Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 1258: Thật náo nhiệt
Nhị Tiểu
31/03/2024
Ầm!!!
Mũi kiếm dừng trước người Thiên Chiếu, người kia dùng hết sức lực vận cấm thuật để cản lại kiếm này.
Trong tiếng gầm rú vô tận, người Thiên Chiếu như cánh diều đứt dây bay ngược ra ngoài đập mạnh xuống đất rồi hộc máu.
'Đòn tấn công này khiến Thiên Chiếu bị thương nặng, nếu như không phải ả ta biết trước mà sử dụng cấm thuật thì có lẽ đã không ngăn được!
Lúc này, Diệp Phàm cầm kiếm bước tới, lạnh nhạt nói: “Cô muốn chết thế nào?”
Thiên Chiếu tức giận nhìn Diệp Phàm, ánh mắt tràn đầy vẻ không cam tâm.
“Không cam lòng à?”
Diệp Phàm cười lạnh, nói: “Đột nhiên tôi lại không định giết cô nữa, không phải cô muốn tôi trở thành nô lệ hầu hạ cô sao? Vậy tôi sẽ cho cô toại nguyện để cô được biết cảm giác làm nô lệ hầu hạ người khá là như thế nào!”
“Anh dám?”
Thiên Chiếu nghe thấy lời Diệp Phàm nói thì vô cùng tức giận.
“Từ nay trở đi, cô chính là nô lệ của tôi!”
Diệp Phàm lạnh lùng quát, câu nói của hân đã rực tiếp tuyên án cho tương lai của Thiên Chiếu!
Thiên Chiếu căm tức mà không thể phản kháng.
“Anh biến cô ta thành nô lệ chắc hẳn có ý với ả nhỉ!”
“Hừ, tôi kém ả ta sao?”
Nữ hoàng Băng Tuyết đi tới ầm rì nói, giọng điệu lộ ra vẻ u oán,
Rõ ràng nữ hoàng Băng Tuyết nghĩ Diệp Phàm có ý với Thiên Chiếu, nghĩ tới hồi trước mình từng có ý muốn kết hôn với với hắn lại bị từ chối nên thấy không vui.
“Cô nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ muốn cô ta làm nô lệ cho tôi thôi không có ý gì khác!”
Diệp Phàm bĩu môi.
“Thật sao?” Nữ hoàng Băng Tuyết không tin nhìn Diệp Phàm.
“Đương nhiên, vợ tôi xinh đẹp hơn cô ta!”
Diệp Phàm nói thẳng.
“Vợ anh? Vợ anh là ai?”
Nữ hoàng Băng Tuyết nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
“Tôi!”
Lúc này, Đường Sở Sở lên tiếng.
Xoẹt!
Nháy mắt, nữ hoàng Băng Tuyết nhìn về phía 'Đường Sở Sở, hai người đối đầu trực tiếp, ánh mắt như tóe lên tia lửa.
“Thật náo nhiệt!”
Long Ngạo suy ngắm cười.
“Tiểu Phàm, cẩn thận nội bộ lục đục!”
Chung VôDiệm run run khóe miệng nhắc nhở Diệp Phàm.
“Cô là vợ anh ấy à dáng vẻ cũng được chẳng biết thực lực thế nào?”
Nữ hoàng Băng Tuyết lạnh nhạt nói.
“Cô có thể thử!”
'Đường Sở Sở lạnh mặt.
Rầm!
Lúc này, nữ hoàng Băng Tuyết tung một chưởng về phía Đường Sở Sở, người kia bình thản nhẹ nhàng phất tay chân lại, chưởng hai người va chạm tại chỗ.
Ầm!!!
Một tiếng sấm rền vang, hai người tách ra lui về sau.
“Vẻ ngoài, thực lực không kém, chẳng trách anh lại không muốn kết hôn với tôi!”
Nữ hoàng Băng Tuyết nói.
“Nữ hoàng Băng Tuyết, đừng nói vớ vấn!”
“Tôi từ chối cô không liên quan tới Sở Sở!”
Diệp Phàm nhìn thẳng nữ hoàng Băng Tuyết.
“Người đàn ông mà Tuyết Vô Cơ tôi nhìn trúng. không thoát được đâu!”
“Bổn hoàng nhất định sẽ khiến anh đồng ý cưới tôi làm vợt”
Nữ hoàng Băng Tuyết tự tin nhìn Diệp Phàm.
Ầm!
Đúng lúc này, Thiên Chiếu đột nhiên vận lực muốn bỏ chạy, vẻ mặt Diệp Phàm thay đổi đang định ngăn lại. Chợt thấy nữ hoàng Băng Tuyết đã lao ra dùng một chưởng đánh cô ta nằm lần ra đất.
“Cô tưởng thoát được sao?”
Nữ hoàng Băng Tuyết khinh thường nhìn Thiên Chiếu, hai tay cô thi triển một ấn huyền ảo, lực lượng hàn băng ngưng tụ thành ấn kí trong suốt, bàn tay trực tiếp đánh vào mi tâm Thiên Chiếu.
A!!!
Thiên Chiếu kêu lên đầy đau khổ, sắc mặt trắng bệch.
“Cô đã làm gì với tôi?”
Thiên Chiếu giận dữ nhìn chằm chằm nữ hoàng Băng Tuyết.
“Bây giờ trong người cô có Băng Linh ấn của bổn hoàng, ấn này khi đánh vào trong linh hồn sẽ có thể không chế được cơ thể đó!”
“Giờ chỉ cần một ý nghĩ của bổn hoàng cũng có thể khiến cô sống không bằng chết, cô đừng nghĩ tới việc giả gì, trừ khi tôi chết. Không thì Băng Linh ấn này sẽ không bao giờ giải được, cho dù cô có mạnh tới đâu cũng vậy!”
Mũi kiếm dừng trước người Thiên Chiếu, người kia dùng hết sức lực vận cấm thuật để cản lại kiếm này.
Trong tiếng gầm rú vô tận, người Thiên Chiếu như cánh diều đứt dây bay ngược ra ngoài đập mạnh xuống đất rồi hộc máu.
'Đòn tấn công này khiến Thiên Chiếu bị thương nặng, nếu như không phải ả ta biết trước mà sử dụng cấm thuật thì có lẽ đã không ngăn được!
Lúc này, Diệp Phàm cầm kiếm bước tới, lạnh nhạt nói: “Cô muốn chết thế nào?”
Thiên Chiếu tức giận nhìn Diệp Phàm, ánh mắt tràn đầy vẻ không cam tâm.
“Không cam lòng à?”
Diệp Phàm cười lạnh, nói: “Đột nhiên tôi lại không định giết cô nữa, không phải cô muốn tôi trở thành nô lệ hầu hạ cô sao? Vậy tôi sẽ cho cô toại nguyện để cô được biết cảm giác làm nô lệ hầu hạ người khá là như thế nào!”
“Anh dám?”
Thiên Chiếu nghe thấy lời Diệp Phàm nói thì vô cùng tức giận.
“Từ nay trở đi, cô chính là nô lệ của tôi!”
Diệp Phàm lạnh lùng quát, câu nói của hân đã rực tiếp tuyên án cho tương lai của Thiên Chiếu!
Thiên Chiếu căm tức mà không thể phản kháng.
“Anh biến cô ta thành nô lệ chắc hẳn có ý với ả nhỉ!”
“Hừ, tôi kém ả ta sao?”
Nữ hoàng Băng Tuyết đi tới ầm rì nói, giọng điệu lộ ra vẻ u oán,
Rõ ràng nữ hoàng Băng Tuyết nghĩ Diệp Phàm có ý với Thiên Chiếu, nghĩ tới hồi trước mình từng có ý muốn kết hôn với với hắn lại bị từ chối nên thấy không vui.
“Cô nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ muốn cô ta làm nô lệ cho tôi thôi không có ý gì khác!”
Diệp Phàm bĩu môi.
“Thật sao?” Nữ hoàng Băng Tuyết không tin nhìn Diệp Phàm.
“Đương nhiên, vợ tôi xinh đẹp hơn cô ta!”
Diệp Phàm nói thẳng.
“Vợ anh? Vợ anh là ai?”
Nữ hoàng Băng Tuyết nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
“Tôi!”
Lúc này, Đường Sở Sở lên tiếng.
Xoẹt!
Nháy mắt, nữ hoàng Băng Tuyết nhìn về phía 'Đường Sở Sở, hai người đối đầu trực tiếp, ánh mắt như tóe lên tia lửa.
“Thật náo nhiệt!”
Long Ngạo suy ngắm cười.
“Tiểu Phàm, cẩn thận nội bộ lục đục!”
Chung VôDiệm run run khóe miệng nhắc nhở Diệp Phàm.
“Cô là vợ anh ấy à dáng vẻ cũng được chẳng biết thực lực thế nào?”
Nữ hoàng Băng Tuyết lạnh nhạt nói.
“Cô có thể thử!”
'Đường Sở Sở lạnh mặt.
Rầm!
Lúc này, nữ hoàng Băng Tuyết tung một chưởng về phía Đường Sở Sở, người kia bình thản nhẹ nhàng phất tay chân lại, chưởng hai người va chạm tại chỗ.
Ầm!!!
Một tiếng sấm rền vang, hai người tách ra lui về sau.
“Vẻ ngoài, thực lực không kém, chẳng trách anh lại không muốn kết hôn với tôi!”
Nữ hoàng Băng Tuyết nói.
“Nữ hoàng Băng Tuyết, đừng nói vớ vấn!”
“Tôi từ chối cô không liên quan tới Sở Sở!”
Diệp Phàm nhìn thẳng nữ hoàng Băng Tuyết.
“Người đàn ông mà Tuyết Vô Cơ tôi nhìn trúng. không thoát được đâu!”
“Bổn hoàng nhất định sẽ khiến anh đồng ý cưới tôi làm vợt”
Nữ hoàng Băng Tuyết tự tin nhìn Diệp Phàm.
Ầm!
Đúng lúc này, Thiên Chiếu đột nhiên vận lực muốn bỏ chạy, vẻ mặt Diệp Phàm thay đổi đang định ngăn lại. Chợt thấy nữ hoàng Băng Tuyết đã lao ra dùng một chưởng đánh cô ta nằm lần ra đất.
“Cô tưởng thoát được sao?”
Nữ hoàng Băng Tuyết khinh thường nhìn Thiên Chiếu, hai tay cô thi triển một ấn huyền ảo, lực lượng hàn băng ngưng tụ thành ấn kí trong suốt, bàn tay trực tiếp đánh vào mi tâm Thiên Chiếu.
A!!!
Thiên Chiếu kêu lên đầy đau khổ, sắc mặt trắng bệch.
“Cô đã làm gì với tôi?”
Thiên Chiếu giận dữ nhìn chằm chằm nữ hoàng Băng Tuyết.
“Bây giờ trong người cô có Băng Linh ấn của bổn hoàng, ấn này khi đánh vào trong linh hồn sẽ có thể không chế được cơ thể đó!”
“Giờ chỉ cần một ý nghĩ của bổn hoàng cũng có thể khiến cô sống không bằng chết, cô đừng nghĩ tới việc giả gì, trừ khi tôi chết. Không thì Băng Linh ấn này sẽ không bao giờ giải được, cho dù cô có mạnh tới đâu cũng vậy!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.