Bảy X Sắc Kệ: Cháu Mê Đắm Chú

Chương 41: .2: Sắc Kệ ( 20 ) Kỳ Diệp

Lương Hạc

26/03/2024

“Ha hả, học đi đôi với hành mà.”

Xong việc, Kỳ Trung Nam vĩnh viễn quên không được cặp mắt giảo hoạt kia của anh ta, vì thế khi anh ta lên năm tư chuẩn bị đi thực tập, Kỳ Trung Nam liền mời anh ta tới tham gia hạng mục sinh viên vừa tốt nghiệp đến tập đoàn Tin Khoa thực tập khóa này.

Thông qua cơ sở khảo hạch cùng sau kỳ huấn luyện ba tháng, rồi tới thời điểm phân công đến một vị trí trong bộ phận, Kỳ Trung Nam muốn đích thân đến phỏng vấn Kỳ Diệp.

Đề mục anh ấy đưa ra cho Kỳ Diệp chính là thí nghiệm một cảnh tượng thực tế: Hiện tại, cháu chính là người phỏng vấn, sắp phải đi phỏng vấn tuyển dụng một người cho vị trí kế toán, cháu chọn được một người từ trong hai mươi người được đề cử chọn ra người thích hợp nhất.

Sơ yếu lý lịch của hai mươi người được đề cử đề vô cùng ưu tú, hoặc là học đại học có danh tiếng không thì là có kinh nghiệm làm việc phong phú, cố ý lẫn lộn những người trẻ tuổi tràn đầy sức sống cùng những bậc thầy kế toán dày dặn kinh nghiệm.

Kỳ Diệp nói, được, bác cho cháu 24 giờ, cháu chuẩn bị một chút.

Ngày hôm sau, anh ta đi làm chủ khảo phỏng vấn, trong tay cầm một phong thư, móc ra là một đống tiền giấy rách tung toé tờ một đồng, hai đồng và năm đồng, đều là những đồng tiền bị nhàu nát không nhìn ra hình dạng, thật nhiều người trẻ tuổi tới phỏng vấn thậm chí cũng chưa từng thấy qua giá trị tiền tệ nào như vậy.

Khảo hạch của Kỳ Diệp rất đơn giản —— đếm tiền.

“Mời mọi người đếm cho tôi biết trong này rốt cuộc là có bao nhiêu tiền lẻ?”

Kế toán viên, giáo viên sinh viên tất cả đều nóng lòng muốn thử, nhưng không ai có câu trả lời chính xác.

Cuối cùng là một người trẻ tuổi dáng vẻ trung thực, trang điểm có hơi quê mùa, nghiêm túc đếm số tiền đó, sau đó ngẩng đầu lên trả lời: “0.”

Tất cả mọi người kinh ngạc, là 0 sao? Một chồng tiền lại không có giá trị tiền nào, cũng không có khả năng là tiền giả, ai mà rảnh đi làm tờ tiền giả giá trị một đồng chứ!



Cho nên, tại sao lại có thể là 0 được?

Kỳ Diệp hỏi, vì sao.

Người nọ trả lời: “Mỗi tờ tiền giấy đều có ít hoặc nhiều khuyết điểm cùng hư hại rất nhỏ, nói cách khác trong đống tiền này hiện tại không có một tờ nào có giá trị có thể tiêu ra ngoài được cả, tuy rằng sau này có thể đổi, nhưng mà giá trị hiện tại chính là 0.

Kỳ Diệp đi đến trước mặt Kỳ Trung Nam nói: “Chính người này.”

Sau đó Kỳ Trung Nam hỏi Kỳ Diệp, vì sao có thể tự tin dùng cái trò giống như con nít này đi phỏng vấn sàng lọc nhân tài vậy?

Kỳ Diệp trả lời, một một người trong công ty đều là một cái đinh ốc, công ty vận hành không thể thiếu đi những chiếc đinh ốc vận chuyển, giống như những tờ tiền mệnh giá nhỏ này. Một người ở một chức vị làm lâu rồi cũng sẽ không còn mới như ban đầu, lòng dạ ít nhiều gì cũng sẽ bị nhàu nát giống như tiền giấy, dần dần suy yếu, nhưng mà khi bọn họ không còn tập trung giá trị cốt lõi của vị trí đó thì cuối cùng bọn họ cũng sẽ trở nên không hề có giá trị như vậy. Ví dụ như cái chức kế toán này, thoạt nhìn không chớp mắt, là một người kế toán mà ngay cả tiền giấy bị tổn hại cũng nhìn không ra được, như vậy làm sao người đó có thể chuẩn xác phát hiện các khoản tiền có vấn đề của công ty? Làm sao có thể làm tốt nhiệm vụ chức vị của mình?

Mỗi người đều có một giá trị quan khác nhau, rất nhiều người cũng không có mắt nhìn những tờ tiền giấy giá trị nhỏ đó, thậm chí ở một phương diện nào đó cũng không cảm thấy những tờ đó là tiền, cảm thấy rách một chút cũng không có tổn hại gì, nhưng mà đối với những người đã từng trải qua khoảng thời gian nghèo khổ mà nói, mỗi một tờ tiền giấy đều có giá trị vô cùng quan trọng, cho dù là tiền giấy dán dại, có dù giá trị có nhỏ, cũng đều phải tích góp lại, xoa tới xoa lui nắm chặt ở trong tay lặp đi lặp lại để phân biệt, chỉ sợ bị rách một chút sẽ ảnh hưởng đến giá trị, bởi vì có khả năng thiếu một tờ thì sẽ không mua được vé xe về nhà, thiếu một tờ thì không thể ăn được thì không thể ăn cơm, không thể trả được tiền thuê nhà. Anh ta còn đều có thể nhìn ra những tờ tiền tệ bị hư hại đó không có giá trị, mà một người kế toán nếu như còn không có mẫn cảm bằng anh ta, như vậy anh ta chỉ có thể nói, bọn họ thật sự là không thích hợp làm trong ngành này.

“Những tiền đó là tiền cháu tích góp lấy ra sao?”

“Đúng vậy, bác cả.”

Kỳ Trung Nam nhìn anh ta nửa ngày, đứng lên, đi tới cửa, chỉ nói một câu: “Buổi sáng ngày mai, đến phòng nhân lực làm việc.”

Một năm sau, Kỳ Diệp liền trở thành tổng giám đốc bộ phận nhân lực của tập đoàn Tin Khoa.

  *********************************************

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bảy X Sắc Kệ: Cháu Mê Đắm Chú

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook