Bảy X Hoan Khiển: Mẹ Kế Của Tôi
Chương 51: Hoan Khiển (22)
Lương Hạc
26/03/2024
Dâm đãng, thật dâm đãng, Chu Yến nghĩ, sao mình có thể sa đọa đến mức như vậy, đúng là một dâm phụ! Chậm rãi hoàn hồn, cảm giác ghê tởm từ dạ dày nhanh chóng dâng lên, không biết là áy náy hay là nôn nóng, là rối rắm hay là mâu thuẫn, tóm lại, cô rất không thoải mái.
“Con không đeo bao à?”
“Kỳ an toàn của dì.”
“Không phải chứ?”
“Con tính rồi.”
“Vậy cũng không chuẩn.”
Chu Yến xoay người ngồi dậy, mặc váy ngủ lên, tìm quần lót khắp nơi, Hàn Nặc Đông nằm bên cạnh duỗi cánh tay dài ra ôm cô, “Đừng tìm, nghỉ ngơi một lát đã.”
“Dì phải đi về.”
“Đừng đi được không, Yến Yến?”
“Chẳng lẽ con muốn dì ngủ lại đây?”
Hàn Nặc Đông bò dậy, giống cái đứa trẻ duỗi tay ôm cổ cô từ phía sau, ghé lên đầu vai cô làm nũng, “Dì ngủ một lát cũng được.”
“Điên à, lát nữa anh ấy sẽ đi lên.”
“Lão Hàn không dễ dậy như vậy đâu, lúc ông ấy ngủ, con thường xuyên quan sát ông ấy rồi.” Hàn Nặc Đông cười, cười rất không có ý tốt.
Chu Yến quay đầu lại liếc cậu, “Có phải con thường xuyên đến phòng chúng ta không?”
“Ở nơi tối tăm quan sát hai người làm tình sao?” Ý cười trên mặt Hàn Nặc Đông càng sâu, đế bên tai cô, nhỏ giọng hỏi, “Con cảm thấy thời gian của con còn dài hơn ông ấy... Không tin thì ngày nào đó dì quan sát đi.”
“Cút!” Chu Yến cảm thấy cậu càng nói càng vô sỉ, ánh mắt tìm kiếm khắp nơi, vẫn không thấy quần lót đâu.
“Con không ngại cùng ông ấy phục vụ dì đâu.”
Chu Yến bị lời này của cậu dọa, nhíu mày trừng cậu, trong lòng lại hiện lên cảnh tượng hai người đàn ông cùng kẹp cô, bốn tay vuốt ve, hai cái lưỡi hôn hít, càng muốn mạng là, hai cái dương vật mạnh mẽ phía dưới đều ra vào trong cơ thể cô....
“Chúng ta cùng nhau thi đấu xem ai có thể khiến dì thoải mái nhất, thoải mái khi lên cao trào ấy, sau đó lại cùng nhau gieo giống, dì chính là ong hậu của chúng ta.” Hàn Nặc Đông khẽ liếm tai cô, khí nóng rót vào, hình như đọc chú mê hoặc.
“Càng giống nô lệ hơn.” Chu Yến cắn răng, cả người run rẩy.
Hàn Nặc Đông cười, dùng chút lực ấn cô trên giường, Chu Yến cho rằng thằng nhóc này khôi phục thể lực nhanh như vậy, còn muốn một lần nữa, sợ tới mức muốn tránh, lại không ngờ cậu chỉ ôm cô, mặt dán mặt, mắt đối mắt.
“Nô lệ tình dục sao? Ha ha... Yến Yến, hiện tại khẩu vị của dì còn nặng hơn con nữa. Sao con nỡ chứ, chiều dì còn không kịp.”
“Đừng nói nữa, để dì trở về đi.”
Hàn Nặc Đông hôn lên mắt và miệng cô, “Không phải nói muốn tâm sự với con sao, con muốn tâm sự với dì.”
Chu Yến quay mặt trốn cậu, “Nói cái gì, trong phòng vẫn còn sáng đèn, lát nữa ông ấy sẽ đến đây.”
Hàn Nặc Đông giơ tay, rút dây điện ra.
Trong phòng một mảnh hắc ám, Chu Yến nhất thời không thích ứng được, giống như rơi xuống đáy vực vậy, ngửa đầu nhìn về phía cửa sổ trên đầu giường, mặc dù không nhìn thấy ánh trăng, nhưng vẫn có ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào, cô thở dài, có cảm giác mình đã trở thành nô lệ trong địa lao.
Hàn Nặc Đông ở trong bóng tối cắn lên da cô, “Dì nghĩ cái gì vậy?”
“Nghĩ đến anh ấy.”
“Không được ở trên giường con nghĩ đến người đàn ông khác.” Sức lực trên miệng cậu tăng lên.
“Anh ấy là bố con đó.”
“Ai cũng không được, chỉ có thể nghĩ đến con.” Hàn Nặc Đông duỗi tay niết đầu vú của cô, giống như trừng phạt cô vậy, ngón tay xoa nắn, nhất định phải khiến nó cứng lên.
“Con đừng nháo nữa.” Chu Yến đẩy cậu, muốn đứng dậy.
Hàn Nặc Đông giảm lực cắn trên vai cô cô, “Được được được, dì có thể nghĩ, dì nghĩ thế nào cũng được, dù sao hiện tại là con ôm dì.”
Chu Yến không nói lời nào, để cậu ôm, lại bỗng nhiên gọi cậu, “Hàn Nặc Đông...”
“Ừm...”
“Dì và con sẽ không có kết quả tốt, sớm muộn cũng xảy ra chuyện, không bằng hiện tại kịp thời xóa bỏ đi.”
“Dì sợ à, Yến Yến?”
“Không phải dì sợ, dì cảm thấy, dù thế nào dì và con cũng không thành được, con phải học đại học, chờ con học xong, dì đã hơn ba mươi tuổi rồi, hoa tàn ít bướm, mà con sẽ nghênh đón thời gian tốt đẹp nhất, con sẽ kết giao bạn gái, kết hôn sinh con, con sẽ có cuộc sống thuộc về con, đến lúc đó con nhớ lại lúc này, sẽ cảm thấy đây chỉ là xúc động tuổi dậy thì của con thôi, có lẽ đến lúc đó con sẽ xấu hổ đến mức không muốn gặp dì nữa.”
Hàn Nặc Đông ngắt lời cô, “Lại muốn con đi học?”
“Cho nên, chúng ta không có kết quả đâu, kết quả tốt nhất là dì sẽ làm bạn với bố con, sống quãng đời còn lại”
“Ba mươi tuổi nói đến sống quãng đời còn lại còn rất dài đó, dì lại không yêu ông ấy, sao có thể làm bạn được?”
“Yêu hay không thật ra cũng không quan trọng, Nặc Đông, con còn nhỏ, con không biết, đến cuối cùng, con người chỉ muốn tìm một người bạn thôi.”
Hàn Nặc Đông lạnh lùng cười, “Cho nên hai người bày xếp đồ trong nhà cũng hoàn toàn vô dụng thôi.”
Ha, Chu Yến nghĩ, cậu lại biết trích dẫn lời châm chọc của Chekhov. (*)
(*): Tháng 10 năm 1898, Chekhov viết thư cho em trai Mikhail nói, “Kết hôn trên cơ sở tình yêu mới là thú vị; còn kết hôn với một cô gái khiến người ta thích, vậy không khác gì ra chợ mua một thứ mình không cần chỉ vì nó tốt. Trong cuộc sống gia đình quan trọng nhất là tình yêu, tính hấp dẫn, tính sinh hoạt hài hòa.
Chu Yến không phụ họa, còn hỏi lại, “Vậy con tình tưởng hai chúng ta là tình yêu sao? Nói yêu đương vụng trộm còn đúng hơn? Nói trắng ra là, con đang tùy hứng tìm kích thích... Con viết sách bìa trắng, nghe lén chúng ta, lại câu dẫn dì lên giường, có chuyện nào không phải thú vui tà ác của con? Dì chỉ là vừa khéo xuất hiện, trở thành mục tiêu của con mà thôi, con không yêu dì đâu, con chỉ muốn chống cự uất ức, con bị bệnh, Nặc Đông, con thật sự bị bệnh rồi.”
Hàn Nặc Đông ở trong bóng tối, không nhìn rõ vẻ mặt, không nghe thấy âm thành, yên lặng một lúc lâu sau, cậu bỗng nhiên cười, cười đến cổ quái, lẩm bẩm nói, nghe rất khiếp người, Chu Yến nổi cả gà da, vừa muốn nói chuyện, lại nghe thấy cậu thở dài, “Đệch, con thật mẹ nó yêu dì, Yến Yến.”
Chu Yến nhân cơ hội đứng dậy, nhanh chóng nhảy xuống giường, “Sau này đừng tìm dì nữa, dì không phải thuốc chữa bệnh của con đâu.”
“Đúng vậy, dì là ma túy, là thứ con càng ăn càng nghiện.”
Chu Yến không để ý tới cậu, chịu đựng đau đớn ở chân đi mở cửa, Hàn Nặc Đông cũng từ trên giường đứng dậy, “Dì từ từ đã, con còn muốn nói một câu...:
Bàn tay nắm cửa của Chu Yến buông lỏng một chút.
“Cho dù lời dì nói đều đúng, con cũng muốn đụ dì, dì cũng muốn cho con đụ, Yến Yến, dì còn không rõ sao, hai chúng ta sớm đã không tách rời được.”
Chu Yến kéo cửa ra, nhón chân đi ra ngoài, một bước tê rần, bỗng nhiên nước mắt dâng lên, có cảm giác xui xẻo ủ rũ bị người ăn định rồi, nhưng cô không thể khóc ra, cô dùng tốc độ nhanh nhất trở về phòng, bò lên giường, giả vờ ngủ.
“Yến Yến...”
Trong bóng tối một bên khác, Hàn Nặc Đông mở cửa, yếu ớt gọi cô, cô quay đầu lại, không nhìn thấy cậu, chỉ nghe thấy cậu nói, “Con cõng dì trở về, chân dì còn đau....”
Chu Yến vội vàng xua tay, đẩy cửa phòng ngủ trước mặt ra đi vào, lại quay người đóng cửa lại.
Thở dốc, đau đớn, cô cảm thấy khoảng cách ngắn ngủi như vậy, sao cô đi lại lâu đến thế, sau đó cô bắt đầu lâm vào tự trách thật sâu, lúc nằm lên giường, cô mới phát hiện toàn thân mình giống như tan thành từng mảnh, càng thêm oán hận thằng nhóc Hàn Nặc Đông kia quá thô mãng, dùng lực quá mạnh xoa nắm cô, nhưng đây rốt cuộc là bị cậu lăn lộn hay báo ứng vì cô phóng đãng?
Lật người, gót chân và trái tim ẩn ẩn đau đớn, Chu Yến nằm nghiêng, cẩn thận lắng nghe, bỗng nhiên da đầu nổ tung... Tiếng ngáy nho nhỏ của Hàn Bách Tân biến mất từ lúc nào?
Anh tỉnh? Hay là ngủ?
Tim Chu Yến đập mạnh, không dám động, trong bóng tối an tĩnh, khắp nơi đều là đôi mắt không có ý tốt, cô ngẩng nhìn về phía cửa sổ, đêm nay thật không tốt!
“Ưm... Chạy đi đâu vậy?” Người từ phía sau đến gần, giọng nói cũng vang lên bên tai cô, môi của Hàn Bách Tân đụng vào tóc cô, hừ nhẹ, “Mộng du?”
Chu Yến chợt cảm thấy sống lưng tê dại.
“Con không đeo bao à?”
“Kỳ an toàn của dì.”
“Không phải chứ?”
“Con tính rồi.”
“Vậy cũng không chuẩn.”
Chu Yến xoay người ngồi dậy, mặc váy ngủ lên, tìm quần lót khắp nơi, Hàn Nặc Đông nằm bên cạnh duỗi cánh tay dài ra ôm cô, “Đừng tìm, nghỉ ngơi một lát đã.”
“Dì phải đi về.”
“Đừng đi được không, Yến Yến?”
“Chẳng lẽ con muốn dì ngủ lại đây?”
Hàn Nặc Đông bò dậy, giống cái đứa trẻ duỗi tay ôm cổ cô từ phía sau, ghé lên đầu vai cô làm nũng, “Dì ngủ một lát cũng được.”
“Điên à, lát nữa anh ấy sẽ đi lên.”
“Lão Hàn không dễ dậy như vậy đâu, lúc ông ấy ngủ, con thường xuyên quan sát ông ấy rồi.” Hàn Nặc Đông cười, cười rất không có ý tốt.
Chu Yến quay đầu lại liếc cậu, “Có phải con thường xuyên đến phòng chúng ta không?”
“Ở nơi tối tăm quan sát hai người làm tình sao?” Ý cười trên mặt Hàn Nặc Đông càng sâu, đế bên tai cô, nhỏ giọng hỏi, “Con cảm thấy thời gian của con còn dài hơn ông ấy... Không tin thì ngày nào đó dì quan sát đi.”
“Cút!” Chu Yến cảm thấy cậu càng nói càng vô sỉ, ánh mắt tìm kiếm khắp nơi, vẫn không thấy quần lót đâu.
“Con không ngại cùng ông ấy phục vụ dì đâu.”
Chu Yến bị lời này của cậu dọa, nhíu mày trừng cậu, trong lòng lại hiện lên cảnh tượng hai người đàn ông cùng kẹp cô, bốn tay vuốt ve, hai cái lưỡi hôn hít, càng muốn mạng là, hai cái dương vật mạnh mẽ phía dưới đều ra vào trong cơ thể cô....
“Chúng ta cùng nhau thi đấu xem ai có thể khiến dì thoải mái nhất, thoải mái khi lên cao trào ấy, sau đó lại cùng nhau gieo giống, dì chính là ong hậu của chúng ta.” Hàn Nặc Đông khẽ liếm tai cô, khí nóng rót vào, hình như đọc chú mê hoặc.
“Càng giống nô lệ hơn.” Chu Yến cắn răng, cả người run rẩy.
Hàn Nặc Đông cười, dùng chút lực ấn cô trên giường, Chu Yến cho rằng thằng nhóc này khôi phục thể lực nhanh như vậy, còn muốn một lần nữa, sợ tới mức muốn tránh, lại không ngờ cậu chỉ ôm cô, mặt dán mặt, mắt đối mắt.
“Nô lệ tình dục sao? Ha ha... Yến Yến, hiện tại khẩu vị của dì còn nặng hơn con nữa. Sao con nỡ chứ, chiều dì còn không kịp.”
“Đừng nói nữa, để dì trở về đi.”
Hàn Nặc Đông hôn lên mắt và miệng cô, “Không phải nói muốn tâm sự với con sao, con muốn tâm sự với dì.”
Chu Yến quay mặt trốn cậu, “Nói cái gì, trong phòng vẫn còn sáng đèn, lát nữa ông ấy sẽ đến đây.”
Hàn Nặc Đông giơ tay, rút dây điện ra.
Trong phòng một mảnh hắc ám, Chu Yến nhất thời không thích ứng được, giống như rơi xuống đáy vực vậy, ngửa đầu nhìn về phía cửa sổ trên đầu giường, mặc dù không nhìn thấy ánh trăng, nhưng vẫn có ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào, cô thở dài, có cảm giác mình đã trở thành nô lệ trong địa lao.
Hàn Nặc Đông ở trong bóng tối cắn lên da cô, “Dì nghĩ cái gì vậy?”
“Nghĩ đến anh ấy.”
“Không được ở trên giường con nghĩ đến người đàn ông khác.” Sức lực trên miệng cậu tăng lên.
“Anh ấy là bố con đó.”
“Ai cũng không được, chỉ có thể nghĩ đến con.” Hàn Nặc Đông duỗi tay niết đầu vú của cô, giống như trừng phạt cô vậy, ngón tay xoa nắn, nhất định phải khiến nó cứng lên.
“Con đừng nháo nữa.” Chu Yến đẩy cậu, muốn đứng dậy.
Hàn Nặc Đông giảm lực cắn trên vai cô cô, “Được được được, dì có thể nghĩ, dì nghĩ thế nào cũng được, dù sao hiện tại là con ôm dì.”
Chu Yến không nói lời nào, để cậu ôm, lại bỗng nhiên gọi cậu, “Hàn Nặc Đông...”
“Ừm...”
“Dì và con sẽ không có kết quả tốt, sớm muộn cũng xảy ra chuyện, không bằng hiện tại kịp thời xóa bỏ đi.”
“Dì sợ à, Yến Yến?”
“Không phải dì sợ, dì cảm thấy, dù thế nào dì và con cũng không thành được, con phải học đại học, chờ con học xong, dì đã hơn ba mươi tuổi rồi, hoa tàn ít bướm, mà con sẽ nghênh đón thời gian tốt đẹp nhất, con sẽ kết giao bạn gái, kết hôn sinh con, con sẽ có cuộc sống thuộc về con, đến lúc đó con nhớ lại lúc này, sẽ cảm thấy đây chỉ là xúc động tuổi dậy thì của con thôi, có lẽ đến lúc đó con sẽ xấu hổ đến mức không muốn gặp dì nữa.”
Hàn Nặc Đông ngắt lời cô, “Lại muốn con đi học?”
“Cho nên, chúng ta không có kết quả đâu, kết quả tốt nhất là dì sẽ làm bạn với bố con, sống quãng đời còn lại”
“Ba mươi tuổi nói đến sống quãng đời còn lại còn rất dài đó, dì lại không yêu ông ấy, sao có thể làm bạn được?”
“Yêu hay không thật ra cũng không quan trọng, Nặc Đông, con còn nhỏ, con không biết, đến cuối cùng, con người chỉ muốn tìm một người bạn thôi.”
Hàn Nặc Đông lạnh lùng cười, “Cho nên hai người bày xếp đồ trong nhà cũng hoàn toàn vô dụng thôi.”
Ha, Chu Yến nghĩ, cậu lại biết trích dẫn lời châm chọc của Chekhov. (*)
(*): Tháng 10 năm 1898, Chekhov viết thư cho em trai Mikhail nói, “Kết hôn trên cơ sở tình yêu mới là thú vị; còn kết hôn với một cô gái khiến người ta thích, vậy không khác gì ra chợ mua một thứ mình không cần chỉ vì nó tốt. Trong cuộc sống gia đình quan trọng nhất là tình yêu, tính hấp dẫn, tính sinh hoạt hài hòa.
Chu Yến không phụ họa, còn hỏi lại, “Vậy con tình tưởng hai chúng ta là tình yêu sao? Nói yêu đương vụng trộm còn đúng hơn? Nói trắng ra là, con đang tùy hứng tìm kích thích... Con viết sách bìa trắng, nghe lén chúng ta, lại câu dẫn dì lên giường, có chuyện nào không phải thú vui tà ác của con? Dì chỉ là vừa khéo xuất hiện, trở thành mục tiêu của con mà thôi, con không yêu dì đâu, con chỉ muốn chống cự uất ức, con bị bệnh, Nặc Đông, con thật sự bị bệnh rồi.”
Hàn Nặc Đông ở trong bóng tối, không nhìn rõ vẻ mặt, không nghe thấy âm thành, yên lặng một lúc lâu sau, cậu bỗng nhiên cười, cười đến cổ quái, lẩm bẩm nói, nghe rất khiếp người, Chu Yến nổi cả gà da, vừa muốn nói chuyện, lại nghe thấy cậu thở dài, “Đệch, con thật mẹ nó yêu dì, Yến Yến.”
Chu Yến nhân cơ hội đứng dậy, nhanh chóng nhảy xuống giường, “Sau này đừng tìm dì nữa, dì không phải thuốc chữa bệnh của con đâu.”
“Đúng vậy, dì là ma túy, là thứ con càng ăn càng nghiện.”
Chu Yến không để ý tới cậu, chịu đựng đau đớn ở chân đi mở cửa, Hàn Nặc Đông cũng từ trên giường đứng dậy, “Dì từ từ đã, con còn muốn nói một câu...:
Bàn tay nắm cửa của Chu Yến buông lỏng một chút.
“Cho dù lời dì nói đều đúng, con cũng muốn đụ dì, dì cũng muốn cho con đụ, Yến Yến, dì còn không rõ sao, hai chúng ta sớm đã không tách rời được.”
Chu Yến kéo cửa ra, nhón chân đi ra ngoài, một bước tê rần, bỗng nhiên nước mắt dâng lên, có cảm giác xui xẻo ủ rũ bị người ăn định rồi, nhưng cô không thể khóc ra, cô dùng tốc độ nhanh nhất trở về phòng, bò lên giường, giả vờ ngủ.
“Yến Yến...”
Trong bóng tối một bên khác, Hàn Nặc Đông mở cửa, yếu ớt gọi cô, cô quay đầu lại, không nhìn thấy cậu, chỉ nghe thấy cậu nói, “Con cõng dì trở về, chân dì còn đau....”
Chu Yến vội vàng xua tay, đẩy cửa phòng ngủ trước mặt ra đi vào, lại quay người đóng cửa lại.
Thở dốc, đau đớn, cô cảm thấy khoảng cách ngắn ngủi như vậy, sao cô đi lại lâu đến thế, sau đó cô bắt đầu lâm vào tự trách thật sâu, lúc nằm lên giường, cô mới phát hiện toàn thân mình giống như tan thành từng mảnh, càng thêm oán hận thằng nhóc Hàn Nặc Đông kia quá thô mãng, dùng lực quá mạnh xoa nắm cô, nhưng đây rốt cuộc là bị cậu lăn lộn hay báo ứng vì cô phóng đãng?
Lật người, gót chân và trái tim ẩn ẩn đau đớn, Chu Yến nằm nghiêng, cẩn thận lắng nghe, bỗng nhiên da đầu nổ tung... Tiếng ngáy nho nhỏ của Hàn Bách Tân biến mất từ lúc nào?
Anh tỉnh? Hay là ngủ?
Tim Chu Yến đập mạnh, không dám động, trong bóng tối an tĩnh, khắp nơi đều là đôi mắt không có ý tốt, cô ngẩng nhìn về phía cửa sổ, đêm nay thật không tốt!
“Ưm... Chạy đi đâu vậy?” Người từ phía sau đến gần, giọng nói cũng vang lên bên tai cô, môi của Hàn Bách Tân đụng vào tóc cô, hừ nhẹ, “Mộng du?”
Chu Yến chợt cảm thấy sống lưng tê dại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.