn về phía ông Louton ánh mắt kiên định.
" Vâng ...con cảm ơn ngài rất nhiều...ngài Louton"
Ông Louton bật cười ha hả vỗ vỗ vai anh ý bảo anh cố gắng , rồi ông cất bước rời đi.
Tiết Vũ cúi đầu mỉm cười ôn nhu anh vuốt ve bức ảnh khẽ thì thầm.
" Chị....đợi em ...một thời gian nữa thôi...sẽ nhanh thôi...chị ơi...đợi em...."
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
" A....VŨ......"
Tiết Phi giật mình tỉnh giấc trên trán lấm tấm đầy những giọt mồ hôi , cô mơ thấy Tiết Vũ thấy cậu không nói không rằng quay lưng rời đi cho dù cô có gọi thế nào cậu cũng không quay đầu lại.
Cô thở hổn hển đưa tay đè lại trái tim đang đập kịch liệt . A Vũ....em bây giờ thế nào rồi....
" Tiết Phi , cô sao vậy "
Kỳ Hạo Lâm nghe tiếng thét của cô thì không khỏi vội vàng chạy đến , anh đưa tay thay cô lau mồ hôi trên trán.
" Gặp ác mộng sao...hửm ...."
Giọng nói anh trầm thấp dễ nghe không hiểu sao khiến cô cảm thấy rất an tâm , cô nhào vào lòng anh ôm anh thật chặt.
Kỳ Hạo Lâm thấy cô như thế thì không khỏi đau lòng , anh nhẹ giọng dịu dàng nói .
" Không sao ...chỉ là giấc mơ mà thôi...có tôi ở đây rồi"
Anh một tay vuốt nhẹ mái tóc của cô một tay vỗ vỗ lưng cô như trấn an , anh khẽ nhíu mày khi nãy cô gọi là tên ai ......
" Tiết Phi , A Vũ là ai ? Cô gặp ác mộng là vì người đó sao??"
Tiết Phi đã bình ổn lại nhịp thở cô ngẩng đầu lên hỏi anh.
" Là người thân của tôi thôi... Nhưng sao hôm nay anh...về sớm vậy "
Anh nghe cô nói vậy thì không hỏi nhiều nữa , anh đưa tay vén lại vài sợi tóc bên má cô , tay lại nhấn cô vào lòng một lần nữa.
" Tối nay có bữa tiệc định đưa cô đi cùng , nếu cô mệt thì cứ ở nhà đi "
" Tôi không sao....tối nay tôi đi cùng anh "
Anh suy xét lại một chút nhìn thấy cô không có vấn đề gì nên cũng không nói nhiều.
" Được vậy bây giờ tôi đưa cô đi chọn lễ phục"
" Ừm...."
Tiết Phi gật đầu môi lại khẽ nhếch lên một nụ cười dịu dàng , Kỳ Hạo Lâm thấy vậy kiềm không được liền cúi xuống đặt lên trán cô một nụ hôn .
Ánh nắng mặt trời buổi chiều tà đỏ lựng len lỏi qua khung cửa sổ sát đất chiếu lên thân hình cao lớn của người đàn ông ngồi trên sofa.
Quần âu màu đen phối hợp với chiếc áo sơ mi trắng tôn lên dáng người cao ráo , trên áo mở tung ba cúc lộ ra một lòng ngực rắn chắc .
Ngũ quan cương nghị , hàng mi dài đen nhánh che đi đôi mắt như biển rộng đang chứa đầy sự nhớ nhung trong đó , nhìn xa cứ như một vương tử cao quý uy nghiêm.
Trong tay anh cầm một khung hình , bên trong đó là chàng thiếu niên cười tươi rạng rỡ bên cạnh là một cô gái xinh đẹp đoan trang . Anh đưa tay khẽ khàng chạm vào khung hình nâng niu như thể đó là báu vật.
" Simon....."
Một người đàn ông trung niên bước đến vỗ vỗ vai anh , lúc này anh mới thu hồi lại ánh mắt cùng cảm xúc của bản thân , anh quay sang nhìn người mới đến.
" Ngài Louton ..."
Người đàn ông trung niên ngoại quốc nhìn thấy dáng vẻ của anh như vậy thì không khỏi thở dài.
" Haizzz...hơn một năm nay con cứ rảnh rỗi lại thẩn thờ ngồi nhìn bức ảnh này.... người trong ảnh là chị gái con sao?"
Anh cười cười cúi đầu một lần nữa vuốt ve khung ảnh .
" Vâng ạ ..."
" Chị con rất xinh đẹp , hai người rất giống nhau đấy "
" Đúng ạ....chị ấy rất xinh đẹp "
" Vậy điều khiến con do dự với đề nghị của ta là vì cô ấy sao....."
Simon à không nên gọi là Tiết Vũ mới đúng , anh thoáng cúi đầu rơi vào trầm tư.
Một năm trước anh được ngài Louton để mắt đến , ông ấy giúp đỡ anh và cho anh rất nhiều cơ hội để phát triển sự nghiệp , thành công anh có ngày hôm nay tất cả đều là nhờ có ông ấy.
Nhưng cách đây không lâu ông đã đưa ra đề nghị với anh , ông muốn nhận anh làm con nuôi kế thừa sản nghiệp của ông ...và anh đã do dự từ chối.
Nghĩ đến đây anh thoáng cười khổ đầy áy náy nhìn ông Louton.
" Con vẫn không có đủ dũng khí quay về đối mặt với chị ấy , con bây giờ cảm thấy mình vẫn chưa đủ thành công thưa ngài Louton...."
" Haizz... tuổi trẻ ấy à... được rồi... ta chờ con đến ngày đó....đợi con cảm thấy bản thân thành công rồi quay về đối mặt với chị con...Ta đây nếu có thêm một đứa con gái thì càng vui vẻ hơn hahaha...."
Tiết Vũ kinh ngạc nhìn ông Louton , ánh mắt anh lập loè tia sáng. Ý ông Louton là.....anh cười nhìn về phía ông Louton ánh mắt kiên định.
" Vâng ...con cảm ơn ngài rất nhiều...ngài Louton"
Ông Louton bật cười ha hả vỗ vỗ vai anh ý bảo anh cố gắng , rồi ông cất bước rời đi.
Tiết Vũ cúi đầu mỉm cười ôn nhu anh vuốt ve bức ảnh khẽ thì thầm.
" Chị....đợi em ...một thời gian nữa thôi...sẽ nhanh thôi...chị ơi...đợi em...."
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
" A....VŨ......"
Tiết Phi giật mình tỉnh giấc trên trán lấm tấm đầy những giọt mồ hôi , cô mơ thấy Tiết Vũ thấy cậu không nói không rằng quay lưng rời đi cho dù cô có gọi thế nào cậu cũng không quay đầu lại.
Cô thở hổn hển đưa tay đè lại trái tim đang đập kịch liệt . A Vũ....em bây giờ thế nào rồi....
" Tiết Phi , cô sao vậy "
Kỳ Hạo Lâm nghe tiếng thét của cô thì không khỏi vội vàng chạy đến , anh đưa tay thay cô lau mồ hôi trên trán.
" Gặp ác mộng sao...hửm ...."
Giọng nói anh trầm thấp dễ nghe không hiểu sao khiến cô cảm thấy rất an tâm , cô nhào vào lòng anh ôm anh thật chặt.
Kỳ Hạo Lâm thấy cô như thế thì không khỏi đau lòng , anh nhẹ giọng dịu dàng nói .
" Không sao ...chỉ là giấc mơ mà thôi...có tôi ở đây rồi"
Anh một tay vuốt nhẹ mái tóc của cô một tay vỗ vỗ lưng cô như trấn an , anh khẽ nhíu mày khi nãy cô gọi là tên ai ......
" Tiết Phi , A Vũ là ai ? Cô gặp ác mộng là vì người đó sao??"
Tiết Phi đã bình ổn lại nhịp thở cô ngẩng đầu lên hỏi anh.
" Là người thân của tôi thôi... Nhưng sao hôm nay anh...về sớm vậy "
Anh nghe cô nói vậy thì không hỏi nhiều nữa , anh đưa tay vén lại vài sợi tóc bên má cô , tay lại nhấn cô vào lòng một lần nữa.
" Tối nay có bữa tiệc định đưa cô đi cùng , nếu cô mệt thì cứ ở nhà đi "
" Tôi không sao....tối nay tôi đi cùng anh "
Anh suy xét lại một chút nhìn thấy cô không có vấn đề gì nên cũng không nói nhiều.
" Được vậy bây giờ tôi đưa cô đi chọn lễ phục"
" Ừm...."
Tiết Phi gật đầu môi lại khẽ nhếch lên một nụ cười dịu dàng , Kỳ Hạo Lâm thấy vậy kiềm không được liền cúi xuống đặt lên trán cô một nụ hôn .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.