Chương 10: Dây Chuyền Bạc
Cửu Nguyệt Phách
08/02/2021
Khi bàn tay cô chỉ còn cách gương mặt tuấn mỹ kia chỉ còn một ngón tay thì bị một bàn tay nam tính mạnh mẽ giữ chặt. Sắc mặt Kỳ Dực đen lại, tuy là cảm kích cô gái này đã cứu hắn, nhưng không có nghĩa là cô có thể tuỳ ý muốn làm gì thì làm. Cho dù cô có là một trong những người duy nhất có thể giải độc giúp hắn đi nữa.
“Cô trêu tôi? Cô chê mạng mình quá dài rồi sao?” Kỳ Dực hắn từ trước đến giờ đều là đùa bỡn người khác, không ngờ lại có ngày bản thân hắn lại bị một nữ nhân đùa bỡn ngược lại.
“Đại ca, anh suy nghĩ một chút được không. Tôi đây là muốn kiểm tra tình trạng hiện tại của anh thế nào rồi có được không? Đừng có lúc nào cũng nghĩ xấu cho người khác rồi tự cho bản thân mình đúng như vậy.”
Lời nói của cô dù mang ý trách móc nhưng cô không hề cảm thấy tức giận, cũng không giật tay mình khỏi bàn tay đang giữ chặt của hắn. Nếu là cô thì cũng sẽ hành động như hắn thôi, nói chi hắn cũng là lão đại của một đại thế lực, không thể khinh suất được.
Đúng thật là ban nãy cô muốn trêu hắn một chút, chỉ là không ngờ tới hắn sẽ có phản ứng như vậy. Thật ra cô cũng không lừa hắn, cô đúng là muốn kiểm tra lại tình trạng của hắn một lần nữa cho chắc chắn. Theo tính toán thì hiện tại đáng ra cũng đến lúc hồi phục hoàn toàn rồi, nhưng bây giờ mắt của Kỳ Dực hắn vẫn còn chưa lấy lại được tiêu cự. Hay là bởi vì thời gian phát độc quá lâu, lại nhớ đêm qua hắn lại dùng nhiều sức như thế nên ảnh hưởng đến tốc độ hồi phục?
Nghe cô nói vậy, Kỳ Dực buông lỏng tay, cánh tay nhỏ trắng mịn của thiếu nữ bởi vì bị hắn dùng lực quá mạnh nên hiện tại ửng hồng. Thế nhưng cô lại không hề kêu đau dù chỉ một chút làm hắn có cái nhìn khác về cô gái bí ẩn trước mặt. Sau đó một lần nữa hắn liền thấy cô đưa tay về phía mình, đến độ cao nhất định thì dừng lại giữ không trung. Hắn dường như mờ mờ thấy được cô đang làm động tác gì đó trước mắt mình.
“Mau nhìn, mau nhìn. Đây là số mấy?” Cô gái một chút cũng không sợ hắn, vô tư như đang đùa giỡn với một đứa nít vậy.
Nhìn hành động của cô, lại nghe thấy lời cô nói, khoé môi Kỳ Dực bất giác giật giật vài cái, có chút bất đắc dĩ. Cô gái này là đang xem hắn như người cận thị mà đối đãi sao? Kỳ Dực hắn đúng là lần đầu cảm nhận được kiểu giao tiếp này, cô hoàn toàn không sợ hắn. Kẻ dám làm hành động này với hắn, sớm đã không còn sống nữa rồi.
“Bốn?” Chần chừ một lúc lâu, hắn cuối cùng vẫn phải thoả hiệp trả lời câu hỏi của cô.
“Ừm, xem ra cũng sắp hồi phục rồi đó. Đây là đồ tôi chuẩn bị cho anh, trên đó có ghi lại phương pháp khống chế cổ trùng tạm thời, giữ lấy.” Nói rồi cô quăng cho anh túi đồ cô mua ở cửa hàng tiện lợi tối qua. Cảm thấy thời gian cũng tương đối nên chuẩn bị rời khỏi.
“Tại sao lại là tạm thời? Không phải cô nói bản thân biết cách giải cổ độc sao?”
“Đại ca, không phải anh phát độc rồi ngốc luôn đấy chứ? Muốn trị tận gốc Băng Cổ phải tìm dược liệu thích hợp để bào chế, anh nhìn xung quanh đây làm gì có dược liệu. Lại nói, ai có thể đảm bảo trong thời gian đi tìm anh sẽ không phát độc tiếp. Đường vân trên tay anh đã sắp chạy đến tim rồi đó.” Thiếu nữ nghe xong câu hỏi của hắn thì trong lòng không khỏi nghi hoặc, hắn có thật là lão đại lạnh lùng, tàn nhẫn, lắm mưu trong lời đồn hay không. Sao cô lại cảm thấy chỗ nào đó không đúng nhỉ.
Dường như Kỳ Dực cũng nhận ra câu hỏi của mình có hơi thừa nên cũng không tiếp tục đặt nghi vấn. Mắt hắn lúc này đã lấy lại được tiêu cự, miễn cưỡng cũng có thể nhìn rõ được xung quanh. Đây mới chính là điều hắn chờ đợi nãy giờ, hắn muốn xem thử cô gái này là ai. Nâng tầm mắt đến bóng dáng cách đó không xa, hắn nhìn thấy cô đứng quay lưng lại với mình, hình như đang thu dọn gì đó.
“Cô muốn rời đi?”
“Đúng vậy, tôi còn một số việc phải nhanh chóng giải quyết. Anh tự lo cho bản thân nhé.” Nói rồi cô mang đồ bỏ vào túi rồi bước ra cửa.
“Cô là ai? Tôi không biết cô là ai thì biết tìm cô ở đâu mà lấy thuốc giải?” Đầu óc Kỳ Dực lúc này như tỉnh táo hẳn, rất nhanh chóng hắn đã lấy lại được phong độ thường ngày.
Nhìn thấy cô sắp rời đi, hắn đưa tay nắm lấy cổ tay cô giữ lại mặc dù trước đó không lâu hắn cực kỳ bài xích việc đụng chạm. Hắn cho là nếu cô không trả lời thì ở khoảng cách gần như vậy cũng có thể nhìn thấy dáng vẻ của cô, nhưng không, hướng bọn họ đang đứng là đối diện với ánh nắng mặt trời chiếu vào nên khiến cho tầm nhìn của Kỳ Dực một lần nữa bị hạn chế. Hắn nheo mắt lại cũng chỉ có thể thấy được gương mặt mờ mờ của cô.
“Anh nói cũng đúng nhỉ. Nhưng mà như vầy, trên đời không ai cho không ai cái gì cả, đạo lý này chắc anh cũng hiểu mà.” Cô gái dường như đoán biết trước được việc Kỳ Dực sẽ giữ cô lại, gương mặt thiếu nữ phút chốc quay đầu, hướng về phía hắn nở một nụ cười ma mãnh.
Kỳ Dực cho là cô gái này muốn đòi tiền, hắn không do dự rút từ trong ví ra một chiếc thẻ đen đưa cho cô. Bản thân hắn cũng vì trúng loại cổ trùng này mà ngày ngày đều sống trong phòng bị, việc hắn bị trúng cổ độc chỉ có những người hắn tín nhiệm biết. Một khi bí mật này bị lộ ra ngoài thì các thế lực không an phận kia sẽ chen nhau ngoi dậy. Hắn không sợ chết, nhưng hắn không muốn người của hắn vì bảo vệ mình mà hy sinh. Bây giờ lại có người nói với hắn là cô ấy có thể giải độc trùng cho mình, hắn liền không ngần ngại mà bám lấy cọng cỏ hy vọng đó.
Thiếu nữ nhìn tấm thẻ trên tay hắn, không suy nghĩ mà lắc đầu không chấp nhận.
“Tôi không thiếu tiền, với lại, để thuốc giải Băng Cổ không phải có tiền là mua được đâu.”
“Cô muốn gì cứ trực tiếp nói thẳng, không phải vòng vo.” Hắn đã chứng kiến được khả năng của cô, nên hoàn toàn tin chắc cô có thể giải độc giúp hắn. Loại độc này xâm nhập vào cơ thể hắn cũng gần nửa năm rồi, hắn đã dùng mọi biện pháp vẫn không có hiệu quả. Lần này thành hay bại hắn vẫn muốn thử một phen.
Nhìn dáng vẻ quyết tâm của Kỳ Dực, cô cũng không làm khó hắn nữa, đùa giỡn như thế là đủ rồi. Nếu còn không nhanh quay về, để người nào đó biết cô không ở trong phòng thì Kỳ Dực chưa bị Băng Cổ hành hạ đến chết thì cô đã bị điếc tai mà chết rồi.
“Ừm, như vậy đi. Tôi cũng không muốn làm khó anh, chỉ cần anh làm được việc này. Sau khi điều chế xong thuốc giải, tôi sẽ tặng không cho anh, thế nào?” Thiếu nữ nháy mắt với hắn, nói.
“Việc gì?”
“Chỉ cần anh có thể tìm thấy tôi, lần sau gặp lại tôi sẽ giúp anh giải độc.” Cô gái không chút kiêng dè, âm thanh mềm mại hướng người trước mặt đáp.
Kỳ Dực lúc này yên lặng suy nghĩ, cô cũng kiên nhẫn đứng một bên chờ đợi. Kỳ Dực âm thầm quan sát cô gái trước mặt, nếu theo tiến độ hiện tại cũng phải năm phút nữa thì mắt hắn mới có thể trở lại bình thường. Yêu cầu của cô cũng không gọi là quá đáng. Nhân lúc này quan sát kỹ một chút đặc điểm của cô ta, khi trở về phái người điều tra là được.
“Được, tôi chấp nhận điều kiện của cô. Chỉ mong cô không nuốt lời.”
“Sẽ không đâu. Tôi chỉ sợ anh sẽ bỏ cuộc thôi. Quyết định vậy nhé, tôi phải đi rồi. Hẹn gặp lại.” Nói rồi cô xoay người, bóng dáng dần biến mất trước tầm mắt của Kỳ Dực lúc này vừa kịp khôi phục lại bình thường.
“Tôi nhất định sẽ tìm được cô.” Giọng hắn cực kỳ trầm ấm, hướng bóng lưng cô mà nói.
Trên tay cầm chai nước ban nãy cô gái bí ẩn kia đưa cho mình, hắn mở nắp, một hơi uống cạn. Ngay lúc này bên ngoài xuất hiện vài người mặc vest đen chỉnh tề lần lượt đi vào, nhìn thấy Kỳ Dực thì tất cả đều đồng loạt cuối chào hắn.
Ngồi vào ghế sau xe, Kỳ Dực lặng lẽ nhìn xuống túi đồ cầm trong tay, hơi nhếch môi. Khi cô quay người đối diện mình, hắn đã nhanh chóng để ý đến sợi dây chuyền bạc cô đeo trên cổ. Nhìn qua thì nó không khác gì những trang sức thông thường. Điều khiến hắn để ý là mặt dây của nó. Nó được thiết kế giống như đồng hồ quả quýt thu nhỏ, bên trên khắc lên hình ngôi sao sáu cánh, các cạnh ngôi sao được nối dài trải đều, ở phần trung tâm lại lộ ra một khoảng trống hình vuông. Trông qua không hề giống các kiểu dáng thịnh hành mà giống như một ký hiệu nào đó hơn.
Ngoài sợi dây chuyền ra, hắn còn nắm thêm được một manh mối hữu ích. Khi ở gần cô, hắn cảm nhận được một mùi hương cực kỳ dễ chịu, không quá gắt như mùi nước hoa của những cô gái tiếp cận hắn. Hương thơm đó phần nào lại có thể giúp hắn giảm bớt căng thẳng. Đặc biệt ở cô có một chỗ không giống với những cô gái khác.
Cô giống như là có thế giới của riêng mình, có cá tính, hoàn toàn tách biệt với những kẻ nhàm chán khác. Là người đầu tiên khiến hắn cam tâm thoả hiệp.
Mặt khác, Cố Vân Hi ở bên này cũng đã về đến phòng của mình. Cả một đêm thức canh cho tên mặt lạnh Kỳ Dực kia thật không dễ dàng gì, hiện tại cô chỉ muốn đánh một giấc cho thoải mái, dù trời có sập xuống cô cũng mặc kệ.
Ban nãy, khi tên mặt lạnh kia hỏi cô là ai, cô suýt chút thì khai ra sạch. Nhưng vẫn là lý trí chiến thắng, nếu để hắn ta dễ dàng đạt được thứ mình muốn thì bản thân cô sẽ không có chút phân lượng nào đối với hắn. Thần bí một chút, đối với hắn không quá mềm cũng không quá cứng có khi lại tạo được ấn tượng đặc biệt với kẻ chỉ nhìn người bằng nửa con mắt như hắn. Phải cho hắn thấy, cô không phải là quả hồng chín mà hắn có thể tuỳ tiện nhào nặn. Với lại cô cố ý để lại cho Kỳ Dực rất nhiều sơ hở, tin rằng rất nhanh hắn sẽ tự dâng đến cửa thôi.
Cố Vân Hi cuộn người trong chăn bông tràn ngập hương thơm dịu dàng của hoa đồng thảo, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ sâu. Giấc ngủ này của cô quả thật là rất sâu, kéo dài đến tận chiều tối.
Tiếng gõ cửa liên tục vang lên làm Cố Vân Hi từ trong mộng tỉnh dậy, mơ màng rời khỏi giường. Cô chậm rãi hé nhìn mắt mèo trên cửa, là Vương Y Sa, sao chị ấy lại đến đây giờ này?
“Sa đại nhân chị đến đây có chuyện gì vậy?” Cố Vân Hi mơ màng dụi mắt, mở cửa cho Vương Y Sa.
“Còn không phải không gọi được cho em sao. Lịch trình có chút thay đổi, chị gọi cho em cả ngày thì báo máy bận, chị còn cách nào ngoài việc đến tìm em đâu.” Vương Y Sa phàn nàn.
“Máy bận? Làm gì c…ó…” Cố Vân Hi mặt đầy chấm hỏi xoay người tìm điện thoại. Giây sau cô liền quay ngoắt 90 độ, nhìn Vương Y Sa khó khăn nặn ra một nụ cười miễn cưỡng.
“H…hết pin rồi.” Buổi sáng vừa về tới cô liền đánh một giấc đến tận bây giờ, điện thoại hết pin cô không hề chú ý.
Vương Y Sa ôm trán, lắc đầu, vẻ mặt không còn gì để nói.
“Cô trêu tôi? Cô chê mạng mình quá dài rồi sao?” Kỳ Dực hắn từ trước đến giờ đều là đùa bỡn người khác, không ngờ lại có ngày bản thân hắn lại bị một nữ nhân đùa bỡn ngược lại.
“Đại ca, anh suy nghĩ một chút được không. Tôi đây là muốn kiểm tra tình trạng hiện tại của anh thế nào rồi có được không? Đừng có lúc nào cũng nghĩ xấu cho người khác rồi tự cho bản thân mình đúng như vậy.”
Lời nói của cô dù mang ý trách móc nhưng cô không hề cảm thấy tức giận, cũng không giật tay mình khỏi bàn tay đang giữ chặt của hắn. Nếu là cô thì cũng sẽ hành động như hắn thôi, nói chi hắn cũng là lão đại của một đại thế lực, không thể khinh suất được.
Đúng thật là ban nãy cô muốn trêu hắn một chút, chỉ là không ngờ tới hắn sẽ có phản ứng như vậy. Thật ra cô cũng không lừa hắn, cô đúng là muốn kiểm tra lại tình trạng của hắn một lần nữa cho chắc chắn. Theo tính toán thì hiện tại đáng ra cũng đến lúc hồi phục hoàn toàn rồi, nhưng bây giờ mắt của Kỳ Dực hắn vẫn còn chưa lấy lại được tiêu cự. Hay là bởi vì thời gian phát độc quá lâu, lại nhớ đêm qua hắn lại dùng nhiều sức như thế nên ảnh hưởng đến tốc độ hồi phục?
Nghe cô nói vậy, Kỳ Dực buông lỏng tay, cánh tay nhỏ trắng mịn của thiếu nữ bởi vì bị hắn dùng lực quá mạnh nên hiện tại ửng hồng. Thế nhưng cô lại không hề kêu đau dù chỉ một chút làm hắn có cái nhìn khác về cô gái bí ẩn trước mặt. Sau đó một lần nữa hắn liền thấy cô đưa tay về phía mình, đến độ cao nhất định thì dừng lại giữ không trung. Hắn dường như mờ mờ thấy được cô đang làm động tác gì đó trước mắt mình.
“Mau nhìn, mau nhìn. Đây là số mấy?” Cô gái một chút cũng không sợ hắn, vô tư như đang đùa giỡn với một đứa nít vậy.
Nhìn hành động của cô, lại nghe thấy lời cô nói, khoé môi Kỳ Dực bất giác giật giật vài cái, có chút bất đắc dĩ. Cô gái này là đang xem hắn như người cận thị mà đối đãi sao? Kỳ Dực hắn đúng là lần đầu cảm nhận được kiểu giao tiếp này, cô hoàn toàn không sợ hắn. Kẻ dám làm hành động này với hắn, sớm đã không còn sống nữa rồi.
“Bốn?” Chần chừ một lúc lâu, hắn cuối cùng vẫn phải thoả hiệp trả lời câu hỏi của cô.
“Ừm, xem ra cũng sắp hồi phục rồi đó. Đây là đồ tôi chuẩn bị cho anh, trên đó có ghi lại phương pháp khống chế cổ trùng tạm thời, giữ lấy.” Nói rồi cô quăng cho anh túi đồ cô mua ở cửa hàng tiện lợi tối qua. Cảm thấy thời gian cũng tương đối nên chuẩn bị rời khỏi.
“Tại sao lại là tạm thời? Không phải cô nói bản thân biết cách giải cổ độc sao?”
“Đại ca, không phải anh phát độc rồi ngốc luôn đấy chứ? Muốn trị tận gốc Băng Cổ phải tìm dược liệu thích hợp để bào chế, anh nhìn xung quanh đây làm gì có dược liệu. Lại nói, ai có thể đảm bảo trong thời gian đi tìm anh sẽ không phát độc tiếp. Đường vân trên tay anh đã sắp chạy đến tim rồi đó.” Thiếu nữ nghe xong câu hỏi của hắn thì trong lòng không khỏi nghi hoặc, hắn có thật là lão đại lạnh lùng, tàn nhẫn, lắm mưu trong lời đồn hay không. Sao cô lại cảm thấy chỗ nào đó không đúng nhỉ.
Dường như Kỳ Dực cũng nhận ra câu hỏi của mình có hơi thừa nên cũng không tiếp tục đặt nghi vấn. Mắt hắn lúc này đã lấy lại được tiêu cự, miễn cưỡng cũng có thể nhìn rõ được xung quanh. Đây mới chính là điều hắn chờ đợi nãy giờ, hắn muốn xem thử cô gái này là ai. Nâng tầm mắt đến bóng dáng cách đó không xa, hắn nhìn thấy cô đứng quay lưng lại với mình, hình như đang thu dọn gì đó.
“Cô muốn rời đi?”
“Đúng vậy, tôi còn một số việc phải nhanh chóng giải quyết. Anh tự lo cho bản thân nhé.” Nói rồi cô mang đồ bỏ vào túi rồi bước ra cửa.
“Cô là ai? Tôi không biết cô là ai thì biết tìm cô ở đâu mà lấy thuốc giải?” Đầu óc Kỳ Dực lúc này như tỉnh táo hẳn, rất nhanh chóng hắn đã lấy lại được phong độ thường ngày.
Nhìn thấy cô sắp rời đi, hắn đưa tay nắm lấy cổ tay cô giữ lại mặc dù trước đó không lâu hắn cực kỳ bài xích việc đụng chạm. Hắn cho là nếu cô không trả lời thì ở khoảng cách gần như vậy cũng có thể nhìn thấy dáng vẻ của cô, nhưng không, hướng bọn họ đang đứng là đối diện với ánh nắng mặt trời chiếu vào nên khiến cho tầm nhìn của Kỳ Dực một lần nữa bị hạn chế. Hắn nheo mắt lại cũng chỉ có thể thấy được gương mặt mờ mờ của cô.
“Anh nói cũng đúng nhỉ. Nhưng mà như vầy, trên đời không ai cho không ai cái gì cả, đạo lý này chắc anh cũng hiểu mà.” Cô gái dường như đoán biết trước được việc Kỳ Dực sẽ giữ cô lại, gương mặt thiếu nữ phút chốc quay đầu, hướng về phía hắn nở một nụ cười ma mãnh.
Kỳ Dực cho là cô gái này muốn đòi tiền, hắn không do dự rút từ trong ví ra một chiếc thẻ đen đưa cho cô. Bản thân hắn cũng vì trúng loại cổ trùng này mà ngày ngày đều sống trong phòng bị, việc hắn bị trúng cổ độc chỉ có những người hắn tín nhiệm biết. Một khi bí mật này bị lộ ra ngoài thì các thế lực không an phận kia sẽ chen nhau ngoi dậy. Hắn không sợ chết, nhưng hắn không muốn người của hắn vì bảo vệ mình mà hy sinh. Bây giờ lại có người nói với hắn là cô ấy có thể giải độc trùng cho mình, hắn liền không ngần ngại mà bám lấy cọng cỏ hy vọng đó.
Thiếu nữ nhìn tấm thẻ trên tay hắn, không suy nghĩ mà lắc đầu không chấp nhận.
“Tôi không thiếu tiền, với lại, để thuốc giải Băng Cổ không phải có tiền là mua được đâu.”
“Cô muốn gì cứ trực tiếp nói thẳng, không phải vòng vo.” Hắn đã chứng kiến được khả năng của cô, nên hoàn toàn tin chắc cô có thể giải độc giúp hắn. Loại độc này xâm nhập vào cơ thể hắn cũng gần nửa năm rồi, hắn đã dùng mọi biện pháp vẫn không có hiệu quả. Lần này thành hay bại hắn vẫn muốn thử một phen.
Nhìn dáng vẻ quyết tâm của Kỳ Dực, cô cũng không làm khó hắn nữa, đùa giỡn như thế là đủ rồi. Nếu còn không nhanh quay về, để người nào đó biết cô không ở trong phòng thì Kỳ Dực chưa bị Băng Cổ hành hạ đến chết thì cô đã bị điếc tai mà chết rồi.
“Ừm, như vậy đi. Tôi cũng không muốn làm khó anh, chỉ cần anh làm được việc này. Sau khi điều chế xong thuốc giải, tôi sẽ tặng không cho anh, thế nào?” Thiếu nữ nháy mắt với hắn, nói.
“Việc gì?”
“Chỉ cần anh có thể tìm thấy tôi, lần sau gặp lại tôi sẽ giúp anh giải độc.” Cô gái không chút kiêng dè, âm thanh mềm mại hướng người trước mặt đáp.
Kỳ Dực lúc này yên lặng suy nghĩ, cô cũng kiên nhẫn đứng một bên chờ đợi. Kỳ Dực âm thầm quan sát cô gái trước mặt, nếu theo tiến độ hiện tại cũng phải năm phút nữa thì mắt hắn mới có thể trở lại bình thường. Yêu cầu của cô cũng không gọi là quá đáng. Nhân lúc này quan sát kỹ một chút đặc điểm của cô ta, khi trở về phái người điều tra là được.
“Được, tôi chấp nhận điều kiện của cô. Chỉ mong cô không nuốt lời.”
“Sẽ không đâu. Tôi chỉ sợ anh sẽ bỏ cuộc thôi. Quyết định vậy nhé, tôi phải đi rồi. Hẹn gặp lại.” Nói rồi cô xoay người, bóng dáng dần biến mất trước tầm mắt của Kỳ Dực lúc này vừa kịp khôi phục lại bình thường.
“Tôi nhất định sẽ tìm được cô.” Giọng hắn cực kỳ trầm ấm, hướng bóng lưng cô mà nói.
Trên tay cầm chai nước ban nãy cô gái bí ẩn kia đưa cho mình, hắn mở nắp, một hơi uống cạn. Ngay lúc này bên ngoài xuất hiện vài người mặc vest đen chỉnh tề lần lượt đi vào, nhìn thấy Kỳ Dực thì tất cả đều đồng loạt cuối chào hắn.
Ngồi vào ghế sau xe, Kỳ Dực lặng lẽ nhìn xuống túi đồ cầm trong tay, hơi nhếch môi. Khi cô quay người đối diện mình, hắn đã nhanh chóng để ý đến sợi dây chuyền bạc cô đeo trên cổ. Nhìn qua thì nó không khác gì những trang sức thông thường. Điều khiến hắn để ý là mặt dây của nó. Nó được thiết kế giống như đồng hồ quả quýt thu nhỏ, bên trên khắc lên hình ngôi sao sáu cánh, các cạnh ngôi sao được nối dài trải đều, ở phần trung tâm lại lộ ra một khoảng trống hình vuông. Trông qua không hề giống các kiểu dáng thịnh hành mà giống như một ký hiệu nào đó hơn.
Ngoài sợi dây chuyền ra, hắn còn nắm thêm được một manh mối hữu ích. Khi ở gần cô, hắn cảm nhận được một mùi hương cực kỳ dễ chịu, không quá gắt như mùi nước hoa của những cô gái tiếp cận hắn. Hương thơm đó phần nào lại có thể giúp hắn giảm bớt căng thẳng. Đặc biệt ở cô có một chỗ không giống với những cô gái khác.
Cô giống như là có thế giới của riêng mình, có cá tính, hoàn toàn tách biệt với những kẻ nhàm chán khác. Là người đầu tiên khiến hắn cam tâm thoả hiệp.
Mặt khác, Cố Vân Hi ở bên này cũng đã về đến phòng của mình. Cả một đêm thức canh cho tên mặt lạnh Kỳ Dực kia thật không dễ dàng gì, hiện tại cô chỉ muốn đánh một giấc cho thoải mái, dù trời có sập xuống cô cũng mặc kệ.
Ban nãy, khi tên mặt lạnh kia hỏi cô là ai, cô suýt chút thì khai ra sạch. Nhưng vẫn là lý trí chiến thắng, nếu để hắn ta dễ dàng đạt được thứ mình muốn thì bản thân cô sẽ không có chút phân lượng nào đối với hắn. Thần bí một chút, đối với hắn không quá mềm cũng không quá cứng có khi lại tạo được ấn tượng đặc biệt với kẻ chỉ nhìn người bằng nửa con mắt như hắn. Phải cho hắn thấy, cô không phải là quả hồng chín mà hắn có thể tuỳ tiện nhào nặn. Với lại cô cố ý để lại cho Kỳ Dực rất nhiều sơ hở, tin rằng rất nhanh hắn sẽ tự dâng đến cửa thôi.
Cố Vân Hi cuộn người trong chăn bông tràn ngập hương thơm dịu dàng của hoa đồng thảo, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ sâu. Giấc ngủ này của cô quả thật là rất sâu, kéo dài đến tận chiều tối.
Tiếng gõ cửa liên tục vang lên làm Cố Vân Hi từ trong mộng tỉnh dậy, mơ màng rời khỏi giường. Cô chậm rãi hé nhìn mắt mèo trên cửa, là Vương Y Sa, sao chị ấy lại đến đây giờ này?
“Sa đại nhân chị đến đây có chuyện gì vậy?” Cố Vân Hi mơ màng dụi mắt, mở cửa cho Vương Y Sa.
“Còn không phải không gọi được cho em sao. Lịch trình có chút thay đổi, chị gọi cho em cả ngày thì báo máy bận, chị còn cách nào ngoài việc đến tìm em đâu.” Vương Y Sa phàn nàn.
“Máy bận? Làm gì c…ó…” Cố Vân Hi mặt đầy chấm hỏi xoay người tìm điện thoại. Giây sau cô liền quay ngoắt 90 độ, nhìn Vương Y Sa khó khăn nặn ra một nụ cười miễn cưỡng.
“H…hết pin rồi.” Buổi sáng vừa về tới cô liền đánh một giấc đến tận bây giờ, điện thoại hết pin cô không hề chú ý.
Vương Y Sa ôm trán, lắc đầu, vẻ mặt không còn gì để nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.