Chương 17: Cô ghen!!?
NTTU@.@
02/11/2019
Suy nghĩ của người ngoài nhìn vào cô và anh đó chính là đôi vợ chồng trẻ
hạnh phúc. Ngày nào cô cũng phải tới công ty không cần làm gì chỉ cần
canh chồng - đây là lời là mẹ chồng cô dặn dò. Anh có chân, chân tự đi
cô có muốn giữ cũng không giữ được. Nhưng mà anh ta không cần đi cũng có người tự chạy tới cửa. Không nói đâu xa xôi chính ngay trước mặt cô.
Đường đường là thiên kim điện ảnh, người được xứng danh là người có diễn xuất hàng đầu, trong còn hơn nước biển người người yêu mến, vậy mà lên
giường lại chẳng khác gì một ' con ngựa'. Cô thề là cô không có ý nhìn
mà là do nó đập vào mắt. Đang nằm ngủ ở sô pha phòng làm việc của anh.
Thì nghe thấy tiếng phòng bên cạnh, nói chính xác hơn là phòng ngủ
chuyên dụng cho tổng giám đốc nghe thấy tiếng kêu rít rít cô cứ nghĩ là
chuột nên chạy vào tìm. Không ngờ lại được xem một cảnh nóng. Tiếng rít
rít kia chính là tiếng rên mà kìm nén để người khác không nghe thấy. Cô
nhìn đôi nam nữ trên giường mà tởm lên đến tận cổ. Mỗi một ngày anh ta
quan hệ với nhiều người khác nhau, không biết có bị rôm sẩy thì không
biết. Cô là ớn lên đến tận não. Người ta dùng phòng ngủ chuyên dụng để
nghỉ ngơi còn anh ta dùng để làm mấy cái chuyện kia. Cô không nói gì nhẹ nhàng đóng cửa lại. Tiếp tục ra sô pha nằm xem phim, xem lắm cũng sẽ
rất nhàm chán nên cô quyết định troll anh một phen.
Anh đang ở trong phòng đột nhiên nghe thấy tiếng thét của cô.
" A, mẹ mẹ tới đây làm gì ạ." Anh giật bắn người đạp ả ta xuống giường, ả ta hình như cũng nghe thấy mặc dù đau nên cắn răng không kêu lên. Cô vội vàng chịu trang lại quần áo rồi đi ra ngoài. Anh nổi tiếng máu lạnh nhưng mà rất sợ mẹ với bố.
" Mẹ tới..mẹ đâu."
" Ha ha ha, anh đúng là đần thật làm gì có chuyện mẹ tới đây. Cười chết mất thôi." Cô vừa nói vừa cười như được mùa.
Anh đi lại chỗ cô dí thẳng khẩu súng vào trán cô.
" Tôi đã từng nói, cô đừng có khiến tôi có lý do để giết cô."
" Anh dám sao, tôi thách anh đó." Cô không cần đưa súng ra, anh dùng súng cô dùng miệng xem ai sẽ thắng.
" Cô nghĩ tôi sẽ không dám sao, muốn thử xem không."
" Mời anh, cứ thử." Nghĩ sao anh ta dám, nếu như anh ta giết cô với thế lực của anh ta che đậy thì chỉ là chuyện nhỏ nhưng mà đối với gia đình là chuyện lớn.
" Đoàng...đoàng...đoàng.." ba phát súng vang lên, quả táo trên bàn nát bét. Cô nhíu mày nhìn khẩu súng của anh. Súng giảm thanh thì không xa lạ gì nhưng mà âm thanh như loại súng này cô chưa bao giờ thấy, nó rất nhỏ nếu như không thật sự chú ý sẽ không nghe được, kèm theo đó sau mỗi phát súng sẽ nghe thấy tiếng như muỗi kêu nghe rất choáng tai.
" Tốt nhất cô đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi. Tha cho cô lần này không có nghĩa lần khác tôi cũng tha cho cô." Anh nói xong liền vào trong, còn cô vẫn đang suy nghĩ khẩu súng kia.
" Thôi kệ nó, về nói họ điều tra còn bây giờ ra ngoài không lại nghe mấy âm thanh kì quái."
Cô vừa xuống tới sảnh công ty thì thấy mẹ chồng tới. Không phải chứ cô lúc nãy chỉ đùa thôi mà không cần phải linh như vậy chứ. Có nên nói cho anh ta biết hay không, hay là đừng nói xem như trừng phạt của anh ta nhưng mà nếu như không nói sau này sẽ xảy ra nhiều cái. Không nghĩ ngợi nhiều cô liền chạy lên phòng. Đứng trước cửa phòng cô nửa muốn vào nửa không muốn vào. Chắc bây giờ bọn họ đang mây mưa trăng gió bên trong nếu cô vào chắc anh ta không ngần ngại cho cô một phát súng luôn mất. Nhưng mà mẹ chồng tới cửa rồi. Cô chạy xông vào, cũng may bọn họ dừng lại rồi cô ta đang ngồi trên người anh ăn hoa quả. Cô không nói nhiều liền kéo tay cô ta ra khỏi người anh.
" Cút, nhanh."
" Cô làm cái gì vậy."
" Cút cho tôi, nhanh nếu không muốn ăn đạn." Cô ta hoảng sợ khi nghe thấy cô nói vậy.
" Tôi hỏi cô đang làm cái quái gì vậy." Anh tức giận khi hỏi mà cô không trả lời. Cô không nói gì liền trực tiếp trèo lên người anh ngồi. Cầm ngay một miếng bánh đang ăn dở trên tay đưa vào miệng anh.
" Ăn." Anh nhíu mày nhìn cô, nắm lấy bàn tay đang cầm bánh của cô.
" Cô bị bệnh à, hay là cô ghen?"
" Anh nói cái gì vậy, em không thương anh thì thương ai." Cô vừa nói vừa ôm cổ anh. Vừa đúng lúc cửa mở ra.
" Âydo, hai đứa tiếp tục." Thấy cảnh như vậy, mẹ anh liền cười cười rồi đi ra. Cảm thấy mẹ chồng có thể đi xa rồi cô nhảy xuống vừa đi vừa nói.
" Đồ đần."
Anh nhìn theo hình bóng cô cười thầm.
Anh đang ở trong phòng đột nhiên nghe thấy tiếng thét của cô.
" A, mẹ mẹ tới đây làm gì ạ." Anh giật bắn người đạp ả ta xuống giường, ả ta hình như cũng nghe thấy mặc dù đau nên cắn răng không kêu lên. Cô vội vàng chịu trang lại quần áo rồi đi ra ngoài. Anh nổi tiếng máu lạnh nhưng mà rất sợ mẹ với bố.
" Mẹ tới..mẹ đâu."
" Ha ha ha, anh đúng là đần thật làm gì có chuyện mẹ tới đây. Cười chết mất thôi." Cô vừa nói vừa cười như được mùa.
Anh đi lại chỗ cô dí thẳng khẩu súng vào trán cô.
" Tôi đã từng nói, cô đừng có khiến tôi có lý do để giết cô."
" Anh dám sao, tôi thách anh đó." Cô không cần đưa súng ra, anh dùng súng cô dùng miệng xem ai sẽ thắng.
" Cô nghĩ tôi sẽ không dám sao, muốn thử xem không."
" Mời anh, cứ thử." Nghĩ sao anh ta dám, nếu như anh ta giết cô với thế lực của anh ta che đậy thì chỉ là chuyện nhỏ nhưng mà đối với gia đình là chuyện lớn.
" Đoàng...đoàng...đoàng.." ba phát súng vang lên, quả táo trên bàn nát bét. Cô nhíu mày nhìn khẩu súng của anh. Súng giảm thanh thì không xa lạ gì nhưng mà âm thanh như loại súng này cô chưa bao giờ thấy, nó rất nhỏ nếu như không thật sự chú ý sẽ không nghe được, kèm theo đó sau mỗi phát súng sẽ nghe thấy tiếng như muỗi kêu nghe rất choáng tai.
" Tốt nhất cô đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi. Tha cho cô lần này không có nghĩa lần khác tôi cũng tha cho cô." Anh nói xong liền vào trong, còn cô vẫn đang suy nghĩ khẩu súng kia.
" Thôi kệ nó, về nói họ điều tra còn bây giờ ra ngoài không lại nghe mấy âm thanh kì quái."
Cô vừa xuống tới sảnh công ty thì thấy mẹ chồng tới. Không phải chứ cô lúc nãy chỉ đùa thôi mà không cần phải linh như vậy chứ. Có nên nói cho anh ta biết hay không, hay là đừng nói xem như trừng phạt của anh ta nhưng mà nếu như không nói sau này sẽ xảy ra nhiều cái. Không nghĩ ngợi nhiều cô liền chạy lên phòng. Đứng trước cửa phòng cô nửa muốn vào nửa không muốn vào. Chắc bây giờ bọn họ đang mây mưa trăng gió bên trong nếu cô vào chắc anh ta không ngần ngại cho cô một phát súng luôn mất. Nhưng mà mẹ chồng tới cửa rồi. Cô chạy xông vào, cũng may bọn họ dừng lại rồi cô ta đang ngồi trên người anh ăn hoa quả. Cô không nói nhiều liền kéo tay cô ta ra khỏi người anh.
" Cút, nhanh."
" Cô làm cái gì vậy."
" Cút cho tôi, nhanh nếu không muốn ăn đạn." Cô ta hoảng sợ khi nghe thấy cô nói vậy.
" Tôi hỏi cô đang làm cái quái gì vậy." Anh tức giận khi hỏi mà cô không trả lời. Cô không nói gì liền trực tiếp trèo lên người anh ngồi. Cầm ngay một miếng bánh đang ăn dở trên tay đưa vào miệng anh.
" Ăn." Anh nhíu mày nhìn cô, nắm lấy bàn tay đang cầm bánh của cô.
" Cô bị bệnh à, hay là cô ghen?"
" Anh nói cái gì vậy, em không thương anh thì thương ai." Cô vừa nói vừa ôm cổ anh. Vừa đúng lúc cửa mở ra.
" Âydo, hai đứa tiếp tục." Thấy cảnh như vậy, mẹ anh liền cười cười rồi đi ra. Cảm thấy mẹ chồng có thể đi xa rồi cô nhảy xuống vừa đi vừa nói.
" Đồ đần."
Anh nhìn theo hình bóng cô cười thầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.