Bảy X Hoan Khiển: Mẹ Kế Của Tôi
Chương 19: .1: Đệ Tứ X - Hoan Khiển (8)
Lương Hạc
23/03/2024
Quần lót dính đầy máu, Chu Yến khẽ thở dài, đứng dậy đổi quần, sau đó lấy một cái băng vệ sinh từ trên giá xuống.
Tháng nay vẫn không hoài thai, tiếng xả nước trong bồn cầu kèm theo những bọt sóng tóe ra. Chu Yến đi đến bồn rửa tay, ngẩng đầu lên soi gương, cô nhìn chằm chằm vào những nếp nhân bên dưới khoé mắt.
Có người gõ cửa, Hàn Bách Tân đi ra mở cửa, Chu Yến nín thở yên lặng lắng nghe, hoá ra là bạn học của Hàn Nặc Đông tên Trương Hoành Viễn, bố của người bạn học này cũng làm ở Viện thiết kế cùng Hàn Bách Tân, thi thoảng cũng qua lại, hai đứa con lại học cùng một lớp nên thân càng thêm thân. Từ khi Hàn Nặc Đông xuất viện trở về nhà, bạn học Trương cũng hay tới nhà để gửi bài cho cậu hay làm cái gì đó, nhìn cách ăn mặc và hành xử cũng thấy có tác phong của một công tử con nhà giàu.
Nhưng hôm nay có hơi khác một chút, còn có giọng nói của một bạn học nữ. “Con chào chú Hàn ạ!”
Hàn Bách Tân trả lời sau đó đi đến phía tủ giày tìm dép lê, tìm không thấy hắn bắt đầu gọi Chu Yến. “Yến Yến, dép đi trong nhà của nữ ở đâu vậy em?”
Trong căn nhà này từ trên xuống dưới đều là cô bày biện, già trẻ lớn bé không tìm được cái gì cũng phải gọi cô. Chu Yến lau tay rồi đi ra ngoài, cô bước đến lấy một đôi dép mới trong tủ giày rồi đưa qua đó.
“Xin chào dì Yến.” Trương Hoành Viễn chào hỏi, nữ sinh bên cạnh trố mắt lên, sau đó cũng kịp phản ứng lại chào một câu. “Con chào dì!”
Chu Yến mỉm cười, “Đến rồi.”
Trương Hoành Viễn giới thiệu, “Dì Yến, chú Hàn, đây là lớp trưởng của lớp con tên Tiêu Đan, cậu ấy đến đây để thăm Hàn Nặc Đông.”
Hàn Bách Tân chỉ về căn phòng ở đầu hành lang, “Đi thôi, Nặc Đông đang ở trong phòng.”
Hai người đi theo, Hàn Bách Tân mang đĩa hoa quả vào trong phòng, thuận tiện xem bọn họ có đang học tập thật không. Sau khi ra ngoài, hắn nhìn thấy Chu Yến đang chuẩn bị bữa tối trong phòng bếp, hắn đứng phía sau ôm lấy eo của cô. “Không cần vội, hai đứa sẽ không ở lại đây ăn cơm đâu. Nếu muốn ở lại thì chúng ta sẽ đi ra ngoài ăn.”
Chu Yến không đồng ý lắm, “Trời lạnh như vậy đi ra ngoài làm gì? Ở nhà ăn cơm là được rồi.” Đương nhiên, điều quan trọng nhất vẫn là tiền bạc. Mấy đứa nhỏ mà ăn ở nhà cùng lắm cũng chỉ hết 200 tệ, nhưng nếu đi ra ngoài không chừng sẽ tốn mất 500. Hàn Bách Tân có thể kiếm được nhiều tiền, hắn cũng là người quan trọng mặt mũi, nên những ngày sau này không liệt kê chi tiêu thì không được, Chu Yến cũng có thói quen tiết kiệm nên dĩ nhiên cô sẽ phải tính toán.
Hàn Bách Tân thấy cô kiên trì như vậy thì cũng giúp đỡ cô làm cơm, nhưng tay chân không nhanh nhẹn bằng cô nên hắn đành ngồi sang một bên giúp cô đỡ chán. “Anh thấy cô nhóc lớp trưởng kia có ý tứ với Nặc Đông nhà mình, lúc nãy khi anh đi vào, cô nhóc còn đang sờ mặt Nặc Đông nữa…”
Chu Yến dừng một chút sau đó mới nói, “Hiện tại học sinh đều cởi mở như vậy, anh cũng đừng nghĩ nhiều quá.”
“Ừm, nếu nó tìm được người tâm đầu ý hợp lúc cấp ba này cũng tốt, tương lai cùng xuất ngoại cũng có thể chăm sóc cho nhau.”
Chu Yến mỉm cười, “Tâm tư của mấy người trẻ tuổi không chắc chắn lắm, một giây trước vẫn còn thích mà giây sau đã muốn tuyệt giao rồi.”
“Vậy nên em mới nói được với nó vài câu, còn anh thì không thể giao tiếp cùng nó được!” Hàn Bách Tân vừa hôn lên mặt cô, nhưng lại bị cô đẩy ra. “Phục vụ ăn uống rồi còn phải phụ đạo cả tâm lý, người mẹ kế như em sao có thể mệt bằng mẹ ruột được!”
Hàn Bách Tân ôm cô từ phía sau, bàn tay to lớn xoa nhẹ lên cái bụng nhỏ của cô. “Chuyện này để chuẩn bị cho việc em làm mẹ trong tương lai đấy.”
Ngón tay Chu Yến cứng đờ, cô cúi đầu tiếp tục thái rau củ. “Anh mau đi nấu cơm đi.”
Lúc này, trong phòng vang lên tiếng nói đùa của thiếu niên thiếu nữ, người mà bọn họ nhắc đến không ai khác, chính là Chu Yến.
“Mẹ kế của cậu trẻ quá, lại còn xinh đẹp đến vậy nữa!” Tiêu Đan cầm một quả chuối, ngồi đối diện với Hàn Nặc Đông. Ánh mắt của Trương Hoành Viễn liếc nhìn Hàn Nặc Đông cũng không có ý đồ gì tốt cả, “Để tôi đoán xem, cậu lao lực muốn bị ngã đến tàn tật một nửa như vậy là vì…”
“Câm miệng.” Hàn Nặc Đông đang mặc áo ngủ, râu mọc ra cũng chưa kịp cạo, cậu dựa vào ghế sô pha, khuôn mặt khuất sau tấm rèm.
Trương Hoành Viễn lại nghĩ đến một chuyện, “Đúng rồi, nữ sinh ngày nào cũng đi theo cậu đến thư viện hôm nay hỏi xin Wechat của cậu, tôi thấy cô ấy cũng khá xinh đẹp nên tôi đã quét nick của tôi cho cô ấy, mấy ngay nay để tôi giả làm cậu trước xem sao.”
Hàn Nặc Đông vẫn không ngẩng mặt lên, dường như cậu không nghe thấy câu chuyện lúc nãy.
“Này, Hàn Nặc Đông, nữ sinh đó trông cũng được đấy, hơn nữa mỗi ngày cô ta đều theo cậu đến thư viện, tại sao cậu lại không thích vậy?” Tiêu Đan bóc vỏ chuối sau đó cắn một miếng nhỏ.
Trương Hoành Viễn cười nói với Tiêu Đan, “Ở đây không có chỗ cho cậu nói nhảm đâu, anh Đông, nói xem cậu ấu giống hay không giống?”
“Cút!” Tiêu Đan đỏ mặt, đuổi theo muốn bắt cậu ta lại, hai người vui đùa ầm ĩ. Hàn Nặc Đông không quan tâm, cậu vẫn tập trung đọc cuốn sách đang đặt trên cái gối.
“Này này, cậu nói một câu đi, tại sao cậu không để nữ sinh kia vào mắt vậy? Do giá trị nhan sắc hay là khí chất?” Tiêu Đan giật lấy quyển sách trong tay Hàn Đông Nặc, ôm vào trong ngực sau đó cười hì hì.
Hàn Đông Nặc nhíu mày, lười biếng trả lời, nhưng Trương Hoành Viễn lại nói tiếp. “Cậu không biết anh Đông của chúng ta chỉ thích những người thành thục thôi sao?”
“Thành thục á?”
“Chị đại ngực lớn giống như cậu vậy.”
“Muốn chết à!”
Hai người cười lớn nên không nghe thấy tiếng đập cửa, Hàn Nặc Đông đành phải nói lớn. “Hai đứa nói nhỏ một chút! Đi ra mở cửa ngay cho tôi!”
Trương Hoành Viễn xoay người ra ngoài mở cửa, khi nhìn thấy người ngoài cửa thì cậu ta sửng sốt, sau đó vò đầu cười. “Dì Yến…”
Hàn Nặc Đông đứng bật dậy khiến Tiêu Đan đang ngồi cạnh cũng phải hoảng sợ.
Chu Yến chỉ đứng ngoài cửa nói chuyện, “Mấy đứa ra ngoài ăn cơm đi, cơm nước đã xong xuôi hết rồi.”
“Dì à, dì không cần phải vội đâu ạ, bọn con không ăn đâu… Bọn con phải đi nữa.” Trương Hoành Viễn và Tiêu Đan lập tức dọn dẹp đồ đạc sau đó đi ra ngoài, nói cái gì mà ngượng ngùng vì đã ở lâu. Lúc này, Chu Yến đành phải thăm dò Hàn Nặc Đông. “Con không giữ các bạn ở lại à?”
Ai ngờ, Hàn Nặc Đông lại xua tay. “Để bọn họ về đi.”
Thiếu gia đã có lệnh thì không ai dám ở lại cả, hai người bạn học đi về phía cửa ra vào. Chu Yến muốn đi tiễn bọn họ, nhưng Hàn Nặc Đông lại gọi cô. “Dì nhỏ… Dì qua đây một chút.”
Cô quay đầu nhìn cậu qua khe cửa, khuôn mặt ngược sáng, không nhìn rõ sắc mặt ra sao. “Con không muốn qua đó ăn cẩu lương của hai người, con muốn ăn ở trong phòng.”
Chu Yến tức giận hừ một tiếng, “Dì không phải bảo mẫu của con, con ăn uống ở trong cái ổ nhỏ dì cũng không quản được.”
“Dì ghen sao?”
Mặt Chu Yến nóng lên, cô cảm thấy xấu hổ hết đường chối cãi.
Tháng nay vẫn không hoài thai, tiếng xả nước trong bồn cầu kèm theo những bọt sóng tóe ra. Chu Yến đi đến bồn rửa tay, ngẩng đầu lên soi gương, cô nhìn chằm chằm vào những nếp nhân bên dưới khoé mắt.
Có người gõ cửa, Hàn Bách Tân đi ra mở cửa, Chu Yến nín thở yên lặng lắng nghe, hoá ra là bạn học của Hàn Nặc Đông tên Trương Hoành Viễn, bố của người bạn học này cũng làm ở Viện thiết kế cùng Hàn Bách Tân, thi thoảng cũng qua lại, hai đứa con lại học cùng một lớp nên thân càng thêm thân. Từ khi Hàn Nặc Đông xuất viện trở về nhà, bạn học Trương cũng hay tới nhà để gửi bài cho cậu hay làm cái gì đó, nhìn cách ăn mặc và hành xử cũng thấy có tác phong của một công tử con nhà giàu.
Nhưng hôm nay có hơi khác một chút, còn có giọng nói của một bạn học nữ. “Con chào chú Hàn ạ!”
Hàn Bách Tân trả lời sau đó đi đến phía tủ giày tìm dép lê, tìm không thấy hắn bắt đầu gọi Chu Yến. “Yến Yến, dép đi trong nhà của nữ ở đâu vậy em?”
Trong căn nhà này từ trên xuống dưới đều là cô bày biện, già trẻ lớn bé không tìm được cái gì cũng phải gọi cô. Chu Yến lau tay rồi đi ra ngoài, cô bước đến lấy một đôi dép mới trong tủ giày rồi đưa qua đó.
“Xin chào dì Yến.” Trương Hoành Viễn chào hỏi, nữ sinh bên cạnh trố mắt lên, sau đó cũng kịp phản ứng lại chào một câu. “Con chào dì!”
Chu Yến mỉm cười, “Đến rồi.”
Trương Hoành Viễn giới thiệu, “Dì Yến, chú Hàn, đây là lớp trưởng của lớp con tên Tiêu Đan, cậu ấy đến đây để thăm Hàn Nặc Đông.”
Hàn Bách Tân chỉ về căn phòng ở đầu hành lang, “Đi thôi, Nặc Đông đang ở trong phòng.”
Hai người đi theo, Hàn Bách Tân mang đĩa hoa quả vào trong phòng, thuận tiện xem bọn họ có đang học tập thật không. Sau khi ra ngoài, hắn nhìn thấy Chu Yến đang chuẩn bị bữa tối trong phòng bếp, hắn đứng phía sau ôm lấy eo của cô. “Không cần vội, hai đứa sẽ không ở lại đây ăn cơm đâu. Nếu muốn ở lại thì chúng ta sẽ đi ra ngoài ăn.”
Chu Yến không đồng ý lắm, “Trời lạnh như vậy đi ra ngoài làm gì? Ở nhà ăn cơm là được rồi.” Đương nhiên, điều quan trọng nhất vẫn là tiền bạc. Mấy đứa nhỏ mà ăn ở nhà cùng lắm cũng chỉ hết 200 tệ, nhưng nếu đi ra ngoài không chừng sẽ tốn mất 500. Hàn Bách Tân có thể kiếm được nhiều tiền, hắn cũng là người quan trọng mặt mũi, nên những ngày sau này không liệt kê chi tiêu thì không được, Chu Yến cũng có thói quen tiết kiệm nên dĩ nhiên cô sẽ phải tính toán.
Hàn Bách Tân thấy cô kiên trì như vậy thì cũng giúp đỡ cô làm cơm, nhưng tay chân không nhanh nhẹn bằng cô nên hắn đành ngồi sang một bên giúp cô đỡ chán. “Anh thấy cô nhóc lớp trưởng kia có ý tứ với Nặc Đông nhà mình, lúc nãy khi anh đi vào, cô nhóc còn đang sờ mặt Nặc Đông nữa…”
Chu Yến dừng một chút sau đó mới nói, “Hiện tại học sinh đều cởi mở như vậy, anh cũng đừng nghĩ nhiều quá.”
“Ừm, nếu nó tìm được người tâm đầu ý hợp lúc cấp ba này cũng tốt, tương lai cùng xuất ngoại cũng có thể chăm sóc cho nhau.”
Chu Yến mỉm cười, “Tâm tư của mấy người trẻ tuổi không chắc chắn lắm, một giây trước vẫn còn thích mà giây sau đã muốn tuyệt giao rồi.”
“Vậy nên em mới nói được với nó vài câu, còn anh thì không thể giao tiếp cùng nó được!” Hàn Bách Tân vừa hôn lên mặt cô, nhưng lại bị cô đẩy ra. “Phục vụ ăn uống rồi còn phải phụ đạo cả tâm lý, người mẹ kế như em sao có thể mệt bằng mẹ ruột được!”
Hàn Bách Tân ôm cô từ phía sau, bàn tay to lớn xoa nhẹ lên cái bụng nhỏ của cô. “Chuyện này để chuẩn bị cho việc em làm mẹ trong tương lai đấy.”
Ngón tay Chu Yến cứng đờ, cô cúi đầu tiếp tục thái rau củ. “Anh mau đi nấu cơm đi.”
Lúc này, trong phòng vang lên tiếng nói đùa của thiếu niên thiếu nữ, người mà bọn họ nhắc đến không ai khác, chính là Chu Yến.
“Mẹ kế của cậu trẻ quá, lại còn xinh đẹp đến vậy nữa!” Tiêu Đan cầm một quả chuối, ngồi đối diện với Hàn Nặc Đông. Ánh mắt của Trương Hoành Viễn liếc nhìn Hàn Nặc Đông cũng không có ý đồ gì tốt cả, “Để tôi đoán xem, cậu lao lực muốn bị ngã đến tàn tật một nửa như vậy là vì…”
“Câm miệng.” Hàn Nặc Đông đang mặc áo ngủ, râu mọc ra cũng chưa kịp cạo, cậu dựa vào ghế sô pha, khuôn mặt khuất sau tấm rèm.
Trương Hoành Viễn lại nghĩ đến một chuyện, “Đúng rồi, nữ sinh ngày nào cũng đi theo cậu đến thư viện hôm nay hỏi xin Wechat của cậu, tôi thấy cô ấy cũng khá xinh đẹp nên tôi đã quét nick của tôi cho cô ấy, mấy ngay nay để tôi giả làm cậu trước xem sao.”
Hàn Nặc Đông vẫn không ngẩng mặt lên, dường như cậu không nghe thấy câu chuyện lúc nãy.
“Này, Hàn Nặc Đông, nữ sinh đó trông cũng được đấy, hơn nữa mỗi ngày cô ta đều theo cậu đến thư viện, tại sao cậu lại không thích vậy?” Tiêu Đan bóc vỏ chuối sau đó cắn một miếng nhỏ.
Trương Hoành Viễn cười nói với Tiêu Đan, “Ở đây không có chỗ cho cậu nói nhảm đâu, anh Đông, nói xem cậu ấu giống hay không giống?”
“Cút!” Tiêu Đan đỏ mặt, đuổi theo muốn bắt cậu ta lại, hai người vui đùa ầm ĩ. Hàn Nặc Đông không quan tâm, cậu vẫn tập trung đọc cuốn sách đang đặt trên cái gối.
“Này này, cậu nói một câu đi, tại sao cậu không để nữ sinh kia vào mắt vậy? Do giá trị nhan sắc hay là khí chất?” Tiêu Đan giật lấy quyển sách trong tay Hàn Đông Nặc, ôm vào trong ngực sau đó cười hì hì.
Hàn Đông Nặc nhíu mày, lười biếng trả lời, nhưng Trương Hoành Viễn lại nói tiếp. “Cậu không biết anh Đông của chúng ta chỉ thích những người thành thục thôi sao?”
“Thành thục á?”
“Chị đại ngực lớn giống như cậu vậy.”
“Muốn chết à!”
Hai người cười lớn nên không nghe thấy tiếng đập cửa, Hàn Nặc Đông đành phải nói lớn. “Hai đứa nói nhỏ một chút! Đi ra mở cửa ngay cho tôi!”
Trương Hoành Viễn xoay người ra ngoài mở cửa, khi nhìn thấy người ngoài cửa thì cậu ta sửng sốt, sau đó vò đầu cười. “Dì Yến…”
Hàn Nặc Đông đứng bật dậy khiến Tiêu Đan đang ngồi cạnh cũng phải hoảng sợ.
Chu Yến chỉ đứng ngoài cửa nói chuyện, “Mấy đứa ra ngoài ăn cơm đi, cơm nước đã xong xuôi hết rồi.”
“Dì à, dì không cần phải vội đâu ạ, bọn con không ăn đâu… Bọn con phải đi nữa.” Trương Hoành Viễn và Tiêu Đan lập tức dọn dẹp đồ đạc sau đó đi ra ngoài, nói cái gì mà ngượng ngùng vì đã ở lâu. Lúc này, Chu Yến đành phải thăm dò Hàn Nặc Đông. “Con không giữ các bạn ở lại à?”
Ai ngờ, Hàn Nặc Đông lại xua tay. “Để bọn họ về đi.”
Thiếu gia đã có lệnh thì không ai dám ở lại cả, hai người bạn học đi về phía cửa ra vào. Chu Yến muốn đi tiễn bọn họ, nhưng Hàn Nặc Đông lại gọi cô. “Dì nhỏ… Dì qua đây một chút.”
Cô quay đầu nhìn cậu qua khe cửa, khuôn mặt ngược sáng, không nhìn rõ sắc mặt ra sao. “Con không muốn qua đó ăn cẩu lương của hai người, con muốn ăn ở trong phòng.”
Chu Yến tức giận hừ một tiếng, “Dì không phải bảo mẫu của con, con ăn uống ở trong cái ổ nhỏ dì cũng không quản được.”
“Dì ghen sao?”
Mặt Chu Yến nóng lên, cô cảm thấy xấu hổ hết đường chối cãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.