Chương 5: Va chạm.
NTTU@.@
23/10/2019
Mọi chuyện đều trôi qua một cách yên bình, ngày
này ngắm trai Việt, người mai ngắm trai Hàn, ngày kia ngắm trai Trung.
Việc ngắm trai hàng ngày là một việc không thể thiếu. Cho tới một ngày
trời trong xanh gió trong lành, cô đang ngồi ngắm một anh chàng trai
Việt với body sáu múi, cao một mét tám, nước miếng của cô sắp chảy ra
thì đột nhiên tiếng tin nhắn gửi đến. Cái mùi này tự nhiên cảm thấy
không an lành. Mở điện thoại ra đập vào mắt là dòng tin nhắn:
" Tối về đi ra mắt với gia đình bên kia, chuẩn bị đi."
Và không của ai khác đó chính là bố thân yêu. Không cần nói cũng biết bên kia là ai, chẳng lẽ đời cô cứ bị chôn vùi thế này? Trai cô còn ngắm chưa đã mà. Đời đúng không như là mơ, không như là mơ mới là đời. Cục súc ghê, cô đang có ý định chạy trốn thì đột nhiên lại tiếng tin nhắn nữa lại gửi tới: " Đừng có mà dở trò, ngoan ngoãn đi không trốn được đâu." Rồi bố đi guốc trong bụng cô hay gì sao cái gì cũng biết? Kiểu này muốn thoát cũng không thoát được. Tin nhắn vừa được gửi đến thì bên dưới lại nghe thấy tiếng của vú nuôi:
" Tiểu thư đến giờ rồi."
Biết không trốn tránh được nên cô ngoan ngoãn đi xuống dưới nhà, vừa đi vừa cầm điện thoại gọi cho Mạc Hân. Đúng năm phút sau, cô ấy đã có mặt trước cửa nhà. Cũng chỉ vì quá buồn chán nên cô muốn cô ấy đi cùng cho vui.
Đến trước khu trung tâm thương mại, trong đầu cô thật sư có ý nghĩ chạy trốn. Với tốc độ của cô thì có lẽ sẽ không bị bắt nhưng mà như thế là gây ra rắc rối cho bọn họ, kiểu gì cũng sớm bị bắt trở lại nên tốt nhất nghiêm túc đi mua sắm.
Vừa đi được mấy vòng thì cô bắt đầu không nhẫn nại được nếu không có Mạc Hân ở bên chắc cô sẽ bỏ về luôn mất. Vào đúng một cửa hàng quần áo. Cô nhìn trúng một bộ váy. Đây thật sự là bộ đầu tiên cô nhìn thấy thích nên cô không do dự mà gói lại đưa ra đi thanh toán.
Mọi việc sẽ rất êm xuôi nếu không có sự xuất hiện của cô ta. Vừa vào đã nhìn trúng cái váy của cô. Ủa, váy ngút ngàn kia không nhìn lại nhìn của cô làm gì. Cô ta trắng trợn đòi mua chiếc váy kia. Nhìn trúng thì không nói làm gì bởi vì chiếc váy này của cô trông rất bắt mắt. Thế nhưng váy được gói lại rồi đòi mua? Định lý gì đây, lúc đấy là cô tức nổ đom đóm, thứ cô thích chưa ai dám dành, bây giờ cũng vậy. Cô ta tự cầu mong cho bản thân đi cũng vì hôm nay cô tâm trạng cô không tốt. Cô còn chưa mở miệng thì người đàn ông một bên đã phất tay có ý gói đồ lại.
" Tôi mua chiếc này với giá gấp đôi, gói lại đi." Hình như người này rất có thế lực nghe anh ta nói vậy, mọi người đều gói chiếc váy kia đưa cho anh ta và nhìn cô bằng ánh mắt áy náy. Người phụ nữ thấy vậy thì bắt đầu hất cầm làm giá. Cô chỉ cười một cái nhẹ nhàng rồi lên tiếng:
" Xin lỗi, chiếc váy này tôi đã lấy rồi."
Người đàn ông kia nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lẽo, với khuôn mặt kia thì có lẽ chỉ trạc ba mươi tuổi nhưng từ người luôn toát ra một luồng khí lạnh lẽo. Thật sự thì cô phải nói là người đàn ông này rất đẹp trai! Đôi mắt anh ta đánh giá cô một lượt từ trên xuống dưới. Cô nhíu chặt mày trước giờ cô ghét nhất chính là bị người khác nhìn mình bằng ánh mắt đó. Nhìn một lượt xong, người đàn ông kia đanh giọng nói:
" Tôi mua rồi cô dám lấy lại?" Một câu nói bằng giọng nhẹ nhàng, có ý hỏi nhưng nếu cô dám nói chữ dám thì đầu sẽ lìa khỏi cổ. Cô nhìn anh ta bằng ánh mắt dò xét. Khuôn mặt đẹp trai kia mà đặt trên người anh kia đúng là quá phí. Đừng có nghĩ rằng đẹp trai thì cô không dám làm gì. Cô thích trai đẹp chứ không có dại trai. Cô còn chưa lên tiếng nói thì Mạc Hân đã kéo tay áo cô. Cô nhìn Mạc Hân cô ấy thì thầm vào tai cô.
" Đó là giám đốc của JPH, nổi tiếng là lạnh lùng, thay phụ nữ như thay áo. Cẩn thận."
" Thế nhỡ may anh ta nhìn trúng tớ thì phải làm sao?"
" Anh ta đâu có mù!!"
Cô liếc nhìn Mạc Hân, sau đó quay lại chỗ anh ta. Cô biết JPH là một trong những công ty hàng đầu. Rất ít người dám dây dưa động vào. Để được một công ty như thế thì phía sau cũng phải có một thế lực nào đó chống lưng chứ không thể đơn giản như vậy. Nhưng mà không biết ma xui quỷ khiến cô buộc miệng nói ra:
" Tôi lấy anh dám cản!!!" Đây không phải là câu hỏi mà là câu mệnh lệnh. Nói xong cô liền ra hiệu cho Mạc Hân cầm túi đồ đi. Những người có mặt ở đây đều có bộ mặt vừa kinh hãi vừa ngạc nhiên. Cũng đâu phải không biết giám đốc JPH là ai vậy mà cô lại dám. Lần này nhẹ thì bị đuổi việc, nặng thì trực tiếp xuống báo cáo với Diêm Vương luôn. Vậy mà cô rời đi, người đàn ông kia cũng không nói gì rồi trực tiếp rời đi.
" Tối về đi ra mắt với gia đình bên kia, chuẩn bị đi."
Và không của ai khác đó chính là bố thân yêu. Không cần nói cũng biết bên kia là ai, chẳng lẽ đời cô cứ bị chôn vùi thế này? Trai cô còn ngắm chưa đã mà. Đời đúng không như là mơ, không như là mơ mới là đời. Cục súc ghê, cô đang có ý định chạy trốn thì đột nhiên lại tiếng tin nhắn nữa lại gửi tới: " Đừng có mà dở trò, ngoan ngoãn đi không trốn được đâu." Rồi bố đi guốc trong bụng cô hay gì sao cái gì cũng biết? Kiểu này muốn thoát cũng không thoát được. Tin nhắn vừa được gửi đến thì bên dưới lại nghe thấy tiếng của vú nuôi:
" Tiểu thư đến giờ rồi."
Biết không trốn tránh được nên cô ngoan ngoãn đi xuống dưới nhà, vừa đi vừa cầm điện thoại gọi cho Mạc Hân. Đúng năm phút sau, cô ấy đã có mặt trước cửa nhà. Cũng chỉ vì quá buồn chán nên cô muốn cô ấy đi cùng cho vui.
Đến trước khu trung tâm thương mại, trong đầu cô thật sư có ý nghĩ chạy trốn. Với tốc độ của cô thì có lẽ sẽ không bị bắt nhưng mà như thế là gây ra rắc rối cho bọn họ, kiểu gì cũng sớm bị bắt trở lại nên tốt nhất nghiêm túc đi mua sắm.
Vừa đi được mấy vòng thì cô bắt đầu không nhẫn nại được nếu không có Mạc Hân ở bên chắc cô sẽ bỏ về luôn mất. Vào đúng một cửa hàng quần áo. Cô nhìn trúng một bộ váy. Đây thật sự là bộ đầu tiên cô nhìn thấy thích nên cô không do dự mà gói lại đưa ra đi thanh toán.
Mọi việc sẽ rất êm xuôi nếu không có sự xuất hiện của cô ta. Vừa vào đã nhìn trúng cái váy của cô. Ủa, váy ngút ngàn kia không nhìn lại nhìn của cô làm gì. Cô ta trắng trợn đòi mua chiếc váy kia. Nhìn trúng thì không nói làm gì bởi vì chiếc váy này của cô trông rất bắt mắt. Thế nhưng váy được gói lại rồi đòi mua? Định lý gì đây, lúc đấy là cô tức nổ đom đóm, thứ cô thích chưa ai dám dành, bây giờ cũng vậy. Cô ta tự cầu mong cho bản thân đi cũng vì hôm nay cô tâm trạng cô không tốt. Cô còn chưa mở miệng thì người đàn ông một bên đã phất tay có ý gói đồ lại.
" Tôi mua chiếc này với giá gấp đôi, gói lại đi." Hình như người này rất có thế lực nghe anh ta nói vậy, mọi người đều gói chiếc váy kia đưa cho anh ta và nhìn cô bằng ánh mắt áy náy. Người phụ nữ thấy vậy thì bắt đầu hất cầm làm giá. Cô chỉ cười một cái nhẹ nhàng rồi lên tiếng:
" Xin lỗi, chiếc váy này tôi đã lấy rồi."
Người đàn ông kia nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lẽo, với khuôn mặt kia thì có lẽ chỉ trạc ba mươi tuổi nhưng từ người luôn toát ra một luồng khí lạnh lẽo. Thật sự thì cô phải nói là người đàn ông này rất đẹp trai! Đôi mắt anh ta đánh giá cô một lượt từ trên xuống dưới. Cô nhíu chặt mày trước giờ cô ghét nhất chính là bị người khác nhìn mình bằng ánh mắt đó. Nhìn một lượt xong, người đàn ông kia đanh giọng nói:
" Tôi mua rồi cô dám lấy lại?" Một câu nói bằng giọng nhẹ nhàng, có ý hỏi nhưng nếu cô dám nói chữ dám thì đầu sẽ lìa khỏi cổ. Cô nhìn anh ta bằng ánh mắt dò xét. Khuôn mặt đẹp trai kia mà đặt trên người anh kia đúng là quá phí. Đừng có nghĩ rằng đẹp trai thì cô không dám làm gì. Cô thích trai đẹp chứ không có dại trai. Cô còn chưa lên tiếng nói thì Mạc Hân đã kéo tay áo cô. Cô nhìn Mạc Hân cô ấy thì thầm vào tai cô.
" Đó là giám đốc của JPH, nổi tiếng là lạnh lùng, thay phụ nữ như thay áo. Cẩn thận."
" Thế nhỡ may anh ta nhìn trúng tớ thì phải làm sao?"
" Anh ta đâu có mù!!"
Cô liếc nhìn Mạc Hân, sau đó quay lại chỗ anh ta. Cô biết JPH là một trong những công ty hàng đầu. Rất ít người dám dây dưa động vào. Để được một công ty như thế thì phía sau cũng phải có một thế lực nào đó chống lưng chứ không thể đơn giản như vậy. Nhưng mà không biết ma xui quỷ khiến cô buộc miệng nói ra:
" Tôi lấy anh dám cản!!!" Đây không phải là câu hỏi mà là câu mệnh lệnh. Nói xong cô liền ra hiệu cho Mạc Hân cầm túi đồ đi. Những người có mặt ở đây đều có bộ mặt vừa kinh hãi vừa ngạc nhiên. Cũng đâu phải không biết giám đốc JPH là ai vậy mà cô lại dám. Lần này nhẹ thì bị đuổi việc, nặng thì trực tiếp xuống báo cáo với Diêm Vương luôn. Vậy mà cô rời đi, người đàn ông kia cũng không nói gì rồi trực tiếp rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.