Chương 51: Nghi phạm giết người.
NTTU@.@
04/11/2019
Mọi chuyện càng ngày càng tệ. Nguy hiểm rình rập một ngày càng nhiều. Điển
hình như việc hôm qua. Lúc cô đang lái xe đi trên đường, đột nhiên một
chiếc xe hãng Bugatti đột nhiên lao ngược hướng về phía cô. Thật sự
chiếc xe đi với vận tốc làm cô choáng ngợp. Tốc độ lái xe của người này
thật sự khiến một tay lái xe như cô cũng phải rùng mình. Chỉ cần cô đánh tay lái chậm một giây thì cô sẽ được một vé miễn phí về chầu ông bà. Cô lách tay lái sang bên phải, nhưng có vẻ chiếc xe không định hướng được
tay lái nên đâm mấy người đi xe máy bị thương, sau đó cũng lao xuống
cầu. Sau sự việc đấy cô thật sự rất tức giận, anh ta có cần phải tận
cùng giết tận cô như thế hay không? Chẳng lẽ lại muốn chơi đùa với cô
một lần nữa. Chẳng lẽ trí nhớ anh kém như vậy, cô là một người thích
chơi đùa thì chơi không thích nữa thì vứt hay sao?
Sau đó, cô mới biết được không trong chiếc xe ô tô kia không có người điều khiển, chiếc xe đó là hoàn toàn lái xe tự động. Thật ra cái này vẫn còn chưa chắc chắn, bởi vì có thể người điều khiển xe bị văng xuống biển sâu, cửa kính xe ô tô hoàn toàn mở. Mấy người bị chiếc xe ô tô kia làm cho bị thương đều không qua khỏi. Có thể thấy lực sát thương mạnh tới mức nào nếu cô mà không đánh tay lái kịp chắc cũng không còn nhìn thấy mặt trời ngày mai. Mấy chiếc camera bên đường đều bị nhiễu trong thời gian đó, nói chiếc xác hơn trước lúc xảy ra sự việc đó năm phút. Nên hoàn toàn không thu thập được một chút thông tin hay chứng cứ nào. Chỉ biết là xe ô tô kia đã đậu ở đó rất lâu. Lúc cô đi qua chiếc xe kia mới bắt đầu di chuyển. Cô chắc chắn là này không phải là trùng hợp, hoàn toàn ngắm vào cô.
Sự việc có lẽ hoàn toàn vượt qua tầm kiểm soát khi tối hôm qua cô bị tập kích ở thang máy khi lên nhà cô. Trong thang máy chỉ có cô và một nguời đàn ông. Cũng may cô luôn ở trong tình trạng đề phòng nên khi người đàn ông kia chuẩn bị ra tay đã cướp luôn con dao trên tay người đàn ông kia. Trong quá trình có xảy ra một chút xô xát. Nhưng sự việc cô không ngờ nhất chính là sau khi cướp con dao trên tay người đàn ông kia, còn cố gặng hỏi, chỉ vừa mới bóp cổ tay ông ta, ông ta đã cắm con nhộng trong miệng ông ta ra và chết ngay lập tức. Cô biết rằng sau khi ra khỏi thang máy đã không thể thoát khỏi danh sách nghi phạm giết người. Cô không sợ, cầm điện thoại báo cảnh sát. Nhưng điều cô lo cuối cùng cũng tới. Đó chính là toàn bộ quá trình trong thang máy đều bị gây nhiễu. Mất hết toàn bộ sóng , và bằng chứng ngoại phạm của cô biến mất. Camera ngoài hành lang nghi lại, trong quá trình anh ta chết cũng chỉ có cô và anh ta. Chứng cứ rõ ràng, cô chính là nghi phạm giết người duy nhất. Trong miệng anh ta phát ra một mùi hạnh nhân nồng nặc. Cảnh sát lại lục sát trên người cô nhưng lại không có bất cứ điểm khả nghi gì. Nếu như trước đó chính là có.
Lúc cô chuẩn bị vào cửa chung cư, chính xác là bị va chạm nhẹ với một người nhưng lúc đó khá đông nên cô không biết là ai. Vô tình đút tay vào túi xách kiếm chìa khoá. Nói ra cũng may, não cá vàng trí nhớ ba giây nên không nhớ rõ mình để ở đâu. Lục cả cái túi không thấy chìa khoá nhưng lại thấy một viên thuốc hình con nhộng. Cô không bước vào chung cữ nữa mà trở tiếp quay trở ra. Quay ra ngoài làm gì? Tất nhiên là xử lí viên con nhộng kia.
Cô bị đưa về đồn cảnh sát để nói lời khai. Nhưng trong quá trình lấy lời khai cô hầu như là im lặng không nói cái gì. Chỉ duy nhất nói hai câu.
Câu thứ nhất, tôi không giết ông ta, tôi và ông ta không quen biết.
Câu thứ hai, chính là cho tôi gọi một cuộc điện thoại.
Cô biết nói nhiều không được gì, nhiều khi còn bất lợi cho mình nên tốt nhất im lặng. Nhiều khi im lặng chính là câu trả lời tốt nhất cho mọi câu hỏi, cũng chính là hành động tốt nhất trong mọi tình huống. Thấy cô không hề thấy động tĩnh gì, cảnh sát bắt đầu ra các biện pháp đe doạ.
" Nếu cô không nói, thì cô chính là kẻ sát nhân."
" Mọi việc chưa rõ ràng, nhưng bằng chứng kia chính là bằng chứng bất lợi với cô. Nếu cô không khai báo gì người bị thiệt chính là cô."
" Chẳng lẽ cô muốn ăn cơm tù đến vậy sao?"
Dù họ có nói thế nào thì cô cũng không mở miệng nói một câu. Cô cũng đâu phải là trẻ con mà bị mấy lời nói như thế này doạ nạt làm cho khiếp sợ. Không biết qua bao lâu, cảnh sát dường như không thể làm cô mở miệng lấy lời khai đang chuẩn bị tạm giam cô thì đúng lúc cậu đến.
" Tôi có bằng chứng ngoại phạm của cô ấy. Các anh xem đi." Sao đó cậu đưa một cái USD ra. Công an phát đoạn video lên. Trong clip đó chính là đoạn người đàn ông cầm dao lên, đúng lúc lại bị cô bắt được. Sau đó lại cắn thuốc tự tử. Mặc dù cô chứng minh được trong sạch nhưng sự việc có nhiều uẩn khúc nên công an vẫn phải điều tra thêm.
" Cảm ơn cậu."
" Tôi có làm cái gì đâu mà chị phải cảm ơn. Tôi chỉ là giúp tiếp nối thôi mà." Cô cũng chỉ ừm một tiếng rồi sau đó không nói gì nhưng mà có vẻ Ánh Vân làm việc càng ngày càng nhanh đấy. Nhưng cô vẫn thắc mắc mấy cái clip trước đó cô gửi nhưng tại sao cô ấy vẫn chưa phản hồi lại.
* * *
Truyện ngắn: Lấy đĩ làm vợ
Tác giả: Tuyết Dương
Người ta nói “Hôn nhân là cuộc chiến tranh duy nhất mà bạn phải ngủ với kẻ thù”
Thường thì người ta sẽ chọn đối thủ của mình một cách chặt chẽ bằng những tiêu chuẩn như: xinh đẹp , nhân phẩm tốt, chung thủy ,...
Thế nhưng còn đối với Tạ Duẫn, kẻ thù mà anh chọn trong hôn nhân của mình lại là một cô gái làm cái nghề mà người người ghê tởm , khinh bỉ- làm đĩ
Bạn thân của anh - Cao Lâm từng trách móc anh rằng
“Mày bị điên hay đập đầu vào đâu mà lấy một con điếm về làm vợ . Với dung mạo và tiền tài của mày, chỉ cần phất tay một cái là gái nó theo ùn ùn”
“Cô ấy không phải điếm”
Lúc đó nghe cậu ta nói vậy , anh chỉ lắc lắc đầu, cười trừ cho qua chuyện
Anh đã giải thích nguyên nhân rất nhiều lần nhưng cậu không hiểu và cứ nhắc đi nhắc lại liên tục
Đúng thế trên thế giới này có 7 tỉ người , thiếu gì người con gái tốt để anh lấy làm vợ
Thế nhưng thử hỏi một người đã hết niềm tin, hi vọng về một tình yêu ,một người bạn đời xinh đẹp , chung thuỷ thì làm sao còn sức lực mà gượng người đứng dậy bước đi tìm chứ
Hiện giờ những người con gái tiếp cận anh, dùng những lời lẽ ngon ngọt nói với anh về tình yêu vĩ đại hay to lớn gì đó cũng chỉ vì những đồng tiền mà anh kiếm được mà thôi
Thế thì chi bằng lấy cô còn tốt hơn. Hơn nữa anh và cô yêu nhau thật lòng
Anh còn nhớ lần đầu gặp cô- người vợ hiện tại của mình
Hôm đó trời mưa rất lớn, từng tia chớp xé rách ngang bầu trời khiến cho ai nhìn thấy cũng sợ hãi
Tạ Duẫn ủ rũ ngồi ở một băng ghế đá ven bờ hồ, tay cầm một chai bia lớn, bên cạnh là một đống vỏ bia rỗng . Đủ để thấy anh đã uống nhiều như thế nào
Thế nhưng anh hiện tại không cảm thấy gì cả, lòng dạ trống rỗng , chỉ muốn uống thật nhiều bia để lấp đi nỗi đau, cái sự trống rỗng ấy mà thôi
“Tao đánh chết mày. Đồ đĩ thoã, dám quyến rũ chồng bà”
Một tiếng hét vang lên , sau đó là tiếng chửi bới, tiếng bàn tân xôn xao vang lên
Tạ Duẫn nâng tầm mắt mình nhìn xem có chuyện gì thì thấy một cô gái gái tầm 18 tuổi đang bị một người phụ nữ to béo đang giật tóc, đánh liên tiếp vào mặt
Xung quanh mọi người che ô bu kín, không quản trời đang mưa to đến mức nào mà vẫn đứng đó hóng chuyện , hùa theo đám đông chửi bới ,quay video lại
Nhìn thấy cảnh này, không hiểu sao trong lòng anh dâng lên một sự bất bình không hề nhỏ
Tạ Duẫn liền đứng lên, xen vào đám đông
Người phụ nữ to béo vẫn tiếp tục đánh cô gái trẻ , lực đánh của bà ta không hề nhỏ. Mặt của cô ấy sớm đã bầm tím, máu từ khoé miệng vẫn đang chảy
Dưới đất lả tả tóc, gom lại cũng được một nắm . Đủ để thấy bà ta ra tay ác độc cỡ nào
Không chịu được nữa , anh lao vào đó, chặn lấy tay bà ta sau
“Có gì từ từ nói. Sao bà phải đánh người ta tàn nhẫn vậy ?”
Người phụ nữ ấy mặt đỏ phừng phừng vì tức giận , bà ta liền mạnh tay đẩy Tạ Duẫn một cái khiến anh lảo đảo suýt ngã
“Mày là thằng nào? Cút ngay cho bà, không liên quan tới mày”
Nói rồi bà ta tiếp tục lao tới túm lấy cánh tay gầy yếu của cô gái kia
“Con chó này , mày lại đây”
Lúc này máu nóng của anh cũng dồn lên não rồi . Dùng hết sức lực của mình lao vào một lần nữa , đẩy mạnh bà ta rồi đỡ lấy cô gái dậy
Dù gì Tạ Duẫn cũng từng đạt đai đen karate, làm sao có thể không đấu lại bà ta được
Anh ôm lấy cô gái kia vào lòng . Cả người cô ấy chi chít vết thương lớn nhỏ, tóc tai rối bù, nhìn cực kì đau lòng, thân thể mềm nhũn ngất trong lòng
“Sao bà có thể đánh người một cách tàn nhẫn như vậy? Có còn tính người không hả?”
Người đàn bà ấy bị anh đẩy ngã thì nổi điên, đứng dậy định lao tới thì bị 3 người đàn ông trung niên giữ lại
“Có chuyện gì từ từ nói”
Bà ta gào lên
“Cái gì mà từ từ nói. Con đĩ này không có khách thì quyến rũ chồng tôi, nếu hôm nay tôi không về thì có thể nó móc hết tiền của ông ấy rồi”
Nghe bà ta nói vậy Tạ Duẫn ngạc nhiên nhìn cô gái trong lòng mình một lần nữa
Cô gái này làm nghề đó ư?
Thế nhưng khi nhìn thấy ông chồng của người phụ nữ kia lấp ló trong đám đông,tay thì dỗ vợ, mặt lại dùng ánh mắt thèm muốn nhìn vào cặp đùi trắng nõn của cô thì không hiểu sao anh lại chắc chắn cô bị cưỡng ép
Tạ Duẫn biết hiện giờ xử lí vết thương cho cô gái là quan trọng nhất, anh lấy điện thoại ra gọi một cú
“Báo công an đến chỗ này xử lí đi, còn nữa gọi Cao Lâm đến đây”
Thấy anh bế cô gái lên , ngừoi phụ nữ to béo đuổi theo, miệng thét lên
“Thằng kia, ai cho mày đem nó đi”
Cũng may là lúc đó công an gần đây nên đã nhanh chóng đến dọn đỗng hỗn loạn này
Tại nhà Tạ Duẫn
Cao Lâm xử lí vết thương cho cô thì đứng dậy bước ra ngoài liền bắt gặp vẻ mặt lo lắng của anh, bật cười bước tới vỗ vỗ vai anh
“Cô ấy không sao rồi. May cho cậu là có người bạn làm nghề bác sĩ như tôi đấy “
Lúc vào phòng thì cô gái ấy đã thức dậy, Tạ Duẫn bước tới ngồi cạnh cô hỏi
“Cô sao rồi?”
Cô gái đấy lắc lắc đầu mệt mỏi, ngón tay trắng nõn nhỏ bé viết lên đệm giường “Cảm ơn anh”
Thì ra cô ấy bị câm. Thật đáng thương
Anh kéo chăn lên cho cô nói
“Cô đang bị thương, nghỉ ngơi cho kĩ . À, tôi tên Tạ Duẫn, cô tên gì?”
[ Cố Tâm Khiết]
“Tên hay quá”
Tạ Duẫn thốt lên, rồi hơi ngập ngừng , anh hỏi cô
“Vậy tại sao khi bị người phụ nữ ấy đánh đau như vậy ? Cô không khóc “
Anh để ý rất lâu rồi . Khi bị người phụ nữ ấy đánh , ngoại trừ nhíu mày ra, Tâm Khiết không rơi lấy một giọt nước mắt
Không hiểu sao anh thấy cô gái này thật kiên cường, mạnh mẽ
Tâm Khiết khẽ rũ đôi mi dài, cô chậm rãi viết lên trên đệm
[Không xứng]
Tạ Duẫn bất ngờ . Ý cô ấy là việc này không đáng để rơi nước mắt
Nghĩ lại mình vừa nãy khóc lóc vì một cuộc tính thì anh bỗng cảm thấy thật xấu hổ. Đúng là không bằng một cô gái yếu ớt
Đêm đó anh và cô trò chuyện suốt đêm
Anh biết được cô không làm nghề đĩ như mọi người nói. Người làm nghề đó là mẹ cô, vì vậy cô cũng bị mọi người xoi mói, cho rằng cô cũng như mẹ mình . Bà ấy vừa mất hôm qua, nhà cô và mẹ ở vừa bị tịch thu do khoản nợ của bà ấy
Còn cô cũng biết được anh là giám đốc của một công ty làm ăn khá được , vừa bị người mình yêu phản bội
Cuối cùng họ quyết định sống với nhau
“Lửa gần đêm lâu ngày cũng bén” quả là không sai.
Sau 1 năm sống chung thì cả 2 người nảy sinh tình cảm
Anh còn nhớ rất kĩ , khắc sâu vào tim, vào máu thịt hôm anh cầu hôn cô
Tối đó trăng sáng của một vùng, sao nhiều kín trời. Quả thực rất thích hợp để cầu hôn
Tâm Khiết được anh hẹn ra vùng sân sau nhà.
Cô mặc một bộ váy lụa trắng được làm tỉ mỉ, tôn lên làn da trắng hồng cùng với vóc dáng thon thả
Khuôn mặt nhỏ nhắn được trang điểm nhẹ nhàng thế nhưng vẫn toát lên vẻ xinh đẹp tinh khiết khó cưỡng đối với bất kì người nào
Vùng sân sau ngập tràn hoa hồng đỏ, kết hợp với ánh nến trông cực kì lãng mạn
Tạ Duẫn cầu hôn cô ngay tại nơi đây
“Tâm Khiết. Anh yêu em, hãy để anh chăm sóc em hết quãng đời còn lại được không?”
Lúc đó cô đã khóc. Cô khóc trong sự hạnh phúc, gật đầu liên tục
Sau khi được anh đeo nhẫn cho còn lao tới hôn
Họ cùng nhau chọn ngày cưới, cùng chọn váy cưới, chọn địa điểm
Tâm Khiết đã yêu cầu anh rằng muốn cưới trong sự im lặng , bởi vì cô không muốn danh tiếng , sự nghiệp của anh bị ảnh hưởng bởi việc cô từng mang tiếng làm đĩ
Sự nhẫn nại của cô khiến cho anh cực kì cảm động , anh chỉ biết ôm lấy cô thật chặt và tự nói với lòng mình : Tạ Duẫn, người con gái này mày phải dùng cả cuộc đời để trao hạnh phúc cho cô ấy
Thế nhưng sóng gió đã ập tới
Trước ngày cưới 2 ngày ,Tạ Duẫn được chuẩn đoán bị bệnh tim, khả năng phẫu thuật thành công là 20%,chỉ sống được 1 tháng nữa
Cả thế giới của anh dường như sụp đổ.
Anh sắp chết rồi .
Anh sắp chết rồi
Vậy ai sẽ lo cho cô? Ai sẽ mang hạnh phúc cho cô? Ai sẽ nhắc cô mặc áo ấm khi trời lạnh? Ai sẽ hát cho cô nghe bài “Phong Hoa Tuyết Nguyệt” cô thích nhất?
Tối đó Tạ Duẫn 3 giờ sáng mới về. Nhìn thấy cô gái nhỏ nằm ngủ gật trên sô pha chờ đợi thì trái tim quặn thắt lại
Tạo cho mình lớp mặt nạ giả dối nhất , vơ lấy cái bình gần đó ném mạnh xuống sàn
“Choảng!!!”
Tiếng vỡ chói tai làm cho Tâm Khiết giật mình tỉnh dậy , thấy anh loạng choạng đứng đó cô vội bước tới đỡ
“Cút!!!”
Tạ Duẫn đẩy mạnh một cái khiến cho cô ngã mạnh xuống đất , tay bị cứa mạnh vào mảnh thủy tinh
Một màu đỏ chói mắt
Tạ Duẫn cố kiềm chế đôi chân muốn chạy đi lấy hộp y tế, chạy tới lo lắng cho cô. Anh lạnh lùng nhìn cô
“Không cưới gì hết . Hủy cưới. Tôi chán cô rồi”
Anh có thể cảm nhận được cơ thể của cô đơ lại, rất lâu chưa có phản ứng
Trái tim anh như bị xé ra thành từng mảnh, từng mảnh, từng mảnh một
Tâm Khiết lúc này mới đứng lên, đến gần anh
Tạ Duẫn điên vai tra nam đến cùng , anh vơ lấy một cái bình nữa ném trước mặt cô
“Đừng đến gần tôi. Dơ bẩn. Một con điếm không xứng làm vợ tôi”
Lúc này khuôn mặt xinh đẹp của Tâm Khiết trắng bệch, không còn một chút huyết sắc
Cô nhìn anh , nhìn rất chăm chú, nhìn không chớp mắt. Trong ánh mắt ấy dường như muốn hỏi anh: Điều anh nói là sự thật sao?
Lục phủ ngũ tạng Tạ Duẫn như bị nghiền nát, anh gằn giọng lên
“Đừng nhìn tao. Cút ngay, nhà tao không chứa điếm”
Lúc này Tâm Khiết mới có phản ứng, như một con rối bị hỏng dây cót, chậm rãi lướt qua anh
Hình như cô không khóc
Khi cánh cửa vừa đóng lại , anh liền gào lên đau đớn , liên tục đập phá đồ đạc
Tâm Khiết anh xin lỗi . Anh xin lỗi. Anh xin lỗi
[.....]
“3 tiếng nữa làm phẫu thuật rồi . Cậu chuẩn bị tinh thần đi”
Cao Lâm ngẩng đầu từ bệnh án lên thì mới phát hiện Tạ Duẫn không để ý gì mà đang chăm chú ngắm bức hình Tâm Khiết trong tay, khuôn mặt đờ đẫn
Đã 5 ngày từ ngày cô bỏ đi. Hiện giờ không có một chút tin tức gì
Cao Lâm nhìn bạn mình như vậy thì cũng đau lòng không kém , bàn tay nắm vào rồi lại mở ra như đang quyết định việc gì đó .
Cuối cùng cậu thở dài rồi đưa cho anh một hồ sơ
“Đây là người hiến tim cho cậu”
Tạ Duẫn vẫn không có phản ứng gì, như một pho tượng ngồi im lặng đó
Cao Lâm chịu hết nổi đưa tập hồ sơ ra trước mặt anh nói lớn
“Người hiến tim cho cậu là Tâm Khiết đấy cậu biết không?”
“Đùng” một tiếng . Tin tức này không khác gì một đòn thiên lôi đánh thẳng vào đại não Tạ Duẫn
Anh vội vàng cầm lấy hồ sơ hiến tim trước mặt lòng không ngừng run rẩy cầu nguyện
Đây chỉ là trùng tên, chỉ là trùng tên
Sau đó anh run rẩy mở từng trang từng trang hồ sơ ra cuối cùng không chịu nổi nữa lao xuống giường , túm lấy cổ áo Cao Lâm
Thì ra cô biết hết rồi. Cô biết anh bị bệnh tim lâu rồi , không chỉ vậy cô còn bị bệnh máu trắng
“Giờ cô ấy đang ở đâu? Cô ấy đang ở đâu?”
Tạ Duẫn nói dường như gào lên, đôi mắt đầy mạch máu
“Cô ấy ở phòng 105”
Cao Lâm vừa dứt lời thì anh đã như một tên điên, tông cửa chạy ra ngoài
“Khiết Nhi”
Vừa mới vào phòng , anh đã gào lên một tiếng
Tâm Khiết mặt màu xanh xao, thấy anh tông cửa vào thì ngạc nhiên
Nhìn thấy ánh mắt của cô, trái tim của anh dường như vỡ nát
Tâm Khiết hiện giờ dường như chỉ còn da bọc xương, không một chút sức sống
Tạ Duẫn đau đớn định hỏi thì cô đã viết lên giường
[Đừng nói gì cả. Anh ôm em được không?]
Hiện giờ cả tâm hồn lẫn thể xác Tạ Duẫn đau đến không còn cảm giác, anh run rẩy bước tới ôm lấy cô vào lòng
Cảm nhận được hơi ấm của anh, Tâm Khiết cười dịu dành
[Em muốn nghe anh hát. Bài “Phong Hoa Tuyết Nguyệt “ý? Được không?]
“Đ...được...”
Anh bắt đầu hát , giọng của anh giờ không còn hay nữa mà yếu ớt, lúc còn nghẹn ở cổ họng
Tâm Khiết hạnh phúc mỉm cười , một giọt nước mắt nhẹ nhàng lăn dài trên gò má gầy gò
Cô từ từ nhắm mắt lại , hơi thở ngày càng yếu ớt
Cảm nhận được cô gái trong lòng mình đang lạnh dần, mặt của Tạ Duẫn ngày càng trắng , thế nhưng anh vẫn không ngừng hát
Giọng hát ngày càng lớn hơn như tiếng khóc , tiếng kêu gào đau khổ
Anh hát liên tục trong 3 tiếng , hát không ngừng nghỉ, hát đến mức mất giọng
Thế nhưng cô gái trong lòng anh vẫn không tỉnh lại. Cô đã đi rồi . Cô đi mang hết tâm hồn, sự sống của anh theo rồi
[....]
“Không ổn rồi . Nhịp tim của bệnh nhân không ngừng giảm”
“Tim của bệnh nhân đang có dấu hiệu ngừng đập “
“Tim bệnh nhân ngừng đập rồi”
Từ khoé mắt của người đàn ông nằm trên bàn phẫu thuật, một giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống
“Tâm Nhi, anh đến với em đây. Chúng ta sẽ làm một lễ cưới hoành tráng ở một nơi chỉ thuộc về 2 ta”
End
Sau đó, cô mới biết được không trong chiếc xe ô tô kia không có người điều khiển, chiếc xe đó là hoàn toàn lái xe tự động. Thật ra cái này vẫn còn chưa chắc chắn, bởi vì có thể người điều khiển xe bị văng xuống biển sâu, cửa kính xe ô tô hoàn toàn mở. Mấy người bị chiếc xe ô tô kia làm cho bị thương đều không qua khỏi. Có thể thấy lực sát thương mạnh tới mức nào nếu cô mà không đánh tay lái kịp chắc cũng không còn nhìn thấy mặt trời ngày mai. Mấy chiếc camera bên đường đều bị nhiễu trong thời gian đó, nói chiếc xác hơn trước lúc xảy ra sự việc đó năm phút. Nên hoàn toàn không thu thập được một chút thông tin hay chứng cứ nào. Chỉ biết là xe ô tô kia đã đậu ở đó rất lâu. Lúc cô đi qua chiếc xe kia mới bắt đầu di chuyển. Cô chắc chắn là này không phải là trùng hợp, hoàn toàn ngắm vào cô.
Sự việc có lẽ hoàn toàn vượt qua tầm kiểm soát khi tối hôm qua cô bị tập kích ở thang máy khi lên nhà cô. Trong thang máy chỉ có cô và một nguời đàn ông. Cũng may cô luôn ở trong tình trạng đề phòng nên khi người đàn ông kia chuẩn bị ra tay đã cướp luôn con dao trên tay người đàn ông kia. Trong quá trình có xảy ra một chút xô xát. Nhưng sự việc cô không ngờ nhất chính là sau khi cướp con dao trên tay người đàn ông kia, còn cố gặng hỏi, chỉ vừa mới bóp cổ tay ông ta, ông ta đã cắm con nhộng trong miệng ông ta ra và chết ngay lập tức. Cô biết rằng sau khi ra khỏi thang máy đã không thể thoát khỏi danh sách nghi phạm giết người. Cô không sợ, cầm điện thoại báo cảnh sát. Nhưng điều cô lo cuối cùng cũng tới. Đó chính là toàn bộ quá trình trong thang máy đều bị gây nhiễu. Mất hết toàn bộ sóng , và bằng chứng ngoại phạm của cô biến mất. Camera ngoài hành lang nghi lại, trong quá trình anh ta chết cũng chỉ có cô và anh ta. Chứng cứ rõ ràng, cô chính là nghi phạm giết người duy nhất. Trong miệng anh ta phát ra một mùi hạnh nhân nồng nặc. Cảnh sát lại lục sát trên người cô nhưng lại không có bất cứ điểm khả nghi gì. Nếu như trước đó chính là có.
Lúc cô chuẩn bị vào cửa chung cư, chính xác là bị va chạm nhẹ với một người nhưng lúc đó khá đông nên cô không biết là ai. Vô tình đút tay vào túi xách kiếm chìa khoá. Nói ra cũng may, não cá vàng trí nhớ ba giây nên không nhớ rõ mình để ở đâu. Lục cả cái túi không thấy chìa khoá nhưng lại thấy một viên thuốc hình con nhộng. Cô không bước vào chung cữ nữa mà trở tiếp quay trở ra. Quay ra ngoài làm gì? Tất nhiên là xử lí viên con nhộng kia.
Cô bị đưa về đồn cảnh sát để nói lời khai. Nhưng trong quá trình lấy lời khai cô hầu như là im lặng không nói cái gì. Chỉ duy nhất nói hai câu.
Câu thứ nhất, tôi không giết ông ta, tôi và ông ta không quen biết.
Câu thứ hai, chính là cho tôi gọi một cuộc điện thoại.
Cô biết nói nhiều không được gì, nhiều khi còn bất lợi cho mình nên tốt nhất im lặng. Nhiều khi im lặng chính là câu trả lời tốt nhất cho mọi câu hỏi, cũng chính là hành động tốt nhất trong mọi tình huống. Thấy cô không hề thấy động tĩnh gì, cảnh sát bắt đầu ra các biện pháp đe doạ.
" Nếu cô không nói, thì cô chính là kẻ sát nhân."
" Mọi việc chưa rõ ràng, nhưng bằng chứng kia chính là bằng chứng bất lợi với cô. Nếu cô không khai báo gì người bị thiệt chính là cô."
" Chẳng lẽ cô muốn ăn cơm tù đến vậy sao?"
Dù họ có nói thế nào thì cô cũng không mở miệng nói một câu. Cô cũng đâu phải là trẻ con mà bị mấy lời nói như thế này doạ nạt làm cho khiếp sợ. Không biết qua bao lâu, cảnh sát dường như không thể làm cô mở miệng lấy lời khai đang chuẩn bị tạm giam cô thì đúng lúc cậu đến.
" Tôi có bằng chứng ngoại phạm của cô ấy. Các anh xem đi." Sao đó cậu đưa một cái USD ra. Công an phát đoạn video lên. Trong clip đó chính là đoạn người đàn ông cầm dao lên, đúng lúc lại bị cô bắt được. Sau đó lại cắn thuốc tự tử. Mặc dù cô chứng minh được trong sạch nhưng sự việc có nhiều uẩn khúc nên công an vẫn phải điều tra thêm.
" Cảm ơn cậu."
" Tôi có làm cái gì đâu mà chị phải cảm ơn. Tôi chỉ là giúp tiếp nối thôi mà." Cô cũng chỉ ừm một tiếng rồi sau đó không nói gì nhưng mà có vẻ Ánh Vân làm việc càng ngày càng nhanh đấy. Nhưng cô vẫn thắc mắc mấy cái clip trước đó cô gửi nhưng tại sao cô ấy vẫn chưa phản hồi lại.
* * *
Truyện ngắn: Lấy đĩ làm vợ
Tác giả: Tuyết Dương
Người ta nói “Hôn nhân là cuộc chiến tranh duy nhất mà bạn phải ngủ với kẻ thù”
Thường thì người ta sẽ chọn đối thủ của mình một cách chặt chẽ bằng những tiêu chuẩn như: xinh đẹp , nhân phẩm tốt, chung thủy ,...
Thế nhưng còn đối với Tạ Duẫn, kẻ thù mà anh chọn trong hôn nhân của mình lại là một cô gái làm cái nghề mà người người ghê tởm , khinh bỉ- làm đĩ
Bạn thân của anh - Cao Lâm từng trách móc anh rằng
“Mày bị điên hay đập đầu vào đâu mà lấy một con điếm về làm vợ . Với dung mạo và tiền tài của mày, chỉ cần phất tay một cái là gái nó theo ùn ùn”
“Cô ấy không phải điếm”
Lúc đó nghe cậu ta nói vậy , anh chỉ lắc lắc đầu, cười trừ cho qua chuyện
Anh đã giải thích nguyên nhân rất nhiều lần nhưng cậu không hiểu và cứ nhắc đi nhắc lại liên tục
Đúng thế trên thế giới này có 7 tỉ người , thiếu gì người con gái tốt để anh lấy làm vợ
Thế nhưng thử hỏi một người đã hết niềm tin, hi vọng về một tình yêu ,một người bạn đời xinh đẹp , chung thuỷ thì làm sao còn sức lực mà gượng người đứng dậy bước đi tìm chứ
Hiện giờ những người con gái tiếp cận anh, dùng những lời lẽ ngon ngọt nói với anh về tình yêu vĩ đại hay to lớn gì đó cũng chỉ vì những đồng tiền mà anh kiếm được mà thôi
Thế thì chi bằng lấy cô còn tốt hơn. Hơn nữa anh và cô yêu nhau thật lòng
Anh còn nhớ lần đầu gặp cô- người vợ hiện tại của mình
Hôm đó trời mưa rất lớn, từng tia chớp xé rách ngang bầu trời khiến cho ai nhìn thấy cũng sợ hãi
Tạ Duẫn ủ rũ ngồi ở một băng ghế đá ven bờ hồ, tay cầm một chai bia lớn, bên cạnh là một đống vỏ bia rỗng . Đủ để thấy anh đã uống nhiều như thế nào
Thế nhưng anh hiện tại không cảm thấy gì cả, lòng dạ trống rỗng , chỉ muốn uống thật nhiều bia để lấp đi nỗi đau, cái sự trống rỗng ấy mà thôi
“Tao đánh chết mày. Đồ đĩ thoã, dám quyến rũ chồng bà”
Một tiếng hét vang lên , sau đó là tiếng chửi bới, tiếng bàn tân xôn xao vang lên
Tạ Duẫn nâng tầm mắt mình nhìn xem có chuyện gì thì thấy một cô gái gái tầm 18 tuổi đang bị một người phụ nữ to béo đang giật tóc, đánh liên tiếp vào mặt
Xung quanh mọi người che ô bu kín, không quản trời đang mưa to đến mức nào mà vẫn đứng đó hóng chuyện , hùa theo đám đông chửi bới ,quay video lại
Nhìn thấy cảnh này, không hiểu sao trong lòng anh dâng lên một sự bất bình không hề nhỏ
Tạ Duẫn liền đứng lên, xen vào đám đông
Người phụ nữ to béo vẫn tiếp tục đánh cô gái trẻ , lực đánh của bà ta không hề nhỏ. Mặt của cô ấy sớm đã bầm tím, máu từ khoé miệng vẫn đang chảy
Dưới đất lả tả tóc, gom lại cũng được một nắm . Đủ để thấy bà ta ra tay ác độc cỡ nào
Không chịu được nữa , anh lao vào đó, chặn lấy tay bà ta sau
“Có gì từ từ nói. Sao bà phải đánh người ta tàn nhẫn vậy ?”
Người phụ nữ ấy mặt đỏ phừng phừng vì tức giận , bà ta liền mạnh tay đẩy Tạ Duẫn một cái khiến anh lảo đảo suýt ngã
“Mày là thằng nào? Cút ngay cho bà, không liên quan tới mày”
Nói rồi bà ta tiếp tục lao tới túm lấy cánh tay gầy yếu của cô gái kia
“Con chó này , mày lại đây”
Lúc này máu nóng của anh cũng dồn lên não rồi . Dùng hết sức lực của mình lao vào một lần nữa , đẩy mạnh bà ta rồi đỡ lấy cô gái dậy
Dù gì Tạ Duẫn cũng từng đạt đai đen karate, làm sao có thể không đấu lại bà ta được
Anh ôm lấy cô gái kia vào lòng . Cả người cô ấy chi chít vết thương lớn nhỏ, tóc tai rối bù, nhìn cực kì đau lòng, thân thể mềm nhũn ngất trong lòng
“Sao bà có thể đánh người một cách tàn nhẫn như vậy? Có còn tính người không hả?”
Người đàn bà ấy bị anh đẩy ngã thì nổi điên, đứng dậy định lao tới thì bị 3 người đàn ông trung niên giữ lại
“Có chuyện gì từ từ nói”
Bà ta gào lên
“Cái gì mà từ từ nói. Con đĩ này không có khách thì quyến rũ chồng tôi, nếu hôm nay tôi không về thì có thể nó móc hết tiền của ông ấy rồi”
Nghe bà ta nói vậy Tạ Duẫn ngạc nhiên nhìn cô gái trong lòng mình một lần nữa
Cô gái này làm nghề đó ư?
Thế nhưng khi nhìn thấy ông chồng của người phụ nữ kia lấp ló trong đám đông,tay thì dỗ vợ, mặt lại dùng ánh mắt thèm muốn nhìn vào cặp đùi trắng nõn của cô thì không hiểu sao anh lại chắc chắn cô bị cưỡng ép
Tạ Duẫn biết hiện giờ xử lí vết thương cho cô gái là quan trọng nhất, anh lấy điện thoại ra gọi một cú
“Báo công an đến chỗ này xử lí đi, còn nữa gọi Cao Lâm đến đây”
Thấy anh bế cô gái lên , ngừoi phụ nữ to béo đuổi theo, miệng thét lên
“Thằng kia, ai cho mày đem nó đi”
Cũng may là lúc đó công an gần đây nên đã nhanh chóng đến dọn đỗng hỗn loạn này
Tại nhà Tạ Duẫn
Cao Lâm xử lí vết thương cho cô thì đứng dậy bước ra ngoài liền bắt gặp vẻ mặt lo lắng của anh, bật cười bước tới vỗ vỗ vai anh
“Cô ấy không sao rồi. May cho cậu là có người bạn làm nghề bác sĩ như tôi đấy “
Lúc vào phòng thì cô gái ấy đã thức dậy, Tạ Duẫn bước tới ngồi cạnh cô hỏi
“Cô sao rồi?”
Cô gái đấy lắc lắc đầu mệt mỏi, ngón tay trắng nõn nhỏ bé viết lên đệm giường “Cảm ơn anh”
Thì ra cô ấy bị câm. Thật đáng thương
Anh kéo chăn lên cho cô nói
“Cô đang bị thương, nghỉ ngơi cho kĩ . À, tôi tên Tạ Duẫn, cô tên gì?”
[ Cố Tâm Khiết]
“Tên hay quá”
Tạ Duẫn thốt lên, rồi hơi ngập ngừng , anh hỏi cô
“Vậy tại sao khi bị người phụ nữ ấy đánh đau như vậy ? Cô không khóc “
Anh để ý rất lâu rồi . Khi bị người phụ nữ ấy đánh , ngoại trừ nhíu mày ra, Tâm Khiết không rơi lấy một giọt nước mắt
Không hiểu sao anh thấy cô gái này thật kiên cường, mạnh mẽ
Tâm Khiết khẽ rũ đôi mi dài, cô chậm rãi viết lên trên đệm
[Không xứng]
Tạ Duẫn bất ngờ . Ý cô ấy là việc này không đáng để rơi nước mắt
Nghĩ lại mình vừa nãy khóc lóc vì một cuộc tính thì anh bỗng cảm thấy thật xấu hổ. Đúng là không bằng một cô gái yếu ớt
Đêm đó anh và cô trò chuyện suốt đêm
Anh biết được cô không làm nghề đĩ như mọi người nói. Người làm nghề đó là mẹ cô, vì vậy cô cũng bị mọi người xoi mói, cho rằng cô cũng như mẹ mình . Bà ấy vừa mất hôm qua, nhà cô và mẹ ở vừa bị tịch thu do khoản nợ của bà ấy
Còn cô cũng biết được anh là giám đốc của một công ty làm ăn khá được , vừa bị người mình yêu phản bội
Cuối cùng họ quyết định sống với nhau
“Lửa gần đêm lâu ngày cũng bén” quả là không sai.
Sau 1 năm sống chung thì cả 2 người nảy sinh tình cảm
Anh còn nhớ rất kĩ , khắc sâu vào tim, vào máu thịt hôm anh cầu hôn cô
Tối đó trăng sáng của một vùng, sao nhiều kín trời. Quả thực rất thích hợp để cầu hôn
Tâm Khiết được anh hẹn ra vùng sân sau nhà.
Cô mặc một bộ váy lụa trắng được làm tỉ mỉ, tôn lên làn da trắng hồng cùng với vóc dáng thon thả
Khuôn mặt nhỏ nhắn được trang điểm nhẹ nhàng thế nhưng vẫn toát lên vẻ xinh đẹp tinh khiết khó cưỡng đối với bất kì người nào
Vùng sân sau ngập tràn hoa hồng đỏ, kết hợp với ánh nến trông cực kì lãng mạn
Tạ Duẫn cầu hôn cô ngay tại nơi đây
“Tâm Khiết. Anh yêu em, hãy để anh chăm sóc em hết quãng đời còn lại được không?”
Lúc đó cô đã khóc. Cô khóc trong sự hạnh phúc, gật đầu liên tục
Sau khi được anh đeo nhẫn cho còn lao tới hôn
Họ cùng nhau chọn ngày cưới, cùng chọn váy cưới, chọn địa điểm
Tâm Khiết đã yêu cầu anh rằng muốn cưới trong sự im lặng , bởi vì cô không muốn danh tiếng , sự nghiệp của anh bị ảnh hưởng bởi việc cô từng mang tiếng làm đĩ
Sự nhẫn nại của cô khiến cho anh cực kì cảm động , anh chỉ biết ôm lấy cô thật chặt và tự nói với lòng mình : Tạ Duẫn, người con gái này mày phải dùng cả cuộc đời để trao hạnh phúc cho cô ấy
Thế nhưng sóng gió đã ập tới
Trước ngày cưới 2 ngày ,Tạ Duẫn được chuẩn đoán bị bệnh tim, khả năng phẫu thuật thành công là 20%,chỉ sống được 1 tháng nữa
Cả thế giới của anh dường như sụp đổ.
Anh sắp chết rồi .
Anh sắp chết rồi
Vậy ai sẽ lo cho cô? Ai sẽ mang hạnh phúc cho cô? Ai sẽ nhắc cô mặc áo ấm khi trời lạnh? Ai sẽ hát cho cô nghe bài “Phong Hoa Tuyết Nguyệt” cô thích nhất?
Tối đó Tạ Duẫn 3 giờ sáng mới về. Nhìn thấy cô gái nhỏ nằm ngủ gật trên sô pha chờ đợi thì trái tim quặn thắt lại
Tạo cho mình lớp mặt nạ giả dối nhất , vơ lấy cái bình gần đó ném mạnh xuống sàn
“Choảng!!!”
Tiếng vỡ chói tai làm cho Tâm Khiết giật mình tỉnh dậy , thấy anh loạng choạng đứng đó cô vội bước tới đỡ
“Cút!!!”
Tạ Duẫn đẩy mạnh một cái khiến cho cô ngã mạnh xuống đất , tay bị cứa mạnh vào mảnh thủy tinh
Một màu đỏ chói mắt
Tạ Duẫn cố kiềm chế đôi chân muốn chạy đi lấy hộp y tế, chạy tới lo lắng cho cô. Anh lạnh lùng nhìn cô
“Không cưới gì hết . Hủy cưới. Tôi chán cô rồi”
Anh có thể cảm nhận được cơ thể của cô đơ lại, rất lâu chưa có phản ứng
Trái tim anh như bị xé ra thành từng mảnh, từng mảnh, từng mảnh một
Tâm Khiết lúc này mới đứng lên, đến gần anh
Tạ Duẫn điên vai tra nam đến cùng , anh vơ lấy một cái bình nữa ném trước mặt cô
“Đừng đến gần tôi. Dơ bẩn. Một con điếm không xứng làm vợ tôi”
Lúc này khuôn mặt xinh đẹp của Tâm Khiết trắng bệch, không còn một chút huyết sắc
Cô nhìn anh , nhìn rất chăm chú, nhìn không chớp mắt. Trong ánh mắt ấy dường như muốn hỏi anh: Điều anh nói là sự thật sao?
Lục phủ ngũ tạng Tạ Duẫn như bị nghiền nát, anh gằn giọng lên
“Đừng nhìn tao. Cút ngay, nhà tao không chứa điếm”
Lúc này Tâm Khiết mới có phản ứng, như một con rối bị hỏng dây cót, chậm rãi lướt qua anh
Hình như cô không khóc
Khi cánh cửa vừa đóng lại , anh liền gào lên đau đớn , liên tục đập phá đồ đạc
Tâm Khiết anh xin lỗi . Anh xin lỗi. Anh xin lỗi
[.....]
“3 tiếng nữa làm phẫu thuật rồi . Cậu chuẩn bị tinh thần đi”
Cao Lâm ngẩng đầu từ bệnh án lên thì mới phát hiện Tạ Duẫn không để ý gì mà đang chăm chú ngắm bức hình Tâm Khiết trong tay, khuôn mặt đờ đẫn
Đã 5 ngày từ ngày cô bỏ đi. Hiện giờ không có một chút tin tức gì
Cao Lâm nhìn bạn mình như vậy thì cũng đau lòng không kém , bàn tay nắm vào rồi lại mở ra như đang quyết định việc gì đó .
Cuối cùng cậu thở dài rồi đưa cho anh một hồ sơ
“Đây là người hiến tim cho cậu”
Tạ Duẫn vẫn không có phản ứng gì, như một pho tượng ngồi im lặng đó
Cao Lâm chịu hết nổi đưa tập hồ sơ ra trước mặt anh nói lớn
“Người hiến tim cho cậu là Tâm Khiết đấy cậu biết không?”
“Đùng” một tiếng . Tin tức này không khác gì một đòn thiên lôi đánh thẳng vào đại não Tạ Duẫn
Anh vội vàng cầm lấy hồ sơ hiến tim trước mặt lòng không ngừng run rẩy cầu nguyện
Đây chỉ là trùng tên, chỉ là trùng tên
Sau đó anh run rẩy mở từng trang từng trang hồ sơ ra cuối cùng không chịu nổi nữa lao xuống giường , túm lấy cổ áo Cao Lâm
Thì ra cô biết hết rồi. Cô biết anh bị bệnh tim lâu rồi , không chỉ vậy cô còn bị bệnh máu trắng
“Giờ cô ấy đang ở đâu? Cô ấy đang ở đâu?”
Tạ Duẫn nói dường như gào lên, đôi mắt đầy mạch máu
“Cô ấy ở phòng 105”
Cao Lâm vừa dứt lời thì anh đã như một tên điên, tông cửa chạy ra ngoài
“Khiết Nhi”
Vừa mới vào phòng , anh đã gào lên một tiếng
Tâm Khiết mặt màu xanh xao, thấy anh tông cửa vào thì ngạc nhiên
Nhìn thấy ánh mắt của cô, trái tim của anh dường như vỡ nát
Tâm Khiết hiện giờ dường như chỉ còn da bọc xương, không một chút sức sống
Tạ Duẫn đau đớn định hỏi thì cô đã viết lên giường
[Đừng nói gì cả. Anh ôm em được không?]
Hiện giờ cả tâm hồn lẫn thể xác Tạ Duẫn đau đến không còn cảm giác, anh run rẩy bước tới ôm lấy cô vào lòng
Cảm nhận được hơi ấm của anh, Tâm Khiết cười dịu dành
[Em muốn nghe anh hát. Bài “Phong Hoa Tuyết Nguyệt “ý? Được không?]
“Đ...được...”
Anh bắt đầu hát , giọng của anh giờ không còn hay nữa mà yếu ớt, lúc còn nghẹn ở cổ họng
Tâm Khiết hạnh phúc mỉm cười , một giọt nước mắt nhẹ nhàng lăn dài trên gò má gầy gò
Cô từ từ nhắm mắt lại , hơi thở ngày càng yếu ớt
Cảm nhận được cô gái trong lòng mình đang lạnh dần, mặt của Tạ Duẫn ngày càng trắng , thế nhưng anh vẫn không ngừng hát
Giọng hát ngày càng lớn hơn như tiếng khóc , tiếng kêu gào đau khổ
Anh hát liên tục trong 3 tiếng , hát không ngừng nghỉ, hát đến mức mất giọng
Thế nhưng cô gái trong lòng anh vẫn không tỉnh lại. Cô đã đi rồi . Cô đi mang hết tâm hồn, sự sống của anh theo rồi
[....]
“Không ổn rồi . Nhịp tim của bệnh nhân không ngừng giảm”
“Tim của bệnh nhân đang có dấu hiệu ngừng đập “
“Tim bệnh nhân ngừng đập rồi”
Từ khoé mắt của người đàn ông nằm trên bàn phẫu thuật, một giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống
“Tâm Nhi, anh đến với em đây. Chúng ta sẽ làm một lễ cưới hoành tráng ở một nơi chỉ thuộc về 2 ta”
End
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.