Chương 15: Coi mắt
Hạ Mạt Thu
26/01/2015
Sau khi quản lý nhà hàng nghe Bạch Chi Âm giải thích xong thì cũng không làm khó dễ cho cô, chỉ lưu lại cách thức liên lạc của cô, bảo cô về nhà rồi chuyển tiền bữa cơm cho họ là được.
Bạch Chi Âm không ngừng cảm ơn lia lịa, sau khi cam đoan về tới nhà rồi sẽ chuyển tiền tới ngay thì mới ra khỏi nhà hàng. Sau khi xác định không thấy bóng dáng của cô nữa, nhân viên phục vụ mới hỏi ra nghi vấn trong lòng. “Quản lý, chị cứ để cho cô ta đi như vậy sao? Lỡ như cô ta không gửi tiền tới thì làm sao bây giờ?”
“Yên tâm đi, cô ta sẽ không ăn quỵt đâu mà lo.” Quản lý hết sức chắc chắn.
“Tại sao?” Nhân viên phục vụ không hiểu.
Quản lý liếc xéo cô ta một cái. “Cô đã từng thấy ai mặc đồ trong bộ sưu tập mới nhất của Chanel và lái Bentley đi ăn quỵt chưa? Hơn nữa, nếu bọn họ ăn quỵt thật thì càng tốt, chúng ta có thể nhân cơ hội này để quảng cáo một phen.”
Nhân viên phục vụ vẫn tròn xoe mắt, càng thêm không hiểu gì.
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô ta, quản lý tức giận hỏi. “Cô không biết người đàn ông đi chung với cô ta là ai sao?”
Thấy nhân viên phục vụ lắc đầu, chị ta lườm một phát với vẻ bất đắc dĩ. “Không biết thường ngày cô làm cái gì nữa, ngay cả Thẩm Mục Phạm mà cũng không nhận ra. Anh ta chính là chủ tịch của tập đoàn Thẩm Thị, một trong mười doanh nhân giàu nhất xứ Cảng này đấy.”
Cô phục vụ lập tức trợn tròn mắt lên. Trời ạ, không ngờ nhà hàng của bọn họ lại có thể tiếp đãi nhân vật có máu mặt thế này, nếu biết trước thì cô đã xin chụp với họ một bức ảnh.
Vẻ mặt chấn kinh của nhân viên khiến cho quản lý hết sức dễ chịu, chị ta quyết định phổ cập thêm cho cô ta ít tri thức. “Người phụ nữ kia là Bạch Chi Âm, dạo trước báo chí có đồn là bọn họ sắp kết hôn rồi, sau đó lại nói tin tức là giả. Nhưng theo tôi thấy, chắc chắn bọn họ đang giấu giếm thôi.”
Nhà hàng của bọn họ là thánh địa cho những đôi tình nhân hẹn hò, những người đến đây phần lớn đều là người yêu. Cô phục vụ cũng đồng ý với sự suy đoán của chị quản lý nhưng sau đó lại chau mày. “Cũng không đúng. Nếu bọn họ đang quen nhau thì sao Thẩm Mục Phạm lại vứt cô ta lại đây, còn không tính tiền nữa?”
“Chuyện này ấy à…” Chị quản lý nghĩ ngợi một lát, nghĩ ra một giải thích hợp lý. “Có lẽ là hai người đã cãi nhau. Cô không nghe thấy Bạch Chi Âm nói sao, điện thoại và ví tiền của cô ta đều ở trên xe của Thẩm Mục Phạm, chắc chắn là Thẩm Mục Phạm tức giận nên cố tình bỏ đi.”
“Lẽ nào chia tay rồi sao?” Cô phục vụ bắt đầu phát huy trí tưởng tượng.
“Tôi cảm thấy không đâu.” Chị quản lý nói với giọng điệu của người từng trải. “Nếu đàn ông mà muốn chia tay thật sự thì sẽ không chơi cái trò cãi nhau rồi bỏ đi như vậy.”
“Tám mươi phần trăm là anh ta bị chọc tức nên bỏ đi, muốn cô ấy chủ động gọi cho mình. Có điều…” Chị quản lý nhíu mày, nhớ tới lúc nãy Bạch Chi Âm dứt khoát từ chối xin sự giúp đỡ từ Thẩm Mục Phạm. Có lẽ kế hoạch bắt cô đến cầu hòa trước của chủ tịch Thẩm đã phá sản rồi.
***
Từ nhà hàng đi ra, Bạch Chi Âm men theo con đường xe chạy để xuống núi. Lúc này là đầu đông, nhiệt độ trên núi rất thấp, cô lại chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng manh, gió đêm quất vào người khiến cô không khỏi lạnh run lẩy bẩy. Có điều so với cái chân thì cái lạnh này không là gì cả.
Thẩm Mục Phạm chỉ chuẩn bị cho cô quần áo để thay nhưng không chuẩn bị giày. Bây giờ cô đang mang đôi giày gót nhọn cao 7 phân mình mang đi tham gia vũ hội ngày hôm qua. Gót giày nhỏ, ngay cả đứng cũng mệt chứ đừng nói chi là đi đường dốc. Đi được một đoạn, Bạch Chi Âm chỉ cảm thấy mỗi bước cô đi cứ như là bước trên mũi dao, đau đến nỗi cô rất muốn cưa chân cho xong.
Khó khăn vất vả lắm Bạch Chi Âm mới xuống được dưới chân núi. Cô mượn di động của người qua đường gọi điện thoại cho Liên Hi, sau đó bất chấp cả hình tượng, ngồi phịch xuống bồn hoa bên đường. Cô cởi giày ra xem thì thấy gót chân và đầu ngón chân đã bị cọ xát tới rách da. Gót chân phải thì bị cọ tới nỗi phồng lên một bọc nước thật lớn, sáng bóng, đau tới nỗi cô phải xuýt xoa.
Khi Liên Hi chạy vội tới, thấy chân cô thê thảm như vậy thì hết sức đau lòng, lại tức giận. “Sao cô phải đi xuống đây, không biết gọi điện thoại cho tôi lên sao?”
“Tôi quên mất.” Bạch Chi Âm bĩu môi đầy ấm ức. “Đi được nửa đường thì mới nhớ ra, khi đó nhìn xung quanh lại không có ai, không tìm được điện thoại.”
“Cô đó, bình thường thông minh như vậy, sao hôm nay lại ngốc thế?” Liên Hi thở dài một hơi. “Cho dù không có người thì cô cũng có thể bắt xe bus hay taxi cơ mà. Không được nữa thì cô vẫy xe của người ta lại mà mượn điện thoại cũng được vậy.”
Bị Liên Hi mắng như vậy, Bạch Chi Âm cũng thấy tỉnh ngộ. Cô chỉ nhớ là mình không một du dính túi nên không thể bắt xe nhưng lại quên rằng có thể đi xe trước, sau đó gọi Liên Hi ra trả tiền cũng được. Đều tại Thẩm Mục Phạm cả, làm cô tức đến nỗi đầu óc choáng váng, ngay cả điều cơ bản nhất cũng quên mất.
Bạch Chi Âm nghiến răng nghiến lợi, thầm nghĩ đợi khi gã khốn ấy rơi vào tay cô, cô nhất định phải ăn miếng trả miếng, khiến anh phải đẹp mặt.
Ngày hôm sau, cô nổi giận đùng đùng gọi điện thoại tới đòi lại di động và ví tiền của mình, tiện thể trách cứ hành vi bỏ đi mà không trả tiền của anh. Cô cứ tưởng cho dù anh không giải thích nguyên thân thì ít ra cũng sẽ mời lại một bữa để đền tội, nhưng Thẩm Mục Phạm chỉ nói một câu xin lỗi rất lịch sự rồi thôi, ngay cả di động và ví tiền của cô cũng chỉ sai trợ lý mang tới.
Bạch Chi Âm giận tới nỗi tức cả ngực, suốt ngày cứ nghĩ tới chuyện trả thù. Nhưng đáng tiếc, từ sau hôm ấy, Thẩm Mục Phạm lại biến mất khỏi thế giới của cô.
Sau nửa tháng hoang mang lo lắng, Bạch Chi Âm – người luôn quen khống chế mọi chuyện trong tay – lại nếm thử mùi vị của thất bại thêm lần nữa. Trái tim muốn thoát khỏi nhà họ Bạch kia cũng từ từ bình tĩnh trở lại. Giống như Nghiên Hi đã nói, mỗi người có một số mạng khác nhau, có lẽ số mạng của cô chính là ở lại làm trâu làm ngựa cho nhà họ Bạch.
***
Vì hao tâm tổn sức, chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi mà Bạch Chi Âm lại sút mất mấy kí, ngay cả Bạch Phi Dương cũng nhận ra cô gầy đi không ít nên cố ý gọi riêng cô tới phòng làm việc của mình, hỏi cô phải chăng đang có tâm sự.
“Dạ không có, chỉ vì gần đây bận quá mà thôi, con nghỉ vài ngày là ổn.” Bạch Chi Âm cười nói cho có lệ.
“Dạo gần đây đúng là có rất nhiều việc phải làm, nhưng xuất xong chuyến hàng này thì từ đây tới cuối năm không cần giao hàng nữa, con cũng tranh thủ thời gian mà nghỉ ngơi đi.” Bạch Phi Dương liếc nhìn chiếc cằm nhọn của cô. “Gần đây con gầy đi không ít.”
“Thế sao?” Bạch Chi Âm làm ra vẻ vui mừng hớn hở. “Xem ra việc giảm cân đã có hiệu quả.”
Bạch Phi Dương lườm cô một cái. “Giảm cân cái gì, mấy đứa thanh niên các con chỉ biết làm chuyện không đâu, Tiêu Vi cũng than thở suốt ngày là mình quá mập. Ta thấy con gái phải có da có thịt mới đẹp, đàn ông không thích mấy đứa chỉ toàn xương xẩu đâu.”
Nói tới đây, Bạch Phi Dương nhớ ra chuyện mình nghe được khi đám bạn già tụm lại tán gẫu mấy ngày trước nên chuyển đề tài, hỏi cô. “Đúng rồi, có chuyện này ông muốn hỏi con từ lâu rồi.”
Lòng Bạch Chi Âm thấy thấp thỏm, trực giác nói cho cô biết ông ta sẽ hỏi chuyện liên quan đến Thẩm Mục Phạm.
Quả nhiên, Bạch Phi Dương hỏi: “Chuyện giữa con là Thẩm Mục Phạm là thế nào? Ông nghe nói hai người đang cặp kè với nhau.”
“Không phải cặp kè.” Bạch Chi Âm ngẩng đầu lên, trong mắt chứa đầy vẻ uất ức. “Anh ta chỉ mời con ăn vài bữa cơm mà thôi, sau đó không liên lạc nữa.”
Bạch Phi Dương thấy vẻ oán thán của cô thì cứ tưởng rằng cô không thể tiến triển gì được với Thẩm Mục Phạm nên cảm thấy tiếc nuối, vì thế bèn đóng vai một ông nội hiền, an ủi cô vài câu. “Không liên lạc cũng không sao. Loại người này có hứng thú thì sẽ chơi đùa với con thôi chứ không thật lòng đâu. Hơn nữa thân phận và địa vị của anh ta không thích hợp với con.”
Có lẽ Thẩm Mục Phạm là một chàng rể lý tưởng trong mắt của nhiều người, nhưng Bạch Phi Dương lại là người rất thực dụng. So với việc cố đeo bám theo một người cao cao tại thượng như thế, chi bằng tìm một đứa cháu rể chịu nghe lời ông ta, hoặc là tìm một người về ở rể, khiến Bạch Chi Âm một lòng một dạ bán mạng cho nhà họ Bạch.
“Con là đứa cháu mà ông thương yêu nhất, chuyện hôn nhân của con ông sẽ thu xếp thay con.” Bạch Phi Dương hiền lành nói.
Vừa nghe tới đây, lòng Bạch Chi Âm cảm thấy lạnh buốt. Để ông ta sắp xếp thì đời này của cô coi như là tiêu tùng. Cô cố nén sự nóng nảy xuống, buộc giọng mình phải giữ được bình tĩnh. “Ông nội, bây giờ con vẫn chưa muốn lấy chồng, chờ chị hai lấy chồng rồi tính đi.”
“Chị của con và Vương Bằng chỉ cần chọn ngày nữa là xong, còn con thì vẫn chưa có đối tượng nào.” Bạch Phi Dương tiếp tục giả vờ quan tâm cô. “Có điều con không cần phải lo, ông nội sẽ tìm cho con một đối tượng thật tốt.”
nôn quá chưa check được chính tả, mọi người thấy thì chỉ giùm Mon với nha
Sau cái hôm hai người trò chuyện, quả nhiên Bạch Phi Dương đã bắt đầu tìm kiếm đối tượng thích hợp cho cô, hơn nữa còn nhanh chóng xác định người được chọn.
“Cậu hai của công ty vận tải Hoa Nhân, tên là Mã Thụy Binh, 32 tuổi.” Bạch Phi Dương lấy một tấm ảnh ra đưa tới trước mặt cô. “Con nhìn xem, diện mạo của nó cũng không tồi, rất xứng với con.”
Bạch Chi Âm liếc bức ảnh chân dung của người đàn ông chải chuốt bóng lộn kia, cơn giận trong lòng dâng lên như sóng dữ. Người ta thường nói không có công thì cũng có sức, cô cúc cung tận tuy vì nhà họ Bạch bao nhiêu năm như thế, kết quả là đến cả chuyện hôn nhân lão già này vẫn muốn lợi dụng cô.
Cô biết rõ tại sao ông ta lại chọn Mã Thụy Binh. Tập đoàn Hoa Nhân nắm trong tay hai tuyến đường vận tải tới Thâm Quyến và Châu Hải, trong tối cũng có những hoạt động buôn lậu này nọ. Nếu Bách Diệp làm thông gia với bọn họ, sau này việc vận chuyển văn vật vào đại lục sẽ càng dễ dàng hơn. Nhưng tên Mã Thụy Binh là một gã công tử có tiếng trăng hoa trong giới này, cách đây không lâu còn gây ra một vụ ấu dâm. Thế mà ông ta lại chọn hắn ta làm ứng viên sáng giá nhất.
Bạch Chi Âm bỗng cảm thấy cay cay nơi khóe mắt, cô cắn môi, từ từ thở ra một hơi. “Ông nội, con còn chưa muốn kết hôn, để con ở lại Bách Diệp làm thêm vài năm nữa đi.”
“Ông chỉ muốn con đi gặp mặt xem sao, cảm thấy thích hợp thì cứ đính hôn trước giống như Tiêu Vi ấy, đợi hai ba năm nữa hãy kết hôn cũng được.” Bạch Phi Dương ngắt lời cô, cười ha hả. “Về phần con muốn ở lại Bách Diệp, đương nhiên là ông rất hoan nghênh. Có điều phải chờ con gả qua đó, xem thử ý của nhà họ Mã là thế nào đã.”
Nghe giọng điệu của ông ta, Bạch Chi Âm liền hiểu rằng chẳng đơn giản chỉ là đi gặp gỡ, tám phần là ông ta và Hoa Nhân đã thỏa thuận xong việc hợp tác.
Cố nén nỗi chua chát trong lòng, Bạch Chi Âm cố gắng tranh thủ lần cuối. “Ông nội, con không thích Mã Thụy Binh cho lắm.”
“Người còn chưa gặp mà đã nói không thích là sao.” Bạch Phi Dương nghiêm mặt quát cô. “Có phải không hài lòng với người ta chọn cho con không?”
“Dạ không có, con chỉ…”
“Chỉ cái gì mà chỉ?” Bạch Phi Dương ngắt lời cô, mắt trở nên tối sầm lại. “Con quên mình có xuất thân thế nào rồi sao? Nói khó nghe một chút thì nhà họ Mã không chê con là đã quý lắm rồi, con còn dám kén cá chọn canh.”
Bạch Chi Âm cúi đầu, bởi vì dùng sức quá mạnh mà móng tay gần như là cắm sâu vào lòng bàn tay.
Thấy cô không nói gì nữa, Bạch Phi Dương cứ nghĩ là cô đã biết sai nên giọng cũng hơi dịu lại. “Chi Âm à, con biết tại sao ông nội lại chọn nhà họ Mã cho con không? Chẳng phải vì muốn tốt cho con sao? Ông biết thanh danh của Mã Thụy Binh không được tốt lắm nhưng đàn ông mà, đều thế cả thôi.”
“Nhưng con phải biết, cho dù cậu ta ở ngoài làm gì thì con mới là vợ chính thức được cưới hỏi đàng hoàng, không ai dám động vào con. Con nhìn đi, ba con chính là ví dụ điển hình nhất đấy. Trước khi mẹ của Tiêu Vi chết, nó có ăn chơi thế nào đi nữa thì cũng không dám dẫn phụ nữ về nhà.”
Thấy cô vẫn cúi đầu, Bạch Phi Dương dần dẫn dắt. “Có thể con không cần cái danh bà Mã, nhưng dù con không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho Tiểu Thiên chứ.”
Người Bạch Chi Âm lập tức cứng lại, cô vội ngẩng đầu lên nhìn Bạch Phi Dương, điều này làm cho ông ta vô cùng hài lòng. Cái thằng em thiểu năng kia mãi mãi là tử huyệt của Bạch Chi Âm, chỉ cần nắm chắc điểm này thì không sợ cô sẽ không nghe lời.
Bạch Phi Dương giả vờ giả vịt thở dài một hơi. “Con cũng biết mấy đứa Tiêu Vi không thích Tiểu Thiên rồi đấy. Lỡ như một ngày nào đó con đi rồi mà không có một chỗ dựa vững chắc thì con nói xem Tiểu Thiên phải làm thế nào bây giờ?”
Bạch Chi Âm hiểu rằng ông ta đang cảnh cáo mình. Một khi mất đi sự ủng hộ của ông ta, những ngày tháng của Tiểu Thiên sau này sẽ rất khó khăn.
Bao nhiêu năm nay, cô cố gắng ngụy trang khiến ông ta tin rằng mình là một đứa ngốc, chỉ cần cho chút ngọt ngào thì sẽ mang ơn đội nghĩa, lừa gạt được ông ta. Nhưng có một điều ông ta vẫn rất tỉnh táo chính là hiểu rằng cô không thể để mặc Tiểu Thiên, cho nên ông ta dùng Tiểu Thiên để uy hiếp cô, lần nào cũng hiệu nghiệm.
Và ắt hẳn là lần này cũng không ngoại lệ. Từ từ thở ra một hơi, Bạch Chi Âm gật đầu đồng ý. “Dạ được, con sẽ đi gặp Mã Thụy Binh.”
Bạch Phi Dương lộ ra vẻ mặt ‘như thế mới phải chứ’, rồi căn dặn cô. “6 giờ tối mai tại Vân Hương Viên. Đến lúc đó ông sẽ đi với con, ăn mặc đàng hoàng chút.”
***
Liên Hi nghe tin cô phải đi dùng cơm với Mã Thụy Binh thì tức đến nỗi nhảy cẫng lên. “Cô điên rồi, sao lại đi xem mắt với cái tên khốn đó.”
“Cô quên rồi sao, năm ngoái trong tiệc sinh nhật của ông già, thằng khốn đó còn nhìn len cô thay quần áo, muốn sàm sỡ cô.” Nhắc tới chuyện này là Liên Hi lại nghiến răng nghiến lợi. Thằng lưu manh ấy vừa nhìn thấy Bạch Chi Âm là hai mắt sáng rực lên, cố tình giả say để hắt một ly rượu lên ngực cô, rồi lại nhân lúc cô lên lầu thay quần áo mà đi theo, trốn ngoài cửa nhìn lén. Lúc ấy nếu không nhờ Bạch Vi Đức tình cờ đi ngang qua, túm hắn ra ngoài thì nói không chừng hắn đã mượn rượu làm bậy rồi.
Đương nhiên là Bạch Chi Âm vẫn còn nhớ chuyện này, nhưng cô còn cách nào khác đâu chứ? Ai bảo cô không có năng lực dẫn Tiểu Thiên đi khỏi nhà họ Bạch.
Thấy cô nằm xoài trên bàn, hai mắt cứ nhìn thẳng thì Liên Hi biết cô buồn khổ hơn ai hết nên không nói nhiều nữa, chỉ căn dặn riêng với Liên Lãng rằng tối mai phải lén đi theo cô, nếu cái tên Mã Thụy Binh kia dám làm gì bậy bạ thì cứ đánh cho hắn răng rơi đầy đất.
Chiều thứ sáu, Bạch Phi Dương cố ý bảo cô về sớm để trang điểm. Theo chỉ thị của ông ta, Bạch Chi Âm chọn một bộ quần áo vó vẻ đoan trang dịu dàng, tóc thắt con rết và dùng chiếc kẹp hình bướm để cố định sau đầu.
Bạch Phi Dương rất hài lòng với hình tượng thục nữ thanh nhã của cô, vui vẻ dẫn cô đi đến chỗ hẹn. Cha con nhà họ Mã đã đợi sẵn ở đó từ trước, vừa nhìn thấy cô thì hai mắt Mã Thụy Binh sáng lên như đèn ô tô, bỉ ổi đến độ khiến người ta mắc ói.
Sau vài ba chén rượu, hai ông già liền tìm cớ để về trước. Trước khi đi, Bạch Phi Dương ôn tồn căn dặn cô. “Con cứ yên tâm trò chuyện vui vẻ với Thụy Binh, ông sẽ sai người chăm sóc Tiểu Thiên thật tốt.”
Một lời cảnh cáo rất tế nhị nhưng rất hiệu nghiệm, ít nhất thì Bạch Chi Âm không dám ra về ngay sau khi ông ta đi.
Người lớn vừa đi khỏi, cái gã Mã Thụy Binh lúc nãy còn giả vờ đứng đắn kia lập tức hiện nguyên hình, đôi mắt háo sắc dâm đãng cứ nhìn chằm chằm vào cô. “Em gầy hơn trước nhiều.”
“Thế sao?” Bạch Chi Âm nói cho có lệ.
“Có mà, cằm nhọn hơn một chút nè.” Mã Thụy Binh nhìn cô từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng lại trước ngực cô, cười đê tiện. “Có điều ngực vẫn còn rất to.”
Bạch Chi Âm nhíu mày, cố nén cơn kích động muốn nhào tới bẻ mấy cái răng chó của hắn.
Thấy cô không nổi giận, Mã Thụy Binh tưởng rằng tính cách của cô rất dịu dàng mềm mại như ba mình đã nói, cảm thấy cô dễ bắt nạt nên ăn nói càng trắng trợn hơn. “Em trắng như thế, phải chăng ngực còn trắng hơn nữa.”
Chân mày Bạch Chi Âm nhíu chặt lại, vẻ mặt nghiêm túc. “Anh Mã, xin anh nói chuyện đàng hoàng một chút.”
Câu nói không mặn không nhạt này lọt vào tai một gã chuyên ăn chơi thì chẳng khác nào câu ‘đừng mà’ phụ nữ hay nói lúc lên giường, khiến cho hắn có thêm sự can đảm, được voi thì đòi tiên. Hắn đưa tay nắm lấy bàn tay nõn nà của cô, cười hì hì, nói. “Em Bạch à, anh không biết cách ăn nói nhưng lại rất lợi hại trong chuyện đó, em có cần thử một chút không?”
Bạch Chi Âm bị hắn nắm tay thì giận đến nỗi không giả vờ làm thục nữ được nữa. Tay cô lật lên, định bẻ gãy cái móng heo của hắn thì đột nhiên bên cạnh cô xẹt qua một cơn gió, một bóng đen lướt tới, sau đó là tiếng hét đầy thảm thiết của Mã Thụy Binh. “Á á… tay của tôi!”
Bạch Chi Âm ngẩng đầu lên xem thì nhìn thấy gương mặt đùng đùng nổi giận của Liên Lãng.
“Cô ba, cô không sao chứ?” Liên Lãng vội hỏi.
Bạch Chi Âm lắc đầu, đưa mắt trừng Mã Thụy Binh một cái, định bảo Liên Lãng thả hắn ra nhưng ai ngờ Mã Thụy Binh đột nhiên hét lên. “Bạch Chi Âm, cô điên rồi, dám sai người đánh tôi à.”
“Ai bảo mày lộn xộn.” Liên Lãng trả lời thay cô.
Mã Thụy Binh đau tới nỗi mặt mày trắng bệch nhưng miệng thì vẫn không chịu thua. “Cmn, cô giả vờ đoan trang gì chứ, cô nghĩ mình quý lắm ấy à. Chẳng qua chỉ là một đứa con hoang mà thôi, nếu ông đây không muốn chơi mày thì… á… tay, tay…”
“Mày nói thêm một câu nữa, có tin là tao sẽ cho cái tay của mày bị tàn phế luôn không.” Liên Lãng vừa nói vừa tăng thêm sức, khiến Mã Thụy Binh đau tới mức không nói nên lời, cuối cùng thì trước mắt tối sầm, đau quá nên ngất đi.
Nhìn Mã Thụy Binh ngất xỉu trên ghế, Liên Lãng hỏi Bạch Chi Âm. “Cô ba, phải làm sao đây?”
“Ném hắn lại.” Bạch Chi Âm rút khăn ướt ra lau thật mạnh vào vùng da bị Mã Thụy Binh nắm, sau đó quẳng nó lên mặt hắn. Trước khi đi, còn chưa hả giận nên cô trút hết đồ uống trên bàn lên đầu hắn, tiện thể còn đá vào chỗ ấy của hắn vài cái. Hành động này khiến Mã Thụy Binh tỉnh lại, đưa tay che chỗ ấy lại, rên rỉ.
Bạch Chi Âm liếc hắn một cái đầy vẻ ghê tởm rồi dẫn Liên Lãng ra khỏi nhà hàng. Sau khi lên xe, cô ngồi phía sau, không nói một lời. Liên Lãng tưởng rằng đang đau lòng nên vội vàng an ủi. “Cô ba, cô đừng giận nữa, loại người đó không đáng để cô giận.”
Bạch Chi Âm dựa người vào ghế, không nói chuyện. Cô đang tức giận, trong ngực đang có một cơn thịnh nộ thét gào. Nhưng nó hoàn toàn không phải vì Mã Thụy Binh mà là vì Thẩm Mục Phạm, rồi lại càng tức giận bản thân mình vô dụng. Nghĩ đến chuyện sau này có thể sẽ phải gả cho một tên nào đó khốn nạn như tên Mã Thụy Binh ấy thì mắt cô lại thấy cay xè, nước mắt lập tức rơi lã chã.
Liên Lãng nhìn qua kiếng chiếu hậu thấy cô rơi lệ thì rất hoảng hốt. “Cô ba, cô đừng khóc nữa, nếu không để tôi lái xe vòng lại đập cho thằng khốn ấy một trận nữa.”
Bạch Chi Âm sụt sịt lắc đầu, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Khi đi ngang qua một tấm bảng thông báo tuyển sinh của một lớp học khiêu vũ thì cô nảy ra một ý nên vỗ vài vai Liên Lãng. “Đến Thượng Hoàn đi, tôi muốn đi bar.”
“Cô ba…” Liên Lãng ấp úng nói. “Hay là chúng ta về nhà đi.”
“Đó không phải là nhà của tôi.” Bạch Chi Âm dùng mu bàn tay lau nước mắt. “Tôi không muốn quay về đó.”
Liên Lãng biết là không khuyên được cô nên đành phải lái xe đến Thượng Hoàn. Nhưng anh cố ý chọn một quán bar thật tốt, để tránh chuyện lộn xộn xảy ra.
Bạch Chi Âm vừa ngồi xuống là gọi ngay một bình rượu mạnh. Thấy cô nốc hết ly này đến ly khác, Liên Lãng đành phải gọi cho Liên Hi. “Anh hai, anh mau tới Happy Hour đi, cô ba sắp say rồi…”
Anh sợ anh trai mình không nghe rõ địa chỉ nên sau khi ngắt điện thoại liền cúi đầu nhắn địa chỉ thật cụ thể. Nhưng khi anh nhắn xong và ngẩng đầu lên thì phát hiện Bạch Chi Âm lúc nãy còn ngồi đó uống rượu giờ đã không thấy đâu nữa.
Bạch Chi Âm không ngừng cảm ơn lia lịa, sau khi cam đoan về tới nhà rồi sẽ chuyển tiền tới ngay thì mới ra khỏi nhà hàng. Sau khi xác định không thấy bóng dáng của cô nữa, nhân viên phục vụ mới hỏi ra nghi vấn trong lòng. “Quản lý, chị cứ để cho cô ta đi như vậy sao? Lỡ như cô ta không gửi tiền tới thì làm sao bây giờ?”
“Yên tâm đi, cô ta sẽ không ăn quỵt đâu mà lo.” Quản lý hết sức chắc chắn.
“Tại sao?” Nhân viên phục vụ không hiểu.
Quản lý liếc xéo cô ta một cái. “Cô đã từng thấy ai mặc đồ trong bộ sưu tập mới nhất của Chanel và lái Bentley đi ăn quỵt chưa? Hơn nữa, nếu bọn họ ăn quỵt thật thì càng tốt, chúng ta có thể nhân cơ hội này để quảng cáo một phen.”
Nhân viên phục vụ vẫn tròn xoe mắt, càng thêm không hiểu gì.
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô ta, quản lý tức giận hỏi. “Cô không biết người đàn ông đi chung với cô ta là ai sao?”
Thấy nhân viên phục vụ lắc đầu, chị ta lườm một phát với vẻ bất đắc dĩ. “Không biết thường ngày cô làm cái gì nữa, ngay cả Thẩm Mục Phạm mà cũng không nhận ra. Anh ta chính là chủ tịch của tập đoàn Thẩm Thị, một trong mười doanh nhân giàu nhất xứ Cảng này đấy.”
Cô phục vụ lập tức trợn tròn mắt lên. Trời ạ, không ngờ nhà hàng của bọn họ lại có thể tiếp đãi nhân vật có máu mặt thế này, nếu biết trước thì cô đã xin chụp với họ một bức ảnh.
Vẻ mặt chấn kinh của nhân viên khiến cho quản lý hết sức dễ chịu, chị ta quyết định phổ cập thêm cho cô ta ít tri thức. “Người phụ nữ kia là Bạch Chi Âm, dạo trước báo chí có đồn là bọn họ sắp kết hôn rồi, sau đó lại nói tin tức là giả. Nhưng theo tôi thấy, chắc chắn bọn họ đang giấu giếm thôi.”
Nhà hàng của bọn họ là thánh địa cho những đôi tình nhân hẹn hò, những người đến đây phần lớn đều là người yêu. Cô phục vụ cũng đồng ý với sự suy đoán của chị quản lý nhưng sau đó lại chau mày. “Cũng không đúng. Nếu bọn họ đang quen nhau thì sao Thẩm Mục Phạm lại vứt cô ta lại đây, còn không tính tiền nữa?”
“Chuyện này ấy à…” Chị quản lý nghĩ ngợi một lát, nghĩ ra một giải thích hợp lý. “Có lẽ là hai người đã cãi nhau. Cô không nghe thấy Bạch Chi Âm nói sao, điện thoại và ví tiền của cô ta đều ở trên xe của Thẩm Mục Phạm, chắc chắn là Thẩm Mục Phạm tức giận nên cố tình bỏ đi.”
“Lẽ nào chia tay rồi sao?” Cô phục vụ bắt đầu phát huy trí tưởng tượng.
“Tôi cảm thấy không đâu.” Chị quản lý nói với giọng điệu của người từng trải. “Nếu đàn ông mà muốn chia tay thật sự thì sẽ không chơi cái trò cãi nhau rồi bỏ đi như vậy.”
“Tám mươi phần trăm là anh ta bị chọc tức nên bỏ đi, muốn cô ấy chủ động gọi cho mình. Có điều…” Chị quản lý nhíu mày, nhớ tới lúc nãy Bạch Chi Âm dứt khoát từ chối xin sự giúp đỡ từ Thẩm Mục Phạm. Có lẽ kế hoạch bắt cô đến cầu hòa trước của chủ tịch Thẩm đã phá sản rồi.
***
Từ nhà hàng đi ra, Bạch Chi Âm men theo con đường xe chạy để xuống núi. Lúc này là đầu đông, nhiệt độ trên núi rất thấp, cô lại chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng manh, gió đêm quất vào người khiến cô không khỏi lạnh run lẩy bẩy. Có điều so với cái chân thì cái lạnh này không là gì cả.
Thẩm Mục Phạm chỉ chuẩn bị cho cô quần áo để thay nhưng không chuẩn bị giày. Bây giờ cô đang mang đôi giày gót nhọn cao 7 phân mình mang đi tham gia vũ hội ngày hôm qua. Gót giày nhỏ, ngay cả đứng cũng mệt chứ đừng nói chi là đi đường dốc. Đi được một đoạn, Bạch Chi Âm chỉ cảm thấy mỗi bước cô đi cứ như là bước trên mũi dao, đau đến nỗi cô rất muốn cưa chân cho xong.
Khó khăn vất vả lắm Bạch Chi Âm mới xuống được dưới chân núi. Cô mượn di động của người qua đường gọi điện thoại cho Liên Hi, sau đó bất chấp cả hình tượng, ngồi phịch xuống bồn hoa bên đường. Cô cởi giày ra xem thì thấy gót chân và đầu ngón chân đã bị cọ xát tới rách da. Gót chân phải thì bị cọ tới nỗi phồng lên một bọc nước thật lớn, sáng bóng, đau tới nỗi cô phải xuýt xoa.
Khi Liên Hi chạy vội tới, thấy chân cô thê thảm như vậy thì hết sức đau lòng, lại tức giận. “Sao cô phải đi xuống đây, không biết gọi điện thoại cho tôi lên sao?”
“Tôi quên mất.” Bạch Chi Âm bĩu môi đầy ấm ức. “Đi được nửa đường thì mới nhớ ra, khi đó nhìn xung quanh lại không có ai, không tìm được điện thoại.”
“Cô đó, bình thường thông minh như vậy, sao hôm nay lại ngốc thế?” Liên Hi thở dài một hơi. “Cho dù không có người thì cô cũng có thể bắt xe bus hay taxi cơ mà. Không được nữa thì cô vẫy xe của người ta lại mà mượn điện thoại cũng được vậy.”
Bị Liên Hi mắng như vậy, Bạch Chi Âm cũng thấy tỉnh ngộ. Cô chỉ nhớ là mình không một du dính túi nên không thể bắt xe nhưng lại quên rằng có thể đi xe trước, sau đó gọi Liên Hi ra trả tiền cũng được. Đều tại Thẩm Mục Phạm cả, làm cô tức đến nỗi đầu óc choáng váng, ngay cả điều cơ bản nhất cũng quên mất.
Bạch Chi Âm nghiến răng nghiến lợi, thầm nghĩ đợi khi gã khốn ấy rơi vào tay cô, cô nhất định phải ăn miếng trả miếng, khiến anh phải đẹp mặt.
Ngày hôm sau, cô nổi giận đùng đùng gọi điện thoại tới đòi lại di động và ví tiền của mình, tiện thể trách cứ hành vi bỏ đi mà không trả tiền của anh. Cô cứ tưởng cho dù anh không giải thích nguyên thân thì ít ra cũng sẽ mời lại một bữa để đền tội, nhưng Thẩm Mục Phạm chỉ nói một câu xin lỗi rất lịch sự rồi thôi, ngay cả di động và ví tiền của cô cũng chỉ sai trợ lý mang tới.
Bạch Chi Âm giận tới nỗi tức cả ngực, suốt ngày cứ nghĩ tới chuyện trả thù. Nhưng đáng tiếc, từ sau hôm ấy, Thẩm Mục Phạm lại biến mất khỏi thế giới của cô.
Sau nửa tháng hoang mang lo lắng, Bạch Chi Âm – người luôn quen khống chế mọi chuyện trong tay – lại nếm thử mùi vị của thất bại thêm lần nữa. Trái tim muốn thoát khỏi nhà họ Bạch kia cũng từ từ bình tĩnh trở lại. Giống như Nghiên Hi đã nói, mỗi người có một số mạng khác nhau, có lẽ số mạng của cô chính là ở lại làm trâu làm ngựa cho nhà họ Bạch.
***
Vì hao tâm tổn sức, chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi mà Bạch Chi Âm lại sút mất mấy kí, ngay cả Bạch Phi Dương cũng nhận ra cô gầy đi không ít nên cố ý gọi riêng cô tới phòng làm việc của mình, hỏi cô phải chăng đang có tâm sự.
“Dạ không có, chỉ vì gần đây bận quá mà thôi, con nghỉ vài ngày là ổn.” Bạch Chi Âm cười nói cho có lệ.
“Dạo gần đây đúng là có rất nhiều việc phải làm, nhưng xuất xong chuyến hàng này thì từ đây tới cuối năm không cần giao hàng nữa, con cũng tranh thủ thời gian mà nghỉ ngơi đi.” Bạch Phi Dương liếc nhìn chiếc cằm nhọn của cô. “Gần đây con gầy đi không ít.”
“Thế sao?” Bạch Chi Âm làm ra vẻ vui mừng hớn hở. “Xem ra việc giảm cân đã có hiệu quả.”
Bạch Phi Dương lườm cô một cái. “Giảm cân cái gì, mấy đứa thanh niên các con chỉ biết làm chuyện không đâu, Tiêu Vi cũng than thở suốt ngày là mình quá mập. Ta thấy con gái phải có da có thịt mới đẹp, đàn ông không thích mấy đứa chỉ toàn xương xẩu đâu.”
Nói tới đây, Bạch Phi Dương nhớ ra chuyện mình nghe được khi đám bạn già tụm lại tán gẫu mấy ngày trước nên chuyển đề tài, hỏi cô. “Đúng rồi, có chuyện này ông muốn hỏi con từ lâu rồi.”
Lòng Bạch Chi Âm thấy thấp thỏm, trực giác nói cho cô biết ông ta sẽ hỏi chuyện liên quan đến Thẩm Mục Phạm.
Quả nhiên, Bạch Phi Dương hỏi: “Chuyện giữa con là Thẩm Mục Phạm là thế nào? Ông nghe nói hai người đang cặp kè với nhau.”
“Không phải cặp kè.” Bạch Chi Âm ngẩng đầu lên, trong mắt chứa đầy vẻ uất ức. “Anh ta chỉ mời con ăn vài bữa cơm mà thôi, sau đó không liên lạc nữa.”
Bạch Phi Dương thấy vẻ oán thán của cô thì cứ tưởng rằng cô không thể tiến triển gì được với Thẩm Mục Phạm nên cảm thấy tiếc nuối, vì thế bèn đóng vai một ông nội hiền, an ủi cô vài câu. “Không liên lạc cũng không sao. Loại người này có hứng thú thì sẽ chơi đùa với con thôi chứ không thật lòng đâu. Hơn nữa thân phận và địa vị của anh ta không thích hợp với con.”
Có lẽ Thẩm Mục Phạm là một chàng rể lý tưởng trong mắt của nhiều người, nhưng Bạch Phi Dương lại là người rất thực dụng. So với việc cố đeo bám theo một người cao cao tại thượng như thế, chi bằng tìm một đứa cháu rể chịu nghe lời ông ta, hoặc là tìm một người về ở rể, khiến Bạch Chi Âm một lòng một dạ bán mạng cho nhà họ Bạch.
“Con là đứa cháu mà ông thương yêu nhất, chuyện hôn nhân của con ông sẽ thu xếp thay con.” Bạch Phi Dương hiền lành nói.
Vừa nghe tới đây, lòng Bạch Chi Âm cảm thấy lạnh buốt. Để ông ta sắp xếp thì đời này của cô coi như là tiêu tùng. Cô cố nén sự nóng nảy xuống, buộc giọng mình phải giữ được bình tĩnh. “Ông nội, bây giờ con vẫn chưa muốn lấy chồng, chờ chị hai lấy chồng rồi tính đi.”
“Chị của con và Vương Bằng chỉ cần chọn ngày nữa là xong, còn con thì vẫn chưa có đối tượng nào.” Bạch Phi Dương tiếp tục giả vờ quan tâm cô. “Có điều con không cần phải lo, ông nội sẽ tìm cho con một đối tượng thật tốt.”
nôn quá chưa check được chính tả, mọi người thấy thì chỉ giùm Mon với nha
Sau cái hôm hai người trò chuyện, quả nhiên Bạch Phi Dương đã bắt đầu tìm kiếm đối tượng thích hợp cho cô, hơn nữa còn nhanh chóng xác định người được chọn.
“Cậu hai của công ty vận tải Hoa Nhân, tên là Mã Thụy Binh, 32 tuổi.” Bạch Phi Dương lấy một tấm ảnh ra đưa tới trước mặt cô. “Con nhìn xem, diện mạo của nó cũng không tồi, rất xứng với con.”
Bạch Chi Âm liếc bức ảnh chân dung của người đàn ông chải chuốt bóng lộn kia, cơn giận trong lòng dâng lên như sóng dữ. Người ta thường nói không có công thì cũng có sức, cô cúc cung tận tuy vì nhà họ Bạch bao nhiêu năm như thế, kết quả là đến cả chuyện hôn nhân lão già này vẫn muốn lợi dụng cô.
Cô biết rõ tại sao ông ta lại chọn Mã Thụy Binh. Tập đoàn Hoa Nhân nắm trong tay hai tuyến đường vận tải tới Thâm Quyến và Châu Hải, trong tối cũng có những hoạt động buôn lậu này nọ. Nếu Bách Diệp làm thông gia với bọn họ, sau này việc vận chuyển văn vật vào đại lục sẽ càng dễ dàng hơn. Nhưng tên Mã Thụy Binh là một gã công tử có tiếng trăng hoa trong giới này, cách đây không lâu còn gây ra một vụ ấu dâm. Thế mà ông ta lại chọn hắn ta làm ứng viên sáng giá nhất.
Bạch Chi Âm bỗng cảm thấy cay cay nơi khóe mắt, cô cắn môi, từ từ thở ra một hơi. “Ông nội, con còn chưa muốn kết hôn, để con ở lại Bách Diệp làm thêm vài năm nữa đi.”
“Ông chỉ muốn con đi gặp mặt xem sao, cảm thấy thích hợp thì cứ đính hôn trước giống như Tiêu Vi ấy, đợi hai ba năm nữa hãy kết hôn cũng được.” Bạch Phi Dương ngắt lời cô, cười ha hả. “Về phần con muốn ở lại Bách Diệp, đương nhiên là ông rất hoan nghênh. Có điều phải chờ con gả qua đó, xem thử ý của nhà họ Mã là thế nào đã.”
Nghe giọng điệu của ông ta, Bạch Chi Âm liền hiểu rằng chẳng đơn giản chỉ là đi gặp gỡ, tám phần là ông ta và Hoa Nhân đã thỏa thuận xong việc hợp tác.
Cố nén nỗi chua chát trong lòng, Bạch Chi Âm cố gắng tranh thủ lần cuối. “Ông nội, con không thích Mã Thụy Binh cho lắm.”
“Người còn chưa gặp mà đã nói không thích là sao.” Bạch Phi Dương nghiêm mặt quát cô. “Có phải không hài lòng với người ta chọn cho con không?”
“Dạ không có, con chỉ…”
“Chỉ cái gì mà chỉ?” Bạch Phi Dương ngắt lời cô, mắt trở nên tối sầm lại. “Con quên mình có xuất thân thế nào rồi sao? Nói khó nghe một chút thì nhà họ Mã không chê con là đã quý lắm rồi, con còn dám kén cá chọn canh.”
Bạch Chi Âm cúi đầu, bởi vì dùng sức quá mạnh mà móng tay gần như là cắm sâu vào lòng bàn tay.
Thấy cô không nói gì nữa, Bạch Phi Dương cứ nghĩ là cô đã biết sai nên giọng cũng hơi dịu lại. “Chi Âm à, con biết tại sao ông nội lại chọn nhà họ Mã cho con không? Chẳng phải vì muốn tốt cho con sao? Ông biết thanh danh của Mã Thụy Binh không được tốt lắm nhưng đàn ông mà, đều thế cả thôi.”
“Nhưng con phải biết, cho dù cậu ta ở ngoài làm gì thì con mới là vợ chính thức được cưới hỏi đàng hoàng, không ai dám động vào con. Con nhìn đi, ba con chính là ví dụ điển hình nhất đấy. Trước khi mẹ của Tiêu Vi chết, nó có ăn chơi thế nào đi nữa thì cũng không dám dẫn phụ nữ về nhà.”
Thấy cô vẫn cúi đầu, Bạch Phi Dương dần dẫn dắt. “Có thể con không cần cái danh bà Mã, nhưng dù con không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho Tiểu Thiên chứ.”
Người Bạch Chi Âm lập tức cứng lại, cô vội ngẩng đầu lên nhìn Bạch Phi Dương, điều này làm cho ông ta vô cùng hài lòng. Cái thằng em thiểu năng kia mãi mãi là tử huyệt của Bạch Chi Âm, chỉ cần nắm chắc điểm này thì không sợ cô sẽ không nghe lời.
Bạch Phi Dương giả vờ giả vịt thở dài một hơi. “Con cũng biết mấy đứa Tiêu Vi không thích Tiểu Thiên rồi đấy. Lỡ như một ngày nào đó con đi rồi mà không có một chỗ dựa vững chắc thì con nói xem Tiểu Thiên phải làm thế nào bây giờ?”
Bạch Chi Âm hiểu rằng ông ta đang cảnh cáo mình. Một khi mất đi sự ủng hộ của ông ta, những ngày tháng của Tiểu Thiên sau này sẽ rất khó khăn.
Bao nhiêu năm nay, cô cố gắng ngụy trang khiến ông ta tin rằng mình là một đứa ngốc, chỉ cần cho chút ngọt ngào thì sẽ mang ơn đội nghĩa, lừa gạt được ông ta. Nhưng có một điều ông ta vẫn rất tỉnh táo chính là hiểu rằng cô không thể để mặc Tiểu Thiên, cho nên ông ta dùng Tiểu Thiên để uy hiếp cô, lần nào cũng hiệu nghiệm.
Và ắt hẳn là lần này cũng không ngoại lệ. Từ từ thở ra một hơi, Bạch Chi Âm gật đầu đồng ý. “Dạ được, con sẽ đi gặp Mã Thụy Binh.”
Bạch Phi Dương lộ ra vẻ mặt ‘như thế mới phải chứ’, rồi căn dặn cô. “6 giờ tối mai tại Vân Hương Viên. Đến lúc đó ông sẽ đi với con, ăn mặc đàng hoàng chút.”
***
Liên Hi nghe tin cô phải đi dùng cơm với Mã Thụy Binh thì tức đến nỗi nhảy cẫng lên. “Cô điên rồi, sao lại đi xem mắt với cái tên khốn đó.”
“Cô quên rồi sao, năm ngoái trong tiệc sinh nhật của ông già, thằng khốn đó còn nhìn len cô thay quần áo, muốn sàm sỡ cô.” Nhắc tới chuyện này là Liên Hi lại nghiến răng nghiến lợi. Thằng lưu manh ấy vừa nhìn thấy Bạch Chi Âm là hai mắt sáng rực lên, cố tình giả say để hắt một ly rượu lên ngực cô, rồi lại nhân lúc cô lên lầu thay quần áo mà đi theo, trốn ngoài cửa nhìn lén. Lúc ấy nếu không nhờ Bạch Vi Đức tình cờ đi ngang qua, túm hắn ra ngoài thì nói không chừng hắn đã mượn rượu làm bậy rồi.
Đương nhiên là Bạch Chi Âm vẫn còn nhớ chuyện này, nhưng cô còn cách nào khác đâu chứ? Ai bảo cô không có năng lực dẫn Tiểu Thiên đi khỏi nhà họ Bạch.
Thấy cô nằm xoài trên bàn, hai mắt cứ nhìn thẳng thì Liên Hi biết cô buồn khổ hơn ai hết nên không nói nhiều nữa, chỉ căn dặn riêng với Liên Lãng rằng tối mai phải lén đi theo cô, nếu cái tên Mã Thụy Binh kia dám làm gì bậy bạ thì cứ đánh cho hắn răng rơi đầy đất.
Chiều thứ sáu, Bạch Phi Dương cố ý bảo cô về sớm để trang điểm. Theo chỉ thị của ông ta, Bạch Chi Âm chọn một bộ quần áo vó vẻ đoan trang dịu dàng, tóc thắt con rết và dùng chiếc kẹp hình bướm để cố định sau đầu.
Bạch Phi Dương rất hài lòng với hình tượng thục nữ thanh nhã của cô, vui vẻ dẫn cô đi đến chỗ hẹn. Cha con nhà họ Mã đã đợi sẵn ở đó từ trước, vừa nhìn thấy cô thì hai mắt Mã Thụy Binh sáng lên như đèn ô tô, bỉ ổi đến độ khiến người ta mắc ói.
Sau vài ba chén rượu, hai ông già liền tìm cớ để về trước. Trước khi đi, Bạch Phi Dương ôn tồn căn dặn cô. “Con cứ yên tâm trò chuyện vui vẻ với Thụy Binh, ông sẽ sai người chăm sóc Tiểu Thiên thật tốt.”
Một lời cảnh cáo rất tế nhị nhưng rất hiệu nghiệm, ít nhất thì Bạch Chi Âm không dám ra về ngay sau khi ông ta đi.
Người lớn vừa đi khỏi, cái gã Mã Thụy Binh lúc nãy còn giả vờ đứng đắn kia lập tức hiện nguyên hình, đôi mắt háo sắc dâm đãng cứ nhìn chằm chằm vào cô. “Em gầy hơn trước nhiều.”
“Thế sao?” Bạch Chi Âm nói cho có lệ.
“Có mà, cằm nhọn hơn một chút nè.” Mã Thụy Binh nhìn cô từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng lại trước ngực cô, cười đê tiện. “Có điều ngực vẫn còn rất to.”
Bạch Chi Âm nhíu mày, cố nén cơn kích động muốn nhào tới bẻ mấy cái răng chó của hắn.
Thấy cô không nổi giận, Mã Thụy Binh tưởng rằng tính cách của cô rất dịu dàng mềm mại như ba mình đã nói, cảm thấy cô dễ bắt nạt nên ăn nói càng trắng trợn hơn. “Em trắng như thế, phải chăng ngực còn trắng hơn nữa.”
Chân mày Bạch Chi Âm nhíu chặt lại, vẻ mặt nghiêm túc. “Anh Mã, xin anh nói chuyện đàng hoàng một chút.”
Câu nói không mặn không nhạt này lọt vào tai một gã chuyên ăn chơi thì chẳng khác nào câu ‘đừng mà’ phụ nữ hay nói lúc lên giường, khiến cho hắn có thêm sự can đảm, được voi thì đòi tiên. Hắn đưa tay nắm lấy bàn tay nõn nà của cô, cười hì hì, nói. “Em Bạch à, anh không biết cách ăn nói nhưng lại rất lợi hại trong chuyện đó, em có cần thử một chút không?”
Bạch Chi Âm bị hắn nắm tay thì giận đến nỗi không giả vờ làm thục nữ được nữa. Tay cô lật lên, định bẻ gãy cái móng heo của hắn thì đột nhiên bên cạnh cô xẹt qua một cơn gió, một bóng đen lướt tới, sau đó là tiếng hét đầy thảm thiết của Mã Thụy Binh. “Á á… tay của tôi!”
Bạch Chi Âm ngẩng đầu lên xem thì nhìn thấy gương mặt đùng đùng nổi giận của Liên Lãng.
“Cô ba, cô không sao chứ?” Liên Lãng vội hỏi.
Bạch Chi Âm lắc đầu, đưa mắt trừng Mã Thụy Binh một cái, định bảo Liên Lãng thả hắn ra nhưng ai ngờ Mã Thụy Binh đột nhiên hét lên. “Bạch Chi Âm, cô điên rồi, dám sai người đánh tôi à.”
“Ai bảo mày lộn xộn.” Liên Lãng trả lời thay cô.
Mã Thụy Binh đau tới nỗi mặt mày trắng bệch nhưng miệng thì vẫn không chịu thua. “Cmn, cô giả vờ đoan trang gì chứ, cô nghĩ mình quý lắm ấy à. Chẳng qua chỉ là một đứa con hoang mà thôi, nếu ông đây không muốn chơi mày thì… á… tay, tay…”
“Mày nói thêm một câu nữa, có tin là tao sẽ cho cái tay của mày bị tàn phế luôn không.” Liên Lãng vừa nói vừa tăng thêm sức, khiến Mã Thụy Binh đau tới mức không nói nên lời, cuối cùng thì trước mắt tối sầm, đau quá nên ngất đi.
Nhìn Mã Thụy Binh ngất xỉu trên ghế, Liên Lãng hỏi Bạch Chi Âm. “Cô ba, phải làm sao đây?”
“Ném hắn lại.” Bạch Chi Âm rút khăn ướt ra lau thật mạnh vào vùng da bị Mã Thụy Binh nắm, sau đó quẳng nó lên mặt hắn. Trước khi đi, còn chưa hả giận nên cô trút hết đồ uống trên bàn lên đầu hắn, tiện thể còn đá vào chỗ ấy của hắn vài cái. Hành động này khiến Mã Thụy Binh tỉnh lại, đưa tay che chỗ ấy lại, rên rỉ.
Bạch Chi Âm liếc hắn một cái đầy vẻ ghê tởm rồi dẫn Liên Lãng ra khỏi nhà hàng. Sau khi lên xe, cô ngồi phía sau, không nói một lời. Liên Lãng tưởng rằng đang đau lòng nên vội vàng an ủi. “Cô ba, cô đừng giận nữa, loại người đó không đáng để cô giận.”
Bạch Chi Âm dựa người vào ghế, không nói chuyện. Cô đang tức giận, trong ngực đang có một cơn thịnh nộ thét gào. Nhưng nó hoàn toàn không phải vì Mã Thụy Binh mà là vì Thẩm Mục Phạm, rồi lại càng tức giận bản thân mình vô dụng. Nghĩ đến chuyện sau này có thể sẽ phải gả cho một tên nào đó khốn nạn như tên Mã Thụy Binh ấy thì mắt cô lại thấy cay xè, nước mắt lập tức rơi lã chã.
Liên Lãng nhìn qua kiếng chiếu hậu thấy cô rơi lệ thì rất hoảng hốt. “Cô ba, cô đừng khóc nữa, nếu không để tôi lái xe vòng lại đập cho thằng khốn ấy một trận nữa.”
Bạch Chi Âm sụt sịt lắc đầu, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Khi đi ngang qua một tấm bảng thông báo tuyển sinh của một lớp học khiêu vũ thì cô nảy ra một ý nên vỗ vài vai Liên Lãng. “Đến Thượng Hoàn đi, tôi muốn đi bar.”
“Cô ba…” Liên Lãng ấp úng nói. “Hay là chúng ta về nhà đi.”
“Đó không phải là nhà của tôi.” Bạch Chi Âm dùng mu bàn tay lau nước mắt. “Tôi không muốn quay về đó.”
Liên Lãng biết là không khuyên được cô nên đành phải lái xe đến Thượng Hoàn. Nhưng anh cố ý chọn một quán bar thật tốt, để tránh chuyện lộn xộn xảy ra.
Bạch Chi Âm vừa ngồi xuống là gọi ngay một bình rượu mạnh. Thấy cô nốc hết ly này đến ly khác, Liên Lãng đành phải gọi cho Liên Hi. “Anh hai, anh mau tới Happy Hour đi, cô ba sắp say rồi…”
Anh sợ anh trai mình không nghe rõ địa chỉ nên sau khi ngắt điện thoại liền cúi đầu nhắn địa chỉ thật cụ thể. Nhưng khi anh nhắn xong và ngẩng đầu lên thì phát hiện Bạch Chi Âm lúc nãy còn ngồi đó uống rượu giờ đã không thấy đâu nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.