Bảy X Hoan Khiển: Mẹ Kế Của Tôi
Chương 21: .1: Đệ Tứ X - Hoan Khiển (9)
Lương Hạc
23/03/2024
Phải đi công tác ở Đông Bắc vào mùa này khiến Hàn Bách Tân không hài lòng lắm, nhưng hắn vẫn cần phải tự đi một chuyến để xác nhận kinh phí cho dự án xây dựng nhà máy, nếu không đội kỹ sư trong công trình đó sẽ không lấy được tiền để ăn Tết. Hắn vẫn còn nhớ rất rõ hình ảnh năm ngoái, một loạt công nhân đã mang chăn đệm đến trước cửa nhà hắn nằm, dù thế nào đi nữa thì năm nay hắn cũng không thể để chuyện như vậy xảy ra.
Chu Yến chuẩn bị cho hắn áo lông và áo len, cô nghe nói mấy ngày nay ở Đông Bắc có tuyết rất lớn nên cô còn mua thêm cho hắn một đôi giày bông tuyết và một cái mũ da dê, nhét đến mức va li hành lý cũng đã chật kín.
Hàn Bách Tân từ trong phòng tắm đi ra, thấy cô bận rộn ra vào thì bước đến ôm lấy cô sau đó mỉm cười. “Bảo bối, được rồi mà, ông xã của em không phải đi khảo sát Bắc Cực đâu, anh chỉ đi có một tuần, làm sao có thể bị chết cóng được!”
“Bây giờ anh vẫn chưa cảm nhận được giá lạnh đâu, chờ khi anh xuống máy bay thì mới thấy lạnh, trời nóng thì còn có thể cởi bớt chứ lạnh thì phải làm sao bây giờ?”
Chu Yến đẩy hắn ra, nhưng lúc này hắn rất có tinh thần bế cô lên giường, sau đó hắn cũng leo lên đè lên người cô, nhéo lên cằm cô mà hôn. “Lạnh anh cũng không sợ, chỉ sợ nóng mà không có chỗ nào phát tiết. Cũng may chỉ đi có một tuần, nếu không anh sẽ nghẹn đến chết mất.”
Chu Yến trốn không được, nên đành để mặc cho hắn hôn. Cô nhàn nhạt nói, “Mấy người đàn ông các người đi ra ngoài người nào không giương oai cơ chứ? Anh đừng tưởng em không biết.”
“Em biết cái gì?” Hàn Bách Tân bắt đầu cởi áo ngoài của cô ra, hắn thò tay vào trong áo ngực màu trắng viền ren của cô để xoa nắn cặp vú cao ngất mềm mại của cô sau đó vừa nắm chặt kéo dài vừa xoa nhẹ lên đó. “Em nghĩ xem, anh là một công nhân, hàng năm ngay cả phụ nữ còn không gặp chứ nói gì đến việc đi ra ngoài tìm gà rừng hả? Ở nhà có vợ xinh đẹp ngọt ngào như vậy, chỉ cần trở về một cái là được đụ ngay rồi…”
Chu Yến nhéo mạnh lên cánh tay rắn chắc của hắn, làm ra vẻ tàn nhẫn. “Thê không bằng thiếp, thiếp lại không bằng trộm, trong nhà nào được như bên ngoài chứ!”
Hàn Bách Tân mỉm cười ôm lấy cô, cánh tay còn lại sờ soạng xuống bên dưới. “Anh vẫn thích ăn đồ trong nhà mình hơn, tươi mới vừa miệng… Ừm, cái kia của em đã hết chưa?”
Nhắc đến kỳ kinh nguyệt của Chu Yến, cô hơi chống cự, “Mới hết thôi, nhưng hiện tại vẫn chưa đến thời kỳ rụng trứng nữa!”
“Chờ em đến kỳ rụng trứng thì anh không ở nhà nữa rồi, không bằng hai ta quý trọng thời gian đêm nay một chút đi!” Hàn Bách Tân sờ lên đùi cô, Chu Yến cũng muốn chống cự lại, nhưng cô lại sợ hắn nghẹn quá mức rồi đi ra bên ngoài thì cũng không tốt lắm, vì vậy cô đành thả lỏng hai chân để hắn đi vào.
Đôi chân của phụ nữ là con đường dẫn đến sắc tình, càng thon dài thì càng dụ hoặc hấp dẫn, Hàn Bách Tân tham luyến đôi chân thon dài xinh đẹp của Chu Yến, hắn đặt lên cánh tay bắt đầu sờ từ trên xuống dưới, hai má áp vào chân của cô, eo và hông vẫn đang va chạm, những tiếng rên rỉ ưm ưm hừ hừ vang lên, hắn không nhịn được hôn lên những ngón chân trắng nõn của cô, đầu lưỡi liếm láp khiến Chu Yến ngứa ngáy, hắn lại siết chặt mắt cá chân của cô, đặt lên đỉnh đầu… Hai chân kẹp chặt lại, tách bàn chân ra khiến Chu Yến lơ lửng trên không.
Sau một hồi lăn lộn, hắn lại ôm cô đặt lên trên người, để cô “Cưỡi ngựa xem hoa”, nhân lúc đó hắn cũng được dịp thở dốc, vừa chiêm ngưỡng vòng eo đang va chạm lên xuống của cô, vừa xoa nắn cặp vú của cô, lâu lâu lại đâm mạnh một cái lên trên “dùng sức hỗ trợ” cô.
“Vật nhỏ, ép khô ông xã sẽ làm em yên tâm hơn!” Hàn Bách Tân nhìn Chu Yến đang rơi vào mờ mịt, khóe miệng của hắn nhếch lên, ngón tay lần mò từ cặp vú xuống chỗ giao hợp đang ướt đẫm, hắn bắt đầu chỉ đạo. “Ưm, động đi… Tiểu Yến Yến, kẹp chặt côn thịt một chút, cắm vào sâu nữa đi em… Ah, ưm… Bà xã làm tốt lắm!”
Chu Yến cũng nhắm mắt lại tập trung đưa đẩy, khoái cảm tích tụ lại, quy đầu đâm vào chỗ sâu nhất khiến khoái lạc tràn lên tận sống lưng của cô. Nhưng khi cô vừa mở mắt ra thì người bên dưới lại đổi thành Hàn Nặc Đông!
“A!”
Cô kinh hãi, nhưng vẫn không ngăn được bản thân rong ruổi liên tục lên trên người hắn, thậm chí cô còn hưng phấn hơn cả lúc nãy!
Cô thật sự làm tình cùng với Hàn Nặc Đông!
Khuôn mặt lạnh lùng bất cần đời của cậu đang thưởng thức sự quyến rũ của cô, ngón tay xoa bóp nhìn cô cọ qua cọ lại, vặn vẹo trước sau, uốn éo lên xuống.
Cô không thể dừng lại được, không biết do đồ vật trong cơ thể của cô nhảy nhót quá sống động hay do người bên dưới là Hàn Nặc Đông, mà suýt chút nữa cô đã gọi ra tên của hắn… Hàn…!
Cô run rẩy lên cao trào, người phía dưới hừ một tiếng, ôm cô va chạm mạnh mấy cái, cuối cùng hắn bị cô kẹp chặt đến bắn ra.
“Ưm!” Hai người thở hổn hển, ôm chặt lấy nhau, ảo giác đã tan biến, lúc này Chu Yến mới ý thức được lúc nãy chỉ là tưởng tượng của cô.
Hàn Bách Tân hôn lên mái tóc ướt đẫm của cô, “Hôm nay em điên cuồng quá mức… Ha ha, thật ra anh đi công tác như vậy anh còn rất lo lắng về em đấy, thiếu phụ tuổi trẻ phòng không gối chiếc làm sao anh có thể yên tâm cho được, anh phải nhắc Nặc Đông nhìn chằm chằm em, để xem em có dám đưa những người đàn ông khác về đây không.”
Chu Yến biết hắn nói bậy, cô xoay người lăn vào trong chăn, sau đó nhắm mắt lại nghĩ đến những lời này, không hiểu sao cô lại cảm thấy rất kỳ lạ và hoang đường. Cô cười rộ lên, “Được rồi, anh cứ bảo nó để ý đến em đi, để xem nó có thể bắt gian thay cho anh được không.”
Mặc dù nói như vậy nhưng đến lúc phải đi thì Hàn Bách Tân vẫn vào vai một người bố nghiêm khắc, dặn dò Hàn Nặc Đông phải nghe lời, chăm chỉ thực hiện phục hồi chức năng, đừng xem sách quá nhiều mà phải tập trung vào việc học để bù lại những bài học đã bỏ lỡ.
Đây là lần đầu tiên xa cách sau đám cưới nên Chu Yến vẫn lưu luyến không rời, khi đến cổng an ninh ở sân bay hai người vẫn ôm một lúc lâu sau đó mới buông tay, cô còn lải nhải sợ hắn bị bệnh, nhắc hắn nhớ chú ý an toàn, đi sớm về sớm.
Sau khi tiễn Hà Bách Tân xong, Chu Yến đi đến siêu thị mua đồ ăn, vì tuần này chỉ cần chuẩn bị thức ăn cho hai người nên nhẹ nhàng hơn hẳn, Hàn Nặc Đông cũng không kén ăn lắm, cô làm cái gì thì cậu ăn cái đó. Cô nghĩ cậu đang trong quá trình hồi phục nên buổi tối sẽ chuẩn bị hầm xương sườn cho cậu ăn.
Hàn Nặc Đông trở về sau khi làm xong phục hồi chức năng, cậu đang ngồi trên ghế sô pha để mát xa cơ bắp, thấy Chu Yến đã trở lại cậu cũng không thả ống quần xuống, đường cong cơ chân săn chắc, lộ ra da thịt màu lúa mạch, cậu duỗi chân ra để hoạt động gân cốt, dường như đã linh hoạt hơn rất nhiều so với lần trước.
“Tốt hơn rồi sao?” Bốn mắt nhìn nhau, Chu Yến là người cụp mắt xuống trước.
“Khá hơn rồi, bác sĩ nói con không cần phải dùng đến nạng để đi lại nữa. Chỉ cần hồi phục chức năng hai lần nữa là cơ bắp sẽ trở lại bình thường.”
Chu Yến bỏ đồ đạc xuống, đi về phía phòng bếp. “Ừm, vậy thì tốt rồi.”
Chu Yến chuẩn bị cho hắn áo lông và áo len, cô nghe nói mấy ngày nay ở Đông Bắc có tuyết rất lớn nên cô còn mua thêm cho hắn một đôi giày bông tuyết và một cái mũ da dê, nhét đến mức va li hành lý cũng đã chật kín.
Hàn Bách Tân từ trong phòng tắm đi ra, thấy cô bận rộn ra vào thì bước đến ôm lấy cô sau đó mỉm cười. “Bảo bối, được rồi mà, ông xã của em không phải đi khảo sát Bắc Cực đâu, anh chỉ đi có một tuần, làm sao có thể bị chết cóng được!”
“Bây giờ anh vẫn chưa cảm nhận được giá lạnh đâu, chờ khi anh xuống máy bay thì mới thấy lạnh, trời nóng thì còn có thể cởi bớt chứ lạnh thì phải làm sao bây giờ?”
Chu Yến đẩy hắn ra, nhưng lúc này hắn rất có tinh thần bế cô lên giường, sau đó hắn cũng leo lên đè lên người cô, nhéo lên cằm cô mà hôn. “Lạnh anh cũng không sợ, chỉ sợ nóng mà không có chỗ nào phát tiết. Cũng may chỉ đi có một tuần, nếu không anh sẽ nghẹn đến chết mất.”
Chu Yến trốn không được, nên đành để mặc cho hắn hôn. Cô nhàn nhạt nói, “Mấy người đàn ông các người đi ra ngoài người nào không giương oai cơ chứ? Anh đừng tưởng em không biết.”
“Em biết cái gì?” Hàn Bách Tân bắt đầu cởi áo ngoài của cô ra, hắn thò tay vào trong áo ngực màu trắng viền ren của cô để xoa nắn cặp vú cao ngất mềm mại của cô sau đó vừa nắm chặt kéo dài vừa xoa nhẹ lên đó. “Em nghĩ xem, anh là một công nhân, hàng năm ngay cả phụ nữ còn không gặp chứ nói gì đến việc đi ra ngoài tìm gà rừng hả? Ở nhà có vợ xinh đẹp ngọt ngào như vậy, chỉ cần trở về một cái là được đụ ngay rồi…”
Chu Yến nhéo mạnh lên cánh tay rắn chắc của hắn, làm ra vẻ tàn nhẫn. “Thê không bằng thiếp, thiếp lại không bằng trộm, trong nhà nào được như bên ngoài chứ!”
Hàn Bách Tân mỉm cười ôm lấy cô, cánh tay còn lại sờ soạng xuống bên dưới. “Anh vẫn thích ăn đồ trong nhà mình hơn, tươi mới vừa miệng… Ừm, cái kia của em đã hết chưa?”
Nhắc đến kỳ kinh nguyệt của Chu Yến, cô hơi chống cự, “Mới hết thôi, nhưng hiện tại vẫn chưa đến thời kỳ rụng trứng nữa!”
“Chờ em đến kỳ rụng trứng thì anh không ở nhà nữa rồi, không bằng hai ta quý trọng thời gian đêm nay một chút đi!” Hàn Bách Tân sờ lên đùi cô, Chu Yến cũng muốn chống cự lại, nhưng cô lại sợ hắn nghẹn quá mức rồi đi ra bên ngoài thì cũng không tốt lắm, vì vậy cô đành thả lỏng hai chân để hắn đi vào.
Đôi chân của phụ nữ là con đường dẫn đến sắc tình, càng thon dài thì càng dụ hoặc hấp dẫn, Hàn Bách Tân tham luyến đôi chân thon dài xinh đẹp của Chu Yến, hắn đặt lên cánh tay bắt đầu sờ từ trên xuống dưới, hai má áp vào chân của cô, eo và hông vẫn đang va chạm, những tiếng rên rỉ ưm ưm hừ hừ vang lên, hắn không nhịn được hôn lên những ngón chân trắng nõn của cô, đầu lưỡi liếm láp khiến Chu Yến ngứa ngáy, hắn lại siết chặt mắt cá chân của cô, đặt lên đỉnh đầu… Hai chân kẹp chặt lại, tách bàn chân ra khiến Chu Yến lơ lửng trên không.
Sau một hồi lăn lộn, hắn lại ôm cô đặt lên trên người, để cô “Cưỡi ngựa xem hoa”, nhân lúc đó hắn cũng được dịp thở dốc, vừa chiêm ngưỡng vòng eo đang va chạm lên xuống của cô, vừa xoa nắn cặp vú của cô, lâu lâu lại đâm mạnh một cái lên trên “dùng sức hỗ trợ” cô.
“Vật nhỏ, ép khô ông xã sẽ làm em yên tâm hơn!” Hàn Bách Tân nhìn Chu Yến đang rơi vào mờ mịt, khóe miệng của hắn nhếch lên, ngón tay lần mò từ cặp vú xuống chỗ giao hợp đang ướt đẫm, hắn bắt đầu chỉ đạo. “Ưm, động đi… Tiểu Yến Yến, kẹp chặt côn thịt một chút, cắm vào sâu nữa đi em… Ah, ưm… Bà xã làm tốt lắm!”
Chu Yến cũng nhắm mắt lại tập trung đưa đẩy, khoái cảm tích tụ lại, quy đầu đâm vào chỗ sâu nhất khiến khoái lạc tràn lên tận sống lưng của cô. Nhưng khi cô vừa mở mắt ra thì người bên dưới lại đổi thành Hàn Nặc Đông!
“A!”
Cô kinh hãi, nhưng vẫn không ngăn được bản thân rong ruổi liên tục lên trên người hắn, thậm chí cô còn hưng phấn hơn cả lúc nãy!
Cô thật sự làm tình cùng với Hàn Nặc Đông!
Khuôn mặt lạnh lùng bất cần đời của cậu đang thưởng thức sự quyến rũ của cô, ngón tay xoa bóp nhìn cô cọ qua cọ lại, vặn vẹo trước sau, uốn éo lên xuống.
Cô không thể dừng lại được, không biết do đồ vật trong cơ thể của cô nhảy nhót quá sống động hay do người bên dưới là Hàn Nặc Đông, mà suýt chút nữa cô đã gọi ra tên của hắn… Hàn…!
Cô run rẩy lên cao trào, người phía dưới hừ một tiếng, ôm cô va chạm mạnh mấy cái, cuối cùng hắn bị cô kẹp chặt đến bắn ra.
“Ưm!” Hai người thở hổn hển, ôm chặt lấy nhau, ảo giác đã tan biến, lúc này Chu Yến mới ý thức được lúc nãy chỉ là tưởng tượng của cô.
Hàn Bách Tân hôn lên mái tóc ướt đẫm của cô, “Hôm nay em điên cuồng quá mức… Ha ha, thật ra anh đi công tác như vậy anh còn rất lo lắng về em đấy, thiếu phụ tuổi trẻ phòng không gối chiếc làm sao anh có thể yên tâm cho được, anh phải nhắc Nặc Đông nhìn chằm chằm em, để xem em có dám đưa những người đàn ông khác về đây không.”
Chu Yến biết hắn nói bậy, cô xoay người lăn vào trong chăn, sau đó nhắm mắt lại nghĩ đến những lời này, không hiểu sao cô lại cảm thấy rất kỳ lạ và hoang đường. Cô cười rộ lên, “Được rồi, anh cứ bảo nó để ý đến em đi, để xem nó có thể bắt gian thay cho anh được không.”
Mặc dù nói như vậy nhưng đến lúc phải đi thì Hàn Bách Tân vẫn vào vai một người bố nghiêm khắc, dặn dò Hàn Nặc Đông phải nghe lời, chăm chỉ thực hiện phục hồi chức năng, đừng xem sách quá nhiều mà phải tập trung vào việc học để bù lại những bài học đã bỏ lỡ.
Đây là lần đầu tiên xa cách sau đám cưới nên Chu Yến vẫn lưu luyến không rời, khi đến cổng an ninh ở sân bay hai người vẫn ôm một lúc lâu sau đó mới buông tay, cô còn lải nhải sợ hắn bị bệnh, nhắc hắn nhớ chú ý an toàn, đi sớm về sớm.
Sau khi tiễn Hà Bách Tân xong, Chu Yến đi đến siêu thị mua đồ ăn, vì tuần này chỉ cần chuẩn bị thức ăn cho hai người nên nhẹ nhàng hơn hẳn, Hàn Nặc Đông cũng không kén ăn lắm, cô làm cái gì thì cậu ăn cái đó. Cô nghĩ cậu đang trong quá trình hồi phục nên buổi tối sẽ chuẩn bị hầm xương sườn cho cậu ăn.
Hàn Nặc Đông trở về sau khi làm xong phục hồi chức năng, cậu đang ngồi trên ghế sô pha để mát xa cơ bắp, thấy Chu Yến đã trở lại cậu cũng không thả ống quần xuống, đường cong cơ chân săn chắc, lộ ra da thịt màu lúa mạch, cậu duỗi chân ra để hoạt động gân cốt, dường như đã linh hoạt hơn rất nhiều so với lần trước.
“Tốt hơn rồi sao?” Bốn mắt nhìn nhau, Chu Yến là người cụp mắt xuống trước.
“Khá hơn rồi, bác sĩ nói con không cần phải dùng đến nạng để đi lại nữa. Chỉ cần hồi phục chức năng hai lần nữa là cơ bắp sẽ trở lại bình thường.”
Chu Yến bỏ đồ đạc xuống, đi về phía phòng bếp. “Ừm, vậy thì tốt rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.