Chương 34: Con thương vợ con, con biết làm thế nào.
NTTU@.@
03/11/2019
" Chủ tịch, phu nhân vừa bị truy sát, có xảy ra một cuộc nổ súng nhưng
hiện giờ người của được người của phu nhân thu dọn rồi ạ. Còn nữa bên
cạnh phu nhân hôm nay xuất hiện một người đàn ông nhưng xa quá nên không nhìn rõ mặt. Nhưng tay súng của người đàn ông kia rất chuyên nghiệp."
" Được tôi biết rồi cậu đi ra đi." Anh trầm ngâm một lúc bên cạnh cô hình như càng ngày càng xuất hiện rất nhiều đàn ông. Bây giờ lại thêm một người nữa đã vậy còn bắn súng rất giỏi. Ruốt cuộc anh ta là ai? Đôi mắt của anh càng ngày càng sâu xa xăm nhìn về chiếc xe từ từ dừng lại ở trước cổng.
Cô bước vào nhà, lúc nãy có uống một ít rượu nên mặt khá đỏ nhưng mà cô lại không hề say, đang muốn đi lên phòng ngủ một giấc thì mẹ chồng cô gọi đến.
" Alo, mẹ ạ."
" San San ơi, tối hôm nay con cùng chồng về nhà ăn cơm được không còn có bố mẹ của con đây nữa. Lâu lâu tụ họp gia đình cho vui."
" Vâng ạ để con hỏi anh ấy đã."
" Thế nhá, bây giờ mẹ đi nấu ăn đã." Vừa cúp máy xong thái độ của cô thay đổi ba trăm sáu mươi độ nếu như lúc nãy hiền lành dạ dạ vâng vâng rất ngọt thì bây giờ là cái giọng điệu không sợ trời không sợ đất.
" Hàn Vũ, anh đâu rồi xuống đây cho tôi." Cô hét lên lớn đến mức vú ở trong bếp cũng phải giật mình chạy ra xem xem có chuyện gì.
" Phu nhân, xảy ra chuyện gì vậy." Vú vừa dứt lời thì đúng lúc anh xuống nên vú cũng chẳng giám ho he nữa mà đi vào bếp. Anh đi xuống trên người vẫn còn bộ sơ mi công sơ, cái vẻ mặt lười biếng nhìn cô.
" Có chuyện gì sao?" Sau ngày hôm đó thì anh với cô không còn nói chuyện đây là lần đầu tiên cô nói chuyện với anh.
" Mẹ bảo về nhà ăn cơm còn có mẹ tôi ở đó nữa. Về được thì về còn không thì thôi." Cô nói xong liền lên phòng thay quần áo, tắm rửa sạch sẽ. Xuống cổng thì thấy anh đỗ xe ở ngoài rồi giống như đang đợi xe. Cô đi lại chỗ xe ngồi ngay ở ghế cạnh lái xe. Cô không có ý gì chỉ là không muốn bố mẹ nghĩ nhiều vậy thế. Cả đường đi hai người đều im lặng không ai nói với ai một câu nào. Thật ra thì cũng không có gì để nói. Đến nhà thì cô xuống ngay lập tức cầm ngay giỏ hoa quả lúc nãy dừng bên đường mua đi vào nhà.
" San San tới rồi hả con, chồng con đâu rồi." Thấy cô tới bố mẹ rất hớn hở cũng đúng thôi đã lâu rồi cô chưa gặp bố mẹ.
" Dạ con vừa về còn anh ấy đang ở ngoài chắc là gần vào rồi." Cô đi tới đặt giỏ hoa quả xuống rồi chọn đại một chỗ để ngồi. Đang nói chuyện vui vẻ, bố mẹ cũng chỉ hỏi công việc dạo này thế nào rồi có khoẻ không cho tới khi anh đi vào mọi người đều chuyển hướng đề tài. Vừa thấy anh đi lại gần chỗ cô thì bố mẹ bắt đầu lại lên tiếng hỏi han:
" Hàn Vũ à, con nói xem bố mẹ già rồi cũng không biết sống được bao lâu nữa. Con nói xem bây giờ không chỉ có bố mẹ còn có bố mẹ con nữa rốt cuộc thì bao giờ mới có tin vui, bao giờ bố mẹ được bồng cháu. Thật ra hai đứa không cần gấp cứ từ từ là được." Nói đi nói lại chung quy ý của mẹ cô vẫn là cho bốn ông bà này một đứa cháu, cô định lên tiếng bảo là con chưa muốn đẻ thì anh đột nhiên cầm tay cô, cô muốn gỡ tay của anh ra nhưng làm mãi có vẻ không được, gỡ mãi cũng chẳng ra nên cô từ bỏ ý định.
" Mẹ ơi, bọn con vẫn đang còn trẻ đang có sự nghiệp nên vẫn chưa có ý định đó. Vẫn nên để cô ấy có thời gian riêng tư con không nỡ để cô ấy làm mẹ bỉm sữa sớm." Lời nói có vẻ rất ngon ngọt nhưng cũng không có kết quả gì.
" Sao lại nói thế, nó cũng đã tới mức làm mẹ rồi. Con cái cũng không còn lớn nữa phải có thể tùy hứng như vậy nhỉ."
" Mẹ ạ, con thương vợ con con biết làm thế nào." Anh phát ra lời này khiến cô thật sự rất mắc ói, ai được anh thương chắc cũng phải sợ tới mức đi bệnh viện tâm thần. Thế là bố mẹ không còn nói một lời nào nữa cùng vào bàn ăn cơm. Trong suốt buổi ăn thì đúng là cô được gặp một bát đầy ú thức ăn, có cả bố cả mẹ và cả anh ta cũng có.
" Được tôi biết rồi cậu đi ra đi." Anh trầm ngâm một lúc bên cạnh cô hình như càng ngày càng xuất hiện rất nhiều đàn ông. Bây giờ lại thêm một người nữa đã vậy còn bắn súng rất giỏi. Ruốt cuộc anh ta là ai? Đôi mắt của anh càng ngày càng sâu xa xăm nhìn về chiếc xe từ từ dừng lại ở trước cổng.
Cô bước vào nhà, lúc nãy có uống một ít rượu nên mặt khá đỏ nhưng mà cô lại không hề say, đang muốn đi lên phòng ngủ một giấc thì mẹ chồng cô gọi đến.
" Alo, mẹ ạ."
" San San ơi, tối hôm nay con cùng chồng về nhà ăn cơm được không còn có bố mẹ của con đây nữa. Lâu lâu tụ họp gia đình cho vui."
" Vâng ạ để con hỏi anh ấy đã."
" Thế nhá, bây giờ mẹ đi nấu ăn đã." Vừa cúp máy xong thái độ của cô thay đổi ba trăm sáu mươi độ nếu như lúc nãy hiền lành dạ dạ vâng vâng rất ngọt thì bây giờ là cái giọng điệu không sợ trời không sợ đất.
" Hàn Vũ, anh đâu rồi xuống đây cho tôi." Cô hét lên lớn đến mức vú ở trong bếp cũng phải giật mình chạy ra xem xem có chuyện gì.
" Phu nhân, xảy ra chuyện gì vậy." Vú vừa dứt lời thì đúng lúc anh xuống nên vú cũng chẳng giám ho he nữa mà đi vào bếp. Anh đi xuống trên người vẫn còn bộ sơ mi công sơ, cái vẻ mặt lười biếng nhìn cô.
" Có chuyện gì sao?" Sau ngày hôm đó thì anh với cô không còn nói chuyện đây là lần đầu tiên cô nói chuyện với anh.
" Mẹ bảo về nhà ăn cơm còn có mẹ tôi ở đó nữa. Về được thì về còn không thì thôi." Cô nói xong liền lên phòng thay quần áo, tắm rửa sạch sẽ. Xuống cổng thì thấy anh đỗ xe ở ngoài rồi giống như đang đợi xe. Cô đi lại chỗ xe ngồi ngay ở ghế cạnh lái xe. Cô không có ý gì chỉ là không muốn bố mẹ nghĩ nhiều vậy thế. Cả đường đi hai người đều im lặng không ai nói với ai một câu nào. Thật ra thì cũng không có gì để nói. Đến nhà thì cô xuống ngay lập tức cầm ngay giỏ hoa quả lúc nãy dừng bên đường mua đi vào nhà.
" San San tới rồi hả con, chồng con đâu rồi." Thấy cô tới bố mẹ rất hớn hở cũng đúng thôi đã lâu rồi cô chưa gặp bố mẹ.
" Dạ con vừa về còn anh ấy đang ở ngoài chắc là gần vào rồi." Cô đi tới đặt giỏ hoa quả xuống rồi chọn đại một chỗ để ngồi. Đang nói chuyện vui vẻ, bố mẹ cũng chỉ hỏi công việc dạo này thế nào rồi có khoẻ không cho tới khi anh đi vào mọi người đều chuyển hướng đề tài. Vừa thấy anh đi lại gần chỗ cô thì bố mẹ bắt đầu lại lên tiếng hỏi han:
" Hàn Vũ à, con nói xem bố mẹ già rồi cũng không biết sống được bao lâu nữa. Con nói xem bây giờ không chỉ có bố mẹ còn có bố mẹ con nữa rốt cuộc thì bao giờ mới có tin vui, bao giờ bố mẹ được bồng cháu. Thật ra hai đứa không cần gấp cứ từ từ là được." Nói đi nói lại chung quy ý của mẹ cô vẫn là cho bốn ông bà này một đứa cháu, cô định lên tiếng bảo là con chưa muốn đẻ thì anh đột nhiên cầm tay cô, cô muốn gỡ tay của anh ra nhưng làm mãi có vẻ không được, gỡ mãi cũng chẳng ra nên cô từ bỏ ý định.
" Mẹ ơi, bọn con vẫn đang còn trẻ đang có sự nghiệp nên vẫn chưa có ý định đó. Vẫn nên để cô ấy có thời gian riêng tư con không nỡ để cô ấy làm mẹ bỉm sữa sớm." Lời nói có vẻ rất ngon ngọt nhưng cũng không có kết quả gì.
" Sao lại nói thế, nó cũng đã tới mức làm mẹ rồi. Con cái cũng không còn lớn nữa phải có thể tùy hứng như vậy nhỉ."
" Mẹ ạ, con thương vợ con con biết làm thế nào." Anh phát ra lời này khiến cô thật sự rất mắc ói, ai được anh thương chắc cũng phải sợ tới mức đi bệnh viện tâm thần. Thế là bố mẹ không còn nói một lời nào nữa cùng vào bàn ăn cơm. Trong suốt buổi ăn thì đúng là cô được gặp một bát đầy ú thức ăn, có cả bố cả mẹ và cả anh ta cũng có.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.