Chương 35: CHAP 35
CHANGNOC
04/01/2021
Phòng làm việc yên tĩnh đến một cách lạ thường , Kỳ Hạo Lâm hai chân bắt chéo lạnh nhạt nhìn cô gái ngồi đối diện .
" Hạo Lâm , bao năm qua ...anh sống có tốt không ?"
" Có liên quan đến cô sao ...Lương Giai Kỳ "
Kỳ Hạo Lâm nhìn cô gái trước mặt mà trong lòng anh dâng lên một cảm xúc không rõ tên.
7 năm trước cô rời đi không một lý do , để lại cho anh vàn sự khó hiểu và không cam lòng , thời điểm đó anh vốn ngông cuồng kiêu ngạo sau lại chịu đả kích từ cô mà trở nên nổi loạn điên cuồng.
Anh hút thuốc , đánh bạc , tụ tập đánh nhau , cải lời cha mẹ , bỏ học ....tất cả anh đều trải qua . Đến khi anh trai anh nhìn không nổi nữa , không nói hai lời tống cổ anh vào quân ngũ .....sau mãi cho đến hôm nay cô lại quay về.
Lương Giai Kỳ cụp mắt , năm xưa ở bên nhau cô cảm thấy anh không đủ chín chắn , cô cần một người đàn ông có thể che chở cho và gánh vác một khoảng trời mênh mông cho cô.
Nên cô không do dự quyết định ra nước ngoài du học và định cư luôn , nhưng bao năm trôi qua cô quen bao nhiêu người đàn ông khác cô đã ngộ nhận được một điều ....Những người ngoài kia chưa một lần là đối xử với cô thật lòng...
Chỉ có anh....tuy rằng anh đôi lúc tùy hứng nhưng khi bên cạnh nhau anh luôn đối xử với cô là một lòng một dạ .
Cô sai rồi....cô muốn quay về....làm lại từ đầu...lần này cô muốn bù đắp cho anh.
" Hạo Lâm , xin lỗi anh "
" Tôi không cần lời xin lỗi của cô"
" Lần này em quay về là vì anh"
Hai mắt cô rưng rưng nhìn về phía anh đầy đau đớn ....anh trước kia chưa từng đối với cô như vậy.
" Lương tiểu thư quá lời , tôi nào có cái vinh hạnh đó , mời cô về cho ....tôi rất bận"
" Không , Hạo Lâm , em không đi , anh đừng đối xử với em như vậy "
Nước mắt cô bắt đầu rơi , Kỳ Hạo Lâm không đủ kiên nhẫn anh đứng dậy sải bước ra ngoài.
" Cô không đi ... Vậy tôi đi "
" Hạo Lâm ....."
Mặc cho Lương Giai Kỳ kêu gào , anh bước đi thật nhanh không muốn quay đầu lại một lần nào nữa . Trong lòng anh khó chịu quá , cuộc sống êm đềm bỗng chốc bị người khác phá tung thật không dễ chịu gì , anh muốn uống rượu....đúng chỉ có rượu mới khiến tâm tình anh bình ổn ngay lúc này.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Từng giờ đồng hồ trôi qua , cơm canh trên bàn đều đã nguội lạnh Tiết Phi vẫn chưa động đũa , cô ra ngoài phòng khách đợi anh trở về.
Không biết anh đi đâu cô đã gọi hỏi thư ký Trần anh ấy bảo Kỳ Hạo Lâm đã tan tầm từ rất sớm , nhưng bây giờ đã là 12 giờ đêm anh vẫn chưa về cô rất lo lắng.
" Hạo Lâm , anh đi đâu vậy chứ "
Lạch cạch....lạch cạch....tiếng mở cửa vang lên Kỳ Hạo Lâm cả người nồng nặc mùi rượu bước vào.
" Anh về rồi sao "
Nhìn thấy Tiết Phi trong lòng anh bỗng sinh ra một cổ cảm giác tội lỗi .
" Sao em chưa ngủ "
" Em đợi anh về ăn cơm "
Lúc này anh mới sực nhớ ra cuộc gọi lúc chiều , nhìn thấy cô hoang mang lo lắng cho anh như thế lòng anh lại khẽ nhói đau.
Căn nhà vẫn sáng đèn thân ảnh nhỏ bé kia vẫn ngồi lặng lẽ trong đêm đen đợi anh về , vậy mà anh đã làm gì .... vì một người bỏ rơi anh mà để cô phải chịu tủi thân....mẹ nó quá khốn nạn mà.
" Phi Phi , anh xin lỗi "
Bỗng bị anh ôm lấy Tiết Phi có chút bất ngờ cô cười khẽ đưa tay ôm lấy anh.
" Xin lỗi gì cơ chứ ....anh thường ngày bận rộn như thế , em đợi anh về cũng có sao đâu"
Tim anh đập lệch một nhịp ....Phi Phi em là cô gái ngốc nghếch nhất mà anh từng thấy , tại sao em lại tin tưởng anh đến thế .
" Được rồi , cả người anh toàn mùi rượu , đi tắm đi "
Kỳ Hạo Lâm cố gắng gượng cười đưa tay vuốt ve gương mặt cô .
" Anh biết rồi "
Tiết Phi vẫn mỉm cười dịu dàng nhưng khi anh quay lưng đi nụ cười của cô không duy trì được nữa cô cụp mắt xuống .
Ở với nhau lâu đến thế mỗi cái nhăn mặt nhíu mày của anh cô tám phần mười đều đoán được , hôm nay tâm trạng anh rất rất tệ....cô có thể cảm nhận được...rốt cuộc là vì điều gì ??
" Hạo Lâm , bao năm qua ...anh sống có tốt không ?"
" Có liên quan đến cô sao ...Lương Giai Kỳ "
Kỳ Hạo Lâm nhìn cô gái trước mặt mà trong lòng anh dâng lên một cảm xúc không rõ tên.
7 năm trước cô rời đi không một lý do , để lại cho anh vàn sự khó hiểu và không cam lòng , thời điểm đó anh vốn ngông cuồng kiêu ngạo sau lại chịu đả kích từ cô mà trở nên nổi loạn điên cuồng.
Anh hút thuốc , đánh bạc , tụ tập đánh nhau , cải lời cha mẹ , bỏ học ....tất cả anh đều trải qua . Đến khi anh trai anh nhìn không nổi nữa , không nói hai lời tống cổ anh vào quân ngũ .....sau mãi cho đến hôm nay cô lại quay về.
Lương Giai Kỳ cụp mắt , năm xưa ở bên nhau cô cảm thấy anh không đủ chín chắn , cô cần một người đàn ông có thể che chở cho và gánh vác một khoảng trời mênh mông cho cô.
Nên cô không do dự quyết định ra nước ngoài du học và định cư luôn , nhưng bao năm trôi qua cô quen bao nhiêu người đàn ông khác cô đã ngộ nhận được một điều ....Những người ngoài kia chưa một lần là đối xử với cô thật lòng...
Chỉ có anh....tuy rằng anh đôi lúc tùy hứng nhưng khi bên cạnh nhau anh luôn đối xử với cô là một lòng một dạ .
Cô sai rồi....cô muốn quay về....làm lại từ đầu...lần này cô muốn bù đắp cho anh.
" Hạo Lâm , xin lỗi anh "
" Tôi không cần lời xin lỗi của cô"
" Lần này em quay về là vì anh"
Hai mắt cô rưng rưng nhìn về phía anh đầy đau đớn ....anh trước kia chưa từng đối với cô như vậy.
" Lương tiểu thư quá lời , tôi nào có cái vinh hạnh đó , mời cô về cho ....tôi rất bận"
" Không , Hạo Lâm , em không đi , anh đừng đối xử với em như vậy "
Nước mắt cô bắt đầu rơi , Kỳ Hạo Lâm không đủ kiên nhẫn anh đứng dậy sải bước ra ngoài.
" Cô không đi ... Vậy tôi đi "
" Hạo Lâm ....."
Mặc cho Lương Giai Kỳ kêu gào , anh bước đi thật nhanh không muốn quay đầu lại một lần nào nữa . Trong lòng anh khó chịu quá , cuộc sống êm đềm bỗng chốc bị người khác phá tung thật không dễ chịu gì , anh muốn uống rượu....đúng chỉ có rượu mới khiến tâm tình anh bình ổn ngay lúc này.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Từng giờ đồng hồ trôi qua , cơm canh trên bàn đều đã nguội lạnh Tiết Phi vẫn chưa động đũa , cô ra ngoài phòng khách đợi anh trở về.
Không biết anh đi đâu cô đã gọi hỏi thư ký Trần anh ấy bảo Kỳ Hạo Lâm đã tan tầm từ rất sớm , nhưng bây giờ đã là 12 giờ đêm anh vẫn chưa về cô rất lo lắng.
" Hạo Lâm , anh đi đâu vậy chứ "
Lạch cạch....lạch cạch....tiếng mở cửa vang lên Kỳ Hạo Lâm cả người nồng nặc mùi rượu bước vào.
" Anh về rồi sao "
Nhìn thấy Tiết Phi trong lòng anh bỗng sinh ra một cổ cảm giác tội lỗi .
" Sao em chưa ngủ "
" Em đợi anh về ăn cơm "
Lúc này anh mới sực nhớ ra cuộc gọi lúc chiều , nhìn thấy cô hoang mang lo lắng cho anh như thế lòng anh lại khẽ nhói đau.
Căn nhà vẫn sáng đèn thân ảnh nhỏ bé kia vẫn ngồi lặng lẽ trong đêm đen đợi anh về , vậy mà anh đã làm gì .... vì một người bỏ rơi anh mà để cô phải chịu tủi thân....mẹ nó quá khốn nạn mà.
" Phi Phi , anh xin lỗi "
Bỗng bị anh ôm lấy Tiết Phi có chút bất ngờ cô cười khẽ đưa tay ôm lấy anh.
" Xin lỗi gì cơ chứ ....anh thường ngày bận rộn như thế , em đợi anh về cũng có sao đâu"
Tim anh đập lệch một nhịp ....Phi Phi em là cô gái ngốc nghếch nhất mà anh từng thấy , tại sao em lại tin tưởng anh đến thế .
" Được rồi , cả người anh toàn mùi rượu , đi tắm đi "
Kỳ Hạo Lâm cố gắng gượng cười đưa tay vuốt ve gương mặt cô .
" Anh biết rồi "
Tiết Phi vẫn mỉm cười dịu dàng nhưng khi anh quay lưng đi nụ cười của cô không duy trì được nữa cô cụp mắt xuống .
Ở với nhau lâu đến thế mỗi cái nhăn mặt nhíu mày của anh cô tám phần mười đều đoán được , hôm nay tâm trạng anh rất rất tệ....cô có thể cảm nhận được...rốt cuộc là vì điều gì ??
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.