Chương 47: CHAP 47
CHANGNOC
04/01/2021
Quả như trong dự liệu của anh muốn làm cho cô nguôi giận so ra đấu thêm vài trận với Tiết Vũ trên thương trường còn khó khăn hơn.
Ánh nắng mặt trời giữa trưa gay gắt , anh đứng trước cổng lớn của biệt thự mồ hôi nhễ nhãi nhưng vẫn ngoan cố đứng đó.
" Trời nắng gắt thế anh vẫn nên trở về thì hơn cậu trai trẻ."
Một bác bảo vệ nhìn thấy anh một mực đứng giữa trời nắng cũng không đành lòng mà lên tiếng khuyên can.
" Cảm ơn bác , nhưng con muốn đợi cô ấy "
" Ây..... người trẻ tuổi..haizz"
Ông bất đắc dĩ lắc đầu tốt bụng đưa anh một chai nước rồi quay vào làm việc của mình.
Mà bên trong biệt thự , cô gái mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt đang lẵng lặng ngồi vẽ tranh bên cạnh cửa sổ sát đất.
Bên ngoài khung cửa sổ là một mảng màu xanh nhạt và màu tím ấm áp đan xen . Thân hình mảnh mai , mái tóc đen dài đến tận eo , làn da trắng ngần như sứ , hình ảnh của cô như hoà làm một với khung cảnh bên ngoài.
" Anh ấy chưa đi sao ..."
" Thưa tiểu thư , vẫn chưa ạ...."
Tiết Phi dừng lại động tác trên tay , chyện trên báo chí cô đã biết là hai người họ vô tình gặp nhau mà thôi .
Nhưng cô vẫn không thể nguôi giận , nếu tha thứ cho anh quá dễ dàng phải chăng chuyện như thế sẽ còn có lần sau ... được rồi , mặt kệ anh vậy...
" Chú Thôi , con muốn xuống bếp"
" Tiểu thư , cô cần gì sao "
Thôi quản gia cung kính đáp lời cô , ánh mắt ông vô cùng hoà ái .
" Con muốn làm ít bánh ngọt cho A Vũ , cũng lâu rồi con chưa vào bếp..."
Thật là cô tức giận bỏ nhà đi sang đây ở cũng Tiết Vũ , thế là liền bị xem như búp bê sứ không được động một đầu ngón tay . Cô vẫn không quen để người khác hầu hạ mình mọi việc.
" Được tôi đi chuẩn bị cho cô...."
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Thời gian cũng dần trôi qua thoáng cái trời đã sập tối , Tiết Phi đang đọc sách thì nghe trời .....gầm....một tiếng....
" Chú Thôi , trời mưa rồi ư..."
" Vâng thưa tiểu thư "
" Vậy....anh ấy...."
" Cậu Kỳ vẫn còn ở bên ngoài ạ...."
Tiết Phi khẽ cắn môi không còn tâm trí để đọc sách nữa , hai tay cô xoắn xuýt nhìn ra cửa sổ....mưa rất lớn sấm chớp như sé rách cả bầu trời ....
Anh có phải tên ngốc không vậy....tại sao còn đứng bên ngoài chứ...
" Không đành lòng thì chị ra gặp anh ta đi "
Tiết Vũ mặc một bộ đồ thể thao ở nhà , cậu nhàn nhã tựa vào cửa nhìn về phía chị gái mình.
" A Vũ...chị...."
Cô cúi đầu cắn chặt môi dưới , mày nhíu lại một đoàn như đang quyết định chuyện gì...
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Kỳ Hạo Lâm vô thần đứng giữa trời giông bão tố , anh cúi đầu nhìn xuống đất mặc cho nước mưa lạnh thấu xương sối xuống.
Cô không muốn gặp anh , cô không quan tâm anh nữa , Phi Phi của anh không cần anh nữa ....sóng mũi cay cay , hai mắt có chút đau , trên mặt anh bây giờ không phân biệt được đâu là nước mưa đâu là nước mắt của anh.
Lộp bộp....lộp bộp....
Trên người không còn cảm giác đau rát vì bị nước mưa rơi trúng anh khẽ ngẩng đầu lên , đập vào mắt là một đôi giày búp bê màu xanh nhạt , đôi chân thon dài được che phủ bởi làn váy mềm mại .
Có cơn gió thổi qua khiến mái tóc cô bay tán lạn trên không trung , gương mặt xinh đẹp dịu dàng , ánh mắt trong veo đang nhìn vào dáng vẻ nhếch nhác của anh .
Nghiêng dù che nước mưa cho anh , cô đứng đó như một nàng tiên xuất hiện lúc anh tuyệt vọng nhất . Anh lao đến ôm lấy cô , người mà khiến anh nhớ đến điên loạn .
" Phi Phi , anh tưởng em sẽ không cần anh nữa...."
Cảm nhận được cơ thể anh run rẩy , tim cô không khỏi đau đớn , nhấc một tay còn lại cô khẽ khàng vỗ vỗ lưng anh.....tên đại ngốc...đời này em còn có thể bỏ mặc anh sao...
Ánh nắng mặt trời giữa trưa gay gắt , anh đứng trước cổng lớn của biệt thự mồ hôi nhễ nhãi nhưng vẫn ngoan cố đứng đó.
" Trời nắng gắt thế anh vẫn nên trở về thì hơn cậu trai trẻ."
Một bác bảo vệ nhìn thấy anh một mực đứng giữa trời nắng cũng không đành lòng mà lên tiếng khuyên can.
" Cảm ơn bác , nhưng con muốn đợi cô ấy "
" Ây..... người trẻ tuổi..haizz"
Ông bất đắc dĩ lắc đầu tốt bụng đưa anh một chai nước rồi quay vào làm việc của mình.
Mà bên trong biệt thự , cô gái mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt đang lẵng lặng ngồi vẽ tranh bên cạnh cửa sổ sát đất.
Bên ngoài khung cửa sổ là một mảng màu xanh nhạt và màu tím ấm áp đan xen . Thân hình mảnh mai , mái tóc đen dài đến tận eo , làn da trắng ngần như sứ , hình ảnh của cô như hoà làm một với khung cảnh bên ngoài.
" Anh ấy chưa đi sao ..."
" Thưa tiểu thư , vẫn chưa ạ...."
Tiết Phi dừng lại động tác trên tay , chyện trên báo chí cô đã biết là hai người họ vô tình gặp nhau mà thôi .
Nhưng cô vẫn không thể nguôi giận , nếu tha thứ cho anh quá dễ dàng phải chăng chuyện như thế sẽ còn có lần sau ... được rồi , mặt kệ anh vậy...
" Chú Thôi , con muốn xuống bếp"
" Tiểu thư , cô cần gì sao "
Thôi quản gia cung kính đáp lời cô , ánh mắt ông vô cùng hoà ái .
" Con muốn làm ít bánh ngọt cho A Vũ , cũng lâu rồi con chưa vào bếp..."
Thật là cô tức giận bỏ nhà đi sang đây ở cũng Tiết Vũ , thế là liền bị xem như búp bê sứ không được động một đầu ngón tay . Cô vẫn không quen để người khác hầu hạ mình mọi việc.
" Được tôi đi chuẩn bị cho cô...."
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Thời gian cũng dần trôi qua thoáng cái trời đã sập tối , Tiết Phi đang đọc sách thì nghe trời .....gầm....một tiếng....
" Chú Thôi , trời mưa rồi ư..."
" Vâng thưa tiểu thư "
" Vậy....anh ấy...."
" Cậu Kỳ vẫn còn ở bên ngoài ạ...."
Tiết Phi khẽ cắn môi không còn tâm trí để đọc sách nữa , hai tay cô xoắn xuýt nhìn ra cửa sổ....mưa rất lớn sấm chớp như sé rách cả bầu trời ....
Anh có phải tên ngốc không vậy....tại sao còn đứng bên ngoài chứ...
" Không đành lòng thì chị ra gặp anh ta đi "
Tiết Vũ mặc một bộ đồ thể thao ở nhà , cậu nhàn nhã tựa vào cửa nhìn về phía chị gái mình.
" A Vũ...chị...."
Cô cúi đầu cắn chặt môi dưới , mày nhíu lại một đoàn như đang quyết định chuyện gì...
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Kỳ Hạo Lâm vô thần đứng giữa trời giông bão tố , anh cúi đầu nhìn xuống đất mặc cho nước mưa lạnh thấu xương sối xuống.
Cô không muốn gặp anh , cô không quan tâm anh nữa , Phi Phi của anh không cần anh nữa ....sóng mũi cay cay , hai mắt có chút đau , trên mặt anh bây giờ không phân biệt được đâu là nước mưa đâu là nước mắt của anh.
Lộp bộp....lộp bộp....
Trên người không còn cảm giác đau rát vì bị nước mưa rơi trúng anh khẽ ngẩng đầu lên , đập vào mắt là một đôi giày búp bê màu xanh nhạt , đôi chân thon dài được che phủ bởi làn váy mềm mại .
Có cơn gió thổi qua khiến mái tóc cô bay tán lạn trên không trung , gương mặt xinh đẹp dịu dàng , ánh mắt trong veo đang nhìn vào dáng vẻ nhếch nhác của anh .
Nghiêng dù che nước mưa cho anh , cô đứng đó như một nàng tiên xuất hiện lúc anh tuyệt vọng nhất . Anh lao đến ôm lấy cô , người mà khiến anh nhớ đến điên loạn .
" Phi Phi , anh tưởng em sẽ không cần anh nữa...."
Cảm nhận được cơ thể anh run rẩy , tim cô không khỏi đau đớn , nhấc một tay còn lại cô khẽ khàng vỗ vỗ lưng anh.....tên đại ngốc...đời này em còn có thể bỏ mặc anh sao...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.