Chương 22: .2: Đệ Tam X - Sắc Kệ (11)
Lương Hạc
26/03/2024
Khi đi dạo đến khu đồ nữ, có rất nhiều quần áo mới rực rỡ muôn màu, Kỳ Hạnh Trinh ngắm nhìn đến mức trong lòng cũng cảm thấy ngứa ngáy.
Cô chọn một chiếc váy lụa màu trắng viền xanh, phối cùng một chiếc áo chiffon nhỏ trễ vai. Cô vù đi ra khỏi phòng thay đồ đã thu hút toàn bộ ánh mắt của nhân viên trong cửa hàng và người đi ngang qua, cô đứng trước gương nhìn ngắm, bên dưới lớp vải lụa làn da mềm mịn trắng như tuyết càng thêm bắt mắt, dáng người lả lướt lồi lõm rất rõ ràng, cái cổ dài nhỏ, xương quai xanh xinh đẹp, không có một chỗ nào xuất hiện thịt thừa.
Cô nhân viên hâm mộ cảm thán, "Dáng người của tiểu thư đẹp quá, tiểu thư là khách hàng đầu tiên có thể phối hợp hai cái này với nhau đẹp như vậy đấy.”
Kỳ Hạnh Trinh còn chưa kịp lên tiếng, một giọng nữ ở phía sau đã vang lên. "Thật sao? Vậy thì tôi cũng muốn thử bộ này."
Kỳ Hạnh Trinh không cần phải quay đầu lại, cô đã nhìn thấy gương mặt của cô gái kia qua chiếc gương, khuôn mặt tròn với mắt mèo, mái tóc dài xõa xuống vai, tươi tắn dễ thương như một sinh viên đại học.
“Thưa quý khách, đây không phải là một bộ đồ mà là do vị khách này tự mình phối hợp. Quần áo váy đều là những sản phẩm bán lẻ của cửa hàng chúng tôi.”
“Sao vậy? Sợ tôi không mua nổi?”
“Tôi không có ý đó, xin tiểu thư chờ một lát.”
Nhân viên cửa hàng định tránh đi tìm số, Kỳ Hạnh Trinh cũng không quay đầu lại, cô vẫn đang chăm chú nhìn vào bản thân mình trước gương. Cô gái trẻ đứng phía sau quay đầu lại, nói chuyện cùng một vị khách đang lại gần cửa hàng này. “Phương Giảm, , cậu mau đến đây! Giúp tôi nhìn xem bộ đồ này có đẹp không?”
Vị khách nữ chỉ vào Kỳ Hạnh Trinh, Kỳ Hạnh Trinh ngước mắt lên, cô nhìn thấy một thiếu niên trẻ tuổi qua chiếc gương trong ở cửa hàng.
Người này rất cao và gầy, mặc chiếc quần tây đen và áo sơ mi đơn giản, hai tay bỏ vào trong túi quần, nhìn lơ nga lơ ngơ giống như một thiếu niên giả làm người lớn.
Cậu ấy không nhìn thấy mặt Kỳ Hạnh Trinh, chỉ thấy bóng dáng của cô từ phía sau. “Haiz, con gái mấy cậu đi mua đồ lề mề thật đấy.”
“Ah, nếu cậu không nhìn được cũng không sao. Để anh trai cậu đến nhìn giúp tôi, anh trai cậu đau rồi?”
Lúc nãy Kỳ Mẫn đang nghe điện thoại, vừa mới cúp máy đã đi đến, nói. “Sao vậy?”
“Anh nhìn thử xem, phối như vậy có đẹp không?”
Kỳ Mẫn nhìn theo hướng cô ta chỉ, tầm mắt chạm phải ánh mắt của người trong gương, anh ấy ngẩn người một giây, sau đó thu hồi tầm mắt lại, nói. “Rất đẹp."
“Em cũng thấy đẹp, mắt thẩm mỹ của anh tốt thật đấy.”
Nhân viên cửa hàng tìm quần áo đến, cô gái vui vẻ nhận lấy sau đó đi vào phòng thử đồ, Kỳ Hạnh Trinh quay đầu lại, cười nói: "Hoá ra anh Kỳ Mẫn đang bận làm chuyện này.”
Giọng nói này khiến cho Phương Giảm cũng phải sững sờ, lúc này cậu ta mới nhận ra người vừa đứng bên cạnh mình là Kỳ Hạnh Trinh, khuôn mặt của cậu ta đỏ bừng. “Sao lại là chị?... Chị Hạnh Trinh.”
Kỳ Hạnh Trinh chỉ vào người bên trong, “Bạn học của em sao?”
Phương Giảm gãi đầu nói, “Hai chúng em mới quen biết thôi ạ.”
“Hai đứa được nghỉ sao?”
“Dạ.”
Phương Giảm vội vàng giải thích, "Thật ra em đến công ty để tìm mẹ, nhưng gặp được anh Kỳ Mẫn nên đã cùng đi ăn trưa. Anh ấy đến đây để mua quà sinh nhật cho bác cả, hai chúng em chỉ thuận đường đến xem quần áo thôi.”
Kỳ Hạnh Trinh nhìn Kỳ Mẫn, quả nhiên một tay của cậu ấy đang xách theo túi quà tặng bút máy, đó là “tiết mục” năm nào cũng xuất hiện, chẳng có gì mới mẻ cả.
“Ừm, có đủ tiền không?” Kỳ Hạnh Trinh hỏi Phương Giảm.
“Đủ rồi, nhất định là đủ rồi, không đủ thì em cũng không thể hỏi chị được đâu, chị Hạnh Trinh.”
Trong lòng Kỷ Hạnh Trinh mỉa mai, cô nghĩ thầm, Phương Giảm là con trai của chị dâu mình, năm nay tốt nghiệp cậu ta cũng muốn vào thực tập ở Tín Khoa, còn nhỏ mà rất nhiều trò, cậu ta đã sớm thăm dò xem ai thân ai xa lạ và nên dựa vào người nào.
Nhưng vẻ mặt của cô vẫn dịu dàng: “Em đúng là một đứa bé hiểu chuyện.” Ánh mắt quay về trên mặt Kỳ Mẫn, chỉ thấy anh ấy lạnh nhạt nói một câu. “Em mặc đồ trắng cũng không tệ lắm.”
Kỳ Hạnh Trinh mỉm cười, “Hiếm lắm mới được anh khen ngợi.” Vừa nói xong cô đã xoay người đi vào thay quần áo, khi bước ra, cô gái đã mặc bộ quần áo vào người, đang đứng trước gương ngắm nhìn, mà Kỳ Mẫn đã sớm rời đi.
Phương Giảm vội vàng giới thiệu với cô gái kia, "Đây là chị gái con của chú hai nhà tôi, cũng là tổng giám đốc của tập đoàn Tín Khoa.”
Cô gái giật mình, nhanh chóng nở một nụ cười làm lành. “Xin chào chị gái tổng giám đốc, bộ váy chị vừa mặc thử thật sự rất đẹp, cách phối đồ có cảm giác rất đặc biệt! Nhìn giống như show diễn mùa xuân năm nay của Gucci, chị mặc như một người mẫu thời trang đang đi trên sàn catwalk vậy!”
Kỳ Hạnh Trinh chỉ vào người cô ta, “Em mặc bộ này cũng rất đẹp.”
“Không có đâu, em gầy quá, lại không có ngực, không giống như chị rất…”
Kỳ Hạnh Trinh cảm thấy nói mấy lời này trước mặt em trai của mình có vẻ không ổn lắm, nhưng cô nhìn thấy Phương Giảm đang lén nhìn ngực của mình, cô cũng không hề né tránh, chào hỏi bọn họ vài câu sau đó tách ra ngayz
Cô chọn một chiếc váy lụa màu trắng viền xanh, phối cùng một chiếc áo chiffon nhỏ trễ vai. Cô vù đi ra khỏi phòng thay đồ đã thu hút toàn bộ ánh mắt của nhân viên trong cửa hàng và người đi ngang qua, cô đứng trước gương nhìn ngắm, bên dưới lớp vải lụa làn da mềm mịn trắng như tuyết càng thêm bắt mắt, dáng người lả lướt lồi lõm rất rõ ràng, cái cổ dài nhỏ, xương quai xanh xinh đẹp, không có một chỗ nào xuất hiện thịt thừa.
Cô nhân viên hâm mộ cảm thán, "Dáng người của tiểu thư đẹp quá, tiểu thư là khách hàng đầu tiên có thể phối hợp hai cái này với nhau đẹp như vậy đấy.”
Kỳ Hạnh Trinh còn chưa kịp lên tiếng, một giọng nữ ở phía sau đã vang lên. "Thật sao? Vậy thì tôi cũng muốn thử bộ này."
Kỳ Hạnh Trinh không cần phải quay đầu lại, cô đã nhìn thấy gương mặt của cô gái kia qua chiếc gương, khuôn mặt tròn với mắt mèo, mái tóc dài xõa xuống vai, tươi tắn dễ thương như một sinh viên đại học.
“Thưa quý khách, đây không phải là một bộ đồ mà là do vị khách này tự mình phối hợp. Quần áo váy đều là những sản phẩm bán lẻ của cửa hàng chúng tôi.”
“Sao vậy? Sợ tôi không mua nổi?”
“Tôi không có ý đó, xin tiểu thư chờ một lát.”
Nhân viên cửa hàng định tránh đi tìm số, Kỳ Hạnh Trinh cũng không quay đầu lại, cô vẫn đang chăm chú nhìn vào bản thân mình trước gương. Cô gái trẻ đứng phía sau quay đầu lại, nói chuyện cùng một vị khách đang lại gần cửa hàng này. “Phương Giảm, , cậu mau đến đây! Giúp tôi nhìn xem bộ đồ này có đẹp không?”
Vị khách nữ chỉ vào Kỳ Hạnh Trinh, Kỳ Hạnh Trinh ngước mắt lên, cô nhìn thấy một thiếu niên trẻ tuổi qua chiếc gương trong ở cửa hàng.
Người này rất cao và gầy, mặc chiếc quần tây đen và áo sơ mi đơn giản, hai tay bỏ vào trong túi quần, nhìn lơ nga lơ ngơ giống như một thiếu niên giả làm người lớn.
Cậu ấy không nhìn thấy mặt Kỳ Hạnh Trinh, chỉ thấy bóng dáng của cô từ phía sau. “Haiz, con gái mấy cậu đi mua đồ lề mề thật đấy.”
“Ah, nếu cậu không nhìn được cũng không sao. Để anh trai cậu đến nhìn giúp tôi, anh trai cậu đau rồi?”
Lúc nãy Kỳ Mẫn đang nghe điện thoại, vừa mới cúp máy đã đi đến, nói. “Sao vậy?”
“Anh nhìn thử xem, phối như vậy có đẹp không?”
Kỳ Mẫn nhìn theo hướng cô ta chỉ, tầm mắt chạm phải ánh mắt của người trong gương, anh ấy ngẩn người một giây, sau đó thu hồi tầm mắt lại, nói. “Rất đẹp."
“Em cũng thấy đẹp, mắt thẩm mỹ của anh tốt thật đấy.”
Nhân viên cửa hàng tìm quần áo đến, cô gái vui vẻ nhận lấy sau đó đi vào phòng thử đồ, Kỳ Hạnh Trinh quay đầu lại, cười nói: "Hoá ra anh Kỳ Mẫn đang bận làm chuyện này.”
Giọng nói này khiến cho Phương Giảm cũng phải sững sờ, lúc này cậu ta mới nhận ra người vừa đứng bên cạnh mình là Kỳ Hạnh Trinh, khuôn mặt của cậu ta đỏ bừng. “Sao lại là chị?... Chị Hạnh Trinh.”
Kỳ Hạnh Trinh chỉ vào người bên trong, “Bạn học của em sao?”
Phương Giảm gãi đầu nói, “Hai chúng em mới quen biết thôi ạ.”
“Hai đứa được nghỉ sao?”
“Dạ.”
Phương Giảm vội vàng giải thích, "Thật ra em đến công ty để tìm mẹ, nhưng gặp được anh Kỳ Mẫn nên đã cùng đi ăn trưa. Anh ấy đến đây để mua quà sinh nhật cho bác cả, hai chúng em chỉ thuận đường đến xem quần áo thôi.”
Kỳ Hạnh Trinh nhìn Kỳ Mẫn, quả nhiên một tay của cậu ấy đang xách theo túi quà tặng bút máy, đó là “tiết mục” năm nào cũng xuất hiện, chẳng có gì mới mẻ cả.
“Ừm, có đủ tiền không?” Kỳ Hạnh Trinh hỏi Phương Giảm.
“Đủ rồi, nhất định là đủ rồi, không đủ thì em cũng không thể hỏi chị được đâu, chị Hạnh Trinh.”
Trong lòng Kỷ Hạnh Trinh mỉa mai, cô nghĩ thầm, Phương Giảm là con trai của chị dâu mình, năm nay tốt nghiệp cậu ta cũng muốn vào thực tập ở Tín Khoa, còn nhỏ mà rất nhiều trò, cậu ta đã sớm thăm dò xem ai thân ai xa lạ và nên dựa vào người nào.
Nhưng vẻ mặt của cô vẫn dịu dàng: “Em đúng là một đứa bé hiểu chuyện.” Ánh mắt quay về trên mặt Kỳ Mẫn, chỉ thấy anh ấy lạnh nhạt nói một câu. “Em mặc đồ trắng cũng không tệ lắm.”
Kỳ Hạnh Trinh mỉm cười, “Hiếm lắm mới được anh khen ngợi.” Vừa nói xong cô đã xoay người đi vào thay quần áo, khi bước ra, cô gái đã mặc bộ quần áo vào người, đang đứng trước gương ngắm nhìn, mà Kỳ Mẫn đã sớm rời đi.
Phương Giảm vội vàng giới thiệu với cô gái kia, "Đây là chị gái con của chú hai nhà tôi, cũng là tổng giám đốc của tập đoàn Tín Khoa.”
Cô gái giật mình, nhanh chóng nở một nụ cười làm lành. “Xin chào chị gái tổng giám đốc, bộ váy chị vừa mặc thử thật sự rất đẹp, cách phối đồ có cảm giác rất đặc biệt! Nhìn giống như show diễn mùa xuân năm nay của Gucci, chị mặc như một người mẫu thời trang đang đi trên sàn catwalk vậy!”
Kỳ Hạnh Trinh chỉ vào người cô ta, “Em mặc bộ này cũng rất đẹp.”
“Không có đâu, em gầy quá, lại không có ngực, không giống như chị rất…”
Kỳ Hạnh Trinh cảm thấy nói mấy lời này trước mặt em trai của mình có vẻ không ổn lắm, nhưng cô nhìn thấy Phương Giảm đang lén nhìn ngực của mình, cô cũng không hề né tránh, chào hỏi bọn họ vài câu sau đó tách ra ngayz
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.