Chương 27: Chiến tranh lạnh.
NTTU@.@
02/11/2019
Những ngày sau đó anh và cô không ai nói chuyện với ai, cũng ít lúc nhìn mặt
nhau. Đến bữa ăn càng quái dị hơn bởi vì có bố mẹ chồng đều ngồi ở đó.
Muốn diễn cho đạt nhưng với khuôn mặt của anh thì muốn đạt cũng không
đạt được. Dấu kiểu gì thì cái đuôi cũng lòi ra.
" Hai con ruốt cuộc làm sao vậy, chẳng lẽ lại cãi nhau. Hàn Vũ có phải con lại bắt nạt con dâu mẹ hay không?" Mẹ anh là người phát hiện ra đầu tiên, đúng là cái gì cũng không thể dấu được người phụ nữ mà."
" Bọn con không sao ạ, mẹ đừng lo lắng." Cô lên tiếng hoà giải nếu không chuyện liên quan đến Phương Vũ Kiệt sẽ lòi ra. Cô vừa nói vừa ôm cổ anh nở một nụ cười hạnh phúc, vừa cười vừa nghiến răng thì thầm vào tai anh.
" Anh cố diễn cho tôi nếu không thì đừng có trách." Anh muốn hất cô ra khỏi người nhưng trước mặt bố mẹ lại không dám làm gì.
" Hàn Vũ, có phải không?"
" Vâng ạ, bọn con không có chuyện gì đâu. À mà bố mẹ định lúc nào chuyển ra ngoài sống? Chuyện sinh hoạt của vợ chồng con..."
" Rồi, bố hiểu ý con rồi, ngày mai, ngày mai bố mẹ sẽ chuyển ra ngoài." Nói thật chứ sống với con cái thế này thật sự rất bất tiện, đã một tháng rồi ông còn chưa được ăn thịt, chưa được động vào bà xã thân yêu của mình. Nghe anh nói như vậy thì ông như kiểu bắt được vàng, nhẹ nhàng mà phối hợp.
" Không được, tôi muốn ở với con dâu." Bà vừa lên tiếng bất mãn thì ông đã lên tiếng cắt ngang nói.
" Nếu muốn có cháu bồng thì nghe theo tôi."
" Vậy thì, bố mẹ ngày mai sẽ chuyển ra ngoài, các con không cần phải khách sáo cũng không cần phải níu kéo đâu."
"..." Có ai khách sáo, có ai níu kéo đâu muốn đi còn không được.
Ăn uống xong thì ai về phòng nấy, riêng cô thì lại lái xe tới khách sạn, đôi mắt sắc nhọn của người đàn ông đứng trên tầng nhìn chằm chằm vào chiếc xe cô đi. Chết tiệt!!! Chẳng lẽ người phụ nữ này lại đi tìm người đàn ông kia.
Mấy ngày sau đó, cô và anh lại tiếp tục chiến tranh lạnh không ai nói với ai được câu nào thời gian gặp nhau cũng chỉ được tính theo phút. Ở công ty anh luôn chèn ép Phương Vũ Kiệt, còn làm khó cô, cô cay nhất là việc đi mua bao cao su cho anh ta. Và sự việc kia lại nổ ra một trận cãi nhau.
" Hàn Vũ, anh muốn chết hay sao mà bảo tôi đi mua mấy cái đó." Cô nổi trận lôi đình nhìn anh người đàn ông này có phải bik điên rồi hay không có rất nhiều người phụ nữ đó vậy mà không bảo họ đi mua lại bảo cô đi mua. Đúng là đồ điên.
" Sao? Chẳng phải rất bình thường à. Nếu vậy Phương Vũ Kiệt?"
" Anh đây là đang uy hiếp tôi? Chuyện của Phương Vũ Kiệt tôi chả liên quan gì tới. Chuyện của công ty anh ta càng không!!"
" Chẳng phải mấy hôm trước còn tình tứ, gì mà người của tôi nữa mà." Anh ngồi vừa nhăm nhi ly cà phê vừa nói chuyện với cô, cái giọng điệu đúng là không chịu nổi.
" Mặc kệ, tôi sẽ không đi mua thứ kia cho anh." Cái này cũng quá mất mặt rồi, vợ đi mua cái thứ kia cho tình nhân và chồng tình dục, đâu có điên!!!
" Cô yên tâm, cô mua xong có thể vào trong này trốn sẽ không ai biết đâu."
Anh ta đọc được suy nghĩ của cô?
" Anh bị đứt dây thần kinh à? Đồ điên!!" Vào đây ngồi với hai người kia cũng quá là cẩu huyết rồi. Nói gì vậy chứ rồi người khác lại có suy nghĩ như thế nào. Nói xong cô liền một mạch bỏ ra ngoài. Còn anh thì nhìn cô nở một nụ cười vui vẻ, chẳng hiểu sao khi bị cô chửi lại rất vui. Ai bảo cô không để ý đến anh nên anh mới phải làm như vậy.
Khi yêu, đâu ai muốn làm người bình thường T~T
Tối hôm đó, anh trở về thì không thấy cô đâu, chỉ thấy một mảnh giấy ở phòng khách.
" Tôi có chuyện đi Mỹ." Chỉ vỏn vẹn năm chữ, đúng là làm tức chết anh mà.
" Hai con ruốt cuộc làm sao vậy, chẳng lẽ lại cãi nhau. Hàn Vũ có phải con lại bắt nạt con dâu mẹ hay không?" Mẹ anh là người phát hiện ra đầu tiên, đúng là cái gì cũng không thể dấu được người phụ nữ mà."
" Bọn con không sao ạ, mẹ đừng lo lắng." Cô lên tiếng hoà giải nếu không chuyện liên quan đến Phương Vũ Kiệt sẽ lòi ra. Cô vừa nói vừa ôm cổ anh nở một nụ cười hạnh phúc, vừa cười vừa nghiến răng thì thầm vào tai anh.
" Anh cố diễn cho tôi nếu không thì đừng có trách." Anh muốn hất cô ra khỏi người nhưng trước mặt bố mẹ lại không dám làm gì.
" Hàn Vũ, có phải không?"
" Vâng ạ, bọn con không có chuyện gì đâu. À mà bố mẹ định lúc nào chuyển ra ngoài sống? Chuyện sinh hoạt của vợ chồng con..."
" Rồi, bố hiểu ý con rồi, ngày mai, ngày mai bố mẹ sẽ chuyển ra ngoài." Nói thật chứ sống với con cái thế này thật sự rất bất tiện, đã một tháng rồi ông còn chưa được ăn thịt, chưa được động vào bà xã thân yêu của mình. Nghe anh nói như vậy thì ông như kiểu bắt được vàng, nhẹ nhàng mà phối hợp.
" Không được, tôi muốn ở với con dâu." Bà vừa lên tiếng bất mãn thì ông đã lên tiếng cắt ngang nói.
" Nếu muốn có cháu bồng thì nghe theo tôi."
" Vậy thì, bố mẹ ngày mai sẽ chuyển ra ngoài, các con không cần phải khách sáo cũng không cần phải níu kéo đâu."
"..." Có ai khách sáo, có ai níu kéo đâu muốn đi còn không được.
Ăn uống xong thì ai về phòng nấy, riêng cô thì lại lái xe tới khách sạn, đôi mắt sắc nhọn của người đàn ông đứng trên tầng nhìn chằm chằm vào chiếc xe cô đi. Chết tiệt!!! Chẳng lẽ người phụ nữ này lại đi tìm người đàn ông kia.
Mấy ngày sau đó, cô và anh lại tiếp tục chiến tranh lạnh không ai nói với ai được câu nào thời gian gặp nhau cũng chỉ được tính theo phút. Ở công ty anh luôn chèn ép Phương Vũ Kiệt, còn làm khó cô, cô cay nhất là việc đi mua bao cao su cho anh ta. Và sự việc kia lại nổ ra một trận cãi nhau.
" Hàn Vũ, anh muốn chết hay sao mà bảo tôi đi mua mấy cái đó." Cô nổi trận lôi đình nhìn anh người đàn ông này có phải bik điên rồi hay không có rất nhiều người phụ nữ đó vậy mà không bảo họ đi mua lại bảo cô đi mua. Đúng là đồ điên.
" Sao? Chẳng phải rất bình thường à. Nếu vậy Phương Vũ Kiệt?"
" Anh đây là đang uy hiếp tôi? Chuyện của Phương Vũ Kiệt tôi chả liên quan gì tới. Chuyện của công ty anh ta càng không!!"
" Chẳng phải mấy hôm trước còn tình tứ, gì mà người của tôi nữa mà." Anh ngồi vừa nhăm nhi ly cà phê vừa nói chuyện với cô, cái giọng điệu đúng là không chịu nổi.
" Mặc kệ, tôi sẽ không đi mua thứ kia cho anh." Cái này cũng quá mất mặt rồi, vợ đi mua cái thứ kia cho tình nhân và chồng tình dục, đâu có điên!!!
" Cô yên tâm, cô mua xong có thể vào trong này trốn sẽ không ai biết đâu."
Anh ta đọc được suy nghĩ của cô?
" Anh bị đứt dây thần kinh à? Đồ điên!!" Vào đây ngồi với hai người kia cũng quá là cẩu huyết rồi. Nói gì vậy chứ rồi người khác lại có suy nghĩ như thế nào. Nói xong cô liền một mạch bỏ ra ngoài. Còn anh thì nhìn cô nở một nụ cười vui vẻ, chẳng hiểu sao khi bị cô chửi lại rất vui. Ai bảo cô không để ý đến anh nên anh mới phải làm như vậy.
Khi yêu, đâu ai muốn làm người bình thường T~T
Tối hôm đó, anh trở về thì không thấy cô đâu, chỉ thấy một mảnh giấy ở phòng khách.
" Tôi có chuyện đi Mỹ." Chỉ vỏn vẹn năm chữ, đúng là làm tức chết anh mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.