Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 1117: Không biết!
Nhị Tiểu
17/03/2024
Kết quả, một tiếng vang truyền tới.
Súc Sinh Đạo lĩnh chủ bị Tư Thiên Thiên đánh bay ra xa mười mấy mét, miệng phun ra máu, gương mặt trắng bệch.
Lúc này, năm vị Tài Quyết lĩnh chủ khựng lại, bọn họ nhìn chằm chằm Tư Thiên Thiên với ảnh mắt quỷ dị.
“Ai muốn động tới anh Diệp thì trước tiên phải hỏi xem tôi có đồng ý không đã!”
Tư Thiên Thiên kiêu ngạo nói.
Ánh mắt Thiên Đạo và Nhân Đạo lĩnh chủ lóe lên, bọn họ nhìn Diệp Phàm nói: “Nếu như Hộ Quốc Thần Tướng không chịu đi theo chúng tôi, vậy thì đế lần khác, sau này còn gặp lại!”
Ngay sau đó, mấy người họ lần lượt rời đi, bao gồm cả Súc Sinh Đạo lĩnh chủ đang bị thương kia.
“Chủ nhân, sở Tài Quyết thế giới này rốt cuộc muốn làm gì?”
Đại ma vương Satan tò mò nói.
“Không biết!”
Diệp Phàm lắc đầu.
“Lúc trước hai vị Tài Quyết trưởng lão kia cũng không có địch ý với chủ nhân, nhưng sáu người bọn họ lại chẳng có ý tốt, bọn họ tới đây vì mục đích nào đó!”
Long Kỵ quân chủ trầm giọng nói.
“Mặc kệ bọn họ có mục đích gì, chỉ cần là kẻ địch của anh Diệp thì đều phải chuẩn bị sẵn quan tài!”
Tư Thiên Thiên lạnh lùng nói.
“Thiên Thiên, nói không sai!”
Diệp Phàm mỉm cười.
Ngay sau đó, bọn họ trực tiếp rời khỏi nơi này.
Diệp Phàm gặp được Tô Nhược Tuyết, đưa thành quả nghiên cứu khoa học mà hắn cho người tìm được từ một căn cứ ở Anh Quốc giao cho đổi phương.
“Đây là thành quả nghiên cứu khoa học mà cô muốn, mang về cho ông nội cô đi!”
Diệp Phàm nhìn Tô Nhược Tuyết nói.
“Cảm ơn anh!”
Tô Nhược Tuyết cầm thành quả nghiên cứu cả đời của ông nội, cô kích động nhìn Diệp Phàm.
“Một tiếng cảm ơn là xong rồi à!”
Diệp Phàm trêu ghẹo nói.
Tô Nhược Tuyết do dự vài giây, cơ thể đột nhiên nghiêng về phía trước, hôn lên môi Diệp Phàm một cái.
Diệp Phàm ngây ngấn cả người.
Tô Nhược Tuyết chạm môi một giây rồi lập tức lùi về sau, vẻ mặt ửng đỏ nhìn Diệp Phàm: “Đây là nụ hôn đầu tiên của tôi, bây giờ cho anh, đủ chưa?” .
“Cô đang dụ dỗ tôi đấy á?”
Diệp Phàm sờ môi nhìn Tô Nhược Tuyết.
“Anh nói linh tinh cái gì vậy?
Súc Sinh Đạo lĩnh chủ bị Tư Thiên Thiên đánh bay ra xa mười mấy mét, miệng phun ra máu, gương mặt trắng bệch.
Lúc này, năm vị Tài Quyết lĩnh chủ khựng lại, bọn họ nhìn chằm chằm Tư Thiên Thiên với ảnh mắt quỷ dị.
“Ai muốn động tới anh Diệp thì trước tiên phải hỏi xem tôi có đồng ý không đã!”
Tư Thiên Thiên kiêu ngạo nói.
Ánh mắt Thiên Đạo và Nhân Đạo lĩnh chủ lóe lên, bọn họ nhìn Diệp Phàm nói: “Nếu như Hộ Quốc Thần Tướng không chịu đi theo chúng tôi, vậy thì đế lần khác, sau này còn gặp lại!”
Ngay sau đó, mấy người họ lần lượt rời đi, bao gồm cả Súc Sinh Đạo lĩnh chủ đang bị thương kia.
“Chủ nhân, sở Tài Quyết thế giới này rốt cuộc muốn làm gì?”
Đại ma vương Satan tò mò nói.
“Không biết!”
Diệp Phàm lắc đầu.
“Lúc trước hai vị Tài Quyết trưởng lão kia cũng không có địch ý với chủ nhân, nhưng sáu người bọn họ lại chẳng có ý tốt, bọn họ tới đây vì mục đích nào đó!”
Long Kỵ quân chủ trầm giọng nói.
“Mặc kệ bọn họ có mục đích gì, chỉ cần là kẻ địch của anh Diệp thì đều phải chuẩn bị sẵn quan tài!”
Tư Thiên Thiên lạnh lùng nói.
“Thiên Thiên, nói không sai!”
Diệp Phàm mỉm cười.
Ngay sau đó, bọn họ trực tiếp rời khỏi nơi này.
Diệp Phàm gặp được Tô Nhược Tuyết, đưa thành quả nghiên cứu khoa học mà hắn cho người tìm được từ một căn cứ ở Anh Quốc giao cho đổi phương.
“Đây là thành quả nghiên cứu khoa học mà cô muốn, mang về cho ông nội cô đi!”
Diệp Phàm nhìn Tô Nhược Tuyết nói.
“Cảm ơn anh!”
Tô Nhược Tuyết cầm thành quả nghiên cứu cả đời của ông nội, cô kích động nhìn Diệp Phàm.
“Một tiếng cảm ơn là xong rồi à!”
Diệp Phàm trêu ghẹo nói.
Tô Nhược Tuyết do dự vài giây, cơ thể đột nhiên nghiêng về phía trước, hôn lên môi Diệp Phàm một cái.
Diệp Phàm ngây ngấn cả người.
Tô Nhược Tuyết chạm môi một giây rồi lập tức lùi về sau, vẻ mặt ửng đỏ nhìn Diệp Phàm: “Đây là nụ hôn đầu tiên của tôi, bây giờ cho anh, đủ chưa?” .
“Cô đang dụ dỗ tôi đấy á?”
Diệp Phàm sờ môi nhìn Tô Nhược Tuyết.
“Anh nói linh tinh cái gì vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.