Chương 2: CHAP 2
CHANGNOC
04/01/2021
Rời khỏi khách sạn Tiết Phi đi bộ đến trạm xe buýt bắt xe đi về nhà . Xe chạy qua những con phố tấp nập người qua kẻ lại , vội vã hối hả là thế chỉ vì lo toan cuộc sống này.
Khu chung cư khá cũ kĩ căn phòng nhỏ bé đơn sơ , nhưng lại là nơi hai chị em cô trú ngụ qua ngày.
Mở cửa vào nhà , trên chiếc ghế sofa cậu thanh niên khoảng 18 , 19 tuổi ngồi đó hai mắt cậu có quầng thăm chứng tỏ đêm qua cậu đã thức trắng đêm.
Dung nhan có ba phần giống với Tiết Phi nhưng khác với cô là tao nhã nhưng lại có một chút xa cách , thì cậu mang một nét đẹp dịu dàng ấm áp.
" Chị , đêm qua chị đi đâu , tại sao không về nhà ???"
Cậu nhìn chằm chằm vào cô ânh mắt dâng lên vẻ lo toan và nghi ngờ . Tiết Phi thấy vậy bình thản trả lời.
" Đêm qua chị tăng ca , khuya quá nên nghĩ lại ở quán "
" Chị nói...dối...!!!"
Bỗng cậu hét lên đau đớn nhìn chị mình.
" Đêm qua... em thấy chị đi cùng một tên đàn ông....Chị...rốt cuộc...chị đã đi đâu ..."
Cậu không ngốc , quán bar hỗn loạn loại người nào chả có , nhưng chị của cậu...lại...
" A Vũ , được rồi đấy ....đừng quan tâm chuyện này...em sửa soạn chuẩn bị hành lý và thủ tục đi...chị đã gọi cho nhà trường...xin được một xuất học bổng để em sang Mĩ du học..."
Cô biết em trai mình đã phát giác ra được chuyện đêm qua , nhưng...ha....cô thoáng cười khổ.
" Em không đi ...chị...em thà rằng là kẻ không có ăn học ...còn hơn để chị gái bán thân...để mình được đi du học...."
Tiết Vũ lúc này tức giận không kiểm soát được lời nói của mình , nói ra những lời có lực sát thương rất cao đối với cô.
Cô nheo mắt không chần chừ vung thẳng tay.
Chát.....một tiếng vang dội.
" Tiết Vũ...em cẩn thận lời nói của mình...chị bán thân thì sao , chị bán thân chứ chưa từng bán đi lương tâm của mình ... "
Tiết Vũ ôm mặt sững sờ , chị cậu đánh cậu... người chị luôn yêu thương cậu... lại đánh cậu.
Cậu cười tự giễu bản thân mình , hai tay ôm đầu đau đớn nói ra từng lời.
" Chị...chị biết không...chị làm như vậy khiến em cảm thấy bản thân mình là một thằng vô dụng....một thằng khốn nạn...."
Hóc mắt Tiết Phi cũng đã ửng đỏ , cô đi đến ngồi xuống ôm cậu vào lòng cô nhẹ nhàng nói.
" A Vũ...cha mẹ đã không còn... Thân làm một người chị đây là trách nhiệm chị phải gánh...chị cam tâm tình nguyện và chưa từng oán trách em...."
" Không chị ơi....đừng như vậy...đừng như vậy..."
Cậu khóc nước mắt rơi từng giọt , nam nhi rơi máu không rơi lệ , nhưng phút giây này cậu cảm thấy mình yếu đuối nhỏ bé đến đáng ghét.
" A Vũ...nghe lời chị , đi sang Mĩ du học ... Nếu em cảm thấy tội lỗi với chị thì hãy sang đó cố gắng học tập và làm việc...chị cho em 5 năm...5 năm sau hãy công thành danh toại quay về đây , lúc ấy chị sẽ tha thứ cho em ..."
Tiết Vũ ngước mắt nhìn cô , mông lung bất định cậu lắc đầu kháng cự...
" Không chị ơi...em đi rồi chị phải làm sao..?"
Cô mỉm cười vươn tay vuốt ve mặt cậu , nhẹ nhàng khuyên bảo.
"A Vũ em là hy vọng cuối cùng của Tiết gia ta , chị đặt toàn bộ hy vọng và niềm tin vào em ....Đừng để chị thất vọng , nam nhi Tiết gia không phải là kẻ yếu đuối , ngã rồi thì phải đứng lên đi tiếp không được được bỏ cuộc nghe không...!!!!"
Cậu ngơ ngác nhìn người chị hy sinh tất cả vì cậu . Chị vẫn như vậy từ nhỏ đến lớn luôn che chở cho cậu tự mình gánh vác tất cả...vậy sao cậu có thể phụ lòng mong đợi của chị đây.....
Ánh mắt thiếu niên ngây ngô dần có một tia kiên định vuột qua...con người mà , cần phải trải qua một số chuyện thì mới học được cách chấp nhận với thực tại tàn khốc , mà dần trưởng thành và mạnh mẽ hơn.
" Chị... cho em thời gian suy nghĩ được không....em xin lỗi vì khi nảy đã nặng lời "
Tiết Phi thấy em trai cuối cùng cũng chịu nghĩ thoáng hơn cô cười cười .
" Được , cho em hai ngày...em trai...em cần phải trưởng thành hơn "
" Dạ vâng , chị ..."
Cậu đưa tay lau sạch nước mắt , rồi làm nũng gối đầu lên đùi cô . Cô thấy vậy cười cười , nhẹ nhàng vuốt ve đầu cậu.
Ánh mắt cô nhìn về xa xăm , thế giới này quá khắc nghiệt , đứa em trai nhỏ này của cô khiến cô rất lo lắng .
Nó cần phải tự mình đi trên con đường phía trước , để học được cách mạnh mẽ và cứng rắn hơn , nên cô đã bất chấp tất cả muốn cho cậu đi du học .
Để cậu tự mình lịch lãm thế giới xa lạ ở bên ngoài tuy rằng cô xót xa nhưng cô đã không còn cách nào khác....
Cô lấy trong túi một tấm danh thiếp màu đen đập vào mắt cô là dòng chữ ghi tên " Kỳ Hạo Lâm " kia vàng rực đến chói mắt . Cô khẽ hít một hơi thật sâu nhắm hai mắt lại , tay vô thức siết chặt tấm danh thiếp , một giọt lệ nóng bỏng âm thầm mà chảy xuống từ khoé mắt cô.
Khu chung cư khá cũ kĩ căn phòng nhỏ bé đơn sơ , nhưng lại là nơi hai chị em cô trú ngụ qua ngày.
Mở cửa vào nhà , trên chiếc ghế sofa cậu thanh niên khoảng 18 , 19 tuổi ngồi đó hai mắt cậu có quầng thăm chứng tỏ đêm qua cậu đã thức trắng đêm.
Dung nhan có ba phần giống với Tiết Phi nhưng khác với cô là tao nhã nhưng lại có một chút xa cách , thì cậu mang một nét đẹp dịu dàng ấm áp.
" Chị , đêm qua chị đi đâu , tại sao không về nhà ???"
Cậu nhìn chằm chằm vào cô ânh mắt dâng lên vẻ lo toan và nghi ngờ . Tiết Phi thấy vậy bình thản trả lời.
" Đêm qua chị tăng ca , khuya quá nên nghĩ lại ở quán "
" Chị nói...dối...!!!"
Bỗng cậu hét lên đau đớn nhìn chị mình.
" Đêm qua... em thấy chị đi cùng một tên đàn ông....Chị...rốt cuộc...chị đã đi đâu ..."
Cậu không ngốc , quán bar hỗn loạn loại người nào chả có , nhưng chị của cậu...lại...
" A Vũ , được rồi đấy ....đừng quan tâm chuyện này...em sửa soạn chuẩn bị hành lý và thủ tục đi...chị đã gọi cho nhà trường...xin được một xuất học bổng để em sang Mĩ du học..."
Cô biết em trai mình đã phát giác ra được chuyện đêm qua , nhưng...ha....cô thoáng cười khổ.
" Em không đi ...chị...em thà rằng là kẻ không có ăn học ...còn hơn để chị gái bán thân...để mình được đi du học...."
Tiết Vũ lúc này tức giận không kiểm soát được lời nói của mình , nói ra những lời có lực sát thương rất cao đối với cô.
Cô nheo mắt không chần chừ vung thẳng tay.
Chát.....một tiếng vang dội.
" Tiết Vũ...em cẩn thận lời nói của mình...chị bán thân thì sao , chị bán thân chứ chưa từng bán đi lương tâm của mình ... "
Tiết Vũ ôm mặt sững sờ , chị cậu đánh cậu... người chị luôn yêu thương cậu... lại đánh cậu.
Cậu cười tự giễu bản thân mình , hai tay ôm đầu đau đớn nói ra từng lời.
" Chị...chị biết không...chị làm như vậy khiến em cảm thấy bản thân mình là một thằng vô dụng....một thằng khốn nạn...."
Hóc mắt Tiết Phi cũng đã ửng đỏ , cô đi đến ngồi xuống ôm cậu vào lòng cô nhẹ nhàng nói.
" A Vũ...cha mẹ đã không còn... Thân làm một người chị đây là trách nhiệm chị phải gánh...chị cam tâm tình nguyện và chưa từng oán trách em...."
" Không chị ơi....đừng như vậy...đừng như vậy..."
Cậu khóc nước mắt rơi từng giọt , nam nhi rơi máu không rơi lệ , nhưng phút giây này cậu cảm thấy mình yếu đuối nhỏ bé đến đáng ghét.
" A Vũ...nghe lời chị , đi sang Mĩ du học ... Nếu em cảm thấy tội lỗi với chị thì hãy sang đó cố gắng học tập và làm việc...chị cho em 5 năm...5 năm sau hãy công thành danh toại quay về đây , lúc ấy chị sẽ tha thứ cho em ..."
Tiết Vũ ngước mắt nhìn cô , mông lung bất định cậu lắc đầu kháng cự...
" Không chị ơi...em đi rồi chị phải làm sao..?"
Cô mỉm cười vươn tay vuốt ve mặt cậu , nhẹ nhàng khuyên bảo.
"A Vũ em là hy vọng cuối cùng của Tiết gia ta , chị đặt toàn bộ hy vọng và niềm tin vào em ....Đừng để chị thất vọng , nam nhi Tiết gia không phải là kẻ yếu đuối , ngã rồi thì phải đứng lên đi tiếp không được được bỏ cuộc nghe không...!!!!"
Cậu ngơ ngác nhìn người chị hy sinh tất cả vì cậu . Chị vẫn như vậy từ nhỏ đến lớn luôn che chở cho cậu tự mình gánh vác tất cả...vậy sao cậu có thể phụ lòng mong đợi của chị đây.....
Ánh mắt thiếu niên ngây ngô dần có một tia kiên định vuột qua...con người mà , cần phải trải qua một số chuyện thì mới học được cách chấp nhận với thực tại tàn khốc , mà dần trưởng thành và mạnh mẽ hơn.
" Chị... cho em thời gian suy nghĩ được không....em xin lỗi vì khi nảy đã nặng lời "
Tiết Phi thấy em trai cuối cùng cũng chịu nghĩ thoáng hơn cô cười cười .
" Được , cho em hai ngày...em trai...em cần phải trưởng thành hơn "
" Dạ vâng , chị ..."
Cậu đưa tay lau sạch nước mắt , rồi làm nũng gối đầu lên đùi cô . Cô thấy vậy cười cười , nhẹ nhàng vuốt ve đầu cậu.
Ánh mắt cô nhìn về xa xăm , thế giới này quá khắc nghiệt , đứa em trai nhỏ này của cô khiến cô rất lo lắng .
Nó cần phải tự mình đi trên con đường phía trước , để học được cách mạnh mẽ và cứng rắn hơn , nên cô đã bất chấp tất cả muốn cho cậu đi du học .
Để cậu tự mình lịch lãm thế giới xa lạ ở bên ngoài tuy rằng cô xót xa nhưng cô đã không còn cách nào khác....
Cô lấy trong túi một tấm danh thiếp màu đen đập vào mắt cô là dòng chữ ghi tên " Kỳ Hạo Lâm " kia vàng rực đến chói mắt . Cô khẽ hít một hơi thật sâu nhắm hai mắt lại , tay vô thức siết chặt tấm danh thiếp , một giọt lệ nóng bỏng âm thầm mà chảy xuống từ khoé mắt cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.