Chương 2: Ký ức tồi tệ
Ha Tu Mi
08/01/2025
Hoàng Kiến Phúc mang túi đồ nghề ra ngoài. Hắn vừa đóng cửa phòng lại thì đã bị tên trợ lý Trần chặn lại.
“Khoan đã cậu Hoàng tôi có chuyện cần hỏi cậu.”
“Chuyện gì?”
“Người như cậu mà cũng phải chạy dưới trời bão đến đây khám bệnh cho cô Lạc Lạc sao? Cậu cũng sợ giám đốc Triệu ư?”
Hoàng Kiến Phúc khoác tay lên vai của trợ lý Trần kéo đi. Cả hai đi đến nơi hành lang trống người qua lại như vậy mới dễ dàng nói chuyện.
Hoàng Kiến Phúc ấm ức kể lể với trợ lý Trần:
“Anh cũng giống như tôi mà đúng không? Chúng ta đều là tay dưới của cái tên mặt lạnh đó. Tôi bị bắt đến đây vào lúc nửa đêm lại đang trong lúc mưa bão…”
Trợ lý Trần than vãn:
“Cậu Hoàng, tôi cũng chẳng khác cậu là mấy chúng ta đều chung cảnh ngộ! Hic hic!”
Nhân tiện Hoàng Kiến Phúc cũng nảy sinh tò mò về chuyện của Lạc Lạc nên bèn hỏi thông tin từ trợ lý Trần.
Hắn nhìn trước sau một lượt không thấy có ai khả nghi mới dám mở miệng hỏi:
“Chuyện cô Lạc Lạc là như thế nào vậy? Anh có biết gì không?”
Tên trợ lý Trần tính tình thật thà nhưng mỗi tội hơi nhiều chuyện gặp ai hỏi gì đều kể không sót thông tin nào.
Hai người đàn ông tụm vào nhau và bắt đầu kể:
“Cô Lạc Lạc là tình đầu của sếp Triệu, hai người họ quen biết nhau từ lúc còn là sinh viên nhưng chuyện tình cảm của họ bị phu nhân Lý biết thế là bà ấy đã chia cắt bọn họ.”
“Còn chuyện Lạc Lạc bị mù thì sao? Tôi được biết rằng cô ấy bị tai nạn.”
“Đúng vậy! Cô ấy bị tai nạn với bố mẹ nghe bảo bố mẹ của cô ấy đã mất còn cô ấy thì bị tai nạn nghiêm trọng mất đi trí nhớ và mất đi ánh sáng.”
“Haizz… Còn chuyện Triệu Tư Minh mang cô ta về đây ở thì sao? Phu nhân Lý có biết không?”
Trợ lý Trần thầm thì:
“Ngoại trừ anh và tôi ra thì không ai biết sếp Triệu có biệt thự riêng ở đây cả. Anh ấy giấu cô Lạc Lạc ở đây chắc là để tránh tai mắt của phu nhân.”
“Tôi mang tiếng là bạn thân của cậu ta nhưng chưa bao giờ nghe cậu ta kể những chuyện này cả.”
“Sếp Triệu kín tiếng lắm chỉ những ai thân cận mới nghe ngóng được còn ngoài ra anh ấy không kể ai hết cả. Chuyện này chỉ có tôi và anh biết thôi đấy kẻo đến tai sếp Triệu thì không hay đâu.”
***
Triệu Tư Minh nhìn ngắm Trương Chi Lạc một lúc lâu, anh tự trách bản thân mình vì không thể bảo vệ cô. Giá như lúc đó anh mạnh mẽ hơn thì mọi chuyện đã không tồi tệ như thế này.
Triệu Tư Minh nhẹ nhàng kéo chăn phủ đến ngang vai Lạc Lạc. Anh lặng lẽ rời đi để cô nghỉ ngơi thì bỗng chốc âm thanh nhỏ nhẹ từ Lạc Lạc phát ra làm cho Triệu Tư Minh phân tâm.
“Đừng, đừng đi!” Lạc Lạc bỗng nhiên nắm lấy tay của Triệu Tư Minh. Cô bấu vào tay anh chặt khít.
“Bố, mẹ! Hai người đừng bỏ rơi con mà!”
Khoé mắt của Lạc Lạc rơm rơm nước mắt, cô sợ hãi không biết bám víu vào đâu. Cảm giác về cảnh tượng tồi tệ ngày hôm đó vẫn còn in đậm trong tiềm thức của cô.
Câu nói vang lên khiến cho trái tim của Triệu Tư Minh bị dằn xé. Anh nhắm mắt lại cố bình tĩnh để ở bên Lạc Lạc.
“Không sao! Có anh ở bên cạnh em rồi, Lạc Lạc! Từ nay sẽ không có ai ăn hiếp em đâu!”
Triệu Tư Minh đặt người ngồi xuống bên cạnh Trương Chi Lạc. Anh nhẹ nhàng vén lọn tóc mai của cô sang một bên. Toàn bộ gương mặt trắng trẻo không tì vết lộ ra làm siêu lòng trái tim cứng rắn của Triệu Tư Minh. Nét đẹp dịu dàng thanh tú này đã khiến cho Triệu Tư Minh phải nỗ lực vượt qua bao nhiêu chàng trai khác mới có được cô.
Anh mãn nguyện nhưng cũng rất lo vì sợ cô sẽ biết được toàn bộ sự việc năm ấy. Chuyện mà Triệu Tư Minh đã che dấu và toàn bộ sự việc ngày hôm đó đều bị gia đình anh một tay dàn dựng.
“Khoan đã cậu Hoàng tôi có chuyện cần hỏi cậu.”
“Chuyện gì?”
“Người như cậu mà cũng phải chạy dưới trời bão đến đây khám bệnh cho cô Lạc Lạc sao? Cậu cũng sợ giám đốc Triệu ư?”
Hoàng Kiến Phúc khoác tay lên vai của trợ lý Trần kéo đi. Cả hai đi đến nơi hành lang trống người qua lại như vậy mới dễ dàng nói chuyện.
Hoàng Kiến Phúc ấm ức kể lể với trợ lý Trần:
“Anh cũng giống như tôi mà đúng không? Chúng ta đều là tay dưới của cái tên mặt lạnh đó. Tôi bị bắt đến đây vào lúc nửa đêm lại đang trong lúc mưa bão…”
Trợ lý Trần than vãn:
“Cậu Hoàng, tôi cũng chẳng khác cậu là mấy chúng ta đều chung cảnh ngộ! Hic hic!”
Nhân tiện Hoàng Kiến Phúc cũng nảy sinh tò mò về chuyện của Lạc Lạc nên bèn hỏi thông tin từ trợ lý Trần.
Hắn nhìn trước sau một lượt không thấy có ai khả nghi mới dám mở miệng hỏi:
“Chuyện cô Lạc Lạc là như thế nào vậy? Anh có biết gì không?”
Tên trợ lý Trần tính tình thật thà nhưng mỗi tội hơi nhiều chuyện gặp ai hỏi gì đều kể không sót thông tin nào.
Hai người đàn ông tụm vào nhau và bắt đầu kể:
“Cô Lạc Lạc là tình đầu của sếp Triệu, hai người họ quen biết nhau từ lúc còn là sinh viên nhưng chuyện tình cảm của họ bị phu nhân Lý biết thế là bà ấy đã chia cắt bọn họ.”
“Còn chuyện Lạc Lạc bị mù thì sao? Tôi được biết rằng cô ấy bị tai nạn.”
“Đúng vậy! Cô ấy bị tai nạn với bố mẹ nghe bảo bố mẹ của cô ấy đã mất còn cô ấy thì bị tai nạn nghiêm trọng mất đi trí nhớ và mất đi ánh sáng.”
“Haizz… Còn chuyện Triệu Tư Minh mang cô ta về đây ở thì sao? Phu nhân Lý có biết không?”
Trợ lý Trần thầm thì:
“Ngoại trừ anh và tôi ra thì không ai biết sếp Triệu có biệt thự riêng ở đây cả. Anh ấy giấu cô Lạc Lạc ở đây chắc là để tránh tai mắt của phu nhân.”
“Tôi mang tiếng là bạn thân của cậu ta nhưng chưa bao giờ nghe cậu ta kể những chuyện này cả.”
“Sếp Triệu kín tiếng lắm chỉ những ai thân cận mới nghe ngóng được còn ngoài ra anh ấy không kể ai hết cả. Chuyện này chỉ có tôi và anh biết thôi đấy kẻo đến tai sếp Triệu thì không hay đâu.”
***
Triệu Tư Minh nhìn ngắm Trương Chi Lạc một lúc lâu, anh tự trách bản thân mình vì không thể bảo vệ cô. Giá như lúc đó anh mạnh mẽ hơn thì mọi chuyện đã không tồi tệ như thế này.
Triệu Tư Minh nhẹ nhàng kéo chăn phủ đến ngang vai Lạc Lạc. Anh lặng lẽ rời đi để cô nghỉ ngơi thì bỗng chốc âm thanh nhỏ nhẹ từ Lạc Lạc phát ra làm cho Triệu Tư Minh phân tâm.
“Đừng, đừng đi!” Lạc Lạc bỗng nhiên nắm lấy tay của Triệu Tư Minh. Cô bấu vào tay anh chặt khít.
“Bố, mẹ! Hai người đừng bỏ rơi con mà!”
Khoé mắt của Lạc Lạc rơm rơm nước mắt, cô sợ hãi không biết bám víu vào đâu. Cảm giác về cảnh tượng tồi tệ ngày hôm đó vẫn còn in đậm trong tiềm thức của cô.
Câu nói vang lên khiến cho trái tim của Triệu Tư Minh bị dằn xé. Anh nhắm mắt lại cố bình tĩnh để ở bên Lạc Lạc.
“Không sao! Có anh ở bên cạnh em rồi, Lạc Lạc! Từ nay sẽ không có ai ăn hiếp em đâu!”
Triệu Tư Minh đặt người ngồi xuống bên cạnh Trương Chi Lạc. Anh nhẹ nhàng vén lọn tóc mai của cô sang một bên. Toàn bộ gương mặt trắng trẻo không tì vết lộ ra làm siêu lòng trái tim cứng rắn của Triệu Tư Minh. Nét đẹp dịu dàng thanh tú này đã khiến cho Triệu Tư Minh phải nỗ lực vượt qua bao nhiêu chàng trai khác mới có được cô.
Anh mãn nguyện nhưng cũng rất lo vì sợ cô sẽ biết được toàn bộ sự việc năm ấy. Chuyện mà Triệu Tư Minh đã che dấu và toàn bộ sự việc ngày hôm đó đều bị gia đình anh một tay dàn dựng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.