Chương 107: Ngoại truyện 1: Trở về nhân giới (2)
StellaLucia
25/03/2023
Thân hình Tử Phong và Sinh Nhã Hân khẽ cứng một chút. Giây sau, bọn họ
không một lời giảo biện, đồng loạt cúi thấp đầu áy náy nói.
“Tụi con xin lỗi vì đã khiến cha mẹ lo lắng!”
“Là tụi con suy nghĩ bộp chộp, thật xin lỗi cha mẹ!”
Hai người chân thành lại dứt khoát nhận lỗi như vậy khiến cho Đức vua như bị nghẹn một hơi, hít thở sâu mấy lần cũng không biết mình rốt cuộc nên mắng tiếp hay nên bỏ qua. Trong suốt cả quá tình, Tử Phong và Sinh Nhã Hân vẫn cúi thấp người, tựa như muốn bảo cha muốn đánh muốn mắng gì cứ việc.
Mấy người khác tuy rằng cũng không đồng tình với hành động của hai người họ, nhưng chuyện dù sao cũng đã rồi, cho dù hiện tại có trách mắng cũng không thể làm được gì. Huống chi, người đang sắp bị mắng còn là người mình yêu, Âu Dương Bội liền đứng dậy, đi đến bên cạnh Tử Phong, đối với Đức vua mỉm cười an ủi.
“Chú cũng đừng tức giận. Ít nhất thì hiện tại tụi con đã thuận lợi an toàn trở về rồi. Với lại, thật ra cũng nhờ hành động mạo hiểm thiếu suy nghĩ lúc ấy của Phong và Nhã Hân mà sau đấy bọn họ mới gặp được kỳ ngộ của đời mình đấy.”
Âu Dương Bội đột nhiên lại đây khiến cho Đức vua có chút luống cuống, bởi vì đến tận bây giờ ông vẫn chưa nghĩ rõ được mình nên có thái độ như thế nào đối với nhóm Âu Dương Bội mới hợp lý. Cũng may lần này trong lời Âu Dương Bội nhắc đến một điểm thu hút sự chú ý của ông, khiến ông nhất thời quên mất vấn đề này, trong nội tâm chỉ tràn đầy nghi hoặc hỏi, “Kỳ ngộ…?”
Âu Dương Bội không trả lời mà khẽ nhéo ngón tay Tử Phong. Anh hiểu được cô là đang muốn giúp mình lấy công chuộc tội, bèn nương theo lời nói của cô mà trả lời, “Vâng, bọn con hiện tại đã không còn là nhân loại bình thường nữa rồi.”
Câu nói này của anh càng khiến cho đầu óc Đức vua hỗn loạn.
Không còn là người là ý gì…?
Đức vua giống như nghĩ đến ý tưởng gì đấy, ngón tay giơ lên cẩn thận chạm vào người Tử Phong.
Vẫn ấm…
Tử Phong nhận ra ông đã hiểu lầm ý mình, vội vàng nói nốt, “Ý của con là, cả con và Hân Nhi đều đã trở thành thần rồi.”
Lần này, đầu óc của Đức vua đã hoàn toàn trống rỗng.
*
Đợi đến khi Hoàng hậu cùng tám vị phu nhân Công tước đều đã có mặt tại phòng hội nghị, Đức vua vẫn còn chưa lấy lại được tinh thần. Và sau khi Hoàng hậu nghe được tin tức ấy, bà cũng gia nhập vào đội hoang mang cùng với chồng mình. Cho đến khi nhóm Âu Dương Bội cùng với mẹ nuôi của mình đã bình tĩnh lại cảm xúc của mình sau trận trùng phùng, Đức vua và Hoàng hậu mới có thể tạm xem như đã tiếp nhận được sự thật này.
Sau đấy, mọi người mỗi người một câu cùng kể lại toàn bộ câu chuyện cho cha mẹ mình nghe. Sau khi nghe xong, ai nấy đều cảm thấy vừa ly kỳ, vừa hốt hoảng, lại vừa tự hào. Ly kỳ chuyện tranh đấu giữa thần, hốt hoảng vì những nguy hiểm mà bọn họ đã phải trải qua, và tự hào vì những điều mà bọn họ đã làm được.
Nghĩ đến cả hai đứa con của mình vậy mà đều được thần vị lựa chọn, Đức vua và Hoàng hậu lại càng tự hào hơn.
Còn đang tủm tỉm cười, Đức vua đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, nhất thời lại hốt hoảng.
“Phong, con nói, hai đứa con hiện tại đều là thần?”
“Vâng,” Tử Phong khó hiểu gật đầu.
“Mà con và Âu Dương Bội, sẽ kết hôn đúng không?”
Đột nhiên bị hỏi như vậy, khuôn mặt hai người nháy mắt ửng đỏ, bối rối nhìn nhau. Bọn họ vẫn chưa nghĩ đến điều đó, bởi hiện tại bọn họ chỉ mới khoảng hai mươi. Nhưng mà...
“Vâng,” hai người đồng thanh trả lời, nhu tình nhìn đối phương.
Đức vua hoàn toàn không để ý đến cảnh tượng ngọt ngào ngay trước mắt này, tiếp tục hỏi.
“Vậy có nghĩa là hai con sẽ chỉ có thể có hai đứa con? Rồi hai đứa cháu đó của cha, sẽ thừa kế thần vị của hai con sau này? Vậy... vậy... ai sẽ thừa kế vị trí của cha?”
Câu hỏi của ông ngay tức khắc khiến mọi người hóa đá. Thật hiển nhiên, bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này. Hay nói đúng hơn, bọn họ chưa từng có thời gian rỗi để nghĩ đến những chuyện khác.
Đức vua vừa nhìn thấy biểu cảm của bọn họ liền biết được bọn họ đang nghĩ cái gì. Ông rầu rĩ không thôi, lại vẫn rối rắm nói tiếp.
“Với lại, mặc dù cha biết mọi người là vì nhận nuôi các con mới được Vận thần chúc phúc, nhưng chúng ta cũng không thể phủ nhận tài trí của cha mẹ các con được. Nếu như các con đều là thần, sau này lại kết hôn với nhau, vậy thì không phải cũng đồng nghĩa với việc cha mẹ nuôi các con sẽ không có người kế thừa sao?”
Ông thở dài, “Vậy không phải là mấy chục năm nữa, Andalasia sẽ rất có khả năng sẽ gặp khủng hoảng sao?”
Cả tám trong thập đại gia tộc đều không có người thừa kế, bỗng nhiên đứt đoạn như vậy, chính trị và quyền lực chủ yếu của Andalasia sẽ không tránh khỏi bị phân chia và tranh giành một lần nữa.
Tuy rằng không phải trong tám gia tộc ấy không có hậu bối khác, nhưng có lẽ là vì chúc phúc của Vận thần chỉ nhằm vào bản thân cha mẹ nuôi, hoặc đơn giản là trong tám gia tộc ấy chỉ có cha nuôi bọn họ mới thật sự có tài năng, mà những người khác trong gia tộc bọn họ lại không được xuất sắc như vậy.
Nói cách khác, nếu sau này gia chủ của gia tộc được truyền cho con cháu nhánh khác, thì bọn họ cũng không thể giữ nổi địa vị hiện tại của gia tộc. Andalasia chắc chắn sẽ không thể tránh được đợt rung chuyển này.
“Nếu không thì… mọi người lại sinh cho tụi con một đứa em?” Trong lúc cả đám còn đang ngây người, Thổ Dạ Vũ bỗng đưa ra một đề nghị.
Sắc mặt các vị phụ huynh nháy mắt trở nên một lời khó nói hết. Lâm phu nhân tức đến bật cười, “Con là đang muốn có một người mẹ khác đúng không?!”
Các bà đã từng này tuổi, làm sao có thể sinh con được nữa? Có sinh thì cũng chỉ có chồng các bà sinh cùng người phụ nữ khác mà thôi!
Thấy bà dỗi mình, Thổ Dạ Vũ ngượng ngùng ngậm miệng. Lâm Công tước bất đắc dĩ cười, nhỏ giọng trấn an phu nhân nhà mình.
Đương lúc người thì đang u sầu, người thì đang phiền muộn, người lại đang đau đầu suy nghĩ vấn đề, một giọng thiếu nữ bỗng rụt rè vang lên.
“Chuyện này… có lẽ là con có cách…?”
Mọi người nhìn qua, phát hiện Sinh Nhã Hân đang không chắc chắn lắm mà cười trừ nhìn mọi người.
Âu Dương Bội phản ứng lại trước nhất, vui vẻ cười nói, “Đúng rồi! Sao chúng ta lại quên mất được chứ? Chúng ta còn có em mà!”
Những người khác cũng dần ngộ ra được ý nghĩ của hai người.
“Ý em là em muốn giúp mọi người sinh con sao?” Tình Băng hỏi thẳng.
Mấy vị phụ huynh đều kinh ngạc nhìn Sinh Nhã Hân.
Cô gật đầu, ngỏ ý nói, “Em là Sinh thần mà. Em nghĩ là em có thể giúp mọi người an toàn sinh con được.”
Hoàng hậu lo lắng hỏi cô, “Con chắc chắn không?”
Chuyện này cũng không phải chuyện đùa đâu.
Sinh Nhã Hân mím môi gật đầu, “Chỉ là con sẽ cần một ít thời gian để chuẩn bị.”
***
Mấy ngày tiếp theo, Sinh Nhã Hân dồn hết thời gian của mình vào việc nghiên cứu và thuần thục cách sử dụng thần năng của mình. Cũng may chuyện kế thừa này cũng khá giống với truyền thừa, có rất nhiều thứ đều là bỗng nhiên xuất hiện ở trong đầu, Sinh Nhã Hân chỉ cần một lần nữa truy xuất thông tin ấy, lại cố gắng nắm giữ nhuần nhuyễn là được. Cộng thêm trước khi xuống nhân giới, cô cũng đã có ba tháng học tập, lúc này không lâu lắm liền đã có thể sẵn sàng.
Sinh Nhã Hân không thể đơn giản là dùng một câu thần chú để khiến cho mọi người sinh con ngay, mà chỉ có thể ở bên cạnh bọn họ, giúp cho sinh lực và sức khỏe của cả mẹ lẫn con ổn định, và giúp cho quá trình sinh sản thuận lợi không xảy ra nguy hiểm gì. Việc này thật ra đối với Sinh thần mà nói là không khó, chỉ là đây là lần đầu tiên Sinh Nhã Hân sử dụng thần năng sau khi trở thành thần, đối tượng mà cô sử dụng thần năng lại còn là mẹ của bọn họ, nên Sinh Nhã Hân không dám qua loa dù là một chút.
Cũng may toàn bộ quá trình đều thuận lợi suôn sẻ, Tình Băng còn đặc biệt nhờ mẹ mình, cũng chính là Vận thần chúc phúc cho mọi người để tăng tỉ lệ mang thai bé trai, kết quả là một năm sau, Thần gia vui mừng phấn khởi đón chào thành viên mới của gia đình, Thần Khôi, cũng chính là vị vua tương lai sau này.
Những năm sau đấy, toàn dân trong Andalasia đều để ý nhận ra, tám gia tộc đứng đầu trong Andalasia đều như vắt tranh, cứ mỗi chín tháng lại có một đứa trẻ ra đời, tựa như xếp hàng chờ đến lượt vậy, mà điều đáng chú ý là mọi đứa trẻ ấy lại đều là bé trai.
Sự trùng hợp này trở thành chuyện trà dư tửu hậu của người dân, trong một thời gian dài vẫn còn có thể nghe thấy mọi người vui đùa tám chuyện. Thậm chí còn có người bảo cứ như là Sinh thần mỗi chín tháng lại gõ cửa một nhà giúp gia tộc đó đỡ đẻ vậy, nếu không sao lại có thể đều đặn như vậy được chứ, nhưng lại đều bị những người xung quanh cười cợt không để trong lòng, có người còn nhăn mày nói đừng có đem thần ra đùa giỡn.
Ai lại có thể ngờ được, Sinh thần là thật sự gõ cửa từng nhà giúp bọn họ sinh con.
“Tụi con xin lỗi vì đã khiến cha mẹ lo lắng!”
“Là tụi con suy nghĩ bộp chộp, thật xin lỗi cha mẹ!”
Hai người chân thành lại dứt khoát nhận lỗi như vậy khiến cho Đức vua như bị nghẹn một hơi, hít thở sâu mấy lần cũng không biết mình rốt cuộc nên mắng tiếp hay nên bỏ qua. Trong suốt cả quá tình, Tử Phong và Sinh Nhã Hân vẫn cúi thấp người, tựa như muốn bảo cha muốn đánh muốn mắng gì cứ việc.
Mấy người khác tuy rằng cũng không đồng tình với hành động của hai người họ, nhưng chuyện dù sao cũng đã rồi, cho dù hiện tại có trách mắng cũng không thể làm được gì. Huống chi, người đang sắp bị mắng còn là người mình yêu, Âu Dương Bội liền đứng dậy, đi đến bên cạnh Tử Phong, đối với Đức vua mỉm cười an ủi.
“Chú cũng đừng tức giận. Ít nhất thì hiện tại tụi con đã thuận lợi an toàn trở về rồi. Với lại, thật ra cũng nhờ hành động mạo hiểm thiếu suy nghĩ lúc ấy của Phong và Nhã Hân mà sau đấy bọn họ mới gặp được kỳ ngộ của đời mình đấy.”
Âu Dương Bội đột nhiên lại đây khiến cho Đức vua có chút luống cuống, bởi vì đến tận bây giờ ông vẫn chưa nghĩ rõ được mình nên có thái độ như thế nào đối với nhóm Âu Dương Bội mới hợp lý. Cũng may lần này trong lời Âu Dương Bội nhắc đến một điểm thu hút sự chú ý của ông, khiến ông nhất thời quên mất vấn đề này, trong nội tâm chỉ tràn đầy nghi hoặc hỏi, “Kỳ ngộ…?”
Âu Dương Bội không trả lời mà khẽ nhéo ngón tay Tử Phong. Anh hiểu được cô là đang muốn giúp mình lấy công chuộc tội, bèn nương theo lời nói của cô mà trả lời, “Vâng, bọn con hiện tại đã không còn là nhân loại bình thường nữa rồi.”
Câu nói này của anh càng khiến cho đầu óc Đức vua hỗn loạn.
Không còn là người là ý gì…?
Đức vua giống như nghĩ đến ý tưởng gì đấy, ngón tay giơ lên cẩn thận chạm vào người Tử Phong.
Vẫn ấm…
Tử Phong nhận ra ông đã hiểu lầm ý mình, vội vàng nói nốt, “Ý của con là, cả con và Hân Nhi đều đã trở thành thần rồi.”
Lần này, đầu óc của Đức vua đã hoàn toàn trống rỗng.
*
Đợi đến khi Hoàng hậu cùng tám vị phu nhân Công tước đều đã có mặt tại phòng hội nghị, Đức vua vẫn còn chưa lấy lại được tinh thần. Và sau khi Hoàng hậu nghe được tin tức ấy, bà cũng gia nhập vào đội hoang mang cùng với chồng mình. Cho đến khi nhóm Âu Dương Bội cùng với mẹ nuôi của mình đã bình tĩnh lại cảm xúc của mình sau trận trùng phùng, Đức vua và Hoàng hậu mới có thể tạm xem như đã tiếp nhận được sự thật này.
Sau đấy, mọi người mỗi người một câu cùng kể lại toàn bộ câu chuyện cho cha mẹ mình nghe. Sau khi nghe xong, ai nấy đều cảm thấy vừa ly kỳ, vừa hốt hoảng, lại vừa tự hào. Ly kỳ chuyện tranh đấu giữa thần, hốt hoảng vì những nguy hiểm mà bọn họ đã phải trải qua, và tự hào vì những điều mà bọn họ đã làm được.
Nghĩ đến cả hai đứa con của mình vậy mà đều được thần vị lựa chọn, Đức vua và Hoàng hậu lại càng tự hào hơn.
Còn đang tủm tỉm cười, Đức vua đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, nhất thời lại hốt hoảng.
“Phong, con nói, hai đứa con hiện tại đều là thần?”
“Vâng,” Tử Phong khó hiểu gật đầu.
“Mà con và Âu Dương Bội, sẽ kết hôn đúng không?”
Đột nhiên bị hỏi như vậy, khuôn mặt hai người nháy mắt ửng đỏ, bối rối nhìn nhau. Bọn họ vẫn chưa nghĩ đến điều đó, bởi hiện tại bọn họ chỉ mới khoảng hai mươi. Nhưng mà...
“Vâng,” hai người đồng thanh trả lời, nhu tình nhìn đối phương.
Đức vua hoàn toàn không để ý đến cảnh tượng ngọt ngào ngay trước mắt này, tiếp tục hỏi.
“Vậy có nghĩa là hai con sẽ chỉ có thể có hai đứa con? Rồi hai đứa cháu đó của cha, sẽ thừa kế thần vị của hai con sau này? Vậy... vậy... ai sẽ thừa kế vị trí của cha?”
Câu hỏi của ông ngay tức khắc khiến mọi người hóa đá. Thật hiển nhiên, bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này. Hay nói đúng hơn, bọn họ chưa từng có thời gian rỗi để nghĩ đến những chuyện khác.
Đức vua vừa nhìn thấy biểu cảm của bọn họ liền biết được bọn họ đang nghĩ cái gì. Ông rầu rĩ không thôi, lại vẫn rối rắm nói tiếp.
“Với lại, mặc dù cha biết mọi người là vì nhận nuôi các con mới được Vận thần chúc phúc, nhưng chúng ta cũng không thể phủ nhận tài trí của cha mẹ các con được. Nếu như các con đều là thần, sau này lại kết hôn với nhau, vậy thì không phải cũng đồng nghĩa với việc cha mẹ nuôi các con sẽ không có người kế thừa sao?”
Ông thở dài, “Vậy không phải là mấy chục năm nữa, Andalasia sẽ rất có khả năng sẽ gặp khủng hoảng sao?”
Cả tám trong thập đại gia tộc đều không có người thừa kế, bỗng nhiên đứt đoạn như vậy, chính trị và quyền lực chủ yếu của Andalasia sẽ không tránh khỏi bị phân chia và tranh giành một lần nữa.
Tuy rằng không phải trong tám gia tộc ấy không có hậu bối khác, nhưng có lẽ là vì chúc phúc của Vận thần chỉ nhằm vào bản thân cha mẹ nuôi, hoặc đơn giản là trong tám gia tộc ấy chỉ có cha nuôi bọn họ mới thật sự có tài năng, mà những người khác trong gia tộc bọn họ lại không được xuất sắc như vậy.
Nói cách khác, nếu sau này gia chủ của gia tộc được truyền cho con cháu nhánh khác, thì bọn họ cũng không thể giữ nổi địa vị hiện tại của gia tộc. Andalasia chắc chắn sẽ không thể tránh được đợt rung chuyển này.
“Nếu không thì… mọi người lại sinh cho tụi con một đứa em?” Trong lúc cả đám còn đang ngây người, Thổ Dạ Vũ bỗng đưa ra một đề nghị.
Sắc mặt các vị phụ huynh nháy mắt trở nên một lời khó nói hết. Lâm phu nhân tức đến bật cười, “Con là đang muốn có một người mẹ khác đúng không?!”
Các bà đã từng này tuổi, làm sao có thể sinh con được nữa? Có sinh thì cũng chỉ có chồng các bà sinh cùng người phụ nữ khác mà thôi!
Thấy bà dỗi mình, Thổ Dạ Vũ ngượng ngùng ngậm miệng. Lâm Công tước bất đắc dĩ cười, nhỏ giọng trấn an phu nhân nhà mình.
Đương lúc người thì đang u sầu, người thì đang phiền muộn, người lại đang đau đầu suy nghĩ vấn đề, một giọng thiếu nữ bỗng rụt rè vang lên.
“Chuyện này… có lẽ là con có cách…?”
Mọi người nhìn qua, phát hiện Sinh Nhã Hân đang không chắc chắn lắm mà cười trừ nhìn mọi người.
Âu Dương Bội phản ứng lại trước nhất, vui vẻ cười nói, “Đúng rồi! Sao chúng ta lại quên mất được chứ? Chúng ta còn có em mà!”
Những người khác cũng dần ngộ ra được ý nghĩ của hai người.
“Ý em là em muốn giúp mọi người sinh con sao?” Tình Băng hỏi thẳng.
Mấy vị phụ huynh đều kinh ngạc nhìn Sinh Nhã Hân.
Cô gật đầu, ngỏ ý nói, “Em là Sinh thần mà. Em nghĩ là em có thể giúp mọi người an toàn sinh con được.”
Hoàng hậu lo lắng hỏi cô, “Con chắc chắn không?”
Chuyện này cũng không phải chuyện đùa đâu.
Sinh Nhã Hân mím môi gật đầu, “Chỉ là con sẽ cần một ít thời gian để chuẩn bị.”
***
Mấy ngày tiếp theo, Sinh Nhã Hân dồn hết thời gian của mình vào việc nghiên cứu và thuần thục cách sử dụng thần năng của mình. Cũng may chuyện kế thừa này cũng khá giống với truyền thừa, có rất nhiều thứ đều là bỗng nhiên xuất hiện ở trong đầu, Sinh Nhã Hân chỉ cần một lần nữa truy xuất thông tin ấy, lại cố gắng nắm giữ nhuần nhuyễn là được. Cộng thêm trước khi xuống nhân giới, cô cũng đã có ba tháng học tập, lúc này không lâu lắm liền đã có thể sẵn sàng.
Sinh Nhã Hân không thể đơn giản là dùng một câu thần chú để khiến cho mọi người sinh con ngay, mà chỉ có thể ở bên cạnh bọn họ, giúp cho sinh lực và sức khỏe của cả mẹ lẫn con ổn định, và giúp cho quá trình sinh sản thuận lợi không xảy ra nguy hiểm gì. Việc này thật ra đối với Sinh thần mà nói là không khó, chỉ là đây là lần đầu tiên Sinh Nhã Hân sử dụng thần năng sau khi trở thành thần, đối tượng mà cô sử dụng thần năng lại còn là mẹ của bọn họ, nên Sinh Nhã Hân không dám qua loa dù là một chút.
Cũng may toàn bộ quá trình đều thuận lợi suôn sẻ, Tình Băng còn đặc biệt nhờ mẹ mình, cũng chính là Vận thần chúc phúc cho mọi người để tăng tỉ lệ mang thai bé trai, kết quả là một năm sau, Thần gia vui mừng phấn khởi đón chào thành viên mới của gia đình, Thần Khôi, cũng chính là vị vua tương lai sau này.
Những năm sau đấy, toàn dân trong Andalasia đều để ý nhận ra, tám gia tộc đứng đầu trong Andalasia đều như vắt tranh, cứ mỗi chín tháng lại có một đứa trẻ ra đời, tựa như xếp hàng chờ đến lượt vậy, mà điều đáng chú ý là mọi đứa trẻ ấy lại đều là bé trai.
Sự trùng hợp này trở thành chuyện trà dư tửu hậu của người dân, trong một thời gian dài vẫn còn có thể nghe thấy mọi người vui đùa tám chuyện. Thậm chí còn có người bảo cứ như là Sinh thần mỗi chín tháng lại gõ cửa một nhà giúp gia tộc đó đỡ đẻ vậy, nếu không sao lại có thể đều đặn như vậy được chứ, nhưng lại đều bị những người xung quanh cười cợt không để trong lòng, có người còn nhăn mày nói đừng có đem thần ra đùa giỡn.
Ai lại có thể ngờ được, Sinh thần là thật sự gõ cửa từng nhà giúp bọn họ sinh con.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.