Chương 3: Ngoạ Bì
Cửu Nguyệt Phách
18/01/2021
Ngay từ lúc bọn người Thịnh Lâm đến, những người đi phía sau Cao Chính Nghiêm bên ngoài thì tỏ vẻ nhiệt tình, nhưng ánh mắt bọn họ không thể che giấu được sự coi thường bọn cô. Trong lòng bọn họ đều cho rằng Cố Vân Hi chỉ là một bình hoa di động dựa vào nhan sắc để đi lên.
Nhưng cô cũng không bận tâm mấy vì cuộc nói chuyện cũng sắp kết thúc rồi. Lại nói, người quyết định là Cao Chính Nghiêm chứ không phải bọn họ.
“Như này đi, hiện tại tôi đang có một kịch bản nhưng đến giờ vị trí phản diện vẫn chưa chọn được người phù hợp. Không bằng các cô thử xem sao.”
Nói về kịch bản mà Cao Chính Nghiêm vừa nói thì đối với Thịnh Lâm, đây chẳng qua là một kịch bản được đánh giá là kén người xem vì nó phát triển theo hướng lịch sử.
Có thể thấy rõ Cao Chính Nghiêm là đang muốn kiểm tra thực lực của cô.
“Cảm ơn Cao chủ biên, Tiểu Hi của chúng tôi sẽ không khiến các ngài thất vọng đâu.”
Thế mà Vương Y Sa không những không từ chối mà còn vui vẻ chấp nhận.
“Nhưng tôi nói trước, tôi sẽ không thiên vị bất cứ ai nên các người vẫn sẽ phải tham gia buổi thử vai như mọi diễn viên khác.” Cao Chính Nghiêm không ngại mà nói thẳng.
“Cao chủ biên yên tâm, chúng tôi là người hiểu quy tắc. Đây, tôi tiễn ngài ra xe.”
Sau khi đám người Thịnh Lâm đã đi xa, Vương Y Sa quay trở về lái xe của bọn họ.
Cố Vân Hi ở một bên cũng đã đoán được vài phần hành động của Vương Y Sa.
Kịch bản mà Cao Chính Nghiêm nhắc đến nói dễ không dễ mà khó cũng không khó. Mỗi một kịch bản đều có nội hàm riêng của nó.Nếu nắm bắt tốt tâm lý nhân vật thì nó sẽ trở thành một cú nổ lớn trong giới giải trí, nếu không thì sẽ một bước rơi vào vực sâu.
Đây chính là con dao hai lưỡi.
Nhìn lại thời gian, vừa lúc chỉ còn cách thời gian mục tiêu xuất hiện chỉ còn mười phút đồng hồ. Ngay lúc này Vương Y Sa cũng đã lái xe đến.
“Sa đại nhân, chị về trước đi. Em đi mua một vài thứ rồi đón xe về sau.”
“Không phải em chứ, tối rồi mà còn mua với sắm. Em muốn mua gì chị đưa em đi. Con gái con lứa, đi một mình không thấy nguy hiểm à, em giờ là người của công chúng đấy…”
Tới rồi, bài ca không điểm dừng của Vương Y Sa. Nhưng Cố Vân Hi không còn thời gian để đôi co với cô. Mục tiêu nhiệm vụ của cô đã xuất hiện rồi.
“Đi đi mà, em như thế nào chị còn không hiểu sao. Về nhà em sẽ gọi cho chị.”
Nói rồi cô đẩy Vương Y Sa vào xe, đóng cửa xe lại, không quên hạ mình xuống vẫy tạm biệt Vương Y Sa rồi chạy mất hút.
Vương Y Sa trong lòng giờ đây đang thầm mắng:
"Cứ thế mà đánh bài chuồn như vậy à. Đợi đấy, em về sẽ biết tay chị."
Nhẹ nhàng bước từng bước hướng về phía hành lang lầu hai, cũng may thật là chỗ này nằm ở góc khuất sẽ không dễ bị chú ý. Liếc mắt nhìn quanh hành lang, không có người canh gác.
Được rồi, lợi dụng lúc không ai chú ý, mình phải nhanh chóng tiếp cận mục tiêu, sớm hoàn thành nhiệm vụ, tránh gây ra sự việc ngoài ý muốn.
“Này… Đã chuẩn bị xong hết chưa. Không ai phát hiện ra chứ!”
“Ổn cả, mau đi thông báo cho lão đại.”
Vừa tiến đến gần cửa sổ cạnh cầu thang, Cố Vân Hi chợt nghe tiếng xì xầm, dựa vào ánh đèn phía dưới mà cô có thể phát hiện ra chúng. Nhìn kỹ hơn chút nữa lại thấy bóng dáng hai người đàn ông bên dưới đang nói về cái gì đó.
Không phải là không tin tưởng cô mà phái thêm một nhóm người nữa qua đánh cắp chiếc nhẫn đó chứ? Danh tiếng của mình đã suy giảm đến mức phải cử thêm nhóm người khác rồi sao? Đừng xem thường tôi vậy được không, X không phải là cái tên chỉ đặt cho vui đâu.
Không đúng!
Cố Vân Hi rơi vào trầm tư, nếu không tin tưởng năng lực của cô mà phát nhiệm vụ cho người khác thì ít nhất cũng phải thông báo cho cô một tiếng chứ. Lại nói bọn người này trông lén lút thế kia, nhất định có quỷ kế.
Nghĩ lại thì số liệu nhiệm vụ lần này không hề hiển thị có người khác tiếp nhận. Vậy đây là kẻ thù đến ám sát sao?
Trên cánh tay bọn họ đều có ký hiệu một con rết đang hướng đầu lên phía trên.
“Ký hiệu này... ‘Ngô Công Phi Thiên’, thật quen thuộc!!”
Hình xăm của bọn người này đúng là có chút quen mắt. Chúng có vẻ giống hệt ký hiệu từ những kẻ cô đụng độ khi tiếp nhận nhiệm vụ.
Trong đầu Cố Vân Hi đảo quanh một hồi, cô cố lục tìm lại những ký ức trước kia.
“Đúng rồi! Ngoạ Bì nhất định là Ngoạ Bì. Tìm hắn bao lâu vậy mà lần này lại tự mình lộ diện.”
Không ngờ kẻ năm lần bảy lượt ra tay với cô lại có liên quan đến Hắc Sát. Cô đã luôn điều tra về bọn người này, nhưng lần nào cũng bị đứt manh mối, không ngờ lại để cô bắt gặp ở đây. Để tôi xem các người muốn làm gì.
“Ngoạ Bì…”
Ánh mắt Cố Vân Hi dần trầm xuống mang cảm giác lạnh đến thấu xương. Thầm nhẩm cái tên này trong đầu, cô không bao giờ có thể quên cái tên này.
“Này, cậu nói chiếc nhẫn kia có cái gì mà lão đại nhất định phải có được nó vậy? Không phải chỉ là một cái nhẫn sao?”
“Im đi. Việc lão đại giao chỉ cần hoàn thành là được, đừng hỏi nhiều như vậy.”
Mục tiêu của bọn họ cũng là chiếc nhẫn đó?
Tít…Tít
Đột nhiên thông báo ở điện thoại phát ra khiến Cố Vân Hi giật bắn người.
“Ai ở đó? Mau, đi xem xem.”
Bị phát hiện rồi. Cố Vân Hi vội tìm một góc khuất ẩn mình vào đó. Tiếng bước chân mỗi lúc một đến gần, cuối cùng bọn người đó lại dừng trước một cánh cửa.
Cố Vân Hi bên này tim đập thình thịch như đánh trống. Không phải cô không đối phó được bọn chúng, nhưng nếu xảy ra xô xát, không những kéo thêm người của bọn chúng đến mà có khi còn làm kinh động mục tiêu. Cô không muốn mạo hiểm.
“Tiếng động phát ra ở đây sao?” Giọng một người đàn ông vang lên tưởng như sát bên tai cô.
“Có lẽ, thời gian ngắn như vậy hắn không thể đi xa được.”
Hai người đàn ông gật đầu ra hiệu với nhau xông vào trong.
Rầm.
Căn phòng bị mở toang, bọn họ đưa mắt quét một lượt cũng chỉ là một khoảng không người.
“Này, có phải mày nghe lầm không?” Một kẻ mất kiên nhẫn mà hỏi tên còn lại.
“Tao…” Tên còn lại đưa tay gãi đầu, hắn rõ ràng nghe thấy tiếng động. Chẳng lẽ là nghe nhầm?
Khi cả hai định rời khỏi thì một trong hai tên bỗng phát hiện phía tủ đồ của căn phòng lộ ra một mảnh áo màu xanh. Hắn liền giữ tên kia lại, cùng nhau tiến đến tủ đồ.
Đùng.
Cửa tủ lập tức bị mở toang, bên trong chỉ có một chiếc váy dạ.
“Mày có thôi đi không, còn không mau đi làm việc. Lão đại mà biết là cả hai đều không xong đâu.” Tên bị kéo lại ban nãy tức giận mà lôi tên còn lại rời khỏi.
Đến khi bên ngoài không còn tiếng động, Cố Vân Hi từ phía sau khe hở của tủ đồ mà bước ra.
“Bọn ngốc, doạ chết lão nương rồi.” Cố Vân Hi lên giọng chế giễu, ban nãy nếu bọn chúng tìm kỹ hơn thì cô đã bị phát hiện rồi.
Nhớ lại tiếng động cô nghe thấy vừa nãy chính là tiếng thông báo của nhiệm vụ. Cố Vân Hi liền mở điện thoại ra xem.
[Bổ sung nhiệm vụ. Sau khi đánh cắp tư liệu, lập tức bảo vệ không để lọt vào tay thế lực khác.]
Cái gì? Đây là bắt cô làm bảo tiêu cho Hắc Sát? Đùa gì chứ, cứ nghĩ là sẽ kết thù, ai mà ngờ lại là hỗ trợ bọn họ. Lần sau trở về tổ chức phải hỏi tội có tên đưa nhiệm vụ này cho cô mới được.
“Được rồi, làm việc thôi.”
Lắng nghe tiếng động bên ngoài, có vẻ như bọn họ đã đi nơi khác, thật may, đỡ cho cô phải nghĩ cách tránh bọn họ. Cố Vân Hi lấy thiết bị dò tìm do cô tự phát minh ra xác định vị trí của chiếc nhẫn.
“Thấy rồi!” Thì ra là ngay trên vị trí của cô, cũng đỡ cho cô phải tìm đâu xa.
Trước đó cô đã nhanh trí khoác lên người bộ quần áo khác, vì vậy cũng không sợ sẽ làm người khác chú ý.
Đi lên lầu trên, quét mắt đã xác định được nơi cần đến. Đập vào mắt cô là hai tên thuộc hạ đứng sừng sững, bất động phía trước một căn phòng. Có cần phô trương vậy không? Sợ là không ai biết các người ở đây à?
“Đứng lại, đây không phải là nơi cô nên đến.”
Hai tên thuộc hạ thấy cô đi đến liền đứng ra chặn lại, ngăn cản không cho đi tiếp.
“Tôi đến để đưa cho tiên sinh món đồ lần trước đã đấu giá!”
Trước đó cô cũng đã thay quần áo của nhân viên Vạn Cửu để tiện bề hành động. Dù cho là hỗ trợ bọn họ, nhưng cũng chưa chắc nói ra bọn họ sẽ tin tưởng cô. Chưa kể nhiệm vụ mà tổ chức giao xuống đều là dựa theo tính chất mà quyết định chứ không thông qua phó thác của chính chủ, nên cô cũng không thể mạo hiểm mà lộ thân phận ngay được.
Vạn Cửu bề ngoài là một quán ăn nhưng nói là nơi đấu giá cũng không sai. Những người thường lui tới đây không phải là khách thượng lưu thì cũng là những người có thân phận máu mặt. Cũng không lạ nếu ở đây có một sàn đấu giá, dù gì thì cũng là thú vui rảnh rỗi của người có tiền mà.
Lúc đi vào đại sảnh cùng Vương Y Sa, cô đã nhanh tay quét qua dữ liệu máy chủ của Vạn Cửu. Miếng ngọc Xích Vân ngay lập tức lọt vào tầm ngắm của Cố Vân Hi. Đó là một trong những kỳ bảo hiếm thấy, trên thế giới chỉ có hai miếng. Một ở Vạn Cửu, cái còn lại thì cô có được sau một nhiệm vụ đặc biệt.
Độ quý giá của nó không chỉ là hiếm thấy mà nó còn ẩn chứa thông tin có ảnh hưởng đến kinh tế của thế giới. Có lẽ đây chính là lý do khiến vị lão đại ngồi tít trên cao kia đích thân ra mặt mà mua món đồ này.
“Chúng tôi chưa từng báo cho người của Vạn Cửu đến giao đồ.” Một trong hai tên vệ sĩ lên tiếng, vẫn giữ nguyên dáng vẻ cảnh giác với cô.
“Nhưng tôi rõ ràng nhận được yêu cầu mang lên đây mà.”
Lại dám lừa tôi, các người nói dối vẫn kém lắm. X làm việc chưa bao giờ xảy ra sơ sót. Cô đã điều tra và xác định Hắc Sát hôm nay có giao dịch miếng ngọc Xích Vân đồng thời cũng đã giả dạng nhân viên để xác nhận với bên Vạn Cửu. Chính vì thế nên cô mới tự tin mà xuất hiện trước mặt bọn họ như vậy.
Mắt thấy hai người đang đứng trước mặt vẫn một mực ngăn cản, tên phía sau có vẻ hơi manh động, lại còn định tấn công cô. Bản thân Cố Vân Hi thấy vậy nhưng vẫn mỉm cười, kiên nhẫn chờ đợi.
Cô biết chắc bọn họ sẽ không ra tay, người của Hắc Sát không bao giờ ra tay với người thường hoặc bất kỳ người nào mà không có lý do. Với cả, nhìn hành động của hắn chỉ là muốn doạ cô chứ không thật sự muốn ra tay.
Tên thuộc hạ còn lại có vẻ trầm tĩnh hơn, hắn đưa tay ra dấu cho tên nóng nảy kia dừng lại. Sau một hồi đánh giá cô thì quay người thông báo cho người bên trong.
Vài phút sau cửa phòng mở ra, đập vào mắt cô là một người đàn ông thân hình cao lớn, ngũ quan góc cạnh. Khí tức trên người hắn khác hẳn hai tên thuộc hạ ban nãy.
Đôi mắt hắn sắc lạnh, rõ ràng chỉ là một ánh mắt mà như có thể giết người vậy. Ánh mắt của người này khiến Cố Vân Hi không khỏi rùng mình một cái.
Cô đã trải qua biết bao nhiêu chuyện, gặp biết bao nhiêu người, thế mà người đàn ông này cô lại không thể nhìn thấu. Điều này khiến cô có vài phần e ngại hắn.
Người này có lẽ là Kỳ Dực, thủ lĩnh máu lạnh, ra tay tàn độc của Hắc Sát bang trong lời đồn rồi.
“Cô là người đến giao Xích Vân?”
“Đúng vậy ạ.” Cố Vân Hi bình tĩnh đối đáp lại, bây giờ cô là nhân viên của Vạn Cửu, không thể khiến bản thân bị nghi ngờ được.
Một lúc lâu sau Kỳ Dực cũng không có phản ứng gì, chỉ đứng đó nhìn miếng ngọc trong tay cô. Cố Vân Hi không thể đoán được người này định làm gì. Cô chỉ còn cách im lặng mà chờ đợi.
Trong đầu cô lúc này hiện lên một loạt kế hoạch để thoát thân nếu như tình hình không ổn xảy ra.
Soạt một tiếng, cô theo bản năng cảm nhận được có vật hướng đến mình. Ngước nhìn lên thì đã thấy Kỳ Dực đang đưa tay chạm đến miếng ngọc.
Thấy vậy cô đứng thẳng người nâng đồ vật đến trước mặt hắn. Sau khi xác nhận đúng vật cần lấy, hắn ta liền ra hiệu cho cô rời khỏi.
Cố Vân Hi cúi người rồi xoay lưng rời khỏi mà không có bất kỳ hành động kỳ lạ.
Lúc này cô khẽ cười nhẹ một cái, nhịp bước đều đều rời khỏi hiện trường.
Tiếp cận thành công!
Nhưng cô cũng không bận tâm mấy vì cuộc nói chuyện cũng sắp kết thúc rồi. Lại nói, người quyết định là Cao Chính Nghiêm chứ không phải bọn họ.
“Như này đi, hiện tại tôi đang có một kịch bản nhưng đến giờ vị trí phản diện vẫn chưa chọn được người phù hợp. Không bằng các cô thử xem sao.”
Nói về kịch bản mà Cao Chính Nghiêm vừa nói thì đối với Thịnh Lâm, đây chẳng qua là một kịch bản được đánh giá là kén người xem vì nó phát triển theo hướng lịch sử.
Có thể thấy rõ Cao Chính Nghiêm là đang muốn kiểm tra thực lực của cô.
“Cảm ơn Cao chủ biên, Tiểu Hi của chúng tôi sẽ không khiến các ngài thất vọng đâu.”
Thế mà Vương Y Sa không những không từ chối mà còn vui vẻ chấp nhận.
“Nhưng tôi nói trước, tôi sẽ không thiên vị bất cứ ai nên các người vẫn sẽ phải tham gia buổi thử vai như mọi diễn viên khác.” Cao Chính Nghiêm không ngại mà nói thẳng.
“Cao chủ biên yên tâm, chúng tôi là người hiểu quy tắc. Đây, tôi tiễn ngài ra xe.”
Sau khi đám người Thịnh Lâm đã đi xa, Vương Y Sa quay trở về lái xe của bọn họ.
Cố Vân Hi ở một bên cũng đã đoán được vài phần hành động của Vương Y Sa.
Kịch bản mà Cao Chính Nghiêm nhắc đến nói dễ không dễ mà khó cũng không khó. Mỗi một kịch bản đều có nội hàm riêng của nó.Nếu nắm bắt tốt tâm lý nhân vật thì nó sẽ trở thành một cú nổ lớn trong giới giải trí, nếu không thì sẽ một bước rơi vào vực sâu.
Đây chính là con dao hai lưỡi.
Nhìn lại thời gian, vừa lúc chỉ còn cách thời gian mục tiêu xuất hiện chỉ còn mười phút đồng hồ. Ngay lúc này Vương Y Sa cũng đã lái xe đến.
“Sa đại nhân, chị về trước đi. Em đi mua một vài thứ rồi đón xe về sau.”
“Không phải em chứ, tối rồi mà còn mua với sắm. Em muốn mua gì chị đưa em đi. Con gái con lứa, đi một mình không thấy nguy hiểm à, em giờ là người của công chúng đấy…”
Tới rồi, bài ca không điểm dừng của Vương Y Sa. Nhưng Cố Vân Hi không còn thời gian để đôi co với cô. Mục tiêu nhiệm vụ của cô đã xuất hiện rồi.
“Đi đi mà, em như thế nào chị còn không hiểu sao. Về nhà em sẽ gọi cho chị.”
Nói rồi cô đẩy Vương Y Sa vào xe, đóng cửa xe lại, không quên hạ mình xuống vẫy tạm biệt Vương Y Sa rồi chạy mất hút.
Vương Y Sa trong lòng giờ đây đang thầm mắng:
"Cứ thế mà đánh bài chuồn như vậy à. Đợi đấy, em về sẽ biết tay chị."
Nhẹ nhàng bước từng bước hướng về phía hành lang lầu hai, cũng may thật là chỗ này nằm ở góc khuất sẽ không dễ bị chú ý. Liếc mắt nhìn quanh hành lang, không có người canh gác.
Được rồi, lợi dụng lúc không ai chú ý, mình phải nhanh chóng tiếp cận mục tiêu, sớm hoàn thành nhiệm vụ, tránh gây ra sự việc ngoài ý muốn.
“Này… Đã chuẩn bị xong hết chưa. Không ai phát hiện ra chứ!”
“Ổn cả, mau đi thông báo cho lão đại.”
Vừa tiến đến gần cửa sổ cạnh cầu thang, Cố Vân Hi chợt nghe tiếng xì xầm, dựa vào ánh đèn phía dưới mà cô có thể phát hiện ra chúng. Nhìn kỹ hơn chút nữa lại thấy bóng dáng hai người đàn ông bên dưới đang nói về cái gì đó.
Không phải là không tin tưởng cô mà phái thêm một nhóm người nữa qua đánh cắp chiếc nhẫn đó chứ? Danh tiếng của mình đã suy giảm đến mức phải cử thêm nhóm người khác rồi sao? Đừng xem thường tôi vậy được không, X không phải là cái tên chỉ đặt cho vui đâu.
Không đúng!
Cố Vân Hi rơi vào trầm tư, nếu không tin tưởng năng lực của cô mà phát nhiệm vụ cho người khác thì ít nhất cũng phải thông báo cho cô một tiếng chứ. Lại nói bọn người này trông lén lút thế kia, nhất định có quỷ kế.
Nghĩ lại thì số liệu nhiệm vụ lần này không hề hiển thị có người khác tiếp nhận. Vậy đây là kẻ thù đến ám sát sao?
Trên cánh tay bọn họ đều có ký hiệu một con rết đang hướng đầu lên phía trên.
“Ký hiệu này... ‘Ngô Công Phi Thiên’, thật quen thuộc!!”
Hình xăm của bọn người này đúng là có chút quen mắt. Chúng có vẻ giống hệt ký hiệu từ những kẻ cô đụng độ khi tiếp nhận nhiệm vụ.
Trong đầu Cố Vân Hi đảo quanh một hồi, cô cố lục tìm lại những ký ức trước kia.
“Đúng rồi! Ngoạ Bì nhất định là Ngoạ Bì. Tìm hắn bao lâu vậy mà lần này lại tự mình lộ diện.”
Không ngờ kẻ năm lần bảy lượt ra tay với cô lại có liên quan đến Hắc Sát. Cô đã luôn điều tra về bọn người này, nhưng lần nào cũng bị đứt manh mối, không ngờ lại để cô bắt gặp ở đây. Để tôi xem các người muốn làm gì.
“Ngoạ Bì…”
Ánh mắt Cố Vân Hi dần trầm xuống mang cảm giác lạnh đến thấu xương. Thầm nhẩm cái tên này trong đầu, cô không bao giờ có thể quên cái tên này.
“Này, cậu nói chiếc nhẫn kia có cái gì mà lão đại nhất định phải có được nó vậy? Không phải chỉ là một cái nhẫn sao?”
“Im đi. Việc lão đại giao chỉ cần hoàn thành là được, đừng hỏi nhiều như vậy.”
Mục tiêu của bọn họ cũng là chiếc nhẫn đó?
Tít…Tít
Đột nhiên thông báo ở điện thoại phát ra khiến Cố Vân Hi giật bắn người.
“Ai ở đó? Mau, đi xem xem.”
Bị phát hiện rồi. Cố Vân Hi vội tìm một góc khuất ẩn mình vào đó. Tiếng bước chân mỗi lúc một đến gần, cuối cùng bọn người đó lại dừng trước một cánh cửa.
Cố Vân Hi bên này tim đập thình thịch như đánh trống. Không phải cô không đối phó được bọn chúng, nhưng nếu xảy ra xô xát, không những kéo thêm người của bọn chúng đến mà có khi còn làm kinh động mục tiêu. Cô không muốn mạo hiểm.
“Tiếng động phát ra ở đây sao?” Giọng một người đàn ông vang lên tưởng như sát bên tai cô.
“Có lẽ, thời gian ngắn như vậy hắn không thể đi xa được.”
Hai người đàn ông gật đầu ra hiệu với nhau xông vào trong.
Rầm.
Căn phòng bị mở toang, bọn họ đưa mắt quét một lượt cũng chỉ là một khoảng không người.
“Này, có phải mày nghe lầm không?” Một kẻ mất kiên nhẫn mà hỏi tên còn lại.
“Tao…” Tên còn lại đưa tay gãi đầu, hắn rõ ràng nghe thấy tiếng động. Chẳng lẽ là nghe nhầm?
Khi cả hai định rời khỏi thì một trong hai tên bỗng phát hiện phía tủ đồ của căn phòng lộ ra một mảnh áo màu xanh. Hắn liền giữ tên kia lại, cùng nhau tiến đến tủ đồ.
Đùng.
Cửa tủ lập tức bị mở toang, bên trong chỉ có một chiếc váy dạ.
“Mày có thôi đi không, còn không mau đi làm việc. Lão đại mà biết là cả hai đều không xong đâu.” Tên bị kéo lại ban nãy tức giận mà lôi tên còn lại rời khỏi.
Đến khi bên ngoài không còn tiếng động, Cố Vân Hi từ phía sau khe hở của tủ đồ mà bước ra.
“Bọn ngốc, doạ chết lão nương rồi.” Cố Vân Hi lên giọng chế giễu, ban nãy nếu bọn chúng tìm kỹ hơn thì cô đã bị phát hiện rồi.
Nhớ lại tiếng động cô nghe thấy vừa nãy chính là tiếng thông báo của nhiệm vụ. Cố Vân Hi liền mở điện thoại ra xem.
[Bổ sung nhiệm vụ. Sau khi đánh cắp tư liệu, lập tức bảo vệ không để lọt vào tay thế lực khác.]
Cái gì? Đây là bắt cô làm bảo tiêu cho Hắc Sát? Đùa gì chứ, cứ nghĩ là sẽ kết thù, ai mà ngờ lại là hỗ trợ bọn họ. Lần sau trở về tổ chức phải hỏi tội có tên đưa nhiệm vụ này cho cô mới được.
“Được rồi, làm việc thôi.”
Lắng nghe tiếng động bên ngoài, có vẻ như bọn họ đã đi nơi khác, thật may, đỡ cho cô phải nghĩ cách tránh bọn họ. Cố Vân Hi lấy thiết bị dò tìm do cô tự phát minh ra xác định vị trí của chiếc nhẫn.
“Thấy rồi!” Thì ra là ngay trên vị trí của cô, cũng đỡ cho cô phải tìm đâu xa.
Trước đó cô đã nhanh trí khoác lên người bộ quần áo khác, vì vậy cũng không sợ sẽ làm người khác chú ý.
Đi lên lầu trên, quét mắt đã xác định được nơi cần đến. Đập vào mắt cô là hai tên thuộc hạ đứng sừng sững, bất động phía trước một căn phòng. Có cần phô trương vậy không? Sợ là không ai biết các người ở đây à?
“Đứng lại, đây không phải là nơi cô nên đến.”
Hai tên thuộc hạ thấy cô đi đến liền đứng ra chặn lại, ngăn cản không cho đi tiếp.
“Tôi đến để đưa cho tiên sinh món đồ lần trước đã đấu giá!”
Trước đó cô cũng đã thay quần áo của nhân viên Vạn Cửu để tiện bề hành động. Dù cho là hỗ trợ bọn họ, nhưng cũng chưa chắc nói ra bọn họ sẽ tin tưởng cô. Chưa kể nhiệm vụ mà tổ chức giao xuống đều là dựa theo tính chất mà quyết định chứ không thông qua phó thác của chính chủ, nên cô cũng không thể mạo hiểm mà lộ thân phận ngay được.
Vạn Cửu bề ngoài là một quán ăn nhưng nói là nơi đấu giá cũng không sai. Những người thường lui tới đây không phải là khách thượng lưu thì cũng là những người có thân phận máu mặt. Cũng không lạ nếu ở đây có một sàn đấu giá, dù gì thì cũng là thú vui rảnh rỗi của người có tiền mà.
Lúc đi vào đại sảnh cùng Vương Y Sa, cô đã nhanh tay quét qua dữ liệu máy chủ của Vạn Cửu. Miếng ngọc Xích Vân ngay lập tức lọt vào tầm ngắm của Cố Vân Hi. Đó là một trong những kỳ bảo hiếm thấy, trên thế giới chỉ có hai miếng. Một ở Vạn Cửu, cái còn lại thì cô có được sau một nhiệm vụ đặc biệt.
Độ quý giá của nó không chỉ là hiếm thấy mà nó còn ẩn chứa thông tin có ảnh hưởng đến kinh tế của thế giới. Có lẽ đây chính là lý do khiến vị lão đại ngồi tít trên cao kia đích thân ra mặt mà mua món đồ này.
“Chúng tôi chưa từng báo cho người của Vạn Cửu đến giao đồ.” Một trong hai tên vệ sĩ lên tiếng, vẫn giữ nguyên dáng vẻ cảnh giác với cô.
“Nhưng tôi rõ ràng nhận được yêu cầu mang lên đây mà.”
Lại dám lừa tôi, các người nói dối vẫn kém lắm. X làm việc chưa bao giờ xảy ra sơ sót. Cô đã điều tra và xác định Hắc Sát hôm nay có giao dịch miếng ngọc Xích Vân đồng thời cũng đã giả dạng nhân viên để xác nhận với bên Vạn Cửu. Chính vì thế nên cô mới tự tin mà xuất hiện trước mặt bọn họ như vậy.
Mắt thấy hai người đang đứng trước mặt vẫn một mực ngăn cản, tên phía sau có vẻ hơi manh động, lại còn định tấn công cô. Bản thân Cố Vân Hi thấy vậy nhưng vẫn mỉm cười, kiên nhẫn chờ đợi.
Cô biết chắc bọn họ sẽ không ra tay, người của Hắc Sát không bao giờ ra tay với người thường hoặc bất kỳ người nào mà không có lý do. Với cả, nhìn hành động của hắn chỉ là muốn doạ cô chứ không thật sự muốn ra tay.
Tên thuộc hạ còn lại có vẻ trầm tĩnh hơn, hắn đưa tay ra dấu cho tên nóng nảy kia dừng lại. Sau một hồi đánh giá cô thì quay người thông báo cho người bên trong.
Vài phút sau cửa phòng mở ra, đập vào mắt cô là một người đàn ông thân hình cao lớn, ngũ quan góc cạnh. Khí tức trên người hắn khác hẳn hai tên thuộc hạ ban nãy.
Đôi mắt hắn sắc lạnh, rõ ràng chỉ là một ánh mắt mà như có thể giết người vậy. Ánh mắt của người này khiến Cố Vân Hi không khỏi rùng mình một cái.
Cô đã trải qua biết bao nhiêu chuyện, gặp biết bao nhiêu người, thế mà người đàn ông này cô lại không thể nhìn thấu. Điều này khiến cô có vài phần e ngại hắn.
Người này có lẽ là Kỳ Dực, thủ lĩnh máu lạnh, ra tay tàn độc của Hắc Sát bang trong lời đồn rồi.
“Cô là người đến giao Xích Vân?”
“Đúng vậy ạ.” Cố Vân Hi bình tĩnh đối đáp lại, bây giờ cô là nhân viên của Vạn Cửu, không thể khiến bản thân bị nghi ngờ được.
Một lúc lâu sau Kỳ Dực cũng không có phản ứng gì, chỉ đứng đó nhìn miếng ngọc trong tay cô. Cố Vân Hi không thể đoán được người này định làm gì. Cô chỉ còn cách im lặng mà chờ đợi.
Trong đầu cô lúc này hiện lên một loạt kế hoạch để thoát thân nếu như tình hình không ổn xảy ra.
Soạt một tiếng, cô theo bản năng cảm nhận được có vật hướng đến mình. Ngước nhìn lên thì đã thấy Kỳ Dực đang đưa tay chạm đến miếng ngọc.
Thấy vậy cô đứng thẳng người nâng đồ vật đến trước mặt hắn. Sau khi xác nhận đúng vật cần lấy, hắn ta liền ra hiệu cho cô rời khỏi.
Cố Vân Hi cúi người rồi xoay lưng rời khỏi mà không có bất kỳ hành động kỳ lạ.
Lúc này cô khẽ cười nhẹ một cái, nhịp bước đều đều rời khỏi hiện trường.
Tiếp cận thành công!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.