Chương 13: Lần chạm trán đầu tiên - Kết quả
StellaLucia
25/03/2023
Mọi thứ diễn ra quá đột ngột, lại quá mức kỳ dị khiến cho tứ chi ai nấy đều cứng đờ, không thể phản ứng lại, chỉ duy có Mộ Thống là có thử phản kháng đôi chút, nhưng tất cả đều như muối bỏ biển. Những đòn tấn công anh phóng ra vừa mới đến gần hắn đã bị uy lực của quả cầu đen kia xóa tan.
Nhìn hắn ta nở nụ cười chết chóc ném quả cầu về phía mình, sắc mặt cả đám đều tái nhợt, trong ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng và bất lực.
Ngay tại khoảnh khắc quả cầu sắp chạm đến bọn họ, một thân ảnh đột nhiên xuất hiện, theo đó là một luồng ánh sáng chói mắt phát ra, tựa như ánh sáng của hy vọng cứu vớt bọn họ khỏi địa ngục.
“B--Bội Bội…” Linh Ai Dã sững sờ, lắp bắp gọi.
Hiện tại Hàn Bội Bội cũng không còn tâm trí để đáp lời cô nữa, chỉ biết cố gắng hết sức để đối kháng với quả cầu bóng tối kia. So sánh với quả cầu bóng tối của hắn, quả cầu ánh sáng của cô chỉ như một hạt cát mà thôi. Tuy vậy, bằng vào một điều nhiệm màu nào đó, nó lại vẫn có thể chống đỡ được quả cầu bóng tối khổng lồ kia.
Thấy Hàn Bội Bội xuất hiện, đáy mắt kẻ đeo mặt nạ bỗng lóe lên một tia gì đó, rất mờ nhạt, ngay cả chính hắn cũng không nhận ra.
“Ta đã cho ngươi cơ hội được sống lâu hơn một chút, nhưng nếu ngươi đã không cần, vậy cũng đừng trách ta!”
Những cái bóng bỗng tăng tốc, càng thêm ồ ạt dung nhập vào trong quả cầu, khiến cho nó ngày càng lớn dần. Nếu không phải bọn họ vẫn còn nhìn thấy những tia sáng yếu ớt xuyên qua bóng tối tỏa ra ngoài, bọn họ thật sự sẽ cho rằng Hàn Bội Bội đang tay không đỡ lấy quả cầu kia.
Những người khác lúc này cũng đã lấy lại được tinh thần, vội vàng tạo ra nhiều quả cầu ánh sáng khác nhau để giúp đỡ Hàn Bội Bội. Nhưng không hiểu vì sao, những quả cầu ánh sáng bọn họ tạo ra chỉ cần đến gần quả cầu bóng tối kia sẽ liền tắt rụi, chỉ duy quả cầu của Hàn Bội Bội là vẫn có thể trụ vững.
“Tại sao lại thế này?!” Hạ Băng liên tục tạo ra những quả cầu ánh sáng, nhưng kết quả vẫn như cũ, khiến cô không khỏi hoảng loạn.
“Là vì đó không chỉ là bóng tối đơn thuần.”
Những người khác đồng loạt quay sang nhìn Mộ Thống, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
“Hắn đã nhân danh thần bóng tối,” Mộ Thống siết chặt tay, phẫn nộ nhìn kẻ đeo mặt nạ, trong ánh mắt còn xen lẫn với sự hận thù không rõ.
Những người khác vẫn không hiểu anh đang nói gì, nhưng Hàn Bội Bội lại giống như được chỉ điểm, nhất thời trở nên thông suốt.
Đúng vậy! Ban nãy hắn đã sử dụng một câu thần chú rất lạ, nhân danh thần bóng tối, có phải là vì như vậy nên quả cầu bóng tối của hắn mới kinh khủng như vậy không?
Mặc dù cô chưa từng nghe qua bất kỳ câu thần chú nào tương tự như vậy, nhưng mà…
Cánh tay Hàn Bội Bội không ngừng run rẩy, ngày càng chùng xuống, ma lực trong người cũng dần dần cạn kiệt.
Cứ tiếp tục thế này, cô cũng không rõ mình còn có thể kháng cự được bao lâu, có thể là một phút, cũng có thể là một giây…
Ánh mắt Hàn Bội Bội bỗng trở nên sắc bén và quyết đoán.
Cô không có nhiều lựa chọn như vậy, chỉ có thể liều thôi!
Ngẩng lên nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, nguồn sáng lớn nhất và mạnh nhất ở nơi này, Hàn Bội Bội cắn răng, bỗng hô lớn, “Nhân danh thần mặt trời, ta ra lệnh cho ngươi, giúp ta!!”
Mọi người tức khắc sững sờ, ngây người nhìn cô.
Một vài giây sau, thấy không có bất kỳ chuyện gì xảy ra, hoảng hốt trong mắt kẻ đeo mặt nạ nhanh chóng biến mất, thay vào đó là vẻ khinh thường và chế nhạo.
Nhưng Mộ Thống thì lại giống như bắt được một tia hy vọng, quay sang nhìn cô mong chờ nói, “Là nhân danh thần ánh sáng!”
Hàn Bội Bội còn đang tuyệt vọng, bỗng nghe một câu này của Mộ Thống, trong cô đột nhiên giống như có thứ gì đó vừa được mở ra.
Gom hết toàn bộ sức lực còn sót lại, cô hét lên, “Nhân danh thần ánh sáng, ta ra lệnh cho ngươi, hỡi mặt trời, giúp ta!”
Vừa dứt lời, xung quanh bỗng tối sầm xuống. Từ mặt trời, một cột sáng chiếu thẳng xuống dưới, xuyên qua quả cầu bóng tối, nối liền với quả cầu ánh sáng trên tay Hàn Bội Bội. Cột sáng ấy cực kỳ chói mắt, tựa như toàn bộ ánh sáng của mặt trời đều hội tụ lại thành cột sáng duy nhất này, khiến ai nấy đều phải ngay lập tức nhắm mắt quay đầu, lấy tay che lại để bảo vệ đôi mắt.
Chỉ duy có một người là hoàn toàn trái ngược.
Hàn Bội Bội không hề bị thứ ánh sáng này ảnh hưởng. Dưới mắt thường, quả cầu ánh sáng như được tiếp thêm vô số năng lượng, lớn lên với tốc độ chóng mặt, dần dần lấn át cả quả cầu bóng tối kia.
Quả cầu ấy cứ lớn dần, ngày càng chói mắt, ngày càng rực rỡ, tựa như đã biến thành một mặt trời thứ hai.
Dần dần, cả không gian đều bị nhuộm trong sắc trắng của ánh sáng.
Một lúc sau, ánh sáng ảm đạm xuống, không gian xung quanh dần trở lại như ban đầu. Mặt trời vẫn như trước, không hề có cột ánh sáng nào cả. Học viện vẫn đắm chìm trong ánh nắng chiều dịu nhẹ và êm đềm, tựa như toàn bộ cảnh tượng vừa rồi đều là ảo giác mà thôi.
Cảm nhận được ánh sáng đã lụi tắt, mọi người vội vàng mở mắt ra, trước mặt bọn họ là Hàn Bội Bội đã lâm vào hôn mê, còn bóng dáng tên đeo mặt nạ kia thì đã không thấy đâu nữa.
“Bội Bội!” Dương Minh Nhật hốt hoảng lao đến ôm cô dậy, lo lắng gọi, “Bội Bội! Cậu tỉnh lại đi! Bội Bội!”
Những người khác cũng vội vàng chạy đến, xem xét tình hình của Hàn Bội Bội.
“Chúng ta cần đưa Bội Bội đến bệnh viện!” Mộ Thống gấp gáp nói.
“Đúng đúng! Minh Nhật, cậu mau xoay lưng lại, để tớ đỡ Bội Bội lên lưng cậu!” Linh Ai Dã được anh nhắc nhở, lập tức lấy lại tinh thần mau chóng hành động.
Sau khi Hàn Bội Bội đã nằm vững trên lưng Dương Minh Nhật, mọi người cùng nhau ra ngoài bắt xe, tiến thẳng đến bệnh viện gần nhất.
Vừa đến bệnh viện, bọn họ đã vội vàng chạy ngay đến quầy tiếp tân. Ở quầy lúc này cũng chỉ có khoảng ba bốn người, nhưng Dương Minh Nhật không chờ nổi, liền cõng Hàn Bội Bội chen lên đầu.
“Này! Cậu làm cái gì vậy hả?!” Một nam nhân bị chen hàng bực bội quát.
Y tá thấy có người chen hàng thì hơi nhíu mày, đang định bảo Dương Minh Nhật lui ra sau xếp hàng đàng hoàng thì đột nhiên nhận ra người đang nằm trên lưng anh, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, sợ hãi hô lên, “Ôi trời ơi! Tiểu thư! Cô ấy bị làm sao vậy?!”
“Có khả năng là cạn kiệt ma lực, mau cho bác sĩ kiểm tra!” Linh Ai Dã gấp gáp nói.
“Vâng vâng!” Y tá vội vàng gật đầu, cầm lấy một chiếc điều khiển gọi một chiếc xe đẩy bệnh nhân đến.
Trong khi mọi người cẩn thận đặt Hàn Bội Bội nằm xuống chiếc xe đẩy thì y tá đến trước bảng điều khiển ở đầu chiếc xe thao tác nó, một lát sau, chiếc xe liền tự động chạy đi.
Mọi người vội vàng chạy theo sau nó, còn y tá thì lại quầy tiếp tân nhấc điện thoại lên, liên lạc với bác sĩ để thông báo về tình hình của Hàn Bội Bội. Xong xuôi hết, cô nhìn vài người đang đứng đầu hàng, nở nụ cười áy náy, “Xin lỗi mọi người, vừa rồi có tình huống nguy cấp, hy vọng mọi người thông cảm.”
Người nam nhân lúc nãy rõ ràng còn khó chịu quát lớn, bây giờ lại tươi cười đáp, “Đương nhiên rồi, không có việc gì.”
Bọn họ cũng chỉ là người thường mà thôi, sao so được với mấy vị tiểu thư công tử quý tộc chứ, huống chi cô gái đó còn là chủ nhân của bệnh viện này!
Đúng vậy, bệnh viện mà mọi người tìm đến không phải là nơi nào khác, mà chính là bệnh viện Roses.
*
Chiếc xe đẩy chạy thẳng vào trong một phòng khám, trong đó ngồi một bác sĩ nữ và một y tá nữ. Trên ngực trái bên ngoài áo blouse trắng của bọn họ đều đeo một bảng tên được làm từ bạch kim, trên đó đính ba viên kim cương đen tượng trưng cho cấp bậc cao nhất trong giới bác sĩ và y tá.
Bác sĩ tiến đến làm kiểm tra cho Hàn Bội Bội. Sau khi đeo một chiếc vòng lên cổ tay cô, bác sĩ cầm trên tay một chiếc máy tính bảng, bắt đầu thao tác.
Không bao lâu sau, máy tính bảng cho ra kết quả. Cô vừa nhìn, tức khắc sợ ngây người, vội vàng gọi y tá, “Mau mau truyền ma lực!! Nhanh lên!!!”
Thấy bác sĩ gấp gáp như vậy, y tá không dám trễ nãi một giây, nhanh chóng cầm lên một bình ma lực rồi cắm ống truyền lên tay Hàn Bội Bội, sau đó treo bình ma lực lên.
“Truyền hết ba bình thì báo chị biết,” bác sĩ dặn dò.
“Vâng.”
Hiện tại chỉ có thể đợi Hàn Bội Bội được truyền đủ ma lực, bác sĩ liền đi ra ngoài. Nhóm Dương Minh Nhật vừa thấy bác sĩ ra, vội vàng tiến lên hỏi thăm.
“Tình hình của cô ấy thế nào rồi? Có nghiêm trọng không?” Linh Ai Dã nôn nóng hỏi.
“Nghiêm trọng không?!” Vừa nghĩ đến kết quả kiểm tra ban nãy, bác sĩ liền tức điên lên, cũng không màng những người đang đứng trước mặt mình có thân phận gì, lớn tiếng trách mắng, “Trong người tiểu thư chỉ còn lại chưa đến một phần mười bình ma lực!! Là một phần mười bình ma lực, không phải một phần mười tổng ma lực, mấy cô cậu có hiểu không?!”
Sắc mặt cả đám lập tức tái xanh.
Một phần mười bình ma lực… chỉ một chút nữa thôi liền cạn kiệt hoàn toàn. Mà nếu một người rơi vào tình trạng cạn kiệt toàn bộ ma lực thì có khả năng rất cao sẽ phải chết!
“Tôi không cần biết vì lý do gì mà tiểu thư phải sử dụng nhiều ma lực như vậy, nhưng các cô cậu sao lại không ngăn cản cô ấy lại chứ?! Các cô cậu không hiểu tính nguy hiểm của việc cạn kiệt ma lực sao?! Cũng may tình trạng của tiểu thư vẫn còn ổn định, nếu không…”
Bác sĩ hừ một tiếng, quay người bước trở lại phòng.
Những người còn lại, tuy là bị mắng một phen, nhưng nhận được tin tức Hàn Bội Bội vẫn ổn, bọn họ đều thở phào nhẹ nhõm, trái tim vẫn luôn treo lơ lửng nay đã có thể an tâm hạ xuống.
Nhìn hắn ta nở nụ cười chết chóc ném quả cầu về phía mình, sắc mặt cả đám đều tái nhợt, trong ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng và bất lực.
Ngay tại khoảnh khắc quả cầu sắp chạm đến bọn họ, một thân ảnh đột nhiên xuất hiện, theo đó là một luồng ánh sáng chói mắt phát ra, tựa như ánh sáng của hy vọng cứu vớt bọn họ khỏi địa ngục.
“B--Bội Bội…” Linh Ai Dã sững sờ, lắp bắp gọi.
Hiện tại Hàn Bội Bội cũng không còn tâm trí để đáp lời cô nữa, chỉ biết cố gắng hết sức để đối kháng với quả cầu bóng tối kia. So sánh với quả cầu bóng tối của hắn, quả cầu ánh sáng của cô chỉ như một hạt cát mà thôi. Tuy vậy, bằng vào một điều nhiệm màu nào đó, nó lại vẫn có thể chống đỡ được quả cầu bóng tối khổng lồ kia.
Thấy Hàn Bội Bội xuất hiện, đáy mắt kẻ đeo mặt nạ bỗng lóe lên một tia gì đó, rất mờ nhạt, ngay cả chính hắn cũng không nhận ra.
“Ta đã cho ngươi cơ hội được sống lâu hơn một chút, nhưng nếu ngươi đã không cần, vậy cũng đừng trách ta!”
Những cái bóng bỗng tăng tốc, càng thêm ồ ạt dung nhập vào trong quả cầu, khiến cho nó ngày càng lớn dần. Nếu không phải bọn họ vẫn còn nhìn thấy những tia sáng yếu ớt xuyên qua bóng tối tỏa ra ngoài, bọn họ thật sự sẽ cho rằng Hàn Bội Bội đang tay không đỡ lấy quả cầu kia.
Những người khác lúc này cũng đã lấy lại được tinh thần, vội vàng tạo ra nhiều quả cầu ánh sáng khác nhau để giúp đỡ Hàn Bội Bội. Nhưng không hiểu vì sao, những quả cầu ánh sáng bọn họ tạo ra chỉ cần đến gần quả cầu bóng tối kia sẽ liền tắt rụi, chỉ duy quả cầu của Hàn Bội Bội là vẫn có thể trụ vững.
“Tại sao lại thế này?!” Hạ Băng liên tục tạo ra những quả cầu ánh sáng, nhưng kết quả vẫn như cũ, khiến cô không khỏi hoảng loạn.
“Là vì đó không chỉ là bóng tối đơn thuần.”
Những người khác đồng loạt quay sang nhìn Mộ Thống, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
“Hắn đã nhân danh thần bóng tối,” Mộ Thống siết chặt tay, phẫn nộ nhìn kẻ đeo mặt nạ, trong ánh mắt còn xen lẫn với sự hận thù không rõ.
Những người khác vẫn không hiểu anh đang nói gì, nhưng Hàn Bội Bội lại giống như được chỉ điểm, nhất thời trở nên thông suốt.
Đúng vậy! Ban nãy hắn đã sử dụng một câu thần chú rất lạ, nhân danh thần bóng tối, có phải là vì như vậy nên quả cầu bóng tối của hắn mới kinh khủng như vậy không?
Mặc dù cô chưa từng nghe qua bất kỳ câu thần chú nào tương tự như vậy, nhưng mà…
Cánh tay Hàn Bội Bội không ngừng run rẩy, ngày càng chùng xuống, ma lực trong người cũng dần dần cạn kiệt.
Cứ tiếp tục thế này, cô cũng không rõ mình còn có thể kháng cự được bao lâu, có thể là một phút, cũng có thể là một giây…
Ánh mắt Hàn Bội Bội bỗng trở nên sắc bén và quyết đoán.
Cô không có nhiều lựa chọn như vậy, chỉ có thể liều thôi!
Ngẩng lên nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, nguồn sáng lớn nhất và mạnh nhất ở nơi này, Hàn Bội Bội cắn răng, bỗng hô lớn, “Nhân danh thần mặt trời, ta ra lệnh cho ngươi, giúp ta!!”
Mọi người tức khắc sững sờ, ngây người nhìn cô.
Một vài giây sau, thấy không có bất kỳ chuyện gì xảy ra, hoảng hốt trong mắt kẻ đeo mặt nạ nhanh chóng biến mất, thay vào đó là vẻ khinh thường và chế nhạo.
Nhưng Mộ Thống thì lại giống như bắt được một tia hy vọng, quay sang nhìn cô mong chờ nói, “Là nhân danh thần ánh sáng!”
Hàn Bội Bội còn đang tuyệt vọng, bỗng nghe một câu này của Mộ Thống, trong cô đột nhiên giống như có thứ gì đó vừa được mở ra.
Gom hết toàn bộ sức lực còn sót lại, cô hét lên, “Nhân danh thần ánh sáng, ta ra lệnh cho ngươi, hỡi mặt trời, giúp ta!”
Vừa dứt lời, xung quanh bỗng tối sầm xuống. Từ mặt trời, một cột sáng chiếu thẳng xuống dưới, xuyên qua quả cầu bóng tối, nối liền với quả cầu ánh sáng trên tay Hàn Bội Bội. Cột sáng ấy cực kỳ chói mắt, tựa như toàn bộ ánh sáng của mặt trời đều hội tụ lại thành cột sáng duy nhất này, khiến ai nấy đều phải ngay lập tức nhắm mắt quay đầu, lấy tay che lại để bảo vệ đôi mắt.
Chỉ duy có một người là hoàn toàn trái ngược.
Hàn Bội Bội không hề bị thứ ánh sáng này ảnh hưởng. Dưới mắt thường, quả cầu ánh sáng như được tiếp thêm vô số năng lượng, lớn lên với tốc độ chóng mặt, dần dần lấn át cả quả cầu bóng tối kia.
Quả cầu ấy cứ lớn dần, ngày càng chói mắt, ngày càng rực rỡ, tựa như đã biến thành một mặt trời thứ hai.
Dần dần, cả không gian đều bị nhuộm trong sắc trắng của ánh sáng.
Một lúc sau, ánh sáng ảm đạm xuống, không gian xung quanh dần trở lại như ban đầu. Mặt trời vẫn như trước, không hề có cột ánh sáng nào cả. Học viện vẫn đắm chìm trong ánh nắng chiều dịu nhẹ và êm đềm, tựa như toàn bộ cảnh tượng vừa rồi đều là ảo giác mà thôi.
Cảm nhận được ánh sáng đã lụi tắt, mọi người vội vàng mở mắt ra, trước mặt bọn họ là Hàn Bội Bội đã lâm vào hôn mê, còn bóng dáng tên đeo mặt nạ kia thì đã không thấy đâu nữa.
“Bội Bội!” Dương Minh Nhật hốt hoảng lao đến ôm cô dậy, lo lắng gọi, “Bội Bội! Cậu tỉnh lại đi! Bội Bội!”
Những người khác cũng vội vàng chạy đến, xem xét tình hình của Hàn Bội Bội.
“Chúng ta cần đưa Bội Bội đến bệnh viện!” Mộ Thống gấp gáp nói.
“Đúng đúng! Minh Nhật, cậu mau xoay lưng lại, để tớ đỡ Bội Bội lên lưng cậu!” Linh Ai Dã được anh nhắc nhở, lập tức lấy lại tinh thần mau chóng hành động.
Sau khi Hàn Bội Bội đã nằm vững trên lưng Dương Minh Nhật, mọi người cùng nhau ra ngoài bắt xe, tiến thẳng đến bệnh viện gần nhất.
Vừa đến bệnh viện, bọn họ đã vội vàng chạy ngay đến quầy tiếp tân. Ở quầy lúc này cũng chỉ có khoảng ba bốn người, nhưng Dương Minh Nhật không chờ nổi, liền cõng Hàn Bội Bội chen lên đầu.
“Này! Cậu làm cái gì vậy hả?!” Một nam nhân bị chen hàng bực bội quát.
Y tá thấy có người chen hàng thì hơi nhíu mày, đang định bảo Dương Minh Nhật lui ra sau xếp hàng đàng hoàng thì đột nhiên nhận ra người đang nằm trên lưng anh, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, sợ hãi hô lên, “Ôi trời ơi! Tiểu thư! Cô ấy bị làm sao vậy?!”
“Có khả năng là cạn kiệt ma lực, mau cho bác sĩ kiểm tra!” Linh Ai Dã gấp gáp nói.
“Vâng vâng!” Y tá vội vàng gật đầu, cầm lấy một chiếc điều khiển gọi một chiếc xe đẩy bệnh nhân đến.
Trong khi mọi người cẩn thận đặt Hàn Bội Bội nằm xuống chiếc xe đẩy thì y tá đến trước bảng điều khiển ở đầu chiếc xe thao tác nó, một lát sau, chiếc xe liền tự động chạy đi.
Mọi người vội vàng chạy theo sau nó, còn y tá thì lại quầy tiếp tân nhấc điện thoại lên, liên lạc với bác sĩ để thông báo về tình hình của Hàn Bội Bội. Xong xuôi hết, cô nhìn vài người đang đứng đầu hàng, nở nụ cười áy náy, “Xin lỗi mọi người, vừa rồi có tình huống nguy cấp, hy vọng mọi người thông cảm.”
Người nam nhân lúc nãy rõ ràng còn khó chịu quát lớn, bây giờ lại tươi cười đáp, “Đương nhiên rồi, không có việc gì.”
Bọn họ cũng chỉ là người thường mà thôi, sao so được với mấy vị tiểu thư công tử quý tộc chứ, huống chi cô gái đó còn là chủ nhân của bệnh viện này!
Đúng vậy, bệnh viện mà mọi người tìm đến không phải là nơi nào khác, mà chính là bệnh viện Roses.
*
Chiếc xe đẩy chạy thẳng vào trong một phòng khám, trong đó ngồi một bác sĩ nữ và một y tá nữ. Trên ngực trái bên ngoài áo blouse trắng của bọn họ đều đeo một bảng tên được làm từ bạch kim, trên đó đính ba viên kim cương đen tượng trưng cho cấp bậc cao nhất trong giới bác sĩ và y tá.
Bác sĩ tiến đến làm kiểm tra cho Hàn Bội Bội. Sau khi đeo một chiếc vòng lên cổ tay cô, bác sĩ cầm trên tay một chiếc máy tính bảng, bắt đầu thao tác.
Không bao lâu sau, máy tính bảng cho ra kết quả. Cô vừa nhìn, tức khắc sợ ngây người, vội vàng gọi y tá, “Mau mau truyền ma lực!! Nhanh lên!!!”
Thấy bác sĩ gấp gáp như vậy, y tá không dám trễ nãi một giây, nhanh chóng cầm lên một bình ma lực rồi cắm ống truyền lên tay Hàn Bội Bội, sau đó treo bình ma lực lên.
“Truyền hết ba bình thì báo chị biết,” bác sĩ dặn dò.
“Vâng.”
Hiện tại chỉ có thể đợi Hàn Bội Bội được truyền đủ ma lực, bác sĩ liền đi ra ngoài. Nhóm Dương Minh Nhật vừa thấy bác sĩ ra, vội vàng tiến lên hỏi thăm.
“Tình hình của cô ấy thế nào rồi? Có nghiêm trọng không?” Linh Ai Dã nôn nóng hỏi.
“Nghiêm trọng không?!” Vừa nghĩ đến kết quả kiểm tra ban nãy, bác sĩ liền tức điên lên, cũng không màng những người đang đứng trước mặt mình có thân phận gì, lớn tiếng trách mắng, “Trong người tiểu thư chỉ còn lại chưa đến một phần mười bình ma lực!! Là một phần mười bình ma lực, không phải một phần mười tổng ma lực, mấy cô cậu có hiểu không?!”
Sắc mặt cả đám lập tức tái xanh.
Một phần mười bình ma lực… chỉ một chút nữa thôi liền cạn kiệt hoàn toàn. Mà nếu một người rơi vào tình trạng cạn kiệt toàn bộ ma lực thì có khả năng rất cao sẽ phải chết!
“Tôi không cần biết vì lý do gì mà tiểu thư phải sử dụng nhiều ma lực như vậy, nhưng các cô cậu sao lại không ngăn cản cô ấy lại chứ?! Các cô cậu không hiểu tính nguy hiểm của việc cạn kiệt ma lực sao?! Cũng may tình trạng của tiểu thư vẫn còn ổn định, nếu không…”
Bác sĩ hừ một tiếng, quay người bước trở lại phòng.
Những người còn lại, tuy là bị mắng một phen, nhưng nhận được tin tức Hàn Bội Bội vẫn ổn, bọn họ đều thở phào nhẹ nhõm, trái tim vẫn luôn treo lơ lửng nay đã có thể an tâm hạ xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.