Bảy X Hoan Khiển: Mẹ Kế Của Tôi
Chương 44: .3:
Lương Hạc
26/03/2024
Hình như phòng KTV kia đã được Hàn Nặc Đông đặt từ trước, là loại phòng bao trọn gói trong mấy giờ, Hàn Nặc Đông có vé, Chu Yến đi cùng cậu hỏi: "Bao nhiêu tiền để dì đưa tiền cho con."
Hàn Nặc Đông quay đầu nhìn Chu Lỗi đang đứng ở một bên nhìn người đẹp, liền đưa tay nhéo mặt Chu Yến, dịch lại gần muốn ôm lấy cô, cô trốn về phía sau, đôi mắt nhìn về phía Chu Lỗi.
"Nếu dì không đem cái bóng đèn kia theo thì đêm nay là của hai ta rồi." Hàn Nặc Đông cắn răng hạ giọng.
Chu Yến đẩy cậu ra: "Ai biết con có nhiều chương trình như thế, lại nói hát karaoke đông người mới vui."
"Mẹ nó, ai bảo đến KTV là để hát."
Giọng nói của cậu có chút to, bị Chu Lỗi nghe thấy, cậu ấy quay đầu lại cười: "Vậy đến KTV không ca hát thì làm gì?"
"Uống rượu!"
Đúng là cuối tuần rồi, tất cả mọi người đều như phát điên, Chu Yến làm sao có thể quản được hai đứa trẻ ranh to xác này, họ đều là những thiếu niên nhiệt huyết dồi dào, chơi cùng nhau nếu không phải là thi cao độ bão tố thì là chơi xúc xắc uống rượu. Ánh đèn sặc sỡ và tiếng nhạc ồn ào trong phòng, Chu Yến thấy hai người bọn họ phát điên rồi.
"Chị , chị! Chị cũng hát một bài đi, chị em hát bài của Vương Phi hay lắm!"
Chu Lỗi hưng phấn khoe với Hàn Nặc Đông, Hàn Nặc Đông là lần đầu tiên nghe Chu Yến ca hát, cậu đốt một điếu thuốc nheo mắt lại nghe cô hát.
"Bao giờ trăng sáng, hỏi rượu trời xanh, không biết cung điện trên trời, hôm nay là năm nào ..."
Trong làn khói mịt mù lượn lờ, Hàn Nặc Đông cầm một cái mic khác đi qua, từ đằng sau ôm lấy bả vai của Chu Yến nhẹ giọng hát cùng: "Người ta có vui có buồn, trăng sao mây nắng khó hoàn thành, mong sao người ta trường thọ, bên nhau ngàn dặm."
Một đoạn cuối cùng, Chu Yến nghiêng đầu nhìn Hàn Nặc Đông, người kia cũng cúi đầu nhìn cô, không hẹn mà gặp. Bọn họ giống như quay trở về cái đêm mập mờ kia, cái tháng mập mờ kia.
Chu Lỗi vỗ tay khen hay.
"Từ từ đã, hai người hát làm cho em cảm giác... Giống như người yêu hát với nhau!" Chu Lỗi nói xong cũng cảm thấy hối hận. Hình như trò đùa này có chút không thích hợp, cậu ấy uống say rồi, có đôi khi cũng cảm thấy hoảng hốt không rõ là chị của mình được gà cho tên họ Hàn nào?
Đến phiên Chu Lỗi, không phải là Vương Phi mà là bài vương phi*, Hàn Nặc Đông ngồi bên cạnh Chu Yến, lợi dụng ánh sáng ảm đạm trong phòng KTV, cậu đưa tay ôm cô, hôm trên mặt cô một cái, Chu Yến sợ Chu Lỗi quay đầu nhìn thấy vội tránh ra. Hàn Nặc Đông lại đuổi tới, hôn môi và tai của cô, khẽ nói: "Đừng sợ, cậu ấy uống nhiều quá rồi."
* Vương Phi là 王菲 là tên một ca sĩ, còn vương phi là 王妃 là tên một bài hát.
"Còn không phải do con, ra sức rót cho em ấy, đừng cho là dì không nhìn ra!" Chu Yến véo vào bắp đùi của cậu.
"Dì bóp chỗ cứng rắn kia sẽ tốt hơn."
"Cút..."
Hàn Nặc Đông cười nắm tay cô đặt lên môi của cậu: "Yến Yến, con thích dì ca hát, sau này con muốn dì hát ru con ngủ."
"Ngây thơ!" Cô lật tay bắt lấy tay của cậu, tìm đến vết sẹo lồi lõm chỗ mạch đập, than nhẹ: "Đồng ý với dì, sau này dù gặp chuyện gì, cũng đừng chết, đừng nghĩ cái gì mà mọi người đáng chết, không ai đáng chết, không ai có lý do để kết án tử hình người khác, kể cả là chính bản thân họ. Mặc kệ có nhiều khó khăn như thế nào, phải sống. Con còn trẻ tuổi, còn không nhìn thấy dáng vẻ của cái chết, chờ đến lúc con nhìn thấy người mình yêu không còn tồn tại, loại cảm giác đau khổ và trống rỗng này không dễ chịu, cho nên đừng để người yêu của con thống khổ.
Hàn Nặc Đông rút tay lại, ở trong bóng tối mập mờ nhẹ hừ một cái: "Người yêu con? Có sao?"
Chu Yến gật đầu: "Có, nếu như con nghĩ đến bọn họ chết đi thì con sẽ đau đến mức không muốn sống nữa, như vậy bọn họ đối với con cũng như vậy.
Hàn Nặc Đông quay đầu nhìn cô: "Dì thì sao?"
Chu Yến hỏi lại: "Nếu như dì chết đi thì con sẽ như thế nào?"
Hàn Nặc Đông nói: "Con cũng sẽ chết đi."
Câu nói này quá nghiêm túc, Chu Yến hoài nghi cậu sẽ thật sự tự tử vì cô. Cô nghĩ lại rồi lập tức bỏ đi suy nghĩ hoang đường ấy, cười: "Như vậy, con đừng chết, dì cũng sẽ sống sót rồi."
Hàn Nặc Đông ngẫm lại rồi cười: "Đây là logic ở trong toán học, điều tương tự cũng có thể được chứng minh, dì cũng yêu con."
Hàn Nặc Đông quay đầu nhìn Chu Lỗi đang đứng ở một bên nhìn người đẹp, liền đưa tay nhéo mặt Chu Yến, dịch lại gần muốn ôm lấy cô, cô trốn về phía sau, đôi mắt nhìn về phía Chu Lỗi.
"Nếu dì không đem cái bóng đèn kia theo thì đêm nay là của hai ta rồi." Hàn Nặc Đông cắn răng hạ giọng.
Chu Yến đẩy cậu ra: "Ai biết con có nhiều chương trình như thế, lại nói hát karaoke đông người mới vui."
"Mẹ nó, ai bảo đến KTV là để hát."
Giọng nói của cậu có chút to, bị Chu Lỗi nghe thấy, cậu ấy quay đầu lại cười: "Vậy đến KTV không ca hát thì làm gì?"
"Uống rượu!"
Đúng là cuối tuần rồi, tất cả mọi người đều như phát điên, Chu Yến làm sao có thể quản được hai đứa trẻ ranh to xác này, họ đều là những thiếu niên nhiệt huyết dồi dào, chơi cùng nhau nếu không phải là thi cao độ bão tố thì là chơi xúc xắc uống rượu. Ánh đèn sặc sỡ và tiếng nhạc ồn ào trong phòng, Chu Yến thấy hai người bọn họ phát điên rồi.
"Chị , chị! Chị cũng hát một bài đi, chị em hát bài của Vương Phi hay lắm!"
Chu Lỗi hưng phấn khoe với Hàn Nặc Đông, Hàn Nặc Đông là lần đầu tiên nghe Chu Yến ca hát, cậu đốt một điếu thuốc nheo mắt lại nghe cô hát.
"Bao giờ trăng sáng, hỏi rượu trời xanh, không biết cung điện trên trời, hôm nay là năm nào ..."
Trong làn khói mịt mù lượn lờ, Hàn Nặc Đông cầm một cái mic khác đi qua, từ đằng sau ôm lấy bả vai của Chu Yến nhẹ giọng hát cùng: "Người ta có vui có buồn, trăng sao mây nắng khó hoàn thành, mong sao người ta trường thọ, bên nhau ngàn dặm."
Một đoạn cuối cùng, Chu Yến nghiêng đầu nhìn Hàn Nặc Đông, người kia cũng cúi đầu nhìn cô, không hẹn mà gặp. Bọn họ giống như quay trở về cái đêm mập mờ kia, cái tháng mập mờ kia.
Chu Lỗi vỗ tay khen hay.
"Từ từ đã, hai người hát làm cho em cảm giác... Giống như người yêu hát với nhau!" Chu Lỗi nói xong cũng cảm thấy hối hận. Hình như trò đùa này có chút không thích hợp, cậu ấy uống say rồi, có đôi khi cũng cảm thấy hoảng hốt không rõ là chị của mình được gà cho tên họ Hàn nào?
Đến phiên Chu Lỗi, không phải là Vương Phi mà là bài vương phi*, Hàn Nặc Đông ngồi bên cạnh Chu Yến, lợi dụng ánh sáng ảm đạm trong phòng KTV, cậu đưa tay ôm cô, hôm trên mặt cô một cái, Chu Yến sợ Chu Lỗi quay đầu nhìn thấy vội tránh ra. Hàn Nặc Đông lại đuổi tới, hôn môi và tai của cô, khẽ nói: "Đừng sợ, cậu ấy uống nhiều quá rồi."
* Vương Phi là 王菲 là tên một ca sĩ, còn vương phi là 王妃 là tên một bài hát.
"Còn không phải do con, ra sức rót cho em ấy, đừng cho là dì không nhìn ra!" Chu Yến véo vào bắp đùi của cậu.
"Dì bóp chỗ cứng rắn kia sẽ tốt hơn."
"Cút..."
Hàn Nặc Đông cười nắm tay cô đặt lên môi của cậu: "Yến Yến, con thích dì ca hát, sau này con muốn dì hát ru con ngủ."
"Ngây thơ!" Cô lật tay bắt lấy tay của cậu, tìm đến vết sẹo lồi lõm chỗ mạch đập, than nhẹ: "Đồng ý với dì, sau này dù gặp chuyện gì, cũng đừng chết, đừng nghĩ cái gì mà mọi người đáng chết, không ai đáng chết, không ai có lý do để kết án tử hình người khác, kể cả là chính bản thân họ. Mặc kệ có nhiều khó khăn như thế nào, phải sống. Con còn trẻ tuổi, còn không nhìn thấy dáng vẻ của cái chết, chờ đến lúc con nhìn thấy người mình yêu không còn tồn tại, loại cảm giác đau khổ và trống rỗng này không dễ chịu, cho nên đừng để người yêu của con thống khổ.
Hàn Nặc Đông rút tay lại, ở trong bóng tối mập mờ nhẹ hừ một cái: "Người yêu con? Có sao?"
Chu Yến gật đầu: "Có, nếu như con nghĩ đến bọn họ chết đi thì con sẽ đau đến mức không muốn sống nữa, như vậy bọn họ đối với con cũng như vậy.
Hàn Nặc Đông quay đầu nhìn cô: "Dì thì sao?"
Chu Yến hỏi lại: "Nếu như dì chết đi thì con sẽ như thế nào?"
Hàn Nặc Đông nói: "Con cũng sẽ chết đi."
Câu nói này quá nghiêm túc, Chu Yến hoài nghi cậu sẽ thật sự tự tử vì cô. Cô nghĩ lại rồi lập tức bỏ đi suy nghĩ hoang đường ấy, cười: "Như vậy, con đừng chết, dì cũng sẽ sống sót rồi."
Hàn Nặc Đông ngẫm lại rồi cười: "Đây là logic ở trong toán học, điều tương tự cũng có thể được chứng minh, dì cũng yêu con."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.