Chương 12: Cháy!!
NTTU@.@
02/11/2019
Cả thời gian dưỡng bệnh ngoài ăn cháo cô không
được phép được ăn bất cứ thứ gì. Cô gần mất luôn cái vị giác. Đã thế hôm nay mẹ chồng điện bảo sẽ tới nhà ăn cơm. Đã thế người giúp việc còn vừa xin phép về quê rồi ai nấu ăn đây? Cô vừa nhận được tin thì bố mẹ đã
tới nơi. Cô liền nhắn tin cho anh bảo:
" Bố mẹ tới, anh về ngay đi."
Năm phút sau, anh đã có mặt ở nhà.
" Sao bố mẹ lại tới đây ạ."
" Không tới đây thì làm sao biết được anh hành cô dâu của tôi như thế nào. Nhìn xem sắc mặt nó nhợt nhạt thế này, anh cũng không ở nhà chăm sóc cho nó. Còn phải ăn cháo ngoài. Hừ." Mẹ anh nói một tràng vừa nói vừa vuốt tóc cô.
Anh nhìn cô với ánh mắt rốt cuộc cô đã nói những cái gì hả sao bố mẹ lại mắng tôi. Cô vờ như không thấy rồi cuời một cái.
" Cũng đâu phải mẹ không biết công việc của con nó bận rộn như thế nào. Công ty nếu như không có ai xử lý thì gặp nguy mất."
" Anh nghỉ một ngày thì công ty sẽ gặp nguy à."
" Bố..."
" Mẹ mày nói đúng đấy, con với chả cái không biết chăm lo cho vợ."
"..." Còn không phải bố bảo con lên công ty xử lý hết việc rồi mới được về hay sao.
" Không sao đâu ạ, con cũng chỉ bị ốm thông thường...khụ...khụ." Nhìn thì có vẻ cô đang giúp anh chứ thật ra đang đổ thêm dầu vào lửa. Anh tức cô mà không nói được gì.
" Con với chả cái nuôi tốn cơm tốn gạo."
" Dạ là lỗi của con được chưa. Vợ xuống bếp chuẩn bị cơm đi, đừng để bố mẹ chờ lâu." Cô kéo anh xuống nước thì anh cũng phải kéo cô xuống theo. Không ngờ anh vừa nói xong mẹ anh vừa quát lớn.
" Mày không thấy vợ mày đang ốm à. Một chút ý tứ cũng không biết. Vợ mà không bị bệnh mày cũng phải xuống bếp nấu. Mày nhìn vợ nhà người ta xem, ăn uống, đi mua sắm, đi du lịch, nhìn lại vợ mày xem ốm cũng không ai chăm. Hai bố con ông xuống bếp nấu đi, mẹ con chúng tôi đi mua sắm đây." Nói xong mẹ liền cầm tay cô đi ra khỏi nhà không cho hai người kia cơ hội phản ứng.
Cô và mẹ đi ra khỏi nhà thì anh và bố đứng trong nhà khóc không ra nước mắt. Đường đường là một người có quyền có thế nhưng về nhà thì không khác gì osin. Chưa bao giờ nấu ăn thì nấu kiểu gì.
" Bố cá rán thì làm kiểu gì?"
" Thì rán lên."
Nghe lời bố anh bỏ cả con cá đang còn vùng vẫy vào chảo luôn. Dầu nổ tí tách làm bẩn cả bếp. Thịt gà nướng thì bỏ cả con vào trong lò nướng trong lúc nước còn đang chảy ròng ròng. Thịt kho tàu thì bỏ cả miếng thịt lớn như vậy vào, chỉ cần đun sôi. Quay cuồng 2 tiếng trong bếp cuối cùng cũng đã ra thành phẩm, đúng là trời không phụ lòng người.
" Hai bố con nấu cái gì vậy, sao nghe mùi cháy ở đâu đây nhỉ."
" Hai mẹ con về rồi à, màu vào ăn nhanh lên không nguội mất."
Cô và mẹ vào bếp thì chẳng khác gì một bãi chiến trường không hơn không kém, chảo thì vứt lăn lóc một góc, dầu mỡ thì bắn tóe tung khắp nơi, nhìn xuống bàn ăn thì toàn là một đống hỗn loạn. Cá thì nửa chín nửa sống, thịt thì cháy khét, cơm mà nhìn như cháo, canh thì toàn là nước. Đây rốt cuộc là cho người ăn hay cho lợn ăn? Thân thể có ngồi xuống bàn ăn nhưng ánh mắt lại trốn tránh. Đang định tìm đại một cái cớ gì đó rồi chuồn trước không ngờ lại nghe thấy một mùi kì lạ đưa mắt nhìn xung quanh bếp thì thấy lò nướng đang bốc cháy. Cô không nghĩ ngợi nhiều liền kéo tay mẹ chồng chạy, vừa chạy vừa hét.
" Chạy nhanh, sắp nổ rồi."
Đúng như cô dự đoán căn nhà sáng nhất đêm hôm đó luôn, nhìn cái tương lai sao mà thấy mịt mù cũng chẳng biết sắp trôi nổi về đâu.
" Bố mẹ tới, anh về ngay đi."
Năm phút sau, anh đã có mặt ở nhà.
" Sao bố mẹ lại tới đây ạ."
" Không tới đây thì làm sao biết được anh hành cô dâu của tôi như thế nào. Nhìn xem sắc mặt nó nhợt nhạt thế này, anh cũng không ở nhà chăm sóc cho nó. Còn phải ăn cháo ngoài. Hừ." Mẹ anh nói một tràng vừa nói vừa vuốt tóc cô.
Anh nhìn cô với ánh mắt rốt cuộc cô đã nói những cái gì hả sao bố mẹ lại mắng tôi. Cô vờ như không thấy rồi cuời một cái.
" Cũng đâu phải mẹ không biết công việc của con nó bận rộn như thế nào. Công ty nếu như không có ai xử lý thì gặp nguy mất."
" Anh nghỉ một ngày thì công ty sẽ gặp nguy à."
" Bố..."
" Mẹ mày nói đúng đấy, con với chả cái không biết chăm lo cho vợ."
"..." Còn không phải bố bảo con lên công ty xử lý hết việc rồi mới được về hay sao.
" Không sao đâu ạ, con cũng chỉ bị ốm thông thường...khụ...khụ." Nhìn thì có vẻ cô đang giúp anh chứ thật ra đang đổ thêm dầu vào lửa. Anh tức cô mà không nói được gì.
" Con với chả cái nuôi tốn cơm tốn gạo."
" Dạ là lỗi của con được chưa. Vợ xuống bếp chuẩn bị cơm đi, đừng để bố mẹ chờ lâu." Cô kéo anh xuống nước thì anh cũng phải kéo cô xuống theo. Không ngờ anh vừa nói xong mẹ anh vừa quát lớn.
" Mày không thấy vợ mày đang ốm à. Một chút ý tứ cũng không biết. Vợ mà không bị bệnh mày cũng phải xuống bếp nấu. Mày nhìn vợ nhà người ta xem, ăn uống, đi mua sắm, đi du lịch, nhìn lại vợ mày xem ốm cũng không ai chăm. Hai bố con ông xuống bếp nấu đi, mẹ con chúng tôi đi mua sắm đây." Nói xong mẹ liền cầm tay cô đi ra khỏi nhà không cho hai người kia cơ hội phản ứng.
Cô và mẹ đi ra khỏi nhà thì anh và bố đứng trong nhà khóc không ra nước mắt. Đường đường là một người có quyền có thế nhưng về nhà thì không khác gì osin. Chưa bao giờ nấu ăn thì nấu kiểu gì.
" Bố cá rán thì làm kiểu gì?"
" Thì rán lên."
Nghe lời bố anh bỏ cả con cá đang còn vùng vẫy vào chảo luôn. Dầu nổ tí tách làm bẩn cả bếp. Thịt gà nướng thì bỏ cả con vào trong lò nướng trong lúc nước còn đang chảy ròng ròng. Thịt kho tàu thì bỏ cả miếng thịt lớn như vậy vào, chỉ cần đun sôi. Quay cuồng 2 tiếng trong bếp cuối cùng cũng đã ra thành phẩm, đúng là trời không phụ lòng người.
" Hai bố con nấu cái gì vậy, sao nghe mùi cháy ở đâu đây nhỉ."
" Hai mẹ con về rồi à, màu vào ăn nhanh lên không nguội mất."
Cô và mẹ vào bếp thì chẳng khác gì một bãi chiến trường không hơn không kém, chảo thì vứt lăn lóc một góc, dầu mỡ thì bắn tóe tung khắp nơi, nhìn xuống bàn ăn thì toàn là một đống hỗn loạn. Cá thì nửa chín nửa sống, thịt thì cháy khét, cơm mà nhìn như cháo, canh thì toàn là nước. Đây rốt cuộc là cho người ăn hay cho lợn ăn? Thân thể có ngồi xuống bàn ăn nhưng ánh mắt lại trốn tránh. Đang định tìm đại một cái cớ gì đó rồi chuồn trước không ngờ lại nghe thấy một mùi kì lạ đưa mắt nhìn xung quanh bếp thì thấy lò nướng đang bốc cháy. Cô không nghĩ ngợi nhiều liền kéo tay mẹ chồng chạy, vừa chạy vừa hét.
" Chạy nhanh, sắp nổ rồi."
Đúng như cô dự đoán căn nhà sáng nhất đêm hôm đó luôn, nhìn cái tương lai sao mà thấy mịt mù cũng chẳng biết sắp trôi nổi về đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.