Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 751: Yên tâm
Nhị Tiểu
23/02/2024
“Đúng, chúng ta không thể không phòng chuyện này!”
Mục Kình Thiên - quân đoàn trưởng số 7 của quân Thiên Sách cũng đồng ý điều này.
Mộ Bạch cau mày liếc nhìn Thiên Khuyết quân đoàn trưởng số 1 và Hoàng Bộ Thương quân đoàn trưởng số 2 của quân Thiên Sách: “Hai người nghĩ sao?”
“Những gì Đồ Phu nói không phải là không thể, nhưng dù sao thì hiện tại chúng ta vẫn là một quân nhân. Đã là quân nhân thì khi sự sống còn của đất nước bị đe dọa, chúng ta cần phải ra tay!”
“Hơn nữa Chiến Bộ đã hạ lệnh, nếu như chúng ta không xuất binh thì người dân Long Quốc sẽ cho rằng quân Thiên Sách chúng ta sợ hãi, hèn
nhát, không dám chiến đấu!”
“Đến lúc đó, thanh danh của quân Thiên Sách được quân chủ một tay đánh hạ sớm muộn gì cũng bị hủy hoại!”
“Quân Thiên Sách cũng sẽ trở thành tội đồ của Long Quốc!”
“Cho nên dù sao đi nữa thì trận chiến này, chúng ta nhất định phải đánh!”
“Cho dù không có viện binh, chúng ta cũng phải đánh, không phải vì điều gì khác mà là vì hàng vạn người dân Long Quốc, vì tín ngưỡng của một quân nhân và hơn thế nữa là xứng đáng với ba chữ quân Thiên Sách này!”
Thiên Khuyết hét lên từng chữ.
Mà lời ông nói trực tiếp làm cho tất cả quân đoàn trưởng trở nên nghiêm túc, nhiệt huyết trong lòng họ sôi lên ùng ục.
“Đúng vậy, Thiên Khuyết nói đúng. Tôn chỉ của quân Thiên Sách chúng ta là bảo vệ Long Quốc, ngăn chặn kẻ thù xâm lược. Năm đó quân chủ vì bảo vệ Long Quốc đã lãnh đạo quân Thiên Sách chúng ta đánh bại liên quân năm nước, nhờ đó mà quân Thiên Sách đã trở thành thần bảo vệ trong lòng người
dân Long Quốc.”
“Nếu lần này chúng ta không xuất binh, vậy chúng ta không chỉ có lỗi với người dân Long Quốc, mà càng có lỗi với quân chủ!”
Hoàng Bộ Thương cũng nói. “Nếu đã vậy thì cứ đánh đi!”
“Năm đó đại quân năm nước không phải cũng bị chúng ta đánh cho chạy trối chết sao? Lần này đại quân bảy nước thì sao, giết không thaI”
Đồ Phu lạnh lùng quát.
“Nếu đã vậy thì xuất chiến đi!”
“Hãy nhớ, trong trận chiến này, cho dù quân Thiên Sách chỉ còn một người chiến đấu đến cuối cùng, chúng ta cũng không bao giờ cho phép đại quân bảy nước được tiến nửa bước vào biên cảnh của Long Quốc!”
Cung Khuyết lạnh lùng hét lên.
“Đúng!!”
Những người khác sôi nổi gật đầu.
Tiếp theo, toàn bộ quân Thiên Sách tập hợp lại và đi tới biên cảnh để chống lại trăm vạn đại quân của bảy nước!
Ở một bên khác, trong doanh trại quân Thanh Long.
Sau khi cúp điện thoại, ánh mắt Mục Thanh quân chủ quân Thanh Long lóe lên.
“Quân chủ, bên trên nói thế nào?”
Một quân đoàn trưởng của quân Thanh Long nhìn Mục Thanh hỏi. “Bên trên ra lệnh khi nào toàn quân Thiên Sách bị tiêu diệt thì ra tay!” Mục Thanh lạnh nhạt nói.
“Gái này..."
Vị quân đoàn trưởng kinh ngạc, hỏi: “Bên trên muốn nhân cơ hội diệt trừ quân Thiên Sách?”
“Thằng nhãi Diệp Phàm là thiếu quân chủ quân Thiên Sách, trước đây hắn giết Từ tôn chủ đã làm mấy vị Hộ Quốc Chí Tôn khác bất mãn, nên bên trên mới muốn nhân cơ hội này diệt trừ quân Thiên Sách!”
Mục Thanh giải thích.
“Nhưng nếu quân Thiên Sách bị diệt trước, lấy thực lực của chúng ta có thể chống đỡ được đại quân bảy nước sao? Chưa kể sau lưng chúng ta còn có đại quân Lang Quốc!”
Quân đoàn trưởng lo lắng nói.
“Yên tâm, các vị Hộ Quốc Chí Tôn vẫn còn chiêu sau!”
Mục Thanh bình tĩnh nói.
Tiếp đó, quân Thanh Long, quân Chu Tước, chiến khu Tây Bộ và chiến khu Nam Bộ đều chạy tới biên cảnh!
Một trận đại chiến sắp nổ ra!
Mục Kình Thiên - quân đoàn trưởng số 7 của quân Thiên Sách cũng đồng ý điều này.
Mộ Bạch cau mày liếc nhìn Thiên Khuyết quân đoàn trưởng số 1 và Hoàng Bộ Thương quân đoàn trưởng số 2 của quân Thiên Sách: “Hai người nghĩ sao?”
“Những gì Đồ Phu nói không phải là không thể, nhưng dù sao thì hiện tại chúng ta vẫn là một quân nhân. Đã là quân nhân thì khi sự sống còn của đất nước bị đe dọa, chúng ta cần phải ra tay!”
“Hơn nữa Chiến Bộ đã hạ lệnh, nếu như chúng ta không xuất binh thì người dân Long Quốc sẽ cho rằng quân Thiên Sách chúng ta sợ hãi, hèn
nhát, không dám chiến đấu!”
“Đến lúc đó, thanh danh của quân Thiên Sách được quân chủ một tay đánh hạ sớm muộn gì cũng bị hủy hoại!”
“Quân Thiên Sách cũng sẽ trở thành tội đồ của Long Quốc!”
“Cho nên dù sao đi nữa thì trận chiến này, chúng ta nhất định phải đánh!”
“Cho dù không có viện binh, chúng ta cũng phải đánh, không phải vì điều gì khác mà là vì hàng vạn người dân Long Quốc, vì tín ngưỡng của một quân nhân và hơn thế nữa là xứng đáng với ba chữ quân Thiên Sách này!”
Thiên Khuyết hét lên từng chữ.
Mà lời ông nói trực tiếp làm cho tất cả quân đoàn trưởng trở nên nghiêm túc, nhiệt huyết trong lòng họ sôi lên ùng ục.
“Đúng vậy, Thiên Khuyết nói đúng. Tôn chỉ của quân Thiên Sách chúng ta là bảo vệ Long Quốc, ngăn chặn kẻ thù xâm lược. Năm đó quân chủ vì bảo vệ Long Quốc đã lãnh đạo quân Thiên Sách chúng ta đánh bại liên quân năm nước, nhờ đó mà quân Thiên Sách đã trở thành thần bảo vệ trong lòng người
dân Long Quốc.”
“Nếu lần này chúng ta không xuất binh, vậy chúng ta không chỉ có lỗi với người dân Long Quốc, mà càng có lỗi với quân chủ!”
Hoàng Bộ Thương cũng nói. “Nếu đã vậy thì cứ đánh đi!”
“Năm đó đại quân năm nước không phải cũng bị chúng ta đánh cho chạy trối chết sao? Lần này đại quân bảy nước thì sao, giết không thaI”
Đồ Phu lạnh lùng quát.
“Nếu đã vậy thì xuất chiến đi!”
“Hãy nhớ, trong trận chiến này, cho dù quân Thiên Sách chỉ còn một người chiến đấu đến cuối cùng, chúng ta cũng không bao giờ cho phép đại quân bảy nước được tiến nửa bước vào biên cảnh của Long Quốc!”
Cung Khuyết lạnh lùng hét lên.
“Đúng!!”
Những người khác sôi nổi gật đầu.
Tiếp theo, toàn bộ quân Thiên Sách tập hợp lại và đi tới biên cảnh để chống lại trăm vạn đại quân của bảy nước!
Ở một bên khác, trong doanh trại quân Thanh Long.
Sau khi cúp điện thoại, ánh mắt Mục Thanh quân chủ quân Thanh Long lóe lên.
“Quân chủ, bên trên nói thế nào?”
Một quân đoàn trưởng của quân Thanh Long nhìn Mục Thanh hỏi. “Bên trên ra lệnh khi nào toàn quân Thiên Sách bị tiêu diệt thì ra tay!” Mục Thanh lạnh nhạt nói.
“Gái này..."
Vị quân đoàn trưởng kinh ngạc, hỏi: “Bên trên muốn nhân cơ hội diệt trừ quân Thiên Sách?”
“Thằng nhãi Diệp Phàm là thiếu quân chủ quân Thiên Sách, trước đây hắn giết Từ tôn chủ đã làm mấy vị Hộ Quốc Chí Tôn khác bất mãn, nên bên trên mới muốn nhân cơ hội này diệt trừ quân Thiên Sách!”
Mục Thanh giải thích.
“Nhưng nếu quân Thiên Sách bị diệt trước, lấy thực lực của chúng ta có thể chống đỡ được đại quân bảy nước sao? Chưa kể sau lưng chúng ta còn có đại quân Lang Quốc!”
Quân đoàn trưởng lo lắng nói.
“Yên tâm, các vị Hộ Quốc Chí Tôn vẫn còn chiêu sau!”
Mục Thanh bình tĩnh nói.
Tiếp đó, quân Thanh Long, quân Chu Tước, chiến khu Tây Bộ và chiến khu Nam Bộ đều chạy tới biên cảnh!
Một trận đại chiến sắp nổ ra!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.