Chương 9: Ám hại
StellaLucia
25/03/2023
Nếu buổi tiệc thứ nhất Hàn Bội Bội tham dự để lại trong cô một vệt ký ức không tốt đẹp, thì buổi tiệc thứ hai này lại hoàn mỹ vô cùng.
Hàn Bội Bội chống cằm lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ phòng học, những ngón tay thon dài nhẹ xoay chiếc bút trong vô thức, không nhịn được mỉm cười khi nhớ đến buổi dạ hội đêm đó.
Cô và Hạ Băng có thể coi như đã làm hòa, sau này tiếp xúc với cô ấy nhiều hơn, cô phát hiện thực ra cô ấy rất thẳng tính, vui buồn sẽ thể hiện ra rõ ràng, nhưng cường độ cảm xúc của cô ấy cũng rất lớn nên rất dễ bị xúc động.
Không những thế, cô còn được Dương Minh Nhật mời khiêu vũ nữa!
Nghĩ đến đây, hai gò má Hàn Bội Bội hơi đỏ lên. Tuy rằng bắt đầu có chút không tốt, nhưng dù sao cô cũng đã được như nguyện vọng, được khiêu vũ cùng anh, như vậy đã đủ rồi.
Còn đang suy nghĩ, trên bàn của cô không biết từ đâu bỗng hiện ra một mảnh giấy.
Hàn Bội Bội cầm tờ giấy lên, trên đó viết, "Mau đến sân sau khu nhà phía Tây. Ta đang đợi cô ở đó. Nhanh lên!!!"
"Cái gì thế này? Có thể là ai được nhỉ?" Hàn Bội Bội nghi hoặc lẩm bẩm.
Đắn đo một lúc, rốt cuộc cô vẫn quyết định đi đến đó nhìn thử. Lúc này, cô không hề lo lắng chút nào cho sự an toàn của mình, bởi vì trong ấn tượng của cô, cô không có bất kỳ thù oán gì với ai cả. Huống chi cô còn đang ở trong học viện, người đó hẳn sẽ không dám làm gì.
Đến điểm hẹn, Hàn Bội Bội ngó xung quanh nhưng lại không thấy ai cả, bất giác nhíu mày, không biết phải làm sao. Trên mảnh giấy nhắn kia không hề có tên nên cô không biết là ai muốn hẹn mình. Nếu như đã gấp đến mức không kịp để lại tên thì sao có thể trễ hẹn được nhỉ?
Hàn Bội Bội đứng tựa lưng vào tường tòa nhà, quyết định sẽ đợi một lúc, đến khi sắp vào học mà vẫn không thấy ai đến thì lại trở về cũng không muộn. Lúc trước khu nhà phía Tây từng là ký túc xá dành cho học sinh nên được xây dựng khá cao. Chỉ là sau một lần tu sửa, học viện đã xây dựng một khu ký túc xá mới rộng lớn khang trang hơn nên tòa nhà này bị chuyển thành nhà kho, cũng vì vậy mà bình thường rất ít người sẽ đến nơi này.
Còn đang chờ đợi, Hàn Bội Bội bỗng nghe thấy tiếng bước chân dồn dập. Cho rằng người hẹn mình đã đến, cô quay sang nhìn thì thấy một thân ảnh quen thuộc đang lao nhanh về phía mình.
Nhìn vẻ hốt hoảng của người nọ, Hàn Bội Bội không khỏi ngây người, có chút không rõ hỏi, “Hoàng tử…? Sao ngài----- Á!!!”
Lời còn chưa nói hết, Thần Phong đã nhào tới, ôm lấy cô rồi đè cô ngã xuống. Hàn Bội Bội giật mình kinh hãi, thăng bằng đột ngột biến mất khiến đầu óc cô có chút quay cuồng, không thể phân định được phương hướng.
Hàn Bội Bội căng thẳng nhắm chặt mắt lại, nhưng vài giây trôi qua, không có bất kỳ sự đau đớn nào truyền đến, mà cô chỉ cảm nhận được cánh tay đang ôm lấy mình đột nhiên căng cứng gồng lên.
“Hự…!!!”
Bên tai bỗng vang lên tiếng rên khẽ trầm thấp, Hàn Bội Bội vội mở mắt ra, liền thấy một viên đá sắc nhọn to bằng hai nắm tay từ trên người Thần Phong lăn xuống.
Hàn Bội Bội tức khắc tái xanh mặt. Viên đá to như vậy, nếu lúc nãy không nhờ Thần Phong đẩy cô ra, có phải nó đã rơi trúng cô rồi không? Nếu bị viên đá rơi trúng đầu, cô sẽ không chỉ đơn giản là bị thương… Rốt cuộc ai đã làm chuyện này chứ? Vì sao?
Thần Phong nhanh chóng từ trên người cô đứng dậy, đưa tay ra đỡ lấy cô. Hàn Bội Bội không từ chối, nắm lấy tay anh đứng dậy.
“Hy vọng Hàn tiểu thư thứ lỗi cho hành động lỗ mãng vừa rồi của ta.”
Hàn Bội Bội vội xua tay, cảm kích nói, “Xin ngài đừng nói vậy. Là thần phải cám ơn ngài mới đúng. Ngài có bị thương ở đâu không?”
“Ta ổn. Sắp đến giờ vào lớp rồi, cô mau quay lại lớp đi,” Thần Phong banh mặt, lạnh lùng nói, sau đó lập tức quay người rời đi.
Hàn Bội Bội nhìn bóng lưng cứng ngắc của anh, không khỏi nhíu mày. Thần Phong mang trong mình dòng máu hoàng gia, ma lực rất mạnh, nếu đã dùng thuật Hộ thể thì dù có bị mười viên đá đập trúng cũng sẽ không hề gì.
Nhưng vừa rồi cô lại nghe được tiếng anh khẽ rên, điều này chứng tỏ anh đã không sử dụng thuật Hộ thể. Bị viên đá như vậy đập trúng, sao có thể không bị thương được chứ?
Nghĩ đến vừa rồi anh vừa xả thân cứu mình, Hàn Bội Bội lập tức đuổi theo anh.
Thần Phong cũng không rõ anh bị gì, đang yên đang lành tự nhiên đi đến nơi này, lúc thấy Hàn Bội Bội gặp nguy hiểm, chưa kịp suy nghĩ gì thân thể đã tự động lao đến bảo vệ cô, đã thế còn không sử dụng thuật Hộ thể, cuối cùng khiến cho chính mình bị thương!
Bây giờ chuyện đã xong, anh hoàn toàn có thể dùng ma thuật lập tức dịch chuyển đến phòng y tế của học viện để sơ cứu vết thương, nhưng không hiểu sao anh lại không muốn làm như vậy mà cứ cắn răng chịu đựng, đi từng bước trở về.
Trong lúc Thần Phong còn đang hoang mang với chính hành động của bản thân, bàn tay đột nhiên bị người tóm lại.
“Xin Hoàng tử thứ lỗi cho thần!”
Thần Phong còn chưa kịp phản ứng, khung cảnh trước mắt đã thay đổi, chuyển thành phòng y tế của học viện, nhưng nhân viên y tế vốn nên ở đây lại không thấy bóng dáng đâu.
“Tiểu thư đưa ta đến đây làm gì?” Thần Phong nhíu mày hỏi.
“Không phải ngài bị thương rồi sao?”
Trong mắt Thần Phong lóe qua tia ngạc nhiên, không ngờ rằng cô nhanh như vậy đã đoán ra được, lại còn quyết đoán như vậy tự ý đưa anh đến phòng y tế.
“Vết thương của ta không có gì nghiêm trọng cả. Tiểu thư nên về lớp đi,” Thần Phong không hề nhận ra thái độ của mình đã bất giác trở nên nhẹ nhàng hơn.
“Sao thần có thể làm thế được trong khi ngài đã cứu thần chứ? Ngài mau ngồi xuống đi, để thần đi tìm thuốc.”
Hàn Bội Bội không để ý đến câu chữ lạnh nhạt của anh, vừa trả lời vừa tìm bông băng, thuốc sát trùng và thuốc mỡ các loại. Trong lúc này, không có lúc nào là ánh mắt của Thần Phong không ở trên người cô.
Không bao lâu sau, Hàn Bội Bội quay trở lại, trên tay cầm chiếc khay đựng các món đồ cần thiết cho việc sơ cứu vết thương.
“Hoàng tử, ngài bị thương ở đâu vậy?”
Lần này Thần Phong không từ chối nữa, thản nhiên kéo áo sơ mi của mình ra rồi vén lên, để lộ vùng bụng rắn chắc với từng khối cơ bụng xinh đẹp. Ở bên eo trái phía sau lưng, một vết thương rộng bằng nắm tay nổi bật nằm ở đó, trên đó có nhiều vết trầy xước đang chảy máu, phần da xung quanh đều bị bầm tím, trông rất đáng sợ.
Hành động của anh khiến Hàn Bội Bội không kịp phòng bị, nhất thời ngây người. Vì cô đứng đối diện với anh nên đập vào mắt cô trước nhất chính là vòng eo săn chắc không có một chút mỡ thừa kia, khiến cô nhất thời xấu hổ đỏ mặt, vội vàng đánh ánh mắt đi.
Thấy cô phản ứng như vậy, không hiểu sao Thần Phong lại cảm thấy vui vẻ, mở miệng nói, “Nếu tiểu thư đã ngại ngùng thì không cần phải giúp ta đâu, ta có thể tự xử lý vết thương được.”
Đúng lúc này, tiếng chuông báo hiệu giờ học bỗng vang lên, Thần Phong liền nói tiếp, “Đã vào học rồi, cô về đi, không cần lo cho ta.”
Hàn Bội Bội do dự một lúc, ánh mắt chuyển lại muốn tìm vết thương trên người anh. Lúc nhìn thấy vết thương, bao nhiêu do dự trong cô đều tan biến hết. Cô cầm lấy khay thuốc, ngồi ra phía sau anh nói, “Ngài bị thương là do cứu thần, thần không thể không có trách nhiệm được. Xin ngài thứ lỗi.”
Nói xong, cô cầm lên thuốc sát trùng và bông gòn, bắt đầu xử lý vết thương cho anh. Sau khi cẩn thận bôi lên thuốc trị thương và thuốc mỡ, cô cầm lấy vải băng băng bó lại.
“Xong rồi!” Hàn Bội Bội cười nói, sau đó đứng dậy đem mọi thứ cất về vị trí cũ.
Thần Phong nói một câu “Cám ơn,” thong thả chỉnh sửa lại trang phục trên người mình. Phát hiện vạt áo bị dây một chút máu, anh tiện tay niệm chú thuật, giây sau vạt áo liền trở nên sạch sẽ tươm tất như ban đầu.
Hàn Bội Bội hướng anh thi lễ nói, “Thần xin cảm tạ ngài lần nữa vì chuyện vừa rồi. Nếu đã không còn chuyện gì nữa, thần xin phép được trở về lớp.”
Đợi anh gật đầu, Hàn Bội Bội niệm chú thuật, giây sau liền dịch chuyển đến trước cửa phòng học của mình. Nhưng cô còn chưa kịp nói gì, từ trong lớp đã truyền đến lời trách mắng.
“Hàn Bội Bội! Em có biết là em trễ bao nhiêu phút rồi không hả? Em nghĩ em là con của Hàn Công tước liền muốn làm gì thì làm sao?! Em nghĩ em là học sinh nằm trong top của học viện thì cô sẽ phải châm chước cho em sao?! Em nghĩ........”
Nghe cô Dư tức giận nói liên hồi, Hàn Bội Bội không khỏi đau đầu, âm thầm thở dài.
Tại sao lại là tiết của cô Dư chứ…
Thật ra cô Dư là một giáo sư rất giỏi, nhưng tính cô lại rất ẩu, lúc giảng bài hay nói sai. Tuy rằng sau đó cô đều nhận ra ngay, nhưng cô còn chưa kịp sửa lại thì Hàn Bội Bội đã giơ tay góp ý rồi. Đối với người có cái tôi lớn như cô Dư, sao cô có thể chịu được chuyện bị học sinh sửa lỗi sai chứ?
Cũng vì vậy mà cô Dư luôn ghim Hàn Bội Bội, muốn bắt lỗi của cô, chỉ tiếc Hàn Bội Bội là một học sinh ngoan chính hiệu, cô Dư vẫn luôn không tìm ra được điểm gì để bắt bẻ. Hiện tại thấy Hàn Bội Bội vậy mà đi học trễ, lại còn là tiết của mình, cô Dư liền được thế trách mắng cô.
Đợi cô Dư nói xong, Hàn Bội Bội mới lên tiếng biện minh cho mình, “Thưa cô, em biết việc em vào lớp trễ là sai, nhưng không phải do em cố ý đâu ạ. Là vì em gặp tai nạn nên phải đến phòng y tế một chút ạ.”
Hàn Bội Bội chống cằm lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ phòng học, những ngón tay thon dài nhẹ xoay chiếc bút trong vô thức, không nhịn được mỉm cười khi nhớ đến buổi dạ hội đêm đó.
Cô và Hạ Băng có thể coi như đã làm hòa, sau này tiếp xúc với cô ấy nhiều hơn, cô phát hiện thực ra cô ấy rất thẳng tính, vui buồn sẽ thể hiện ra rõ ràng, nhưng cường độ cảm xúc của cô ấy cũng rất lớn nên rất dễ bị xúc động.
Không những thế, cô còn được Dương Minh Nhật mời khiêu vũ nữa!
Nghĩ đến đây, hai gò má Hàn Bội Bội hơi đỏ lên. Tuy rằng bắt đầu có chút không tốt, nhưng dù sao cô cũng đã được như nguyện vọng, được khiêu vũ cùng anh, như vậy đã đủ rồi.
Còn đang suy nghĩ, trên bàn của cô không biết từ đâu bỗng hiện ra một mảnh giấy.
Hàn Bội Bội cầm tờ giấy lên, trên đó viết, "Mau đến sân sau khu nhà phía Tây. Ta đang đợi cô ở đó. Nhanh lên!!!"
"Cái gì thế này? Có thể là ai được nhỉ?" Hàn Bội Bội nghi hoặc lẩm bẩm.
Đắn đo một lúc, rốt cuộc cô vẫn quyết định đi đến đó nhìn thử. Lúc này, cô không hề lo lắng chút nào cho sự an toàn của mình, bởi vì trong ấn tượng của cô, cô không có bất kỳ thù oán gì với ai cả. Huống chi cô còn đang ở trong học viện, người đó hẳn sẽ không dám làm gì.
Đến điểm hẹn, Hàn Bội Bội ngó xung quanh nhưng lại không thấy ai cả, bất giác nhíu mày, không biết phải làm sao. Trên mảnh giấy nhắn kia không hề có tên nên cô không biết là ai muốn hẹn mình. Nếu như đã gấp đến mức không kịp để lại tên thì sao có thể trễ hẹn được nhỉ?
Hàn Bội Bội đứng tựa lưng vào tường tòa nhà, quyết định sẽ đợi một lúc, đến khi sắp vào học mà vẫn không thấy ai đến thì lại trở về cũng không muộn. Lúc trước khu nhà phía Tây từng là ký túc xá dành cho học sinh nên được xây dựng khá cao. Chỉ là sau một lần tu sửa, học viện đã xây dựng một khu ký túc xá mới rộng lớn khang trang hơn nên tòa nhà này bị chuyển thành nhà kho, cũng vì vậy mà bình thường rất ít người sẽ đến nơi này.
Còn đang chờ đợi, Hàn Bội Bội bỗng nghe thấy tiếng bước chân dồn dập. Cho rằng người hẹn mình đã đến, cô quay sang nhìn thì thấy một thân ảnh quen thuộc đang lao nhanh về phía mình.
Nhìn vẻ hốt hoảng của người nọ, Hàn Bội Bội không khỏi ngây người, có chút không rõ hỏi, “Hoàng tử…? Sao ngài----- Á!!!”
Lời còn chưa nói hết, Thần Phong đã nhào tới, ôm lấy cô rồi đè cô ngã xuống. Hàn Bội Bội giật mình kinh hãi, thăng bằng đột ngột biến mất khiến đầu óc cô có chút quay cuồng, không thể phân định được phương hướng.
Hàn Bội Bội căng thẳng nhắm chặt mắt lại, nhưng vài giây trôi qua, không có bất kỳ sự đau đớn nào truyền đến, mà cô chỉ cảm nhận được cánh tay đang ôm lấy mình đột nhiên căng cứng gồng lên.
“Hự…!!!”
Bên tai bỗng vang lên tiếng rên khẽ trầm thấp, Hàn Bội Bội vội mở mắt ra, liền thấy một viên đá sắc nhọn to bằng hai nắm tay từ trên người Thần Phong lăn xuống.
Hàn Bội Bội tức khắc tái xanh mặt. Viên đá to như vậy, nếu lúc nãy không nhờ Thần Phong đẩy cô ra, có phải nó đã rơi trúng cô rồi không? Nếu bị viên đá rơi trúng đầu, cô sẽ không chỉ đơn giản là bị thương… Rốt cuộc ai đã làm chuyện này chứ? Vì sao?
Thần Phong nhanh chóng từ trên người cô đứng dậy, đưa tay ra đỡ lấy cô. Hàn Bội Bội không từ chối, nắm lấy tay anh đứng dậy.
“Hy vọng Hàn tiểu thư thứ lỗi cho hành động lỗ mãng vừa rồi của ta.”
Hàn Bội Bội vội xua tay, cảm kích nói, “Xin ngài đừng nói vậy. Là thần phải cám ơn ngài mới đúng. Ngài có bị thương ở đâu không?”
“Ta ổn. Sắp đến giờ vào lớp rồi, cô mau quay lại lớp đi,” Thần Phong banh mặt, lạnh lùng nói, sau đó lập tức quay người rời đi.
Hàn Bội Bội nhìn bóng lưng cứng ngắc của anh, không khỏi nhíu mày. Thần Phong mang trong mình dòng máu hoàng gia, ma lực rất mạnh, nếu đã dùng thuật Hộ thể thì dù có bị mười viên đá đập trúng cũng sẽ không hề gì.
Nhưng vừa rồi cô lại nghe được tiếng anh khẽ rên, điều này chứng tỏ anh đã không sử dụng thuật Hộ thể. Bị viên đá như vậy đập trúng, sao có thể không bị thương được chứ?
Nghĩ đến vừa rồi anh vừa xả thân cứu mình, Hàn Bội Bội lập tức đuổi theo anh.
Thần Phong cũng không rõ anh bị gì, đang yên đang lành tự nhiên đi đến nơi này, lúc thấy Hàn Bội Bội gặp nguy hiểm, chưa kịp suy nghĩ gì thân thể đã tự động lao đến bảo vệ cô, đã thế còn không sử dụng thuật Hộ thể, cuối cùng khiến cho chính mình bị thương!
Bây giờ chuyện đã xong, anh hoàn toàn có thể dùng ma thuật lập tức dịch chuyển đến phòng y tế của học viện để sơ cứu vết thương, nhưng không hiểu sao anh lại không muốn làm như vậy mà cứ cắn răng chịu đựng, đi từng bước trở về.
Trong lúc Thần Phong còn đang hoang mang với chính hành động của bản thân, bàn tay đột nhiên bị người tóm lại.
“Xin Hoàng tử thứ lỗi cho thần!”
Thần Phong còn chưa kịp phản ứng, khung cảnh trước mắt đã thay đổi, chuyển thành phòng y tế của học viện, nhưng nhân viên y tế vốn nên ở đây lại không thấy bóng dáng đâu.
“Tiểu thư đưa ta đến đây làm gì?” Thần Phong nhíu mày hỏi.
“Không phải ngài bị thương rồi sao?”
Trong mắt Thần Phong lóe qua tia ngạc nhiên, không ngờ rằng cô nhanh như vậy đã đoán ra được, lại còn quyết đoán như vậy tự ý đưa anh đến phòng y tế.
“Vết thương của ta không có gì nghiêm trọng cả. Tiểu thư nên về lớp đi,” Thần Phong không hề nhận ra thái độ của mình đã bất giác trở nên nhẹ nhàng hơn.
“Sao thần có thể làm thế được trong khi ngài đã cứu thần chứ? Ngài mau ngồi xuống đi, để thần đi tìm thuốc.”
Hàn Bội Bội không để ý đến câu chữ lạnh nhạt của anh, vừa trả lời vừa tìm bông băng, thuốc sát trùng và thuốc mỡ các loại. Trong lúc này, không có lúc nào là ánh mắt của Thần Phong không ở trên người cô.
Không bao lâu sau, Hàn Bội Bội quay trở lại, trên tay cầm chiếc khay đựng các món đồ cần thiết cho việc sơ cứu vết thương.
“Hoàng tử, ngài bị thương ở đâu vậy?”
Lần này Thần Phong không từ chối nữa, thản nhiên kéo áo sơ mi của mình ra rồi vén lên, để lộ vùng bụng rắn chắc với từng khối cơ bụng xinh đẹp. Ở bên eo trái phía sau lưng, một vết thương rộng bằng nắm tay nổi bật nằm ở đó, trên đó có nhiều vết trầy xước đang chảy máu, phần da xung quanh đều bị bầm tím, trông rất đáng sợ.
Hành động của anh khiến Hàn Bội Bội không kịp phòng bị, nhất thời ngây người. Vì cô đứng đối diện với anh nên đập vào mắt cô trước nhất chính là vòng eo săn chắc không có một chút mỡ thừa kia, khiến cô nhất thời xấu hổ đỏ mặt, vội vàng đánh ánh mắt đi.
Thấy cô phản ứng như vậy, không hiểu sao Thần Phong lại cảm thấy vui vẻ, mở miệng nói, “Nếu tiểu thư đã ngại ngùng thì không cần phải giúp ta đâu, ta có thể tự xử lý vết thương được.”
Đúng lúc này, tiếng chuông báo hiệu giờ học bỗng vang lên, Thần Phong liền nói tiếp, “Đã vào học rồi, cô về đi, không cần lo cho ta.”
Hàn Bội Bội do dự một lúc, ánh mắt chuyển lại muốn tìm vết thương trên người anh. Lúc nhìn thấy vết thương, bao nhiêu do dự trong cô đều tan biến hết. Cô cầm lấy khay thuốc, ngồi ra phía sau anh nói, “Ngài bị thương là do cứu thần, thần không thể không có trách nhiệm được. Xin ngài thứ lỗi.”
Nói xong, cô cầm lên thuốc sát trùng và bông gòn, bắt đầu xử lý vết thương cho anh. Sau khi cẩn thận bôi lên thuốc trị thương và thuốc mỡ, cô cầm lấy vải băng băng bó lại.
“Xong rồi!” Hàn Bội Bội cười nói, sau đó đứng dậy đem mọi thứ cất về vị trí cũ.
Thần Phong nói một câu “Cám ơn,” thong thả chỉnh sửa lại trang phục trên người mình. Phát hiện vạt áo bị dây một chút máu, anh tiện tay niệm chú thuật, giây sau vạt áo liền trở nên sạch sẽ tươm tất như ban đầu.
Hàn Bội Bội hướng anh thi lễ nói, “Thần xin cảm tạ ngài lần nữa vì chuyện vừa rồi. Nếu đã không còn chuyện gì nữa, thần xin phép được trở về lớp.”
Đợi anh gật đầu, Hàn Bội Bội niệm chú thuật, giây sau liền dịch chuyển đến trước cửa phòng học của mình. Nhưng cô còn chưa kịp nói gì, từ trong lớp đã truyền đến lời trách mắng.
“Hàn Bội Bội! Em có biết là em trễ bao nhiêu phút rồi không hả? Em nghĩ em là con của Hàn Công tước liền muốn làm gì thì làm sao?! Em nghĩ em là học sinh nằm trong top của học viện thì cô sẽ phải châm chước cho em sao?! Em nghĩ........”
Nghe cô Dư tức giận nói liên hồi, Hàn Bội Bội không khỏi đau đầu, âm thầm thở dài.
Tại sao lại là tiết của cô Dư chứ…
Thật ra cô Dư là một giáo sư rất giỏi, nhưng tính cô lại rất ẩu, lúc giảng bài hay nói sai. Tuy rằng sau đó cô đều nhận ra ngay, nhưng cô còn chưa kịp sửa lại thì Hàn Bội Bội đã giơ tay góp ý rồi. Đối với người có cái tôi lớn như cô Dư, sao cô có thể chịu được chuyện bị học sinh sửa lỗi sai chứ?
Cũng vì vậy mà cô Dư luôn ghim Hàn Bội Bội, muốn bắt lỗi của cô, chỉ tiếc Hàn Bội Bội là một học sinh ngoan chính hiệu, cô Dư vẫn luôn không tìm ra được điểm gì để bắt bẻ. Hiện tại thấy Hàn Bội Bội vậy mà đi học trễ, lại còn là tiết của mình, cô Dư liền được thế trách mắng cô.
Đợi cô Dư nói xong, Hàn Bội Bội mới lên tiếng biện minh cho mình, “Thưa cô, em biết việc em vào lớp trễ là sai, nhưng không phải do em cố ý đâu ạ. Là vì em gặp tai nạn nên phải đến phòng y tế một chút ạ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.