Chương 47: Không cho được cô ấy tự do việc gì phải cướp đoạt mất tự do của cô...
NTTU@.@
04/11/2019
" Tới nhà tôi đi, tôi cho cậu nếm thử tay nghề của tôi." Họ quen biết
nhau lâu lắm rồi nhưng cậu chưa từng muốn đến nhà cô hay là cô mời cậu
tới nhà. Cậu có lần đưa cô về nhưng lại chưa từng vào. Không phải vì cậu không muốn tới mà là do, cậu tin rằng nếu cô muốn cậu tới nhà thì chắc
chắn sẽ mời. Khi nghe thấy cô mời mình tới nhà, trong mắt cậu loé lên
một tia ngạc nhiên sau đó là sự vui mừng.
" Vậy, vậy có cần tới siêu thị mua cái gì không?"
" Cũng được, trong tủ lạnh hết đồ rồi."
Cậu rẽ ngang vào siêu thị. Lúc vào đến cửa cô vô tình nhìn thấy một bóng dáng rất quen thuộc. Cô vẫn còn nhớ rất rõ nhưng khi ngoảnh lại cô không còn thấy đâu. Cô thấy rất rõ anh đi cùng một người phụ nữ. Nhưng cô thật sự không chắc chắn.
Lúc mua đồ thì cậu đều nằng nặc đòi trả tiền bởi vì bảo là tôi đến ăn ké nhà chị chi chút tiền cũng có là gì đâu. Cô cũng không làm khó cậu nữa mà để cho cậu trả tiền. Khi mua xong ba người họ cùng trở về nhà cô. Suốt lúc ngồi trên xe cô thật sự luôn suy nghĩ về hình bóng lúc nãy. Nếu thật sự là anh thì tại sao anh không nhận ra cô? Anh không để ý hay là giả vờ không để ý? Hàng vạn câu hỏi cứ chạy vòng vòng trong đầu cô. Cho tới lúc tới nơi bị cậu đánh một cái nơi vai mới sực tỉnh.
" Chị bị sao thế? Không khoẻ chỗ nào à? Nếu không khoẻ hay là để hôm khác..." Nhìn cậu sốt sáng mà cô muốn bật cười. Cô cũng chỉ muốn trêu đùa cậu chút nên nói:
" Vậy cậu về đi, tôi không tiễn." Câu nói này nếu người khác thì có thể biết rằng đây là cô đang nói đùa vậy mà cậu lại hồn nhiên tin đó là thật.
" Vậy em về trước nhé, chị vào nhà nghỉ ngơi đi." Cô trợn tròn mắt nhìn cậu bước lên xe, nếu cô không nhanh chân chắc cậu lái xe đi luôn mất.
" Nè, chị đùa thôi mà cái gì vậy. Bảo về là về thật hả, vậy tối nay chị nấu cho ai ăn đây."
" Không phải, không phải lúc nãy..."
" Đùa đấy, có ăn không."
Hai người đang nói chuyện thì Tử Thiên đứng ngước mặt lên nói.
" Hai người có thôi đi không? Con đói lắm rồi đây này." Cô ái ngại nhìn cậu rồi lại cười trừ
" Mẹ xin lỗi được chưa? Bây giờ Tử Thiên muốn ăn cái gì nào mẹ làm cho?"
" Ơ sao chị hỏi mỗi Tử Thiên, còn em nữa chứ?" Cô liếc mắt nhìn cậu một cái rồi ba người cùng lên nhà.
Ở phía bên đường bên kia, một chiếc xe cứ đỗ ở đấy người đàn ông ở đó cứ nhìn chăm chăm vào người phụ nữ đang đi lên kia.
" Sao lại không gặp mặt cô ấy?"
" Không cho cô ấy được tự do thì việc gì lại cướp đoạt mất tự do của cô ấy? Ngoại trừ cô ấy tới tìm tôi."
" Vậy, vậy có cần tới siêu thị mua cái gì không?"
" Cũng được, trong tủ lạnh hết đồ rồi."
Cậu rẽ ngang vào siêu thị. Lúc vào đến cửa cô vô tình nhìn thấy một bóng dáng rất quen thuộc. Cô vẫn còn nhớ rất rõ nhưng khi ngoảnh lại cô không còn thấy đâu. Cô thấy rất rõ anh đi cùng một người phụ nữ. Nhưng cô thật sự không chắc chắn.
Lúc mua đồ thì cậu đều nằng nặc đòi trả tiền bởi vì bảo là tôi đến ăn ké nhà chị chi chút tiền cũng có là gì đâu. Cô cũng không làm khó cậu nữa mà để cho cậu trả tiền. Khi mua xong ba người họ cùng trở về nhà cô. Suốt lúc ngồi trên xe cô thật sự luôn suy nghĩ về hình bóng lúc nãy. Nếu thật sự là anh thì tại sao anh không nhận ra cô? Anh không để ý hay là giả vờ không để ý? Hàng vạn câu hỏi cứ chạy vòng vòng trong đầu cô. Cho tới lúc tới nơi bị cậu đánh một cái nơi vai mới sực tỉnh.
" Chị bị sao thế? Không khoẻ chỗ nào à? Nếu không khoẻ hay là để hôm khác..." Nhìn cậu sốt sáng mà cô muốn bật cười. Cô cũng chỉ muốn trêu đùa cậu chút nên nói:
" Vậy cậu về đi, tôi không tiễn." Câu nói này nếu người khác thì có thể biết rằng đây là cô đang nói đùa vậy mà cậu lại hồn nhiên tin đó là thật.
" Vậy em về trước nhé, chị vào nhà nghỉ ngơi đi." Cô trợn tròn mắt nhìn cậu bước lên xe, nếu cô không nhanh chân chắc cậu lái xe đi luôn mất.
" Nè, chị đùa thôi mà cái gì vậy. Bảo về là về thật hả, vậy tối nay chị nấu cho ai ăn đây."
" Không phải, không phải lúc nãy..."
" Đùa đấy, có ăn không."
Hai người đang nói chuyện thì Tử Thiên đứng ngước mặt lên nói.
" Hai người có thôi đi không? Con đói lắm rồi đây này." Cô ái ngại nhìn cậu rồi lại cười trừ
" Mẹ xin lỗi được chưa? Bây giờ Tử Thiên muốn ăn cái gì nào mẹ làm cho?"
" Ơ sao chị hỏi mỗi Tử Thiên, còn em nữa chứ?" Cô liếc mắt nhìn cậu một cái rồi ba người cùng lên nhà.
Ở phía bên đường bên kia, một chiếc xe cứ đỗ ở đấy người đàn ông ở đó cứ nhìn chăm chăm vào người phụ nữ đang đi lên kia.
" Sao lại không gặp mặt cô ấy?"
" Không cho cô ấy được tự do thì việc gì lại cướp đoạt mất tự do của cô ấy? Ngoại trừ cô ấy tới tìm tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.