Chương 34: .1: Đệ Tam X - Sắc Kệ (17)
Lương Hạc
26/03/2024
Tình huống này có chút xấu hổ, Tô Thuần Anh đang đứng sau lưng Kỳ Mẫn, hiển nhiên bà ấy là người đưa chìa khoá cửa cho Kỳ Mẫn.
Phản ứng đầu tiên của Kỳ Hạnh Trinh chính là muốn kéo quần áo của mình lên, nhưng vừa mới suy nghĩ một giây, thì cô đã phát hiện cảnh xuân của mình đã sớm lộ ra, thay vì thất thố hoảng sợ, cô đành thể hiện sự ưu nhã, xấu hổ đứng dậy, thuận tay sửa sang lại mái tóc rối tung.
Kỳ Anh Hàn mượn rượu làm khùng làm điên, anh ta đang nằm trên mặt đất rên rỉ liên tục. “Ah, đây chính là hiện trường của cuộc bạo hành gia đình có quy mô lớn!”
Tô Thuần Anh đi đến đẩy Kỳ Hạnh Trinh một cái rất mạnh, "Con đang làm gì đây! Anh trai con vừa trở về con đã đánh nhau với nó! Nửa đêm nửa hôm, muốn chết à! Hai đứa đều đã trưởng thành hết rồi, nhìn xem bản thân mình đánh nhau thành cái bộ dạng gì đi! Con thử nhìn lại mình xem, có khác gì người đàn bà đanh đá chua ngoa ở trên đường không!”
Bà ấy nhíu mày, nhìn người đang nằm trên mặt đất nhằm ám chỉ với Kỳ Mẫn. “Mau đỡ nó dậy đi, haiz, thật là, đã uống rượu rồi còn muốn ngồi máy bay trở về, thằng nhóc này không sợ xảy ra chuyện gì à! Hai đứa lớn hết cả rồi mà vẫn không làm mẹ bớt lo, nhìn tới nhìn lui, vẫn là A Mẫn trầm ổn nhất.”
Từ trước đến nay, Kỳ Mẫn vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt, nhưng lúc này cậu ấy vẫn phải cúi người vươn tay ra. Người trên mặt đất cũng không nằm ăn vạ nữa, anh ta tự lăn lông lốc bò dậy mà không cần nắm lấy cánh tay của Kỳ Mẫn.
“Sao anh lại đến đây?” Kỳ Anh Hàn rất hiếm khi gọi Kỳ Mẫn là anh, mặc dù Kỳ Mẫn hơn anh ta đến hai tuổi.
Kỳ Mẫn lạnh nhạt nói, "Ba tôi nhờ tôi gửi cho dì hai hai hộp nhân sâm, dù sao tôi cũng đang ở gần đây nên mang đến luôn.”
Nhân sâm?
Kỳ Hạnh Trinh nhanh chóng nhìn Kỳ Mẫn, người đó lạnh nhạt liếc nhìn cô một cái. “Vừa vào nhà đã nghe thấy tiếng hét của hai đứa, tôi còn tưởng chết người đấy.”
Kỳ Anh Hàn cũng không để ý lắm, anh ta đi đến trước gương lớn trong phòng, hiện tại trên mặt của anh ta vẫn còn cảm giác đau rát, trong lòng thầm mắng… Cô gái này ra tay cũng thật tàn nhẫn!
“Cậu trở lại rồi thì về phòng của mình đi, tại sao chạy đến phòng của con bé làm gì?” Trong nhà này Kỳ Mẫn là đại ca, nên ở trước mặt mấy đứa em của mình, cậu ấy luôn tỏ thái độ người lớn.
“Tôi trở về gặp cô ấy một lúc thì sao?” Kỳ Anh Hàn nhìn Kỳ Hạnh Trinh qua gương, Kỳ Hạnh Trinh ném cho anh ta một ánh mắt khinh thường.
Tô Thuần Anh thở dài, “Khó chịu là lại làm ầm ĩ lên, đúng là trẻ con!” Sau đó, bà ấy quay sang nhìn Kỳ Hạnh Trinh. “Con cũng vậy, anh trai giúp con điều hành công việc, con không biết đau lòng anh thì thôi.”
Kỳ Hạnh Trinh còn chưa kịp mở miệng, Kỳ Anh Hàn đã quay lại bụm mặt cười, cười đến nhe răng trợn mắt. "Dì ơi, dì cũng đừng trách Hạnh Trinh, đó là lỗi của con, con không nên trêu chọc em ấy, em ấy tưởng con ăn chơi đàng điếm tìm người phụ nữ khác ở bên ngoài, nhưng thật ra con nào có ý đó, cũng chẳng có gan làm xằng làm bậy như vậy!”
Nhìn thấy anh ta cợt nhả như vậy, Kỳ Hạnh Trinh cũng không biết lời anh ta nói có bao nhiêu phần là thật.
Tô Thuần Anh nhíu mày, liếc nhìn Kỳ Hạnh Trinh, sau đó quay sang nói với Kỳ Anh Hàn. "Dì tin con không phải đứa trẻ như vậy. Vừa ra khỏi cửa đã gặp được mấy kẻ bám dính lấy con, ai biết bọn họ có âm mưu gì.”
Kỳ Anh Hàn đi tới ôm lấy bả vai của Tô Thuần Anh, "Dì à, dì đúng là người rất thông minh! Những lời dì nói hoàn toàn chính xác! Đúng là khó mà đoán ra được địa vị và mục đích của những người ở bên ngoài kia!”
Những lời này hình như là nói với Kỳ Hạnh Trinh, nhưng Kỳ Hạnh Trinh vẫn giận dỗi quay sang một bên.
Kỳ Mẫn nhìn Kỳ Anh Hàn, sau đó lại quay sang nhìn Kỳ Hạnh Trinh, cười châm chọc nói. "Đã không còn sớm nữa, con cũng nên đi thôi, dì hai, con không làm phiền dì nghỉ ngơi nữa.”
“Anh Kỳ Mẫn, để em tiễn anh.” Kỳ Hạnh Trinh nhanh chóng duỗi tay lấy chiếc áo khoác trên giá áo, định đi ra ngoài với cậu ấy, nhưng Kỳ Anh Hàn đã dơ tay ra ngăn cản. “Sao vậy, đại ca vừa đến là em quên luôn anh trai ruột của mình à?”
“Ah!” Kỳ Hạnh Trinh lườm anh ta một cái, nhưng khi thấy mẹ đang nhìn cô bằng ánh mắt sâu kín thì khí thế của cô lại giảm đi, khóe miệng cong lên, cô không nhịn được mà bật cười, duỗi tay xoa nắn khuôn mặt của Kỳ Anh Hàn. “Chờ em về sẽ xử lý anh sau.”
Một tay của Kỳ Anh Hàn vẫy tay tạm biệt, tay còn lại vỗ một cái vào mông của cô. “Đúng là một đứa trẻ đáng yêu!”
“Haiz anh có thấy mình phiền không vậy!” Miệng thì than phiền, nhưng cô lại quay đầu nở một nụ cười xán lạn.
Kỳ Mẫn đứng một bên nhìn thấy tất cả, cậu ấy chỉ cảm thấy hai người bọn họ như cặp vợ chồng son đang cãi lộn, đầu giường cãi nhau cuối giường hòa khiến cậu ấy thấy bản thân mình có chút nhàm chán. Nhưng cậu ấy cũng không quan tâm lắm, dù sao cậu ấy cũng chỉ là một người ngoài, việc quan trọng nhất mà cậu ấy quan tâm là Kỳ Anh Hàn không được giết chết người phụ nữ này. Cô chết cũng chẳng có gì ghê gớm, nhưng, trong trò chơi nếu mất đi một người chơi thú vị thì sẽ rất mất hứng.
Cậu ấy đi xuống tầng, một mình xuyên qua dãy hành lang tối tăm, trời lạnh nên cậu ấy càng bước càng nhanh, trên người chỉ mặc một chiếc áo khoác dài, gió bắc xuyên qua chiếc áo gió khiến cậu ấy phải dựng cổ áo lên, cậu ấy vừa đếm xem lúc nãy mình đã vượt bao nhiêu đèn đỏ vừa đi về hướng bãi đỗ xe.
“Anh Kỳ Mẫn, đợi em với!” Giọng nói của Kỳ Hạnh Trinh vang lên ở phía sau, Kỳ Mẫn dừng lại, xoay người.
Cô đi dép lê ra ngoài, lạnh đến mức run bần bật trong gió.
Kỳ Mẫn nhìn cô, bình tĩnh nói: "Em không cần phải đưa anh về đâu, anh lái xe tới đây."
“Anh Kỳ Mẫn…" Cô dịu dàng gọi một tiếng, cẩn thận bước đến gần cậu ấy, mở rộng vòng tay ôm lấy cậu ấy, mỉm cười: "Không phải anh yêu em rồi đấy chứ?”
Phản ứng đầu tiên của Kỳ Hạnh Trinh chính là muốn kéo quần áo của mình lên, nhưng vừa mới suy nghĩ một giây, thì cô đã phát hiện cảnh xuân của mình đã sớm lộ ra, thay vì thất thố hoảng sợ, cô đành thể hiện sự ưu nhã, xấu hổ đứng dậy, thuận tay sửa sang lại mái tóc rối tung.
Kỳ Anh Hàn mượn rượu làm khùng làm điên, anh ta đang nằm trên mặt đất rên rỉ liên tục. “Ah, đây chính là hiện trường của cuộc bạo hành gia đình có quy mô lớn!”
Tô Thuần Anh đi đến đẩy Kỳ Hạnh Trinh một cái rất mạnh, "Con đang làm gì đây! Anh trai con vừa trở về con đã đánh nhau với nó! Nửa đêm nửa hôm, muốn chết à! Hai đứa đều đã trưởng thành hết rồi, nhìn xem bản thân mình đánh nhau thành cái bộ dạng gì đi! Con thử nhìn lại mình xem, có khác gì người đàn bà đanh đá chua ngoa ở trên đường không!”
Bà ấy nhíu mày, nhìn người đang nằm trên mặt đất nhằm ám chỉ với Kỳ Mẫn. “Mau đỡ nó dậy đi, haiz, thật là, đã uống rượu rồi còn muốn ngồi máy bay trở về, thằng nhóc này không sợ xảy ra chuyện gì à! Hai đứa lớn hết cả rồi mà vẫn không làm mẹ bớt lo, nhìn tới nhìn lui, vẫn là A Mẫn trầm ổn nhất.”
Từ trước đến nay, Kỳ Mẫn vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt, nhưng lúc này cậu ấy vẫn phải cúi người vươn tay ra. Người trên mặt đất cũng không nằm ăn vạ nữa, anh ta tự lăn lông lốc bò dậy mà không cần nắm lấy cánh tay của Kỳ Mẫn.
“Sao anh lại đến đây?” Kỳ Anh Hàn rất hiếm khi gọi Kỳ Mẫn là anh, mặc dù Kỳ Mẫn hơn anh ta đến hai tuổi.
Kỳ Mẫn lạnh nhạt nói, "Ba tôi nhờ tôi gửi cho dì hai hai hộp nhân sâm, dù sao tôi cũng đang ở gần đây nên mang đến luôn.”
Nhân sâm?
Kỳ Hạnh Trinh nhanh chóng nhìn Kỳ Mẫn, người đó lạnh nhạt liếc nhìn cô một cái. “Vừa vào nhà đã nghe thấy tiếng hét của hai đứa, tôi còn tưởng chết người đấy.”
Kỳ Anh Hàn cũng không để ý lắm, anh ta đi đến trước gương lớn trong phòng, hiện tại trên mặt của anh ta vẫn còn cảm giác đau rát, trong lòng thầm mắng… Cô gái này ra tay cũng thật tàn nhẫn!
“Cậu trở lại rồi thì về phòng của mình đi, tại sao chạy đến phòng của con bé làm gì?” Trong nhà này Kỳ Mẫn là đại ca, nên ở trước mặt mấy đứa em của mình, cậu ấy luôn tỏ thái độ người lớn.
“Tôi trở về gặp cô ấy một lúc thì sao?” Kỳ Anh Hàn nhìn Kỳ Hạnh Trinh qua gương, Kỳ Hạnh Trinh ném cho anh ta một ánh mắt khinh thường.
Tô Thuần Anh thở dài, “Khó chịu là lại làm ầm ĩ lên, đúng là trẻ con!” Sau đó, bà ấy quay sang nhìn Kỳ Hạnh Trinh. “Con cũng vậy, anh trai giúp con điều hành công việc, con không biết đau lòng anh thì thôi.”
Kỳ Hạnh Trinh còn chưa kịp mở miệng, Kỳ Anh Hàn đã quay lại bụm mặt cười, cười đến nhe răng trợn mắt. "Dì ơi, dì cũng đừng trách Hạnh Trinh, đó là lỗi của con, con không nên trêu chọc em ấy, em ấy tưởng con ăn chơi đàng điếm tìm người phụ nữ khác ở bên ngoài, nhưng thật ra con nào có ý đó, cũng chẳng có gan làm xằng làm bậy như vậy!”
Nhìn thấy anh ta cợt nhả như vậy, Kỳ Hạnh Trinh cũng không biết lời anh ta nói có bao nhiêu phần là thật.
Tô Thuần Anh nhíu mày, liếc nhìn Kỳ Hạnh Trinh, sau đó quay sang nói với Kỳ Anh Hàn. "Dì tin con không phải đứa trẻ như vậy. Vừa ra khỏi cửa đã gặp được mấy kẻ bám dính lấy con, ai biết bọn họ có âm mưu gì.”
Kỳ Anh Hàn đi tới ôm lấy bả vai của Tô Thuần Anh, "Dì à, dì đúng là người rất thông minh! Những lời dì nói hoàn toàn chính xác! Đúng là khó mà đoán ra được địa vị và mục đích của những người ở bên ngoài kia!”
Những lời này hình như là nói với Kỳ Hạnh Trinh, nhưng Kỳ Hạnh Trinh vẫn giận dỗi quay sang một bên.
Kỳ Mẫn nhìn Kỳ Anh Hàn, sau đó lại quay sang nhìn Kỳ Hạnh Trinh, cười châm chọc nói. "Đã không còn sớm nữa, con cũng nên đi thôi, dì hai, con không làm phiền dì nghỉ ngơi nữa.”
“Anh Kỳ Mẫn, để em tiễn anh.” Kỳ Hạnh Trinh nhanh chóng duỗi tay lấy chiếc áo khoác trên giá áo, định đi ra ngoài với cậu ấy, nhưng Kỳ Anh Hàn đã dơ tay ra ngăn cản. “Sao vậy, đại ca vừa đến là em quên luôn anh trai ruột của mình à?”
“Ah!” Kỳ Hạnh Trinh lườm anh ta một cái, nhưng khi thấy mẹ đang nhìn cô bằng ánh mắt sâu kín thì khí thế của cô lại giảm đi, khóe miệng cong lên, cô không nhịn được mà bật cười, duỗi tay xoa nắn khuôn mặt của Kỳ Anh Hàn. “Chờ em về sẽ xử lý anh sau.”
Một tay của Kỳ Anh Hàn vẫy tay tạm biệt, tay còn lại vỗ một cái vào mông của cô. “Đúng là một đứa trẻ đáng yêu!”
“Haiz anh có thấy mình phiền không vậy!” Miệng thì than phiền, nhưng cô lại quay đầu nở một nụ cười xán lạn.
Kỳ Mẫn đứng một bên nhìn thấy tất cả, cậu ấy chỉ cảm thấy hai người bọn họ như cặp vợ chồng son đang cãi lộn, đầu giường cãi nhau cuối giường hòa khiến cậu ấy thấy bản thân mình có chút nhàm chán. Nhưng cậu ấy cũng không quan tâm lắm, dù sao cậu ấy cũng chỉ là một người ngoài, việc quan trọng nhất mà cậu ấy quan tâm là Kỳ Anh Hàn không được giết chết người phụ nữ này. Cô chết cũng chẳng có gì ghê gớm, nhưng, trong trò chơi nếu mất đi một người chơi thú vị thì sẽ rất mất hứng.
Cậu ấy đi xuống tầng, một mình xuyên qua dãy hành lang tối tăm, trời lạnh nên cậu ấy càng bước càng nhanh, trên người chỉ mặc một chiếc áo khoác dài, gió bắc xuyên qua chiếc áo gió khiến cậu ấy phải dựng cổ áo lên, cậu ấy vừa đếm xem lúc nãy mình đã vượt bao nhiêu đèn đỏ vừa đi về hướng bãi đỗ xe.
“Anh Kỳ Mẫn, đợi em với!” Giọng nói của Kỳ Hạnh Trinh vang lên ở phía sau, Kỳ Mẫn dừng lại, xoay người.
Cô đi dép lê ra ngoài, lạnh đến mức run bần bật trong gió.
Kỳ Mẫn nhìn cô, bình tĩnh nói: "Em không cần phải đưa anh về đâu, anh lái xe tới đây."
“Anh Kỳ Mẫn…" Cô dịu dàng gọi một tiếng, cẩn thận bước đến gần cậu ấy, mở rộng vòng tay ôm lấy cậu ấy, mỉm cười: "Không phải anh yêu em rồi đấy chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.